Nhất Bác rời đi không lâu thì Tiêu Chiến cũng từ trong giấc ngủ sâu mà tỉnh dậy, anh liếc tay nhìn vào chiếc đồng hồ đã điểm đến 12 giờ hơn, vội lấy chiếc áo khoác choàng vào cơ thể "Muộn thế rồi, phải mau đi mua chút đồ ăn cho em ấy".Chân vừa bước tới mở cửa , y tá Hứa Di cầm theo tập hồ sơ đứng chờ sẵn ở bên ngoài "Bác sĩ Tiêu, đây là hồ sơ bệnh án của bệnh nhân phòng 308 mà anh cần" nói rồi cô đưa tập hồ sơ đến trước mặt anh."Ừm, cảm ơn em" anh nở nụ cười hòa nhã nhận lấy tập hồ sơ.Tiêu Chiến cầm lấy tập hồ sơ bệnh án đặt lên bàn, xoay người rời đi...!Anh đi được một lúc trở về, tay liền cầm theo một cốc cacao sữa ấm.Anh nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng hòa lẫn vị sữa ngòn ngọt chảy vào trong cuốn họng ấm nóng.
Đặt nhẹ cốc cacao lên bàn, lật mở từng trang hồ sơ bệnh án...!Không biết đã trôi qua bao lâu, cốc đã vơi đi quá nửa mà anh vẫn còn đang chăm chú đọc quên mất thời gian.
Đồng hồ treo điểm 2 giờ, anh khẽ ngẩng đầu bụng ùng ục sôi "Quên mất, mình còn chưa ăn trưa...!Đúng rồi Nhất Bác đã ăn chưa, em ấy không phải đang đợi đấy chứ".Anh bật dậy khoác vội chiếc blouse trắng hướng tới phòng 105, căn phòng yên ắng tĩnh lặng từng luồn gió mát thổi bay chiếc rèm trắng, chiếc giường đơn trơ trọi không bóng người.Tiêu Chiến mở chiếc điện thoại định gọi cho cậu thì nhìn thấy một tin nhắn *Chiến ca, em xuất viện rồi*, anh tắt điện thoại bỏ lại vào trong túi.
Rảo bước đến canteen tự túc bệnh viện ZY, anh bước đến trước quầy đồ ăn tự gắp lấy một phần rau xào, 1 miếng đậu phũ cùng 1 chén súp bí đặt vào trong khay hướng đến một bàn ở gần cửa sổ.
Anh ngồi dựa mình trên ghế hướng ánh nhìn xa xăm ra những chiếc lá vàng bị gió cuốn bay.>.....