Mưa Cuối Mùa

Chiếc xe Bugatti Veyron màu đen đậu lại trước cửa lớn của công ty CAA. Tài xế đi xuống mở cửa xe, Giản An Nhiễm trong một bộ công sở màu xanh navy bước xuống. Lập tức những ánh nhìn quanh đấy đều đổ dồn về phía cô, Giản An Nhiễm đưa tay lên chạm vào gọng kính, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc qua mang tai.

Cô quay ra nhìn người đàn ông đang ngồi trong xe, Lục Cửu nhìn thẳng về phía trước, cũng không cho cô một ánh mắt. Giản An Nhiễm gõ gõ tay lên xe kéo sự chú ý của anh về phía mình, cô nhẹ nói:“Lần sau tôi sẽ về chỗ của tôi, sẽ không phiền đến Cửu ca đưa đón.”

Bỗng nhiên người đàn ông quay ra, vẻ mặt u lãnh khó dò, anh gật đầu:“Vậy thì cô tự lo cho bản thân mình, đừng để bị giết.”

Giản An Nhiễm cũng dứt khoát gật đầu:“Được!”

Một người đàn ông tâm tính khó nắm bắt như vậy thì cô đây sẽ dùng chiêu kế lạt mềm buộc chặt để khiến anh lòi đầu lộ đuôi.

Chiếc xe chạy đi, Giản An Nhiễm giỡ mắt kính ra cất vào túi sách rồi đẩy cửa đi vào. Một cô gái đi đến cung kính cúi chào cô, nhẹ nhàng hỏi:“Cô là Giản An Nhiễm?”

Giản An Nhiễm gật đầu.

Cô gái ấy đưa tay mời, mỉm cười chuyên nghiệp:“Hướng này, mời!”

Cửa phòng làm việc mở ra, Tô Ái Ái chạy xộc vào, vừa nhìn thấy Đường Tử Hân liền la lên:“Aiya phòng chúng ta sắp có thành viên mới!”

Đường Tử Hân đang kiểm tra lại báo cáo mà Ưng Kiết Vệ mới đưa đến hôm qua, đang rất gấp gáp vì bây giờ phải chạy đến công trường.

“Tớ bận chết được, có thành viên mới thì sao chứ.” Đường Tử Hân thu dọn tài liệu cho vào túi sách, nhăn mặt nhăn mày than một câu.

Tô Ái Ái như một con vẹt thực thụ, cái miệng nhau nhảu:“Tớ vừa từ trên phòng Giám đốc đi xuống, người này rất đặc biệt, như cậu vậy! Có thể là dựa vào mối quan hệ hoặc dựa vào chính năng lực.”

Tô Ái Ái vừa dứt lời thì cửa phòng mở ra, Trưởng phòng Giang đi vào, theo sau không có ai hết. Đường Tử Hân cũng đưa mắt nhìn, cứ nghĩ thành viên mới đó sẽ được giới thiệu.

“Trưởng phòng, trưởng phòng, thành viên mới đâu rồi?” Tô Ái Ái chuyển đối tượng bám lấy Trưởng phòng Giang.

“Nháo cái gì, tí nữa là đến bây giờ.”

Trong phòng làm việc ai ai cũng chăm mắt vào chiếc máy tính trên bàn, hoàn toàn không để ý gì đến thành viên mới kia sắp xuất hiện.

Trưởng phòng Giang không để Tô Ái Ái bám lấy moi móc thông tin lập tức vào phòng làm việc của mình.

Đường Tử Hân với lấy áo măng tô vắt trên ghế rồi mặc vào. Cô xách theo túi sách sau đó đi về phía cửa. Vừa định đưa tay kéo cửa thì người ở ngoài đã đẩy cửa vào khiến Đường Tử Hân giật mình mau chóng lui về sau.

Cửa mở ra, Lạc Nghiễn đi vào nhìn Đường Tử Hân đang đứng nép lại một bên. Đột nhiên có tiếng giày cao gót vang lên, đi sau Lạc Nghiễn là một cô gái trong một bộ công sở màu xanh navy. Đường Tử Hân nhìn thấy, lập tức trợn mắt sũng sờ.”An Nhiễm? Cậu là thành viên mới?”

-*-

Đặt tách trà trên tay xuống, Ưng Kiết Vệ nhìn thẳng vào mắt Vương Kiến Hạo, suy nghĩ vài phút sau anh ấy mới chậm rãi nói:“Thì cứ tổ chức cho cô ấy một buổi tiệc sinh nhật ở nơi sang trọng nhất, mời bạn bè của cô ấy đến, làm cho cô ấy thật nhiều bất ngờ bằng những món quà.”

“Quan trọng là cô ấy thích hay không thích.”

Ưng Kiết Vệ lại tiếp tục im lặng, ngón tay anh xoa lấy cằm, một hồi thật lâu anh mới đáp lại Vương Kiến Hạo:“Đường Tử Hân vốn là người không thích cầu kì, vậy thì cứ tổ chức một bữa tiệc nhỏ mời những người cô ấy thân thiết. Mà cậu cũng phải tặng cô ấy một món quà sao cho ý nghĩa nhất.”

Vương Kiến Hạo nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi hỏi:“Món quà ý nghĩa?”

Người đàn ông ngồi đối diện gật đầu một cái rồi bỏ một miếng bánh vào miệng.

Kéo tay áo lên Vương Kiến Hạo nhìn đồng hồ, anh đứng dậy rồi nói:“Cô ấy sắp đến rồi, tôi đi trước.”

“Tạm biệt đồng chí Vương.”

Sau khi thấy bóng dáng Vương Kiến Hạo đi xa Ưng Kiết Vệ mới dám cười lớn vài tiếng, Vương thiếu ăn chơi sa đọa bao lâu nay mà cũng có ngày vì một người phụ nữ làm những chuyện không tưởng.

-*-

Người mới đến mỉm cười sau đó mặc cho Đường Tử Hân đang ngơ ngác mà dang tay ôm lấy cô. Giản An Nhiễm buông cô ra rồi cười híp mắt:“Bất ngờ chưa? Nha đầu nhà cậu không đoán được là tớ sẽ làm ở đây phải không?”

Còn chưa nói hết lời Đường Tử Hân đã chun mũi đánh vào vai Giản An Nhiễm một cái:“Cái đồ nhà cậu, chuyển đến đây làm mà cũng không nói cho tớ một tiếng, thật là!”

Tô Ái Ái đối với sự thân thiết này của Đường Tử Hân và Giản An Nhiễm mac cũng có chút kinh ngạc. Mà thành viên mới này lại có nhan sắc sắc sảo không thua kém gì Đường Tử Hân khiến Tô Ái Ái có cảm tình ngay trong lần đầu nhìn thấy.

“Xin chào, tôi là Tô Ái Ái.” Tô Ái Ái chủ động tiến tới giới thiệu, còn đưa tay ra định bắt tay với Giản An Nhiễm.

Nhưng đáp lại Tô Ái Ái không phải vẻ mặt niềm nở của Giản An Nhiễm mà là một ánh mắt kì lạ. Thấy đối phương không có ý định bắt tay với mình Tô Ái Ái mới rụt rè rút tay về.

Đường Tử Hân nhìn đồng hồ trên tường mới bắt đầu cuống lên, cô gấp gáp nói với Giản An Nhiễm:“Tầm trưa tớ sẽ quay lại công ty, bây giờ đang có việc gấp, tớ đi trước.”

Đang định kéo cửa thì Giản An Nhiễm đột nhiên cầm lấy cô gọi giật lại:“Cậu đã nghe đến buổi họp lớp cấp ba chưa?”

Đường Tử Hân bất đắc dĩ dừng chân lại, khẩn trương hỏi:“Bao giờ? Sao tớ không nghe?”

“Cuối tuần này, là bọn họ mất số điện thoại của cậu không ai liên lạc được nên mới nhờ tớ gọi cậu đến.”

Cô gật đầu, từ trước đến nay mấy buổi họp lớp như vậy cô chưa từng đến dự, đều là do không thân thiết với ai.”Tớ sẽ cân nhắc.” Vừa nói xong thì Đường Tử Hân đã mau chóng chạy vù đi.

Ngồi lên xe Đường Tử Hân mới bắt đầu ngẫm nghĩ, thực lực của Giản An Nhiễm khi còn ở Bạch Tích không phải dạng xuất sắc, ban đầu tốt nghiệp còn không đi đúng ngành nghề, bao kĩ năng và kinh nghiệm chắc đã quên sạch. Nhưng Giản An Nhiễm lại có thể lên đến tận đội xây dựng đứng đầu CAA mà không vươn lên từng đội như bao người khác? Chắc chắn là có người đứng sau chống lưng. Vậy ngày đó cô vô tình nhìn thấy Giản An Nhiễm đi vào Say Tình có lẽ nào...?

Cô đã biết Giản An Nhiễm thay đổi, và bây giờ cũng rõ ràng được chuyện cô ấy đã dùng cách gì để thay đổi mình.

Giản An Nhiễm mau chóng được phân cho một bàn làm việc với đầy đủ dùng cụ cần thiết. Từ lúc xuất hiện đến giờ cô cũng chưa từng mở miệng với ai, mà Tô Ái Ái hàng ngày hoạt bát cái miệng hôm nay bỗng dưng im ắng lạ thường, chính là do cái thái độ hờ hững của Giản An Nhiễm đã làm mất cảm tình trong mắt Tô Ái Ái.

Lạc Nghiễn đi đến bàn làm việc của Giản An Nhiễm, anh dựa lưng vào khoanh tay lại nghiêm mặt nói:“Cô dù gì cũng tốt nghiệp ở Bạch Tích, vừa mới xin việc đã được xếp ngay vào đây làm việc, chính là năng lực rất khá, vậy nên tôi cũng không có nghĩa vụ phải giúp cô trong công việc cũng như chỉ bảo cho cô.”

Kéo ghế ra Giản An Nhiễm dứt khoát ngồi xuống, cũng chưa từng đặt mắt vào Lạc Nghiễn, hai tay đang bận rộn xếp lại đống văn kiện mới tinh.

“Tùy thôi, anh muốn làm theo lời Giám đốc cũng được mà không cũng được, dù gì thực lực của tôi cũng không kém cỏi như bao người vẫn nghĩ.”

Lạc Nghiễn gật đầu chắc chắn:“Vậy cứ thỏa thuận như thế đi.”

Nói xong anh cũng quay trở lại bàn làm việc của mình. Cuộc nói chuyện của hai người tuy không dài nhưng lại làm Tô Ái Ái và Lạc Chiết phải chú ý, trong lòng hai người cũng đột nhiên lo lắng thấp thỏm.

Giản An Nhiễm kia xuất hiện đã làm bao người phải kiêng dè, với thân hình cùng gương mặt xinh đẹp sắc sảo kia cô có đủ trọng lượng để Lạc Nghiễn nghiêng ngả. Đó là một sự đe dọa đối với Tô Ái Ái và Lạc Chiết.

Thấy Lạc Nghiễn đi ra khỏi phòng làm việc Tô Ái Ái cũng vô thức bật dậy đi theo, không thể cứ ngồi yên như vậy.

Lạc Chiết nhìn theo Tô Ái Ái đi sau Lạc Nghiễn liền tiến tới kéo tay cô lại, cô ta gằn giọng:“Cô đi đâu?”

Tô Ái Ái rút tay về, vẻ mặt đằng đằng sát khí:“Tôi đi đâu thì liên quan gì đến cô?”

Nói xong Tô Ái Ái lập tức đuổi theo Lạc Nghiễn, vừa mới đảo mắt một chút cô đã thấy ngay Lạc Nghiễn đứng ở dưới cầu thang bộ. Đang định đi xuống thì cô thấy anh đang nghe điện thoại, bao câu anh nói cô đều nghe thấy.

“Anh sẽ không chiều chuộng em nữa! Đừng có mà suốt ngày vòi vĩnh anh!”

Tô Ái Ái đứng trên cầu thang mà giật mình. Thực sự là cô chưa từng thấy Lạc Nghiễn nghiêm giọng quát lớn như vậy.

“Về sau đừng có mà đến nhà anh!” Đột nhiên người đàn ông gằn một câu xong rồi lập tức cúp điện thoại.

Tô Ái Ái giật nảy mình, thấy Lạc Nghiễn sắp đi lên liền lật đật chạy về phòng làm việc. Nhưng mà còn chưa kịp mở cửa ra thì Lạc Chiết từ đâu xuất hiện kéo tay cô đến tra hỏi:“Cô đi theo tiền bối Lạc là có ý gì?”Cô gái thấp thỏm ngó nghiêng, thấy Lạc Nghiễn đi vào thang máy mới dám thở thào một hơi, đúng là làm chuyện mờ ám tâm trạng luôn sợ sệt như vậy.

Thấy Tô Ái Ái không có ý định trả lời mình Lạc Chiết mới tức tối quát:“Cô là có ý gì với anh ấy hả?”

Lúc này Tô Ái Ái mới để ý đến Lạc Chiết, khôi phục lại thần sắc, cô gái dửng dưng đáp trả:“Thế chị đi theo tôi, hỏi mấy câu như vậy là có ý gì hả?”

“Tôi nói cho cô biết trước, tôi cấm cô...!”

“Chị lấy đâu ra trọng lượng để cấm tôi? Chị là gì của tiền bối Lạc? Bạn gái sao? Người yêu sao?” Vẻ mặt Tô Ái Ái rất kênh kiệu, từ trước đến nay cô chưa từng giữ dáng vẻ khép nép tôn trọng đối với Lạc Chiết mặc dù cô ta là tiền bối của mình.

Chỉ mới vài câu thôi nhưng Lạc Chiết hoàn toàn bị Tô Ái Ái chặn cứng họng. Cô ta và Tô Ái Ái giống nhau, đều cùng theo đuổi và phải lòng một người đàn ông. Trong hai người, gần như không ai được Lạc Nghiễn để ý.

Nói xong Tô Ái Ái rút tay về khiến Lạc Chiết lảo đảo mấy bước về sau.

Giản An Nhiễm ở trong phòng làm việc đã sớm nghe thấy hết cuộc nói chuyện ngoài đó. Hóa ra ở nơi này lại có nhiều chuyện đáng để chú ý đến vậy.

Vừa nhìn thấy Tô Ái Ái quay trở lại bàn làm việc Giản An Nhiễm lập tức bỏ đống văn kiện trong tay xuống đi đến, cô mỉm cười hỏi:“Cô Tô, tôi mới vào đây làm việc, thực sự chỉ quen mỗi Đường Tử Hân nhưng cậu ấy lại đi mất rồi, phiền cô giới thiệu cho tôi vài người hay không?”

Đối với việc nhờ vả của Giản An Nhiễm, Tô Ái Ái không có phản ứng, dường như là đang suy nghĩ thứ gì đó rất quan trọng, ngay cả chớp mắt cũng quên chớp.

“Cô Tô!” Giản An Nhiễm gọi lớn một tiếng.

Lúc này Tô Ái Ái mới phát hiện ra có người đang đứng cạnh mình. Vừa nhìn thấy khóe môi Giản An Nhiễm kéo lên trong giây phút Tô Ái Ái đờ đẫn mặt mày không biết nói gì.

“Cô nói cái gì cơ?”

Giản An Nhiễm bụm miệng cười:“Phiền cô có thể giới thiệu cho tôi những thành viên trong nhóm hay không?”

Nhớ đến cuộc gọi điện thoại vừa rồi của Lạc Nghiễn mà trong người cô tim gan đột nhiên chùng xuống.

“Một chút nữa đợi mọi người vào đầy đủ Trưởng phòng Giang sẽ có nhiệm vụ giới thiệu cho cô.” Tô Ái Ái ngồi xuống ghế, nói một câu như vậy lập tức úp mặt xuống bàn không ngẩng đầu dậy nữa.

Giản An Nhiễm bĩu môi gật gật đầu, sau cùng vẫn là quay trở về bàn làm việc.

-*-

Do Giản An Nhiễm xuất hiện bất ngờ nên Đường Tử Hân đến công trường đã trễ mất năm phút, thực sự rất thấy có lỗi với Ưng Kiết Vệ vì phải đợi chờ cô.

Nhưng Ưng Kiết Vệ hôm nay đột nhiên rất thoải mái với cô, cứ nhìn cô rồi tủm tỉm cười mãi, làm cô cứ nghĩ trên mặt mình dính nhọ.

Sau một vòng đi khảo sát công trình thì trở lại nơi nghỉ ngơi. Đường Tử Hân ngồi xuống ghế, lấy từ trong giỏ xách ra một chai nước khoáng. Ưng Kiết Vệ cũng từ bên ngoài trở về, thấy cô liền hỏi:“Mấy ngày hôm nay Vương thiếu có đến tìm cô không?”Miệng Đường Tử Hân đầy một bụm nước, nuốt trôi xuống cô mới hỏi lại:“Sao anh lại hỏi tôi chuyện này?”

Ưng Kiết Vệ ngồi xuống đối diện, cũng lấy ra một chai nước khoáng, anh nhún vai làm ra vẻ điềm nhiên:“Mấy ngày nay Vương Kiến Hạo đột nhiên biến mất, không ai liên lạc được với cậu ấy, bao công việc ở công ty đều để Thư kí La một mình gánh vác.”

Nghe đến đây trong đôi mắt Đường Tử Hân có vài tia khác lạ bén lên. Ưng Kiết Vệ nhận ra được sự thay đổi này của cô nên tiếp tục thêm lời:“Say Tình cũng không có, Trấn Thủy cũng không thấy về, thực sự là không biết đi đâu.”

“Anh Ưng nói với tôi những chuyện đấy để làm gì?” Rõ ràng là Đường Tử Hân đang cố tránh né ánh mắt của Ưng Kiết Vệ đang dò xét trên người mình.

“Tôi nói cho cô Đường biết chỉ là muốn hỏi xem cô có biết Vương Kiến Hạo hay ghé đến đâu mà thôi.”

Đường Tử Hân vặn nắp chai lại, không biết vì sao khi nghe Ưng Kiết Vệ nói vậy lại lo lắng. Từ ngày hôm Vương Kiến Hạo ở nhà cô trở đi thì cũng biệt tăm, không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Ưng Kiết Vệ còn nói Say Tình và cả Trấn Thủy đều không đến, cô đột nhiên có linh cảm lành dữ.

Ưng Kiết Vệ thấy cô lo lắng, còn đang bận suy nghĩ Vương Kiến Hạo đang trốn ở nơi xó xỉnh nào. Nhưng cô đã bị Ưng Kiết Vệ anh đây hoàn toàn cho vào bẫy. Cô cũng không bao giờ biết được cách đây vài tiếng Vương Kiến Hạo đã đến đây, ngồi ngay tại chỗ mà cô đang ngồi.

“Dù gì cô và Vương Kiến Hạo từng ở chung một nhà, tôi nghĩ ít nhiều cô cũng phải biết cậu ta đi đâu.” Ưng Kiết Vệ vẫn đang cố đóng giả, thực sự che giấu cảm xúc rất tốt.

Nhìn đồng hồ trên tay, Đường Tử Hân gượng cười rồi đứng dậy:“Tôi và Vương thiếu đã chấm dứt từ lâu, bây giờ anh ấy có đi đâu làm gì cũng không nằm trong phạm vi kiểm soát của tôi. Anh Ưng, ăn trưa ngon miệng!”

Nói xong cô liền đeo túi vào rồi vòng qua bàn đi thẳng ra ngoài. Nhưng Ưng Kiết Vệ biết rõ cô đã lo lắng thì chắc chắn cô sẽ gọi điện. Vương Kiến Hạo không cần anh báo cũng sẽ tự diễn tiếp vở kịch, dù gì Vương Kiến Hạo là kẻ thông minh, thế nào cũng sẽ hiểu được.

Ra đến bên ngoài đứng đợi taxi, Đường Tử Hân đột nhiên lấy điện thoại ra, ngón tay lưỡng lự trước số điện thoại của Vương Kiến Hạo.

Ưng Kiết Vệ có nói không ai liên lạc được cho anh, cô gọi đến liệu anh có bắt máy?

Không suy nghĩ quá ba phút ngón tay cô không do dự nhấn xuống. Đưa điện thoại lên tai, tiếng tút tút trải dài.

Ngay sau đó là một tiếng “Alo” rất nhẹ rất nhạt của Vương Kiến Hạo đánh vào màng nhĩ của Đường Tử Hân khiến cô trong phút chốc thấy cả người nhẹ nhõm.

“Anh đây.”

Đường Tử Hân vô thức bị á khẩu không biết nên nói cái gì. Nếu bây giờ cô bảo Ưng Kiết Vệ đang tìm anh, ai cũng không liên lạc với anh, thì chắc chắn Vương Kiến Hạo sẽ nghĩ cô là đang lo lắng cho mình.

Không thấy có tiếng đáp lại Vương Kiến Hạo đột nhiên gấp gáp:“Tại sao lúc nào gọi điện em cũng không nói gì vậy? Chữ Alo cũng không biết nói à?”Sau mấy câu hỏi của đối phương Đường Tử Hân mới sực ra, buột miệng:“Anh đang ở đâu vậy?”

Ngay sau khi hỏi xong câu ấy cô mới ngớ ra, thật sự muốn tát cho cái miệng mình một cái. Thôi thì chót dại, đã đâm lao thì theo lao.

“Ưng Kiết Vệ nói không ai liên lạc được với anh, Trấn Thủy và Say Tình anh cũng không đến. Bao công việc đều đổ dồn lên cho Thư kí La.” Đường Tử Hân nhanh nhảu nói tuôn một tràng không cho phép Vương Kiến Hạo chen miệng vào.

Sau một hồi im lặng Vương Kiến Hạo mới bật cười, anh nói vọng vào điện thoại:“Anh đang ở xa trung tâm thành phố.”

“Vậy thì anh mau gọi điện báo cho mọi người biết, họ đang lo lắng.”

“Tử Hân, đến đây với anh đi.” Đột nhiên giọng Vương Kiến Hạo trầm thấp lạ thường, như là anh đang chất chứa tâm trạng nặng nề.

Không đoán cũng biết rõ Đường Tử Hân sẽ từ chối ngay tắp lự:“Em còn rất nhiều việc phải làm, tạm biệt!”

Giây sau cô đã cúp máy không cho Vương Kiến Hạo nói thêm gì nữa. Đưa tay đặt giữa ngực, cô thở đều từng đợt, đến bây giờ tim vẫn đang đập thình thịch.

Taxi đậu vào ven đường, Đường Tử Hân mở cửa ngồi lên sau đó nhận được ngay cuộc gọi đến của Vương Kiến Hạo. Cô không nghe mà trực tiếp tắt nguồn điện thoại.

“Bác tài, cho tôi đến CAA.”

Cuộc giới thiệu đã xong, có vẻ ai cũng có cảm tình với Giản An Nhiễm ngoại trừ Lạc Nghiễn. Người khác đáp lại cô là một cái bắt tay hay một nụ cười mỉm, nhưng người đàn ông này bắt tay không bắt tay, cười không cười, cũng không có một lời nói nào, anh chỉ gật đầu một cái cho có sau đó cũng không thèm nhìn đến cô nữa.

Giản An Nhiễm trong lòng cũng ngấm ngầm hiểu được, mình phải thận trọng với người đàn ông này.

Khi bắt đầu giờ nghỉ trưa Đường Tử Hân cũng đúng lúc quay lại. Vừa nhìn thấy Giản An Nhiễm liền chạy ngay tới.

“Nào, cậu mới đến đây nên chắc chưa biết nhiều nhà hàng nấu đồ ngon, cứ theo bổn cô nương đây tớ sẽ cho cậu ăn một bữa no nê mừng ngày đầu tiên đến làm việc.” Đường Tử Hân nhiệt tình nói, trong đầu cũng nghĩ chút nữa sẽ hỏi Giản An Nhiễm này một số thứ.

Nghe đến đi ăn Tô Ái Ái cũng tự giác rời khỏi bàn, đi về phía Đường Tử Hân và Giản An Nhiễm. So với vẻ mặt hằm hằm khó chịu vừa nãy, cô ấy đã có chút vui vẻ thoải mái hơn:“Tớ cũng đói meo rồi.”

Đường Tử Hân gật gật đầu:“Đúng rồi, ba chúng ta đi ăn với nhau, sẵn tiện cậu và cả Ái Ái kết thân luôn.”

Khi thấy Tô Ái Ái sấn tới Giản An Nhiễm đã nhíu mày ngay nhưng không ai nhìn thấy. Mà nếu cô nói thẳng ra không muốn có Tô Ái Ái đi ăn cùng chắc chắn sẽ khiến Đường Tử Hân nảy sinh nghi ngờ. Giản An Nhiễm tính toán chưa quá hai phút đã ngay lập tức gật đầu:“Càng đông càng vui, chúng ta đi!”

Đường Tử Hân háo hức kéo hai người đến nhà hàng gần công ty, nơi mà cô và Tô Ái Ái hay ghé đến nhất.

Chọn món xong xuôi, để không phá vỡ bầu không khí đang vui vẻ Đường Tử Hân lên tiếng trước:“An Nhiễm, cậu không biết, Ái Ái cũng học ở Bạch Tích với ta đó.””Sao lại chưa từng gặp mặt nhỉ?” Giản An Nhiễm đánh mắt nhìn cô gái đang được nói đến ngồi đối diện mình.

Tô Ái Ái cười gượng:“Chắc chúng ta học khác buổi, có thể khác tiết nữa.”

Sau câu trả lời đó Giản An Nhiễm không thèm đoái hoài đến Tô Ái Ái nữa mà quay sang Đường Tử Hân:“Cậu có định đi dự buổi họp lớp không đây?”

Thả ly nước ngọt xuống, Đường Tử Hân đảo mắt cân nhắc sau một hồi mới lên tiếng:“Bao giờ?”

“Cuối tuần này.”

Thấy Đường Tử Hân mãi mà chưa nói có hay không, Giản An Nhiễm cướp lời nói trước:“Năm nào cũng chỉ có một mình tớ đi, năm nay cậu mà không đi với tớ thì đừng có mà xem tớ là bạn.”

“Ơ?”

“Ơ cái gì? Có đi hay không?”

Cuối tuần này thực sự chính là sinh nhật của cô, chắc Giản An Nhiễm đã quên mất rồi. Mà cô cũng đã lỡ hứa với Đường Tâm cuối tuần này sẽ ở nhà mừng sinh nhật với chị. Nếu nói với chị là có buổi họp lớp như vậy chắc chắn chị sẽ bắt cô đi cho bằng được, tính của chị chính là như thế, chỉ muốn cô quen biết nhiều người hơn cho cuộc sống bớt nhàm chán.

Nghĩ vậy Đường Tử Hân cũng ậm ừ nói:“Để tớ xem cái đã rồi ngày mai tớ gọi điện cho cậu.”

Giản An Nhiễm chỉ vào mũi cô nhăn mày:“Cái đồ nhà cậu nhớ cho kĩ đấy nhé!”

Tô Ái Ái ngồi bên cạnh Đường Tử Hân thấy hai người nói chuyện thân thiết rôm rả mà không biết chen vào cái gì. Thực sự như bị xem là bóng đèn.

Đồ ăn được mang ra, Đường Tử Hân cứ ậm ừ mãi mới hỏi Giản An Nhiễm một câu:“Cách đây một tuần, tớ có thấy cậu đi vào Say Tình, còn ăn mặc rất đẹp, rốt cuộc là đi hẹn hò với ai vậy hả?”

Đường Tử Hân có chút như trêu đùa, không để ai phải thấy khó xử.

Cô bạn hỏi xong Giản An Nhiễm mới ngớ ra, ngày hôm đó Đường Tử Hân đột nhiên xuất hiện ở Say Tình hóa ra là nhìn thấy cô nên có lẽ đã đi theo, chứ Đường Tử Hân không phải người thích nơi ầm ĩ mà chủ động tìm đến.

Không để Đường Tử Hân thấy nghi ngờ nên Giản An Nhiễm liền trả lời:“Ngày đó mấy đứa bạn ở công ty cũ mở tiệc mừng sinh nhật nên mời tớ đến.”

Nghe xong câu trả lời Đường Tử Hân vẫn bán tính bán nghi nhưng không thể hiện ra ngoài.

“Vậy đang làm chỗ cũ đột nhiên lại chuyển sang đây vậy?”

Giản An Nhiễm bật cười:“Không phải cậu nói làm trái ngành nghề sẽ khó kiếm tiền sao? Vả lại ông sếp ở đó tớ không ưa nổi lên chuyển thôi.”

Nghe có lí nên Đường Tử Hân không hỏi nữa. Lúc này Tô Ái Ái ngồi bên cạnh chỉ cắm đầu ăn không nói gì cô mới thấy kì lạ. Tô Ái Ái ngày nào cũng lắm miệng lắm mồm nhất phòng làm việc, không thể vì Đường Tử Hân gặp lại bạn thân mà thấy chạnh lòng, chắc chắn là đã có chuyện gì đó không vừa lòng.

Không để cô bạn đồng nghiệp thấy lẻ loi Đường Tử Hân cũng lôi Tô Ái Ái ngay vào cuộc nói chuyện:“Nói gì đi chứ dòng suối, sáng nay cậu còn la hét với tớ đủ kiểu mà?””Hôm nay không có hứng.” Cho một thìa cơm chiên vào miệng, Tô Ái Ái vừa nhai nhồm nhoàm vừa lắc đầu, cũng không thèm ngẩng đầu nhìn.

“Ồ, là ai đã chọc giận cậu à?”

“Tớ không muốn nói đâu.” Nhai còn chưa kĩ Tô Ái Ái đã nuốt xuống, cơm nghẹn lại dưới họng cũng không có phản ứng gì, cô chỉ đem ly nước lên uống vài ngụm liên tiếp.

Vừa nhìn Đường Tử Hân đã nhận ra ngay Tô Ái Ái có chuyện tâm sự, nhưng ở đây còn Giản An Nhiễm cô có hỏi thì Tô Ái Ái cũng khó mà giãi bày được điều buồn phiền trong lòng.

Ăn uống xong Đường Tử Hân mở máy lên thì có đến hai chục cuộc gọi nhỡ từ Vương Kiến Hạo. Người đàn ông này thật rảnh rỗi, rõ ràng biết cô sẽ từ chối vậy mà vẫn bám dai như đỉa.

Thoáng cái công việc cũng hết, đã đến giờ tan làm. Đường Tử Hân như thường lệ vẫn đứng trước cổng công ty bắt taxi, nhưng quái lạ làm sao cô đã đứng hơn mười phút rồi mà vẫn không có chiếc taxi nào chạy đến.

Cô nghĩ chắc có lẽ kẹt đường nên taxi chưa đến kịp, đợi thêm tầm năm phút nữa thì đúng thật có một chiếc taxi chạy đến. Bác tài mở cửa kính thò đầu ra ngoài, hỏi:“Cô đi đâu?”

Đường Tử Hân mở cửa xe rồi ngồi lên sau đó đọc địa chỉ của nhà mình.

Xe chạy đi rất nhanh, cũng không có biểu hiện của kẹt xe. Bỗng nhiên tài xế đánh tay lái, chiếc xe chạy đi một hướng khác. Đường Tử Hân thấy kì lạ liền hỏi:“Đường đến nhà tôi không phải đường này, đây cũng không phải đường tắt.”

Tài xế không nói gì chỉ nhìn chăm chăm về trước. Thấy có điều bất ổn Đường Tử Hân lập tức chồm người về trước định bẻ tay lái. Tài xế thấy hành động của cô mà hoảng hồn, bác ta mà không sớm giữ vô lăng lại thì chiếc xe đã đâm sầm vào con lươn.

“Cho tôi xuống!” Đường Tử Hân đạp cửa ầm ầm, la hét không ngừng.

Lúc này thấy cô quá dữ dằn sợ cô làm điều bậy bạ nên bác ta mới nhanh chóng giải thích:“Cô Đường, khoan đã khoan đã. Tôi chỉ nghe theo lệnh của Vương thiếu đến đây đón cô, thực sự không có ý gì khác.”

Nhắc đến tên Vương Kiến Hạo cô gái phía sau mới dám thở phào một phát. Bác ta lại không nói gì dọa cô sợ muốn chết.

“Vương thiếu muốn đưa tôi đi đâu?” Đường Tử Hân ngồi nghiêm chỉnh lại, tay cũng lấy điện thoại từ trong túi ra.

“Là đến Thành Tây Sơn Hồ.”

Điện thoại trên tay Đường Tử Hân khựng lại, cô lập tức nhấn vào số của Vương Kiến Hạo. Không đợi quá năm giây bên kia liền có người bắt máy.

“Thành Tây Sơn Hồ là ở đâu?” Đường Tử Hân hỏi ngay tắp lự, giọng điệu trầm thấp có vẻ là đang tức giận.

Đáp lại cô là giọng cười của Vương Kiến Hạo:“Em đang ngồi trên taxi đúng không?”

“Vương Kiến Hạo! Em nói cho anh rõ, anh đừng có mà ỷ quyền thế là có thể sai người đưa em đi chỗ này chỗ kia! Ngày hôm nay em mệt lắm rồi, chỉ muốn về nhà ăn bữa cơm, ngủ một giấc chứ không phải là để anh mang ra chơi đùa như vậy!”

Câu chữ của Đường Tử Hân rất mạnh mẽ, qua điện thoại mà Vương Kiến Hạo có thể cảm nhận rõ lửa cháy bùng bùng trong giọng nói của cô.

Nhưng khi nghe đến chữ chơi đùa mà cô phát ra, anh lại thấy trong mắt cô anh chưa từng thay đổi.

“Đường Tử Hân, tốt nhất là em nên im lặng trên đường đi và đừng ngu ngốc làm trò dại dột. Anh muốn em lành lặn đến đây với anh.”

Sau khi anh dứt lời Đường Tử Hân quát một tiếng nhưng Vương Kiến Hạo đã sớm cúp máy.

Bác tài quay xuống nhìn cô mà mồ hôi chảy ròng ròng, cô gái này dường như cái gì cũng có thể làm được, không khéo một chút nữa cô sẽ cào nát chiếc taxi này ra.

Đường Tử Hân hậm hực thở mạnh vài hơi, sau khi kiềm chế được ngọn lửa trong người mới dám gọi điện cho Đường Tâm.

“Chị, tối nay có thể em về trễ hoặc không về.”

Đường Tâm nghe cô nói không về thì lo lắng hỏi:“Không về nhà thế em đi đâu?”

Ngẫm nghĩ một chút Đường Tử Hân không giấu giếm mà nói luôn:“Em đến chỗ Vương Kiến Hạo, chị đừng lo em tự biết chừng mực.”

“Không được! Quay về nhà, ở chỗ anh ta không gì là đảm bảo.” Không cần đoán Đường Tử Hân biết chắc chắn là chị sẽ không cho phép.

“Nhưng em không quay về được, Vương Kiến Hạo lừa em lên xe.” Vừa nói Đường Tử Hân vừa liếc tài xế, ngay lúc đó tài xế cũng quay lại hưởng trọn cái liếc cháy mắt của cô.

Giọng của Đường Tâm rất hùng hổ:“Vương Kiến Hạo ở đâu? Chị đến đưa em về.”

“Ở Thành Tây Sơn Hồ, em chưa từng đến đây. Tâm Tâm, đừng quá lo lắng, Vương Kiến Hạo chắc chắn sẽ không làm hại em.”

Cô có thể khẳng định như vậy thì Đường Tâm có lẽ sẽ hiểu. Vương Kiến Hạo chẳng việc gì phải làm khó cô cả.

“Được rồi, có chuyện gì thì phải gọi điện cho chị đầu tiên.” Đường Tâm nhẹ giọng căn dặn một chút sau đó để cô cúp máy trước.

Đường Tử Hân thở dài thườn thượt rồi cất điện thoại đi, hai hàng cây bên ngoài chạy ngược lại.

HẾT CHƯƠNG 66.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui