Tôi lấy váy công chúa cho Trân Trân, giúp con mặc vào thân thể nhỏ bé.
Tiểu oắt con này, ở trước gương uốn éo ngắm nghía chính mình.
" Hạ Hạ, cái váy này thật đẹp! Con thích, rất thích nó, mẹ ạ."
Con gái trời sinh đã thích thứ đẹp đẽ, không kể tuổi lớn hay nhỏ.
Tiểu Trân Trân mặc vào cái váy này, còn cảm thấy không được hoàn mỹ lắm.
Bé lấy chiếc kính râm ở trong túi xách của tôi đặt trên chiếc mũi nho nhỏ.
Sau đó, lấy chiếc túi khoác lên bả vai nhỏ gầy của mình.
Soi gương, ngắm nhìn không thấy chán.
Đáng yêu chưa kìa.
" Công chúa Trân Trân của nội à, cởi váy ra để chuẩn bị ăn cơm nào."
Mẹ Hạo vui vẻ đi vào phòng.
" Nội, nội thấy Trân Trân mặc chiếc váy này có đẹp không ạ? Trân Trân cùng mẹ đã đi mua và chọn nó đấy! "
" Rất xinh, Trân Trân của nội là xinh nhất, giống một cô công chúa thực thụ vậy! "
Tiểu Trân Trân vui vẻ chạy lon ton đến bám vào mẹ Hạo, đòi bế.
" Nội, nội bế con! "
" Trân Trân, không được làm nũng với nội, phải ra dáng một tiểu cô nương chứ! Đã sắp bước vào Tiểu học rồi đó! "
" Nội, mẹ Hạ Hạ lại lớn tiếng với con, nội mắng mẹ hư! "
" Được rồi, được rồi, không ai được lớn tiếng với công chúa của nội hết! Công chúa của nội là ngoan nhất! "
" Vâng, con cũng quý nội nhất! Hạ Hạ hư, không yêu Hạ Hạ nữa! "
" Con bé này! Mẹ đừng chiều nó quá, để sinh hư thì khổ! "
" Không có sao! Trân Trân không có ba là thiệt thòi của con bé, mẹ cành phải quý con bé hơn! Để con bé cảm nhận được trọn vẹn hơi ấm gia đình "
" Mẹ.....!"
5 năm nữa lại trôi qua, con gái của tôi và anh ấy đã lớn rồi, tôi cũng ngoài 30, không còn trẻ đẹp như trước, chỉ có anh ấy.....!là mãi không thay đổi.
Sau một hồi mẹ Hạo dỗ dành đủ kiểu, hứa mua cho đủ thứ thì con bé mới chịu cởi bỏ bộ váy ra.
Ngồi trên bàn ăn.
" Mẹ Hạ Hạ ơi, mai trường con tổ chức hội thể thao, nên người thân cũng phải có mặt đó! "
" Vậy sao? Thế thì nội cùng mẹ của con đi tham gia nhé! "
" Nội ạ? Nhưng con thấy các bạn khác, ai cũng có ba mẹ đi cùng, còn con thì là bà nội với mẹ, tại sao ạ? "
" Tiểu công chúa Trân Trân của nội không muốn nội đi cùng con sao? "
" Dạ không phải ạ! Con chỉ muốn biết baba của con đang ở đâu, tại sao lại không thể đi cùng con và mẹ ạ? "
" Chuyện này....."
" Mẹ Hạ Hạ, baba của Trân Trân đang ở đâu vậy ạ? "
Trái tim của tôi lập tức đau đớn.
Không thể khống chế bi thương của mình được nữa, ôm tiểu công chúa Trân Trân khóc lớn lên.
Nước mắt nước mũi dây đầy quần áo của bé con.
Mấy ngày qua, tôi vẫn cố gắng ngụy trang, không cho phép mình được khóc trước mặt bé con mỗi khi nhớ về anh ấy.
Mà tiểu công chúa của tôi nói như vậy, làm tôi càng cảm thấy tủi thân hơn.
Bé con cũng nhớ baba của nó rồi?
Tôi cũng muốn cho con một người cha, cho con một ngôi nhà hoàn chỉnh! Nhưng phải làm thế nào đây?
" Mẹ Hạ Hạ đừng khóc, con xin lỗi, con không nên nói như vậy! ".
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Được bé con vỗ vai, tôi cảm thấy bản thân như được an ủi phần nào, tôi lau khô nước mắt.
" Không đâu, không phải lỗi của con, chỉ là mẹ hạnh phúc nên mẹ mới khóc thôi!
Hạnh phúc vì anh ấy đã để lại cho tôi một cô công chúa đáng yêu, ngoan ngoãn thế này.
" Còn về baba của Trân Trân......!baba của con đang ở một nơi rất xa! "
" Rất xa sao ạ? Sao baba không về thăm Trân Trân? Có phải vì Trân Trân vẫn chưa ngoan đúng không ạ? "
" Không phải, Trân Trân rất ngoan! Chỉ là baba bận lắm, không thể trở về với mẹ con chúng ta được.
Trân Trân phải hiểu cho baba chứ nhỉ! "
" Vâng ạ, baba vất vả làm việc để kiếm tiền mua váy đẹp cho Trân Trân! Trân Trân rất quý baba "
" Đúng rồi, Trân Trân giỏi quá! "
" Mẹ Hạ Hạ, baba là người thế nào vậy ạ? "
" Baba của con là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời này, luôn yêu thương, chiều chuộng mẹ vô điều kiện, luôn khiến mẹ hạnh phúc, chưa một lần nào làm mẹ buồn, có thể gả cho baba của con, mẹ chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Dù cho baba của con có đi xa nhưng anh ấy vẫn luôn dõi theo chúng ta, luôn mong muốn mẹ con mình mãi vui vẻ! "
" Oa, baba quả là một người tuyệt vời, thế thì Trân Trân cũng phải phấn đấu để trở thành người như baba, Trân Trân sẽ luôn yêu thương và bảo vệ mẹ Hạ Hạ! "
" Trân Trân của mẹ thật giỏi! "
Chồng ơi, anh có thấy không, con gái của chúng ta thật ngoan ngoãn và hiểu chuyện biết bao.
Anh yên tâm, em sẽ thay cả phần của anh chăm lo cho con bé thật tốt để con không cảm thấy thiệt thòi.
Tôi nhìn qua mẹ Hạo thấy bà cũng đang mỉm cười hạnh phúc.
" Chỉ mong sao gia đình chúng ta mãi luôn vui vẻ, hạnh phúc như bây giờ! ".