...Khi đến sân bay...
Anh không biết nói gì hơn chỉ ôm cô vào lòng.
Thực sự sau khi anh đến đó chắc chắn anh sẽ nhớ cô rất nhiều.
Có lẽ tình của hai người dù cách xa 5 năm nhưng vẫn không thay đổi.
Sau khi anh quay đi thì cô mới ôm chầm lấy anh.
Cô thủ thỉ vào tai anh:
“Mày đi tao sẽ nhớ mày lắm.
Tao với mày cũng chỉ mới gặp lại nhau mới đây thôi mà.
Tại sao mày lại đi sớm như vậy? Tao muốn mày ở nhà nhưng cũng muốn mày đi.
Em yêu anh, lần đầu tiên nói ra điều này.
Có lẽ không phải ở một nơi lãng mạn nào cả.
Nhưng mà đây là những lời nói từ tận đáy lòng.
Mong anh sẽ về sớm nhé“.
Đình Du nghe xong thì thấy đằng sau áo của mình ướt ướt thì quay lại.
Cô đã khóc từ bao giờ rồi.
Anh cũng nhẹ nhàng lau hết nước mắt của cô đi.
Anh thơm vào má cô rồi nói:
“Thôi nào bé con, bé con đừng khóc nữa.
Anh xót lắm.
Đáng lẽ anh phải dành nhiều thời gian hơn cho bé con.
Nhưng mà hiện tại anh lại khá bận với lịch trình.
Xin lỗi bé nhiều“.
Cả hai nhìn nhau không nói gì nữa nên anh cũng chuẩn bị đi.
Cô để một lọ nước hoa của mình vào trong túi áo anh.
Anh thấy vậy thì cũng chỉ xoa đầu rồi quay đi.
Hai người cứ vậy mà cách xa nhau một khoảng thời gian.
Sau khi anh đã lên máy bay và đi xa thì cô cũng bảo ông quản gia trở về nhà.
Trên đường đi cô không nói bất cứ một câu gì.
Chỉ nhìn những cái xe tấp nập đi vụt qua.
Không gian và thời gian đang theo tâm trạng của cô mà buồn xuống.
Về đến nhà thì cô ngồi lì trong phòng của mình.
Cô ngồi ở chỗ cửa sổ mà nhìn bầu trời.
Trời hôm nay thực sự rất đẹp.
Những đám mây trôi nhẹ nhàng qua ô cửa sổ.
Người ta nói đúng, tâm buồn thì cảnh cũng buồn theo.
Nguyễn Du có hai câu thơ sau: ' Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu / Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ '.
Ông đã cho ta thấy sự khẳng định mối quan hệ mật thiết với tình và cảnh.
Cảnh theo tình, tình mà buồn thì cảnh cũng buồn theo.
Cô nhìn cảnh vậy xung quanh mà lòng càng buồn hơn.
Cô chỉ thở dài rồi vẫn nhìn cái cảnh buồn rũ rượi đó.
Chiếc lá rơi có làn gió đưa chiếc lá vào tay cô.
Ngọc Nhi nhìn chiếc lá trên này mình mà mỉm cười.
Có lẽ cô đã suy nghĩ kĩ rồi.
Chỉ là chờ một tháng thôi mà.
Cô chờ 5 năm được thì một tháng đã là gì.
Sau đó cô cũng lấy lại tinh thần và tâm trạng có phần vui vẻ hơn.
Cô đi ra bàn làm việc của mình rồi bắt đầu làm việc.
Chỉ có công việc giúp cô bớt nhớ anh.
...Trưa hôm đó...
Cô đang ngồi làm việc thì có một tin nhắn gửi đến cho cô.
Cô cũng ấn vào xem.
Nội dung
_ Bé con ăn chưa vậy?
_ Vẫn đang làm việc chưa có ăn.
_ Bỏ công việc sang một bên rồi đi ăn đi.
Giờ ở đó cũng phải gần 12 giờ rồi còn gì.
Chiều bé còn đi làm nữa mà.
_ Em lớn rồi, không được gọi bé nữa.
_ Gọi bé cho đáng yêu.
_ Không đáng yêu cái gì hết.
_ Bé hết thương anh rồi à mà nói vậy?
_ Anh học cách nhõng nhẽo đó ở đâu vậy?
_ Anh làm gì có học gì đâu.
Lướt thấy nên tò mò xem một chút thôi mà.
_ Xí, anh ăn chưa?
_ Anh đang ăn thì mới gọi bé nè.
Chứ ở đây công việc cũng chất thành núi được rồi.
Mà có nhiều tài liệu cần làm gấp lắm.
Nên là tranh thủ ăn rồi nhắn bé luôn.
_ Vậy anh ăn đi rồi làm việc.
Em cũng đi ăn đây.
Yêu anh.
_ Yêu em..