Mùa Cưới

“Ôi trời ơi!” Sarah lẩm bẩm, nghe có vẻ thảng thốt. “Anh ta đang làm gì ở đây vậy?”

“Chúng tôi đã mời anh ấy đến!” Elsa lí nhí nói, tự hỏi, khi đã quá muộn, rằng việc gọi anh đến có phải là một sai lầm không. Nhỡ đâu Sarah có một lý do hoàn toàn họp lý để không mời Hugo và họ chỉ đang làm cho mọi chuyện rắc rối hơn thì sao? “Chúng tôi nghĩ anh ấy nên có mặt ở đây. Có vấn đề gì vậy?”

Hugo đã đến cửa quán rượu, nhìn thấy mấy cô gái và đẩy cửa.

“Chỉ là tôi không bao giờ muốn gặp Hugo nữa nếu tôi có thể tránh được,” Sarah khẽ khàng nói, nhưng đủ lớn để mọi người nghe thấy.

“Tại sao?”

“Ôi Chúa ơi,” cô thì thào. “Quá muộn rồi, anh ta đang đến gần.”

“Chào buổi tối!” Hugo nói, bước tới bàn họ. “Thật tuyệt khi gặp tất cả mọi người ở đây.” Anh nhìn thẳng vào Sarah. “Một ‘cuộc họp thượng đỉnh’ là thế nào vậy?”

Cảm thấy áy náy vì đã mời Hugo đến quán rượu mà không nói rõ với Sarah trước, Elsa nói, “Một khách hàng rất quan trọng muốn kết hôn trong đúng năm phút nữa và, ờ, chúng tôi nghĩ...”

“Tôi biết,” Hugo nói.

“Làm sao anh biết? Tôi tưởng đây là chuyện cực kỳ bí mật!” Bron nói.

“Sarah không nói gì à?” Anh lại nhìn Sarah, lần này với vẻ dò hỏi. Cô chỉ có thể nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt ly rượu vang của mình.

Cảm giác như đang bị quở trách, cô quay sang Bron và nói, “Hugo đã giới thiệu tôi với họ.”

“Tại sao cô không nói trước!” Elsa nói. Cô liếc nhìn Bron. Phải chăng họ đã làm khó Sarah? Bắt gặp cái nhìn ấy, Bron làm bộ tôi-không-biết-gì-cả.

“Tôi sẽ nói với các cô,” Sarah nói, biện minh, “nếu tôi có cơ hội. Chúng ta hầu như còn chưa bắt đầu bàn về chuyện này mà.”

“Vậy tại sao cô không mời tôi đến cuộc họp này?” anh hỏi. Cô không thể nhận ra liệu anh có đang trêu cô hay không. Việc này khó hơn cô nghĩ nhiều.

“Tôi sẽ làm thế sau,” cô nói. “Đây chỉ là một cuộc trò chuyện sơ bộ. Dành cho đàn bà con gái.”

Anh nhướng mắt. “Ồ, dành cho đàn bà con gái! Vậy thì tôi nên gọi thêm một chai rượu nữa, và làm một thành viên danh dự.”

“Tôi không chắc anh sẽ trở thành một cô gái có sức thuyết phục lắm, Hugo ạ,” Sarah lặng lẽ nói, thấy mừng vì họ đã có thể đùa bỡn với nhau như lúc trước, nhưng không rõ liệu niềm kiêu hãnh của anh có còn bị tổn thương hay không.

“Không à? Cô cứ chờ xem.” Bây giờ vẻ mặt anh mang tính thách thức thấy rõ.

Và khi cô nhìn anh đứng dậy và đi tới quầy bar, cô nhận ra anh đã hơi bực tức với cô. Anh có thực sự bận lòng khi bị cô từ chối không? Nếu vậy thì quả là đáng tiếc, nhưng cô chẳng biết phải làm thế nào. Sarah lại vào nhà vệ sinh lần nữa. Khi đã ở trong đó, cô vã nước lên mặt trước khi dám ngẩng lên nhìn mình trong gương. Không ổn rồi! Mặc dù không uống nhiều, nhưng mặt cô lúc này đỏ bừng, và lớp trang điểm từ sáng đã biến mất tự lúc nào. Tóc tai cũng bắt đầu trở nên bù xù. Cô thở ra thật sâu, tự dặn lòng rằng “bình tĩnh lại đi” và “đừng có yếu đuối như thế” và rồi lục túi xách để tìm bộ đồ trang điểm khẩn cấp. Giá mà Hugo đừng quá hấp dẫn, cô sẽ ổn. Cô lại tự nhủ lần nữa. Cô sẽ ổn, cô cứ lặp đi lặp lại điều đó với chính mình. Cô là một người chuyên nghiệp. Lúc ấy cô chỉ bị ngạc nhiên, thế thôi. Giờ cô đã bình tĩnh hơn và trở lại với con người chuyên nghiệp của mình. Anh là một thợ ảnh giỏi, họ là đồng nghiệp, và anh không cần biết anh đã gây ảnh hưởng đến cô thế nào.

Hy vọng mình đã không ở trong nhà vệ sinh quá lâu, Sarah quay lại với mọi người, đầu ngẩng cao. Hãy tỏ ra bình thản, cô tự nhủ. Hãy điềm tĩnh!

“Không sao đâu,” Elsa nói, nhìn vẻ mặt lo lắng và hơi bất mãn của Sarah khi nhìn chằm chằm vào số lượng những cái chai trên bàn, “Hugo sẽ chở cô và Bron về.”

“Cả cô nữa chứ,” Hugo nói. “Cho dù cô sống gần đây, cô cũng không nên đi bộ về nhà vào thời điểm này trong đêm. Ngồi xuống đi, Sarah, cô chưa được về đâu.”

Sarah ngồi xuống bên cạnh Hugo, nghĩ rằng chí ít cô cũng có cơ hội ra đến cửa trước anh, nếu cô cần chạy về phía nó. Cô có thể dễ dàng bắt một chiếc taxi.

“Vậy.” Sarah quyết định dẫn dắt cuộc trò chuyện.

“Anh đã gặp trực tiếp Carrie Condy chưa?”

“Rồi,” Hugo khiêm tốn nói. “Một đôi lần, qua bạn của những người bạn. Khi Mandy nhắc đến chuyện Carrie đang tìm kiếm một nhà tổ chức đám cưới, tôi đã nghĩ ngay đến cô.” Anh cười với cô.

Ôi Chúa ơi - đường cong nơi khóe miệng anh, nếp nhăn ở đuôi mắt anh... nhưng cô phải giữ bình tĩnh. “Và tôi thực sự cảm kích điều đó, nhưng anh biết đấy, cô ấy muốn mọi thứ giống hệt đám cưới của Ashlyn, bao gồm cái cổng quàn chết tiệt! Và đó là lỗi của anh!” Đấy, mày có thể làm được mà, cô tự nhủ. Giữ vẻ chuyên nghiệp và vô tư. Anh là một đồng nghiệp. Chỉ vì họ đã vượt quá giới hạn một lần, không có nghĩa là nó ảnh hưởng đến mối quan hệ công việc giữa họ.

Hugo cười, chẳng có vẻ gì là biết lỗi. “Tôi biết, nhưng tôi nghĩ nếu ai đó có thể làm được, thì cô cũng có thể làm được. Dù sao đi nữa, cô có thể làm một cái cổng giả mà.”

Sarah gật đầu. “Tôi đã nghĩ đến điều đó, chính nhà thờ mới là thứ khiến tôi đau đầu. Carrie có vẻ không biết rằng các nhà thờ xinh đẹp đã được đặt chỗ từ trước, ngay cả khi anh gạt đi cái vấn đề phiền phức là anh phải có một mối liên hệ nào đó với nó, chẳng hạn như anh phải sống trong giáo xứ đó, hoặc đó phải là giáo xứ của chú rể, hoặc bất cứ điều gì tương tự như thế.”

Cô chống khuỷu tay lên bàn và đặt cằm lên bàn tay. Cô đột nhiên cảm thấy chao đảo vì toàn bộ chuyện này.

“Tôi có thể giúp cô việc đó,” Hugo nói.

Cô ngồi thẳng người dậy. “Bằng cách nào? Nói tôi nghe đi. Tôi sắp phát điên lên rồi.” Cô muốn nhắc nhở anh lần nữa rằng chính anh đã đẩy cô vào mớ rắc rối này, anh phải có trách nhiệm giúp cô thoát ra, nhưng cô biết điều đó là không đúng và cũng không công bằng. Việc anh giới thiệu cô với Mandy là một đặc ân tuyệt vời mà anh đã dành cho cô.

Hugo có vẻ miễn cưỡng. “Nhưng có thể nó không đem lại kết quả gì. Lẽ ra tôi không nên nhắc đến nó.”

“Chà, các phương án khác của tôi có vẻ cũng không khả thi,” Sarah nói.

“Tìm địa điểm tổ chức khó thế cơ à?” Elsa hỏi.

“Kiếm được địa điểm đẹp trong một thời gian ngắn thì quả thực rất khó. Và cô không những phải tìm được một nhà thờ thích hợp, cô còn phải kiếm được một mục sư dễ tính. Có những quy tắc về việc người nào có thể kết hôn ở đâu.” Sarah thở dài. “Không phải là tôi không cảm kích sự giới thiệu của anh, Hugo, bởi vì tôi thực sự rất biết ơn anh. Nhưng đây là một việc cực kỳ khó khăn. Đặc biệt là Carrie lại tình cờ chọn ngày kết hôn trùng với em gái tôi. Cuối tuần trước nó vừa mới thông báo với tôi là nó sẽ kết hôn.” Sarah nhắm mắt. Đó là lý do thực sự khiến mình quá căng thẳng như vậy, cô tự nhủ, chẳng liên quan gì đến Hugo cả.

“Tội nghiệp cô,” Hugo nói, rót rượu cho Sarah, giọng điệu anh gần như dịu dàng. “Và cô không thể thuyết phục em gái cô đổi ngày sao?”

“Không thể. Họ đã đăng ký với nhà thờ và con bé đang mang thai.” Cô vội đưa tay lên bịt miệng. “Tôi không nên nói ra điều đó. Có lẽ tôi đã uống quá nhiều.” Nhưng cô vẫn nhấp thêm một ngụm vang nữa.

“Chúng tôi sẽ không kể với ai đâu,” Bron nói. “Cô có vui khi sắp được làm bác không?”

Sarah cắn môi. “Ồ, có chứ, tôi sẽ rất vui khi gần đến thời điểm đó, nhưng tôi nghĩ hiện giờ tôi đã có quá nhiều sự phấn khích rồi.” Cô ước ao khi đã quá muộn rằng cô đã không nói ra những lời như thế và thực sự hy vọng là Hugo, đang ngồi cạnh cô, sẽ không nghĩ rằng anh ta có góp phần vào cái “quá nhiều sự phấn khích” ấy. Dù rằng đó là sự thật.

Anh không đặt tay lên cánh tay cô để trấn an như anh đã từng định làm thế, trước khi nụ hôn diễn ra, và Sarah chợt mong mỏi anh làm vậy. Tại sao những hành động nho nhỏ đó, vốn khiến người ta ghê tởm nếu xuất phát từ một người không thích hợp, lại quá tuyệt vời khi được thực hiện bởi một người thích hợp như vậy nhỉ? Những chuyện như thế đáng ra phải được đón nhận với thái độ bình thường hơn mới phải; bạn có thể thích nó hoặc không, thế thôi. Cô liếc nhanh quanh bàn, hy vọng không ai thấy được những dòng suy nghĩ kỳ quặc ấy.

“Này, Elsa,” Hugo nhẹ nhàng nói, như thể anh không phải đang ngồi cạnh một người điên khùng. “Cô có thích cái vai trò phù dâu thay thế vào phút chót đó không? Phải công nhận rằng, trông cô lúc ấy rất đáng yêu.”

Elsa đỏ mặt trước lời khen và một lần nữa Sarah chợt thấy cô ấy thật xinh đẹp. Tại sao cô ấy vẫn còn độc thân nhỉ? cô tự hỏi. Xét cho cùng, cô ấy đâu phải một bà cô già khó tính như Sarah chứ.

“Cuối cùng tôi cũng cảm thấy thực sự thích nó,” Elsa nói.

“Kiểu tóc đó thật tuyệt vời. Nó thực sự hợp với cô,” Hugo nói.

Sarah nhận ra anh có thể quyến rũ đến mức nào và một phần trong cô hối hận vì đã quá sắt đá, nhưng rồi cô nhớ lại Bruce cũng đã từng quyến rũ thế nào. Cẩn tắc vô áy náy.

“Và cô sẽ phải làm một chiếc váy cưới giống của Ashlyn?” Hugo hỏi.

Elsa nhún vai. “Tôi nghĩ nếu chúng ta có thể thuyết phục Carrie mặc váy cưới của Ashlyn thì đó sẽ là một ý kiến hay.”

“Thà hỏi Ashlyn liệu Carrie có thể mặc váy của cô ấy không còn hơn là đề nghị Carrie cân nhắc chuyện mặc một chiếc váy cũ của người khác trong ngày cưới trọng đại của cô ấy,” Bron nói.

Mọi người cười phá lên. Sarah nói, “Ngay cả em gái tôi, người có ngân sách rất hạn hẹp, cho dù nó sẽ không thừa nhận điều đó, cũng sẽ không mặc một cái váy cũ. Tôi đã nghĩ tôi có thể thuyết phục nó mặc váy cưới của mẹ tôi, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ đồng ý. Dù sao đi nữa, bây giờ chiếc váy đó chắc chắn đã rất lỗi thời rồi.”

“Tôi có thể sửa lại nó cho cô ấy, nếu cô ấy muốn,” Elsa nói. “Tôi đã khởi nghiệp bằng cách sửa lại y phục cho mọi người mà.”

“Thật ư? Thú vị quá,” Hugo nói. Cái cách anh nhìn Elsa khiến Sarah cảm thấy anh thực sự hứng thú. Anh có vẻ rất giỏi chuyện này và Sarah tự hỏi liệu có phải là nhờ chị gái anh không; theo những gì anh kể thì họ có vẻ khá gần gũi.

“Vâng. Tôi từng làm thêm ở một tiệm giặt khô. Tôi phụ trách việc khâu vá. Sau đó tôi đi học cao đẳng nghề.”

“Còn cô, Bron?”

“Tôi cũng học cao đẳng nghề.” Sarah thấy cô ấy có vẻ hơi thủ thế. “Tôi thấy mình có chút năng khiếu làm tóc và làm đẹp.”

“Ồ?” Một lần nữa, Hugo lại tỏ ra chăm chú. Điều đó có vẻ giúp Bron tự tin hơn.

“Vâng,” cô giải thích. “Rất nhiều người nghĩ rằng việc làm tóc chỉ dành cho những người không biết làm gì khác. Tôi có thể làm rất nhiều việc, nhưng tôi muốn làm tóc. Nó có rất nhiều điều thú vị mà không phải ai cũng nhận ra.” Bron cầm ly rượu lên và may mắn thay nữ nhân viên phục vụ tới đúng lúc với một đĩa hoành thánh kiểu Ý to đùng.

“A, đồ ăn của anh tới rồi,” Elsa nói với Hugo. “Chúng ta xem thực đơn tráng miệng nhé, các cô gái?”

“Ừ,” Sarah đồng ý. “Tôi luôn luôn xem nó. Tôi không hay gọi món tráng miệng, nhưng thích đọc về chúng.”

“Chúng ta có thể ăn chung một món,” Bron nói. “Bánh tạc sô cô la với ba viên kem rưới sô cô la lỏng nhé?”

“Nhất trí,” Elsa nói.

“Tại sao mỗi người không ăn một cái?” Hugo hỏi. “Nếu các cô thích nó.”

“Như thế chẳng thú vị chút nào,” Sarah giải thích. “Và chúng tôi sẽ bị ngấy.”

“Và béo lên nữa,” Bron xen vào. “Đàn ông không thích chia sẻ đồ ăn với ai. Roger thường rất khó chịu nếu tôi nhón một miếng khoai tây chiên hoặc đòi một thìa pudding.”

“Có lẽ anh ta là con một,” Sarah nói.

“Ồ, đúng vậy đấy,” Bron nói. “Nhưng tôi cũng là con một đây. Tôi không ngại chia sẻ đồ ăn với mọi người. Tôi nghĩ điều đó thật thân mật.”

“Tôi cũng là con một,” Elsa nói. “Tôi cũng khá thoải mái với đồ ăn. Bố tôi luôn nhón trộm khoai tây chiên của tôi. Tôi đã quen với việc đó từ lúc còn rất nhỏ.”

“Tôi sẽ gọi món tráng miệng,” Sarah nói. “Hugo, anh muốn ăn gì?”

Anh lắc đầu. “Tôi ăn thế này là đủ no rồi, cảm ơn, nhưng cứ thoải mái tính cả phần tôi vào món tráng miệng của các cô nếu các cô muốn.”

“Chúng tôi sẽ không làm thế đâu, Hugo,” Bron nói. “Như thế chẳng công bằng chút nào.”

Họ chuyện trò thoải mái trong cả buổi tối còn lại, và cuối cùng Sarah cũng thư giãn. Hugo là một người bạn đồng hành tuyệt vời và làm họ thích thú với những câu chuyện thú vị về vài đám cưới không phải do Sarah tổ chức mà anh đã tham dự. Cuối cùng, khi các nhân viên phục vụ bắt đầu xếp chồng những cái ghế lên nhau, họ cảm thấy đã đến lúc ra về.

Mọi người len vào xe Hugo, cười đùa. Elsa và Bron chui vào băng ghế sau trước khi Sarah có thể chiếm được một chỗ ở đó.

“Tôi hy vọng anh không ngại làm tài xế, Hugo,” cô nói, đột nhiên cảm thấy tội lỗi vì đã lợi dụng lòng tốt của anh.

“Tôi chẳng ngại gì cả,” Hugo nói. “Tôi đã từng là một tài xế mà.”

Khi họ im lặng lái xe qua màn đêm, cô nhận ra có rất nhiều điều ở anh mà cô chưa biết. Một phần trong cô muốn tìm hiểu thêm về anh, nhưng cô biết cô không được làm gì hay nói gì có nguy cơ đi chệch ra ngoài mối quan hệ đồng nghiệp của họ. Họ đã tạo dựng lại thành công mối quan hệ thoải mái trước đây - chà, có lẽ không hoàn toàn, nhưng thời gian sẽ giúp được điều đó.

Khi anh thả những cô gái khác xuống xe, họ đều tặng anh một nụ hôn lên má khi nói lời tạm biệt. Cảm thấy cực kỳ lúng túng, cô cũng làm như vậy, một nụ hôn vội vã, nhanh chóng, giống hệt một cú mổ.

“Tạm biệt, Hugo, cảm ơn rất nhiều vì đã cho tôi đi nhờ.”

“Cô hoàn toàn được hoan nghênh, Sarah,” anh nói.

Cô bước tới cửa tòa nhà, trong lòng bâng khuâng khôn tả. Có lẽ anh thật sự tốt bụng và đáng tin cậy - và thật sự quyến rũ. Quả là đáng tiếc khi cô không thể tin tưởng ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui