1.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, nhìn Phiên Vân đầy chăm chú. Có những câu chuyện dù kể đi kể lại vẫn là một điều mới mẻ, bởi trong những câu chuyện đó, luôn tồn tại một thứ khiến ta cảm thấy đau nhói. Ta biết trước, nhưng vẫn lạ lẫm và để rồi đau thương.
Tôi hỏi: “Vậy là Hân đã chết phải không?”
Phiên Vân gật đầu: “Ừ, chị ấy đã rạch nát cổ tay của mình.” Ngừng một lát như để suy nghĩ, rồi cô nói tiếp: “Tớ đã từng nhìn thấy cổ tay của Hân, nó có rất nhiều vết sẹo. Những vết sẹo đó chồng chéo lên nhau, giống như những nỗi đau mãi mãi không bao giờ quên được. Tất cả đều là do chị ta gây lên.”
Tôi thở dài, không biết có phải là bản thân đang tội nghiệp người con gái kia không nữa. Hân từng là một người con gái rất tốt đẹp, nhưng tình yêu đã đốt cháy tất cả. Tính cách và con người của chị đều trở thành nô lệ của tình yêu, sự mù quáng của chị khiến chị phải đau khổ suốt cả cuộc đời.
Phiên Vân chống một tay lên bàn, cô khuấy nhẹ tách cà phê của mình. Trên khuôn mặt hiện lên những nét trẻ trung, sáng ngời. Cô ngồi nghe bản nhạc mà Sky đang bật, một bản nhạc rất nhẹ. Những chậu cây cảnh ở bốn góc tường rung rinh, ánh sáng cùng cái lạnh tràn ngập, đàn piano nằm một góc, có lẽ đã rất lâu rồi không có ai tới chơi. Quán cà phê này luôn bật những bản nhạc tẻ nhạt như vậy. Tuy nhiên, trong sự tẻ nhạt lại tồn tại chút gì đó yên bình.
Phiên Vân nhìn sâu vào trong góc quán, cửa sổ cạnh đó mở toang. Cô thấy một người đàn ông mặc áo khoát dày, tóc cắt gọn, khuôn mặt góc cạnh, môi nhỏ, đôi mắt tồn tại một sự cao ngạo đầy thách thức. Phiên Vân chợt nhớ ra, đó là Điệp.
Cô ấy không nói gì cả, cúi mặt xuống và khuấy cà phê. Từ giữa tách, có một vòng xoáy nhẹ hiện lên theo động tác của cô. Cuộc đời giống như một hình xoắn ốc, càng lớn bạn sẽ càng thấy bế tắc, và cuối cùng là tuyệt vọng mà chết đi.
Phiên Vân nói: “Vũ này, sau khi nghe xong mọi chuyện, cậu thấy tớ là người có lỗi nhất đúng không?”
Tôi im lặng, không biết phải trả lời cô ra sao. Nhưng tôi biết, người có lỗi nhất không phải Phiên Vân. Trong câu chuyện này, không ai là người có lỗi. Chỉ có những kẻ tự mang dây buộc mình và vùng vẫy trong đó, gào thét giữa đất trời rằng tại sao bản thân lại không thể thoát khỏi địa ngục, trong khi chính họ là người đã thắt nút cuộc đời.
Một lúc lâu sau, tôi lắc đầu nói: “Không, tớ không nghĩ vậy.”
“Tại sao thế?”
“Vì có lỗi hay không có lỗi thì chúng ta cũng không thể thay đổi quá khứ, phải không?”
Phiên Vân mỉm cười gật đầu, cô không nói gì nữa, tiếp tục nhìn người đàn ông ngồi trong góc quán.
Điệp không hề có cảm giác ai đó đang nhìn mình, trước mặt anh là một chiếc laptop, những con số đang lộn vòng trước mắt khiến anh phải tập trung tuyệt đối. Gió từ cửa sổ thổi vào, mang theo cái lạnh đến run người. Điệp nhíu mày đứng dậy, anh đóng cửa sổ lại rồi tiếp tục làm việc. Xung quanh có tiếng nhạc trầm buồn, nhưng không ai để ý đến sự trầm buồn của nó. Quán cà phê không có nhiều khách, chỉ có anh và hai cô gái ở cách anh ba bàn đang ngồi thì thầm nói chuyện. Họ đang nói về một vấn đề nào đó, từ trong không khí chỉ truyền đến những tiếng lầm bầm thoang thoảng.
Một cô phục vụ đi tới giúp anh thay cà phê, nhưng Điệp đã ngẩng đầu ngăn lại: “Không cần, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Trong khoảnh khắc vô tình đó, anh đã nhìn thấy Phiên Vân.
Trong tâm trí của Điệp, Phiên Vân là một cô gái để lại khá nhiều ấn tượng. Cô ấy biết hút thuốc, lại phảng phất chút gì đó cô độc rất riêng tư. Đa số những người đàn ông đều ưa mạo hiểm, nên đối với họ, Phiên Vân là một người có sức hút lớn.
Điệp tắt máy tính, cất vào trong chiếc túi xách rồi đứng dậy, bước về phía chiếc bàn mà Phiên Vân đang ngồi. Phiên Vân đã để ý thấy anh, nhưng cô không cho rằng anh sẽ bước lại. Đến khi anh ta thực sự đứng trước mặt cô rồi, cô vẫn chỉ nhìn anh bằng một đôi mắt xa cách và nở một nụ cười được son môi tô điểm. Cô vẫy tay nói: “Chào!”
Điệp gật đầu, rất tự nhiên ngồi xuống một chiếc ghế cạnh đó. Từ người anh tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ, ấm áp. Phiên Vân luôn nghĩ, ai cũng sẽ có cách để tạo ình một sức hút riêng. Những kẻ thông mình thường luôn tìm hiểu những đòn tấn công chí mạng, chỉ một khoảnh khắc cũng có thể hạ gục được đối phương. Điệp là một người đàn ông tuấn tú, anh ta đủ sức để thu hút những cô gái ở lại bên cạnh mình. Quỳnh Chi là một ví dụ.
Điệp nói: “Này, tôi nghe nói cô nghỉ việc hả? Tại sao thế?”
Phiên Vân đáp: “Có liên quan gì tới anh không?”
Điệp khoác chiếc túi laptop vào vai, trông anh hình như có vẻ đang vội, nhưng vẫn muốn nán lại nói chuyện, thành ra đứng ngồi không yên. Khi nghe Phiên Vân nói vậy, Điệp chỉ cười rồi nói: “Tôi nghĩ việc này có liên quan tới Quỳnh Chi. Và tôi là nguyên nhân gián tiếp, phải không?”
Tôi ngồi bên cạnh, lờ mờ hiểu ra vấn đề của họ, nhưng lại không thể xen vào bất cứ một lời nào. Tôi âm thầm quan sát người đàn ông này, anh ta mặc một chiếc áo khoát dày, quần ka ki và đi giày tây. Điệp khoác túi laptop – điển hình cho người đàn ông của công việc. Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt phảng phất sự cao ngạo khó giấu giếm, trên môi lại luôn nở nụ cười. Sự cao ngạo của Điệp đã khiến anh nghĩ rằng bản thân có đủ sức hút, và Phiên Vân cũng không cưỡng lại được.
Điệp làm tôi nhớ đến Bình, chàng trai đầu tiên của Phiên Vân. Cậu ta cũng có mùi vị như người đàn ông này, luôn khiến người khác có cảm giác xa cách mỗi khi nhìn vào. Có một dạo Bình gọi điện về cho tôi, hỏi tình hình của Phiên Vân, nhưng tôi lại không muốn nói cho cậu ấy biết. Có một cảm giác gì đó căm ghét trong tôi, khiến tôi không thể ưa Bình được. Sau lần ấy, tôi hỏi Phiên Vân còn nhớ Bình không? Cô bảo chỉ nhớ cái đêm ngủ cùng cậu ấy. Còn lại tất cả đều chỉ là quá khứ đã trở thành vô hình.
Điệp mỉm cười đứng dậy, anh trả tiền cà phê rồi ra khỏi quán. Những bước chân anh rất vội vàng, có lẽ công việc đang chờ anh ta. Tôi nhìn theo dáng người đó, vô thức bật ra một câu nói rằng: “Phiên Vân này, Điệp nghĩ cậu thích anh ta thì phải!”
Phiên Vân cười đáp gọn: “Ừ.”
Đôi mắt của Phiên Vân vẫn hun hút và vô tận. Tôi biết cô ấy sẽ không thích Điệp, vì cô ấy không muốn xen vào cuộc tình của ai hết.
Rồi tôi bỗng nhiên nhớ tới cuộc điện thoại của Bình, hôm ấy cậu ấy rất buồn. Tôi nghĩ bản thân mình ích kỷ, luôn luôn lo sợ một điều gì đó mà bản thân không thể xác định được. Suy nghĩ một lúc, rồi tôi nói: “Bình có gọi điện cho tớ.”
Phiên Vân không ngạc nhiên, cô mỉm cười: “Bình cũng nói với tớ như thế.”
“Hai người vẫn còn liên lạc sao?”
Phiên Vân lắc đầu cười nhẹ: “Chỉ sau cái lần không moi được chút thông tin gì từ cậu thôi.” Phiên Vân nhấc tay lấy một điếu thuốc, cô khum tay quẹt lửa rồi ngẩng mặt lên nhả ra một làn khói. “Bình nói cậu ấy sẽ không trở về Việt Nam nữa. Tớ không nói gì, chỉ hỏi cậu ấy rằng liệu có thể quên được tớ hay không?”
“Bình đã trả lời thế nào?”
Phiên Vân lắc đầu, dường như cô không muốn nói cho tôi biết. Cô lại đưa điếu thuốc lên môi, đôi mắt khép hờ như tận hưởng. Thực ra cho dù Phiên Vân không nói thì tôi vẫn có thể đoán được câu trả lời của Bình. Cậu ta sẽ không thể quên được Phiên Vân. Vì nếu quên được, cậu ấy sẽ trở về, chứ không chọn cách chạy trốn tất cả như thế.
Có lẽ, chuyện tôi lo sợ nhất đó chính là: Bình yêu Phiên Vân.
…
Phiên Vân ở nhà một thời gian rất dài, số tiền mà cô kiếm trong bao năm qua đủ cho cô thực hiện một chuyến đi. Tuy nhiên, Phiên Vân lại chưa sẵn sàng. Cô vẫn sợ cảm giác một mình, sợ cảm giác độc hành. Cô chỉ có thể trốn trong nhà, trốn trong chiếc vỏ của mình như một con rùa. Hằng ngày cô sẽ ăn cơm một mình, dọn nhà, ngủ và hút thuốc. Đó là một cách thu mình cô độc.
Phiên Vân bắt đầu cảm thấy cuộc sống có chút tẻ nhạt, không có sóng gió, không có cao trào, cũng không có điều gì tốt đẹp đến với cô.
Dương Nguyễn đã vào miền Nam, trước khi đi anh trả lại cho cô chiếc bật lửa mạ bạc. Không một lời từ biệt. Phiên Vân lại cất chiếc bật lửa đi, giống như cất giữ thật kỹ con tim của mình.
Mọi ngày, tôi vẫn gọi điện cho Phiên Vân, nhưng rất ít khi cô ấy bắt máy. Phiên Vân là người nghe điện thoại tùy hứng, nếu cô không muốn nói chuyện, dù bạn có gọi bao nhiêu cuộc cô ấy cũng sẽ không bắt máy.
Bên nhà đối diện bắt đầu tu sửa, không gian xung quanh tràn ngập tiếng ồn và sự ô nhiễm. Phiên Vân đóng chặt cửa, không ló đầu ra ngoài. Cô căm ghét những thứ can thiệp vào sự riêng tư. Và cuối cùng, chính sự can thiệp ấy đã khiến cô có ý định sẽ cách xa nơi đây một thời gian.
Hai ngày trước, Phiên Vân vào một trang web, tìm kiếm người đi du lịch cùng. Cô viết một bài nói sơ qua chuyến đi của mình và những yêu cầu đối với bạn đồng hành. Chuyến đi sẽ kéo dài trong vòng một tuần, điểm đến là vùng Tây Bắc. Ở nơi đó, bọn họ có thể chụp ảnh, khám phá và làm bất cứ việc gì mà bản thân đã lên kế hoạch sẵn cho chuyến đi. Người đi du lịch cùng không nói rõ là nam hay nữ, cô chỉ yêu cầu là một người trầm lặng, luôn biết tôn trọng không gian riêng tư của bạn đồng hành. Bọn họ sẽ là hai người xa lạ, kết thúc chuyến đi vẫn chỉ là hai con người xa lạ.
Cuối cùng, một người có nick name là Henry đã đồng ý với các điều kiện của cô. Thực ra có một vài người khác cũng đồng ý, nhưng Phiên Vân chỉ chấp nhận một người này. Anh ta không bày tỏ quan điểm nào cả, chỉ nói một câu rằng: “Tôi có thể đi cùng cô!”. Phiên Vân nghĩ đây chính là người cô đang cần tìm. Trầm lặng, biết chấp nhận và không can thiệp. Cô biết Henry là con trai, nhưng đối với cô, trai hay gái không quan trọng, quan trọng là họ không biết gì về cô.
Henry nói: “Chúng ta hẹn nhau ở sân ga lúc tám giờ sáng mai. Tôi sẽ chờ cô ở đó.”
Phiên Vân đồng ý rồi tắt máy đi chuẩn bị hành trang. Cô mang rất ít quần áo, thường là những bộ có màu đỏ. Những bộ quần áo này đã cũ, nhưng mặc vào lại rất thoải mái. Phiên Vân mang theo một con dao, một chiếc đèn pin, một vài vật dụng cần thiết cho chuyến du lịch của mình. Chiếc ba lô vẫn còn thừa khoảng trống, nhưng Phiên Vân nghĩ nó đã quá đủ rồi. Xong xuôi, cô bước ra ngoài ban công và hút thuốc.
Dương Nguyễn có gửi cho cô một tin nhắn, nhưng cô không hề đọc. Phiên Vân ngẩng mặt nhìn trời, phát hiện ra bản thân nhớ mùi vị của anh. Dương Nguyễn luôn có cách để lôi kéo cô, đêm hôm ấy, anh ta đã làm được. Dương Nguyễn là một người đàn ông mạnh mẽ, về cả thể xác lẫn tinh thần. Cô vẫn nhớ như in từng tấc da thịt của anh trong đêm tối, nó có mùi thuốc lá và mồ hôi. Ấy là mùi vị nam tính.
Phiên Vân không nhớ rõ năm mười bốn tuổi, tại sao anh lại quen chị Hân. Chỉ nhớ rằng khi anh đi thì Hân cũng đi theo.
Phiên Vân vứt điếu thuốc xuống dưới, nhìn theo sự rơi tự do của nó trong lòng lại trào lên một cảm giác tuyệt vọng. Khi cô mất Dương Nguyễn, cô tưởng cuộc đời mình cũng rơi tự do như vậy. Không có bất cứ điều gì có thể ngăn cản được nó, cũng không có bất cứ bàn tay nào chìa ra kéo cô lại. Phiên Vân cười nhạt, cô khom người dựa vào lan can, màn đêm lạnh lẽo cứ thế lướt qua da thịt.
Bỗng nhiên, cửa ban công nhà đối diện bật mở. Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi mặt mày tức giận bước ra. Theo sau anh là một người phụ nữ đang không ngừng nói: “Lần nào cũng vậy, bảo anh đi kiếm tiền thì anh không chịu, còn nói là người ta không nhận? Phải rồi, kẻ không có học thức như anh người ta không nhận cũng đúng. Thế mà anh còn bảo tôi làm được gì cho cái nhà này? Tôi nói cho anh biết, tiền xây nhà là của tôi và ba mẹ tôi, hằng ngày cơm anh ăn cũng là do tiền tôi mua.”
Trước những lời mắng mỏ không chút kiêng dè của vợ, người đàn ông đó không hề nói gì, chỉ im lặng như tượng đá. Anh ta nhìn Phiên Vân đang đứng ở ban công đối diện. Phiên Vân mỉm cười gật đầu, sau rồi cô đứng thẳng người dậy toan bước vào trong nhà. Cuộc sống gia đình đôi khi lâm vào những bế tắc, một số người chọn cách giết chết hôn nhân, còn một số người lại chọn cách im lặng chấp nhận như người đàn ông kia.
Người phụ nữ không thấy chồng mình phản ứng gì thì chỉ làu bàu vài câu rồi cũng thôi. Chị ta quay người rồi bỏ vào bên trong, không gian lại chìm vào tĩnh mịch. Căn nhà của đôi vợ chồng đó đang xây dở, trông ngổn ngang và bừa bộn những vỏ bao xi măng, dây dợ lằng nhằng và những vật dụng xây dựng khác.
Khi người vợ đã đi rồi, Phiên Vân nán lại hút thuốc. Đêm đó cô hút thuốc không ngừng, nhưng chưa bao giờ hút hết một điếu. Người đàn ông phía đối diện đứng nhìn cô trong đêm, không hề nói một lời nào. Trong ánh mắt phảng phất chút đau buồn nuối tiếc, hoặc cũng có thể là do cái lạnh nên trông anh ta mới có vẻ sầu đời đến vậy.
Đến hai giờ sáng Phiên Vân mới chịu đóng cửa và lên giường. Cô không ngủ được, chỉ có thể nằm như vậy chờ trời sáng. Từ sau cái đêm cô làm tình với Dương Nguyễn, cảm giác như giấc ngủ không bao giờ trọn vẹn được nữa. Cứ nhắm mắt là cô lại thấy hình ảnh của anh ở trước mặt, chập chờn và chới với. Cô nhớ những hơi thở của anh, nó thực sự muốn đốt cháy cơ thể cô. Và cô nhớ cả sự vuốt ve của anh, giống như gió đông thoảng qua da thịt, mang chút lạnh lẽo và đơn côi.
2.
Ga nằm ở phía đông thành phố, từ nhà Phiên Vân tới đó mất ba mươi phút. Có rất nhiều khách đi tàu. Ở quầy bán vé, người ta không ngừng chen chúc nhau. Một em bé bán đồ ăn vặt đến trước mặt mời cô mua, Phiên Vân lắc đầu rồi bước qua. Nhưng khoảng chừng hai bước chân, Phiên Vân đột nhiên quay lại, cô mua một phong kẹo cao su cho em rồi xoa đầu hỏi: “Ba mẹ đâu?”. Em bé ngẩng mắt nhìn cô, trong đôi mắt long lanh vẫn còn sự ngây thơ thuần khiết. Em đáp: “Không biết”.
“Vậy ai nuôi?” Phiên Vân hỏi.
Em bé vẫn lắc đầu, trả lời cộc lốc: “Không có ai nuôi”.
Phiên Vân mỉm cười, cô không nói thêm gì nữa rồi bỏ đi. Những đứa trẻ này khi lớn lên sẽ rất kiên cường. Nhưng cũng có thể, khi lớn lên chúng sẽ trở thành những bóng ma vật vờ, u uất và chứa chấp hận thù. Vì chúng hiểu cuộc đời đã đối xử với chúng ra sao.
Tháng mười hai, bầu trời mây mù gần ngay tầm mắt, tưởng như đưa tay ra là có thể với lấy. Phiên Vân khoác ba lô, miệng nhai kẹo cao su, cô bước đến hàng ghế chờ và ngồi xuống đó đợi Henry tới. Phiên Vân vẫn chưa biết tên anh ta, cũng không có số điện thoại, và thật may là cô đã để lại số điện thoại của mình cho Henry.
Ở bên ngoài có tiếng còi tàu inh ỏi, những con người đi qua đi lại. Kẻ khóc người cười, cứ thể lướt vội qua tầm mắt. Ngồi cạnh Phiên Vân là một cặp tình nhân. Chàng trai mặc quần áo bộ đội, cô bạn gái bên cạnh thút thít choàng chiếc khăn len lên cổ anh ta. Hai người nhìn nhau, không nói gì. Có những lúc, tình yêu cũng cần một sự im lặng. Chỉ cần một ánh mắt thôi là đủ rồi.
Phiên Vân cúi đầu, lắng nghe những tiếng nói từ trái tim mình. Thực ra cô chưa bao giờ được hưởng cảm giác đó, cảm giác nắm tay một người đàn ông, khóc thút thít và nói với người ấy rằng: Cô sẽ đợi cho dù có là một năm trăm. Sự thiêng liêng chứa đựng trong xa cách ấy Phiên Vân chưa bao giờ được cảm nhận, và có lẽ là sẽ không bao giờ được cảm nhận.
Phát thanh viên của nhà ga thông báo chuyến tàu sắp tới, đôi tình nhân lại ôm nhau, họ thì thầm điều gì đó vào tai nhau rồi kéo nhau đứng dậy. Có lẽ đã tới chuyến tàu của chàng trai kia.. Đôi mắt cô gái đỏ hoe, nhưng cố chấp không nói một lời nào. Chàng trai nắm lấy tay cô, truyền hơi ấm và không ngừng an ủi. Chiếc khăn len quàng trên cổ anh ta đã được quấn gọn gàng và ấm áp.
Phiên Vân nhìn đồng hồ, đã quá nửa tiếng mà vẫn không thấy Henry đâu. Chỉ còn nửa tiếng nữa là sẽ tới chuyến tàu của cô. Nếu Henry không tới kịp, có lẽ cô sẽ phải đi một mình.
Phiên Vân vẫn ngồi đợi, giống như một sự cố chấp. Trên hàng ghế chờ ở ga thành phố xuất hiện một đôi tình nhân nữa. Họ không ôm ấp tình tứ như đôi kia, chỉ ngồi cạnh nhau và im lặng. Bên tai là tiếng ồn ào của ga tàu, những âm thanh hỗn tạp và đầy ô nhiễm.
Phiên Vân mở điện thoại, không hề thấy một cuộc gọi nào. Cô nghĩ có lẽ Henry đã không lưu số cô lại, hoặc cũng có thể là anh ta không muốn đi. Phiên Vân bắt đầu cảm thấy tiếc nuối. Cô vẫn ngồi cùng với đôi tình nhân nọ, không dám hút thuốc. Phiên Vân bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian trước, khi cô và Bình gặp lại nhau. Không, không phải gặp lại, chỉ là đi ngang qua nhau…Và rồi cứ thế, duyên phận của cả hai đều im lặng trong cuộc đời nhau như vậy. Không ngoảnh lại, không mong chờ, chỉ có đêm mùa hè năm ấy cùng những giọt mồ hôi bỏng cháy là mãi mãi không thể nào quên.
Bình nói sẽ không quay trở lại Việt Nam nữa, Phiên Vân tự coi đó là một điều đúng đắn. Có lẽ cậu ấy nên quên cô đi, quên luôn cả những ký ức mang mùi vị xác thịt ấy nữa. Cô không phải là người dành cho Bình, mà chỉ là kẻ lướt ngang qua đời cậu. Giống như Dương Nguyễn từng lướt ngang qua đời cô.
Gần năm phút trước giờ tàu chạy, Henry gọi điện và hỏi Phiên Vân đang ở đâu. Lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Phiên Vân cảm thấy bản thân như được ai đó tìm thấy. Cô nói đang ngồi ở hàng ghế chờ, đang đợi anh tới. Henry để lại một lời rằng: “Tôi sẽ tới ngay. Cô cứ ngồi đó nhé”. Rồi anh cúp máy. Phiên Vân nắm chặt điện thoại, đột nhiên cô nở một nụ cười mãn nguyện. Cô thấy vui, vui vì Henry đã tới. Cảm giác như hy vọng của bản thân đã trở thành hiện thực.
Henry là một chàng trai trẻ, khoảng hai mươi lăm tuổi, cao ráo và đẹp trai. Giữa trời mùa đông lạnh giá, anh ta chỉ mặc một chiếc áo khoát gió màu đen, bên trong là một chiếc áo pull mỏng màu trắng, mặc quần jeans và đi một đôi giày basket màu xanh tím đã cũ. Khi Henry nhìn Phiên Vân, anh ta dường như rất ngạc nhiên. Mất khoảng hai giây thần người, anh ta mới cười và nói: “Không ngờ cô còn trẻ thế”. Trong suy nghĩ của Henry, Phiên Vân phải là người chừng hai mươi lăm tuổi, có sự mạnh dạn và cá tính. Nhưng giờ đây đứng trước mặt anh lại là một cô gái trẻ, gầy gò, tóc dài và phảng phất chút gì đó đau thương.
Phiên Vân mỉm cười, gạt tóc mai sang rồi nói: “Đi thôi, tàu sắp khởi hành rồi”.
Đường ray tàu hỏa chồng chéo lên nhau rồi kéo về ba hướng khác biệt. Những đám cỏ dại mọc chen chúc trên sỏi đá, vây quanh những đường ray đã han gỉ đó. Giống như một sự kiên cường. Chuyến tàu của hai người đi tới Tây Bắc, trên tàu vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Henry và Phiên Vân cùng chọn một chỗ ngồi, anh giúp cô kéo cửa kính lại để chắn gió. Sau đó đặt túi xách của mình và ngồi xuống ghế đối diện. Cả hai vẫn yên lặng, không nói gì.
Đến khi còi tàu rú lên, tiếng động cơ đã cũ phát ra những âm thanh hùng hục và ồn ào. Tàu đã chạy, nhưng bên ngoài cửa sổ vẫn còn một số người chạy theo, họ ôm mặt khóc. Phiên Vân nhìn họ, không nén nổi đau thương trong lòng. Nếu sau này phải cách xa một ai đó, liệu sẽ có người chạy theo cô và rơi nước mắt như thế này chứ? Rồi cô chợt nhận ra bản thân không hề có ai bên cạnh, những cô đơn bất tận đã không thể cho cô một chút hy vọng nào vào ý nghĩ kia được. Tất cả đều chỉ còn lại mình cô.
Một lúc lâu sau, Henry bỗng nhiên nói: “Tôi tên là Quảng.” Phiên Vân hơi gật đầu, nhưng không đáp lại. Không gian giữa hai người lại bị đóng băng trong phút chốc, bên tai chỉ còn tiếng tàu hỏa đang lao vụt đi.
Một gia đình ở phía đối diện cười vui vẻ, hai đứa trẻ không ngừng làm trò. Ba mẹ chúng ùa theo, trong thế giới của họ ngập tràn hạnh phúc. Phiên Vân dựa người nhìn họ, những ký ức trong sâu thẳm bắt đầu ùa về. Cô cũng từng có một gia đình như thế này. Cũng từng rất ngây thơ, rất hạnh phúc. Nhưng rồi tất cả đều như giấc mơ, tan biến ngay sau một cái chớp mắt.
Quảng ngồi đối diện Phiên Vân, không ngừng nghịch điện thoại. Anh ta không hề để ý gì tới xung quanh, chỉ chìm đắm trong những thứ của bản thân mình. Tóc mái Quảng lòa xòa xuống mặt, che đi vầng trán rộng. Môi anh mím lại, cơ hồ tập trung vào một trò chơi nào đó.
Phiên Vân nhìn anh, đột nhiên nói: “Xin lỗi, tôi có thể mở cửa sổ được không?”
Quảng ngẩng đầu, đáp: “Tùy cô.”
Phiên Vân mở cửa sổ, gió từ ngoài tràn vào thổi tung mái tóc. Cô đưa tay vuốt lại, sau đó từ từ hít nhẹ hơi lạnh vào sâu cuống phổi. Phiên Vân châm một điếu thuốc, đặt lên môi và hút. Gió đánh tan khói thuốc, cuốn theo cả mùi vị của nó tỏa ra. Quảng nhìn Phiên Vân, chỉ không ngừng ngạc nhiên. Một cô gái trẻ như thế này sao lại mang đôi mắt sâu và buồn như thế? Cô không ngừng trông ra bên ngoài, như đang mong chờ một điều gì đó. Hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, chỉ thỉnh thoảng mới đặt lên môi. Rồi Phiên Vân vứt điếu thuốc ra bên ngoài, không một chút lưu luyến. Cảm giác sợ hãi khi hút thuốc giống với cảm giác sợ hãi mất đi một người. Sợ người đó đi rồi, bản thân sẽ đau buồn và không còn động lực mà sống tiếp.
Phiên Vân cởi giày, cô co đầu gối đến cằm, trông như một con mèo mắc mưa đang không ngừng thu mình lại. Quảng nhìn cô, vẫn chưa hết ngạc nhiên và tò mò. Cô gái này quá kỳ quái, nhưng lại có một sức hút lạ kỳ. Quảng cất điện thoại đi, định sẽ bắt chuyện với cô, nhưng anh chợt nhớ những yêu cầu mà cô đưa ra với bạn đồng hành: Không được can thiệp vào sự riêng tư của người khác. Thế là Quảng lại im lặng.
Tàu bắt đầu lao qua một ngọn núi, khung cảnh vừa hùng vĩ mà lại vừa gây cảm giác sợ hãi. Một bên là vách núi dựng đứng, cây cối xanh um. Bên còn lại là vực thẳm hoang vu. Bầu trời Tây Bắc dày sương, tàu hỏa lao qua đám sương mù đó khiến chúng bay loạn. Phiên Vân đóng cửa sổ, nhưng mắt vẫn nhìn ra bên ngoài. Đêm qua cô ngủ rất ít, nhưng vẫn muốn chờ tàu tới bến, không hề chợp mắt một chút nào.
Gia đình bên cạnh đã ngủ. Vợ dựa vào vai chồng, con nằm trong lòng ba. Tất cả đều thật yên bình. Phiên Vân bỗng hơi thở của mình nặng nề, cánh mũi phập phồng, cay cay. Ba mẹ của cô vẫn đang ở nhà, nhưng mọi chuyện thì đã khác. Ba không còn là ba của ngày trước nữa, ông chỉ là một con người thất bại và không có lòng tự trọng. Còn mẹ cô thì lại quá yếu mềm, bà không thể chiến thắng được con tim của mình.
Như thấy được vẻ mặt méo mó của Phiên Vân, Quảng liền lo lắng hỏi: “Cô mệt hả?”
Phiên Vân lắc đầu, không nói gì rồi dựa người ra sau. Hai chân cô co lại, chúc vào nhau như sợ hãi ai đó sẽ để ý tới mình. Cô co quắp trong một góc, tóc quần lấy cổ và đôi mắt nặng trĩu vì mất ngủ.
Quảng vẫn để ý tới cô, nhưng không muốn cô biết. Đột nhiên anh có cảm giác muốn ôm cô vào lòng, nâng niu và hứa hẹn. Nhưng rồi anh lại cười thầm và nghĩ có lẽ bản thân quá ảo tưởng. Đây là một chuyến đi rất riêng tư, cả hai người đều xa lạ, sẽ không có bất cứ mối quan hệ nào được tạo ra hết.
Đột nhiên bên ngoài trời đổ mưa bụi, hắt vào cửa kính những vệt nước li ti. Trên vùng Tây Bắc lạnh giá này, có lẽ người ta cảm thấy lạ lẫm với hơi ấm. Quảng vẫn còn nhớ năm hai mươi tuổi, một mình đi du lịch tới Thượng Hải. Lúc đó cũng vào mùa đông như thế này, Thượng Hải có tuyết rơi. Anh phải mặc tới bốn chiếc áo, đeo găng tay và đội mũ len. Cảm giác lúc đó rất lạnh, ước có một người ở bên cạnh đến cảm thấy ấm áp. Nhưng rồi sau một tuần ở Thượng Hải, anh bỗng không còn cảm giác ấy nữa. Lúc đó điều anh muốn nhất đó chính là khám phá. Cái đẹp, hạnh phúc và tan vỡ…Tất cả anh đều muốn tìm hiểu. Trên tay Quảng là một chiếc máy ảnh cơ, liên tục bấm không ngừng nghỉ. Đến khi xem lại, anh vẫn chẳng thể ưng được cảnh nào. Vì những điều mà anh muốn chụp, anh đều không kịp bấm máy. Giống như duyên phận của anh, đã từng không kịp nắm bắt mà để nó lướt ngang qua mặt. Rồi tan biến vào dòng xoáy thời gian.
Phiên Vân ngồi im, cô gần như ngủ gục. Trong không khí bỗng dưng truyền đến một giọng nói xa lạ mà ấm áp: “Mai!”
Mai?
À, đó là một cái tên.
3.
Khi tàu tới ga Lào Cai trời vẫn đổ mưa bụi. Những hạt mưa nhỏ đậu trên mái tóc, rồi cứ thế tan biến đi. Xa xa là những dãy núi xanh um, được sương mù bao quanh như một chiếc khăn quàng trắng xóa. Phiên Vân ngẩng mặt nhìn bầu trời, chợt thấy thanh thản lạ kỳ. Ở nơi đây có một điều gì đó khiến cô thoái mái và yên bình. Đột nhiên cô nhớ tới một bài hát, tả cái lạnh trong vẻ đẹp hoang sơ. Khi hát có cảm giác như tuyết tan trong lòng, dịu dàng và mát lạnh. Có lẽ, vùng Tây Bắc cũng như vậy.
Phiên Vân khoác lại ba lô, cùng Quảng ra khỏi ga tàu. Hai người chen qua đám người cùng đám hành lý cồng kềnh của họ, không gian phút chốc lại trở nên ngột ngạt. Có một người đàn ông to khỏe, da ngăm đen vác một cái thùng rất to trên vai. Một tay ông ta giữ thùng hàng, tay còn lại liên tục gạt vai người khác, miệng hô lớn: “Nước sôi nước sôi!”. Mọi người ai nấy đều khó chịu quay ra nhìn, nhưng thấy vẻ mặt hung tợn của ông ta thì lại chẳng dám nói gì. Phiên Vân đang chen chúc trong đám người, vô tình không để ý liền bị người đàn ông đó đẩy mạnh. Cô yếu ớt lao về phía trước theo quán tính, rơi trọn vào lòng của một người.
Quảng ôm chầm lấy cô theo phản xạ, cảm giác được người con gái này rất gầy. Anh nhíu mày đỡ lấy vai cô, đồng thời liếc nhìn người đàn ông ôm thùng hàng đã đi khá xa.
“Không sao chứ?” Quảng hỏi vẻ lo lắng. Dường như trong lòng anh luôn nghĩ, chỉ một cơn gió cũng có thể làm Phiên Vân bị thương. Phiên Vân đứng thẳng người, chỉnh lại quần áo rồi lắc đầu cười nhẹ: “Tôi không sao”.
Hai người đi xe tới thị trấn Sa Pa, rồi đi bộ để tìm nơi nghỉ trọ. Phong cảnh ở nơi đây rất thanh bình, đồi núi xanh non, thơ mộng. Nó mang cảnh sắc của một vùng ôn đới và cận nhiệt đới, với những dải sương mù trắng xóa cùng mưa bụi lất phất. Nếu không khí giảm xuống thấp hơn nữa, nơi đây có thể sẽ xuất hiện tuyết.
Phiên Vân và Quảng đi hết một con đường, hai người đều cảm thấy mệt. Cuối cùng, họ quyết định sẽ lên một chiếc xe để tìm nhà trọ. Đây là khu nghỉ dưỡng nổi tiếng nên tìm nhà trọ không khó. Hai người cùng chọn một nơi có giá cả hợp lý, họ thuê hai phòng trong một tuần. Rồi cả hai cùng về phòng ngủ và hẹn nhau ăn tối lúc sáu giờ.
Căn phòng khá đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một cái kệ để tivi và một chiếc tủ nhỏ đựng quần áo. Phiên Vân lấy quần áo cất gọn vào tủ. Những vật dụng cần thiết cũng để qua một bên. Bất giác, Phiên Vân chạm vào một chiếc hộp. Trong đó cất giữ chiếc bật lửa mạ bạc, nằm sâu trong góc tối.
Tắm xong, Phiên Vân kéo ghế ngồi cạnh cửa sổ. Cô không còn thuốc nữa, chỉ có thể ngồi nhìn những ngọn núi một cách vô vị thế này. Phiên Vân không ngủ được, cũng không muốn làm bất cứ việc gì. Cô chỉ muốn ngồi như thế này, trong một không gian riêng tư và tận hưởng vẻ đẹp của nó.
Tin nhắn của Dương Nguyễn vẫn còn nằm trong điện thoại, Phiên Vân không dám động vào. Cuối cùng, cô quyết định xóa đi, xóa luôn cả số điện thoại của anh. Có những ký ức không thể quên được, mà chỉ có thể chôn vùi nó xuống nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn.
…
Sáu giờ tối, Quảng gọi điện cho cô. Phiên Vân với tay lấy áo khoát và bước ra ngoài. Quảng đứng ở tầng dưới, anh đang nói chuyện gì đó với chủ nhà. Khi thấy cô xuống, anh đứng dậy chào họ rồi cùng cô ra ngoài ăn tối.
“Cô muốn ăn gì?” Quảng hỏi cô.
Phiên Vân nghĩ trời lạnh thế này, nên ăn chút gì đó nong nóng thì sẽ dễ chịu biết mấy. Rồi cô đáp: “Thịt nướng. Anh tôi từng nói, thịt nướng ở thị trấn này rất ngon”.
“Anh cô từng tới đây rồi à?”
Phiên Vân gật đầu: “Phải, anh từng đi rất nhiều nơi. Nơi đây cũng là một trong số đó.”
Quảng không nói gì nữa, cùng cô đi tìm một quán thịt nướng.
Hai người cùng ăn thịt nướng của một người đàn ông bán rong ven đường. Chiếc xe đẩy đã cũ, trên đó là lò nướng và những xiên thịt thơm mùi dầu hào ngòn ngọt. Thịt nướng đã chín, có màu nâu cánh gián, ướt bóng dầu mỡ. Khói tỏa ra nghi ngút, che khuất cả nụ cười của người đàn ông bán hàng. Ông ta không ngừng mời chào, nụ cười trên môi đọng một sự khắc khổ và vất vả.
Cái nóng của thịt làm lưỡi phải rụt lại, hai người vừa ăn vừa suýt xoa. Phiên Vân có một dáng ăn rất buồn cười, hai vai không ngừng co lên vì nóng, cố rụt lại và đầu nhô ra. Lúc ăn, cô luôn dùng đầu lưỡi chạm vào một chút, sau đó mới dám cắn. Giống như một sự đề phòng.
Quảng nói: “Ngày mai tôi đưa cô lên núi Hàm Rồng ngắm thành phố từ trên cao. Cảm giác như cả thế giới này đều nằm gọn trong lòng bàn tay vậy.”
Phiên Vân cười: “Thực ra thì tôi không có ý định tới đây du lịch, tôi chỉ muốn tìm một cảm giác yên bình thôi.”
Quảng bỗng nhiên thần người, trông có vẻ đang suy nghĩ. Khoảng một phút sau, anh bỗng nói: “Đã lên đây rồi thì cứ đi thôi. Khám phá cũng tốt mà.”
Phiên Vân gật đầu, coi như là đã đồng ý. Cô cùng Quảng ăn thêm một xiên thịt nướng nữa, rồi hai người quyết định đi dạo trong thị trấn. Những con người nơi đây khá hòa nhã, khi hỏi đường họ luôn rất tận tình. Quảng là một người có khả năng giao tiếp tốt, những lời anh nói dường như đều có ma lực khiến người khác phải nghe. Anh kể rất nhiều chuyện, từ thần thoại cho tới tiếu lâm, tất cả đều chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của cô. Phiên Vân rất ít khi cười, cô chỉ mím môi hoặc là cười nửa miệng. Giống như một sự cố chấp và bất cần.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Quảng hỏi.
“Hai mốt”.
“Trẻ quá! Tầm tuổi cô tôi nghĩ người ta vẫn còn đang đi học.”
Phiên Vân nói: “Tôi học cao đẳng, từng có một việc làm nhỏ, nhưng vừa mới nghỉ việc rồi.”
“Tại sao thế?”.
“Tôi là người luôn sợ hãi nhiều thứ, sợ người ta sẽ *** hại mình nên luôn chọn cách rút lui trước.” Phiên Vân đáp, trong giọng nói còn pha chút đùa cợt.
Quảng nghe cô nói vậy liền bật cười, nói: “Có đôi lúc, cô giống như một bà cụ non vậy. Luôn muốn dùng triết lý để nói chuyện, nhưng thực ra nó chỉ khiến người khác buồn cười.”
Phiên Vân nhìn anh, không biết phải đối đáp lại như thế nào. Có lẽ anh nói đúng, cô chỉ là kẻ non đời chẳng hiểu gì hết, nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ bản thân là kẻ kiên cường mà cô độc, đầy ắp những triết lý mang tính chủ quan.
Phiên Vân cười, cảm thấy người con trai này có một chút thân quen. Anh ta không kiêng dè, lại biết nói chuyện. Không phải là một con người thích lan man, và sẽ không quá can thiệp.
Rồi đột nhiên anh nói: “Không hiểu sao tôi rất muốn nhìn thấy cô cười.” Ánh mắt của Quảng chiếu thẳng vào mắt cô, như một ánh đèn sáng lòa, khiến cô phải giật mình mà quay đi. Ánh mắt ấy khiến Phiên Vân nhớ đến những tia nắng chiếu xuống khi cô nhìn thấy Dương Nguyễn. Lần đầu tiên vào năm mười bốn tuổi ấy, Phiên Vân bỗng hiểu được cảm giác trốn tránh một ánh mắt và giấu giếm một ánh nhìn là như thế nào. Ấy là cảm giác rung động đầu đời.
4.
Hai người đi dạo đến mười giờ đêm mới trở về nhà trọ. Trước khi về phòng, Quảng còn chúc Phiên Vân ngủ ngon. Cô cười gật đầu và chúc lại.
Mùa đông trên vùng Tây Bắc rất khác mùa đông ở nơi mà cô sống. Đây là một mùa đông rất đặc trưng, có cái lạnh trong lành, khi hít vào cảm giác như tâm hồn được rộng mở.
Có lẽ vì ngủ quá ít, cả ngày phải đi lại nhiều nên khi vừa nằm xuống Phiên Vân đã ngủ thiếp đi. Đã rất lâu rồi cô mới có một giấc ngủ dễ dàng đến như vậy. Không hề mộng mị cũng không hề mệt mỏi.
Phiên Vân mơ thấy anh Văn. Bên quán kem ven đường, anh chỉ đứng đó và nhìn về phía cô bằng một nụ cười hiền hòa. Khuôn mặt anh bị che bởi khói bụi, chỉ có nụ cười là rỡ ràng, sáng rõ. Cô đứng ở bên này, nhìn anh trong vô vọng. Cô biết bản thân không sang được bên đó, không thể kéo anh qua bên cô, mà chỉ có thể đứng nhìn nụ cười của bằng một sự tiếc nuối và đau thương. Thế rồi trong một khoảnh khắc, có chiếc xe tải vụt qua, anh liền hét lớn: “Phiên Vân, sống tốt nhé!”. Hình ảnh của anh tan biến giữa đất trời. Phiên Vân vẫn đứng ở bên này, khóc nấc thành tiếng.
Cái chết của anh trai không phải là do cô gây nên, tất cả chỉ là cô tự vơ về mình. Giống như chuyện Bình nghĩ mình có lỗi khi ông nội ra đi. Cô và cậu ấy luôn sợ hãi rất nhiều thứ, khép lòng trong cô độc rồi để cuộc đời cứ bào mòn dần những mơ ước của bản thân. Cái chết của anh Văn giống như một sự ám ảnh, khiến cô cứ mãi bị ràng buộc mà không thể nào thoát ra. Khi anh ra đi, có lẽ trong thâm tâm anh vẫn luôn muốn cô sẽ sống tốt. Nhất định phải thay anh sống tốt, nhưng hình như càng ngày, cô lại càng phá hủy đi cuộc đời của chính bản thân mình. Đó là một lỗi lầm khó có thể cứu vãn.
Phiên Vân tỉnh dậy vào lúc bốn giờ sáng, cô mở mắt thấy gối đã ướt đẫm. Phiên Vân nhìn trần nhà, phát hiện ra mình đang ở một nơi khác. Cái lạnh khiến cô không muốn dậy, chỉ muốn nằm như thế này, hưởng hơi ấm của chính cơ thể mình tỏa ra. Nhưng cuối cùng, Phiên Vân vẫn ngồi dậy. Cô khoác chiếc áo choàng của mình, bước đên mở tung cửa sổ rồi ngắm nhìn màn đêm bên ngoài. Đang là mùa đông nên mặt trời vẫn còn muốn ngủ, bên ngoài chỉ có ánh đèn đường tỏa ra những ánh sáng hiu hắt. Phiên Vân dựa người vào cửa sổ, cô bỗng nhiên nhớ tới những câu hát của mẹ. “Hoa rụng trước thêm. Trăng lướt qua màn đêm. Người đi xa mãi, bỏ lại ánh trăng êm đềm”. Trong những năm tháng xa cách ấy, mẹ vẫn mang một sự đợi chờ. Tình yêu khiến con người ta mù quáng, khiến con người ta đau thương. Nhưng nó lại có một sự kỳ diệu đó chính là khiến con người ta không ngừng nuôi hy vọng.
Đứng nhìn một lúc lâu, cuối cùng Phiên Vân quyết định sẽ trở về nhà. Cô không suy nghĩ nhiều nữa, vì sợ mình sẽ thay đổi. Thế là cô bước đến trước tủ quần áo, nhét mọi thứ vào trong ba lô. Đồ dùng của cô không có nhiều, chỉ là vài bộ quần áo màu đỏ, một chiếc hộp đựng bật lửa, vài gói dầu gội và một bao thuốc lá mới mua vào tối hôm qua. Thanh toán tiền cho chủ của nhà trọ xong, Phiên Vân bắt một chiếc xe và đến ga tàu.
Quảng chắc vẫn còn đang ngủ, vì không muốn đánh thức anh dậy nên cô đã gửi một tin nhắn cho anh rằng: “Tôi có việc phải về nhà trước. Lần sau tôi nhất định sẽ cùng anh ngắm thế giới trên núi Hàm Rồng. Tạm biệt!”.
Giấc mơ đêm qua đã cho Phiên Vân khá nhiều cơ hội tha thứ, anh trai luôn là người khiến cô nhận ra những lỗi lầm của bản thân. Chỉ có anh mới làm cho cô cảm thấy yên bình và vững bước được. Cô vẫn còn trẻ, vẫn còn rất non nớt nên có nhiều chuyện suy nghĩ không được thấu đáo, lúc nào cũng cho bản thân mình là đúng. Có lẽ cô nên trở về thăm ba mẹ, nói với họ rằng năm đó khi anh trai ra đi, anh không hề oán trách một ai cả. Trong thâm tâm anh lúc đó chỉ có một mong muốn, ấy chính là: “Mọi người hãy sống cho thật tốt”.
Phiên Vân đi chuyến tàu lúc tám giờ sáng. Lúc cô đến ga vẫn còn rất vắng người, chỉ có một vài người ngồi trên hàng ghế chờ, ngủ gà gật bên đống hành lí. Phiên Vân mua vé, rồi đến ngồi cạnh một người phụ nữ còn đang ngủ. Khoảng hai tiếng nữa mới đến giờ tàu chạy, bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn. Phiên Vân đeo tai phone nghe nhạc. Cô bật một bản nhạc không lời – một bản nhạc rất dữ dội. Bản nhạc đó có thể giúp cô bình tĩnh lại được đôi chút. Nó giúp cô hiểu được lòng mình, nghe được những điều từ trong sâu thẳm con tim.
Trong lúc chờ đợi, Phiên Vân ngắm nhìn chiếc bật lửa mà mình giấu kỹ. Lớp mạ bạc đã bị tróc đi rất nhiều, có lẽ thời gian đã khiến nó trở nên như vậy. Sáu năm qua, Dương Nguyễn giữ nó như giam giữ con tim của cô. Có đôi lúc cô rất nhớ anh, nhưng lại không thể biết được rằng anh có nhớ cô hay không. Dương Nguyễn mà cô yêu vẫn cứ xa xôi như vậy, có lẽ cả đời này cô và anh vẫn chẳng thể đến được với nhau.
Có một dạo, cô điêm cuồng kiếm tiền. Từ việc phát tờ rơi cho đến rửa bát thuê, tất cả chỉ là muốn đến được chỗ anh. Cô muốn đến bên anh, nhưng cuối cùng cô đành phải ngừng lại ý định đó. Anh không cần cô, không cần cô phải làm như vậy.
Phiên Vân cúi đầu cười, những ngây ngốc của bản thân đến cuối cùng vẫn chỉ là một nụ cười nhạt như thế này. Giống như chuyện khi làm một việc sai trái mà không dám nhận vậy, trốn tránh không trách nhiệm.
Đến giờ tàu chạy, Phiên Vân nhanh chóng bước lên. Chuyến đi giờ chỉ có một mình, nhưng lần trước cũng có khác gì một mình đâu nhỉ? Phiên Vân chọn một chỗ và ngồi xuống, đối diện là một bà cụ tuổi đã cao. Phiên Vân bỗng nhiên nghĩ, nếu cho tận đến lúc về già, nếu trên chuyến tàu cuộc đời cô vẫn không hề có ai bên cạnh thì sẽ ra sao? Cô sẽ chết trong cô độc phải không? Thực ra mà nói, cô độc không có gì đáng sợ. Chỉ những suy nghĩ của bản thân khiến ta thấy sợ hãi mà thôi.
Phiên Vân mở điện thoại, Quảng không hề gọi điện tới. Chắc giờ này anh ấy đã dậy, cũng đã đọc được tin nhắn mà cô gửi. Nhưng chắc anh và cô mãi mãi chỉ là hai kẻ xa lạ mà thôi.
Tàu lướt trên đường ray sắt, lao qua những đoạn đường hiểm trở không chút suy nghĩ. Bầu trời Tây Bắc dần lùi lại phía sau, không hề lưu luyến. Phiên Vân không dám mở cửa sổ hút thuốc, vì có bà cụ ngồi ở đằng trước, cô sợ bà sẽ cảm lạnh. Cuối cùng Phiên Vân đành ôm ba lô tựa người vào cửa sổ, cô không thấy buồn ngủ, chỉ mở mắt nhìn mọi thứ đầy trống rỗng như vậy.
Được một lúc, rồi cô quyết định gọi điện ột người.
Tiếng chuông điện thoại reo lên. Lúc đó tôi đang tưới nước cho những chậu hoa trên ban công của mình. Nhìn cái tên nhảy múa trên màn hình điện thoại tôi chợt mỉm cười, không ngờ cuối cùng cô ây lại nhớ tới tôi.
“Alo, Phiên Vân à?”. Biết là cô đang gọi, nhưng tôi vẫn muốn chắc chắn.
“Ừ, là tớ đây. Vũ, tớ quyết định sẽ quay về”. Phiên Vân nói giọng rất khẽ, dường như cô sợ bản thân sẽ chạm vào một cái gì đó dễ tan vỡ.
“Nhưng về đâu cơ chứ?”. Tôi hỏi.
Cô im lặng khoảng năm giây, rồi nói: “Tớ muốn về xin lỗi ba mẹ. Muốn về nói với họ rằng đáng ra tớ không nên xa cách họ, tớ không nên chỉ vì một sự ám ảnh mà để bản thân trôi mãi như thế. Vũ, cậu nghĩ tớ làm thế có phải hay không?”.
Nghe thấy những lời này tôi bỗng vui mừng thay cho cô. Cuối cùng thì cô ấy đã nhận ra cái chết của anh trai năm đó không phải là tại bản thân. Tất cả đều có số phận của riêng mình, tự tay mình tạo nên. Cái chết của anh Văn không do ai cả, Phiên Vân cũng không. Anh ấy nắm trong tay số phận của mình, trong đó có cả cái chết. Tôi lặng im một lúc, lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ của cô, rồi đột nhiên hỏi: “Ừ, cậu nên làm vậy. Nhưng tớ tưởng cậu đang ở Sa Pa mà?”.
“Tớ về rồi. Đang trên đường về. Có lẽ hơi bồng bột, nhưng tớ sợ bản thân sẽ thay đổi”. Phiên Vân đáp. Tôi cũng nghĩ là cô nên trở về, cô nên sống vì bản thân hơn là cứ dật dờ như một chiếc bóng. Tôi khuyên cô rất nhiều, nhưng có lẽ để cô tự nhận ra vẫn hơn. Con người ai cũng có niềm tin mãnh liệt vào bản thân mình, họ luôn tạo dựng một lập trường dù mong manh hay là vững chắc.
…
Lúc Phiên Vân trở về nhà là tầm xế chiều. Ba mẹ đều đã đi làm, căn nhà bị khóa kín bưng. Phiên Vân ngồi ngoài cổng, ngắm nhìn bụi hoa mười giờ. Cô chợt nhớ tới ký ức của những năm về trước, đêm mưa hè khi Bình gọi cô ra ngoài. Ngày hôm đó cô đã nói những lời khiến cậu đau đớn, cậu chạy vào màn mưa, còn cô thì ở lại ngắm nhìn. Cô biết Bình yêu cô, có những thứ tình yêu không thể phát hiện được. Nhìn vào đôi mắt của Bình, Phiên Vân có thể hiểu được là cậu ấy đã yêu cô. Cậu đã từng tin tưởng cô, nhưng chính cô lại là người giết chết nó. Tuy nhiên, Phiên Vân không hối hận. Cô cũng như Dương Nguyễn, không muốn để đối phương phải nuôi hy vọng rồi lại thất vọng về mình. Thà cứ tuyệt tình, để cho họ đau đớn cùng cực rồi cũng sẽ tự lạnh lòng, không thể thiết tha được nữa.
Khi nhìn thấy cô, khuôn mặt mẹ chợt cứng đờ. Lúc ấy cô đang ngậm điếu thuốc, tóc tai rối bù, mặt mày nhợt nhạt, ngồi bệt xuống trước cổng như một đứa bụi đời. Phiên Vân đứng dậy chào mẹ. Mẹ mỉm cười đáp lại rồi bước tới mở cổng. Phiên Vân im lặng đi theo bà vào nhà, căn nhà trống vắng và tĩnh mịch. Bên trong vẫn hơi mùi rượu như khi cô ra đi, không một chút thay đổi.
“Mẹ, ba đâu?” Phiên Vân đặt ba lô xuống và hỏi.
Mẹ cô im lặng không trả lời. Bà bước vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy thức ăn chuẩn bị bữa chiều. Câu hỏi của cô bị vứt qua một bên, không hề được đáp lại. Phiên Vân dần cảm thấy có một chuyện gì đó đã xảy ra mà cô chưa được biết. Về ba cô.
Phiên Vân bước đến, nói: “Có phải ba lại đi rồi không?”
Mẹ cô đang nhặt rau, cuối cùng ngẩng đầu nhìn vào khoảng không trước mặt. Bà suy nghĩ gì đó, rất thầm kín. Sau cùng, bà trả lời đầy lạnh nhạt: “Ừ, đi rồi.”
Phiên Vân nghe vậy không hỏi gì nữa, cô lẳng lặng xách ba lô lên phòng. Đóng chặt cửa lại. Có những con đường dù rẽ sang ngã nào vẫn chỉ thấy ngõ cụt. Dù bản thân rất cố gắng, nhưng lại không thể tìm được một ngọn đuốc để tìm ra một lối đi khiến bản thân cảm thấy hài lòng.
Phiên Vân mở cửa ban công và bước ra ngoài, gió lập tức tràn vào khiến cô hơi nhăn mặt. Mùa xuân đã sắp đến rồi, một năm nữa lại qua đi, và mọi chuyện thì không ngừng đổi khác. Chỉ có những con người trong lòng cô là mãi không chịu thay đổi. Anh trai không trở về, Dương Nguyễn không quay lại nhìn cô, mẹ vẫn uống rượu và ba thì vẫn không thể bỏ được người đàn bà ấy. Những con người đó giống như những con quay, cứ xoay đều, xoay mãi mà không bao giờ biết dù có xoay đến thế nào thì vẫn chỉ là vẽ ra vòng tròn, không có điểm đầu và không có điểm cuối. Đến cuối cùng vẫn là tự vùng vẫy trong chính số phận mà bản thân đã tạo ra.
Phiên Vân thở dài, cô đóng cửa lại và quyết định sẽ ngủ một giấc. Bỗng nhiên cô thấy mệt mỏi. Nếu cô đã quyết định tha thứ mà vẫn không thể quay về là bản thân của ngày trước, thì đó là một điều vô cùng mệt mỏi. Có khi, cô cũng chỉ là một con quay không hơn không kém.
Trong bóng tối, bỗng nhiên cô gọi tên một người. Cả đời này cô sẽ gọi tên anh, như gọi tên một ký ức đau thương và bi lụy. Cô đã định sẵn là người không thể ở bên anh. Những đêm mùa đông trắng xóa, những ngày mùa hè đỏ rực và những đau thương tưởng chừng như vỡ nát. Cô nằm mộng, thấy mình về một nơi xa xôi và hoang tàn. Gót chân cô dẫm lên những mảnh thủy tinh sắc nhọn, chúng mạnh mẽ đâm vào khiến da thịt cô nát bấy. Máu chảy ra, như sinh mệnh đang dần dần cạn kiệt. Đến lúc ấy cô mới nhận ra rằng, anh không thể ở bên cô. Cho dù bên cạnh cô có là đau khổ, có là chông gai thì anh vẫn không thể ở bên cô. Số phận đã định là như vậy.
Thời gian đã trôi qua, sẽ không có ai được ở bên nhau hết. Ai cũng sẽ phải chết đi, dù sớm hay muộn thì tất cả cũng đều phải rời xa nhau. Cô bần thần đứng ở đó, cột đèn sáng tàn lụi không thể soi rõ lối đi. Những con người cứ thế lướt ngang qua mặt, rồi tan biến vào màn đêm sâu thẳm. Có một thứ gì đó như tan vỡ xé nát cả thế giới của cô, khiến cô trần trụi giữa đất trời. Người đàn ông mà cô yêu đã thực sự không còn nữa, tất cả đều chấm hết từ đây.