Vào mỗi cuối tháng, thế giới hai người mà Trương Vô Tật chuẩn bị sẽ bị quấy rầy.
Một người mà anh coi là “tình địch” sẽ tới nhà đúng giờ, công khai ngồi cùng bàn ăn với anh, cùng nhau thưởng thức đồ ăn.
Điều khiến anh không vui là, Kỷ Đông Thiên rất mong chờ ngày này, vì thế cô tự mình xuống bếp, chuẩn bị sẵn sàng trái cây và món tráng miệng, biểu hiện hào hứng đến mức dường như quên mất rằng đây vốn là thời gian thuộc về bọn họ mà thôi —— rõ ràng họ có thể hẹn hò tại nhà.
“11 giờ? Cốc Vũ sắp tới rồi.” Kỷ Đông Thiên vừa lấy muỗng múc canh trong nồi vừa nói, “Không gặp cậu ấy một tháng rồi, không biết có mập không hay là vẫn gầy.”
Trương Vô Tật khoanh tay đứng nhìn: “Một tháng? Sao cảm thấy như mới gặp hôm qua?”
Kỷ Đông Thiên sửng sốt, nghĩ đến gì đó, lập tức nhìn chằm chằm chồng: “À, chút nữa anh đừng lạnh nhạt, cũng đừng làm chuyện gì kỳ lạ.”
“Chuyện kỳ lạ gì?” Trương Vô Tật giả vờ không biết.
Kỷ Đông Thiên không nói nên lời, nghĩ đến lần trước Cốc Vũ tới nhà, Trương Vô Tật bày ra một lịch trình hẹn hò chuẩn xác khiến Cốc Vũ rất khó hiểu, hỏi cái này có ý gì? Trương Vô Tật giải thích, các cuộc hẹn được sắp xếp theo số lẻ, hôm nay vốn dĩ là ngày đi chơi, đáng tiếc có người xuất hiện, đành phải bù lại vào ngày số lẻ lần sau.
……
Sau đó Cốc Vũ lén hỏi Kỷ Đông Thiên, anh rể có mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay không? Kỷ Đông Thiên nhìn cậu một cách khó xử, không thể nói thật —— trên thực tế anh ấy không chào đón em tới nhà ăn ké.
Chính xác mà nói, từ lúc biết Kỷ Đông Thiên thay tã cho Cốc Vũ, đút cơm cho cậu, ôm cậu đi dạo trong sân, sau khi lớn lên đi làm việc, số tiền kiếm được lần đầu tiên là để mua sách và giày thể thao cho cậu, Trương Vô Tật đánh giá cậu em vợ này rất thấp —— gần bằng 0 điểm vô hạn.
Hết lần này tới lần khác, Cốc Vũ chân thật và ngây thơ còn nói mọi thứ một cách ngốc nghếch, mở miệng là “Chị của em đối với em rất tốt”, “Chị có nhiều chuyện thú vị khi còn nhỏ”, “Em lớn lên cùng chị mà không hiểu chị ấy hay sao?” Toàn những câu kích thích anh rể, khiến chỉ số khó chịu của người ta tăng nhanh.
May mắn thay, EQ của Cốc Vũ thấp, đặc biệt là dốt đặc cán mai đối với tình cảm nam nữ, cho đến nay vẫn không phát hiện cảm xúc thật sự của anh rể đối với cậu.
“Tóm lại anh phải chú ý đến lời nói và việc làm của mình.” Kỷ Đông Thiên tắt lửa, từ từ đổ canh vào nồi, “Anh cần nhớ kỹ, cậu ấy là người nhà của em, ngoại trừ ba và mẹ…… Không, người quan trọng nhất ngoại trừ ba, mẹ và anh.”
“Anh biết, nếu không làm sao có thể mở rộng cửa cho cậu ấy vào?” Trương Vô Tật nói một cách đương nhiên, xoay người đi ra phòng khách.
Kỷ Đông Thiên đặt canh xuống, vội vàng đi làm việc khác.
Trong chớp mắt, cô đứng trong bếp, nhìn một đống nguyên liệu nấu ăn tươi ngon trên bàn đảo bếp, không biết nên chiên bò bít tết trước hay là chiên cá trước, không khỏi rầu rĩ.
Bình thường cô lơ là việc nấu cơm, hiệu quả rất thấp, mấy hôm trước xem công thức nấu ăn đã quên một phần ba, phải đến máy tính xem trước mới quay lại.
Khi cô chạy tới mở máy tính, vừa thấy đã phát ra tiếng “A”, sao các công thức tải về đều không còn nữa? Quay sang hỏi Trương Vô Tật, anh bình tĩnh nói với cô: “Em quên rồi à? Tối hôm qua hệ thống máy tính của em được cài đặt lại.”
Kỷ Đông Thiên vỗ trán, nhớ ra, hét lên không kịp rồi, vội vàng lục tung trang web công thức và ghi vội trong đầu.
Vì thời gian eo hẹp, cô chăm chú vừa đọc vừa nhớ, trên lòng bàn tay và trán đều lấm tấm mồ hôi.
Trương Vô Tật ngồi trên sô pha chậm rãi nhấm nháp cà phê đắng, thỉnh thoảng ngước mắt thưởng thức bộ dáng nghiêm túc một cách đáng yêu của cô, tâm trạng dần dần tốt lên.
Sau khi vào nhà, Cốc Vũ ngồi xuống, thấy trên bàn có ba đĩa đồ ăn, một món rất đặc, hình như cho quá nhiều bột gạo nếp; một món bị cháy, sờ vào như cục đá; món còn lại có màu kỳ lạ, không biết có phải rắc thêm gia vị hay không? Mùi vị cũng hơi hăng…… Cậu do dự thật lâu, rốt cuộc chọn cũng như nhau, coi như không thấy, nhắm mắt lại cắn một miếng.
“Ngon không?” Kỷ Đông Thiên nhìn cậu cười, “Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, chị thấy em gầy đi, đồ ăn trong trường không ngon hay sao?”
“Đồ ăn trong căn tin của trường rất ngon, nhưng gần đây em có nhiều lớp và bài tập về nhà, thức khuya mấy ngày liền.” Cốc Vũ vừa nói vừa ngáp, “cho nên mới gầy.”
Kỷ Đông Thiên đau lòng, lập tức dùng đũa gắp một miếng cá bỏ vào chén Cốc Vũ, Cốc Vũ cắn một miếng, thật sự không muốn nói lời trái với lương tâm, “Chị, cá bị chiên quá lâu phải không?”
“Em thấy mùi vị khó ăn à?” Trương Vô Tật đang ngồi đối diện, hỏi cậu một câu sắc bén.
“Đương nhiên không phải.” Cốc Vũ liếc nhìn anh rể đang nhìn chằm chằm vào mỗi tiếng nói mỗi hành động của mình, vội vàng ăn xong miếng cá cháy xém, trong lòng tự hỏi, rõ ràng tay nghề nấu nướng của anh rể rất tốt, anh cũng thường xuống bếp, tại sao mỗi lần mình tới đều là do chị nấu? Còn nữa, rõ ràng chị nấu cũng bình thường, anh rể lại ăn một cách bình tĩnh như vậy?
Trương Vô Tật thản nhiên dùng bữa, nghĩ thầm: Không phải ai cũng có thể ăn những món mình nấu.
Cuối cùng bữa ăn kết thúc, đến lúc ăn trái cây.
Cảnh tượng được lặp đi lặp lại mà Cốc Vũ không muốn đối mặt nhất, là cậu phải trơ mắt chứng kiến cảnh anh rể đút táo cho chị.
Đây không khác gì “tra tấn”, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, dù sao thì tính cậu rất nhút nhát, chưa nói đến chuyện yêu đương, số lần nói chuyện trực tiếp với con gái chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tóm tắt bằng một câu, cậu hoàn toàn là một tờ giấy trắng về mặt tình cảm.
“Cốc Vũ, em bị sao vậy?” Kỷ Đông Thiên cảm thấy kỳ lạ, người khác sắp chui xuống gầm bàn.
“Không có gì.” Cốc Vũ cố sức ngồi dậy, lấy hết can đảm nhìn bọn họ, “Nói sao nhỉ? Nhìn anh rể và chị yêu thương nhau như vậy, em hơi ngượng.”
“Em đã 23 tuổi, sao vẫn còn độc thân?” Trương Vô Tật vừa gọt táo vừa chất vấn.
Cốc Vũ bị hỏi thình lình nên mất cảnh giác, ngẫm nghĩ rồi nói nhỏ: “Không phải anh tới 28 tuổi mới có mối tình đầu hay sao?”
“Em nói gì? Anh không nghe rõ.”
“Không có gì.” Cốc Vũ sửa miệng, “Bởi vì em không đẹp trai như anh, cũng không kiên nhẫn như anh, đối xử với người mình thích tốt như vậy.”
Trương Vô Tật hơi vừa lòng với câu trả lời, quay đầu đút Kỷ Đông Thiên ăn trái cây.
“Cốc Vũ, gần đây em có gặp người nào mình thích hay không?” Kỷ Đông Thiên nhẹ nhàng hỏi.
Cốc Vũ lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Em bận học quá, làm sao có thời gian? Cả tuần nay em đều ở thư viện viết luận văn.”
“Nhắc em một chút, những con mọt sách không có thời gian rảnh rỗi và hứng thú sẽ rất khó có cơ hội gặp được bạn đời.” Trương Vô Tật bổ sung kịp thời.
“Con mọt sách? Không có hứng thú? Sao nghe quen tai thế? Hình như chị từng nói về anh rể……” Cốc Vũ nhớ lại, chị đã từng nói rằng vào thời kỳ đi học, anh rể chính là một trong những người cô đơn điển hình “không có bạn khác phái”.
“Em nói cái gì?” Trương Vô Tật gạn hỏi.
Kỷ Đông Thiên liên tục ho khan, cộng thêm ánh mắt ra hiệu.
“Không có gì, chị nói anh rất tốt, mọi chuyện đều tốt.” Cốc Vũ bị tình huống hiện tại buộc phải sửa miệng lần nữa, cúi đầu ăn cam, hàm hồ nói, “Đối với em, tìm người bạn đời quá khó, em chẳng hiểu các bạn gái suy nghĩ điều gì, nói chuyện phiếm với họ được vài câu đã bị kẹt.
Em nghĩ rồi, cùng lắm thì sau này sống một mình.
May mắn thay, em còn có một người chị để em có thể dựa vào nửa đời sau.”
“Nửa đời sau?” Trương Vô Tật lạnh giọng, “Em đã quên sự thật là chị em đã kết hôn, đã trở thành một người vợ?”
“Chuyện này…… Đương nhiên sau này không phải em dựa vào chị để sống.
Ý em là, em và chị là chị em ruột thịt, mối quan hệ này không thể so sánh với những người khác, nhất định sẽ chăm sóc nhau trong tương lai.” Cốc Vũ nói một cách bất cẩn.
“Anh nghĩ em hiểu lầm rồi, chăm sóc chị em là trách nhiệm của một mình anh.” Trương Vô Tật nhìn cậu không thương tiếc, “Về mức độ thân mật, em nghĩ rằng trên thế giới, ai có thể vượt qua anh về phương diện này?”
Cốc Vũ cảm thấy khuôn mặt già của mình không khỏi đỏ lên, nhất thời cứng họng, tại sao anh rể luôn thể hiện tình cảm trước mặt cậu?
“Nhân tiện nói cho em biết luôn.
Trong cuộc họp gia đình tuần trước, anh chị đã cùng nhau điền một danh sách xếp hạng các mối quan hệ.
Chị em xếp em hạng tư.” Trương Vô Tật nhìn Cốc Vũ, hờ hững bổ sung một câu.
Kỷ Đông Thiên “Ừ”, thầm nghĩ đúng là thế, nhưng cô vẫn nghi ngờ, Trương Vô Tật đã tải danh sách xếp hạng kỳ lạ đó ở đâu……
“Hạng tư thật à?” Cốc Vũ nhíu mày, một lúc sau bực bội nói, “Sao chị thay đổi vậy? Rõ ràng khi còn nhỏ, chị nói với em rằng chỉ có người thân là không thể thay thế, những thứ khác sẽ thay đổi theo thời gian.
Nếu đã vậy, em tương đối quan trọng hơn phải không?”
“Em đã nói thế?” Trương Vô Tật chuyển ánh mắt ngay tức thì để hỏi Kỷ Đông Thiên.
Kỷ Đông Thiên rất chột dạ, ngẫm nghĩ mới làm sáng tỏ: “Đó là những lời vô tri khi còn nhỏ.
Cốc Vũ, đối với chị bây giờ, chồng cũng không thể thay thế.”
“Cho dù không thể thay thế, tại sao em xếp sau anh rể?” Cốc Vũ hỏi một cách uất ức.
“Bởi vì nó được tính toán nghiêm khắc dựa theo thời gian và tần suất tiếp xúc thân mật.” Trương Vô Tật đích thân trả lời sự nghi ngờ của cậu, “Như vậy, em có chấp nhận sự thật không?”
“……”
Cốc Vũ đột nhiên không thích ăn nữa, một cảm giác rõ ràng như bị chèn ép ập đến.
Mình đang ảo giác ư? Dường như anh rể muốn âm thầm quét sạch cậu ra khỏi quỹ đạo cuộc đời của chị? Sẽ không đáng khinh như thế chứ?
“Được rồi, hai người đương nhiên đều rất quan trọng đối với chị.” Kỷ Đông Thiên nói, “Cốc Vũ, tương lai em có gia đình, em sẽ biết người quan trọng không chỉ có người nhà, còn có người sống với em trong quãng đời còn lại.”
Cốc Vũ nghẹn ngào “Dạ”, liếc nhìn anh rể, vẫn không cam lòng lẩm bẩm thêm: “Thật ra em không cạnh tranh xếp thứ ba hay thứ tư, hạng ba cũng không có gì khác biệt.”
Trương Vô Tật lẳng lặng nhìn cậu, không nói lời nào.
Ha ha, không còn lời nào để nói chứ gì? Cốc Vũ cảm thấy thoải mái toàn thân vì hòa nhau một đều, đoạt lại được cảm giác tồn tại trong lòng chị.
Ngày nọ một tuần sau, Cốc Vũ gọi điện thoại cho chị sau bữa tối, sau nhiều cuộc gọi nhỡ liên tiếp, cuối cùng cậu cũng gọi được, nhưng không phải là chị.
“Anh rể à? Em muốn tìm chị.
Chuyện gì ư? Chẳng phải chuyện gì to tác, dạo này có chuyện phiền lòng nên em muốn tìm chị tâm sự, giống như khi còn nhỏ, chị sẽ lắng nghe và động viên em, còn làm bánh mì ngọt cho em ăn, chị rất tốt với em…… Ủa? Sao trùng hợp vậy? Anh cũng chuẩn bị nói chuyện phiền lòng của anh với chị à? Để chị từ từ an ủi anh? Vậy được rồi, em phải chờ bao lâu? Cái gì? Ba tiếng đồng hồ? Anh có rắc rối gì mà cần an ủi lâu như vậy?” Cốc Vũ ngây thơ không hiểu, gãi đầu, thử hỏi, “Hay để em nói trước?”
“Em muốn nói trước? Em xếp hạng sau anh.” Trương Vô Tật nói.
“……”
Một tuần sau, Cốc Vũ gọi điện thoại cho chị sau bữa tối.
“Lại là anh rể? Em muốn tìm chị, hình như em không nói chuyện với chị hai tuần rồi.
Chuyện gì? Là chuyện tốt, em muốn chia sẻ tâm trạng tốt.
Cái gì? Trùng hợp vậy à? Anh cũng chuẩn bị chia sẻ chuyện vui với chị? Được rồi, cần em chờ bao lâu? Ba tiếng đồng hồ? Niềm vui gì mà cần chia sẻ lâu như vậy?” Cốc Vũ vắt hết óc cũng không tìm ra được, “Có thể cho em nói với chị trước được không?”
“Đừng quên, em xếp sau anh.” Trương Vô Tật nói.
“……”
Lại thêm một tuần nữa.
“Vẫn là anh rể à? Ồ, hôm nay cuối tuần, em muốn nói chuyện với chị, được không anh? Lần trước nói anh hạng ba là em sai rồi, mong anh đừng đặt trong lòng.
Bởi vì cảm giác hình như anh chị rất bận vào buổi tối, cho nên hôm nay em gọi điện thoại trước 8 giờ.
Không phải là chị chưa dậy chứ? Cái gì? Chị đã hào hứng đi tắm cách đây một tiếng, nhưng năm phút trước đã mệt mỏi ngủ thiếp đi trong bồn tắm? Vì sao lại mệt như vậy? Không có lý do gì cả…… Chẳng lẽ mấy ngày nay anh chị đi đến công trường xây dựng gần nhà để hỗ trợ dọn gạch?” Cốc Vũ không khỏi suy đoán sau gần một tháng không trò chuyện với chị, “À, anh cố ý phải không? Vì sao lần nào cũng không cho em nói chuyện điện thoại với chị?”
“Bởi vì em gọi điện thoại không đúng lúc, hôm nay cũng vậy.
Chờ lần sau đi.” Trương Vô Tật nói một cách thâm thúy, kết thúc cuộc gọi trong tâm trạng vui vẻ.
“……”
Cốc Vũ bị cúp điện thoại khóc không ra nước mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Cốc Vũ ngây thơ, sao em dám cùng anh rể tranh giành cảm giác tồn tại trong lòng chị em……?
****************************************.