Mùa Đông Dài

Mưa càng ngày càng lớn, Trình Miễn dừng xe ở ngoài cửa chung cư, đi bộ về phía nhà họ Hà. Nước mưa khiến bộ quần áo quân đội của anh biến thành màu xanh lục đậm, mặc trên người càng khiến thêm anh vài phần lạnh lẽo.

Đứng ở dưới tầng, Trình Miễn ngẩng đầu nhìn phòng Hà Tiêu nằm, cửa sổ đóng chặt lại, chỉ thấy rèm cửa buông xuống, trong lòng anh đột nhiên vô cùng lo lắng. Cửa khu nhà đang khóa, Trình Miễn do dự một chút, nhấn chuông cửa nhà Hà Tiêu.

Điện thoại rất nhanh có người nghe, đầu bên kia truyền đến âm thanh của bà Điền Anh : «Ai vậy?"

«Thưa dì, là con…."

Trình Miễn còn chưa nói hết câu, chỉ nghe thấy tiếng bộp, bên kia cúp điện thoại. Nghe tiếng tít tít truyền đến trong điện thoại, Trình Miễn chậm rãi giơ tay lên, lại nhấn chuông cửa nhà lần nữa. Lần này rất lâu mới có người nghe.

Bà Điền Anh không có tâm tình, hỏi: «Cậu có chuyện gì?"

«Con muốn gặp Tiếu Tiếu, xin gì mở cửa cho con/. "

" Tiếu Tiếu bị thương, phải tĩnh dưỡng. Hơn nữa, bây giờ cũng không ở nhà. "

Trình Miễn cũng không hoàn toàn tin tưởng bà Điền Anh, chỉ nghĩ rằng bà không muốn cho anh thấy Hà Tiêu, lại nhỏ giọng nói : «Con sẽ không làm phiền lâu đâu. "


" Không được. " Bà Điền Anh quả quyết cự tuyệt, đè lên điện thoại.

"Cười cười bị thương, phải tĩnh dưỡng. Hơn nữa, nàng hiện tại cũng không ở nhà."

Trình miễn cũng không hoàn toàn Shinoda anh lời nói, chỉ cho là nàng là không muốn làm cho hắn thấy gì tiêu, lại nhỏ giọng nói: "Ta sẽ không đánh nhiễu quá lâu."

"Không được." Điền anh quả quyết cự tuyệt, ngắt điện thoại.

Trình Miễn thất bại cúi thấp đầu, hạ thấp vành nón, đứng yên tại chỗ nhìn quanh hai vòng, quay người lại nhấn chuông cửa lần nữa. Anh bây giờ thực sự là cùng đường, không còn cách nào.

Chỉ là một lần này cũng không có ai nhận, âm thanh nhắc nhở lại vang lên, cửa tự nhiên mở ra từ bên trong. Trình Miễn hơi kinh ngạc, đi vào. Anh cũng không đi thang máy, mà đi bộ lên tầng sáu. Cửa nhà Hà Tiêu mở rộng, bà Điền lấy tay ôm ngực, đứng chờ anh ở cửa. Trình Miễn đứng lại, theo bản năng nhìn vào phía trong nhà, chỉ thấy trong phòng khách lộn xộn, còn có mấy thợ sửa chữa đang sơn tường.

«Không cần nhìn, Tiếu Tiếu thực sự không có ở nhà. "

Cổ họng Trình Miễn thắt lại, không lên tiếng.

«Thời gian này trong nhà đang sửa chữa, trong nhà không có phương tiện đi lại, nên đến nhà cũ của lão Hà ở phía Đông, cách bệnh viện cũng gần, đi lại cũng tiện. "


Trình Miễn mím môi rất chặt, một lúc lâu mới mở miệng nói : «Thưa dì, con gặp Hà Tiêu, chỉ là muốn nói lời xin lỗi với cô ấy. "

«Không cần, xin lỗi cái gì ? " Bà Điền Anh không quá quan tâm, nói «Lão Hà nói rồi, chuyện như vậy không thể trách cậu, Tiếu Tiếu cũng đã vượt qua khó khắn, cậu không cần đặt áp lực quá lớn. "

Bà Điền chưa nói xong, chỉ nghe thấy Trình Miễn ho khan mấy tiếng, nói chuyện khó tránh khỏi bị gián đoạn : «Chuyện chú Hà nói không tính, nhưng con vẫn muốn xin lỗi, đến gì, còn có Hà Tiêu. " Quan trọng nhất là, anh muốn nhìn thấy cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Trình Miễn kiên trì, bà Điền Anh tức giận.

" Tôi hiểu rõ, tôi và cha Tiếu Tiếu, hai chúng tôi nói cậu cũng không để trong lòng đúng không. Trước mắt, tôi nói cho cậu biết cậu và Tiếu Tiếu không thích hợp, cậu có nhớ chính cậu bảo đảm với tôi như thế nào sao ? Tôi đã nói với cậu, Trình Miễn, còn chưa có kết hôn, tôi và lão Hà chỉ có một đứa con gái duy nhất cũng vì cậu mà bị thương như vậy. Nếu thật sự kết hôn, không thể dễ dàng ở cùng với cậu, con bé còn phải gặp bao nhiêu khổ sở chứ ? Cậu cũng đừng nói đây là ngoài ý muốn, dù là ngoài ý muốn, có lần đầu thì ắt sẽ có lần hai ! Tôi đã nói với cậu những lời thật lòng, từ lúc cha Tiếu Tiếu uống trà lạnh ở quân đội, đến lúc ảo não chuyển nghề trở về địa phương, chúng tôi đã thề không có nửa phần dính dáng đến quân đội ! "

Lúc này Trình Miễn cũng cực kỳ hối hận, chỉ là đối mặt với bà Điền Anh, anh không thể thỏa hiệp được nữa. Một lát sau, âm thanh của anh vang lên, khàn khàn : «Bây giờ con không có tư cách mạnh miệng nó gì trước mặt dì, nhưng dì à, có thích hợp hay không, chuyện ở chung một chỗ có thể hay không, ngoại trừ con và Hà Tiêu, ai nói cũng không thể định đoạt. Nếu dì muốn con lùi bước vì những lời như vậy, thì con không phải là Trình Miễn nữa rồi. "

Bà Điền Anh vô cùng tức giạn, bà chưa gặp qua kẻ nào gian manh không biết thay đổi như vậy.

" Vậy cậu cũng đừng đứng ở đây nói nhảm nữa ! Cậu có thể tìm được Tiếu Tiếu, thì trực tiếp nói với nó đi ! "


Nói xong, lùi một bước, ầm, đóng cửa phòng lại. Đèn cầu thang vì âm thanh này mà sáng lên, qua một lúc lâu mới tắt đi. Trình Miễn đứng yên trong bóng tối một lúc lâu, sau đó xoay người đi xuống tầng.

Bà Điền vào nhà, trong lòng vẫn tự nhủ với mình đừng nóng giận, đừng nóng giận. Nhịp tim kịch liệt phập phồng khiến cho đầu bà cũng có chút choáng váng, bà Điền ngồi trên ghế salon một lúc lâu, chờ nhịp tim ổn định lại, cả người vô lực nằm trên ghế salon. Nói chuyện với Trình Miễn khiến bà quá hao phí tinh thần rồi, bởi vì chính bản thân cậu ta cũng đã khiến cho bà vừa buồn cười vừa giận, bà phải khắc chế mình mới không thể mềm lòng.

Nghỉ ngơi mấy phút, bà Điền thong thả lấy lại sức, rồi mới nhớ tới còn phải nấu canh mang qua cho Hà Tiêu. Vội vàng lấy tinh thần đứng lên, đanh định đi đến phòng bếp, đi qua cửa sổ thủy tinh thì thấy người đứng dưới tầng, bà lại tức giận rồi.

Hắc ! Đứa nhỏ này, sao lại bướng bỉnh như vậy !

Không để ý đến bên ngoài mưa to, bà Điền kéo cửa sổ ra, nhìn về phía Trình Miễn nói to : «Cậu còn đứng đó làm gì ? Từ đâu tới thì về đó đi ! "

Trình Miễn một thân quân phục cao lớn, nghe thấy lời bà Điền Anh nói cũng không nhúc nhích. Nước mưa chảy dọc theo vành mũ, rơi xuống nếp gấp ở tay áo rơi xuống mặt đất, ào ào, dưới chân anh cũng sắp biến thành một dòng suối nhỏ rồi.

Sau khi anh gọi điện cho Chử Điềm, hỏi thăm cụ thể địa chỉ nhà Hà Tiêu ở phía Đông là chỗ nào. Đó là căn hộ lúc lão Hà mới thành phố B làm ăn đã thuê, sau khi buôn bán có điều kiện thì mua lại nới đó, sau đó lại mua thêm nhà mới, phòng bên kia vẫn để không. Chử Điềm cũng mới biết Hà Tiêu được bốn nă,, không biết rõ về chỗ kia.

Từ chỗ Chử Điềm cũng không tìm được kết quả gì, anh chỉ có thể lấy loại phương pháp tự làm khổ này, khiến bà Điền Anh chịu thua.

Bà Điền Anh nhìn anh, càng nhìn càng tức giận, dứt khoát đen cửa sổ kéo lại, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng tỉnh táo nghĩ lại, mặc kệ người khác nhìn thế nào, nhưng để cậu ta đứng như vậy cũng không phải chuyện hay. Bất đắc dĩ, cũng đành phải gọi điện thoại cho Chử Điềm.

Chử Điềm sắp bị hai người này làm cho điên rồi, tự nhận không khuyên nổi Trình Miễn, không thể làm gì khác là tìm Từ Nghi. Từ Nghi đi từ quân khu đến khu nhà chúc viện pháo binh, vố dĩ muốn tìm Triệu Tố Uẩn, nhưng không nghĩ Trình Kiến Minh lại ở nhà, chuyện như vậy hoàn toàn làm kinh động đến phó tư lệnh Trình.


Trình Kiến Minh vừa nghe chuyện, cũng biết là tính cố chấp của thằng nhóc này lại nổi lên. Ở đại viện pháo binh nhiều năm như vậy, ông hiểu mẹ Hà Tiêu, bà Điền Anh không thua gì hiểu rõ con trai mình, nếu dùng cách này ép bà chỉ khiến bà càng cực đoan hơn, ông nổi trận lôi đình, gọi cho Trình Miễn, nhưng phải đến lần thứ ba mới có người nghe.

Bên kia vừa nghe thấy một tiếng cha, Tình Kiến Minh liền quát to : «Thằng nhóc kia, con lập tức cút trở lại cho ta, đứng ở dưới nhà người ta là chuyện gì chứ ? Định thị uy còn định làm luôn cảnh vệ nhà người ta sao ? "

Trình Miễn buồn cười kéo khóe miệng : «Con không sao, con đứng ở chỗ này mát mẻ lắm, tắm một cái, mang cát bụi từ Mông Cổ rửa sạch. "

" con mẹ nó con bớt nói nhảm cho ta nhờ ! Nếu con không muốn mọi chuyện thất bại hoàn toàn thì lập tức trở về nhà cho ta.”

Trình Miễn trầm mặc, một lúc lâu mới cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, kéo thấp vành mũ xuống. Đứng yên tại chỗ một lát, cả ngườ cứng ngắc, chậm rãi bước lên xe.

Mưa vẫn rơi xuống ào ào, trong đại viện, sau khi Trình Kiến Minh cúp điện thoại vẫn còn vô cùng tức giận. Triệu Tố Uẩn cũng hết cách, không thể làm gì khác là ở một bên khuyên ông: “thằng bé Trình Miễn này, từ nhỏ đến lớn chính là tính tình cố chấp như vậy, ông cũng không phải là mới biết.”

“Vậy cũng không thể đến nhà người ta làm loạn thành như vậy! Làm như vậy khiến Điền Anh và lão Hà thấy thế nào chứ? Bà nói đi.”

“Có lẽ là sốt ruột.” Cô giáo Triệu thở dài một hơi, “Đừng tưởng thằng bé hai mươi bẩy rồi, thật sư là quá sốt ruột, nên không chuyện gì không ra được. Nhất là chuyện có liên quan đến Tiếu Tiếu, ông già rồi nên quên sao, lúc nhà Hà Tiêu rời khở đại viện pháo binh thằng bé đã phản ứng như thế nào hả? Cửa nhà cũng không vào, tuyết rơi lớn như vậy mà còn bỏ chạy đến ga xe lửa!”

Phó Tư lệnh Trình cũng không giáo huấn nổi nữa, nhìn mưa to bên ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy âu lo.

Hết chương 31


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận