Thời Thần biết Phương Lạc Tây nấu ăn ngon từ rất sớm.
Nhưng nếu nói đến cơ hội được nếm thử tài nghệ của anh một cách nghiêm túc thì thật sự không nhiều.
Tính ra cũng chỉ có hai lần, một lần là mì trứng cà chua ở Nam Tỉnh, một lần là tiệc sinh nhật của cô.
Còn lại chỉ là bữa sáng Phương Lạc Tây để sẵn trên bàn, sandwich hay đại loại thế, những thứ đó không tính.
Lần này, trúng lúc Phương Lạc Tây được nghỉ, Thời Thần nảy ra ý định nhờ anh nấu ăn.
Phương Lạc Tây nằm trên giường không chịu dậy, lật người trùm chăn lên giả vờ làm nũng: "Không được, anh không dậy được."
Bây giờ trước mặt Thời Thần, anh càng lúc càng giỏi làm nũng, chẳng có chút dáng vẻ của người lớn.
Thời Thần quỳ gối bên cạnh anh, giả vờ như không nhìn thấy, đưa tay kéo chăn anh: "Dậy được mà."
"Không dậy được, anh không có sức."
Thời Thần bất đắc dĩ hỏi theo lời anh: "Làm thế nào anh mới có sức?"
Phương Lạc Tây nghiêng đầu, vẫn nằm im không nhúc nhích, chỉ hé mắt ra một chút: "Hôn anh một cái."
Anh thật sự không biết xấu hổ, mặt dày càng lúc càng dày, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, ra vẻ nghiêm túc, như thể chỉ cần hôn một cái là sẽ lập tức hồi phục sức lực.
Thời Thần không muốn để anh đắc ý như vậy, duỗi chân đá anh một cái, không dùng sức: "Toàn biết lừa người."
"Không tin thì thôi." Phương Lạc Tây nhắm mắt lại, quay người đi, không nhìn cô nữa.
"Ôi chao." Thời Thần nằm úp lên lưng anh, không biết làm sao với anh nữa, liền hôn lên má anh một cái cho có lệ: "Được chưa?"
Trông cô giống như đang nói: "Được chưa, được chưa, hôn rồi, hôn rồi, giờ có thể làm chuyện chính chưa?"
Vừa mới hôn xong, Phương Lạc Tây đã mở mắt ra, lại thấy cô không kiên nhẫn như vậy, lập tức nổi hứng.
Anh chống tay lên giường, làm bộ muốn dậy, nhưng chưa kịp duỗi thẳng tay đã lại nằm sụp xuống.
Thời Thần theo phản xạ cúi người xuống, mặt áp vào lưng anh, đau điếng.
"Lại hết sức rồi." Anh thật sự dám nói ra câu đó.
Thời Thần không chiều anh nữa, đi vòng qua bên kia, kéo anh dậy.
Sức cô không lớn, Phương Lạc Tây lại nằm im không nhúc nhích, cô kéo mãi không được, anh còn tranh thủ trêu chọc cô.
"Thật sự không hôn anh nữa à?"
"Em hôn anh thêm một cái nữa, anh sẽ dậy."
"Em không thử xem sao?"
"Thử đi."
"Không thiệt thòi gì đâu."
Cô toát cả mồ hôi, anh vẫn nằm im như phỗng, khiến cô mất mặt, bèn đổi chiến thuật, định cù lét anh.
Vừa mới chạm vào đã bị anh bắt lấy.
Phương Lạc Tây nhanh chóng lật người lại, một tay vòng ra sau gáy cô, ấn cô xuống, cho đến khi môi hai người chạm vào nhau.
"Như vậy không phải là được rồi sao."
Thời Thần nhìn anh, tức điên người, mình chưa đạt được mục đích đã bị anh chiếm tiện nghi.
Cô lại hôn anh một cái nữa, thậm chí còn há miệng cắn nhẹ môi anh.
Hành động này của cô khiến Phương Lạc Tây đứng hình mấy giây, đến khi hoàn hồn, anh đã lật ngược tình thế, đè cô xuống giường.
Bên tai vang lên tiếng hôn nhẹ nhàng, anh hôn cô từng chút một, không vội vàng cũng không chậm rãi, trêu chọc cảm xúc của cô, khiến cô cảm thấy cả người như bay bổng, không chạm đất.
Nhưng anh lại cố tình trêu chọc cô, không cho cô được thoải mái.
Có lẽ anh chơi quá hăng say, đến khi hết hứng thú, anh lại hôn cô một cái sâu, khiến cô hoàn toàn mất khả năng kháng cự.
Sau khi xong việc, Phương Lạc Tây cúi đầu cọ mũi vào mũi cô, còn cố tình dùng đầu lưỡi liếm môi cô, ánh mắt đầy vẻ ham muốn: "Em cố tình gây sự phải không?"
Nói xong, anh lại vô lực nằm đè lên người cô, giọng nói khàn khàn: "Nghỉ ngơi một chút, rồi anh đưa em đi."
"Nếu không nghỉ ngơi được thì sao?" Thời Thần cảm nhận được phản ứng của anh, miệng nhanh hơn não, buột miệng hỏi.
Nói xong, cô nhìn sắc mặt Phương Lạc Tây, hối hận không kịp.
Hình như anh không ngờ cô lại nói như vậy, anh cười khẩy một tiếng, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu có chút nguy hiểm: "Nếu không nghỉ ngơi được thì chỉ có thể làm phiền em thôi."
Thời Thần đỏ mặt, ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Không biết bao lâu sau, Phương Lạc Tây vỗ vỗ người con gái đang suýt ngủ gục trên giường, ra hiệu cho cô chuẩn bị ra ngoài.
Thời Thần ngay lập tức lật người xuống giường, chạy nhanh ra khỏi phòng, thậm chí còn không quay đầu lại.
Nhìn bạn gái chạy đi mất dạng, Phương Lạc Tây cười bất đắc dĩ, kéo chăn ra, đi theo cô.
Thực ra Thời Thần không phải nhất định phải ăn cơm do Phương Lạc Tây nấu, cô chủ yếu là thích thú quá trình nấu cơm cùng anh, vừa ấm áp vừa lãng mạn.
Ý tưởng của cô rất đẹp, nhưng vấn đề là cô không biết nấu.
Vai trò duy nhất của Thời Thần trong nhà bếp chính là bình hoa, thỉnh thoảng còn làm phiền Phương Lạc Tây.
Thời Thần thích xem người khác nấu ăn, thích quá trình nguyên liệu biến thành món ăn ngon, cho dù là video có chỉnh sửa cô cũng thích xem.
Sau khi phát hiện Phương Lạc Tây biết nấu ăn, cô cảm thấy mình như phát hiện ra kho báu.
Cô không sợ khói bếp, cũng không sợ nóng, cứ đứng túc trực ở cửa bếp.
Ngược lại, Phương Lạc Tây lại ghét bỏ, đuổi cô ra ngoài: "Em bị làm sao thế?"
Sau đó đuổi không đi, anh cũng kệ cô.
Anh không thật lòng muốn đuổi cô, nói cho cùng vẫn là xót cô.
Phương Lạc Tây biết nấu ăn, nhưng cũng không thường nấu, chủ yếu là vì anh không thích.
Thứ nhất là công việc bận rộn, cả ngày không ở nhà, lấy đâu ra thời gian vào bếp, thứ hai là anh có chứng sạch sẽ, nhà bếp nhiều khói bụi, nấu ăn lại phiền phức.
Nhìn thấy Thời Thần vui vẻ chờ đợi anh, anh lại cảm thấy hình như như vậy cũng được.
"Nghĩ xem muốn ăn gì chưa?" Phương Lạc Tây cầm chìa khóa xe dắt cô ra ngoài.
"Cái gì cũng được à?"
"Được."
Thời Thần vui vẻ nói: "Vậy đi thôi."
Đến siêu thị, Phương Lạc Tây mới phát hiện cô đã thật sự nghĩ kỹ rồi.
Cô có mục tiêu rõ ràng, thịt, rau củ đều không thiếu, rành rọt vị trí các quầy hàng trong siêu thị.
"Ăn không hết đâu." Phương Lạc Tây nhìn xe đẩy chất đầy thực phẩm, đau đầu nói.
"Em biết." Thời Thần lại ném thêm hai củ cà rốt vào xe, "Mai ăn."
"Mai mua sau, để lâu không còn tươi nữa."
"Vẫn tươi mà." Thời Thần phản bác, "Chỉ có một đêm thôi."
Cuối cùng, hai người vẫn mua đủ thực phẩm cho cả tuần.
Ra khỏi siêu thị, Thời Thần lại nhìn sang tiệm bánh mì bên cạnh, thèm ăn bánh ngọt.
Phương Lạc Tây: "Được, anh mua cho em."
"Em đi cùng anh." Thời Thần dựa sát vào anh.
Anh nhìn cô một cái, lại nhìn ánh nắng bên ngoài, không cản cô nữa.
Người đi bộ trên đường không nhiều lắm, có lẽ ai cũng ngại nắng nóng của Tây Hoài.
Đi một lúc lâu, trên đường chỉ có hai người họ.
Meo~
Thời Thần dừng bước, nhìn vào bụi hoa bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Anh có nghe thấy tiếng gì không?"
"Không." Phương Lạc Tây chỉ nhìn cô, không để ý đến thứ gì khác.
Meo~
"Có, có." Thời Thần có chút hào hứng, lần này cô nghe rõ rồi.
Phương Lạc Tây cũng đặt túi xuống, đưa tay vạch lá cây ra.
Meo~
Tiếng mèo kêu này mang theo sự sợ hãi, khiến người ta không khỏi xót xa.
Thời Thần nhìn chú mèo con trong bụi cỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, cả người bẩn thỉu, bộ lông cũng không nhìn rõ.
Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào người ta, trông thật đáng thương.
Cô muốn đưa tay ra ôm chú mèo, nhưng thấy chú mèo lùi lại, cô lại rụt tay về.
Thời Thần ngồi xổm xuống, không nhúc nhích, nhìn chú mèo một lúc, lại lục lọi trong túi, hình như không có gì cho nó ăn, cô nhìn chú mèo, cảm thấy có lỗi với nó, liền ngẩng đầu nhìn Phương Lạc Tây.
"Em muốn nuôi à?"
Thời Thần nhìn anh với ánh mắt long lanh, gật đầu.
"Không được." Phương Lạc Tây nhìn chú mèo một cái, trực tiếp từ chối, "Nhỡ đâu nó là mèo nhà, không phải mèo lang thì sao?"
Thời Thần hơi nghi ngờ, nhìn chú mèo bẩn thỉu, cảm thấy giả thiết này không thành lập.
"Mèo lang càng nguy hiểm, không thân thiện với người, lại còn nhiều vi khuẩn."
Cô lại cúi đầu nhìn chú mèo, không nói gì.
Phương Lạc Tây thở dài: "Nuôi mèo rất phiền phức, phải chịu trách nhiệm với nó cả đời, ăn, mặc, ở, đi lại, ăn, uống, ỉa, đái.
Em đã nghĩ kỹ chưa?"
Một lúc sau, Thời Thần nghiêm túc suy nghĩ, nhìn Phương Lạc Tây: "Em không muốn dọn phân."
Cô ngồi xổm xuống, nhìn Phương Lạc Tây với ánh mắt long lanh.
Phương Lạc Tây giật mình, ngắt lời cô: "Đừng có nghĩ đến chuyện đó."
"Ồ." Thời Thần nghĩ, nuôi mèo quả thật là một việc rất phiền phức, cũng là một việc cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Bây giờ cô cũng không thể dành nhiều thời gian cho mèo, hơn nữa Phương Lạc Tây lại còn có chứng sạch sẽ.
Hay là mua chút đồ ăn để lại cho nó, thôi vậy.
Ngay lúc cô đứng dậy chuẩn bị đi, chú mèo con tiến lên một bước, nghiêng đầu meo meo với cô.
Thời Thần dừng bước, nhìn chú mèo, lại nhìn Phương Lạc Tây, có chút tức tưởi: "Em cũng không muốn thế, nhưng nó đang làm nũng với em kìa."
Phương Lạc Tây cười bất đắc dĩ, nhìn chú mèo: "Thật sự muốn nuôi à?"
"Ừm ừm."
Anh cúi đầu nhìn xuống, chú mèo dưới đất rất nhỏ, có lẽ còn không lớn bằng giày của anh, cả người bẩn thỉu, gầy trơ xương, bóng dáng in dài trên mặt đất, đôi mắt to tròn.
"Nếu nó xấu, em cũng nuôi à?"
Thời Thần nhìn chú mèo, phản bác: "Nó sẽ không xấu đâu."
"Ai dọn phân?"
"Em!"
"Vậy được, em hỏi nó đi."
Thời Thần gần như nằm sấp xuống đất, nhẹ nhàng nói với chú mèo: "Em có muốn về nhà với chị không, sau này chị sẽ chăm sóc em."
Cô nói mãi, nhưng chú mèo không phản ứng gì.
Thời Thần có chút thất vọng, nhìn Phương Lạc Tây: "Hay là anh đi cất đồ trước đi, lát nữa quay lại, nếu nó vẫn còn ở đây thì thôi."
Quả nhiên, điều Phương Lạc Tây lo sợ nhất vẫn xảy ra, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị mèo cướp mất bạn gái.
Lúc Phương Lạc Tây quay lại, anh mang theo một hộp sữa tiêu hóa, đặt xuống đất, đưa cho chú mèo.
Chú mèo con ngửi ngửi, sau đó liếm liếm uống.
Thời Thần quay sang hỏi Phương Lạc Tây: "Anh có phiền không? Nếu không được, chúng ta có thể hỏi xem có ai muốn nuôi nó không."
"Anh thì sao?"
"Anh có chứng sạch sẽ mà."
Phương Lạc Tây ra vẻ thắc mắc: "Không phải em dọn phân sao?"
Thời Thần: "..."
Chuyện này cũng không cần phải nhắc lại nhiều lần như vậy.
"Anh thật sự không phiền à?"
"Không phiền." Phương Lạc Tây nhìn cô cười, "Chuyện sớm muộn thôi."
Thời Thần không hiểu anh đang nói gì, thấy chú mèo uống xong sữa, cô cũng không nhúc nhích.
Cô cắn răng, bước về phía trước, đi một bước quay đầu lại một lần: "Thật sự không theo chị về sao?"
"Chị đi đây."
"Anh trai kia còn nhiều đồ ăn ngon lắm, rất nhiều luôn đấy."
Hành động của cô rất khoa trương, như thể chú mèo có thể hiểu được.
Nghe đến câu cuối cùng, chú mèo mới nhúc nhích, đi theo hướng cô hai bước.
Thời Thần ngồi xuống, cởi áo khoác ra, ôm chú mèo vào lòng, nhỏ giọng nói: "Chị và anh trai sẽ chăm sóc em."
Phương Lạc Tây đứng bên cạnh cười: "Được rồi, anh trai sẽ chăm sóc hai người."
Họ đưa chú mèo đến bệnh viện thú y kiểm tra sức khỏe, vì là mèo lang nên cần kiểm tra nhiều hạng mục, họ đặt lịch hẹn rồi mới về nhà.
Bình thường khi Phương Lạc Tây bận rộn trong nhà bếp, Thời Thần luôn đi theo sau anh, hoặc là ngoan ngoãn nằm im một bên xem anh nấu ăn.
Hôm nay lại khác thường, vừa vào nhà cô đã cởi giày, chạy chân trần đến sofa.
Phương Lạc Tây nhìn thấy hành động của cô liền lên tiếng ngăn cản, nhưng ngay lập tức anh đã thấy cô ngồi thu lu trên sofa, ngoan ngoãn xem điện thoại.
Anh thầm thắc mắc, thấy cô không giẫm chân trên nền nhà, liền đi vào bếp nấu ăn.
Lúc cầm dao cắt rau, anh lại không nhịn được liếc nhìn ra ngoài, Thời Thần thật sự không nhìn anh lấy một cái, Phương Lạc Tây không khỏi tò mò, trong điện thoại có gì mà hấp dẫn cô đến vậy.
Ban đầu anh định nấu nhiều món, nhưng bây giờ đã rút ngắn quy trình nấu ăn, đợi đến khi bưng đĩa thức ăn ra phòng khách, thấy cô vẫn đang mải mê xem điện thoại, anh liền dùng tay gõ gõ bàn trà.
Thời Thần nghe thấy tiếng động liền lập tức tiến đến gần Phương Lạc Tây, chỉ vào điện thoại cho anh xem.
"Anh xem, cái cây leo cho mèo này đẹp quá phải không?"
Anh cúi đầu nhìn, điện thoại đang phát video, phát xong một đoạn, lại tự động phát lại từ đầu.
Video rất đơn giản, chỉ là một chú mèo leo lên leo xuống, không biết tại sao cô có thể xem lâu như vậy.
"Chú mèo này dễ thương quá, chân của nó ngắn quá!"
Thời Thần vuốt sang video tiếp theo, lại là một chú mèo khác, đang nhảy lên nhảy xuống.
Phương Lạc Tây cảm thấy thái dương mình giật giật: "Thời Thần."
Bình thường anh hiếm khi gọi tên đầy đủ của cô, bỗng dưng gọi như vậy, khiến Thời Thần chưa kịp phản ứng, động tác của cô dừng lại: "Hả?"
Cô có vẻ hơi mơ màng, quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt vô hồn, còn định quay lại xem điện thoại.
"Ăn cơm đi." Anh đưa đũa cho cô, lấy điện thoại của cô.
Thời Thần nhìn đĩa thức ăn trên bàn, dưa chuột trộn, rau cải xào.
Cô về nhà quên mất, tưởng tối nay sẽ nấu cơm cùng Phương Lạc Tây.
Lúc ăn cơm, Phương Lạc Tây nói bóng gió: "Trong nồi không còn gì nữa đâu."
Tuy rằng trên bàn chỉ có hai đĩa rau đơn giản, nhưng đủ ăn, Thời Thần không để ý lắm: "Đủ no rồi."
"Anh không nói cái đó."
Thời Thần dừng đũa, không hiểu ý anh là gì.
Phương Lạc Tây nhìn cô, ánh mắt đen láy, giọng nói lạnh lùng: "Ý anh là không thể vừa ăn trong bát vừa nhìn trong nồi, như vậy không tốt."
"Đúng!" Thời Thần nghĩ chắc anh mệt lắm rồi, mình còn chưa vào bếp giúp anh, cảm thấy có lỗi trong lòng: "Anh yên tâm, cho dù trong nồi còn đồ ăn, em cũng sẽ ăn hết."
"..."
Quả nhiên như lời cô nói, hai đĩa rau chỉ còn lại chút nước, bát cơm cũng sạch bóng, không còn một hạt cơm nào.
Thời Thần rất nhanh nhẹn, chỉ trong một buổi trưa đã mua xong tất cả những thứ cần thiết cho mèo.
Cô ngồi thu lu trên sofa, thỉnh thoảng lại cười khúc khích, trông có vẻ hơi ngốc nghếch.
Phương Lạc Tây tiến đến, ôm cô vào lòng, sau đó nâng cằm cô lên, giả vờ đe dọa: "Thích nó đến thế à?"
"Ừm! Siêu thích luôn!"
Xem ra là thật, nghe giọng điệu là biết cô thích đến mức nào rồi.
"Thích mèo hơn, hay thích anh hơn?" Anh không buông tay, vẫn cầm cằm cô, hai người mặt cách mặt rất gần.
Thời Thần đờ ra hai giây, không trả lời ngay.
Phương Lạc Tây thấy vậy bất mãn: "Cần gì phải do dự chứ?"
Thời Thần giật mình, lập tức trả lời: "Thích anh."
Nghe câu trả lời thiếu chân thành này, Phương Lạc Tây cười khẩy một tiếng: "Giả tạo."
"Không có mà!" Thời Thần nũng nịu trả lời, chu môi tiến đến gần anh, Phương Lạc Tây ngả người ra sau, Thời Thần sốt ruột.
Lúc này, anh mới chậm rãi nói: "Em có nghe câu nói này bao giờ chưa?"
Thời Thần: "?"
"Đừng tin lời phụ nữ nói trên giường."
Thời Thần đổ mồ hôi hột, hình như không đúng lắm, cô nhìn sắc mặt Phương Lạc Tây, lại biện minh: "Không phải ở trên giường, có thể tin."
Phương Lạc Tây ra vẻ "anh biết mà", mặt đen thui: "Sao lại không tính, sofa cũng là giường mà."
"..."
Sau đó, Thời Thần lại dỗ dành anh, hứa chắc chắn sẽ thích anh hơn một chút, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ thiếu nâng tay thề thốt.
Vài ngày sau, bệnh viện thú y kiểm tra xong, gọi điện báo họ đến đón mèo, Thời Thần trực tiếp đến dưới tòa nhà công ty của Phương Lạc Tây đợi.
Lúc tan làm, Phương Lạc Tây nhìn thấy Thời Thần đang đợi ở cổng, trong lòng anh ngổn ngang tâm sự.
Một mặt, anh vui vì bạn gái đến đón anh tan làm lần đầu tiên, dù sao thì vừa xuống lầu đã nhìn thấy bạn gái chờ đợi, nhịp tim cũng nhanh hơn một chút.
Nhưng mà, bạn gái anh chỉ nhìn anh với ánh mắt hờ hững, tâm trí đang đặt ở chỗ khác.
Nói trắng ra, lần đầu tiên cô đến đón anh tan làm không phải là vì anh.
Lên xe, Phương Lạc Tây đóng cửa xe, không nhúc nhích, tay đặt trên vô lăng, gõ gõ nhẹ.
Một lúc sau, anh quay đầu nhìn Thời Thần đã thắt dây an toàn, chuẩn bị xuất phát, ánh mắt đầy ý tứ.
"Em còn nhớ chứ?"
"Hả?" Câu hỏi bất ngờ của anh khiến Thời Thần không hiểu gì cả.
Câu trả lời này trong mắt Phương Lạc Tây chính là quên rồi, chính là không coi anh ra gì!
Anh thở dài, không có chút ý định khởi động xe: "Chúng ta đi đâu?"
"Đi đón mèo chứ đi đâu!"
"Hai chúng ta." Anh chỉ vào Thời Thần, rồi lại chỉ vào mình, cuối cùng chỉ ra bên ngoài: "Mèo."
"Đúng rồi." Thời Thần gật đầu, hùa theo anh: "Một nhà ba người."
Phương Lạc Tây rất hài lòng với câu trả lời này: "Ừ, mèo xếp cuối cùng."
Thời Thần ngẩn người, mới hiểu ra, cô cười khúc khích: "Ừ, theo lời anh, em thứ nhất, anh thứ hai, nó cuối cùng, được chưa?"
"Không phải, sao lại thành theo lời anh rồi?" Anh lại bắt đầu bắt bẻ chữ nghĩa.
Thời Thần không theo kịp dòng suy nghĩ của anh, chỉ nghe anh nói: "Đây là suy nghĩ thật lòng của em, là quyết định của cả nhà ba người chúng ta."
"Anh nói đúng." Thời Thần ngoan ngoãn gật đầu, dù anh nói gì cũng không phản bác.
"Anh quan trọng hơn nó."
Phương Lạc Tây bây giờ mới hài lòng, Thời Thần lại không nhịn được trêu anh: "Vậy chúng ta đưa ra quyết định này đã hỏi ý kiến mèo con chưa?"
"Rồi." Phương Lạc Tây không hề đỏ mặt.
"Hả?"
"Thần giao cách cảm."
"..."
Thần giao cách cảm cái gì chứ.
"Không sao, tối đa anh mua nhiều cá khô dỗ dành nó là được." Phương Lạc Tây nói xong, lại nhìn Thời Thần: "Nhà toàn là đồ của nó, chiếm hết chỗ của anh rồi."
Thời Thần cười bất đắc dĩ: "Anh cũng đâu có ngủ sofa, phòng khách tự nhiên là cho nó rồi." Cô do dự nhìn Phương Lạc Tây: "Anh với nó đổi chỗ cũng được."
"Không được." Phương Lạc Tây trả lời dứt khoát, "Phòng khách rộng, thích hợp cho nó chơi đùa."
"Không đi thì bệnh viện đóng cửa bây giờ!" Thời Thần cởi dây an toàn, tiến đến ghế lái, vòng tay qua tai anh, kéo dây an toàn thắt cho anh, sau đó cầm mặt anh, hôn anh một cái chụt.
Phương Lạc Tây hơi đơ người, không kịp phòng bị hành động đột ngột của cô, đến khi hoàn hồn, ánh mắt anh hơi sâu, nuốt nước bọt, lúc lên tiếng, giọng nói như thể vừa đi qua sa mạc: "Thời Thần."
"Hửm?" Thời Thần vẫn còn đang cầm mặt anh, chỉ cần nghiêng người thêm một chút nữa, mũi hai người sẽ chạm vào nhau.
Thấy anh định nói gì đó, Thời Thần lại tiến đến hôn anh một cái nhẹ nhàng.
Ngay lúc cô định rút lui, Phương Lạc Tây đưa tay ra ôm lấy gáy cô, ngăn cản hành động của cô.
Môi anh ấm nóng, nóng đến phỏng tay, nhiệt độ từ cơ thể anh lan ra, không chỉ là môi mà hình như cả người anh đều có cùng nhiệt độ đó.
Điều hòa trong xe phả ra luồng khí lạnh, nhưng không thể làm giảm nhiệt độ trong xe.
"Đi đón mèo không?" Phương Lạc Tây rút lui một chút, lại cọ mũi vào mũi cô.
Thời Thần cố gắng thoát khỏi vòng xoáy, lấy lại bình tĩnh, giọng nói nhỏ nhẹ, hơi thở dồn dập: "Đi."
Phương Lạc Tây ngồi rất gần cô, không có ý định rời đi: "Vậy lát nữa nhớ há miệng ra nhé."
Anh lại cúi xuống, khoảng cách vốn đã rất gần giờ đã biến mất, anh luồn lưỡi vào miệng cô, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó.
Thời Thần cũng chìm đắm trong nụ hôn, cố gắng đáp lại anh.
Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ gầm rú, Thời Thần mới nhận ra họ đang ở bãi đậu xe.
Không biết từ lúc nào, Phương Lạc Tây đã ôm cô ngồi lên đùi anh, lưng cô dựa vào vô lăng, hơi khó chịu.
Phương Lạc Tây xoa lưng cô, hơi thở vẫn còn dồn dập, hỏi ý kiến của cô: "Hay là, để nó ở bệnh viện thêm một ngày nữa?"
Thời Thần đánh anh một cái, trượt xuống khỏi đùi anh, ngoan ngoãn ngồi về ghế phụ, lẳng lặng thắt dây an toàn, không nhìn anh.
Thấy anh vẫn chưa nhúc nhích, cô mới đưa tay đẩy anh: "Đi thôi!"
Tình trạng giao thông buổi tối không được tốt lắm, trên đường liên tục bị tắc đường, đến khi tới bệnh viện, trời đã sẩm tối, Thời Thần trách móc nhìn Phương Lạc Tây.
Anh nhận ra ánh mắt của cô, cười nói: "Trách anh à, không phải em..."
"Thôi đi!" Thời Thần ngắt lời anh, mặt đỏ bừng, sau đó không nhìn anh nữa, xoay người bước vào bệnh viện.
Phương Lạc Tây nhìn cô vẻ mặt bực bội bước vào, cũng cười đi theo sau.
Nhân viên lễ tân kiểm tra thông tin của họ, sau đó đưa chú mèo con mà họ đã gửi hôm nọ đến, sức khỏe của chú mèo khá tốt, chỉ là hơi gầy.
Hình như nó còn nhớ Thời Thần, cọ cọ vào lòng bàn tay cô.
Thời Thần thấy vậy, lập tức cười, quay sang nhìn Phương Lạc Tây: "Anh xem, nó nhớ em kìa."
Cô lại vuốt ve chú mèo hai cái, cuối cùng cũng hiểu được niềm vui của những người nuôi mèo.
Lúc Phương Lạc Tây làm thẻ thành viên quay lại thì thấy Thời Thần vừa cẩn thận đưa chú mèo vào túi, vừa lẩm bẩm không biết nói gì.
Thấy anh quay lại, cô ôm túi mèo, cười ngẩng đầu lên.
"Vui vậy à?"
"Ừm ừm."
Cô luồn tay qua dây đeo túi, treo túi mèo lên người, hai tay ôm lấy túi.
Phương Lạc Tây ban đầu muốn lấy túi mèo, nhưng thấy vậy cũng không nhúc nhích nữa, đưa tay ôm lấy vai cô, dắt cô đi về phía bãi đậu xe.
Đến bên xe, Thời Thần thuận tay mở cửa ghế sau, Phương Lạc Tây trợn mắt nhìn cô.
Thời Thần cũng không phải là người vô tâm, không đến nỗi bỏ Phương Lạc Tây ở ghế lái, còn mình thì ngồi ghế sau.
Cô cẩn thận đặt túi mèo xuống ghế sau, lại cúi người lẩm bẩm với túi mèo vài câu, rồi mới đóng cửa xe, mở cửa ghế phụ.
Phương Lạc Tây nhìn thấy vậy, nhướng mày, cười nhưng không nói gì, cố ý làm kiêu: "Không ngồi canh mèo à?"
Thời Thần không phản ứng gì nhiều, đóng cửa xe, xoay người thắt dây an toàn, kèm theo tiếng "cạch" nhẹ, cô mới lạnh lùng nói: "Phương Lạc Tây, anh trẻ con thật đấy!"
Có lẽ vì tối nay không có việc gì, ngày mai lại là cuối tuần, nên Phương Lạc Tây không vội, không khởi động xe, hình như anh muốn nói chuyện với cô một chút.
Anh không nương tay, dùng hai ngón tay nhéo má trái cô, còn cố ý lắc lắc, thấy trên gương mặt trắng nõn của cô xuất hiện vết hồng, anh mới dừng lại.
Đầu ngón tay anh có một lớp chai mỏng, hơi ráp, nhẹ nhàng xoa xoa làn da ửng hồng, nhưng miệng lại không tha cho cô.
"Mới có mấy ngày mà đã bắt đầu chê anh rồi." Phương Lạc Tây kéo dài giọng, tay còn động đậy, miệng nói một đằng, mặt làm một nẻo, còn cười tinh quái như một đứa trẻ con đang nghịch ngợm: "Mấy hôm trước còn nói thích anh..."
"Phương Lạc Tây!" Thời Thần lên tiếng ngăn cản anh, gương mặt cô càng đỏ hơn, che đi vết hồng do anh vừa nãy nhéo, "Em không có."
"Không có sao?" Phương Lạc Tây không vội, chậm rãi hỏi lại: "Vậy chắc anh nhớ nhầm, lùi lại hai ngày nữa đi."
"Lúc đó cũng không có!"
Phương Lạc Tây nhìn cô, nhướng mày, ra vẻ "em nói gì cũng đúng": "Được rồi." Vài giây sau, anh lại hỏi lại với vẻ mặt không cam tâm: "Thật sự không có sao?"
"Không có!" Thời Thần nói xong liền không để ý đến anh nữa, gương mặt vẫn còn đỏ ửng, thấy anh không nói gì, cô tức giận quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt hơi buồn bã của anh, lại tiến đến gần anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thôi được, có một chút."
Cô vừa nói vừa quan sát sắc mặt anh, dùng ngón út và ngón cái chụm lại, chỉ để lộ ra một chút móng tay, cho anh xem: "Chỉ một chút này thôi."
Phương Lạc Tây nhìn ngón tay keo kiệt của cô, đưa tay ra nắm lấy, sau đó bao trong lòng bàn tay, vui vẻ nói: "Anh cũng thích em, rất nhiều."
Sau khi đưa mèo con về nhà, Phương Lạc Tây đi vào bếp nấu ăn.
Thời Thần cẩn thận lấy mèo con ra khỏi túi, đặt vào trong ổ mèo đã chuẩn bị sẵn.
Ngay lập tức, chú mèo con chạy nhanh ra, nấp sau rèm cửa ở ban công.
Thời Thần muốn ôm nó ra, nhưng lại sợ làm nó sợ.
Nghĩ đến bài tập về nhà còn dang dở, cô nhìn cửa sổ ban công một cái, rồi đứng dậy rời đi, để mèo con tự mình vượt qua giai đoạn phản ứng kích thích này.
Trên đường về nhà họ đã mua đồ ăn tối, Phương Lạc Tây vứt hộp đựng, đổ đồ ăn ra đĩa, bưng ra, thấy Thời Thần đi tới cũng không ngạc nhiên.
Anh cầm hai đĩa thức ăn: "Ăn ở đâu?"
Bình thường hai người luôn ngồi ăn ở bàn ăn, hôm nay là ngoại lệ, nên Phương Lạc Tây mới hỏi thêm một câu.
Thời Thần vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn rèm cửa, nghe thấy anh hỏi, suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Ra sofa ăn nhé?"
Phương Lạc Tây không trả lời nhưng hành động của anh đã thể hiện rõ ràng, anh trực tiếp bước tới, đặt đĩa thức ăn lên bàn trà.
Thời Thần thấy vậy liền vui vẻ đi vào bếp lấy bát đũa, đi theo anh ra phòng khách.
Phòng khách chỉ có một chiếc bàn trà nhỏ, Thời Thần thường ngồi bệt dưới đất, nhưng đối với Phương Lạc Tây chân dài, dù là ngồi dưới đất hay trên sofa, cũng không thể duỗi chân thoải mái được.
Thức ăn trong đĩa được hâm nóng lại, hương thơm bay nghi ngút, Thời Thần đói lâu rồi, liếc nhìn chú mèo con ở phía rèm cửa, cũng không quan tâm nữa, bắt đầu ăn.
Lúc ăn cơm ở phòng khách, Thời Thần luôn bật tivi, nghe tiếng tivi, nếu không cô sẽ cảm thấy nhàm chán.
Phương Lạc Tây thì không có thói quen này, nhưng anh vẫn vui vẻ làm theo ý cô.
Có lẽ do thức ăn trên bàn trà quá hấp dẫn, mèo con cũng thò đầu ra từ phía sau rèm cửa, nhìn hai con người bên kia.
Thời Thần đang xem tivi nên không để ý, cũng không nghe thấy tiếng mèo kêu, tự nhiên cũng không nhìn thấy nó đang dò dẫm tiến về phía trước hai bước.
Phương Lạc Tây nhướng mày nhìn chú mèo con đang muốn thử sức, cũng không lên tiếng, nó lại to gan meo meo với họ một tiếng.
Lần này tiếng mèo kêu gần hơn, Thời Thần cũng để ý.
Nhưng cô không dám nhúc nhích, cô sợ một chút động tĩnh cũng sẽ làm nó sợ hãi chạy trốn.
Thời Thần nín thở, nghiêng người lại gần Phương Lạc Tây, nhỏ giọng hỏi: "Nó có phải là đói rồi không?"
Phương Lạc Tây cũng học theo cô, nghiêng người lại gần: "Nó vừa ăn ở bệnh viện xong mà."
"Vậy nó làm gì thế?"
"Không biết."
Không biết từ lúc nào, anh đã ghé sát tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, khiến tai cô hơi ngứa, không gian vốn đang yên bình bỗng chốc nóng lên, Thời Thần lặng lẽ nhích ra xa anh một chút.
Quần áo hai người cọ xát vào nhau, nếu chú ý kỹ còn có thể nghe thấy tiếng ma sát nhẹ nhàng, trông có vẻ thận trọng, nhưng động tĩnh lớn như vậy, Phương Lạc Tây không thể không nhận ra.
Anh đuổi theo cô, ghé sát tai cô, còn gần hơn lúc nãy, giọng nói cũng nhỏ hơn: "Ăn cơm trước đi, đừng làm nó sợ."
Thời Thần ngoan ngoãn gắp thức ăn, nhưng mắt vẫn lén nhìn chú mèo, thấy nó không có động tĩnh gì thêm, cô mới quay lại xem tivi.
Không biết bao lâu sau, Thời Thần quay đầu lại, mới phát hiện mèo con không biết từ lúc nào đã lén lút chạy đến, hơn nữa còn tìm cho mình một chỗ ngồi thoải mái.
Thời Thần nhìn chú mèo con đang cuộn tròn trong vòng tay Phương Lạc Tây, không nói nên lời, trong lòng có chút ghen tị.
"Nó đến đây vậy từ lúc nào vậy?" Cô hỏi với giọng rất nhẹ, sợ làm chú mèo giật mình.
"Vừa mới đến." Phương Lạc Tây cúi đầu nhìn sinh vật nhỏ bé trong vòng tay, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, "Đặt tên cho nó đi."
Thời Thần mới nhớ ra, đúng là nó chưa có tên, bây giờ bảo cô nghĩ tên thì cô cũng không nghĩ ra, cô nhìn thấy hộp đựng thức ăn trên bàn, quay đầu lại, mắt sáng lên: "Thịt kho tàu!"
Phương Lạc Tây: "?"
Chưa đợi Phương Lạc Tây lên tiếng, cô đã tự mình phủ nhận: "Có phải là hơi qua loa không?" Ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua các món ăn trên bàn: "Đậu cove? Khoai tây? Khoai lang?"
Phương Lạc Tây không nhịn được đưa tay lên trán thở dài, thôi vậy, không ép cô nữa.
"Vẫn là hơi qua loa." Thời Thần không hài lòng, có chút thất vọng.
"Không vội, từ từ nghĩ."
Thời Thần không nghĩ vậy, vẫn phải có tên chứ, cô nhìn chằm chằm vào lưng mèo con: "Sữa? Sữa chua?"
Thấy cô có vẻ rất kiên quyết, Phương Lạc Tây nhìn bộ lông không hoàn toàn màu trắng, định đồng ý thì Thời Thần đã tự mình phản bác.
"Không phải toàn màu trắng." Thời Thần ngả người ra sau, bất lực nói: "Mệt quá đi mất!"
Phương Lạc Tây giơ một tay ra, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa, như thể đang an ủi cô.
"Bụi cây." Thời Thần bỗng dưng ngồi dậy, "Cái tên này thế nào?"
"?"
"Bụi cây." Thời Thần nghiêm túc giải thích: "Vẫn nên có ý nghĩa một chút, đặt tên theo nơi chúng ta tìm thấy nó, anh thấy sao?"
Phương Lạc Tây nhớ lại bụi cây trước cửa siêu thị, lại nhìn vẻ mặt hào hứng của Thời Thần, gật đầu đồng ý: "Ừ, cũng được."
Thấy anh đồng ý, Thời Thần mỉm cười, đưa tay ra sờ chú mèo trong vòng tay anh, cảm nhận bộ lông mềm mại, thấy chú mèo không phản ứng gì, cô liền tranh thủ sờ thêm hai cái, thở dài: "Ôi, con trai cưng của mẹ!"
Phương Lạc Tây giật mình, nhìn Thời Thần với vẻ mặt không thể tin nổi.
Cô lại vô tư gọi.
"Chị gái sẽ chăm sóc em thật tốt nhé!"
Lộn tuổi tác rồi.
Thôi, mặc kệ cô vậy, cô vui là được.
Từ khi trong nhà có thêm Bụi Cây, Thời Thần bỗng chốc trở thành bà mẹ bỉm sữa, việc gì cũng liên quan đến "cục cưng" của mình, gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi cô đều ở bên nó.
Bụi Cây cũng không còn dè dặt như lúc đầu, thỉnh thoảng còn làm nũng, lộ ra bản chất "tiểu ác ma" của mình.
Thời Thần cũng không còn kiên nhẫn như trước, thường xuyên trách móc nó vài câu.
Cô túm gáy Bụi Cây, đặt nó xuống đất, không hề nương tay, cũng không quan tâm nó có hiểu hay không: "Lần trước ai bị ngã vậy? Quên rồi à? Chân ngắn thế mà còn không ngoan."
"Ngã đến nỗi ngu người rồi, à không, ngã đến nỗi mèo ngu rồi, càng ngu hơn."
"Meo~" Bụi Cây phản đối, nhưng Thời Thần không để ý đến nó, cố gắng giữ hình tượng người mẹ nghiêm khắc.
Rõ ràng là cô muốn nuôi mèo, nhưng sau một thời gian, Bụi Cây lại thân với Phương Lạc Tây hơn.
Phương Lạc Tây tan làm về, nó sẽ nằm ở cửa meo meo kêu, Phương Lạc Tây đi tắm, nó sẽ ngồi ngoan ngoãn ở cửa đợi, Phương Lạc Tây ăn cơm, nó cũng sẽ nằm bên cạnh quấy rầy.
Thời Thần tắm xong đi ra, đang dùng khăn lau tóc, liếc nhìn phòng khách, không thấy Bụi Cây, liền hỏi Phương Lạc Tây: "Nó đâu rồi?"
Phương Lạc Tây đang chơi game trên điện thoại, nghe thấy cô hỏi, anh dùng một tay kéo khóa áo khoác xuống, trong lòng anh lộ ra một cái đầu mèo, Bụi Cây còn rất biết điều meo meo một tiếng.
Cô chưa từng cắt tóc, tóc rơi xuống ngực, ngọn tóc vẫn còn đọng nước, Thời Thần ngồi xuống tay vịn sofa bên kia, cúi đầu nhìn hai người kia.
Một người đang chăm chú xem điện thoại, một con mèo đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh.
Nhìn cảnh tượng này, Thời Thần bỗng dưng có cảm giác như mình vừa bắt gặp bạn trai ngoại tình, hai người kia thì tình tứ, còn cô thì thừa thãi.
Kết thúc ván game, Phương Lạc Tây nhìn thấy Thời Thần đang ngồi bên kia, anh đưa tay ra với cô, nhưng cô không đáp lại, khoanh tay ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt lạnh lùng.
Anh giơ tay mãi, cô cũng không phản ứng, anh liền ngẩng đầu lên nhìn cô.
Thấy anh nhìn mình, Thời Thần mới lên tiếng: "Chúng ta nói chuyện một chút."
Thời Thần không cười, Phương Lạc Tây cũng nghiêm túc nhìn cô, Bụi Cây trong vòng tay anh vẫn đang ngẩng đầu làm nũng.
"Anh không thấy gần đây chúng ta đang gặp khủng hoảng tình cảm sao?"
Phương Lạc Tây: "?"
Thời Thần dời mắt xuống, không nói rõ, nheo mắt nhìn Bụi Cây đang làm nũng trong vòng tay anh, lơ đãng bĩu môi.
Anh nhìn theo ánh mắt của cô, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của Bụi Cây, thấy được quan tâm, nó kêu lớn hơn.
"Hừ." Một tiếng cười khẩy vang lên.
Phương Lạc Tây nhìn vẻ mặt hờn dỗi của Thời Thần, không nhịn được cười.
"Anh còn cười được à?" Thời Thần bất mãn nói.
"Không có mà." Anh lập tức ngừng cười, tiến đến gần cô, quan sát cô: "Ghen à?" Anh làm bộ muốn sờ tóc cô, nhưng bị cô né tránh: "Em vừa gội đầu xong."
Vừa nãy không bật đèn, Phương Lạc Tây không để ý tóc cô chưa khô, vẫn còn đang chảy nước, anh nhíu mày: "Sao không lau khô đi?"
"Lát nữa, nói chuyện xong đã."
"Lau tóc trước đi." Anh không nhượng bộ.
Thời Thần đợi hai giây, ra vẻ hiểu ra, giọng điệu đầy oán trách: "Quả nhiên." Cô nhìn Phương Lạc Tây với ánh mắt như đang nhìn một kẻ bội bạc.
Phương Lạc Tây nhìn thấy ánh mắt oán trách của cô, cười bất đắc dĩ: "Em nghĩ gì thế, anh chỉ là muốn nói bây giờ trời lạnh rồi, không thể để tóc ướt như lúc trời nóng được, lỡ bị cảm lạnh, đến lúc đó em lại đau bụng, kêu ca inh hỏi."
Nghe anh nói, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ mặt lúc nãy: "Cho nên anh chán ghét em rồi à? Quả nhiên hết yêu rồi, tình yêu của anh đã dành hết cho người khác rồi."
"Không phải, anh dành cho ai chứ, đừng có vu khống anh."
"Ý giống nhau thôi!" Thời Thần phản bác, "Dành cho mèo hay dành cho người cũng giống nhau cả."
"Không phải." Phương Lạc Tây cười thật sự, lắc đầu: "Em có phải là ngốc không vậy?"
"Anh còn mắng em!" Thời Thần giận dỗi, đẩy tay anh ra, "Quá đáng rồi đấy."
Hai người cứ thế cãi nhau vì con mèo, nhân lúc hỗn loạn, Phương Lạc Tây chiếm tiên cơ, cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô, Thời Thần ngẩn người, hành động giãy giụa dừng lại, lặng lẽ nhìn anh.
"Lau tóc trước đi." Phương Lạc Tây đưa tay ra sờ vào áo cô bị ướt do tóc, Thời Thần không kiềm chế được phát ra tiếng rên nhẹ, không thể tin nổi nhìn anh, không hiểu sao anh lại có thể làm ra hành động "trắng trợn" như vậy.
Thấy cô không nói gì, Phương Lạc Tây lại cúi xuống hôn cô một cái: "Hửm?"
"Vâng."
Lúc Phương Lạc Tây đặt Bụi Cây xuống, đứng dậy rời đi, Thời Thần kéo anh lại: "Vậy anh thích nó hơn, hay thích em hơn?"
Bụi Cây không biết từ lúc nào đã bị ép tham gia cuộc chiến này, nó meo meo hai tiếng.
"Em." Phương Lạc Tây cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc khiến cô không hiểu nổi, "So sánh với ai thì cũng là em, lúc nào cũng là em."
Đợi Phương Lạc Tây quay người đi, Thời Thần mới cười tươi, thè lưỡi với Bụi Cây: "Lêu lêu lêu."
Một lúc sau, Phương Lạc Tây cầm máy sấy tóc từ trong phòng đi ra, Bụi Cây nhảy xuống khỏi sofa, chạy đến cọ cọ vào chân anh.
"Con mèo trà xanh này là ai nhặt về vậy?" Thời Thần nhìn nó, lắc đầu, "Đổi tên đi, gọi là Vườn Trà Xanh."
Vừa mới dỗ dành cô xong, lúc này Phương Lạc Tây không dám nói gì thêm, đi sấy tóc cho cô trước.
Tuy rằng Thời Thần luôn miệng chê nó, nhưng anh biết, cô rất thích Bụi Cây, nếu không cô cũng sẽ không mang nó về nhà.
Sấy tóc xong, Thời Thần dựa vào lòng Phương Lạc Tây, Bụi Cây nằm trong vòng tay cô, hình như nó biết phải nịnh nọt ai mới có cơm ăn, lúc này nó đang ngoan ngoãn nằm im để cô vuốt ve.
"Thích mèo đến thế à?" Phương Lạc Tây ôm cả hai, như thể hỏi thăm bình thường.
"Ừm ừm." Thời Thần dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp: "Hồi nhỏ em cũng từng nuôi một con mèo, là hàng xóm cho."
Phương Lạc Tây không nói gì, lẳng lặng đợi cô nói tiếp.
"Lúc đó bận học, em cũng không chăm sóc nó nhiều lắm.
Nhưng mỗi ngày em về nhà, nó đều đợi em ở cửa, ngoan lắm." Giọng nói Thời Thần có chút buồn bã, như thể cô đang nhìn thấy những ngày tháng đó.
Cô gái tóc ngắn, mặc đồng phục học sinh, vừa mở cửa nhà ra, đã thấy chú mèo con ngoan ngoãn ngồi đợi, cô vui mừng ôm nó lên, xoay một vòng, tiếng cười vang vọng.
"Nhưng mẹ em không cho nó vào phòng, em liền làm một cái ổ cho nó ở ngoài sân, rất đơn giản, nhưng nó không hề chê."
"Sau đó, có một ngày em về nhà, không thấy nó ở cửa.
Em hỏi mẹ, mẹ nói em phải đi học, nên đã cho người ta nuôi rồi."
"Mùa đông năm đó rất lạnh, không biết nó có sống tốt không."
Thời Thần không kể chi tiết, nhưng Phương Lạc Tây nghe giọng điệu của cô cũng biết chuyện không vui vẻ gì, anh ôm cô chặt hơn, như thể đang an ủi cô.
Vết thương thời thơ ấu anh không thể xóa bỏ hoàn toàn, chỉ có thể lặng lẽ bù đắp bằng tình yêu thương.
"Quốc Khánh này được nghỉ không?" Thời Thần ngẩng đầu nhìn anh.
"Có." Phương Lạc Tây xoa đầu cô, "Muốn đi đâu chơi?"
"Lâm Đồng thì sao?"
Phương Lạc Tây ngẩn người, không nói gì, hình như chưa kịp phản ứng.
"Bạn trai, có muốn về nhà em chơi không?"
Nguồn: Tấn Giang
Editor: Gà.