Sáng ngày hôm sau, ba người Thượng Đằng, Tinh Tuyết và Lý Minh được gọi đến phòng của Thiên Tử trưởng lão.
Còn Cát Ôn đã có mặt ở đó từ trước.
Nhưng khi người bước vào chỉ có hai, Tinh Tuyết thì không thấy đâu.
Thiên Tử trưởng lão cau mày khó chịu.
Ông ta hỏi Cát Ôn về tình hình của Tinh Tuyết.
Đại sư huynh thông minh bịa ra một câu chuyện hư cấu nhưng vì thái độ như thật nên trưởng lão cũng không sinh nghi.
" Trưởng lão khoan hãy nóng giận.
Lúc sáng, đệ tử có nhìn thấy Tinh Tuyết sư muội chạy ra vào nhà mau xí.
E rằng cơ thể không được khoẻ nên vẫn chưa đến đây kịp.
Trưởng lão hãy chờ một chút, sư muội sẽ đến ngay thôi."
Vốn biết Tinh Tuyết thường sẽ không bao giờ chịu dậy sớm.
Giờ này, chắc cô vẫn còn đắp chăn mà tận hưởng cuộc sống.
Cát Ôn nhìn sang Thượng Đằng, giơ tay ra hiệu cho hắn đi tìm Tinh Tuyết đến đây.
" Thưa trưởng lão, đệ tử thấy bụng không được ổn nên xin phép đi ra bên ngoài một chút."
" Đi nhanh đi."
Thiên Tử trưởng lão xua tay.
Ông ta ngồi nghiêm túc trên ghế chờ đợi Tinh Tuyết
Đột nhiên Thượng Đằng vừa bước ra tới cửa thì Tinh Tuyết đi tới.
Cô hối hả chạy vào trong.
" Trưởng lão, ta đến trễ rồi.
"
Đầu tóc rối bời như tổ quạ mà cô chưa kịp chải chuốt.
Tất cả điều này là do Tinh Tuyết vội vả chạy đến chỗ trưởng lão.
Khi mặt trời đã ló dạng thì cô vẫn còn nằm quấn lấy chiếc chăn của mình.
Nếu hai tiểu tiên đồng không đến đánh thức cô thì chắc bây giờ cô vẫn còn say giấc nồng.
Trưởng lão nhìn thấy cô không vui ra mặt mà lắc đầu.
" Nhìn cái đầu của ngươi còn ra thể thống gì nữa."
" Trưởng lão bớt giận.
Lúc ra khỏi phòng vội quá nên con quên chỉnh lại tóc của mình."
Tinh Tuyết vừa nói vừa lấy tay mình tém mấy sợi tóc không chịu nằm im trên đầu.
" Trưởng lão, sư muội đã đến rồi chi bằng chúng ta vào vấn đề chính tránh mất thời gian."
Nhìn thấy sắc mặt không vui của trưởng lão, Cát Ôn liền chuyển sang chuyện chính.
Lúc này, trưởng lão vì lời nhắc của Cát Ôn mới không truy cứu đến Tinh Tuyết nữa.
Ông ta nhẹ giọng nói với những người có mặt ở đây.
Thiên Tử trưởng lão lấy việc nhân gian đang bị yêu quái làm phiền đến cuộc sống mà lại không có người xuống dưới để tiêu diệt chúng.
Vì vậy, cần người xuống nhân gian để dẹp loạn.
" Chính vì điều này mà ta cần các con xuống đó một chuyến."
" Hả!"
Tinh Tuyết bất ngờ mà thốt lên một tiếng.
Từ sau trận chiến ở quả cầu phép, cô cảm thấy cuộc đời của mình đã bế tắc lắm rồi.
Cô không muốn tham gia mấy cuộc chiến chết chốc đó nữa.
Thà rằng ở trong sư môn lười biếng làm một tiểu tiên cấp thấp đối với cô như vậy đã quá đủ.
Tiêu diệt yêu quái gì đó, có chết cô cũng không muốn đi.
Tuyệt đối là không.
" Tinh Tuyết, con có ý kiến gì ư!"
Thiên Tử trưởng lão nhìn cô với ánh mắt hoài nghi.
Đương nhiên là cô phải có ý kiến rồi.
Cô sẽ không tham gia bất kì cuộc phiêu lưu mạo hiểm nào nữa.
Cuộc sống bình yên đối với cô là đủ, chỉ cần như vậy.
Nhưng cô còn chưa nói lên nỗi lòng của mình đã bị Cát Ôn, đại sư huynh cướp mất lời.
Huynh ấy, vậy mà tự ý quyết định thay cô.
" Sư muội thích nhất là đi khám phá.
Vì vậy, muội ấy sẽ không từ chối nhiệm vụ lần này."
" Đại sư huynh!"
Cô trợn mắt, kinh ngạc nhìn Cát Ôn.
Đó đâu phải là những gì mà cô muốn nói chứ.
Đại sư huynh quá tùy tiện rồi.
" Muội không thích đi chơi sao!"
" Ta có nhưng..."
" Có là tốt rồi."
Tinh Tuyết muốn phản kháng nhưng không thể làm gì được đại sư huynh.
Cô đành ôm cục tức trong lòng.
Trưởng lão nhìn mọi người không có ý kiến, ông ta xem như họ đã đồng ý mà ra lệnh cho Cát Ôn.
" Cát Ôn sẽ là người chịu trách nhiệm dẫn dắt cho nhiệm vụ lần này.
Vì thế mà các con phải nghe lời nghe lời của đại sư huynh."
Tất cả không có ý kiến mà đồng thanh đáp.
" Chúng con đã hiểu."
Cuộc trò chuyện kết thúc, Cát Ôn dẫn Lý Minh, Thượng Đằng và Tinh Tuyết đi đến vòng xoáy thời gian.
Chỉ cần nhảy xuống dưới sẽ đến được nhân gian.
Nhưng trước khi rời đi, vì lo lắng các đệ tử không đủ linh lực khi gặp phải yêu bậc cao nên trưởng lão đã truyền cho mỗi người một trăm năm công lực để phòng vệ khi gặp nguy hiểm.
Bọn họ nói lời chào tạm biệt rồi rời đi.
Trong phút chốc, bốn người họ đã đến nơi gọi là nhân gian.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tinh Tuyết cảm giác lạnh sống lưng.
Cô không ngờ rằng, ở nhân gian lại lạnh lẽo và u ám đến mức này.
Cứ tưởng rằng nơi đây phải náo nhiệt và đầy ấp không khí ấm áp như những gì đã viết trong cuốn sách của ở phòng thư viện mà cô có lần tình cờ nhìn thấy.
Nơi đây chẳng khác gì một bãi đất hoang không người.
Tinh Tuyết nắm lấy vạt áo của Thượng Đằng mà nói:
" Sư huynh, chúng ta trở về sư môn đi.
Muội không muốn ở đây đâu."
Thượng Đằng nhìn cô, hắn nhẹ nhàng an ủi.
" Không sao đâu.
Muội cứ đi theo sát ta là được."
Thấy lời nói của mình không có tác dụng gì với Thượng Đằng, cô nhăn nhó bât lực.
Cát Ôn đại sư huynh nhìn xung quanh.
Một làn sương mù bao phủ khắp nơi.
Những ngôi nhà thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương trông có chút ma mị.
Cát Ôn nhận thấy nơi đây có điều bất thường, hắn ta liền bước về phía trước xem xét tình.
Ba người còn lại cũng nhẹ nhàng bước theo sau.
Mỗi bước đi thật nhẹ nhàng không để ra tiếng động.
Cát Ôn đi đến trước một ngôi nhà, dùng thanh kiếm cầm trên tay đẩy nhẹ vào cánh cửa.
Một tiếng " Két!" vang lên, cánh cửa từ từ lùi về sau.
Đại sư huynh giơ tay về phía sau ý bảo mọi người không được manh động.
Sau đó, hắn ta bước một chân vào trong nhà, thanh kiếm đang cầm trên tay cũng rút ra một nửa đề phòng.
Đi vào bên trong Cát Ôn không quên gọi người bên trong nhà.
" Có ai không?"
"..."
" Xin chào!"
"..."
Không một lời hồi đáp.
Trong nhà chẳng có gì ngoài đống vỡ nát ở dưới mặt đất.
Xem ra nơi đây từng xảy ra giao đấu.
Cát Ôn đi đến phòng ngủ, vừa mở tấm rèm ra thì thấy xác người đang nằm ngổng ngang bên trong.
Tinh Tuyết vừa ló đầu vào cũng nhìn thấy, cô sợ hãy mà nắm lấy cánh tay của Thượng Đằng, giọng nói có chút hoảng hốt.
" Thượng Đằng!".