Mưa Hè Bất Chợt FULL


Thời Thần có một dự cảm kỳ lạ, chuyến thực tập lần này sẽ không được yên ổn.
Lúc chạy đến cửa toa tàu, cả cánh tay cô đều run rẩy.

Nhân viên soát vé kiểm tra vé và chứng minh thư của cô, sau đó để cô lên tàu trước, còn tiện tay giúp cô nhấc vali lên.
"Cảm ơn." Vì vừa mới chạy đến, mặt Thời Thần vẫn còn ửng hồng, hơi thở chưa ổn định, cô thở dốc từng hơi ngắn.
Vào trong toa, mắt Thời Thần sáng lên khi nhìn thấy Lâm Lạc Lạc đang xách vali đứng đợi cô ở cửa.
Lâm Lạc Lạc có chút ngại ngùng, vì vừa nãy bỏ rơi bạn nên có chút áy náy, lắp bắp nói: "Tớ đợi cậu ở đây."
Tìm được số giường, Thời Thần đẩy vali vào trong, ngồi phịch xuống, nhẹ giọng an ủi cô nàng: "Tớ đã soát vé vào ga rồi, còn không kịp lên tàu sao?"
Giường của Lâm Lạc Lạc ngay cạnh cô, đều là giường tầng dưới.

Cô nàng tiện tay ném túi lớn túi nhỏ sang một bên, lại lấy ra hai, ba món đồ từ bên trong, quay đầu nói với Thời Thần: "Tớ đi rửa mặt trước đây."
Thời Thần khua tay, ý bảo biết rồi.

Nghĩ đến lúc Lâm Lạc Lạc quay lại, cô sẽ đi rửa mặt, trên tàu vẫn nên có người trông đồ.
Gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng xong, cô ngồi trên giường nghỉ ngơi, tính toán thời gian, sáu giờ rưỡi sáng mai có thể đến ga Tân Thành, tin nhắn trong nhóm thông báo là bảy giờ tập trung, thời gian vừa khít.
Đợi Lâm Lạc Lạc quay lại, Thời Thần cầm bàn chải đánh răng đi đến khu vực rửa mặt.

Hai bồn rửa mặt đều chật kín người, một bên có một túi rác khổng lồ, một bên có người đang rửa mặt.

Thời Thần lùi lại phía sau, nặn kem đánh răng trực tiếp vào miệng.
Vừa đánh răng, cô vừa nghĩ, chỗ này còn tệ hơn cái nhà vệ sinh ở ngoài kia nhiều, nếu để Dương Giang Nghênh nhìn thấy chắc chắn sẽ xuống xe ngay lập tức.

Cô qua loa đánh răng một lúc, đợi người kia đi rồi mới tiến đến gần bồn rửa mặt, đánh răng cẩn thận, lại vốc một ít nước rửa mặt, sau đó mới quay người đi.
Con tàu đã bắt đầu lăn bánh về phía trước, chỉ cần đứng lên là phải cố gắng giữ thăng bằng, tránh bị lắc lư.

Trong toa tàu tối om, chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói từ bên ngoài để nhìn rõ lối đi chỉ đủ một người đi.
Thời Thần cẩn thận nhìn xuống chân, cố gắng mở to mắt, cẩn thận tránh để bản thân bị ngã sấp mặt.
Chờ đến khi di chuyển đến chỗ nằm, cởi giày chuẩn bị lên giường ngủ, cô nhìn thấy Lâm Lạc Lạc đối diện vẫn đang vỗ vỗ mặt, đưa tay ra sau lấy từ trong túi du lịch một túi bông tẩy trang, lại lần mò lấy ra một chai toner, thấm ướt rồi đắp đều lên mặt.
Lâm Lạc Lạc đắp xong miếng bông tẩy trang cuối cùng, chú ý thấy Thời Thần đã quay lại, thuận miệng chào hỏi: "Cậu về rồi à?"
"Ừ."
Lâm Lạc Lạc nhìn động tác của Thời Thần, mặc dù trong toa tàu tối om, nhưng cũng không thể che giấu được vẻ khó hiểu trong mắt cô nàng: "Cậu định đi ngủ luôn à?"
Thời Thần không để ý, kéo chăn lên, thuận miệng đáp, giọng nói vô thức mang theo sự khuây khỏa sau khi đã mệt mỏi: "Ừ, tớ rửa mặt xong rồi."

Lâm Lạc Lạc: "Cậu không dưỡng da à?"
Không khí im lặng hai giây, cho dù bình thường Thời Thần có qua loa đến đâu, thì lúc này cũng không thể thốt ra câu "Tớ không dưỡng da".

Cô suy nghĩ một chút, tìm một lý do có thể thuyết phục bản thân cũng có thể thuyết phục người khác: "Đồ của tớ để trong vali, lười lấy ra quá."
Lâm Lạc Lạc lộ ra vẻ mặt "Tớ biết mà, may mà tớ có tiên kiến", vội vàng chia sẻ với cô: "Tớ có mang theo này, lại đây đắp thử đi."
"Không cần đâu!" Thời Thần không có tâm trạng cũng không có sức lực đó, "Tớ mệt quá, mai rồi tính."
Lâm Lạc Lạc vỗ vỗ mặt, gỡ miếng bông tẩy trang đã hơi khô trên mặt xuống, hận sắt không thành thép* nói: "Cậu không tranh thủ lúc này nhanh chóng chăm sóc da đi, đợi đến chỗ mỏ than kia, da dẻ bong tróc đừng có khóc."
*Hận sắt không thành thép: Tức giận vì người khác kém cỏi, không nên thân.
Thời Thần cố gắng ngồi dậy từ trên giường, khoanh chân đối mặt với cô nàng: "Mỏ than gì vậy?"
Lâm Lạc Lạc: "Chính là nơi chúng ta sẽ ở trong thời gian tới, đổi thành cái tên mỹ miều là Công viên địa chất đào tạo chuyên ngành, nhưng thực chất là một cái mỏ than."
Khóe miệng Thời Thần giật giật, không biết nên nói gì.
Lâm Lạc Lạc lại lấy ra một chai gì đó từ trong túi du lịch, tiếp tục chủ đề: "Cậu có biết tại sao chúng ta phải chạy xa đến đây không? Chẳng lẽ núi Sùng Phố không đủ cao, nước không đủ trong sao?"
Hỏi xong, cô nàng tự mình trả lời: "Không phải, vì rẻ."
"Đừng mong đợi gì vào điều kiện chỗ ở, chắc chắn tệ hơn trường chúng ta nhiều, đàn chị nói không chen chân nổi ở căng tin, toàn ăn cơm thừa canh cặn, mỗi ngày đều phải tự chuẩn bị đồ ăn.

Ngày nào cũng phải chạy Đông chạy Tây, nói chung là nửa tháng tới chắc chắn sẽ không dễ dàng gì."
Không dễ dàng thì sao chứ, không đi coi như rớt môn, rớt môn thì không có tín chỉ, không có tín chỉ thì không tốt nghiệp được, không tốt nghiệp được thì tiêu đời.
Cho nên, dễ dàng hay không, cũng phải cắn răng chịu đựng.
Nghĩ thông suốt những điều này, Thời Thần vô lực nằm vật xuống, thở dài một hơi dài đầy chua xót.
"Ơ? Năm nay cậu không bị rớt môn nào à?"
Thời Thần nằm nghiêng đầu nhìn cô nàng, sau đó lại cảm thấy như vậy có chút thiếu tôn trọng, liền ngồi thẳng dậy nhìn sang, không hiểu ý của cô nàng là gì, chỉ đơn giản trả lời: "Không."
Thành tích của cô, nói là không rớt môn đã là khiêm tốn rồi, thậm chí còn có thể lọt vào top đầu của khoa.
"Tớ nghe nói..." Lâm Lạc Lạc dè dặt ghé sát vào, có chút giống như khúc dạo đầu của việc bày trò xấu, còn kéo người ta xuống nước, "Tớ chỉ nghe nói thôi đấy, đừng nói với ai khác nhé."
Radar hóng hớt của Thời Thần tự động bật lên, cô cũng ghé sát vào, tạo ra bầu không khí dè dặt, gật đầu như gà mổ thóc.
"Khoa Viễn thám của chúng ta mới chuyển đến đây thôi, trước đây đều ở bên Khoa học và Kỹ thuật Thông tin." Giọng Lâm Lạc Lạc nhỏ như tiếng muỗi vo ve, rõ ràng biết trong toa tàu không có ai quen biết, nhưng vẫn phải ghé sát tai mới nghe rõ được, "Năm nay có một sinh viên lớp Viễn thám, thi cuối kỳ không đạt, muốn điểm đẹp một chút để xét học bổng, bèn nhờ giáo viên sửa điểm trước khi nhập điểm."
"Haiz, không phải tớ nói chứ, khoa chúng ta chấm điểm đã dễ rồi, ở bên Khoa học và Kỹ thuật Thông tin với tỷ lệ trượt môn như vậy, có được mấy ai sống sót." Lâm Lạc Lạc chen vào một câu ngoài lề, sau đó dừng lại, "Thôi, nói tiếp nào, sau đó hội sinh viên nộp bảng điểm danh lên, tên cô ta nằm chình ình trên đó."
"Ba lần! Chính xác là ba lần nghỉ học không phép, điểm chuyên cần trừ hết, chỉ nhìn vào cái này là biết không xong rồi." Lâm Lạc Lạc ra vẻ bất lực, "Cô ta còn mặt mũi nào nữa chứ!"
Từ ngày đầu tiên nhập học đến giờ, đừng nói là nghỉ học không phép, Thời Thần còn chưa từng đi trễ lần nào.

Thậm chí ngay cả khi huấn luyện quân sự đứng nghiêm, huấn luyện viên nói không được làm động tác nhỏ, cô cũng giơ tay thẳng tắp, ngón tay cũng không dám động đậy.
Tốt nghiệp cấp ba rồi, vào đại học rồi, nhưng thói quen từ hồi cấp ba vẫn không bỏ được, đến giờ vẫn là một đứa con ngoan trò giỏi.
Lâm Lạc Lạc vẫn đang bĩu môi khinh thường: "Chắc chắn là quan hệ cũng không tốt, đến bạn cùng phòng cũng không ai giúp đỡ.


Bị bắt được ba lần, còn trốn được bao nhiêu lần nữa không biết."
"Không đi học thì đi đâu?"
Lâm Lạc Lạc liếc nhìn cô: "Ngủ, đi dạo phố gì cũng được, còn cô ta sao, chắc là bận hẹn hò với trai rồi."
Thời Thần im lặng không nói, thầm nghĩ, quả nhiên yêu đương ảnh hưởng đến học tập.
Lâm Lạc Lạc xoa xoa cổ: "Cậu biết nam thần khoa chúng ta không, Phương Lạc Tây ấy, lớp chúng ta có mấy tiết học chung với lớp Viễn thám, chậc chậc, chính là kiểu chúng ta đứng dưới đất ngước nhìn người ta trên cao ấy, giải thưởng nhận đến mỏi tay, lại còn đẹp trai nữa chứ, chỉ là mắt nhìn người không tốt, sao lại bị cô ta lừa gạt rồi nhỉ?"
Thời Thần nghe mà không lên tiếng, luôn cảm thấy giữa bọn họ có chút mâu thuẫn, liền nghe thấy Lâm Lạc Lạc nói tiếp, giọng điệu đầy tiếc nuối: "Thế là lại rơi vào bể tình của cô ta rồi."
Khuôn mặt Lâm Lạc Lạc áp sát vào, sự tò mò trỗi dậy, Thời Thần buột miệng hỏi: "Sao cậu lại đắp thêm một lớp nữa vậy?"
Lâm Lạc Lạc trợn mắt: "Khác loại mà, thôi không nói nữa."
"Này, cậu thật sự, nghe tớ đi, tranh thủ chăm sóc da đi, đừng để đến lúc thực tập xong da dẻ bong tróc rồi hối hận."
Thời Thần không mấy quan tâm nói: "Tớ có mang theo mũ và kem chống nắng mà."
Lâm Lạc Lạc: "Cậu chắc chắn là không có bạn trai nhỉ?"
"Không có, sao thế?"
"Tớ đoán là cậu không có mà, cẩu thả quá."
Thời Thần cảm thấy mình bị ghét bỏ triệt để, cố gắng gỡ gạc lại chút thể diện cho bản thân: "Cho dù có bạn trai, anh ấy cũng sẽ đau lòng, muốn tớ nghỉ ngơi thật tốt."
Lâm Lạc Lạc phì cười, chế nhạo: "Cậu chắc chắn là FA lâu năm."
Thời Thần: "..."
Con tàu xé toạc màn đêm cô độc và ảm đạm, kiêu hãnh tiến về phía trước.

Một tia sáng le lói chiếu vào cửa sổ, lần lượt chiếu lên những người lữ khách đang bận rộn và mệt mỏi.
Lâm Lạc Lạc dựa vào tia sáng le lói đó quan sát Thời Thần một lượt.

Tóc tai cô rối bù, dây buộc tóc chỉ có thể buộc đến đuôi ngựa, một đoạn ngắn vểnh lên trên vai.

Vài sợi tóc lòa xòa che khuất gò má, khiến cô trông có vẻ, ừm, dịu dàng.

Hàng mi rủ xuống, che giấu cảm xúc trong mắt, đôi mắt không to không nhỏ.

Sống mũi không được cao thẳng, nhưng lại rất thanh tú.

Lúc này, đôi môi mỏng mím chặt, chỉ để lộ ra chút hồng hào.


Trên má mọc thêm hai nốt mụn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
"Này, cậu mà ăn diện một chút, nhất định là một đại mỹ nhân." Lâm Lạc Lạc thốt lên lời nhận xét chân thành, còn có chút tiếc nuối thay cho sự vô tâm của cô, "Chắc chắn sẽ khiến đám con gái kia bái phục, nam thần chính là của cậu."
Lông mày Thời Thần nhướng lên, khóe môi hơi cong lên: "Cảm ơn, tớ không kén chọn, làm một tiểu mỹ nhân là được rồi."
Lâm Lạc Lạc: "..."
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, trong toa tàu đã ồn ào như chợ sớm, tiếng bước chân và tiếng trò chuyện không ngừng.

Giường nằm cứng không phải là giường nằm mềm, giữa giường và lối đi không có cửa kéo che mưa che nắng.

Tối hôm qua, cô vừa nằm xuống không lâu, tiếng thở đều đều đã truyền đến từ giường bên cạnh.

Thời Thần khó ngủ, cộng thêm môi trường xa lạ không mấy yên tĩnh, lăn qua lộn lại mãi mới ngủ được.
Trước khi đến Tân Thành, con tàu còn dừng lại bốn, năm lần, mặc dù hành khách lên xuống đã cố gắng hết sức để bước nhẹ nhàng, nhưng vẫn không tránh khỏi phát ra tiếng động.

Ngủ không ngon giấc một đêm cộng thêm việc lo lắng cho buổi tập trung, Thời Thần đã tỉnh dậy từ sớm.
Cố gắng xỏ giày vào, Thời Thần dựa vào mép giường, thò cổ nhìn về phía đầu toa tàu, đông nghịt người, không phân biệt nổi là đang xếp hàng rửa mặt hay là đang chờ xuống tàu.
"Cậu dậy rồi à?" Lâm Lạc Lạc dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, một tay vươn ra sau lấy điện thoại từ dưới gối, liếc nhìn.
"Tớ vừa nhìn thấy bồn rửa mặt bên kia đông người quá." Thời Thần nghĩ thầm thôi khỏi đợi ở đây nữa, xuống xe còn chút thời gian, rửa mặt ở nhà ga cũng được.
Lâm Lạc Lạc không mấy quan tâm: "Thôi bỏ đi, vòi nước ở đó chảy yếu lắm, chúng ta xuống xe rồi rửa."
"Cũng được." Thời Thần cũng có ý này, hợp ý cô.
Tân Thành là một thành phố phát triển dựa vào du lịch, bãi biển dài phía Đông là thương hiệu của thành phố, nhà ga cũng được xây dựng khá hiện đại.

Thời Thần kéo vali đứng trong thang máy, xoa xoa cánh tay đau nhức, cũng không quên cảnh tượng mình vất vả leo cầu thang ngày hôm qua, một lần nữa cảm thán, thang máy đúng là một phát minh vĩ đại.
Ra khỏi ga lại soát vé một lần nữa, Lâm Lạc Lạc huých khuỷu tay vào người Thời Thần: "Thời Thần, bên kia có nhà vệ sinh."
Bây giờ thời gian vẫn còn, ra khỏi ga là đến điểm tập trung, hai người cũng không vội, len lỏi qua dòng người tản ra, chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.

Sảnh chờ đông người, người ra, người vào, còn có tài xế xe ôm, thậm chí cô còn nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc trong lớp.
Thời Thần đánh răng nhanh chóng, rửa mặt qua loa, lấy khăn giấy lau sạch nước trên mặt.

Hàng bóng đèn trên đỉnh bồn rửa mặt tỏa ra ánh sáng chiếu vào gương, bỏ qua quầng thâm dày đặc dưới mắt, có lẽ cô cũng sẽ tin rằng mình là một khách du lịch xinh đẹp đến đây để thư giãn.
Đáng tiếc, cô không xứng.
Một tay túm tóc, năm ngón tay làm lược, cột thành kiểu tóc đuôi ngựa thấp.

Thời Thần đoán lát nữa tập trung chắc là sẽ đi xe buýt đến cái mỏ than kia, liền lấy khẩu trang từ trong túi đeo lên, lại lấy chiếc mũ lưỡi trai màu trắng từ trong ba lô đội lên.
Cô thu dọn xong, phía sau còn rất nhiều người đang xếp hàng chờ đến lượt, liền vỗ vỗ Lâm Lạc Lạc ra hiệu mình ra ngoài đợi cô nàng.

Lâm Lạc Lạc đang bận rộn thoa kem chống nắng, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Thời Thần ra khỏi nhà vệ sinh, không muốn đứng đợi ở cửa, liền đẩy vali đi về phía trước một đoạn, lấy điện thoại ra nhắn tin vào nhóm chat của phòng ký túc xá.
Căn cứ địa tám chuyện của các tiểu thư xinh đẹp giàu có (4)

[Thời Thần]: Tớ đến ga rồi.

Mấy cậu đâu rồi?
[Thôi Cáo Nguyệt]: Tớ đến lâu rồi, đang đứng hóng gió ở cổng chính đây.
[Thôi Cáo Nguyệt]: Phải nói là, gió ở Tân Thành lạnh thấu tim gan phèo phổi luôn.
Không lâu sau, hai tin nhắn nữa hiện lên.
[Triệu Mạnh Địch]: Tớ đi cùng Khương Nhị, khoảng mười phút nữa vào ga.
[Thôi Cáo Nguyệt]: Cậu ở đâu đấy, tớ qua tìm cậu, đứng đây nữa chắc tớ thành que kem mất @Thời Thần.
[Thời Thần]: Cậu còn vào được không? Tớ qua tìm cậu cũng được.
Ký túc xá Đại học Sùng Phố bốn người một phòng.

Phòng của Thời Thần, ba người học ngành Địa lý Tự nhiên, một người học ngành Bản đồ học và Hệ thống Thông tin Địa lý, chính là Thôi Cáo Nguyệt, mầm non duy nhất của phòng bọn họ.
Thời Thần nhìn điện thoại, khóe mắt cong cong, dưới lớp khẩu trang, khóe môi nhếch lên.

Cô cúi đầu vừa đi vừa tránh người qua lại.
"Này, em gái, đi xe không?" Một giọng nói mang âm điệu đặc trưng của Tân Thành nhưng miễn cưỡng coi là phổ thông cất lên, chặn cô lại.
Thời Thần ngẩng đầu, trước tiên kéo vali về phía sau một chút, lễ phép nói: "Không cần đâu, cảm ơn." Cô định tránh người đàn ông này, đi về phía góc khuất.
Không phải cô có thành kiến, mà người đàn ông này tuổi tác không còn trẻ, dáng người hơi phát tướng kiểu trung niên, nhuộm tóc vàng hoe, uốn xoăn.

Vẻ mặt có chút bóng nhẫy, thật sự không phải là người đáng tin cậy.
Thời Thần thầm nghĩ, may mà cô không đi xe, cho dù có muốn bắt xe, cô thà đi xe buýt cho phiền phức một chút, cũng sẽ không tùy tiện lên xe người lạ, lỡ đâu là xe dù thì biết làm sao, có khóc cũng không ai thèm nghe.
Vừa mới đi được hai bước, cô cảm thấy vali bị một lực cản lại, cô cố gắng kéo về phía sau.
Người đàn ông kia vẫn đang lớn tiếng rao hàng, nắm chặt vali của cô không buông: "Ấy, xe anh rẻ lắm, chờ em ra ngoài bắt taxi, tính tiền theo đồng hồ, đắt lắm đấy."
Thời Thần nhíu mày, nhưng giọng điệu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Em không đi xe."
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn được dạy, ra ngoài nên cố gắng tránh gây mâu thuẫn với người khác, nhập gia tùy tục, một điều nhịn chín điều lành.
"Ôi chao, mấy cô gái trẻ bây giờ đều như vậy, cứ nghĩ bắt xe ở trong này đắt.

Không biết là ra ngoài còn đắt hơn, lại còn phải quay lại.

Vừa hay thêm em nữa, chờ thêm mấy người, đủ một xe là đi được."
Thời Thần không biết ông ta lấy đâu ra kết luận là cô nhất định phải đi xe của ông ta, kinh doanh buôn bán cũng không thể ép mua ép bán, cô có chút tức giận, cảm xúc bốc lên từ trong lòng, không nhịn được muốn nổi nóng.
Trong đại sảnh đông nghịt người, có người tò mò đứng xem náo nhiệt, có người vội vàng chạy đi, tiếng ồn ào, cô một thân một mình đứng giữa tâm bão.
Ngay lúc cô sắp chửi tục, bên cạnh xuất hiện một chiếc vali màu trắng, trên cần kéo treo một chiếc gối chữ U màu xám, móc treo là một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, cùng kiểu dáng với chiếc trên đầu cô, lộ ra đôi giày AJ đỏ đen kinh điển.
Bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chắn ngang, giữ khoảng cách vừa phải, giọng nói mang theo sự khàn khàn lười biếng vì thiếu ngủ: "Có người đến đón rồi."
Nguồn: Tấn Giang
Editor: Gà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận