Mùa Đông Năm Ấy Bác Chiến


Ngày cậu xuất viện cũng đã đến, cậu thu dọn một chút đồ dùng cá nhân bỏ vào chiếc ba lô nhỏ.

Bước ra khỏi phòng cẩn thận đóng cửa rồi hướng phòng anh mà đi, đến trước cửa cậu khẽ nhìn qua ô kính nhìn thấy anh đang tựa mình vào ghế đôi mắt nhắm nghiền "Hẳn là mệt mỏi đến ngủ quên rồi" cậu cũng không muốn đánh thức cứ thế nhìn anh một lát.

Cậu cất bước rời đi được một lúc, điện thoại anh ting lên một tiếng hiển thị vài từ vỏn vẻn, ngắn ngủi *Chiến ca, em xuất viện rồi*.Chiếc lamboghini xám sang trọng đã đậu ở trước cổng bệnh viện được một lúc lâu, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc liền vội vàng bước xuống đứng ở cửa xe mà nghiêng người trịnh trọng vươn tay ra " Anh Hai, mời".Cậu bước vào xe cảm nhận không khí khó chịu, im lặng đến bức người mới khẽ lên tiếng hỏi cái người đang vờ nhắm mắt kia " Đại ca, đi đâu vậy".


Hắn im lặng không nói.Thời gian cứ thế trôi qua, không biết trải qua mấy tiếng nhưng cậu hỏi vẫn là không có trả lời.Cậu nhìn hắn mày có chút cau, sự kiên nhẫn ban đầu đang từ từ lụi tắt.

Cậu thấp giọng phát ra âm thanh phá tan sự tĩnh lặng "Đại ca, anh biết em không thích sự không rõ ràng.

Nếu không biết đến đâu, thì dừng xe lại đi.


Không thì, em nhảy qua cửa cũng được.

Mạng này cũng không nhỏ đến như vậy."Lúc nãy hắn mới chậm rãi nâng mi, cất giọng âm trầm "Vũ trường Thời Minh.

Tôi từng nói đợi cậu xuất viện liền có một món quà bất ngờ chính là ở chỗ này'.Vũ trường Thời Minh là một trong số những nơi mà Hạ Quân mới vừa chiếm được sau cuộc giao tranh kẻ sống người chết của mấy ngày trước.

Nói đúng ra chính là địa bàn của Quang lão gia, người mà mấy hôm trước cho đàn em phục kích Hạ Quân nhưng bất thành.>...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận