“Khongggggg….”
“Tinh Tuyết!”
Chính lúc đó Thượng Đằng và Lý Minh cũng chạy đến.
Nhìn thấy Tinh Tuyết bị rơi xuống lỗ hổng thời gian, Thượng Đằng không suy nghĩ ngay lập tức nhảy xuống dưới.
Lý Minh đứng bên cạnh cũng phải ngỡ ngàng vì hành động này của hắn.
“Thượng Đằng!”
Lý Minh bối rối liền trở về Lâm Sơn để bẩm báo chuyện này với trưởng lão, mong người sẽ giúp Thượng Đằng và Tinh Tuyết trở về.
“Hồ đồ! Ai cho các ngươi đến tiên giới?”
Thiên Tử trưởng lão sau khi nghe xong thì vô cùng tức giận.
Vừa mới không để ý một chút thì đã gây ra chuyện lớn.
Lâm Sơn này không biết đã làm gì đắc tội với bề trên mà nhận phải những tên đồ đệ không biết nghe lời.
“Trưởng lão, tiểu tiên biết sai rồi xin trưởng lão hãy giúp Thượng Đằng và Tinh Tuyết.”
“Chuyện ai gây ra thì tự lãnh hậu quả.”
Thấy trưởng lão kiên quyết không muốn giúp, Lý Minh liền chuyển ánh mắt sang Cát Ôn đại sư huynh đứng bên cạnh trưởng lão.
Bây giờ chỉ còn có mỗi Cát Ôn đại sư huynh mới có thể giúp được Thượng Đằng và Tinh Tuyết.
Cát Ôn vừa nhìn cũng hiểu được nỗi lòng của sư đệ.
Đại sư huynh chỉ biết thở dài trong trong lòng.
Sau đó đi đến trước mặt trưởng lão quỳ xuống.
“Trưởng lão, xin người hãy giúp sư đệ và sư muội.
Tuy hai người đó có nghịch một chút nhưng cũng là đệ tử của Lâm Sơn.
Cuộc thi kiếm trên tiên giới cũng sắp diễn ra, nếu họ không thể quay trở về thì sẽ thiếu mất người.”
“Không được.
Nếu như bọn chúng làm sai mà luôn có người khác đứng ra giải quyết thì sau này làm sao có thể trở thành một tiên nhân được.
Cứ để bọn chúng tự sinh tự diệt ở đó.”
Biết trưởng lão có lý của mình, Cát Ôn lại dùng lời lẽ để thuyết phục ông ta.
“Trưởng lão nói rất đúng nhưng bây giờ không phải lúc.
Ma giới đang tung hoành, lỡ như chúng biết Lâm Sơn chúng ta có hai tiểu tiên chuyển kiếp thành người vậy đến lúc đó không phải họ gặp nguy hiểm sao ạ.
Lại nói, trong chuyện này họ cũng vì muốn bắt yêu nữ nên mới không may rơi xuống dưới.
Trưởng lão cứ xem như vừa thưởng vừa phạt.”
Thiên Tử trưởng lão nghe xong thì không khỏi thắc mắc “vừa thưởng vừa phạt”, mà Cát Ôn muốn nói tới là gì? Câu này ông nghe vẫn không hiểu.
“Ý của Cát Ôn chính là nhân cơ hội sư đệ và sư muội trong cơ thể con người liền dạy cho họ một bài học để sau khi trở về bọn họ sẽ không dám tái phạm nữa, suy nghĩ cũng chín chắn hơn.”
Có lời giải thích từ Cát Ôn, Thiên Tử trưởng lão suy ngẫm.
Ông ta vuốt bộ râu trắng của mình, thở dài phiền muộn.
“Lý Minh, ngươi xuống trần gian quan sát hai người họ.
Đợi đến khi bọn họ đủ mười tám tuổi liền có thể quay trở về Lâm Sơn.”
“Đa tạ trưởng lão.
Tiểu tiên xin đi ngay.”
Lý Minh lộ vẻ mặt mừng rỡ, hắn ta liền chạy ra ngoài.
“Cát Ôn cảm ơn trưởng lão rộng lượng.”
Thấy Cát Ôn chuẩn bị rời đi, Thiên Tử trưởng lão ngăn lại.
“Chờ đã Cát Ôn!”
“Trưởng lão còn gì căn dặn cứ nói với Cát Ôn.”
“Chuyện mà ngươi nói dạy cho chúng một bài học, cái đó ngươi tự xử lý đi.
Ta gần gũi với bọn chúng sẽ có cách dạy phù hợp hơn ta.”
“Vâng, Cát Ôn đã rõ.”
Nhân gian lúc bấy giờ.
Ở phía Tây Bắc biên giới có một thôn nọ tên là Ngụ Côn.
“Aa….”
“Cố lên, ráng chút nữa thôi.”
“Aa…oa….”
Một đứa trẻ từ trong bụng mẹ được ra đời.
Mọi người đứng trong thôn đều vui mừng cho người phụ nữ.
Bà đỡ liền bế đứa trẻ đi ra nhưng lúc này đột nhiên mẹ của đứa trẻ nắm lấy tay bà đỡ.
Giọng yếu ớt nói:
“Tôi đau quá…”
Lúc này, bà đỡ nhìn lại bụng của người phụ nữ.
Thấy nó vẫn còn to, bà đoán rằng trong bụng của người phụ nữ vẫn còn đứa trẻ.
Bà đỡ liền đặt đứa trẻ vào trong nôi, rồi tiếp tục giúp người phụ nữ.
Nhưng một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Người phụ nữ một lúc sinh ra ba đứa trẻ khiến người dân trong thôn vô cùng sợ hãi.
Bọn họ chưa từng thấy có người nào lại sinh nhiều đứa trẻ trong một lúc như thế.
Ba đứa trẻ vừa mới chào đời đều bị xem là yêu quái.
Người dân ghét bỏ ném gạch đá vào trong nhà bảo họ mau cuốn gói rời khỏi thôn Ngụ Côn.
“Mau rời khỏi đây!”
“Yêu quái! Cút đi…”
“Cút khỏi đây!”
“...”
Tiếng người chửi bới ù bên tai khiến cho người mẹ đơn độc cảm thấy sợ hãi.
Bà bế các con của mình, thu dọn đồ đạc lặng lẽ rời đi.
Xuân Lan nhìn ba đứa trẻ ngủ ngoan trên tay, không kìm được nước mắt mà bật khóc.
“Xin lỗi các con, mẹ không thể chăm lo cho các con được cuộc sống tốt.”
Nhìn con sông trước mặt, Xuân Lan đã nghĩ đến việc tự vẫn.
“Nếu có kiếp sau, các con hãy xin ra trong một gia đình giàu có mà sống.
Mẹ yêu các con.”
Xuân Lan bế ba đứa trẻ từ từ đi xuống nước.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm, ba đứa trẻ liền khóc óe lên.
Tiếng khóc của đứa trẻ khiến lòng người mẹ đau thắt lại nhưng chân vẫn bước về phía trước.
Chỉ có thể đầu thai một lần nữa thì cuộc sống của các con mới thay đổi.
Mặt nước đã dâng đến nửa người phụ nữ thì Lý Minh đã kịp thời xuất hiện.
Hắn ta liền xuống nước kéo người phụ nữ lên.
“Cô nương đừng làm chuyện dại dột.”
“Không! Để tôi chết, công tử hãy bỏ tôi ra đi.
Tôi không còn lý do gì để sống trên đời này cả.”
Xuân Lan vùng vẫy trong tay Lý Minh.
Nếu như Xuân Lan bước lên bờ thì cô không còn lá gan nào để tự tử một lần nữa.
Tất cả dũng khí lúc nãy của cô cũng biến mất.
“Cô nương hãy bình tĩnh lại đi.
Cô đừng có ích kỷ nữa.
Những đứa trẻ không có tội, nó cần được sống.”
Hắn ta vừa nói vừa nhìn gương mặt của ba đứa trẻ.
Đột nhiên trên trán của hai đứa trẻ xuất hiện một vệt sáng và một đứa trẻ có vệt đen.
Nếu Lý Minh đoán không nhầm thì đây chính là sư muội, Thượng Đằng và yêu nữ Ôn Nhi chuyển thế.
Vừa hay hắn ta cũng đang đi tìm bọn họ.
Lý Minh liền giành lấy hai đứa trẻ từ tay Xuân Lan, không chút lưu luyến nói:
“Cô nương chết thì chết đi, còn hai đứa trẻ này ta sẽ nuôi nó.”