Vào đời thứ mười ba của phái tiên môn.
Sau khi trận hỗn loạn của triều đình được chấm dứt.
Thần tiên, con người quay trở về thời kì nguyên thủy.
Lúc bấy giờ, trong giới tiên môn có năm môn phái chính.
Mỗi môn phái phụ trách một nhiệm vụ quan trọng trong đời sống.
Đứng đầu môn phái là phái Điền Môn.
Phái này chuyên về sản xuất lương thực, phục vụ năng lượng cho con người.
Thứ hai là phái Thủy Long, chuyên cung cấp nước cho mùa màng được bội thu.
Phái này có một vai trò quan trọng trong việc tạo ra nước và khắc chế nó.
Phái thứ ba là phái Lâm Sơn.
Sự sống của mỗi loại sinh vật đều phụ thuộc vào Lâm Sơn.
Nhắc đến phái thứ tư, nơi lưu giữ các thông tin lưu truyền qua các thế hệ con cháu.
Phái này có tên là Hắc Bạch phái.
Sau cùng là phái Thiên Môn.
Các hiện tượng kì lạ trên bầu trời sẽ do phái này đảm nhiệm vai trò xử lí, nhầm đem lại cuộc sống an lành cho người dân.
Và các phái nhỏ khác phân tán khắp nơi.
Bên cạnh những môn phái làm việc tốt giúp đỡ muôn dân.
Ở đâu đó sẽ xuất hiện những thế lực tà ma, những bóng tối quỷ dị luôn muốn tìm cách hủy diệt mọi thứ.
Vì vậy, sự xuất hiện của các quái vật cũng là một phần tai hoạ đối với nhân loại.
Chúng đi đến đâu phá hủy mọi thứ đến đó.
Bắt cóc con nít, giết hại người dân những việc làm ác độc chúng đều thực hiện.
Chúng nghe tiếng khóc của những đứa trẻ sơ sinh làm âm nhạc vui tai, tiếng khóc cầu xin của người dân chính là lời bài hát.
Chúng lấy đó làm khoái chí.
Lúc bấy giờ, nhân giới vì sự tàn phá của ác ma mà nhân lực bị thiếu hụt.
Tiếng người khóc lầm than.
Các thần khi xem được đều này, ai nấy đều lo lắng.
Vì không để đều đó tiếp tục tái diễn, các thần đã ngồi lại bàn tính với nhau.
Mỗi người một ý kiến bàn tán xôn xao.
Cuối cùng, họ đã đưa ra một quyết định chung.
" Mỗi môn phái sẽ cử các đệ tử của mình xuống trần gian giúp đỡ người dân."
Dưới sự hưởng ứng nồng nhiệt của tất cả các môn phái lớn, nhỏ.
Một kỉ nguyên mới đã được hình thành.
" Mau tập luyện đi, còn mười ngày nữa các môn phái sẽ tổ chức một cuộc khảo sát năng lực của mỗi người.
Nếu ai không đủ năng lực sẽ ở lại trong môn và không bao giờ tu được thành chính quả."
Người đang đứng trên cao dõng dạc nói chính là đại sư huynh của Lâm Sơn phái. Tên của hắn là Từ Cát Ôn.
Trong Lâm Sơn, những việc lớn nhỏ đều do một tay hắn quản lí.
Đến cả việc luyện võ cho các sư đệ, hắn cũng làm nốt.
Cũng vì đều đó mà các vị trưởng lão thường ít khi ra mặt.
Hi...do....
" Thượng Đằng!"
"..."
" Thượng Đằng!"
"..."
" Ngô Thượng Đằng!"
"??"
Người đang náo loạn trong sân không ai khác chính là Lương Tinh Tuyết.
Cô là một người ham chơi, ít khi luyện võ cho tử tế.
Còn Thượng Đằng là thanh mai trúc mã từ nhỏ của cô.
Hai người lớn lên bên nhau nên rất hiểu rõ tính khí của đối phương.
Sáng nay, Tinh Tuyết còn đang say nồng giấc ngủ thì bị các sư huynh đệ đồng môn lôi kéo đi luyện võ.
Mà đối với cô, việc luyện võ cứ như lấy cây đập ruồi muỗi.
Thật sự rất nhàm chán.
Cát Ôn đứng bên trên nghe thấy tiếng của Tinh Tuyết, hắn hướng mắt về phía cô, giọng ôn nhu nói:
" Tinh Tuyết sư muội không chịu luyện tập cũng không nên làm ảnh hưởng đến người bên cạnh.
Có hiểu không!"
" A muội biết rồi.
Các huynh đệ cứ luyện tiếp đi đừng quan tâm đến ta."
Các huynh đệ trên sân chỉ nhìn Tinh Tuyết rồi thở dài.
Họ lại tiếp tục luyện võ.
Việc này đã quá quen thuộc với họ.
Mỗi lần luyện võ, cô không bày trò này kia thì cũng đụng chạm đến các huynh đệ khác.
Đã từ lâu, họ đã xem đều đó là bình thường, có khi lại thấy nó giống như một trò hài.
" Thượng Đằng, luyện võ xong ra phía sau con thác gặp."
Tinh Tuyết thì thầm bên tai Thượng Đằng.
Biết người ở trên nghe thấy, cô mới lẳng lặng rời khỏi vị trí của mình.
Mà việc này Cát Ôn sư huynh đã nhìn thấy hết.
Nhưng hắn không nói gì cả.
Cũng bởi, lần luyện võ nào mà tiểu sư muội này không trốn ra ngoài đâu chứ.
Hắn nhớ có một lần, các vị trưởng lão xuống xem mọi người luyện tập.
Vậy mà Tinh Tuyết còn dám lẻn ra ngoài.
Lúc đó, cô bị vị trưởng lão phạt đứng cầm hai xô nước ba ngày.
Ấy vậy, cô cũng tái phạm hết lần này đến lần khác.
Hầu như, chưa có buổi tập nào mà cô kiên trì đến hết giờ.
Cát Ôn sư huynh khẽ lắc đầu.
" Tiểu muội này, xem ra cả đời không thể tu thành chính quả được.".