Phiên Vân từng nói với tôi rằng: “Tất cả những người đàn ông đều có một trái tim cô độc.”
Năm ấy cô mới mười bảy tuổi, vừa chia tay bạn trai và chạy đến trước mặt tôi chỉ để nói có thế. Tôi vươn tay ra, định ôm cô vào lòng nhưng cô đã gạt đi và nói tiếp: “Vũ này, cậu sẽ không bao giờ hiểu được họ nếu không chịu hiểu bản thân mình. Tớ không muốn hưởng hơi ấm từ bất kỳ một ai đó, điều ấy quá thừa thãi.” Nói xong cô bỏ đi, cặp chân thon dài lấp ló trong chiếc quần bò kiểu cách bị cô rạch đến tơi tả. Tôi đứng nhìn bóng cô khuất dần sau con dốc, trong lòng có thứ gì đó dâng lên khiến tôi phải vịn tường mà nôn chúng ra ngoài. Đó là bữa trưa của tôi.
…
Mùa đông năm nay tới rất vội, những đợt gió mùa tràn về từ vùng áp cao Siberia khiến nhiệt độ giảm xuống đột ngột. Nghe nói một số nơi ở vùng Tây Bắc đã có tuyết rơi nhẹ. Còn ở nơi đây, giữa lòng thành thị xô bồ này, hơi lạnh vẫn lẫn cùng với đám khói bụi ô nhiễm đến tê dại. Phiên Vân và tôi rủ nhau đi siêu thị, nhưng không hề lên sẵn kế hoạch phải mua những gì.
Ngoài trời có mưa bụi, tôi bật ô lên và đợi Phiên Vân đi cùng. Phiên Vân chạy đến, cúi người xuống rồi mỉm cười bước đi. Chúng tôi đi bộ dưới trời mưa, hơi lạnh mùa đông dày xéo da thịt như muốn cắt đứt chúng ra trăm mảnh. Phiên Vân cố gắng thu mình vào chiếc áo măng tô màu be của mình, nhưng tôi vẫn cảm giác được người cô đang run lên bần bật. Tôi choàng tay qua người cô, ngước nhìn cô và hỏi: “Lạnh lắm hả?” Phiên Vân gật đầu nhưng không nói gì. Đèn đường đã bắt đầu lên, từ trên ánh sáng chói lòa có thể thấy rõ từng hạt mưa bay bay trong không trung. Không còn nhiều người qua lại nữa, đường phố giống như một hoang đảo lạnh lẽo, không thể tìm nổi một hơi ấm cho riêng mình.
Phiên Vân có một sở thích đặc biệt đó là lượn lờ trong siêu thị, chẳng hiểu lý do là gì, nhưng tôi biết đó là sở thích đặc biệt nhất của cô. Chúng tôi đi qua rất nhiều gian hàng, vơ vào giỏ một ít đồ lặt vặt. Cuối cùng đến quầy thu ngân, cô nhân viên ngán ngẩm thu của chúng tôi ba mươi ngàn đồng.
Phiên Vân cười toe, gạt tóc mai ra sau mang tai và nói: “Những người nhân viên đó sẽ không thể nào hiểu được sự hạnh phúc khi bên cạnh có nhiều người qua lại như thế.”
Tôi giật mình, hỏi lại: “Tại sao?”
“Tớ không biết. Đơn giản tớ thấy nơi đó đầy đủ. Có hơi người, có ánh sáng, và có cả thức ăn. Đó là tất cả những thứ mà chúng ta cần.” Phiên Vân nhún vai nói.
Tôi im lặng. Cơn mưa đã ngừng từ bao giờ, chúng tôi lại đi bộ về nhà. Con đường không thể đông đúc hơn trong cái lạnh thấu xương như thế này. Họ đều muốn tìm một nơi chốn ấm áp. Cũng giống như Phiên Vân, luôn muốn tìm một nơi chốn khiến bản thân hài lòng nhất.
Phiên Vân có một căn nhà nhỏ, nằm khuất sâu trong một con hẻm. Cô ấy không bao giờ đoái hoài gì tới nó, cũng không bao giờ cho người khác vào nhà của mình. Mỗi lần tôi hỏi lý do, cô ấy đều cười không nói. Phiên Vân có rất nhiều bí mật, những bí mật đó dường như là bí mật của cả thế giới. Không ai được biết ngoại trừ một người nắm giữ nó. Và tôi có cảm giác, hình như cô là người được cả thế giới trông chờ.
Phiên Vân rất thích màu đỏ, cô nói màu đỏ là màu của sinh mạng. Cũng giống như máu, đó là sinh mạng của chúng ta.
Tôi pha một tách cà phê đen đặc đủ ấm, rồi đưa cho Phiên Vân. Cô mỉm cười đón lấy, rồi im lặng nhấm nháp chúng. Phiên Vân và tôi thường uống cà phê cùng nhau, những lúc như thế chúng tôi rất dễ yên lặng. Có những lúc người ta muốn mình được yên bình, nhưng lại sợ cảm giác lạnh lẽo khi bên cạnh chẳng còn ai. Chính vì vậy mà tôi và Phiên Vân thương rủ nhau uống cả phê, rồi lại rủ nhau yên bình như thế. Đến khi quay đầu, vẫn thấy có một người luôn ở cạnh ta.
Hôm nay Phiên Vân mặc một chiếc áo len màu đỏ, khoác bên ngoài là chiếc áo măng tô màu be. Cô ấy cởi áo khoát ra và treo chúng lên giá treo đồ ở góc nhà. Sau đó cô bước tới, bưng tách cà phê lên miệng nhưng không uống vội. Cô nhìn ra bên ngoài trời, cơ hồ đang nghĩ sâu xa một điều gì đó. Rồi cô lại uống cà phê, phong thái cực kỳ chậm rãi, cực kỳ quyến rũ. Tôi để ý màu son cô dùng cũng là màu đỏ, đỏ tuyệt đối! Khi cô đặt tách cà phê xuống, trên miệng tách đã in hằn một dấu son môi đầy ám ảnh. Cô liếc, rồi dùng ngón trỏ tỉ mẩn lau đi. Sau đó nói: “Ba tớ đã về!”
Tôi giật mình nhìn cô, nhưng không biết phải nói sao. Ba của Phiên Vân đã bỏ đi từ hai năm trước, mẹ cô giấu lấy tất cả, không cho cô biết một lý do. Nhưng nhiều đêm thấy mẹ khóc, Phiên Vân vẫn tự hiểu ra tất cả. Rằng ba đã bỏ - mẹ con cô lại để đi tìm một hạnh phúc mới mà ông mong cầu. Năm đó Phiên Vân như trở thành một người câm, không hề nói chuyện với bất cứ một ai, kể cả tôi. Cô ấy nhốt mình trong căn phòng tối sẫm, nhìn vào bốn bức tường quây quanh mình rồi khóc lớn. Mẹ của cô rất lo sợ, định sẽ cho cô đi gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng trước ngày đến gặp bác sĩ tâm lý, thì Phiên Vân đã bước ra khỏi phòng và ôm chầm lấy mẹ. Cô nói với mẹ rất nhiều, những lời nói từ tận đáy lòng. Cũng chính vì thế mà cho đến bây giờ Phiên Vân không thể nào nhớ ra được năm tháng đó cô đã nói gì với mẹ. Hoặc cũng có thể là cô không muốn nhớ ra.
Sau khi đã định thần lại được, tôi mới nghĩ đến câu nói của Phiên Vân vừa rồi. Giọng nói của cô rất bình ổn, không hề có một chút sóng gió nào nổi lên. Cảm tưởng như cô đã tập nói câu đó trước gương hàng nghìn lần, và tập ình một biểu cảm hoàn hảo nhất để biểu đạt nó.
Tôi nói: “Tại sao?”
Cô đáp: “Không biết, mẹ tớ không nói. Chỉ hỏi tớ có muốn cho ông về nhà không thôi.”
“Và cậu đã nói có?”
Phiên Vân gật đầu, trong đôi mắt vẫn không gợn lên một suy nghĩ nào cả. Tôi nhìn cô, muốn ôm cô vào lòng mà không thể. Vì cô đã tạo ra một bức tường thành quá dày dạn, ngăn cách cả thế giới này không được phép chạm vào tâm hồn của cô.
Năm ấy Phiên Vân hai mươi tuổi. Có sở thích đặc biệt là lượn lờ siêu thị và nói với mẹ cô thực sự muốn ba trở về.
Dương Nguyễn là anh chàng mà Phiên Vân thích thầm từ năm mười bốn tuổi. Khi cô còn là một con bé lớp tám, đã luôn nhìn anh từ phía xa bằng một đôi mắt ngưỡng vọng. Tuy nhiên, Dương Nguyễn chưa một lần phát hiện ra ánh mắt đó của cô. Và dường như Phiên Vân cũng không muốn anh biết.
Lần đầu tiên tôi gặp Nguyễn là vào một ngày nắng rất ngọt ngào. Anh khoác trên vai một chiếc ba lô màu xanh quân đội, đi một đôi dày Martin màu trắng và có một cười rất tươi. Khi ấy tôi không hề biết anh là Dương Nguyễn, chỉ thấy Phiên Vân khẽ kéo tay tôi rồi chạy đi. Tôi im lặng chạy theo cô, dù không hiểu mọi chuyện những tôi vẫn cứ chạy. Cho đến một con dốc, Phiên Vân mới gục đầu lên vai tôi, thở hổn hển và nói: “Tớ thích anh ấy! Vũ, tớ thực sự rất thích anh ấy.” Đó là lần đầu tiên tôi thấy Phiên Vân thích một người cuồng nhiệt đến như vậy. Và cũng là lần đầu tiên, tôi thấy Phiên Vân phải nức nở trên vai tôi mà nói thích một người.
Chỉ tiếc là mùa hè năm đó - mùa hè có màu nắng xanh ngọt ngào, Dương Nguyễn đã ra đi!
…
Phiên Vân ngồi lặng lẽ trước màn hình vi tính, những ngón tay thon dài mân mê con chuột không một mục đích. Trong đêm thâu, cô như một vì sao đang tàn lụi, không thể cất lên được một tiếng nói cho riêng mình. Mùa đông không thể ghé vào cửa, nhưng trong lòng cô vẫn thấy lạnh. Cô khẽ choàng chiếc áo măng tô lên người, rụt cổ lại và ôm lấy đầu gối. Đây là một cách phòng ngự tốt nhất đối với cái lạnh. Một lúc nào đó, khi trái tim không thể đem ra làm lò sưởi, hãy thu mình lại như một chú nhím và hát lên một khúc ca thanh thản để lòng dịu lại.
Phiên Vân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đó chỉ là một tấm màn màu đen vô vị. Nó trải rài mênh mang và bất tận, khiến cô cứ mãi mong chờ một điều gì đó.
Cứ như thế, cho tới khi trời sáng, Phiên Vân đã không còn ở trong căn phòng của tôi nữa. Cô đã ra khỏi nhà và đi đến một góc nhỏ nào đó trong thành phố.
Đã có rất nhiều lần thức dậy, cô không còn ở bên tôi mà chạy đến một nơi chỉ có mình cô biết được. Tôi không biết cô làm gì ở nơi đó, chỉ thấy rằng cô đi rất lâu, rất lâu rồi mới trở về.
Phiên Vân chạy rất nhanh trên con đường quốc lộ, đôi tay chới với trong không trung như muốn bắt lấy một điều gì đó, nhưng không thể nào bắt được. Cho đến khi có một người nắm chặt lấy tay cô và kéo lại. Phiên Vân bất ngờ không thể chạy được tiếp, cô liền rơi vào lồng ngực của ai đó. Nằm im, bất động tưởng như chết đi giữa sự ấm áp của anh. Đôi tay cô vẫn nằm trong bàn tay anh, buốt lạnh.
Dương Nguyễn! Tại sao đến bây giờ anh mới chịu nắm lấy tay cô?
Giữa dòng người đông đúc buổi sáng, Phiên Vân để mặc người con trai cao lớn, phong trần ôm gọn lấy thân hình mảnh mai của mình. Chiếc áo măng tô của bị nắng nhuộm ngập, chói lòa lên như một ánh sao. Cô áp má vào lồng ngực của anh, nước mắt rơi xuống nóng hổi. Rồi cuối cùng, cô giằng người ra và chạy đi mất.
Dương Nguyễn đứng lặng nhìn theo người con gái đang khuất lấp vào dòng chảy vội vã của cuộc sống.
Đêm hôm qua, ở trên mạng anh đã nói muốn gặp cô. Nhưng dường như cô không tin anh đã trở về, còn nói anh không phải là Dương Nguyễn, Dương Nguyễn đã chết rồi.
Nắng đã xanh xao dần đi, hơi ấm của Phiên Vân vẫn còn thấp thoáng nơi lồng ngực khiến anh bồi hồi. Năm đó trước ngày anh sang Mĩ du học, cô đã hẹn gặp anh và nói rằng: “Nguyễn này, thực ra nếu anh ở lại thì chúng ta sẽ rất hạnh phúc. Em tin vào điều đó!” Nói xong cô chạy đi mất, để lại trên tay anh một hộp quà nhỏ. Khi anh mở ra, bên trong không có gì ngoài một chiếc bật lửa mạ bạc.
Đó là lần đầu tiên anh có cảm giác cô thích anh, cô bé xa lạ mười bốn tuổi đã đem lòng thích anh. Lúc ấy anh chỉ mỉm cười, tự cho rằng đó chỉ là một sự mơ mộng con gái!
Dương Nguyễn hẹn gặp tôi. Anh nói qua điện thoại, giọng nói trầm ấm và bụi bặm. Hình như những năm tháng qua, khi anh không ở bên cạnh chúng tôi, anh đã trải qua khá nhiều việc. Tôi gật đầu đồng ý, cho anh một cái hẹn ở quán cà phê Sky và vội vàng xách túi tới đó.
Dương Nguyễn của sáu năm sau không còn là Dương Nguyễn mà tôi đã biết nữa. Trông anh có vẻ u uất, có vẻ sầu khổ và có chút phong trần. Anh không đi giầy Martin trắng mà đi một đôi giầy tây bóng loáng, hơi cong ở phần mũi giầy. Nụ cười của anh lạnh lùng, nhạt thếch. Dưới cằm anh lún phún râu xanh, hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc màu nâu sẫm đang tỏa làn khói xám. Tôi đứng lặng ở cửa nhìn anh, cứ nhìn như một người xa lạ, không biết Dương Nguyễn mà tôi đã gặp vào sáu năm trước đang ngồi ở nơi đâu.
"Chào anh!" Có lẽ đây là một lời chào không bao giờ là cũ cả. Sau sáu năm gặp lại, chúng tôi vẫn chào nhau như thế, y như lúc anh lên xe rời khỏi chúng tôi.
Dương Nguyễn ngẩng mặt nhìn tôi rồi gật đầu cười. Anh để tôi chọn đồ uống xong rồi mới đẩy bao thuốc về trước mặt tôi, nhướn mày hỏi: "Hút chứ?" Tôi không ngần ngại, khẽ rút một điếu thuốc ra và nhìn xuống chiếc bật lửa mạ bạc mà anh đang cầm trên tay. Tôi vẫn còn nhớ chiếc bật lửa đó, ấy là chiếc bật lửa của anh trai Phiên Vân, là chiếc bật lửa mà cô ấy quý trọng nhất.
Dương Nguyễn thấy được ánh mắt của tôi, anh vội cười rồi xoay xoay chiếc bật lửa và nói: "Năm đó cô ấy đã tặng tôi. Tôi vẫn giữ nó cho tới tận bây giờ."
Tôi nói: "Tôi chưa bao giờ thấy Phiên Vân thích một ai đó mãnh liệt đến như vậy. Anh là người đầu tiên."
Dương Nguyễn không phản ứng gì, anh im lặng hồi lâu rồi đưa cốc nước lên uống. Tóc mái của anh lòa xòa xuống vầng trán rộng, trông có vẻ già dặn hơn so với tuổi. Tôi còn nhớ rõ hình ảnh của anh vào những năm tháng trước, anh chưa bao giờ tắt đi nụ cười tươi sáng của mình. Luôn nhìn chúng tôi xoa đầu và nói hãy mau lớn lên đi nào. Đó là một trong những lời nói dễ thương nhất mà tôi và Phiên Vân nghe được ở tuổi mười bốn. Giống như một lời ước hẹn, một sự chờ đợi vô hình nào đó mà trong tiểu thuyết ta vẫn thường bắt gặp được.
Một lúc sau, khi chúng tôi đã im lặng đủ thì Dương Nguyễn đặt chiếc bật lửa xuống, dụi tắt điếu thuốc đang cầm trên tay một cách quyết tuyệt. Rồi anh chống khuỷu tay lên bàn và nói bằng một giọng trầm trầm nam tính: "Thời gian qua đã xảy ra những chuyện gì thế?"
Tôi bần thần, không hiểu vì sao anh lại hỏi câu này. Nhưng chúng tôi đều là những người bạn của nhau, tôi không muốn giấu anh những điều mà chúng tôi luôn kìm nén trong sáu năm qua. "Anh biết đấy, điều khác biệt nhất đó là chúng ta không thể là của ngày xưa được nữa. Ấy chính là sự thay đổi lớn nhất! Một tháng sau khi anh đi, ba của Phiên Vân cũng bỏ cô ấy. Đó là khoảng thời gian tuyệt vọng nhất trong cuộc đời của cô ấy, tôi nghĩ thế. Chúng ta ai cũng có một khoảng thời gian vô vọng. Tuy nhiên...với Phiên Vân, nó lại tới quá sớm."
Dương Nguyễn chăm chú lắng nghe. Quán cà phê đang bật một bản nhạc nào đó mà tôi không biết tên, một bản nhạc nhẹ mà khi nghe, sẽ chẳng ai muốn đoái hoài tới. Dương Nguyễn đặt tay vào tách cà phê của mình, nhưng anh không cầm nó lên mà chỉ đặt như vậy. Tựa như một sự vuốt ve hờ hững.
"Hóa ra đó chính là khoảng thời gian khiến tất cả chúng ta đều thay đổi."
Tôi gật đầu: "Phải, cô ấy đã thay đổi. Anh cũng thế, và cả tôi cũng vậy."
Lúc này Dương Nguyễn mới uống cà phê. Anh uống cà phê là để che đi những xúc động trên khuôn mặt. Sóng ngầm đã bắt đầu sục sôi, cuộn trào dưới mặt biển sâu. Tựa như một sự bùng nổ lặng lẽ. Không cần ai biết tới, không cần ai đoái hoài tới.
"Thời gian qua cô ấy có yêu ai không?" Câu hỏi của Dương Nguyễn là một sự hỏi thăm. Tôi gật đầu: "Mất trinh năm mười tám tuổi. Đó là một cậu bạn cùng lớp. Sau đó cả hai người đều không thể nhớ nổi mặt nhau sau hai năm gặp lại. Rồi cậu bạn đó sang Anh du học, Phiên Vân ở lại với những người đàn ông khác."
Dương Nguyễn nghe vậy liền bần thần hồi lâu, tôi có thể nhìn thấy những điều phức tạp nằm sâu trong đôi mắt của anh. Có lẽ anh đã hy vọng rất nhiều vào tình yêu của Phiên Vân dành ình, nhưng những hy vọng đó đều khiến anh phải thất vọng.
Dương Nguyễn cười, đôi môi khô ráp giữa cái lạnh khắc nghiệt bị kéo ra như sắp bật máu. Mùa đông đã hành hạ anh ta rất nhiều thì phải. Tôi nhìn nụ cười của anh, không thể tìm được bất cứ một điều gì trong nụ cười ấy. Nó vô sắc, hoàn toàn vô sắc!
Anh nói: "Phiên Vân không chịu gặp tôi."
Tôi có thể đoán được điều đó. Bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn nghĩ tới cảnh tượng này. Khi anh trở về, cũng là lúc Phiên Vân đã chạy đi quá xa. Cả hai đều không thể nào bắt kịp được nhau nữa.
Tôi cười hắt và đáp lại: "Cô ấy đã tự tay giết chết tình yêu của mình vào năm mười tám tuổi. Anh biết đấy, Nguyễn, khi chúng ta tỉnh dậy sau cơn mộng dài, tất cả đều thực sự đổi khác rồi."
Tôi không biết Dương Nguyễn có yêu Phiên Vân hay không, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự đau buồn của anh. Sự đau buồn ấy là sự đau buồn khi đánh mất một điều mà bản thân mãi sau này mới nhận ra, đó là thứ ta nên trân trọng.
Tôi và Dương Nguyễn chia tay nhau ở một ngã tư đông đúc. Anh lẫn vào dòng người và khói bụi, đằng sau lưng anh là những dải nắng nhạt màu của mùa đông lạnh lẽo. Sau đó tôi trở về nhà, đó là điều mà tôi muốn nhất vào lúc này.
....
Vào cái tối Phiên Vân cùng cậu bạn ấy thực hiện điều đó, cô đã ngồi rất lâu trên giường và nhìn chòng chọc vào cậu ta. Cô không thể hiểu bản thân đang làm gì, nhưng cô không thể cưỡng lại được ham muốn của bản thân. Phiên Vân đã nghĩ rất nhiều, nhưng không biết mình đã nghĩ đến những điều gì. Chỉ biết rằng những suy nghĩ đó như một cuộn chỉ rối, trói cô lại và không thể nào thoát được ra.
Cậu bạn ấy tên là Bình, học cùng lớp với Phiên Vân. Cậu ta không có bất kỳ điều gì nổi bật, cả ngày chỉ ngồi một chỗ, không nói với ai câu gì. Điều khiến Phiên Vân thấy đặc biệt nhất đó là cậu ta có một thế giới của riêng cậu, bất khả xâm phạm và không cho ai tới gần.
"Cậu sẽ hối hận đấy, Phiên Vân." Trong bóng tối, cậu bạn đó ngồi đối diện với cô, cầm lấy tay cô và nói.
Bình là một chàng trai tốt, chỉ có điều hơi trầm lặng. Sự trầm lặng của cậu như không khí bị đóng trong một chiếc hộp kín bưng, khiến người khác phải nghẹt thở.
Phiên Vân cười, đưa tay lên vuốt nhẹ mí mắt cậu và nói rằng: "Tớ luôn luôn hối hận về những điều mà tớ đã làm."
Rồi một nụ hôn rất mềm mại và thiêng liêng được đặt lên môi, Phiên Vân cảm nhận những ấm áp xa lạ mà người khác mang đến, cô đau đớn đón nhận nó giống như một sự cố chấp. Khi một người đang cố vùng vẫy chống lại số mệnh, thì bên cạnh họ sẽ chỉ toàn những đau khổ và buồn bã.
Thực ra có rất nhiều người muốn an phận, nhưng người như Phiên Vân lại không nằm trong số đó. Cô không thể chấp nhận bản thân bị ai đó rời bỏ. Tình yêu đầu đời luôn khiến bạn đau như thế, có phải không?
Khi Nguyễn đi, cô đã tặng anh chiếc bật lửa của anh trai. Đó là kỷ vật cuối cùng sau khi anh chết đi. Năm mười hai tuổi, anh trai đã rời bỏ cô. Ấy là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự mất mát lớn trong cuộc đời. Đó là một nỗi đau còn lớn hơn cả cái chết. Cô sợ rằng một ngày nào đó, những người cô yêu thương đều không còn bên cạnh nữa. Lúc ấy, cuộc sống sẽ chỉ là như tấm màn đen kịt, không thể tìm nổi một lối thoát cho bản thân mình.
Và đến năm mười bốn tuổi, Dương Nguyễn đã bỏ cô lại. Trong đêm tối, bên cạnh một người khác, cô đã bần thần nhận ra rằng: Có lẽ, đó chính là số phận của riêng cô.
Phiên Vân trở về với một bộ dạng nhếch nhác. Chiếc áo măng tô choàng hờ hững trên người, tóc cô rối bết vào nhau, khuôn mặt ửng đỏ vì cái lạnh của mùa đông. Cô tới chiếc bàn, vơ lấy bao thuốc lá và rút một điếu. Châm lửa, đưa lên môi hút. Phiên Vân có một cách hút thuốc đặc biệt. Sự đặc biệt ấy thể hiện trên nét mặt, giống như cô đã thỏa mãn một điều gì đó của bản thân. Những làn khói xanh xám mờ ảo trước khuôn mặt cô, phủ lên đến một bức màn quyến rũ.
Phiên Vân kẹp thuốc lá bằng hai ngón tay, cô ngả người ra sau ghế, ngẩng mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ. Hôm nay cô đã gặp Dương Nguyễn, lần gặp đầu tiên sau sáu năm xa cách. Anh vẫn là người con trai cao lớn ấy, nhưng cô không thể nào nhận ra nổi. Có lẽ thời gian đã khiến cô và anh trở thành hai con người xa lạ, những xúc cảm trong trái tim cũng không thể nào đập nát được khoảng cách dày dạn đó.
Phiên Vân còn nhớ rõ, vào năm mười bốn tuổi, khi cô bước qua cửa nhà anh, cô thấy anh đứng ngước mắt lên bầu trời mà ngắm nhìn. Dáng người của anh thẳng như một khúc gỗ, chiếc áo phông trắng sáng lòa đến chói mắt. Mái tóc đen không thể che được hết khuôn mặt có phần ngỗ ngược, nó chỉ có thể che đi đôi mắt đang ngắm nhìn một điều gì đó của anh. Phiên Vân biết, đó là hình ảnh đẹp nhất về anh mà cô có được. Trong cuộc đời, rất ít khi bạn bắt gặp được những khoảnh khắc ngỡ ngàng đến như vậy. Và cô đã ngỡ ngàng đến nỗi yêu anh!
Tôi đã từng nói với Phiên Vân rằng: “Cậu không thể cứ nhìn anh ấy như thế. Điều đó quá lộ liễu.”
Phiên Vân cười buồn, trong đôi mắt đẹp chỉ toàn là tàn tro. Cô nhìn tôi, đáp: “Biết làm sao được. Tớ chỉ muốn chụp cho bản thân một bức ảnh thật đẹp, nhưng lại không thể nào bắt kịp được những chuyển động của nó. Có lẽ tớ không có đủ khả năng.”
Tôi thở dài, không đáp lại cô. Với tôi, Phiên Vân là một cuốn sách mà không phải ai đọc cũng hiểu được. Trong cuốn sách đó, có những xúc cảm đau thương, tuyệt vọng, hạnh phúc và tin tưởng. Tựa như vũ trụ bao la, nơi mà con người chưa bao giờ khám phá được hết.
Phiên Vân chính là như vậy!
…
Vào một buổi sớm mùa đông, Phiên Vân tới gõ cửa nhà tôi và nói: “Vũ, cho tớ mượn đôi giày của cậu nhé!” Rồi không đợi tôi đồng ý, Phiên Vân đã chạy vào trong tủ để giày, lấy một đôi giày cao gót màu đỏ ra và đặt bàn chân của mình lên. Cô đứng ngắm nhìn đôi giày thật lâu, như muốn nói với nó một điều gì đó mà tôi không thể nào nghe thấy được. Rồi sau đó, cô mỉm cười với tôi: “Cảm ơn cậu!” Tôi gật đầu nhìn theo bóng dáng của Phiên Vân xa dần. Trong đầu không ngừng hiện lên những câu hỏi của sự tò mò, nhưng tôi biết, sẽ không có ai trả lời tôi cả.
Phiên Vân đi đôi guốc màu đỏ mà mình vừa mượn được tới điểm chờ xe bus. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ tươi, kết hợp với legging đen. Thời trang của cô không mấy mới mẻ nhưng chưa bao giờ là cũ ấy lại khiến nhiều người phải quay ra nhìn. Có lẽ từ Phiên Vân luôn tỏa ra một điều gì đó khiến người ta phải chú ý. Hoặc cũng có thể là đề phòng.
Cô bỏ mặc những ánh mắt đó, ngóng chờ chiếc xe bus và bước lên xe. Trên xe bus có rất nhiều người, Phiên Vân chọn một chỗ đứng nhưng vẫn thấy ngộp thở. Cô đưa mắt nhìn xung quanh như kiếm tìm một thứ gì đó. Bất chợt thấy một bà cụ đang ôm một cái bọc. Khi thấy cô đang nhìn, bà cụ đó vội thu mình lại như đề phòng. Phiên Vân chuyển ánh mắt, không muốn để bà cụ phải lo lắng thêm nữa.
Không gian trên xe bus luôn buồn tẻ, đến nỗi khiến ta chỉ muốn nhắm mắt và ngủ. Phiên Vân dựa người vào cột chống, cố nhịn cơn thèm thuốc đang đến. Rồi cô nhìn ra bên ngoài, không biết nên thu điều gì vào trong ánh mắt. Phiên Vân còn nhớ rõ năm mười hai tuổi, khi anh trai đưa cô ra ngoại ô thành phố chơi. Trên xe bus, cô và anh đứng đối diện nhau, cả hai đều mỉm cười. Cửa sổ trên xe mở toang, gió từ ngoài hắt vào như một đợt sóng lớn. Đâu đó còn có một mùi vị rất nặng mà cô không thể gọi tên. Phiên Vân nắm chặt lấy khuỷu tay của anh, tin tưởng như đó là điểm tựa duy nhất của cuộc đời mình. Anh đáp lại cái nắm tay đó bằng một nụ cười hiền dịu và một đôi mắt dài như dòng sông xanh.
Năm đó anh trai hai mươi ba tuổi, cao ráo, tuấn tú và lịch lãm. Anh rất yêu thương Phiên Vân, mỗi lần được nghỉ đều đưa cô em gái kém mình mười một tuổi ra nhà bà ngoại ở ngoại ô chơi. Phiên Vân vẫn nhớ rõ, năm ấy anh trai chuẩn bị lấy vợ. Người con gái mà anh yêu là một người xinh xắn, hiền dịu, nhưng không bao giờ nói chuyện với Phiên Vân cả. Cô cảm nhận tính cách của chị qua đôi mắt rụt rè và những cái hôn phớt nhẹ lên má anh trai. Cô nghĩ chị rất yêu anh trai mình, thực sự rất yêu. Nhưng hình như chị ấy không thích Phiên Vân, vì thế nên mới không bao giờ nói chuyện với cô. Mỗi lần đến nhà, chị đều chỉ nhìn lướt qua cô, rồi cùng anh đi tới một nơi nào đó. Có rất nhiều lần Phiên Vân muốn hỏi chị rằng tại sao lại như thế? Nhưng cứ mỗi lần thấy anh trai nắm tay chị, những điều muốn hỏi đều bị cô chôn chặt vào trong lòng. Đơn giản vì cô không muốn làm anh buồn.
Khi chiếc xe bus dừng lại, hai anh em bước xuống. Anh trai nói với cô rằng: “Phiên Vân, có muốn ăn kem không?” Phiên Vân gật đầu. Anh trai mỉm cười, vuốt tóc cô và nói: “Em về nhà bà trước, anh đi mua kem ọi người cùng ăn.” Phiên Vân vẫn gật đầu.
Rồi anh trai chạy đi, nhưng không bao giờ quay trở về nữa.
Phiên Vân đi tới nhà ông bà, rửa chân tay cẩn thận rồi đến ngồi cạnh bà đợi anh trai trở về. Khi ấy cô còn rất bé để nhận ra bản thân đang chờ đợi một ai đó. Cô cứ ngồi như vậy, suốt hai tiếng đồng hồ mà không hề có lấy một sự sợ hãi và lo lắng. Trong đôi mắt sáng trong chỉ có sự ngây thơ thuần khiết. Cô nghĩ về những chiếc kem mát lạnh mà anh trai sẽ mang về ngay sau đó. Cứ nghĩ chúng như nghĩ về mong ước lớn nhất của cuộc đời mình.
Và rồi những chiếc kem ấy cũng về tới nơi!
Bên nhà hàng xóm bỗng như nổi điên. Người đàn bà chạy từ ngoài ngõ vào hô hoán om sòm: “Thằng Văn bị xe tải cán chết rồi. Thằng Văn bị xe tải cán chết rồi.” Thế là tất cả cùng cuồng loạn, nháo nhác lên. Họ chạy ồ đi, không ai để ý đến Phiên Vân vẫn ngồi ở nhà đợi những que kem mát lạnh.
Bà ngoại hốt hoảng ngất ngay lúc đó, Phiên Vân sợ hãi cố lay cho bà tỉnh, nhưng bà vẫn không nghe thấy tiếng cô gọi. Ông ngoại phân vân, rối rít không biết phải làm gì. Cuối cùng, ông quỳ một gối xuống, ôm lấy Phiên Vân vào lòng mà khóc lớn. Vừa khóc ông vừa nói: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Sau khi bà được người ta đưa đi bệnh viện, thì cũng là lúc người dân trong xóm đưa anh trai cô trở về. Người anh được cuốn một chiếc chiếu rách nát. Máu từ đầu chưa khô kết lại mà vẫn rỏ tong tỏng xuống nền đất lạnh. Họ đặt anh xuống, ngay trước mặt Phiên Vân và ông ngoại. Cô đứng nhìn, không tin được người trước mặt là anh trai yêu quý của mình.
Thế rồi Phiên Vân quay sang hỏi ông ngoại: “Ông ơi, anh Văn nói sẽ mua kem cho chúng ta.” Ông ngoại nghe thế liền bật khóc. Ông quỳ xuống, ông chặt cứng người Phiên Vân và nói: “Anh con đã đi rồi.”
Không, anh không thể nào chết được! Đó là ý nghĩ cùng cực và cố chấp nhất trong cuộc đời Phiên Vân. Trong lúc ấy, cô không thể tìm được một lý do nào khác cho bản thân ngoài lý do: Cho dù xác của anh có ở trước mặt, thì cô vẫn không thể nào tin được người anh trai trước đó còn mỉm cười vuốt tóc cô đã thực sự chết đi.
Phiên Vân ngồi bệt xuống, giằng chiếc chiếu ra khỏi người anh. Cánh tay bị xe đè nát bấy của anh lộ ra ngoài, không thể nhận ra là máu hay là thịt. Hình ảnh đó khiến Phiên Vân càng thêm điên cuồng. Cô như một con thú bị thợ săn đuổi giết, rít lên qua kẽ răng rồi cô ra sức giật chiếc chiếu ra. Người dân trong xóm vội vàng xúm lại khóa lấy hai bàn tay Phiên Vân, họ ôm cô chặt cứng rồi ra sức nói: “Con bé bị kích động rồi, đưa nó vào trong buồng nhanh.” Thế là không để cô nhìn thấy khuôn mặt của anh trai lần cuối, họ đã đẩy cô vào trong căn phòng tối om và khóa cửa lại, mặc kệ cô thét gào trong đó.
Phiên Vân cảm thấy xung quanh như đại dương sâu thẳm. Cô cứ rơi mãi, hô hấp chậm dần rồi như bất động hẳn. Tất cả mọi thứ đều như thủy tinh vỡ nát, không thể nào nắm lấy được một điều gì trọn vẹn trong tay. Có tiếng nói trong bóng tối vang lên, u uất và hận thù: “Mày đã giết chết anh trai. Chính mày đã giết chết anh ấy” Khiến Phiên Vân không còn sức để la hét nữa. Cô nằm vật xuống sàn nhà, để mặc cái lạnh như đám quỷ đói mồi lao vào người mình điên dại. Nước mắt cô trào ra, nóng hổi cả khuôn mặt. Điều cô mong muốn nhất lúc này đó là ai đó hãy xuất hiện và lau đi tất cả những đau khổ trên gương mặt cô, chỉ một điều ước nhỏ nhoi đó thôi.
Nhưng rồi không hề có ai xuất hiện. Trong căn phòng tối tăm đó, Phiên Vân vẫn có thể nghe thấy được tiếng khóc khản đặc của ông ngoại ở bên ngoài và tiếng người trong xóm đang bàn tán xôn xao. Cô nằm đó, chờ đợi một cái chết xuất hiện trong linh hồn. Nước mắt cô không thể rơi thêm được nữa, đôi tay nắm chặt lấy vạt váy còn lưu lại vệt máu của anh trai, như nắm chặt lấy sinh mạng của chính mình.
Cả thế giới trong phút chốc đều chìm vào tàn lụi.
Phiên Vân đã không thể nhớ nổi khuôn mặt của anh trai từ sau ngày hôm đó. Khi họ mở cửa, ánh sáng tràn ngập vào căn phòng. Cô mở mắt, ngước nhìn mọi người đang nhìn mình đầy đau đớn. Trên trán ai cũng quấn khăn trắng, sự tang thương bao trùm cả không gian. Phiên Vân định gọi mẹ, nhưng cổ họng cô khô rát, không tài nào nói được. Cuối cùng, Phiên Vân gục xuống và lịm đi. Sau này tỉnh dậy, cô không còn nhớ gì nữa.
…
Năm mười ba tuổi, Phiên Vân chuyển tới trường tôi học. Ngày đầu tiên vào lớp, tất cả đều chìm ngập trong thinh lặng. Tôi ngồi ở bàn thứ ba cạnh cửa sổ đưa mắt liếc nhìn cô. Hôm đó Phiên Vân mặc một chiếc váy màu xanh nhẹ nhàng và một chiếc áo sơ mi trắng. Chiếc áo đã cũ, có phần ngả màu và hơi nhàu nhĩ. Có lẽ đây là đồng phục của trường cũ. Vì là học sinh mới, nên Phiên Vân chưa có đồng phục ở trường chúng tôi. Tóc Phiên Vân cháy nắng, vàng xơ xác. Nước da cô hơi ngăm đen, có một đôi mắt sáng ngời. Trên khuôn mặt cô là vẻ bình lặng đến đau lòng. Tôi cứ nhìn cô như vậy, tựa như muốn tìm ình một lý do nào đó để bản thân dừng lại. Nhưng càng nhìn lại càng bị hút vào.
Phiên Vân chọn ngồi gần tôi, cô ấy bước đến, đặt ba lô xuống bàn. Từng cử chỉ đều hết sức dứt khoát, nhưng lại vô cùng mong manh. Cô ngồi xuống trong rất nhiều ánh mắt đang chĩa về phía mình, không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Khi cô bỏ cuốn tập lên trên bàn, tôi mới biết được cái tên của cô. Phiên Vân. Đó là một cái tên lạ lùng mà thân thuộc. Phần tên đệm của cô hơi lạ lẫm đối với tôi, nhưng tên Vân thì lại quá quen thuộc. Tôi mỉm cười, nói với cô rằng: “Cái tên hay quá!” Đây là một lời nói xuất phát từ tận đáy lòng. Không chút giấu giếm, chỉ có chân thành tuyệt đối.
Cũng chính vì câu nói đó, mà cả hai chúng tôi đã trở nên thân thiết.
Trong lớp, Phiên Vân rất ít nói. Cô ấy không giao du với bất kỳ ai, chỉ ngồi một chỗ và thi thoảng nói chuyện với tôi. Phiên Vân thường kể cho tôi nghe những mùa hè đỏ rực ở ngoại ô thành phố. Màu đỏ đó khiến cô khao khát, lại khiến cô tuyệt vọng. Cô nắm chặt bàn tay, thường xúc động quá đỗi trong mỗi lời kể. Cô kể rằng: “Ở nơi đó tớ nhìn thấy rất nhiều thứ. Đồng cỏ lau, cánh chim trời, ngọn núi cao hùng vĩ, nắng, gió, mưa, nhưng tớ lại không hề cảm nhận được hơi người. Đó là một điều tồi tệ Vũ ạ! Đã từ rất lâu rồi tớ không còn cảm nhận được hơi người từ nơi đó nữa. Cái mà tớ thấy rõ nhất là những trận mưa chiều đột ngột. Khi ánh hoàng hôn còn đang bàng hoàng ở lại, thì mưa đã kéo đến. Tớ thấy mưa rất đỏ, đỏ đến ngập đất trời. Rồi cứ thế, nó nhấn chìm tất cả.” Tôi nghe thấy trong giọng nói của cô có những đau thương không thể nào khỏa lấp được, dường như cô đã phải trải qua một cú sốc nào đó rất lớn.
Thực ra những điều này, phải đến khi trưởng thành tôi mới định nghĩa nổi. Còn lúc đó, tôi chỉ đơn giản thấy rằng, Phiên Vân không phải là người mà ai cũng có thể kết bạn được.
Hằng ngày Phiên Vân và tôi rủ nhau cùng đi học và cùng ra về. Nhà Phiên Vân cách nhà tôi hai cây số, cô ấy vẫn thường tự đạp xe đến nhà tôi và tự nguyện đèo tôi tới trường. Có lúc tôi nói để tôi đèo, nhưng Phiên Vân lại giằng tay lái ra khỏi tay tôi và nói gay gắt: “Cậu đừng động vào.” Đó là chiếc xe đạp của anh trai cô ấy mua cho. Chiếc xe đạp có màu hồng nhạt, gióng xe và tay lái đã han gỉ. Dây xích ẩm ướt dầu mỡ, trông hơi bẩn và cũ nát. Khi thấy Phiên Vân phản ứng dữ dội như vậy, tôi cũng không tức giận, chỉ để mặc cho cô ấy ngồi lên phía trước và đèo tôi tới trường.
Đôi khi tôi cũng không thể hiểu nổi những hành động kỳ quặc của cô ấy, nhưng tôi chưa bao giờ dám hỏi. Tôi rất sợ động vào nỗi đau của người khác. Đối với Phiên Vân thì lại càng thế. Cô ấy có những bí mật tuyệt đối, cô ấy sẽ không bao giờ đem nó ra làm thành một câu chuyện để khiến người khác hiểu mình.
Phiên Vân học rất giỏi, thường tự mình giải những bài toán khó mà không cần ai giúp. Những giờ ra chơi, khi hai đứa không nói chuyện, Phiên Vân thường bỏ bài tập ra làm. Cô làm rất nhanh, nên bài tập đối với cô luôn trở thành một thứ rất dễ dùng hết. Cô giáo chủ nhiệm và những thầy cô giáo bộ môn biết được điều đó, đều cố gắng bồi dưỡng cho Phiên Vân thành một tài năng của trường. Rồi Phiên Vân được cử đi dự thi các cuộc thi lớn, đem về rất nhiều giải thưởng. Mỗi lần trở về, thầy hiệu trưởng đều khen hết lời, hận không thể cho cô ấy luôn cà tiếng nói của ông.
Tôi rất ngưỡng mộ Phiên Vân! Cô ấy có thể tạo lập được một thế giới bất khả xâm phạm, nhưng vẫn làm cho người khác bị ảnh hưởng vì mình. Trên đời này, không phải ai sinh ra cũng có ánh hào quang bao phủ. Mà qua năm qua tháng, bạn phải làm rất nhiều việc để tích tụ nó. Giống như việc kiếm tiền để mua một căn nhà lớn vậy, khó khăn vô cùng! Phiên Vân không phải người sinh ra đã tỏa sáng, nhưng cô ấy luôn khiến người khác nhìn thấy được con người của mình. Đó là cô gái mà tôi ngưỡng mộ!
Cũng chính vì như thế, mà trong trường có rất nhiều người tỏ tình với Phiên Vân, nhưng cô ấy đều chỉ cười hờ hững rồi phớt lờ họ. Cô giống như cánh bướm trong đêm, cứ chập chờn chập chờn, không ai có thể nắm bắt được. Lâu dần, những chàng trai từng thích cô tỏ ra khinh ghét cái tính cách ấy. Ở cái lứa tuổi dại dột đó, con người rất dễ bị cảm xúc chi phối. Phiên Vân trở thành cái gai trong mặt họ, thường bị họ mang ra đàm tiếu.
Có một lần trên đường đi học về tôi đã hỏi cô rằng: “Vân này, cậu không thấy khó chịu sao?”
Phiên Vân vẫn cầm chắc tay lái, đáp lại tôi: “Nếu khó chịu tớ đã không để họ làm vậy. Thực ra đã từ rất lâu rồi tớ không có cảm giác sáng khoái như thế này, cảm giác được người ta quan tâm.”
Tôi ngạc nhiên: “Thế trước giờ chưa có ai quan tâm tới cậu sao?”
“Có chứ. Ba mẹ tớ. Nhưng kiểu quan tâm của họ khác với sự quan tâm mà tớ muốn nói đến. Sự quan tâm đó không xuất phát từ thương yêu, chỉ là xuất phát từ một sự ngỡ ngàng khi nhìn nhau, rồi lướt qua nhau như thế. Đã rất lâu rồi tớ chưa cảm thấy được.” Ngừng một lại, rồi Phiên Vân lại nói tiếp: “Vũ ạ, thực ra những điều tớ vừa nói đều là những thứ điên rồ. Tớ không nghĩ rằng nó đúng với những gì tớ đang muốn nói đến đâu. Đôi khi ngôn từ của tớ nó cứ như thế đấy, thật khó để giao tiếp!”
Thật khó để giao tiếp. Tôi nghe thế liền thấy thương xót. “Phiên Vân, cậu đã trải qua những điều kinh khủng gì vậy? Có thể kể cho tớ nghe được không?” Đây là lần đầu tiên tôi hỏi cô ấy những khúc mắc trong lòng. Phiên Vân lắc đầu: “Không, bây giờ thì không thể. Vũ, hãy đợi tớ, đến một lúc nào đó, khi tớ thấy sẵn sàng về tất cả, tớ sẽ kể cho cậu nghe.”
Rồi Phiên Vân gồng mình lên đạp xe, lực cô đạp rất mạnh, tựa như lấy hết sức bình sinh ra vậy. Cơ thể cô yếu ớt, gầy nhom nhưng vẫn cố gắng chống cự. Buổi chiều hôm đó không có hoàng hôn, chỉ có không gian ảm đạm bao trùm cả thành phố. Phiên Vân và tôi im lặng suốt quãng đường về nhà. Chúng tôi ở bên nhau rất lâu nhưng lại không thể cảm giác được đằng trước hay đằng sau mình có người. Từ chiếc áo trắng tinh của Phiên Vân tỏa ra một mùi cỏ dại ngai ngái, quyện vào đó còn có mùi mồ hôi âm ấm. Mãi đến tận sau này tôi mới biết, đó chính là thời niên thiếu mà chúng tôi đã quên đi.