Chu Sào cảm thấy hồ Shichahai lúc này cũng không giống với bình thường nhưng không giống ở chỗ nào thì cô lại không thể nói được. Cô thấy như mình đang đi trong một giấc mơ chỉ có thể nhìn thấy được hiện tại, và tương lai nhưng lại không thể quay trở lại. Bởi vì phía sau lưng là sương mù mờ mịt. Tất cả mọi thứ ở trên thế giới này đều quay xung quanh mình, nhưng nếu mình không chú ý thì nó cũng sẽ không tồn tại.
Đằng Tu đút hai tay vào túi, chậm rãi đi bên cạnh Chu Sào, thỉnh thoảng dừng lại một chút đợi Chu Sào, giống như hoàn toàn không hề vội vàng đi tìm kiếm con mèo kia.
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi?” Đằng Tu có khuôn mặt chỉ khoảng hai mươi, hỏi câu hỏi này thì lại không khác gì bậc cha chú.
“Qua khỏi sinh nhật năm nay thì sẽ được hai mươi, nhưng mà sinh nhật tôi vẫn còn chưa tới. Còn có hơn một tháng nữa. Tôi nhỏ hơn Khang Viễn ba tháng”. Chu Sào trả lời rất nghiêm túc.
Ngày sinh nhật của Khang Viễn đặc biệt dễ nhớ, là ngày 1 tháng 1 năm 1999. Người lớn thường hay bảo rằng ngày 1 tháng 1 là một ngày sinh nhật lớn, người mệnh không tốt, thì sẽ bị sinh nhật đè ép, người mệnh tốt, thì có thể nhờ vào ngày sinh nhật này mà đạt được phúc báo. Sinh nhật là cũng vậy, tên cũng vậy, thậm chí xăm mình cũng vậy...
Có người số mạng không tốt, không thể trấn áp được, ví dụ như ba của Chu Sào. Nghe bà ngoại kể, người đánh chết con rể mình lúc trước chính là lưu manh ở thành Tây, không có việc làm ổn định, ngày nào cũng phá làng phá xóm. Lại còn xăm hình Quan nhị gia ở sau lưng, sau đó quả nhiên không biết giữ gìn. Sọ khỉ bị đánh một cái, máu chảy đầy lưng, Quan nhị gia cũng bị nhuộm đỏ.
Bà ngoại Chu Sào đặc biệt kiêng kị chuyện này. Cho nên khi Chu Sào sinh ra, cần phải đặt tên, bên dưới hiên phòng phụ sản có một nhà chim én đến làm tổ, mỗi ngày chúng lại kẹp nhánh cây bay ra bay vào. Bà ngoại dùng ngón tay kẹp điếu thuốc của mình chỉ vào con chim én con, nói rằng nếu đã vậy thì gọi là Chu Sào đi, tên khiêm tốn một chút, đứa bé có thể khỏe mạnh. Huống hồ chim én an gia là dấu hiệu tốt.
Khang Viễn cũng không ăn sinh nhật. Chu Sào cũng không biết vì sao, hỏi thì bảo là quy tắc trong nhà, đàn ông con trai không cần phải ăn sinh nhật. Cô cảm thấy đàn ông sinh ra ở nhà Khang Viễn quá đáng thương. Lúc trước Chu Sào đã nói: “Tôi cũng không ăn sinh nhật, cậu đừng buồn”. Khang Viễn có chút kinh ngạc, nói: “Tôi không buồn”. Sau đó liền kéo mũ vải của Chu Sào xuống che mặt cô lại. Chu Sào cảm thấy hành vi này có chút kỳ lạ.
“Ừ cũng sắp lên năm hai đại học”. Đằng Tu gật đầu nói.
Mẹ Chu Sào chưa từng biết rằng Chu Sào học lớp mấy. Từ tiểu học cho đến cấp 2, từ cấp 2 lên cấp 3, phải sau khi học được một thời gian thì bà ấy mới biết. Có đôi khi cô cảm thấy bà ấy đột nhiên muốn thực hiện quyền uy phụ huynh, cho nên mới hỏi kết quả thi học kì thế nào, nhưng trên thực tế phải hai tháng nữa mới thi.
Đằng Tu cảm khái: “20 tuổi, lứa tuổi đẹp”.
Chu Sào tò mò hỏi: “Vậy còn cậu người ta năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Đại khái thì năm nay tôi khoảng hơn bốn mươi”. Đằng Tu nhìn về nơi xa xăm.
Chu Sào nắm bắt được hai chữ “đại khái”, cô cứ luôn cảm thấy đây không phải là một câu trần thuật xác định. Nhưng điều mà Chu Sào khiếp sợ chính là, Đằng Tu đã hơn bốn mươi? Gen nhà mẹ Khang Viễn không khỏi quá ưu việt.
“Nếu vậy, trông anh cũng trẻ quá đấy”. Chu Sào rầu rĩ nói, bởi vì cô nghĩ nếu như Khang Viễn cũng kế thừa loại gen đi ngược tự nhiên này, hai mươi năm sau chẳng phải bản thân cô sẽ trông giống như dì của Khang Viễn sao? Quả thực không dám nghĩ tới.
Có lẽ vì nhận thấy sự nghi ngờ của Chu Sào, Đằng Tu mỉm cười, trả lời một cách khó hiểu.
“Chỗ này lúc trước có bán khoai nướng”. Đằng Tu chỉ vào một tiệm trà sữa.
“Cô còn nhỏ chắc là không biết. Cái thùng sắt nướng khoai lớn như thế này này”. Nói đến đây, Đằng Tu dùng cánh tay phác họa ra một hình tròn, so sánh: “Bình thường được làm bằng thùng xăng bị vứt đi. Đặt khay nướng lên trên, phía dưới chọc một cái động đưa than lửa vào. Trên báo còn đưa tin, nói rằng khoai lang nướng bằng thứ kia, ăn vào sẽ có hại cho sức khỏe”.
“Chỉ là người dân thì không quan tâm, ăn ngon là được”. Đằng Tu nhún vai, lại nói: “Nhưng mà đúng là ăn rất ngon. Lúc tôi còn đi học ở bên này, mỗi lần tan học về nhà đi từ xa đã có thể ngửi được mùi thơm, còn tự mình lén lút mua ăn, sau đó về nhà thì không ăn nổi cơm chiều, bị mẹ tôi đánh một trận, nói tôi không ăn cơm đàng hoàng”.
Lúc Đằng Tu nói chuyện, Chu Sào lén nhìn trộm anh ta. Khuôn mặt của anh chàng này đã bị gió thổi đến đỏ hồng, mỗi lần nói đến chuyện quá khứ thì lại mỉm cười. Đây là nụ cười thổn thức, tuy là cười nhưng lại mang theo một chút buồn bã.
Ngay chỗ mà Đằng Tu chỉ vào, thình lình lại xuất hiện một thùng sắt nướng khoai lang đỏ. Bắc Kinh đã triệt tiêu loại cửa hàng như thế từ rất nhiều năm nay, Chu Sào đúng là lần đầu tiên mới gặp. Chu Sào chớp chớp mắt, đúng là nó xuất hiện ở đây một cách quá đột ngột.
“Chú Lưu trễ như vậy mà vẫn chưa về nhà sao”. Đằng Tu chào người bán hàng, có vẻ là người quen.
Chú Lưu vừa nghe thấy liền nhếch miệng cười, kéo cổ tay áo xuống vì gió lạnh, cổ cũng co rút vào trong: “Thì đúng là như thế, còn thừa ba củ, bán hết mới trở về. Ôi, hôm nay thật là lạnh. Tin thời tiết nói có một đợt không khí lạnh từ Siberia thổi qua, Tết nhất thật là hành hạ người khác”.
“Đúng rồi. Nghe nói hai mươi năm mới có một luồng không khí lạnh như vậy. Lần trước còn là năm 1999”. Chu Sào bổ sung. Nhưng chú Lưu không nói chuyện với cô, dường như không nghe thấy cũng không trông thấy.
“Tôi mua hết cho, không cần thối lại. Mau về nhà đi”. Đằng Tu lấy từ trong túi ra một tờ nhân dân tệ cũ kỹ, nói là bản in cũ, bởi vì Chu Sào chưa từng trông thấy.
“Còn nhỏ, tiền đều là do người nhà cho, làm sao chú có thể lấy tiền của con như vậy được?” Chú Lưu kiên quyết nhét hai đồng tiền thối vào trong tay Đằng Tu. Sau đó lấy từ trong thùng sắt ra ba củ khoai lang đỏ, dùng giấy dầu gói lại, còn vừa gói vừa nói: “Cố gắng lên, con là khách hàng đầu tiên vào được trường Đại học X của chú đấy”.
Đằng Tu không nói đến chuyện đó, “Ngọt không?”
“Yên tâm, rất ngọt”.
Đằng Tu nhận lấy ba củ khoai nướng. Khoai lang nóng bỏng tay trong đêm đông giá rét tỏa ra mùi thơm sực nức, vừa ngửi đã thấy còn mang theo rất nhiều ấm áp.
Đằng Tu đưa cho Chu Sào một củ khoai: “Bên ngoài bị khét một chút cũng không sao, để tôi giúp cô bóc vỏ, lúc ăn phải thổi đấy, nếu không sẽ bị bỏng...”
“Còn thừa hai củ để ở chỗ tôi trước, lát nữa cho cô mang về nhà”.
Chu Sào ăn một miếng, khoai lang này nướng đã lâu, vừa mềm mại vừa ngọt ngào, bỏ vào miệng liền tan ra.
Khang Viễn không thích đồ ăn vặt, nhưng lại thường xuyên mang đến cho Chu Sào thức ăn vặt mà bạn bè giới thiệu trên mạng, mỗi lần gặp Chu Sào đều không hề đi tay không. Không phải đồ ăn, thì chính là nước uống.
Thấy Khang Viễn xách theo túi lớn túi nhỏ, Chu Sào đều mắng hắn: “Lại đến chúc Tết tôi à?”
Thực ra Chu Sào rất ít trêu người khác, cô vẫn luôn điềm đạm, chỉ có ở trước mặt Khang Viễn mới buông thả bản thân, ngay cả trông thấy một con chó ị phân trên đường, cũng đều lôi kéo Khang Viễn đứng từ xa xa nhìn nó. Hơn nữa có đôi lúc cô nói chuyện còn có móc câu, khiến người khác nghẹn họng.
Ví dụ như âm thầm miêu tả chủ nhiệm lớp là củ cải trắng khắc từ cẩm thạch, bởi vì bà ấy trắng trẻo mập mạp nhưng lúc nào cũng xụ mặt. Sự miêu tả này khiến cho Khang Viễn tức cười, “Chu Sào tôi phát hiện cậu đã có được chân truyền của tôi đấy. Cái gì mà bánh bao Phú Cường, củ cải trắng cẩm thạch, thật là độc địa. Gian xảo”.
Mỗi lần Chu Sào dỗi hắn, Khang Viễn sẽ cười tủm tỉm nhìn cô, có đôi khi nhịn không được lại xoa xoa mặt cô. Giống như một con chó St. Bernard, ngay cả khuôn mặt nhăn nhó cũng rất bướng bỉnh.