Mùa Đông Có Tuyết Rơi


“Muội chính là sư muôi của huynh, tên của muội chính là…”
A Hải đang nghe thì hai bên tai mình ù ù, không thể nghe được điều gì.

Đột nhiên, một luồng gió mạnh thổi đến bắt cô gái đi.

Sau đó, một con nhện tinh xuất hiện liền bỏ cô gái vào trong miệng, nuốt chửng.

“Ha ha ha…”
Khoongnggggg…”
Từ trong giấc mơ, A Hải giật mình tỉnh dậy.

Mồ hôi đỗ đầy trên trán.

Hắn tưởng đây chỉ là một giấc mơ kỳ lạ nhưng đột nhiên đầu hắn lại truyền đến một cơn đau dữ dội.

A Hải ôm lấy đầu, nghiến răng.

“Aaa…”
Những hình mơ hồ vừa rồi lại hiện ra trong đầu A Hải nhưng lần này lại khác.

Cô gái vừa rồi còn không thấy được mặt bây giờ hiện ra rất rõ.

Đó chính là tỷ tỷ Tiêu Linh của hắn nhưng cô lại gọi hắn là sư huynh.

Bên cạnh cô còn xuất hiện một người nữa, hắn ta cũng gọi hắn là sư huynh và có những cử chỉ thân mật với Tiêu Linh.

Điều này khiến A Hải bình thường trở nên khó chịu vô cùng., hắn muốn kéo tỷ tỷ về bên cạnh mình nhưng không thể được.

“Đó là tỷ tỷ của ta….AAAAAA….”

A Hải không chịu được mà hét lên.

Tiếng hét của hắn vô tình đánh thức phần ký ức của Thượng Đằng bên trong người mình.

Những mảnh vỡ ký ức liền ghép nối lại với nhau.

Cũng vì vậy, Thượng Đằng cũng lấy lại được ký ức tiểu tiên của mình.

“Mình đã nhớ ra rồi.”
Thượng Đằng chưa kịp vui mừng thì bên ngoài có một bóng đen xuất hiện trước liều trại của hắn.

Bóng đen dường như cảm nhận được ánh mắt của Thượng Đằng nhìn mình nên đã vội chạy đi.

Thượng Đằng thấy vậy liền đuổi theo.

Sau khi đuổi theo bóng đen đến bên bờ hồ thì bóng đen đó dừng lại.

“Ngươi là ai?”
Người đó liền mỉm cười quay lại nhìn hắn.

“Đệ đệ, là tỷ đây.”
“Tỷ…”
Bóng đen đó không ngờ lại chính là Ôn Nhi.

Thượng Đằng vừa nhìn đã nhận ra Ôn Nhi chính là con tắc kè hoa bị Tinh Tuyết đuổi theo lúc ở tiên giới.

Chính vì cô ta nên Tinh Tuyết mới bị rơi xuống lỗ hỏng thời gian.

Nhưng bây giờ cô ta cũng là con người giống với hắn, tạm thời hắn không thể để lộ bản thân chính là Thượng Đằng.

Trước tiên cứ âm thầm quan sát cô ta sau đó tìm cơ hội tiêu diệt yêu nữ này.

Thượng Đằng vui vẻ nói với Ôn Nhi như A Hải đã từng làm.

“Tỷ là tỷ thật sao.

Vừa rồi đệ còn tưởng là kẻ xấu nên mới đuổi theo.”
“A Hải, tỷ đến để cứu đệ đấy.”
Ôn Nhi cười tươi đi đến chỗ A Hải.

Nhưng khi đến gần A Hải, nụ cười trên gương mặt cô ta liền thay đổi.

Một con dao găm đã chuẩn bị từ trước trong tay áo, cô ta không do dự lấy nó ra trực tiếp đâm vào người A Hải.

Nhưng may mắn A Hải đã kịp thời nhận ra sự bất thường của cô ta và né sang một bên.

“Tỷ làm gì vậy?”
“Làm gì ư? Chính là lấy mạng ngươi.”
Nhìn thấy con dao có sát khí của yêu ma, Thượng Đằng ý thức được Ôn Nhi đã khôi phục được ký ức của mình.

Nếu đã vậy thì hắn cũng không cần phải giả vờ làm gì với cô ta.


Thượng Đằng giơ tay ra, thanh kiếm trong không trung liền xuất hiện.

“Ngươi…”
Ôn Nhi bất ngờ khi nhìn thấy Thượng Đằng sử dụng linh lực.

Điều này nói cho cô ta biết Thượng Đằng đã khôi phục ký ức của mình.

Nhớ lại bản thân lúc trước không phải là đối thủ của Thượng Đằng, Ôn Nhi liền lùi về sau.

Tạm thời không thể đấu với hắn được, cô ta liền chạy thoát.

“...”
Thượng Đằng cất thanh kiếm đi.

Trong lòng hắn liền nghĩ đến Tinh Tuyết.

Không biết Ôn Nhi có đến tìm cô? Nhưng cô còn chưa hồi phục ký ức của mình sao có thể là đối thủ của Ôn Nhi được.

Thượng Đằng không thể nghĩ thêm nữa, hắn lập tức chạy về nhà tìm cô.

Trong lúc đó, Tinh Tuyết vì để chuẩn bị cướp người từ tay Linh Đan đại vương thổ phỉ ra.

Cô liền ngủ một giấc để lấy lại sức lực chiến đấu.

Khi Thượng Đằng đến, cô đã say giấc ngủ.

Hắn thấy cô vẫn được an toàn thì nhẹ nhõm cả người.

Nhìn Tinh Tuyết ngủ để chăn rơi xuống đất, hắn đi đến nhặt lên đắp cho cô.

“Sư muội, đợi ngày mai giải quyết bọn thổ phỉ xong ta sẽ giúp muội khôi phục lại ký ức.”
Nhìn gương mặt lúc ngủ ngoan ngoãn của Tinh Tuyết, Thượng Đằng bất giác muốn đặt lên đó một nụ hôn.

Nhưng hắn biết làm như thế là thất lễ với sư muội.

Thượng Đằng xoay người, ôm mặt đang ửng đỏ rời đi.


“Sao mình lại có suy nghĩ không đúng đắn với sư muội được chứ.

Mình điên thật rồi!”
Thượng Đằng còn chưa được bao xa thì Lý Minh đứng ở bên nhà nhìn thấy hắn.

Vì không ngủ được, Lý Minh muốn ra bên ngoài hóng mát, ai ngờ lại gặp được Thượng Đằng từ bên trong nhà đi.

Sắc mặt cũng có chút kỳ lạ.

Lý Minh liền biến thành một ông lão, gọi Thượng Đằng:
“A Hải, ngươi đã về rồi sao?”
Trong lòng Thượng Đằng đang rối bời, nghe thấy giọng của lão lão kế bên nhà.

Thượng Đằng sững sốt khi nhận ra đây chính là giọng của Lý Minh, kẻ luôn bám theo sư muội.

Nhớ đến những gì Lý Minh đã làm lúc hắn mất ký ức thì vô cùng phẫn nộ.

Bao lâu nay người hắn gọi là lão lão lại chính là tên hắn ghét nhất.

Thượng Đẳng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Lý Minh.

"Ngươi…”
Ánh mắt nhìn xuyên thấu qua cơ thể của Thượng Đằng, Lý Minh liền nhận ra người quen.

Chỉ có Thượng Đằng mới nhìn hắn ta với ánh mắt đó.

Biết Thượng Đằng đã khôi phục ký ức của mình, Lý Minh liền hỏi:
“Nhớ ra hết rồi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận