Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Mặt lưỡi mềm mại dán vào nhau, đầu lưỡi quấn quýt, cọ xát, dò xét, giống như muốn thông qua sự đụng chạm này để bày tỏ những tình cảm không diễn tả thành lời.

Giờ khắc này giữa hai người gần như đã không còn khoảng cách.

Đêm nay, ngoài cửa sổ, những bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi, được một người khác ôm vào trong ngực, bao quanh là nhiệt độ cơ thể không thuộc về mình, Diệp Xuyên nhận thấy bản thân mình dường như có chút mê luyến cảm giác này.

Mãi đến khi đôi môi Hắc Lục dừng trên vành tai, Diệp Xuyên mới bừng tỉnh từ trong mộng, cố sức đẩy người đàn ông phía trên ra một chút, “Này, anh vừa mới nói cho em thời gian suy nghĩ.”

Hắc Lục cắn nhẹ vành tai cậu, dùng chất giọng mang theo chút bực bội hỏi lại, “Tôi có nói vậy sao?”

“Có mà.”

Diệp Xuyên muốn hắn đứng lên, nhưng đẩy đẩy hai lần vẫn không nhúc nhích, “Anh đứng lên trước đi.”

Vẻ mặt của cậu mặc dù có chút buồn bực, trong mắt còn mờ mịt hơi nước, tuy mày cau lại nhưng có vẻ như không tức giận, thật giống như một con mèo lười bị quấy rầy tỉnh dậy khỏi giấc mộng nên gầm gừ vươn móng vuốt ra.

Cổ áo của cậu trong lúc dây dưa đã bị tuột xuống, lộ ra nửa bả vai.

Ánh mắt Hắc Lục không tự chủ được chậm rãi nhìn chằm chằm vào mảng da thịt trơn bóng săn chắc này, nơi cổ và trên gương mặt Diệp Xuyên còn vương lại một mạt hồng nhạt, nhuộm lên làn da mật ong một sắc màu khiến người ta thương yêu, vô cùng cám dỗ.

Hắc Lục nhìn đôi môi căng mịn ướt át của cậu, nhịn không được liếm môi của mình.

Hắn bắt đầu hối hận có lẽ mình không nên ăn vụng cái miệng nhỏ này.

Chẳng những không đỡ thèm, ngược lại còn làm trầm trọng thêm.

Hắc Lục cảm thấy giờ khắc này, biện pháp tốt nhất chính là đem người này nhét vào trong phòng khách, phải giả mắt điếc tai ngơ thôi.

Kéo Diệp Xuyên từ trên ghế sô pha đứng lên, Hắc Lục đưa tay sửa lại áo cho cậu, “Không còn sớm, đi ngủ đi.”

Diệp Xuyên cảm thấy thái độ của hắn đột nhiên lạnh lùng, có chút không rõ cho nên hỏi, “Vừa rồi anh như vậy.

Xem như là tỏ tình sao?”

“Nếu không thì là cái gì?”

Hắc Lục hơi nhếch khóe miệng, “Đùa giỡn sao?”

“Em có một vấn đề muốn hỏi.

.”

Diệp Xuyên do dự một chút, có một số điều cậu không biết nói vào thời điểm này có thích hợp hay không, nhưng nếu không nói ra, cậu lại cảm thấy như có cái gai nằm ở đâu đó, cứ châm chích không ngừng, “Bên cạnh anh.

Có người khác hay không?”

“Nếu em hỏi là quan hệ tình nhân hay đại loại như vậy,”

Hắc Lục cúi đầu nhìn cậu, “Chưa từng có.”

Hắn nói không phải không có, mà là chưa từng có.

Đối với Diệp Xuyên mà nói, đây là một đáp án bất ngờ.

Thần sắc Diệp Xuyên có chút dao động.

Vấn đề sau rốt cuộc có nên hỏi hay không đây? Hắc Lục nhéo cằm của cậu, “Còn muốn hỏi cái gì? Tình nhân hỏi xong rồi, có phải còn muốn biết về bạn giường hay không? Tôi có thể nói cho em biết, đã từng có.”

Hắn nhìn thái độ có hơi ngượng ngùng của Diệp Xuyên, ánh mắt mang theo vài phần trêu đùa, “Bất quá hiện tại không có.

Hơn nữa tôi cũng không thích bắt cá hai tay.”

Lúc Diệp Xuyên nghe xong nửa câu đầu vẫn còn đang suy nghĩ hắn nói “Đã từng có”

Ý là trước kia từng có, hay là hiện tại vẫn đang.

Dựa vào tính tình của cậu đương nhiên là muốn một lần hỏi cho rõ ràng, nhưng trước mắt cậu và Hắc Lục cái gì cũng không phải, hỏi nhiều có vẻ không hay cho lắm.

Trong lúc cậu vẫn đang còn rối rắm, vấn đề này đã được Hắc Lục nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, Diệp Xuyên nhất thời cảm thấy trận chiến này mình bị rơi xuống thế hạ phong.

Hắc Lục kia, da mặt rõ ràng dày hơn mình rất nhiều.

“Còn có cái gì muốn hỏi nữa không?”

Hắc Lục dùng ánh mắt như muốn tìm tòi nghiên cứu để nhìn cậu nhóc trước mắt này, tựa hồ cậu rất bận tâm đến mối quan hệ một đối một.

Nói như vậy, một cậu nhóc chưa hiểu sự đời và một người từng trải đều sẽ có cùng một thái độ.

Cậu ta cũng nghĩ như mình sao? Diệp Xuyên lắc lắc đầu, trên mặt toát ra thần khí mệt mỏi.

Những lời này với cậu mà nói tuy rằng cũng có thể hiểu biết thêm vài điều, nhưng mà hỏi như vậy vẫn không thể tránh khỏi xúc động khi nhớ lại một ít ký ức chẳng phải tốt đẹp gì.

Diệp Xuyên không biết là sự độc chiếm của mình quá mức mãnh liệt, hay là tính tự ti nhát gan chôn sâu trong nội tâm đang vùng dậy.

Có lẽ bởi vì thiếu hụt tình cảm, cho nên so với bất luận người nào cậu càng thêm khát vọng có được quan hệ qua lại bình đẳng.

Sau khi nói câu ngủ ngon với Hắc Lục, Diệp Xuyên quay đầu đi đến phòng khách.

Cậu biết chính mình có vấn đề, chứ không phải là Hắc Lục.

Cho dù cậu vẫn còn là xử nam, thì có thể giải thích được cái gì đâu? Tay cậu chỉ vừa mới đụng vào nắm đấm cửa, thì nghe Hắc Lục thấp giọng kêu, “Diệp Xuyên.”

Diệp Xuyên duy trì tư thế mở cửa không di chuyển, chờ hắn nói câu kế tiếp.

“Tôi vừa nghĩ đến việc em từng gặp qua Tiểu Quý.”

Hắc Lục dừng lại một chút, dường như đang cân nhắc xem nên nói như thế nào, “Em chỉ cần biết rằng tôi và cậu ấy không phải quan hệ bạn giường là đủ rồi.

Chuyện này nói ra rất dài dòng, sau này có dịp tôi sẽ giải thích cho em nghe.”

Đáy lòng Diệp Xuyên đột nhiên yên tĩnh lại.

Có một người băn khoăn đến cảm nhận của chính mình, còn hao tốn tâm tư cùng cậu giải thích, điều này đối với Diệp Xuyên mà nói là một loại thể nghiệm hoàn toàn xa lạ.

Có lẽ chính bản thân Hắc Lục cũng không biết những lời đó đối với cậu đặc biệt có ý nghĩa: Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Diệp Xuyên nhận được một lời giải thích chính thức.

Diệp Xuyên kiềm chế sự kích động không hiểu nổi trong lòng, nhỏ giọng hỏi hắn, “Anh không nghĩ là em sẽ.

cự tuyệt sao?”

Hắc Lục lắc đầu, “Tôi nghĩ, em đang nghiêm túc suy nghĩ về sự kết giao của chúng ta.”

Nội tâm Diệp Xuyên chợt nảy sinh một loại cảm động khó có thể nói bằng lời.

Phảng phất như thứ mà mình khát vọng thật lâu rồi, rốt cục tới một thời khắc bất ngờ nhất, được hắn dâng tặng cho.

“Đúng vậy, em rất nghiêm túc suy nghĩ.”

Diệp Xuyên xoay người nhìn hắn, nét mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, “Ngủ ngon, Hắc ca.”

Hắc Lục nhẹ gật đầu, “Ngủ ngon.”

Diệp Xuyên cứ tưởng rằng trải qua một ngày sóng gió như vậy, mình ít nhiều cũng sẽ trằn trọc trên giường một chút.

Không ngờ đầu mới chạm vào gối thì đã ngủ mất, đến nằm mơ cũng không có, đây thật sự là giấc ngủ ngon hiếm thấy trong mấy năm gần đây.

Lúc mở mắt thì sắc trời đã sáng tỏ, sau khi đánh răng rửa mặt xong rời khỏi phòng, mới phát hiện Hắc Lục đã đi ra ngoài.

Trên bàn ăn có sữa đậu nành và bánh bao, sờ vào đã nguội lạnh, xem ra hắn rời đi cũng đã khá lâu rồi.

Bên cạnh bữa điểm tâm là chùm chìa khóa nằm đè lên một tờ giấy, nhắn rằng buổi trưa sẽ quay về đón cậu đi gặp mặt Từ Mạc Ngôn.

Diệp Xuyên cầm lấy chùm chìa khóa, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.

Uống hết một ly sữa đậu nành nóng, Diệp Xuyên thuận tay đem mấy cái bánh bao mà mình không thích nhét vào tủ lạnh.

Người giúp việc theo giờ đã đến, phòng ốc được thu dọn sạch sẽ, Diệp Xuyên không có việc gì làm ngồi trong phòng khách xem báo một lát, sau đó quyết định đến siêu thị gần đấy dạo qua, mua một ít thức ăn để lấp đầy cái tủ lạnh trống rỗng.

Cậu ở trong này một đêm, muốn làm chút gì đó để hồi báo ý tốt của chủ nhân.

Gần tiểu khu còn có siêu thị, Diệp Xuyên mua mì, trứng gà, một ít thịt và các loại rau trái tươi ngon.

Xách theo bao to gói nhỏ về đến nhà, vừa đem mớ đồ mới mua phân loại rồi cất đi, thì nhận được điện thoại của Hắc Lục.

Hắn nói đang trên đường về, kêu cậu năm phút sau xuống lầu.

Lúc gặp lại Hắc Lục, có lẽ bởi vì thần thái cử chỉ của hắn đều quá mức bình thản, trong lòng Diệp Xuyên cũng tự nhiên buông lỏng, chỉ cảm thấy giờ phút này, giữa hai người tăng thêm vài phần cảm giác quen thuộc vi diệu.

“Hẹn gặp ở quán ăn Quảng Đông.

Từ Mạc Ngôn có lẽ đã xuất phát rồi, phỏng chừng sẽ đến sớm hơn chúng ta một chút.”

Hắc Lục nhìn nhìn Diệp Xuyên, “Hồi hộp sao?”

Diệp Xuyên lắc đầu, “Hiện giờ đã không còn lo lắng nữa.”

Hắc Lục nói thêm: “Từ Mạc Ngôn này nếu phải dùng ba chữ để hình dung thì chính là công tác cuồng.

Làm việc với hắn, nhất định phải vô cùng cẩn thận, nếu không sẽ bị hắn mắng cực kỳ thảm thiết.”

Diệp Xuyên kinh ngạc, “Tính tình hắn xấu lắm sao?”

“Cũng không phải.”

Hắc Lục nghĩ nghĩ, tìm một cách nói thích hợp, “Chỉ có thể nói trong công việc hắn có yêu cầu rất cao.

Chẳng những đối với chính mình, mà với những người chung quanh cũng vậy.”

Diệp Xuyên gật gật đầu.

“Còn có một điều phải nhắc nhở em, người này là điển hình của kiểu người nói năng chua ngoa tâm đậu hủ.

Đó là một tật xấu thực đáng ghét, có đôi khi một câu thực bình thường, hắn cũng không có gì ý xấu, nhưng từ miệng hắn nói ra, lại khiến người ta cảm thấy mình thật thấp kém.”

“Cái gì là.

cảm thấy thấp kém?”

Hắc Lục thực nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Tôi ví dụ nhé.

Khi chúng ta tới, tôi đoán chắc chắn hắn sẽ nói.

.”

“Ớ, lão Hắc à, chỗ của tôi cũng không phải là nơi kiếm tiền dựa vào khuôn mặt, ông tìm cho tôi người giúp việc như vậy, bộ tính kêu tui dùng mỹ nhân kế đi dụ dỗ tội phạm để lấy bằng chứng sao?”

Diệp Xuyên nhìn vị học giả hào hoa phong nhã này ngồi ở phòng ăn riêng của một nhà hàng cao cấp, miệng lại thốt ra một câu không ăn nhập chút nào, trong lòng có thể hiểu được hai chữ “Khiếm nhã”

kia.

Cậu thực tình không biết nói gì nhìn Hắc Lục ở bên cạnh, Hắc Lục cũng đang nhìn cậu, trong ánh mắt rõ ràng nói: Thế nào, tôi đoán có sai đâu? “Xin chào Từ luật sư.”

Diệp Xuyên lễ độ cùng hắn chào hỏi, cố gắng giành được một ấn tượng tốt ở lần đầu tiên gặp mặt, “Tôi là Diệp Xuyên, sau này còn nhờ ông chỉ dẫn nhiều.”

“Tốt, rất lễ phép.”

Từ Mạc Ngôn đánh giá cậu từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn tỉ mỉ một vật trang trí lạ mắt.

Họ Từ này trong khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao, tướng mạo nhã nhặn, đôi mắt dài hơi nhỏ nhưng ánh mắt lại vô cùng tinh anh lợi hại.

“Công việc ở chỗ của tôi, lão Hắc đã nói với cậu rồi chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui