Cát Ôn thấy vậy thì ngăn cô ta lại.
Dù gì thì cũng là giúp người.
Bây giờ giúp cô nương này tìm dân làng cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Nghĩ thế, Cát Ôn liền chấp nhận lời thỉnh cầu của cô nương.
Mà Thượng Đằng và Lý Minh đều không có ý kiến nhưng chỉ có Tinh Tuyết là phản đối kịch liệt.
" Không được đâu !"
Cát Ôn ngạc nhiên nhìn Tinh Tuyết, hỏi ra thì mới biết.
Cái bụng của cô cảm thấy đói rồi.
Bọn họ nên ăn gì đó trước hẳn đi tìm người sau được không.
" Đại sư huynh, huynh phải thật công bằng."
Vừa nói cô vừa làm nũng, điều này khiến Cát Ôn cảm thấy khó xử.
Cuối cùng cũng phải đi tìm thứ gì đó cho vào bụng trước khi bọn họ tiếp tục lên đường.
Vài ngày sau, đám người Cát Ôn đã tìm thấy người dân trong một hang động.
Họ chính là một số ít còn sống sót mà trốn ra khỏi thôn.
Tình cờ phát hiện ra hang động nên đã ở trong đây để lẫn trốn yêu quái.
Cát Ôn cùng với các sư đệ đưa người dân trở về thôn Đại Hà.
Ở đây, cô nương kia đã sửa sang lại thôn của mình cùng với bọn trẻ.
Nhìn thấy cha mẹ và người trong thôn đang đi cùng với Cát Ôn trở về, cô nương vui mừng ra tiếp đón.
" Cha, mẹ!"
" Con gái của ta!"
Hai ông bà lão nhìn thấy cô nương thì vui mừng đến phát khóc.
Họ chạy tới ôm nhau hạnh phúc.
Mấy đứa trẻ con nhìn thấy cha mẹ mình, nó cũng vui mừng chạy đến.
Ở bên này, Cát và mọi người nhìn thấy cảnh gia đình được đoàn tụ trong lòng không khỏi vui mừng mà nhìn nhau nở nụ cười mãn nguyện.
Người dân cũng đã tìm về được cho cô nương đó, Cát Ôn nghĩ không cần phải ở lại đây nữa.
Nên đã nói lời chào tạm biệt với người trong thôn.
Nhưng khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì cô nương kia lại ngăn không cho họ đi.
" Các vị thần tiên xin hãy dừng bước."
Cô nương đó mạo muội bước về phía trước.
Đứng trước mặt Cát Ôn, cô nương đột ngột quỳ xuống bái lạy.
" Tiểu nữ là Trúc Mai.
Từ nhỏ đã lớn lên ở thôn Đại Hà, cuộc sống của mọi người đều vất vả cày cuốc mới tạo ra được một thôn Đại Hà có đầy đủ tiện nghi.
Nhưng khi yêu quái đến làm loạn thì ruộng đất, hoa màu đều bị tàn phá một cách nặng nề không thể khôi phục như ban đầu.
Vì vậy, kính mong các vị thần tiên giúp tiểu nữ khôi phục lại mọi thứ.
Tiểu nữ và người dân trong thôn nhất định sẽ đội ơn các vị."
Vừa dứt lời cô nương đó dập đầu xuống đất ba cái với Cát Ôn.
" Cô nương, xin đừng làm thế!"
Cát Ôn vội đỡ Trúc Mai đứng dậy nhưng cô nương vẫn cố chấp không chịu đứng dậy.
Việc này.
làm Cát Ôn vô cùng khó xử.
Bởi vì, Cát Ôn cũng chỉ là một tiểu tiên cấp bậc thấp làm sao có đủ khả năng để khôi phục mọi thứ như ban đầu.
Đối với hắn mà nói, việc này căn bản vượt khỏi phạm vi của hắn.
" Tiểu nữ sẽ không đứng lên cho đến khi nào các vị đồng ý với tiểu nữ."
Người dân trong thôn cũng đồng loạt mà quỳ xuống cúi đầu cầu xin họ.
Tinh Tuyết nhìn thấy đại sư huynh khó xử trong đầu cô liền nghĩ ra một cách.
Tinh Tuyết về phía trước, trước sự ngạc nhiên của lý Minh và Thượng Đằng.
Họ nhướng mày không biết cô định làm gì.
" Mọi người."
Đứng trước mặt thôn dân, Tinh Tuyết nói cô và các sư huynh của mình không thể giúp họ khôi phục lại mọi thứ như ban đầu.
Sắc mọi của mọi người đều trở nên thất vọng.
Nhưng Tinh Tuyết lại nói tiếp.
" Tuy không thể giúp mọi người không phục mọi thứ như ban đầu nhưng chúng tôi có thể ra sức phụ giúp mọi người xây dựng lại."
" Lời của tỷ là thật sao!"
Trúc Mai vui sướng mà ngẩng đầu lên.
Cô nương nhìn Tinh Tuyết với ánh mắt đầy hy vọng.
" Lời của muội ấy là thật."
Cát Ôn liền lên tiếng xác minh.
Đại su huynh nhìn qua phía Tinh Tuyết trong miệng lẩm bẩm.
" Sư muội ngốc!"
Hắn nở một nụ cười với cô.
Đám người Cát Ôn không thể trở về nhà Lâm Sơn sớm được.
Họ đành ở lại thôn Đại Hà để giúp đỡ người dân.
Thời gian thấm thoát trôi qua đã năm tháng.
Người trong thôn cũng dần khôi phục lại mọi thứ như ban đầu.
Mà tất cả đều này là nhờ có sự giúp đỡ của đám người Cát Ôn nên mới tiến triển nhanh như vậy.
Mùa thu hoạch những trái cây đầu tiên cũng đã đến.
Ai nấy đều vui mừng chờ đợi giây phút này.
" Đại sư huynh, ngày mai chúng ta sẽ cùng với Trúc Mai cô nương và moi người ra đồng để thu hoạch trái cây.
Đến lúc đó, chúng ta có thể qua trở về Lâm Sơn đúng không?"
Lý Minh đang làm mấy con ngựa bằng gỗ cho đám trẻ thì qua sang hỏi Cát Ôn.
" Việc đồng án của bọn họ coi như đã được giải quyết, những việc còn lại chúng ta không cần bận tâm nữa.
Các đệ chuẩn bị thu dọn hành lý, ngày mai sau khi thu hoạch được trái cây chúng ta sẽ từ biệt bọn họ."
Cát Ôn vừa nói vừa ghi chép lại chuyện đã xảy ra dưới nhân gian, để khi trở về Lâm Sơn sẽ bẩm báo lại với trưởng lão.
" Về sớm vậy sao, muội còn muốn ở đây chơi thêm một chút mà."
Tinh Tuyết và Thượng Đằng đang chơi đá dế với nhau thì nghe quyết định trở về nhà của Cát Ôn.
Cô ủ rũ trong lòng cảm thấy không vui.
So với việc trở về Lâm Sơn luyện kiếm, chi bằng cô ở lại đây giúp mọi người sẽ tốt hơn.
Vừa có thể đi chơi tùy thích, vừa có thể ăn mà không sợ bị ai mắng, còn có mỗi ngày không cần phải thức dậy sớm để luyện võ, đọc sách giống như ở Lâm Sơn.
Cuộc sống vô lo vô âu như thế chẳng phải tốt hơn ở Lâm Sơn gấp trăm ngàn lần.
" Muội đừng lười biếng nữa.
Quay trở về chúng ta còn phải luyện kiếm để chuẩn bị cho kì thi."
Câu nói của Thượng Đằng như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cô vậy.
Cô tức giận mà vô đầu bứt tóc nói:
" Ở dưới nhân gian chỉ bằng một ngày ở trên Lâm Sơn.
Tính đến thời điểm hiện tại, chúng ta chỉ đi được mấy canh giờ thôi.
Ở lại đây thêm một chút nữa có mất mát gì đâu."
" Sư muội đừng bướng nữa.
Nếu muội muốn vui chơi về Lâm Sơn, muội tha hồ mà đi chơi."
" Đại sư huynh....hức!"
Cát Ôn đã nói như vậy rồi, cô còn biết nói gì thêm nữa.
Lời của đại sư huynh quả là tham sâu đến chạm lòng người rồi..