Lúc Chu Sào tỉnh lại, thì cô đang ngồi ở trước cửa tủ lạnh, cả người đau nhức, cảm giác giống như mình đã ngồi trên sàn nhà suốt cả đêm. Bên ngoài hiên cửa sổ trời đã tờ mờ sáng.
Bên cạnh cô còn có túi giấy dầu đựng khoai nướng. Cô cúi đầu, trong lòng còn ôm một con mèo trắng.
Chính là con mèo của nhà Khang Viễn, Đừng Bới. Con mèo già nằm yên tĩnh trong lồng ngực Chu Sào, trên người nó vẫn còn ấm nhưng đã không còn hơi thở.
Chu Sào đứng dậy, lấy từ trong góc nhà một cái thùng giấy nhỏ, cẩn thận đặt con mèo vào bên trong. Sau đó cô đặt cái thùng giấy xuống dưới gốc cây trong sân viện. Ngẫm nghĩ một lúc lại đọc thầm câu “Cứ ở yên đó, chờ tao quay lại”.
Sau đó cô đi đánh răng rửa mặt, lúc đánh răng còn bị lạnh hắt xì mấy cái, kem đánh răng bắn tung tóe ra gương, cô lại hết sức kiên nhẫn lau mặt kính.
Lúc thay quần áo cô đã nghĩ đến: Tết phải mặc đồ tươi tắn một chút, nhưng chỉ nghĩ như vậy rồi sau đó vẫn lấy một chiếc áo khoác lông trắng mặc vào. Cuối cùng khóa cửa nhà đi đến bệnh viện.
Lúc vừa đến bệnh viện, cô lại chạm mặt dì Đằng đang đi mua thức ăn sáng ở dưới lầu. Trong tay dì Đằng là sữa đậu nành và bánh quẩy. Sau đó dì giơ bánh quẩy lên, vẫy tay với Chu Sào.
“Chu Sào, ăn không? Đi, lên đây cùng ăn nào, dì có mua cho bà ngoại con một phần”.
“Khang Viễn đã tỉnh lại vào sáng hôm nay. Hôm qua bác sĩ đã nói sau khi thuốc tê tan đi thì buổi tối có thể tỉnh lại, nhưng thằng nhóc đó lại ngủ suốt cả một đêm, không tỉnh lại lần nào, khiến dì sợ đến mức suy nghĩ lung tung”.
“Con đoán xem thế nào, sáng hôm nay tỉnh dậy nó cứ cười ngơ ngẩn, còn nhất định phải xuống giường đi gội đầu, nó nói nằm mơ thấy con đến thăm, sau đó sợ đầu tóc mình hôi thối. Dì đã nói bà ngoại của Chu Sào còn đang ở chỗ này, làm sao người ta có thể không tới được. Cái chân bó bột của nó còn phải có người rửa giúp…”
“Con nói có phải nó có tật xấu hay không. Hơn nữa không phải tuần trước hai đứa vừa mới gặp nhau hay sao? Sao lại giống như tám trăm đời không gặp vậy”. Dì Đằng vẫn còn lải nhải.
Chu Sào dừng bước, thần sắc có chút kinh ngạc: “Tuần trước?”
“Ừ nó nói hai đứa đến thư viện”. Dì Đằng nói. Tuần trước Khang Viễn mặc một thân màu đen ra ngoài còn đeo khẩu trang, nếu không nói là đến thư viện thì còn tưởng là đi ăn cướp. Kết quả tối hôm đó mang theo một khuôn mặt hầm hầm về nhà, dì Đằng còn tưởng rằng đã có chuyện gì.
“Hai chúng con… Cãi nhau, dì không biết sao?” Chu Sào thử thăm dò. Cô cũng cảm thấy rất bất ngờ. Bởi vì ngày hôm qua khi cô gặp Dì Đằng, thái độ của dì ấy cũng không khác gì lúc trước, càng không đề cập đến chuyện hai người bọn họ cãi nhau.
“Cãi nhau?” Dì Đằng cũng dừng bước. Mấy năm nay đích thực là không thấy Chu Sào tới nhà chơi, dì Đằng chỉ nghĩ trong lòng Chu Sào là con gái đã lớn, có chút xấu hổ. Hơn nữa Khang Viễn nói với bà rằng “Người ta bận học, ngày thường vẫn ở trọ trên trường, mẹ đừng lo, hai chúng con rất tốt. Cả ngày mẹ cứ hỏi mãi, sớm muộn gì cũng là con dâu của mẹ, không chạy được đâu”.
“À thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là gây gổ nhỏ mà thôi”. Chu Sào lập tức sửa lời.
“Phù!” Dì Đằng như trút được gánh nặng.
Phòng bệnh chỉ ở lầu 3, Chu Sào và dì Đằng không muốn chờ thang máy, liền đi thang lầu.
Lúc sắp đến lầu hai, Chu Sào dừng lại, do dự một lát, vẫn mở miệng.
“Dì à, có phải Khang Viễn có một người cậu tên là Đằng Tu không?”
“Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?”. Sắc mặt dì Đằng cứng đờ.
Sau một hồi im lặng, mới thở dài nói: “Hai mươi năm trước, đã qua đời rồi. Con hỏi thăm nó làm gì. Khang Viễn đã kể với con à?”
Thật ra thì Chu Sào cũng đã đoán được đại khái cho nên không mấy khiếp sợ. Sau khi sắp xếp lại từ ngữ, tuy cô không muốn lừa gạt người khác nhưng cũng không muốn kể cho dì Đằng nghe chuyện tối hôm qua, chỉ nói: “Con chỉ hỏi một chút thôi, nghe nói đó là một người rất tốt”.
“Là người rất tốt, rất tốt đấy. Hai mươi năm trước, vào một ngày mùa đông, đầu tiên nó cứu được một người phụ nữ có thai, về nhà thì phát sốt, phát sốt còn chưa khỏi, một tuần sau lại cứu một cặp đôi bị rơi xuống nước, bởi vì ngâm mình trong nước lạnh thời gian dài, sau khi lên bờ thì bị chẩn đoán viêm cơ tim, đưa đi bệnh viện, chưa được mấy ngày thì đi”.
“Sức khỏe nó rất tốt, từ nhỏ đến lớn không bệnh vặt gì. Không ngờ lại đột nhiên chết đi. Người xưa có một câu nói cũng rất đúng, người không bệnh lâu ngày thì không sao, hễ bệnh là mất mạng”.
“Thằng em này của dì, hai mươi năm trước còn là sinh viên, đầu óc rất thông minh, làm người chính trực lương thiện. Hàng xóm láng giềng đều thích nó. Đằng Tu đi được mấy năm, ba mẹ dì vẫn chưa chấp nhận được sự thật, mỗi lần đi ngang qua hồ Shichahai cũng đều rớt nước mắt. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”.
“Có phải là Khang Viễn đã kể với con nhà chúng ta không bao giờ ăn mừng sinh nhật cho nó không, thực ra thì lúc cậu của nó gặp chuyện dì đang có thai nó. Hôm cậu Khang Viễn qua đời, cũng là ngày nó sinh ra”.
“Con… có nhìn thấy ảnh chụp, rất giống Khang Viễn”. Chu Sào nói.
“Gần như là một khuôn đúc ra con ạ. Người trong nhà đều nói là Đằng Tu còn luyến tiếc ba mẹ của dì, cho nên mới đầu thai trở lại trong nhà. Tất cả chúng ta đều tin như vậy”.
“Lúc trước dì muốn đưa Khang Viễn ra nước ngoài du học, nó nhất mực không chịu. Khiến cho dì rất tức giận, sau đó nó nói muốn thi vào trường Đại Học X, học xong tấm bằng đại học thay cho cậu nó. Nó nói như vậy khiến cho ba mẹ dì đều xúc động, dì cũng không muốn ép buộc nó nữa. Nhưng mà Khang Viễn cũng rất cố gắng, nó đã thi đậu Đại Học X thật, lại còn học cùng một chuyên ngành với cậu của nó”.
“Đừng Bới chính là do cậu của nó nhặt về, nói là cứu được ở trong một ống khói, lúc Đằng Tu đem nó về cả người nó đen như một cục than vậy, tắm rửa sạch sẽ mới phát hiện hóa ra là mèo trắng”.
“Lúc Đằng Tu vừa mới qua đời, trong lòng dì đặc biệt không cam tâm. Ai cũng nói người tốt sẽ được đền đáp, vì sao em của dì tốt đẹp như vậy, mà chỉ mới hai mươi tuổi đã phải rời bỏ cõi đời. Vì những người xa lạ với mình, mà trả giá như vậy thật sự có đáng không?”
“Trước khi Đằng Tu qua đời nó còn an ủi dì, nói nó không hối hận cũng không oán trách, tất cả đều là số mệnh, không thể quy cho người khác được. Điều duy nhất tiếc nuối chính là nó đã sống đến từng tuổi này, mà còn chưa từng nếm trải hương vị lứa đôi, còn chưa từng yêu một cô gái nào…”
Nói đến đây, Dì Đằng đã nghẹn ngào: “Lúc đó nó còn nắm lấy tay dì nói ‘ chị à, nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ tìm được một cô gái, yêu quý cả đời, yêu sớm cũng không sao, cứ từ thanh mai trúc mã đến bạch đầu giai lão… Có người yêu, thì sẽ không đi làm anh hùng, chỉ biết lo cho cuộc sống của mình, không để vợ con phải lo lắng.' "
____________
Chu Sào vào nhà vệ sinh bệnh viện, sau đó mới lên phòng bà ngoại ngồi lại một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm đến trước phòng bệnh Khang Viễn.
Dì Đằng thấy Chu Sào tới, liền đứng dậy: “Chu Sào lại đây đi con, sữa đậu nành ở đây, bánh quẩy có hơi nguội, nhưng vẫn có thể ăn với sữa đậu nành. Hai đứa nói chuyện đi, dì đến chỗ bà ngoại Chu Sào ngồi một lát”.
Dì Đằng đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn Chu Sào và Khang Viễn.
Hơn hai năm không gặp, Khang Viễn chân bó thạch cao bị treo ở giữa không trung, cậu trai kia dùng một tư thế có chút buồn cười, nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, thái độ còn khá kiêu căng. Mặt băng lãnh, cằm cứng đờ giống như một pho tượng đá cẩm thạch, miệng mím lại thành một đường. Tuy rằng hắn đang tức giận, nhưng Chu Sào cảm thấy bộ dạng này cũng không khỏi quá đẹp trai. Nếu bỏ qua sự tồn tại của cái chân bó bột.
Thiếu niên kia đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt còn có chút trắng bệch, mấy sợi tóc màu đen phủ loà xoà trên trán, bởi vì vừa mới gội đầu xong, cho nên tóc còn có chút ẩm ướt.
Tuy rằng không khí lãnh đạm trầm mặc, nhưng đôi mắt khi nhìn thấy Chu Sào đã bán đứng hắn. Ánh mắt kia đen láy, giống như đang ôm Chu Sào.
Chu Sào có hơi run rẩy, nhưng không phải vì lạnh, trong phòng bệnh máy sưởi đã đủ ấm, bên ngoài hiên máy còn có dán một ít vỏ quýt. Đây là trong lòng cô run rẩy, đồng thời cũng rối bời.
Cô nghe thấy mình nói: “Đã lâu không gặp, Khang Viễn”.
Khang Viễn không trả lời, chân bó thạch cao, hành động không tiện, chỉ sờ soạng lấy ra một cây bút lông màu đen đã chuẩn bị từ lâu ở trong tủ đầu giường, cúi đầu viết lên trên thạch cao mấy chữ.
“Sau hai năm lẻ mười ngày thêm bảy tiếng đồng hồ, Chu Sào đã tới chủ động xin lỗi tôi. Nhật ký ngày 5 tháng 2 năm 20xx, tại bệnh viện Tích Thủy Đàm, phòng 304”.
Viết xong, Khang Viễn ngẩng đầu, vội vàng nhìn về phía Chu Sào, sau đó lại nhìn sang một góc phòng bệnh, mở miệng có chút khó khăn: “Biết sai rồi à?”
Chu Sào hít vào một hơi, đi đến trước giường Khang Viễn, nắm lấy tay hắn.
Ngón tay Khang Viễn lạnh lẽo, lúc vừa bị Chu Sào nắm lấy còn giật lại, sau đó Chu Sào liền cầm chặt hơn.
Nắm được một lúc lâu, hai người vẫn không nói gì.
Cho đến khi Khang Viễn mở miệng: “Chu Sào, cậu còn muốn sàm sỡ tôi đến khi nào? Tôi tha thứ cho cậu đấy, được chưa?!”.
Vẫn là giọng điệu quen thuộc, khiến người ta chỉ hận không thể đá hắn một cái.
Chu Sào lại tỏ ra hết sức dịu dàng, thở dài: “Cậu cũng đừng quá dễ dãi như vậy”.
Cậu trai hừ một tiếng: “Tôi dễ dãi như vậy, mà cậu phải hai năm mới đến”.
Gần như tuần nào hắn cũng sẽ xuất hiện ở chỗ của Chu Sào mấy lần, kiên nhẫn chờ một cơ hội tình cờ gặp nhau, sau đó hai người có thể làm hòa.
Nhưng không ngờ từ đó về sau Chu Sào không ra tới cổng chính không bước qua cổng sau, cuối tuần cũng chỉ nhốt mình ở nhà, hắn cũng không thể chạy vào trong sân nhà người ta mà đợi, nếu vậy thì lại quá rõ ràng. Hắn là người rất có khí phách, thề không cúi đầu.
Nghe câu nói này, bất chợt Chu Sào lại rơi nước mắt.
Khang Viễn lập tức hoảng loạn, muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng lại không dám sờ mặt cô, chỉ ngồi nhổm dậy: “Sao đột nhiên lại khóc?”.
Chu Sào lau lau mặt, lại mỉm cười nói: “Tôi cũng không biết. Tôi không muốn khóc”.
Thiếu niên cau mày nhìn cô, giống như là đang âm thầm nhận định đây là thật hay giả.
Chỉ nghe Chu Sào nói: “Xin lỗi thì cần phải nghiêm túc. Khang Viễn, xin lỗi cậu, tôi không nên đã biết rõ cậu quan tâm tôi, mà còn nói ra những lời tổn thương người khác như vậy”.