Trong đầu Tinh Tuyết liền loé ra một suy nghĩ.
Nếu như cả hang động này đều ngập tràn hương hoa oải hương thì nhện tinh nhất định sẽ không chịu được mà tìm đường chạy ra khỏi đây.
Tuy biết được thứ mà nhện tinh ghét nhưng lại không biết thực hiện như thế nào.
Vì cô không còn nhớ mùi hương đó chính xác là mùi nào.
Lỡ như cô tạo ra mùi hương sai, ngược lại càng khiến nhện tinh kích thích.
Chẳng phải cô lại là người chịu thiệt.
" Phải làm sao đây?"
Trong lúc rối ren, Tinh Tuyết lại nhớ đến túi hương mà cô hay đem theo bên người.
Trong đó có rất nhiều hương thơm của các loại hoa mà ngày trước tiểu tiên đã tặng nó cho cô.
Bây giờ đã có dịp dùng đến nó.
Tinh Tuyết nhanh chóng thò tay vào bên trong áo lấy túi hương ra.
Vì hoa oải hương có màu tím nên vừa nhìn cô đã nhận ra.
Cầm nhành hoa khô lên, cô đưa nó về phía mũi của mình để ngửi lấy mùi hương.
Chỉ cần có nhiêu đấy thôi, cô có thể dễ dàng bắt chước được mùi hương của hoa mà tạo ra một hương thơm bất tận.
Có lẽ, đây cũng là một khả năng hơn người của cô mà ít ai có được.
Trong thời gian ngắn, Tinh Tuyết đã nhớ rõ mùi hương.
Cô sử dụng linh lực của mình để tạo ra mùi hương của hoa oải hương nhưng đây chỉ là hương thơm giả định nên thời gian của nó chỉ kéo dài được hai phút.
Chính vì điều này, Tinh Tuyết phải làm cho mùi hương trở nên nồng nặc hơn.
Bởi, nhện tinh không chỉ có một cái đầu mà tận chín cái.
Nếu chỉ tạo ra được hương thơm ở dạng vừa, nó chỉ đủ để một cái đầu của con nhện cảm thấy khó chịu.
Vì lý do đó mà cô phải làm cho tám cái đầu còn lại phải cảm nhận được sự khó chịu này.
" Hương thơm của sắc màu, trời đất chuyển hóa.
Chuyển!"
Không gian bắt đầu cảm nhận được mùi hương của oải hương.
Hương thơm càng lúc càng dày đặc.
Nhện tinh lúc này đã có những biểu hiện không được thoải mái.
Chín cái đầu ngoe nguẩy, mấy cái chân cứ di chuyển liên tục.
Xem ra, hương thơm đã kích thích được nó.
Nhện tinh bây giờ không còn quan tâm đến sự hiện diện của Tinh Tuyết nữa.
Nó giờ đang tìm kiếm thứ gì đó ở xung quanh.
Hết lạng qua chỗ này rồi lạng qua chỗ khác, nhìn nó trông rất thốn khổ.
Tinh Tuyết không muốn bị con nhện tinh bò qua người.
cô bò vào một góc để núp.
Nhện tinh thì vẫn chật vật với mùi hương hoa.
Nó đảo qua bên này rồi lại đỏa qua bên khác.
Đợi đến khi nó tìm thấy cửa hang, ở bên này Tinh Tuyết không ngồi không chờ đợi mà lén di chuyển qua chỗ của Lý Minh và Thượng Đằng.
Cô viết câu thần chú lên sợi tơ, ngay tức khắc nó liền đứt ra thành mảnh.
Thượng Đằng và Lý Minh nhân cơ hội này mà thoát ra bên ngoài.
Ngay khi vừa mới chui đầu ra khỏi cái kén, Thượng Đằng đã ngửi thấy mùi hương nồng nặc của oải hương.
Không kìm chế được mà che mũi lên.
" Ưm, mùi hương ở đâu mà nồng đến sặc mũi."
Lý Minh hít thở khó khăn mà càm ràm.
Trong khi hai người còn đang định hình thì nhện tinh đã phát hiện ra được miệng hố.
Nó trực tiếp dùng tơ nhện của mình để phóng ra bên ngoài.
Tinh Tuyết vừa hay lại thây được, cô nói lớn.
" Nhện tinh khoát ra ngoài !"
Lời nói của cô mới khiến cho Thượng Đằng và Lý Minh ý thức được.
Họ liền đủ theo con nhện nhưng đột nhiên Tinh Tuyết lại ngất xỉu.
" Tinh Tuyết!"
Thượng Đằng vòng qua eo để đỡ lấy cơ thể của cô.
Hắn gọi tên cô nhưng không được hồi đáp.
" Tinh Tuyết bị làm sao vậy?"
Lý Minh cũng lo lắng cho cô mà chưa chịu đuổi theo con nhện tinh.
Nhưng Thượng Đằng lại bảo hắn ta đuổi theo nhện tinh, còn về Tinh Tuyết thì hắn sẽ đưa cô lên sau.
" Vậy ta đi trước."
Có được lời nói của Thượng Đằng, Lý Minh mới an tâm rời đi.
Ở bên trên, Cát Ôn đã di tản đám trẻ ra khỏi nơi đây trước khi đụng độ với con nhện tinh.
Đại sư huynh sớm đã có dự phòng trước, hắn đã bày trí trận pháp.
Khi nhện tinh rời khỏi hang ổ của nó, tưởng rằng sẽ được an toàn.
Nào ngờ, lại bị cái bẫy của Cát Ôn bắt lại.
Nó vùng vẫy trong bất lực.
Còn Cát Ôn một tay bắt lấy nó.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Khi Cát Ôn thu cái bẫy lại, vô tình bị tơ nhện của nó phóng ra quấn lấy người.
Ngờ vậy, nhện tinh mới thoát ra được cái bẫy.
Nó định lao tới tấn công Cát Ôn thì Lý Minh từ ở dưới bay lên.
Lý Minh tung một chiêu khiến nó sợ hãi mà lùi về sau.
" Đại sư huynh!"
Lý Minh thấy Cát Ôn bị tơ nhện quấn lấy một nửa liền ra tay giúp đại sư huynh phá nát tơ nhện.
Nhìn thấy uy lực của hai người họ, nhện tinh có chút rụt rè.
Nó biết bản thân bây giờ không phải là đối thủ của chúng.
Trước tiên nó phải chạy thoát thân trước khi bị hai người họ đánh cho tơi bời hoa lá.
Đợi khi vết thương của nó hồi phục hẳn thì quay trở lại đối phó với họ sau.
Nhện tinh liền quay đầu rời đi.
" Muốn chạy à!".