Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở

Từng lời của Thẩm Mỹ Kỳ như lưỡi dao sắc ngọt, cứa sâu vào xương tủy Quảng
Viễn. Cô ta còn chư nói xong, toàn thân anh đã mềm nhũn, anh từ từ gục
xuống, cuối cùng ngã khuỵu trên mặt đất, cúi đầu thật thấp, hai tay bưng mặt, những giọt nước mắt trào ra qua kẽ tay. Anh bật khóc.

1.

Tiếng kêu thất thanh của Anh Duy Hạ khiến Anh Hạo Đông thấy vô cùng có lỗi.
Nửa đêm nửa hôm, anh không bật đèn, lại đứng giữa cầu thang thế này, hơn nữa, Anh Duy Hạ cũng không biết anh đến đây, cứ nghĩ trong nhà không có người, kết quả bị anh dọa cho giật thót tim rồi.

“Xin lỗi anh cả, em không nói tiếng nào đã quay về, dọa anh giật mình rồi.”

Có vẻ Anh Duy Hạ rất kinh hãi, lát sau mới nói nên lời: “Đúng là em đã dọa anh suýt ngất đấy, sau tự dưng em lại về đây vậy?”

Cô gái đứng sau anh ta có vẻ còn kinh hãi hơn, dưới anh trăng, trên khuôn
mặt cô ta lộ rõ vẻ hoảng hốt. Liếc nhanh Anh Hạo Đông một cái rồi cô ta
lập tức cúi thấp đầu, hai tay vô thức nắm chặt quai túi xách, vẻ rất bất an.

Nửa đêm nửa hôm, Anh Duy Hạ lặng lẽ đưa một cô gái về nhà, không khó để Anh Hạo Đông đoán ra được mối quan hệ giữa họ. Ngoài cảm giác bất ngờ, anh
còn cảm thấy ái ngại khi quay về đây mà không báo trước một tiếng, đã
thế, nửa đêm còn mò xuống dưới nhà, phá hỏng giây phút lãng mạn của
người ta. Giờ thấy Anh Duy Hạ e ngại không muốn giới thiệu cô gái kia,
anh liền biết ý, nói lảng sang chuyện khác: “Anh à, em xuống bếp uống
cốc nước, hai người lên trên đi!”

Anh Hạo Đông xuống bếp, rót một cốc nước, từ từ uống hết, lúc ra ngoài
phòng khách, đèn đã sáng trưng, Anh Duy Hạ đang ngồi ở sôfa, vẻ mặt hết
sức bất an. Không thấy cô gái kia đâu nữa, anh nghĩ Anh Duy Hạ đã bảo cô ta tự về rồi.

Thấy Anh Hạo Đông, anh ta lập tức đứng lên, nói: “Hạo Đông….”

Không đợi Anh Duy Hạ nói hết câu, Anh Hạo Đông đã hiểu anh ta muốn nói gì,
vội ngắt lời: “Anh cả, anh yên tâm, em sẽ không nói với ai chuyện vừa
rồi đâu, đặc biệt là mẹ và Mộ Dung San.”

Biểu cảm trên mặt Anh Duy Hạ vô cùng phức tạp: “Hạo Đông…Cảm ơn em!”

Ngập ngừng một lát, Anh Hạo Đông bước đến gần anh trai, thành khẩn nói: “Anh cả, anh đừng trách em nhiều chuyện. Anh đã đính hôn với Mộ Dung San
rồi, lúc này còn đưa cô gái khác về nhà, nếu để Mộ Dung San biết được,
làm ầm lên thì phiền phức lắm.”

“Hạo Đông, sau này anh sẽ không như vậy nữa.”

Anh Duy Hạ trả lời rất chân thành, Anh Hạo Đông không nói nữa, lời nói cũng như những viên thuốc, dùng nhiều quá sẽ nhờn, đạo lý này anh hiểu. Hai
anh em cùng lên lầu, ai về phòng người nấy. Anh Hạo Đông nằm mãi mà
không ngủ được, anh không ngờ người anh trai từ trước đến nay vẫn luôn
tỏ ra chung thủy này lại biết giấu giếm vị hôn thê để qua lại thân mật
với một cô gái khác, diều này thực sự vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Sáng hôm sau, Anh Duy Hạ lái xe đưa Anh Hạo Đông đến trường. Hai anh em đã
giao ước không ai được hé răng nhắc đến chuyện đêm qua, coi như chuyện
đó chưa từng xảy ra.

Lúc đi ngang qua sân trường, Anh Hạo Đông cảm thấy có rất nhiều người chỉ
trỏ, xỉ xầm bàn tán về anh. Anh biết bọn họ nói những gì, hít một hơi
thật sâu để trấn tĩnh, anh tiếp tục đi. Lúc gần đến giảng đường, chưa
kịp bước vào cửa, anh đã nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng nói
chuyện: “Hóa ra Anh Hạo Đông đã giết người thật, mình vốn không tin đâu
nhưng tối qua, mình đọc được một tờ báo từ năm ngoái, trên đó viết vô
cùng chi tiết.”

Có người vẫn giữ thái độ phủ định: “Chỉ dựa vào báo chí thì có thể chứng
tỏ được điều gì chứ? Trên báo viết thẳng tên Anh Hạo Đông ra sao? Chắc
chắn họ sẽ giấu tên nhân vật, nếu không, đã xâm phạm đến quyền riêng tư
của người ta rồi!”

“Tuy đã giấu tên nhưng có người biết chuyện, nói Anh X ở trên báo kia chắc đến nghìn phần trăm chính là Anh Hạo Đông.”

“Người biết chuyện cái gì chứ, lời của người đó đáng tin như vậy sao?”

“Vô cùng đáng tin, nghe nói người biết chuyện này từng quen đương sự nên biết rất rõ.”

Anh Hạo Đông không nghe tiếp nữa, quay người rời đi. Anh chạy đến phòng Hồ
sơ ở khu giáo vụ, tìm Thẩm Mỹ Kỳ, phẫn nộ nói: “Thẩm Mỹ Kỳ, là cô làm
phải không? Cô cố ý lan truyền chuyện trước kia của tôi phải không?”

Trong phòng Hồ sơ chỉ có một mình Thẩm Mỹ Kỳ, so với sự phẫn nộ gần như mất
kiểm soát của Anh Hạo Đông, biểu cảm trên mặt cô ta khá bình tĩnh, khẩu
khí vẫn hết sức thản nhiên: “Bạn Anh Hạo Đông, bạn nói gì cơ? Chúng ta
vốn không quen nhau, sao tôi biết được chuyện trước kia của bạn, đã từng xảy ra chuyện gì đáng sợ sao?”

Tuy cô ta không chịu thừa nhận nhưng trong từng từ đều toát ra ý muốn báo
thù việc trước đây Anh Hạo Đông dứt khoát phủ nhận chuyện quen biết cô
ta, sao anh lại không hiểu chứ? Anh Hạo Đông tức đến mức tái mặt, “Thẩm
Mỹ Kỳ, tôi chỉ nói không quen biết cô thôi, thế mà cô đã kể mọi chuyện
quá khứ của tôi cho mọi người trong trường rồi. Cô không cảm thấy mình
làm như vậy là rất quá đáng sao?”

“Tôi quá đáng ư? Anh Hạo Đông, cứ coi như tôi quá đáng thì đó cũng là do anh ép tôi!”

Hôm đó, biết tin Anh Hạo Đông đi học lại, Thẩm Mỹ Kỳ vui mừng bao nhiêu thì lại bị anh xua đuổi thô lỗ bấy nhiêu. Trong lòng cô ta đầy căm phẫn.
Được! Anh Hạo Đông, anh vờ như không quen tôi nhưng tôi lại biết anh quá rõ đấy! Anh muốn cố quên đi quá khư nhưng tôi cứ thích đào nó lên, để
anh không thể quên được, để chuyện trước kia của anh sẽ lưu tuyền trong
từng ngóc ngách của ngôi trường này, mỗi phút mỗi giây đều nhắc nhở anh
không bao giờ quên được quá khứ của mình.

Con gái bị tổn thương một khi muốn báo thù thì không từ thủ đoạn nào. Thẩm
Mỹ Kỳ không chút do dự, quá khứ của Anh Hạo Đông chẳng mấy chốc đã lan
truyền khắp khuôn viên trường.

“Hôm đó, tôi vui mừng đi tìm anh, chẳng có ý gì khác, chỉ muốn hỏi thăm anh
một tiếng. Thế mà anh đã đối xử với tôi thế nào? Thô bạo, lạnh lùng, vô
tình. Bây giờ, tôi có thể hiểu được tại sao Diệp U Đàm lại mang dao tới
tìm anh rồi. Lúc anh nói lời chia tay với cô ấy, nhất định cũng đã rất
thôi bạo, lạnh lùng và vô tình như thế, đúng không? Anh Hạo Đông, để
người con gái yêu anh sâu sắc bỗng hận anh đến tận xương tủy có phải là
bản lĩnh thiên bẩm của anh không? Nếu tôi cố chấp hơn một chút thì chưa
biết chừng cũng đã đâm cho anh một dao rồi.”

Thẩm Mỹ Kỳ nói một tràng dài không ngừng nghỉ, như khẩu súng tiểu liên đang
xả đạn, từng từ ghim sâu vào tâm khảm của Anh Hạo Đông. Khuôn mặt anh
trắng bệch, cắt không còn giọt máu, bờ môi cũng tái nhợt, đầu bỗng đau
dữ dội, như có ai đang cầm búa gõ xuống vậy. Anh quay người, lảo đảo rời khỏi phòng Hồ sơ. Anh không thể ở đây thêm giây phút nào nữa.

Sáng nay, Lam Tố Hinh ra khỏi nhà hơi muộn, trên đường, lại không dám đạp xe quá nhanh, lúc đến trường thì sắp muộn giờ học. Trong sân chỉ còn lác
đác vài sinh viên đang vội vàng băng qua khu ký túc xá để vào khu giảng
đường. Cô cũng cố gắng đạp xe nhanh hết mức có thể.

Chi cần đạp qua tòa nhà khu giáo vụ trước mặt, rẽ là tới ngay khu giảng
đường số bà Diệp nơi cô học. Vừa đạp lướt qua, cô bỗng quay đầu nhìn,
vừa khéo thấy Anh Hạo Đông đang từ tòa nhà giáo vụ ra. Tuy chỉ nhìn lướt qua nhưng cô lập tức cảm nhận được vẻ bất thường của anh. Bước chân anh loạng choạng, vẻ mặt vô hồn, lúc bước xuống bậc tam cấp trước tòa nhà
giáo vụ, anh còn bước hụt, suýt ngã.

Lam Tố Hinh giật mình, anh lại làm sao rồi? Cô lập tức quay xe, đạp ngược
lại. Vội vàng dựng lại, gạt chân chống nhưng chân chóng lỏng lẻo, mới
quay được hai bước, “rầm” một tiếng, chiếc xe đã đổ xuống đất, cô không
thèm quay lại dựng nói lên, vội chạy đến chỗ Anh Hạo Đông. Nhưng có
người còn nhanh hơn cô, cuống quýt lao từ trong tòa nhà giáo vụ ra, là
Thẩm Mỹ Kỳ, vẻ mặt hết sức căng thẳng, cô ta nhìn Anh Hạo Đông, ngập
ngừng nói: “Anh,,,không sao chứ?”

Anh Hạo Đông không để ý đến cô ta, từ từ ngồi thụp xuống bậc tam cấp, hai
tay ôm lấy đầu. Lam Tố Hinh hiểu rõ biểu hiện này của anh, xem ra anh
lại đau đầu rồi, hơn nữa còn khó chịu đến mức bước không nổi nữa. Cô lao nhanh về phía anh, “Anh Hạo Đông, anh sao vậy? Anh lại đau đầu à?”

Anh Hạo Đông chậm rãi ngước khuôn mặt trắng bệch lên nhìn cô, giọng nói
trầm thấp, mỏng manh như sợ tơ: “Lam Tố Hinh, em giúp anh liên lạc với A Thái, anh muốn về nhà!”

Lam Tố Hinh nhìn bộ dạng của anh, liền biết không những phải liên lạc với A Thái mà còn phải liên lạc với bái sĩ Uông. Bệnh đau đầu của anh đã rất
lâu rồi chưa phát tác kịch liệt thế nyà, tại sao hôm nay lại bị? Cô bất
giác nhìn sang Thẩm Mỹ Kỳ, cô ta đang rất căng thẳng và bất an, còn có
vẻ hối hận nữa. Chắc chắn cô ta đã làm chuyện gì đó nên mới có biểu hiện này. Chỉ trong chớp mắt, Lam Tố Hinh liền nghĩ ngay đến chuyện Anh Hạo
Đông lỡ tay giết chết bạn gái bị lan truyền khắp trường vài ngày gần
đây, cô bỗng hiểu, hóa ra người tung tin đồn nhảm đó chính là cô gái
trước mặt này.

Lam Tố Hinh không để ý đến Thẩm Mỹ Kỳ nữa, nhanh chóng tìm điện thoại của
Anh Hạo Đông trong túi áo khoác của anh, gọi cho A Thái. Nhưng cô chợt
nghĩ lại, nói: “Từ vịnh Ngân Sa đến đây phải mất ít nhất nửa tiếng, chi
bằng em gọi cho anh cả anh nhé? Từ chỗ anh ấy đến đây sẽ nhanh hơn một
chút.”

Anh Duy Hạ từng đưa Lam Tố Hinh về nhà, vì thế cô biết anh ta cũng sống
trong nội thành, hơn nữa, trụ sở của Anh thị cách tường này cũng không
xa lắm.

Anh Hạo Đông không phản đối, Lam Tố Hinh liền gọi cho Anh Duy Hạ, chẳng mấy chốc anh ta đã nhanh chóng lái xe đến, mặt đầy vẻ kinh ngạc và lo lắng: “Hạo Đông sao rồi? Sáng nay tôi đưa nó đến trường, nó vẫn rất khỏe kia
mà.”

Lam Tố Hinh bất giác nhìn sang Thẩm Mỹ Kỳ, Anh Duy Hạ cũng nhìn theo ánh
mắt cô, thấy cô ta thì hơi ngạc nhiên: “Thẩm tiểu thư, cô làm việc trong trường này à?”

Anh ta cũng quen Thẩm Mỹ Kỳ? Đúng rồi, Lam Tố Hinh nhớ lại, Thẩm Mỹ Kỳ từng nói, khi Anh Hạo Đông vừa xảy ra chuyện, cô ta là bạn gái của anh, vì
cô ta mà anh mới muốn chia tay với Diệp U Đàm, thế nên, Anh phu nhân
từng đón cô ta đến Anh gia để cô ta thử an ủi anh. Chắc Anh Duy Hạ đã
gặp cô ta lúc đó.

Anh Duy Hạ hết nhìn Thẩm Mỹ Kỳ lại nhìn sang cậu em trai lúc sáng vẫn còn

khỏe mạnh, lúc này bỗng tiều tụy, vô hồn, rồi liếc nhìn ánh mắt sắc bén, đầy suy đoán của Lam Tố Hinh. Anh ta không nói thêm câu nào, chào cô
rồi dìu Anh Duy Hạ vào ghế sau xe, nhanh chóng phóng đi.

Lam Tố Hinh và Thẩm Mỹ Kỳ cùng nhìn chiếc xe xa dần. Sau dó, cô quay sang
nhìn cô ta, cất tiếng chất vấn, giọng nói vẫn hết sức ôn hòa: “Tại sao
cô phải làm thế? Làm anh ấy tổn thương khiến cô vui lắm sao?”

Sắc mặt Thẩm Mỹ Kỳ trầm xuống, “Cô nói gì cơ? Tôi không hiểu.”

Cô ta không chịu thường nhận chuyện mình đã làm trước mặt Lam Tố Hinh,
quay người, nhanh chóng rời đi. Ngồi trong phòng Hồ sơ, cô ta chẳng còn
tâm trí để làm việc, nhưng chẳng mấy chốc, cô ta phát hiện mình không
cần phải làm việc nữa. Chiều nay, cô ta nhận được quyết định chấm dứt
hợp đồng bên phía nhà trường, ban giám hiệu căn cứ theo quy định trong
hợp đồng, trả thêm cho cô ta ba tháng lương rồi cho cô ta lập tức nghỉ
việc.”

Đồng nghiệp của cô ta không hiểu, nói: “Đang êm đẹp, vì sao đột nhiên nhà
trường lại muốn đuổi việc cô nhỉ? Cô làm sai việc gì sao? Họ phải có lý
do cụ thể chứ!”

Vò tờ quyết định cho thôi việc trong tay, Thẩm Mỹ Kỳ cười khổ, không cần
lý do nào hết, hơn ai hết, cô ta hiểu rất rõ quyết định này ủa ban giám
hiệu là do bị Anh gia ép.

Cô ta đã khiến Anh Hạo Đông tổn thương, Anh phu nhân yêu con như vàng,
chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng, không khó để có thể đoán ra chính cô ta
đã làm loạn, đương nhiên bà ấy không dễ dàng bỏ qua rồi. Thật đúng là
gắp lửa bỏ tay người, lửa tuy làm cháy quần áo của người ta nhưng bản
thân mình cũng dính đầy muội than.

Từ trước đến nay, báo thù luôn là con dao hai lưỡi, làm tổn thương người khác đồng nghĩa với việc chính mình cũng bị tổn thương.

Thẩm Mỹ Kỳ thu dọn đồ đạc, không đến gặp ban giám hiệu nhà trường để hỏi lý do mà chi yên lặng rời đi.

2.

Anh Hạo Đông biết chuyện mẹ mình yêu cầu nhà trường đuổi việc Thẩm Mỹ Kỳ thì không vui nói: “Mẹ, tại sao mẹ phải làm vậy?”

“Hạo Đông, sao mẹ lại không thể làm vậy? Con bé Thẩm Mỹ Kỳ này rõ ràng biết
con từng vì chuyện kia mà lâm bạo bệnh nhưng vẫn cố tình lấy nỗi đau đó
ra để đả kích, báo thù con. Mẹ bảo nhà trường đuổi việc nó cũng là vì
muốn nó tránh xa con, mẹ không muốn con trai mẹ bị những đứa con gái
không yêu đươc liền quay sang oán hận rồi làm tổn thương đến con.”

Lời nó của Anh phu nhân hết sức quyết đoán, sự việc lần này khiến cho bà vô cùng tức giận. Bà muốn Anh Hạo Đông chuyển trường là vì không muốn anh
bị quấy nhiễu bởi những lời đồn thổi. Ai ngờ Thẩm Mỹ Kỳ lại khiến bao
công sức của bà tiêu tan. Chứng đau đầu của Anh Hạo Đông một lần nữa lại tái phát nghiêm trọng, khiến anh nằm liệt giường hai ngày mới tỉnh. Bất luận thế nào thì bà vẫn không thể bỏ qua sự việc này và phải xử lý một
cách thích đáng.”

Anh Hạo Đông biết có tiếp tục nói về vấn đền ày với mẹ cũng không mang lại kết quả gì, đàng buông tiếng thở dài rồi im lặng.

“Hạo Đông, con nghỉ ngơi vài ngày đi. Mẹ sẽ sắp xếp cho con chuyển sang trường khác.”

“Chuyển trường? Vì sao ạ?”

“Chuyện quá khứ của con đã lan truyền khắp trường này rồi, con chịu đựng được việc bị người khác chỉ trỏ không?”

Anh Hạo Đông cắn môi nói: “Mẹ, không sao đâu, con có thể đối mặt.”

“Hạo Đông, con muốn tiếp tục ở lại trường này ư?”

“Vâng, con nghĩ không cần thiết phải chuyển trường, thành phố có rộng lớn đến
đâu thì vẫn sẽ có lúc phải va chạm thôi. Ở trường này có Thẩm Mỹ Kỳ,
chưa chắc ở trường khác sẽ không gặp người biết đến quá khứ của con. Đến lúc đó, con lại phải chuyển trường nữa sao?”

“Hạo Đông, hay con đi du học nhé? Tại mẹ không nỡ rời xa con, nếu không, lúc đầu đã cho con sang Anh du học rồi. Với lại, mẹ cũng không quen sống ở
phương Tây nên không thể đi cùng con, để con đi một mình thì mẹ lo…”

Anh Hạo Đông nài nỉ: “Mẹ, con không đi đâu cả, con sẽ ở lại trường này.”

Anh Hạo Đông quyết định sẽ không lẩn tránh nữa, ở lại đối mặt với hiện thực.

Từ sau hôm gặp chuyện ở trường, Anh Hạo Đông nghỉ học mấy ngày liền. Lam
Tố Hinh thấy nhớ nhung, thấp thỏm lo lắng cho anh nhưng không dám gọi
đến Anh gia để hỏi. Trái tim cô luôn ở trạng thái nơm nớp, rối bời.

Sáng nay, đạp xe đi học, lúc gần đến cổng trường, cô rất đỗi ngạc nhiên và
vui mừng khi nhìn thấy chiếc Mercedes quen thuộc kia. Người ngồi trong
xe chắc cũng đã nhìn thấy cô, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt xanh xao
của Anh Hạo Đông hiện ra, anh gật đầu ra hiệu với cô từ xa. Cô bất giác
nở nụ cười, thể hiện sự vui mừng và khích lệ. Dường như cô đang muốn cổ
vũ anh: “Không sao, đừng để ý người ta nói gì, nghĩ gì về anh.”

Có lẽ anh hiểu được sự âm thầm cổ vũ của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, đáp lại cô bằng một nụ cười dịu dàng. Nụ cười anh nhẹ tựa gợn sóng, lan
thành từng vòng trên gò má anh, đôi mắt Anh Duy Hạ rồi đến chân mày
anh…cuối cùng, nó còn vượt qua khoảng cách mấy chục bước chân mà tràn
vào trái tim cô.

Mặt trời mới nhú, mang theo hơi ấm. Dưới ánh mặt trời, nụ cười của Anh Hạo
Đông càng thêm rạng rỡ, tươi vui, Lam Tố Hinh nhìn đến ngơ ngẩn. Đáng
tiếc, anh gần như chẳng mấy khi cười.

Anh Hạo Đông tiếp tục quay lại trường học, cả ngày nay, tâm trạng của Lam
Tố Hinh vui mừng cực độ. Cho đến cuối buổi chiều, khi tan học, tâm trạng cô đột nhiên trở nên tồi tệ, vì chiếc xe đạp cô dựng ở bãi đỗ xe đã
biến mất.

Sao lại như vậy? Rõ ràng cô đã dựng xe ở chỗ này mà! Vòng qua vòng lại bãi
đỗ xe, cuối cùng, cô tìm thấy chiếc khóa xe của cô nằm chỏng chơ trong
một góc khuất, rõ ràng là đã bị ai đó đập vỡ. Cô trừng mắt, nhặt chiếc
khóa đó lên, nhìn hồi lâu rồi buồn bã thở dài.Không biết tên trộm đáng
chết nào đã lấy xe của cô. Đây là chiếc xe mà Diệp U Đàm để lại, cô vẫn
luôn trân trọng và giữ gìn, giống như lúc sử dụng chiếc ô kia vậy. Nhưng sao đã trân trọng, gìn giữ như vậy mà hết lần này đến lần khác, cô toàn làm mất đồ của cô ấy vậy chứ?

Buồn bã đứng ngẩn ngơ trong bãi đổ xe hồi lâu, Lam Tố Hinh đành cúi đầu, ủ
dột rời đi. Đứng mãi ở đó cũng không có tác dụng gì, xe thì cũng đã mất
rồi. Cô phải đi xe buýt về nhà. Lúc về đến nhà, ông bà Diệp đang ngồi
đợi cô bên mâm cơm đã nguội, bà Diệp vừa thấy cô, liền hỏi: “Tố Hinh,
sao hôm nay cháu về muộn thế, cháu ở lại trường có việc à?”

Lam Tố Hinh buồn bã nói cho bà biếc chiếc xe của Diệp U Đàm đã bị mất, cô phải đi xe buýt nên mới về muộn như vậy.

Bà Diệp nghe nói chiếc xe đã mất thì trong mắt ánh lên vẻ ảm đạm nhưng
giọng nói vẫn rất mực ôn hòa: “Mất thì thôi, bây giờ trộm cướp nhiều
lắm, của đi thay người. Những chiếc xe nào còn mới một chút càng dễ bị
chúng nó trộm mất. Trước đây, U Đàm cũng từng bị mất đến ba, bốn chiếc
xe. Thôi bỏ đi, Tố Hinh, ăn cơm trước đã. Ăn cơm xong, cháu gọi hỏi
Quảng Viễn xem khi nào thì nó rảnh để đưa cháu đi mua xe mới.”

“Dì à, không cần mua xe mới đâu, cháu nghĩ chỉ cần mua một chiếc xe cũ là được rồi ạ, cũng tránh bị bọn trộm nhòm ngó.”

Bà Diệp cũng không cố nài, chỉ thở dài, nói: “Tố Hinh, cháu đúng là hiểu
chuyện hơn U Đàm. Nếu không phải xe mới thì con bé sẽ không chịu đi, mỗi lần mất xe, con bé nằng nặt đòi mua bằng được một chiếc xe mới, tốt
hơn.”

Lam Tố Hinh khẽ cười, không nói, cô không dám so sánh với Diệp U Đàm, cô ấy là con gái rượu, được bố mẹ yêu thương, chiều chuộng, không thể hiểu
được cuộc sống khó khăn, vất vả của những người nghèo khổ. Lam Tố Hinh
thì khác, cô có thể vì khó khăn mà chắt bóp, chỗ nào có thể tiết kiệm
thì tuyệt đối sẽ không lãng phí. Có lẽ vì được bố mẹ chăm lo, yêu thương mọi bề nên chỉ vì chút trở ngại trong chuyện tình cảm mà Diệp U Đàm đã
nghỉ quẫn, vứt bỏ thế giới sớm như vậy. Còn Lam Tố Hinh, cô lúc nào cũng như loài cỏ dại, mưa sa bão táp càng khiến cô thêm kiên cường, cô không bao giờ nghĩ rằng có thể dễ dàng chấm dứt cuộc sống đến thế.

Sau bữa tối, bà Diệp gọi cho Quảng Viễn, hỏi anh khi nào rãnh, đến đưa Lam
Tố Hinh đi mua xe. Anh nói đang đi công tác xa nhà, phải mấy ngày nữa
mới về, thế là bà Diệp quyết định đợi anh quay về sẽ đưa cô đi.

Mấy ngày này, Lam Tố Hinh đành đi xe buýt đi học. Đi xe đạp quen rồi nên
bây giờ chuyển sang đi xe buýt, cô thấy không quen lắm. Ở trong trường
cũng không được thuận tiện, như thiếu mất đôi chân vậy. Trường rất rộng, các khu giảng đường, thư viện, sân thể thao…cách nhau khá xa. Có xe đạp thì muốn đi đến đâu cũng nhanh hơn nhiều.

Có thể là do trước đây, thấy cô đi đâu cũng có chiếc xe đạp bên mình nên
hôm nay, khi Lam Tố Hinh gặp Anh Hạo Đông ở sân trường, anh liền hỏi:
“Hôm nay em không đi xe đạp à?”

“Mấy hôm nay em đi xe buýt, xe đạp của em bị trộm mất rồi.”

Anh Hạo Đông hơi sững sờ: “Bị mất rồi?”

“Ừm, tệ trộm dáng ghét!” Lam Tố Hinh thở dài.

Anh Hạo Đông ngẩn người hồi lâu mới hỏi tiếp: “Vậy em có định mua xe mới không?”

“Có, nhưng em không biết mua thế nào…Ý em là, em không biết ở đâu bán xe đạp tốt, em cũng không biết chọn.”

Anh Hạo Đông nhìn cô rồi nó: “Anh biết, anh đưa em đi mua nhé?”

Lam Tố Hinh hơi sốc, sau đó, trái tim cô khẽ đập rộn ràng, tựa những bông
hoa đang lặng lẽ bung cánh. “Như vậy…có làm phiền anh quá không?”

“Không đâu, trưa nay đi luôn nhé, em có thời gian không?”

Thỉnh thoảng Lam Tố Hinh cũng không về nhà ăn cơm mà ăn qua loa chút gì đó
trong căn tin của trường. Cô liền gật đầu, “Thời gian thì em có, nhưng
em không mang theo tiền, hay ngày mai nhé!”

“Không sao, anh có tiền đây rồi. Trưa nay, sau khi tan học, anh đợi em ở đây!”


Anh Hạo Đông nói xong, liền quay người rời đi, không để Lam Tố Hinh có thời gian từ chối. Không biết cố tình hay vô ý, ông trời lại sắp đặt một
tình huống tương tự như vậy. Trước đây, anh không đưa Diệp U Đàm đi mua
xe thì bây giờ, anh rất muốn đưa Lam Tố Hinh đi chọn một chiếc xe đạp
mới.

Buổi trưa, sau khi tan học, Lam Tố Hinh rời khỏi trường cùng Anh Hạo Đông.
Cô nói: “Anh muốn đưa em đi đâu mua xe? Em chỉ định mua một chiếc xe đạp cũ thôi.”

Anh Hạo Đông thấy lạ, hỏi cô: “Sao không mua xe mới?”

“Xe mới dễ mất lắm, mua sẽ cũ còn mới khoảng năm mươi, sáu mươi phần trăm
vẫn an toàn hơn nhiều. Anh biết chỗ nào bán xe cũ không?”

Anh Hạo Đông ngẩn người, cái này thì anh không biết rồi, anh vốn định đưa
Lam Tố Hinh đến tiệm xe đạp nổi tiếng, chọn một chiếc có mẫu mã và chất
lượng tốt là được.

“Đừng mua xe cũ, cứ mua xe mới đi!”

“Em chỉ muốn mua một chiếc xe cũ thôi, không cần đi xe mới làm gì. Đúng
rồi!” Lam Tố Hinh đột nhiên nhớ có lần Quảng Viễn từng nói, trong một
con ngõ có khá nhiều tiệm sửa xe bán xe đạp cũ, cô nhớ mang máng ngõ dó
có tên là Cát An, liền hỏi anh: “Anh biết ngõ Cát An ở A Thái đâu không? Nghe nói chỗ đó bán rất nhiều xe cũ.”

Anh Hạo Đông cũng không biết chỗ này, anh có vẻ không thạo mấy con ngõ nhỏ
này. Anh không trả lời, vẫy tay bắt taxi, sau khi hai người lên xe, anh
nói với tài xế: “Đến ngõ Cát An, cảm ơn!”

Một lát sau, taxi đưa họ đến đầu ngõ Cát An, lúc xuống xe, sắc mặt Anh Hạo
Đông đột nhiên có chút khác thường, anh nhìn chằm chằm về phía trước
cách đó không xa, cắn chặt môi dưới, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một
tia đau khổ và bất an. Lam Tố Hinh nhận ra điều bất ổn, liền hỏi: “Anh
sao vậy?”

Anh lắc đầu, nói: “Không có gì, đi thôi!” Sau đó, anh quay người, bước nhanh vào con ngõ nhỏ.

Ngõ Cát An là một đoạn đường rất hẹp và dài, hai bên đường chi chít những
cửa tiệm nhỏ, buôn bán đủ loại mặt hàng, có khá nhiều tiệm sửa xe và bán xe cũ ở đây. Trước các cửa tiệm xe đầu dựng một hàng xe đạp cũ chờ bán. Lam Tố Hinh đi xem từng tiệm, chọn được một chiếc khá hợp với ý mình.
Cô đang nhìn ngắm thật kỉ thì Anh Hạo Đông đột nhiên giật mạnh tay cô.
Cô quay lại, hỏi: “Gì vậy?”

Anh không nói, chỉ hất cằm, ra hiệu bảo cô nhìn sang cửa tiệm sửa xe ở
chếch phía đối diện con ngõ. Trong số bảy, tám chiếc xe đạp cũ đang chờ
bán có một chiếc màu xanh bạc rất bắt mắt. Vừa nhìn thấy nó, cô liền
kinh ngạc thốt lên: “Hình như đó chính là chiếc xe em đã bị mất.”

Họ đến gần, cẩn thận nhìn lại một lượt, quả đúng là chiếc xe của cô, chiếc khăn mặt cũ màu xanh lam cô nhét xuống dưới yên dùng để lau xe vẫn còn
nguyên đó. Xem ra, lai lịch nguồn hàng của những tiệm sửa chữa, mua bán
xe cũ này vô cùng khả nghi, không biết chừng, đây chính là chỗ tiêu thụ
xe ăn cắp. Khi Lam Tố Hinh hỏi ông chủ nguồn gốc chiếc xe này sắc mặt
ông ta lập tức trở nên khó coi. “Tiểu thư, cô mua thì mua, không mua thì đi đi, hỏi nhiều làm gì?”

Lam Tố Hinh biết rõ có hỏi nữa cũng vô ích, chưa biết chừng còn rút dây
động rừng, lúc đó, ông ta sẽ cất chiếc xe đi, không bán nữa thì hỏng.
Bây giờ, quan trọng nhất vẫn là mua lại chiếc xe này trước đã. Lúc cô
đang định hỏi ông ta chiếc xe này bao nhiêu thì Anh Hạo Đông đã cất
tiếng hỏi trước. “Mua, đương nhiên mua, bao nhiêu tiền?”

“Ba trăm tệ.”

Anh Hạo Đông không nói thêm lời nào, móc tiền trả cho ông ta, sau khi nhận
chìa khóa xe, anh dắt chiếc xe đi ngay. Lam Tố Hinh đi bên anh, được vài bước, cô liền thắc mắc: “Chúng ta vào từ đầu ngõ bên kia, sao anh lại
đi ra từ phía bên này?”

Anh Hạo Đông vẫn không dừng bước, trả lời: “Mọi con đường đều dẫn đến Rome, bên này cũng có thể về được.”

Bỗng một người bán hoa quả bên đường tốt bụng nhắc nhớ: “Cậu thanh niên,
đừng đi bên đó nữa, đang sửa đường ống nước đấy, mặt đường đều bị đào
lên cả rồi, không đi được đâu.”

Anh Hạo Đông đành quay đầu xe, đi ngược lại để thoát ra ngoài. Trên khuôn
mặt anh lại hiện lên vẻ bất an. Lúc ra khỏi con ngõ đó, anh hít sâu một
hơi, cứ như thể vừa phải nín thở rất lâu vậy.

Lam Tố Hinh e dè hỏi: “Anh sao vậy? Có phải anh thấy khó chịu ở đâu không?”

Câu hỏi của Lam Tố Hinh khiến Anh Hạo Đông cúi đầu buồn bã. Anh không trả
lời, mái tóc dày, đen nhánh rủ xuống trán, anh đứng im, không nhúc
nhích, như đứa trẻ mắc lỗi, bị giáo viên phạt đứng góc lớp. Rất lâu sau, anh mới nặng nề ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa.

3.

Lam Tố Hinh nhìn theo ánh mắt của Anh Hạo Đông, đó là một dãy tòa nhà cao
tầng. Cô không biết anh đang nhìn vào tòa nhà nào, cũng không rõ vì sao
anh lại có biểu hiện như vậy. Định mở miệng hỏi thì đột nhiên cô nghĩ
tới một giả thiết: Có phải Diệp U Đàm đã rơi từ trên tòa nhà kia xuống?
Lẽ nào một trong số những tòa nhà kia chính là nơi đã xảy ra chuyện?

Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Anh Hạo Đông thấp giọng nói: “Phía trước là tòa nhà Tử Kinh, chính là nơi anh và Diệp U Đàm đã xảy ra chuyện.”

Giọng nói của anh khô khốc, Lam Tố Hinh bỗng cảm thấy có lỗi. “Xin lỗi anh,
em không nên bảo anh cùng em đến chỗ này, chúng ta mau đi thôi!”

Nào ngờ Anh Hạo Đông lại nói: “Anh…muốn qua đó xem một chút.”

Anh nói rất chậm, dường như phải rất vất vả mới nói hết được câu này. Từ
khi xảy ra chuyện, anh không còn đi qua nơi này nữa. Anh phu nhân cũng
khóa cửa căn hộ đó, không cho bất cứ ai ra vào. Căn hộ cao cấp kiểu kép ở tầng mười tám của cao ốc Tử Kinh từ đó cửa đóng then cài, mặc cho bụi
bặm bám đầy.

Lam Tố Hinh cảm thấy Anh Hạo Đông không nên qua đó, cô lên tiếng khuyên
ngăn: “Hay anh đừng đi nữa…” Ngừng lại một lát, cô lại nói: “Chúng ta đi ăn trưa đi, em thấy đói rồi!”

Thấy cô kêu đói, Anh Hạo Đông không cố chấp nữa, ngồi lên xe, nói: “Em lên xe đi, anh đưa em đi ăn.”

Lần thứ hai được Anh Hạo Đông chở đi bằng xe đạp, Lam Tố Hinh vẫn cẩn trọng nắm chặt vạt áo khoác của anh, khẽ hít hà hương thuốc thoang thoảng
trên người anh.

Anh Hạo Đông đưa Lam Tố Hinh đến một nhà hàng kiểu Tây, không gian vô cùng
trang nhã, tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Anh gần như không
ăn chút gì, chỉ đờ đẫn ngồi nhìn ra ngoài cửa số như đang suy nghĩ gì
đó. Cô không biết anh đang nghĩ gì nên không dám lên tiếng làm phiền,
chỉ lặng lẽ để ý sắc mặt anh, cô sợ anh nghĩ quá nhiều sẽ đau đầu.

Ánh mắt mơ màng của Anh Hạo Đông đột nhiên hoảng hốt, anh rướn người, nhìn
đăm đăm ra phía ngoài cửa sổ. Cô nhìn theo ánh mắt anh, thấy một cô gái
trẻ đang đi ngang qua, khuôn mặt tinh tế, vóc dáng nhanh nhẹn, tay cầm
điện thoại, không biết đang nói chuyện với ai, mày nhíu chặt, dáng vẻ vô cùng khổ não. Chẳng mấy chốc, cô ta cúp máy, băng qua bên kia đường,
đứng đó nhìn dòng xe tập nấp qua lại. Không lâu sau, một chiếc xe dừng
lại trước mặt cô ta, cô ta khom lưng, nhanh chóng chui vào xe, chiếc xe
rời đi ngay sau đó.

Anh Hạo Đông chau mày, anh nhận ra cô gái này chính là cô gái nửa đêm hôm
trước Anh Duy Hạ đã đưa về Anh gia, chiếc xe vừa đến đón cô ta cũng
chính là xe của Anh Duy Hạ, anh ta vẫn còn cố tình qua lại với cô ta.

Lam Tố Hinh cũng nhận ra chiếc xe đón cô gái kia là xe của Anh Duy Hạ. Cô
vốn cho rằng chuyện này chẳng có gì là không thỏa đáng nhưng nhìn vẻ khó chịu trên khuôn mặt của Anh Hạo Đông, cô bỗng cảm thấy trong chuyện này có gì đó bất thường. Suy đoán một chút là có thể dễ dàng đoán được
nguyên do nhưng cô không muốn hỏi anh, vì dù sao đây cũng là chuyện
riêng nhà họ.

Hôm sau, tan học sớm, Lam Tố Hinh không về nhà mà vòng qua cao ốc Tử Kinh. Không biết vì sao, cô lại muốn đến đây xem một chút.

Thoạt nhìn, tòa nhà này có vẻ vô cùng sang trọng, giá cả của một căn hộ chung cư cao cấp này chắc cũng rất đắt đỏ, người bình thường không dám mơ
tưởng. Cửa lớn tự động ở tầng trệt phải quẹt thẻ mới mở được, mỗi chủ hộ giữ một tấm thẻ, khách muốn đến thăm thì phải thông qua máy hỏi đáp
thông minh lắp bên cạnh cửa lớn, đọc số phòng, số tầng của chủ hộ, máy
sẽ tự động liên hệ với chủ nhà, rồi đích thân chủ hộ mở cửa lớn thì
khách mới có thể vào trong.

Vì thế Lam Tố Hinh không vào trong tòa nhà này được, chỉ có thể đứng bên
ngoài, ngước mắt nhìn. Dù trước kia, nơi này đã xảy ra sự việc chấn động như thế nào thì đến bây giờ, có lẽ mọi người cũng đã quên chuyện cũ đó
rồi, chỉ còn tòa nhà nguy nga này vẫn còn im lìm, sừng sững giữa đất
trời.

Lúc Lam Tố Hinh đang thất thần nhìn ngắm tòa nhà Tử Kinh, bỗng có tiếng xe
phanh gấp trên con đường lớn phía sau lưng, cô không để ý nhưng chẳng
mấy chốc, ở phía sau, có người lớn tiếng gọi cô: “Tố Hinh, sao em lại ở
đây?”

Quay đầu nhìn, lại là Quảng Viễn, anh bước xuống xe, khuôn mặt đầy vẻ kinh
ngạc. Anh đi công tác về rồi sao? Quảng Viễn sải những bước dài, đi đến
bên cô, hết nhìn cô lại nhìn tòa nhà kia, mặt trắng bệch: “Sao em biết
tòa nhà này? Chắc không phải bác Diệp nói cho em biết đấy chứ? Chắc chắn bác ấy không bao giờ muốn nhắc đến những chuyện khiến bác ấy đau lòng
này nữa.”

Lam Tố Hinh trả lời một cách đối phó: “Em nghe người ta nói. Chỗ nãy từng
xảy ra việc chấn động như vậy, đến giờ vẫn có rất nhiều lời đồn, em tò

mò nên đến xem thôi.”

Quảng Viễn hít một hơi thật sâu “Đi thôi, em không nên đến đây. Anh đưa em về.”

Anh ta vừa nói vừa kéo Lam Tố Hinh đi, cô vội chỉ tay vào chiếc xe đạp, nói: “Quảng Viễn, xe đạp của em vẫn để ở bên kia.”

Quảng Viễn nhìn theo hướng cô chỉ, lúc thấy chiếc xe đạp quen thuộc đó thì sững sờ. “Không phải chiếc xe này đã mất rồi sao?”

Đúng là đã mất rồi nhưng em tìm mua lại được.”

Lam Tố Hinh kể lại chuyện mua xe cho anh, nhưng không nhắc gì đến Anh Hạo
Đông, chỉ nói cô đã tự đi tìm, nhìn thấy xe của mình được bày bán trong
một tiệm xe cũ nên dở khóc dở cười “chuộc” nó về.

“Dì bảo em lần này mua thêm một chiếc khóa nữa, khóa chặt xe lại, bọn trộm sẽ không làm gì đươc.”

Quảng Viễn xách chiếc xe đạp, đặt vào cốp xe ôtô của anh, nhìn lại chiếc xe
đạp, lắc đầu nói: “Khóa này không an toàn, để lúc nào anh mua cho em một chiếc khóa chống trộm chắc chắn hơn.”

Lam Tố Hinh không từ chối: “Vậy thì tốt quá, em sợ nhất lại mất chiếc xe này đấy!”

Mở cánh cửa bên ghế phụ, Quảng Viễn bảo Lam Tố Hinh ngồi vào trong. Sau
đó, anh khởi động xe, phóng đi. Anh lái xe vẫn nhanh, cô không kìm được
liền nhắc nhở: “Quảng Viễn, anh lái chậm thôi, an toàn là trên hết.”

Anh nghe cô, thả lỏng chân ga, đi chậm lại. May mà giảm tốc độ, lúc rẽ qua
đầu đường, đột nhiên có một cô gái loạng choạng lao tới, cứ thể lao
thẳng vào đầu xe, may mà anh ta kịp đạp phanh, nếu không đã xảy ra
chuyện lớn rồi. tuy không đâm vào nhưng chân cô gái kia bỗng mềm nhũn,
cô ta ngã sóng soài trên mặt đất. Lam Tố Hinh vội nhảy xuống xe, chạy
qua xem, hỏi han: “Cô à, cô không sao chứ?”

Quảng Viễn cũng lập tức xuống xe, chạy tới, khi họ định đỡ cô gái kia dậy thì ngạc nhiên phát hiện, đó chính là Thẩm Mỹ Kỳ. Chắc cô ta đã uống sau,
người sặc mùi rượu, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, nhìn họ rồi làm
như ngỡ ngàng, nói: “Quảng Viễn, là anh à?”

Khi thấy đó là Thẩm Mỹ Kỳ, biểu cảm trên khuôn mặt Quảng Viễn đột nhiên đông cứng, anh lắp bắp nói: “Cô…không sao chứ?”

Thẩm Mỹ Kỳ nhìn anh hồi lâu, đột nhiên cười một cách khổ sở, “Tôi không sao, tôi rất tốt, anh muốn đi có phải không? Đi đi, đi đi, tôi biết anh
không muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh thế này đâu. Mau đi đi, lập tức biến đi cho khuất mắt tôi!”

Câu cuối cùng, cô ta gầm lên, giọng khản đặc. Quảng Viễn lùi lại phía sau
hai bước, sắc mặt càng khó coi, anh ta cắn chặt răng, không nói một lời.

Lam Tố Hinh nghe những lời Thẩm Mỹ Kỳ vừa nói liền nghi hoặc, có vẻ như
giữa cô ta và Quảng Viễn không đơn thuần chỉ là bạn học. Nhưng lúc này,
cô không nghĩ được gì nhiều, quan tâm hỏi: “Thẩm tiểu thư, cô uống sau
rồi. Một mình lang thang trên đường thế này nguy hiểm lắm, nhà cô ở đâu? Chúng tôi đưa cô về.”

Thẩm Mỹ Kỳ nhìn Lam Tố Hinh, đôi mắt ánh lên chút cảm kích: “Cảm ơn cô,
không cần đâu, tôi ở ngay tòa chung cư đối diện kia, chỉ cần qua đường
là về đến nhà rồi, tôi tự đi được.”

“Vậy để tôi đưa cô qua đường nhé! Quảng Viễn, anh ở đây đợi em một lát.”

Lam Tố Hinh đỡ Thẩm Mỹ Kỳ đi qua bên kia đường, vẫn thấy không yên tâm, cô
còn đưa cô ta lên tận cửa nhà. Cô ta sống một mình trong căn hộ chung cư nhỏ hẹp, phòng ốc bài trí cực kỳ đơn giản, xem ra cô ta không phải là
một tiểu công chúa may mắn có gia cảnh tốt, muốn thứ gì đều phải dựa vào nỗ lực của bản thân.

Thẩm Mỹ Kỳ cảm ơn Lam Tố Hinh rồi nói thêm một câu, “Nếu gặp Anh Hạo Đông ở trường, cô giúp tôi chuyển lời xin lỗi đến anh ấy.”

“Có có thể tự nói với anh ấy cũng được mà, ở trường cô muốn gặp anh ấy lúc nào chẳng được.”

“Cô chưa biết gì sao? Tôi đã bị trường cho thôi việc rồi.”

Lam Tố Hinh sững sờ, lúc này mới hiểu rõ nguyên nhân tại sao Thẩm Mỹ Kỳ lại say mèm đến vậy. Một cô gái đơn thương độc mã giữa xã hội đầy rẫy chông gai, nếu mất công việc thì biết dựa vào đâu đây? Cô đã quá hiểu cái cảm giác này rồi.

“Sao lại như vậy?”

“Là tôi tự làm tự chịu, không thể oán thán người khác.”

Khi Lam Tố Hinh quay lại, Quảng Viễn đang ngồi trong xe hút thuốc, thần
thái có vẻ vô cùng bất an. Nhìn thấy cô, anh ta lập tức hỏi: “Sao em lên đó lâu vậy?”

“Hóa ra Thẩm Mỹ Kỳ bị buộc phải thôi việc nên mới chán nản, uống đến say mèm. Em đành an ủi cô ấy thêm vài câu.”

“Đang tốt đẹp, tại sao cô ấy lại thất nghiệp?”

Đương nhiên Lam Tố Hinh không thể nói cho anh ta biết nguyên nhân liên quan
đến Anh Hạo Đông, cô chỉ nói không biết cho qua chuyện, may mà Quảng
Viễn cũng không hỏi thêm, dường như anh cũng không muốn nói nhiều lời
những việc liên quan đến Thẩm Mỹ Kỳ, “Em mau lên xe đi, trời sắp tối
rồi. Nhất định bác Diệp đang đợi em về ăn cơm đấy!”

4.

Hôm sau tới trường, Lam Tố Hinh đến tìm Anh Hạo Đông, kể hết chuyện gặp
Thẩm Mỹ Kỳ tối qua cho anh nghe: “Tuy Thẩm Mỹ Kỳ đã sai nhưng trường
đuổi việc cô ấy thì cũng có phần hơi quá đáng. Phá hỏng bát cơm manh áo
của người khác cũng giống như giết chết bố mẹ của người ta vậy.”

Anh Hạo Đông nghe thế thì không chút do dự nói: “Thẩm Mỹ Kỳ sống ở đâu? Trưa nay em đưa anh đi gặp cô ấy một lát nhé?”

Lam Tố Hinh gật đầu: “Vâng, được ạ!”

Buổi trưa, Lam Tố Hinh ra ngoài cùng Anh Hạo Đông. Họ đến chung cư nhỏ, nơi
Thẩm Mỹ Kỳ sống, nhưng gõ cửa hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời, xem ra
cô ấy không có nhà. Đã đến đây rồi thì không thể cứ đi về được, họ quyết định xuống quán mì hoành thánh dưới lầu, vừa ăn vừa đợi.

Quán mì dưới lầu tuy chỉ là một tiệm ăn nhỏ, nhưng mì hoành thánh ở đây khá
ngon. Hoành thánh được nhồi bằng tôm tươi, mì là mì trứng gà, nước dùng
trong veo nhưng đặc biệt thơm nồng. Bát mì nóng hơi nghi ngút, tỏa hương ngào ngạt, ăn rất vừa miệng. Lam Tố Hinh thấy rất ngon nhưng chỉ sợ Anh Hạo Đông ăn không quen, cô liền để ý nhìn anh. Thấy anh cũng có vẻ
thích thú với món ăn bình dân này, Lam Tố Hinh khẽ nở nụ cười.

“Có hợp khẩu vị của anh không?”

“Rất ngon!”

Lam Tố Hinh không suy nghĩ, liền nói: “Ngon thì gọi thêm một bát nữa đi, ăn nhiều một chút, anh gầy quá đấy…”

Chưa nói hết câu, cô liền ngưng bặt, hai gò má dần ửng hồng, cúi đầu xuống
giả vờ tập trung ăn mì, chỉ hận không thể giấu mặt vào trong chiếc bát
này.

Anh Hạo Đông nghe vậy thì bất giác sững sờ. Sự quan tâm và chăm sóc chu đáo trong câu nói đó vượt ra ngoài khả năng biểu đạt của ngôn ngữ, sao anh
lại không nghe ra được chứ? Nhưng anh có xứng đáng với sự quan tâm ấy
của cô không?

Hai người không ai nói gì, cắm cúi ăn mì. Ăn xong, Lam Tố Hinh hướng mắt ra phía ngoài cửa sổ, bỗng thấy Thẩm Mỹ Kỳ đang đi tới từ bên kia đường.
Cô ta mặc bộ đồ công sở chỉnh tề, vẻ mặt mệt mỏi, chắc vừa đi phỏng vấn ở đầu về. Hơn nữa, có thể đoán được kết quả buổi phỏng vấn của cô ta
không tốt.

Lam Tố Hinh vội nói: “Thẩm Mỹ Kỳ về rồi kìa, anh mau ra gặp cô ấy đi.”

Anh Hạo Đông đứng dậy, đi được hai bước, liền quay lại nhìn cô, “Sao em không đi?”

“Anh đến tìm cô ấy chứ đâu phải em, em sẽ ở đây đợi anh.” Lam Tố Hinh thấy
mình không cần ra mặt, đây là chuyện giữa họ, cô đứng ở bên cạnh sẽ
thành dư thừa.”

Lúc Anh Hạo Đông xuất hiện trước mặt Thẩm Mỹ Kỳ, cô ta ngạc nhiên thốt lên: “Hạo…Hạo Đông, sao anh lại ở đây?”

“Tôi cố ý đến tìm cô, tôi muốn xin lỗi cô. Tôi xin lỗi.”

Giọng nói của Anh Hạo Đông rất thật lòng, khiến Thẩm Mỹ Kỳ hoàn toàn đờ đẫn.
Lát sau, cô ta mới lắp bắp lên tiếng: “Anh…vì sao…phải xin lỗi em?”

“Vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, lần đó tôi giả vờ không quen biết cô, tôi đã có thái độ không đúng đổi với cô, xin cô lượng thứ.”

Thẩm Mỹ Kỳ càng kinh ngạc, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này. Cũng
có ngày Anh Hạo Đông chạy đến xin lỗi cô ta sao? Anh đâu cần phải làm
thế, cứ coi như anh từng vì chuyện này mà làm tổn thương cô ta thì cô ta cũng đã đáp trả, khiến anh bị tổn thương kia mà.

“Cái chết của U Đàm…tôi không nên trút giận lên cô. Cô không có lỗi gì trong chuyện này. Ban đầu tự tôi muốn chia tay với cô ấy, dù có sự xuất hiện
của cô hay không thì tôi cũng sẽ chia tay cô ấy. Chẳng qua lúc đó, tôi
chỉ lấy cô làm cái cớ tốt nhất mà thôi. Xét từ phương diện nào đó thì cô đã bị tôi lợi dụng, tôi còn quy hết trách nhiệm cho cô. Tôi thực sự xin lỗi!”

Lời nói của Anh Hạo Đông rất mực thành khẩn. Thẩm Mỹ Kỳ ngỡ ngàng nhìn anh
như nhìn một người xa lạ, hồi lâu vẫn không thốt nên lời. Anh ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Thứ hai, mẹ tôi yêu cầu nhà trường đuổi việc
cô, khiến cô lâm vào tình cảnh khó khăn, tôi hết sức xin lỗi. Sáng nay,
tôi đã nói chuyện với ban giám hiệu nhà trường rồi, họ đồng ý để cô quay lại làm việc ở phòng Hồ sơ. Nếu cô nhận lời xin lỗi của tôi thì ngày
mai hãy quay lại trường, tiếp tục làm việc, được không?”

Anh Hạo Đông nói dõng dạc từng từ, Thẩm Mỹ Kỳ sững sờ hồi lâu mới thở dài một hơi, nói: “Hạo Đông, đúng là anh đã thay đổi!”

Anh Hạo Đông mà Thẩm Mỹ Kỳ quen biết trước đây là một người lúc này cũng tự cho rằng mình đúng, không bao giờ biết suy nghĩ cho người khác. Còn anh của bây giờ lại biết nhận ra sai lầm của chính mình, cô ta thực sự
không thể không kinh ngạc trước sự thay đổi lớn này của anh. Cô ta mỉm
cười, chân thành nói: “Cảm ơn anh!”

Thẩm Mỹ Kỳ quay lại trường tiếp tục công việc quản lý hồ sơ. Những lời đồn
thổi về Anh Hạo Đông cũng dần lắng xuống. Trong thế giới không ngừng
biến đổi này, không có tin tức nào mãi mãi là tâm điểm của sự chú ý, lời đồn đại dù chấn động đến đâu cũng chỉ có thể gây xôn xao trong một thời gian nhất định mà thôi. Đặc biệt, sắp tới ngày lễ Valentine, lòng nhiệt huyết của các nam sinh sôi sục, dẫn đến việc hai nam sinh đánh nhau vì
tranh giành hẹn hò với một nữ sinh. Chẳng mấy chốc, chuyện này đã trở
thành tin “hot” nhất trên diễn đàn của trường, chẳng còn ai để tâm tới
câu chuyện về Anh Hạo Đông nữa.

Ngày Valentine, Lam Tố Hinh bỗng nhận được chín mươi chín bông hồng đỏ thắm. Hôm đó, trên lớp cũng có rất nhiều bạn nữ được nhận hoa hồng nhưng
chẳng ai nói gì, riêng cô, trước nay mọi người đều biết, cô chưa có bạn
trai, thế mà Valentine lại nhận được bó hồng lớn như vậy, các bạn rất tò mò, xúm lại truy vấn: “Lam Tố Hinh, chẳng phải cậu chưa có bạn trai
sao? Bó hoa này ai tặng vậy? Thành khẩn khai báo đi!:

Lam Tố Hinh cũng không biết người tặng là ai, trong bó hoa không có thiệp
kèm theo. Cô đoán người đó là Anh Hạo Đông nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì
cảm thấy không thể nào, vì từ sau lần cô cùng anh đi tìm Thẩm Mỹ Kỳ về,
dường như anh luôn tìm cách tránh mặt cô. Cô chủ đông đi tìm anh để trả
tiền mua xe đạp, sau khi do dự một hồi, anh mới nhận, không nói với cô
một lời, đã bỏ đi ngay.

Cô biết trong quán mì hôm đó, câu nói không suy nghĩ kia của cô đã khiến
anh biết được tâm tư của cô rồi, vì thế anh mới cố ý lẫn tránh cô như
vậy. Trong lòng cô hiểu rõ, anh và cô tiếp xúc quá nhiều cũng không tốt.

Lam Tố Hinh suy đoán mãi mà không biết ai đã tặng hoa, đến chiều tan học,
cô mới biết. Vừa ra khỏi khu giảng đường, Lam Tố Hinh đã nhìn thấy Quảng Viễn đứng dưới đợi cô. Thấy cô cầm bó hoa đi xuống, anh nở nụ cười thật tươi. “Em thích bó hoa này không?”

Lam Tố Hinh bất ngờ, tròn mắt nhìn, “Là anh tặng à?”

Từ trước đến nay, ngoài việc quan tâm, bảo vệ cô, Quảng Viễn chưa hề bộc
lộ tình cảm đối với cô, anh vẫn luôn nhớ nhung đến Diệp U Đàm. Về điểm
này, Lam Tố Hinh có thể khẳng định.

“Đúng vậy! Ngày Valentine, cô gái nào cũng phải nhận được hoa hồng chứ! Thế

nên anh đặt tiệm hoa đưa bó hoa này đến trường cho em. Chắc hôm nay em
hãnh diện với bạn bè lắm nhỉ?”

Nghe câu nói của Quảng Viễn thì dường như anh tặng hoa cho cô không hề có ý
khác nhưng Lam Tố Hinh lại cảm thấy không phải như vậy: “Thực sự chỉ là
để em hãnh diện với bạn bè thôi sao?”

Quảng Viễn im lặng hồi lâu rồi đáp: “Trước đây, vào ngày này, anh đều tặng cho U Đàm chín mươi chín bông hoa hồng.”

Cuối cùng, Lam Tố Hinh cũng hiểu ra, bó hoa này cũng như chiếc khăn kia,
Quảng Viễn đều làm theo thói quen khi Diệp U Đàm còn sống. Cô chỉ đang
nhận quà thay Diệp U Đàm mà thôi.

Diệp U Đàm qua đời đã gần một năm, anh vẫn nhớ nhung cô ấy đến vậy. Xem ra
anh thực sự yêu cô ấy rất sâu săc, đáng tiếc trong tim cô ấy không hề có anh.

Quảng Viễn nói: “Tối nay, anh mời em đi ăn cơm, em đi với anh được không?”

Lam Tố Hinh cười khổ: “Có phải ngày này hằng năm anh đều cùng chị U Đàm đi ăn cơm không?”

Cô thực sự không muốn thay thế Diệp U Đàm trong lòng Quảng Viễn. U Đàm là U Đàm, còn cô là Lam Tố Hinh.

Ánh mắt Quảng Viễn tối sầm: “Tối Valentine năm ngoái, cô ấy không ở cùng anh.”

Lam Tố Hinh chợt nhớ ra, đúng vậy, sau khi Diệp U Đàm quen Anh Hạo Đông thì không còn đi với Quảng Viễn nữa. Cô nhất thời cảm thấy áy náy khi động
chạm tới nỗi đau của anh. “Xin lỗi anh!”

“Không sao, đi thôi, anh đã đặt bàn trong nhà hàng rồi.”

Suy nghĩ một lát, Lam Tố Hinh từ chối khéo: “Xin lỗi anh, Quảng Viễn, em e
là không thể đi cùng anh được. Vì hôm nay là một ngày tương đối đặc
biệt, chúng ta không phải là tình nhân, ngồi ăn cùng nhau, em thấy khó
xử lắm.”

Quảng Viễn thất vọng nói: “Tố Hinh, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, em không cần phải quá để ý như thế…”

“Quảng Viễn, thực ra chị U Đàm không còn trên thế giới này nữa rồi, một số
thói quen cũ giữa anh và chị ấy, anh cũng nên thay đổi đi thôi. Dù anh
có tặng thêm hoa cho em, mời em đi ăn thì em mãi mãi không thể thay thế
được chị ấy, anh hà tất phải khổ như vậy?”

Quảng Viễn sững sờ hồi lâu, sau đó thở dài, nói: “Được rồi, vậy để anh đưa em về.”

Lam Tố Hinh cùng Quảng Viễn ra đến bãi đổ xe, bất ngờ cô phát hiện một tấm
thiệp được đặt ngay ngắn trong giỏ xe của cô. Lấy ra xem, lại là một tấm thiệp được vẽ bằng tay hết sức tinh tế, trên nền tấm thiệp màu bạc có
vẽ một bông hoa tố hinh màu xanh lam, nét chữ viết tay uốn lượn rất có
thần: Chúc Valentine vui vẻ!

Đây mới là quà tặng của Anh Hạo Đông, một tấm thiệp với câu chúc mừng hết
sức đơn giản, vừa thể hiện tâm ý vừa duy trì khoảng cách nhất định. Lam
Tố Hinh cẩn thận kẹp tấm thiệp vào trong cuốn sách để tránh bị nhăn,
rách. Quảng Viễn thấy thế liền hỏi: “Cái này là ai tặng vậy? Không để
tên người gửi nhưng xem ra em rất thích.”

Lam Tố Hinh không trả lời mà nói: “Anh giúp em dắt xe ra rồi chúng ta đi thôi!”

Lúc Quảng Viễn đi dắt xe, Lam Tố Hinh phát hiện trên mặt đất có một chùm
chìa khóa sáng loáng, chắc ai đó vô ý đánh rơi. Cô nhặt lên nhìn, trên
chum chìa khóa đều có khắc chữ Y, cô sững sờ, nhận ra đây là chùm chìa
khóa của Anh gia, trên chìa khóa của họ đều có khắc chữ cái đều theo tên tiếng Anh. Chùm chìa khóa này…có phải lúc Anh Hạo Đông đến đặt tấm
thiệp đã đánh rơi không?

Đang ngẫm nghĩ, Lam Tố Hinh liền nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp chạy vào
bãi đổ xe, ngẩng lên nhìn, chính là Anh Hạo Đông. Vừa nhìn thấy cô và
Quảng Viễn, bước chân anh khựng lại.

5.

Quảng Viễn đang dắt xe, vừa nhìn thấy Anh Hạo Đông thì toàn thân chấn động,
sau đó anh đứng thẳng người, liếc đôi mắt sắc như lưỡi lê về phía Anh
Hạo Đông. “Anh Hạo Đông, tại sao mày lại ở đây?”

Anh Hạo Đông không trả lời, quay người sải bước ra khỏi bãi đổ xe, Quảng
Viễn nghi hoặc nhìn Lam Tố Hinh, truy vấn: “Tố Hinh, tại sao hắn ta lại ở đây?”

Lam Tố Hinh nghĩ việc này không thể giấu được nữa, liền nói sự thật: “Quảng Viễn, Anh Hạo Đông cùng học ở trường này. Anh phu nhân đã xin cho anh
ấy vào đây học tiếp đại học.”

“Cái gì? Hắn ta cũng học ở đây sao?” Quảng Viễn sững sờ hồi lâu, đột nhiên
buôn chiếc xe, đuổi theo Anh Hạo Đông, nghiêm giọng quát: ”Anh Hạo Đông, mày đứng lại cho tao!”

Lam Tố Hinh không đế ý chiếc xe đang chỏng chơ trên mặt đất, hoảng hốt đuổi theo anh ta, “Quảng Viễn, anh muốn làm gì? Anh không được kích động như trước đây đâu đấy!”

Quảng Viễn chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Anh Hạo Đông. Anh thở
hồng hộc, chặn Anh Hạo Đông lại, liếc ánh mắt sắc lẹm, nói: “Mày lại
đang có ý đồ gì phải không? Mày biết Lam Tố Hinh học ở trường này nên cố tình chuyển đến đây. Mày đang nghĩ cách để tiếp cận cô ấy phải không?”

Anh Hạo Đông thấp giọng giải thích: “Tôi không có ý đó.”

“Sự thật rõ rành rành, mày còn không chịu thừa nhận. Anh Hạo Đông, nếu mày
không có ý đồ giò thì hãy lập tức chuyển trường đi, đừng tiếp cận Lam Tố Hinh nữa! Nể tình cô ấy là em họ của Diệp U Đàm mà buông tha cho cô ấy
đi, được không? Diệp gia đã có một cô con gái chết dưới tay mày rồi, mày đừng làm gia đình người ta tan nát thêm nữa!”

Quảng Viễn nói rất gay gắt khiến sắc mặt Anh Hạo Đông bỗng trắng bệch. Lúc
này, Lam Tố Hinh mới thở hồng hộc chạy đến: “Quảng Viễn, anh bình tĩnh
đi, chuyển của chị U Đàm chỉ là ngoài ý muốn thôi. Anh Hạo Đông cũng
không muốn như vậy.”

Ánh mắt Quảng Viễn đầy vẻ chấn động và đau khổ, anh nhìn Lam Tố Hinh chằm
chằm: “Tố Hinh, em còn nói đỡ cho hắn ta sao? Uổng công anh khuyên nhủ
em nhiều như vậy, em không chịu nghe anh. Đúng rồi…” Anh ta đột nhiên
nhớ ra, “Tấm thiệp kia có phải là hắn ta tặng không?”

Lam Tố Hinh hơi sững sờ, không thể phủ nhận. Vẻ thất vọng trong mắt Quảng
Viễn càng rõ, “Anh đã bảo em đừng qua lại với tên Hạo Đông khốn khiếp
này nhưng em vẫn âm thầm gặp hắn. Em thực sự…khiến anh quá thất vọng!”

“Quảng Viễn, em rất biết ơn anh đã nhắc nhở nhưng đó chỉ là quan điểm của
riêng anh, em không thể hoàn toàn làm theo ý muốn của anh được, nếu điều đó khiến anh thất vọng thì em xin lỗi. Anh thử nghĩ xem, giờ bác Quảng
cũng vì muốn tốt cho anh, bắt anh quen biết với bạn gái mới, anh đã làm
được chưa? Anh cũng khiến bác ấy thất vọng như em khiến anh thất vọng
vậy!”

Lam Tố Hinh khéo léo phải bác Quảng Viễn nhất thời á khẩu, sau đó nhìn về
phía Anh Hạo Đông, dõng dạc nói: “Anh Hạo Đông, nếu mày còn chút lòng tự trọng thì xin mày đừng tìm gặp Lam Tố Hinh nữa. Mày hại chết một mình U Đàm là đủ rồi, đừng…”

Lam Tố Hinh ngắt lời anh, quát: “Quảng Viễn, anh nói như vậy không công
bằng chút nào. Cái chết của chị U Đàm không thể trách một mình Hạo Đông
được, chính chị ấy đã làm thương anh ấy trước nên mới…”

Quảng Viễn ngắt lời: “Tại sao U Đàm phải đâm hắn ta? Nếu không phải hắn ta vô trách nhiệm, muốn vứt bỏ cô ấy…”

Quảng Viễn chưa kịp nói hết câu, một giọng nói khác đã chen vào: “Quảng Viễn, chẳng phải anh cũng góp phần vào việc giúp Anh Hạo Đông vứt bỏ Diệp U
Đàm sao? Bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu anh ấy, lương tâm của
anh để cho chó gặm rồi à?”

Câu nói này khiến Quảng Viễn sững người. Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông cũng
ngẩn ra. Họ quay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nói. Từ sau một thân
cây, Thẩm Mỹ Kỳ chầm chậm bước ra, rõ ràng cô ta đã đứng đó, nghe hết
câu chuyện giữa bọn họ.

Lam Tố Hinh hết sức ngạc nhiên, không hiểu mọi chuyện rốt cuộc ra sao, bất giác hỏi: “Thẩm tiểu thư, cô vừa nói gì vậy?”

Thẩm Mỹ Kỳ nhìn Quảng Viễn đứng như khúc gỗ, thở dài một tiếng, quay đầu nói với Anh Hạo Đông: “Thực ra, lúc đầu em quen biết anh là vì Quảng Viễn.
Em và anh ta là bạn đại học cùng khóa nhưng không cùng khoa, quen nhau
khi cùng công tác trong hội sinh viên. Anh biết biết anh thích qua lại
với những nữ sinh xinh đẹp, còn em được mệnh danh là hoa khôi khoa,
thích làm quen với các bạn trai nhà giàu. Anh ta kể cho em nghe về anh
rồi tìm cách giúp em làm quen với anh. Anh ta hy vọng em sẽ khiến anh
rời bỏ Diệp U Đàm. Em cũng rất vui mừng và cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý của anh. Trong việc này, em và anh ta đều có lợi. Mục đích của
anh ta chính là làm sao để anh không qua lại với Diệp U Đàm nữa, như vậy cô ấy mới có thể quay vê bên cạnh anh ta. Nhưng bọn em không ngờ Diệp U Đàm lại nghĩ quẩn như vậy.”

Từng lời của Thẩm Mỹ Kỳ như lưỡi dao sắc ngọt, cứa sâu vào xương tủy Quảng
Viễn. Cô ta còn chưa nói xong, toàn thân anh đã mềm nhũn, anh từ từ gụt
đầu xuống, cuối cùng ngã khuỵu trên mặt đất, cúi đầu thật thấp, hai tay
bưng mặt, những giọt nước mắt trào ra qua kẽ tay. Anh bật khóc.

Lúc này, Lam Tố Hinh mới hiểu, tại sao mỗi lần Quảng Viễn nhìn thấy Thẩm Mỹ Kỳ đều có bộ dạng tránh né như vậy. Hóa ra chính anh đã sắp xếp để Thẩm Mỹ Kỳ xem vào giữa Anh Hạo Đông và Diệp U Đàm. Anh vốn chỉ muốn Anh Hạo Đông rời bỏ Diệp U Đàm, để anh có cơ hội gần gũi với cô ấy như xưa,
nhưng ai ngờ cô ấy lại phản ứng kịch liệt đến vậy. Chắc chắn anh cảm
thấy hối hận lắm….

Nhìn những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra kẽ tay Quảng Viễn, Lam Tố Hinh
khẽ thở dài, đang muốn khuyên nhủ anh vài câu thì bỗng nghe thấy Anh Hạo Đông lên tiếng trước: “Quảng Viễn, anh đừng tự trách mình như vậy. Lúc
đó, tôi đã dự định không qua lại với Diệp U Đàm nữa rồi, dù anh không
sắp xếp để Thẩm Mỹ Kỳ gặp gỡ tôi thì việc tôi chia tay Diệp U Đàm cũng
không thể tránh được. Cho nên, anh không làm gì sai, đừng tự trách mình
nữa.”

Quảng Viễn đột nhiên ngẩng lên, anh không ngờ Anh Hạo Đông – người đáng lẽ sẽ đả kích anh nhiều nhất, lại có thể nói được những lời khiến cảm giác áy náy tích tụ trong lòng anh bấy lâu nhẹ bớt. Anh luôn day nghiến, chỉ
trích anh ta, anh ta hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để giẫm đạp lên
lòng tự trọng của anh nhưng anh ta lại không làm vậy.

Anh Hạo Đông nói hết những suy nghĩ của mình rồi quay người rời đi, xe của A Thái đang đợi anh trước cổng trường. Chỉ còn lại ba người đứng đó, nhìn theo anh lên xe rời đi, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Tối nay, Anh Hạo Đông bất giác nhớ lại lễ Valentine năm ngoái. Hôm đó, anh
đã đặt tiệm hoa, nhờ chuyển đến cho Diệp U Đàm một bó hồng vàng, ngầm ý
nói rõ ý định muốn chia tay.

Quen biết Diệp U Đàm được một thời gian, Anh Hạo Đông phát hiện cô không
phải đối tượng thích hợp của anh. Cô quá nghiêm túc, còn anh lại quá ham chơi. Sự nghiêm túc của cô khiến anh dần cảm thấy gò bó, anh không
thích đi đâu cũng bị cô bám theo như hình với bóng. Anh nghĩ không nên
tiếp tục qua lại với cô thì hơn.

Tối hômđó, anh bao trọn quán rượu để mở tiệc Valentine, mời tất cả bạn bè
cùng đến, còn cố ý không mời Diệp U Đàm, nhưng không hiểu sao cô lại
biết mà tìm đến. Hôm ấy, cô trang điểm rất đẹp, trên môi luôn nở một nụ
cười rạng rỡ, gặp anh cũng không nhắc gì đến bó hồng vàng kia, chỉ ở bên anh, không rời. Anh nghĩ có lẽ một bó hồng vàng không đủ để cô hiểu ra. Cô gái cứng đầu này, xem ra phải nói mọi chuyện rõ ràng mới được.

Đêm đó, Anh Hạo Đông cùng các bạn vui chơi tới tận khuya, uống đến say mèm, nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh. Diệp U Đàm không về nhà mà ở lại
chăm sóc anh, trà đặc rồi nước gừng được bưng đến giúp anh tỉnh rượu.
Anh mơ hồ uống mấy ngụm rồi nằm vật xuống giường, ngủ mê mệt.

Sáng hôm sau tỉnh lại, anh thấy mình đang nằm trên chiếc giường cỡ lớn của
mình ở căn hộ kiểu kép trên tầng mười tám, khu chung cư Tử Kinh. Nhất
định người bạn tốt bụng nào đó đã đưa anh về. Anh lật người, lười nhác
vươn vai, bỗng chạm phải một làn da mịn màng, ấm áp ở bên cạnh, quay đầu nhìn, anh kinh hãi nhảy dựng lên, trên giường còn một người nữa đang
nằm. Dưới tấm chăn trắng như tuyết là một khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu
đang say ngủ, nửa phần vai trắng hồng, mịn màng ẩn hiện vô cùng quyến
rũ, đó chính là Diệp U Đàm.

Cô dụi mắt tỉnh giấc, khuôn mặt ửng hồng, cuốn chăn ngồi dậy: “Hạo Đông,
anh tỉnh rồi à? Có cần em pha thêm bát nữa gừng nữa cho anh không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận