Mùa Hè Mang Tên Em


Trương Chú có vẻ rất tức giận, trông như sắp thò tay bóp chết cô tới nơi.

Tuy vậy cậu vẫn không nói lời nào, hoặc giả đúng hơn là không còn lời nào để nói.
Thịnh Hạ nín thở sắp đứt cả hơi thì thấy cậu bỗng vơ bài làm văn đang đặt trên bàn mình, đập bốp lên bàn cô, “Mình tên gì?”
“Trương… Số…” Cậu tức quá hóa điên rồi ư?
“Chữ SHU nào?”
Thịnh Hạ: …?
Cô đảo mắt liếc bài làm của cậu, thấy chữ “Số” trong cụm Trương Số ở cột họ tên bị khoanh tròn bằng bút đỏ, bên cạnh có nét chữ Phó Tiệp: Bạn cùng bàn dễ thương quá chừng ^-^.
Chỉ một cái nhìn, thừa sức nhận ra hai chữ “Trương Số” kia là nét chữ Thịnh Hạ.
Chẳng lẽ không phải chữ Số này? Thế, là chữ Thụ? Thúc? Thuật? Âm đọc gì mà thật có quá nhiều chữ hợp dùng đặt tên người.
Lần này cô sơ ý thật rồi.

Đúng là không thể chủ quan theo suy đoán ban đầu được.
“Mình xin lỗi,” viết sai tên người khác quả thật là hành vi không phải phép.

Thịnh Hạ thành khẩn xin lỗi, cắn môi, vô cùng xấu hổ, “Thế, tên cậu là chữ SHU nào vậy?”
Đôi mắt cô những khi chột dạ trông cứ như đang phải gánh nỗi oan thấu trời, tưởng chừng chỉ một cái chớp mắt sẽ lập tức trào ra cả ao nước.
Sao cậu ta có thể không biết xấu hổ mà trưng ra cái vẻ vô tội như thế? Cậu ta đã vào lớp được hơn nửa tháng rồi, cả chữ “Kỳ” có tới mấy chục chữ đồng âm trong tên Hầu Tuấn Kỳ cũng còn viết đúng, đâu có cái lý không biết tên cậu là chữ “SHU” nào?
Trương Chú lảng mắt nhìn đi, giật cổ tay Thịnh Hạ về phía mình, rút phát trúng ngay cây bút lông dầu trong ống bút pha lê “công chúa Disney” của cô, đè từng nét viết lên tay cô chữ “Chú”.
Ngòi bút lành lạnh quét qua da thịt như dòng điện râm ran lan khắp toàn thân.
Thịnh Hạ cảm thấy cổ tay nơi bị cậu nắm chặt đang bừng bừng nóng lên, nhiệt độ ấy chậm rãi lây sang vành tai, gò má.
Chẳng biết cậu có đè lên mạch đập nơi cổ tay cô không, mà nhịp đập nơi ấy giờ mải mốt, dồn dập.
Cô muốn rút tay về nhưng thái độ cậu rất kiên quyết, khi bị kéo giật lại còn vì thế mà gần vào cậu hơn.
Trương Chú viết xong, nắm cổ tay nhỏ nhắn giơ lên ngắm nghía vẻ rất hài lòng, “Là chữ Chú này, biết chưa? Cấm xóa, trước khi đi ngủ nhìn thêm vài lần, ngủ dậy cúi chào, trông nom hôm sớm, đảm bảo cả đời này cậu cũng không viết sai được.”
Thịnh Hạ lí nhí: “Thành ngữ này đâu phải dùng như vậy… Trông nom hôm sớm, tối tối hầu hạ đi ngủ, sáng dậy hỏi thăm, là từ chỉ việc con cái chăm sóc cha mẹ thời xưa.”
Sao cung phản xạ của cô bẻ lái lụa thế nhỉ?
Trương Chú: “Thật héo vc lời.”
Thịnh Hạ: “Gì cơ?”
Trương Chú: “… Khen cậu thông minh nhanh nhạy, có văn hóa, nói gì cũng đúng.”
Thịnh Hạ cúi đầu: … Chắc chắn không phải như vậy.
Trương Chú cũng im lặng.

Cái mặt cậu ta ra vẻ trầm tư cả nghĩ thế kia là nhẽ làm sao? Cậu đã rất nể mặt mà nuốt vế “hay cậu làm bố tôi luôn đi” vào bụng rồi đấy.
Thịnh Hạ không dại dột đến mức tiếp tục chủ đề này.

Có chăng vì trong cô đã vẽ sẵn ra tình huống còn tồi tệ hơn nên sự việc đáng xấu hổ này vẫn chưa phải là quá tệ.


Cô từ từ xoa dịu cõi lòng lắng lại, chuyển mắt nhìn chữ viết trên bắp tay.
Không ngờ tên cậu là chữ “Chú” này, một chữ rất hiếm gặp.
Chú: là cơn mưa kịp lúc, là thứ nước cam lộ trời ban, dùng để ví von ân điển.
Trong lòng bố mẹ, hẳn cậu phải là món quà quý giá nhất.

Chắc chắn bố mẹ cậu rất yêu cậu.
Tiết tự học tối đã qua một nửa Thịnh Hạ mới nhận ra bài làm văn của mình vẫn chưa được phát.

Đến khi giải lao Tân Tiểu Hòa sang tìm, mặt mày nham nhở, giọng điệu cợt nhả trêu: “Hổng chỗ nào chê nha ~”
Thịnh Hạ chưa kịp hiểu gì thì Tân Tiểu Hòa đã chỉ ra bảng thông báo phía sau lớp học, “Bài của cậu được dán lên tường văn mẫu cho mọi người tham khảo rồi!”
Đang là giờ giải lao, có mấy người đứng vây quanh khoảng tường văn mẫu rỉ tai thì thầm, còn có bạn ngoái cổ đưa mắt nhìn Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ chẳng hiểu chuyện gì, tuy thế không định chen vào đám đông, dù sao cũng chỉ là chuyện cô lại được điểm tối đa?
Tân Tiểu Hòa ngồi chỗ của Trương Chú, thò tay ôm tay Thịnh Hạ, “Một mình mình ngồi bên đó chán lắm luôn, ước gì tuần này qua nhanh một chút!”
“Ừ, ước gì qua nhanh đi…”
Ngồi cùng bàn với con gái vẫn thoải mái hơn hẳn.
Tân Tiểu Hòa buông Thịnh Hạ ra, uể oải ngó nghiêng mặt bàn Trương Chú, “Sao cậu ta chẳng có cuốn sách tham khảo thêm nào nhỉ?”
Đúng là không có.

Thịnh Hạ nhận thấy rằng trừ hoàn thành bài tập mỗi ngày, hồ như cậu không làm thêm bất cứ bài luyện tập nào khác.

Điều này khác với hình ảnh một học sinh học giỏi xuất sắc cô vẫn nghĩ.
Thịnh Hạ nói: “Chắc tại bài tập ở trường là đủ dùng rồi?”
Tân Tiểu Hòa gật gù, “Con người Trương Chú trước giờ không hành động như lẽ thường.” Đúng lúc ấy, Tân Tiểu Hòa nhìn thấy chữ viết trên tay Thịnh Hạ, “Vãi, cái gì thế này?”
Thịnh Hạ nhăn mày, bụng ngón tay chà lên nét chữ nhưng vô dụng, “Mình tưởng tên cậu ấy là chữ Số trong con số nên viết sai.

Cái này… là kết quả của hành động khác với lẽ thường của Trương Chú.”
Tân Tiểu Hòa vừa tức vừa buồn cười, chê trách: “Đến chịu, cậu ta là hoàng đế chắc?”
Thịnh Hạ mím môi, dùng im lặng thể hiện bất lực.
“Tí đi ăn khuya nhá?” Tân Tiểu Hòa lại mời.
Thịnh Hạ xoa bụng: “Chắc không được đâu, tối mình ăn no quá…”
“Cơm ở chỗ đấy ngon lắm hả? Mình cũng định đặt ở đấy, nhưng mà hình như một ngày hết tới một trăm tệ?”
“Không biết nữa, chắc là đắt do có chỗ nghỉ trưa.

Đồ ăn thì rất ngon, chỉ là…” Thịnh Hạ tạm dừng.
“Chỉ là cái gì?”
Thịnh Hạ: “Chỉ là chị chủ rất thích làm cánh gà coca.”
“Cánh gà coca ngon lắm luôn, mình thích món ấy lắm hu hu, bao giờ căn tin mới có cánh gà coca đây…”

“Mình cũng thích,” Thịnh Hạ tiếp, “Nhưng đã ăn một tuần liền rồi…”
Tân Tiểu Hòa: “Sao nghe bảo là thực đơn không lặp món?”
“Thì thế, mà chẳng biết nữa.

Hình như cũng có người phàn nàn…”
Tân Tiểu Hòa gõ gõ mặt bàn: “Hay cậu hỏi thử cái tên không hành động theo lẽ thường này? Chẳng phải chủ quán là người nhà cậu ta à?”
Thịnh Hạ: “Thật á?” Hình như ngày đầu tiên tới quán cô có nghe bác phục vụ và chị chủ nhắc tới cái tên “Chú”.
“Thật.”
“Mà thôi đi…”
“Thế thì tiếp tục ăn cánh gà.”
“Ừm…”
“Hì hì.”
“Hì hì.”
Hai cô bạn nằm bò ra bàn rì rầm tán chuyện suốt buổi, không nhận ra cậu trai cao lớn đứng dựa vào bàn sau, khoanh tay vừa bấm điện thoại vừa nhàn nhã nghe chuyện.
Gần vào tiết, Tân Tiểu Hòa chuẩn bị về chỗ, mới quay lưng thấy bóng người đằng sau bỗng giật bắn mình.
“Cậu là ma đấy hả!” Tân Tiểu Hòa vỗ ngực.
Trương Chú: “Ngồi chỗ của ma có thích không?”
Tân Tiểu Hòa: “Há, có mà vì ngồi gần tiên nữ cho dính tí tiên khí thôi, chứ đây thèm vào.”
Trương Chú cười một tiếng ngắn ngủi.
Đạp một bên nâng một bên thế có ổn thật không…
Tiên nữ với chả tiên khí cái gì…
Thịnh Hạ xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, bèn cầm cốc ra ngoài lấy nước.
Đám đông đứng vây đằng cuối lớp đã tản đi thưa bớt.

Thịnh Hạ vờ như không để ý, khi đi qua tiện thể ngó sơ bài văn.
Bài làm của cô được dán ngay giữa bảng, trên đầu ghi rõ chữ 50 điểm nổi bần bật, là điểm tuyệt đối.
Góc dưới bên phải là lời nhận xét chừng trăm chữ với văn phong mạch lạc của Phó Tiệp.
Và cả, nhận xét về lời bình của Trương Chú.
Phó Tiệp gạch chân câu “không có chỗ nào chê!!” của Trương Chú bằng bút đỏ, còn viết xuống bên dưới: Đúng là hổng có chỗ nào chê nha ^-^.
Hình mặt cười trông rất có hồn.
Thịnh Hạ đọc lại câu “Trình bày không chỗ chê, văn phong không chỗ chê, luận chứng không chỗ chê, lô-gíc không chỗ chê, tổng thể không có chỗ nào chê!!”, ma xui quỷ khiến thế nào lại thay cụm “hổng chỗ chê” kia vào.

Nhất là câu cuối “hổng có chỗ nào chê”, âm cuối hơi vút lên, chỉ đổi cách đọc một chữ mà hình như, có vẻ, không ngờ, mang tới cảm giác khác hẳn.
Thịnh Hạ không tìm được từ để hình dung, mặt mày đăm chiêu về chỗ.
Thiếu nữ đi rồi quay lại, Trương Chú nhìn cốc nước đã đầy sẵn từ ban nãy của cô mà cười không thành tiếng.

Chuông vào tiết tự học thứ hai vang lên chưa bao lâu, ô cửa sổ bên Thịnh Hạ đã râm ran “nóng lên”.

Lần này bên ngoài có tới một hai ba bốn cái đầu ngồi xổm lấp ló.
Thịnh Hạ đã có kinh nghiệm, biết những người này tới tìm Trương Chú.

Thấy cậu ngồi quay lưng về phía này, cô định lên tiếng gọi bỗng nhớ cậu không cho gọi tên, đành giơ tay vỗ nhẹ cánh tay cậu.
Trương Chú quay sang, ánh nhìn dừng ở ngón tay trắng mảnh mai của cô, nhìn lên trên, nơi bắp tay có một chữ “Chú”, giấy trắng mực đen, không, da trắng chữ đen trông chói mắt lạ.
“Có người tìm cậu…” Thịnh Hạ nhắc.
Bấy giờ Trương Chú mới ngẩng lên.
Ngoài cửa sổ có Hàn Tiếu và Chu Ứng Tường, có cả hai người bạn chơi thân từ lớp 10, khi vẫn chưa chia ban là Lưu Hội An và Ngô Bằng Trình.
Thịnh Hạ mở cửa cho họ, cảm giác ánh mắt mấy người bên ngoài cứ nhìn cả vào mình.

Cô cúi đầu tiếp tục làm bài tập, không đáp lại những cái nhìn ấy.
“Anh Chú đi đi chứ?” Hàn Tiếu nói, quay sang vỗ Hầu Tuấn Kỳ bàn trên, “Anh Hầu, đi chưa?”
Hầu Tuấn Kỳ nom Trương Chú.
Trương Chú rảo mắt nhìn bảng một lượt, lật lật cuốn vở bài tập toán, xong xuôi đáp: “20 phút.”
Chu Ứng Tường nhô đầu lên, “Ngày mai rồi làm tiếp, Trần Mộng Dao đang chờ bên ngoài kìa?”
Trương Chú thản nhiên liếc cậu chàng một cái, “Thế thì 30 phút.”
“Đừng, đừng,” Hàn Tiếu hiểu tính Trương Chú, biết càng đe dọa dụ dỗ thì cậu càng không nghe, chẳng bằng nhân nhượng, “Bọn này chờ anh ở cửa bắc, 20 phút nhá?”
Trương Chú: “Thời gian cậu lải nhải đủ mình làm xong một bài rồi đấy.”
Hàn Tiếu: “Được được, bọn này đi đây, đợi anh đấy.”
Nhưng 20 phút sau Trương Chú vẫn chưa rời lớp mà phải đến khi hết tiết thứ hai, chuông báo hiệu reo lên mới chậm rãi thu dọn cặp sách đi khỏi.
Hầu Tuấn Kỳ bàn trước đã quay lên quay xuống trông ngóng không biết bao nhiêu lượt.
Thịnh Hạ nhìn chỗ bàn trống của cậu, cảm thấy hơi ngoài dự đoán.

Cậu đang giở bài vờ tha để bắt, cố tình bắt con gái người ta đợi lâu hay là thật sự coi trọng việc học?

Vừa bước chân ra khỏi khu dạy học Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ đã trông thấy bốn người ngồi xổm bên ven đường, đốm lửa thuốc lá lập lòe trong đêm tối.
Canh ngay đầu đường, cứ như sợ cậu không chịu đi vậy.
Thấy hai người tới, mấy cậu bạn bóp tắt đầu thuốc đứng dậy, “Chú!”
“Chơi cái gì?” Trương Chú hỏi.
“Gì chả được,” Chu Ứng Tường chạy lên, vung tay quyết đoán, “Đông người, hay chơi bảo hoàng(*)?”
(*) Trò rút bài nhập vai, kiểu chơi có nét giống ma sói nhưng ít vai hơn.
“Được.”
Họ đi về phía cửa bắc.

Ngô Bằng Trình chợt hỏi: “Chú, bạn cùng bàn cậu xinh thật, sao lúc trước chưa thấy bao giờ?”
Trương Chú cau mày: “Xinh thật à?”
Ngô Bằng Trình: “Xinh quá ấy chứ, cậu mù rồi hả?”
Lưu Hội An tiếp câu: “Cậu nói với cậu ta có tác dụng gì? Trong mắt người ta chỉ có Trần Mộng Dao thôi.”
Ngô Bằng Trình học cùng lớp với Trần Mộng Dao, không rõ vì sao mà luôn có vẻ không ưa Trần Mộng Dao, “Trần Mộng Dao là do biết ăn mặc trang điểm thôi.

Còn bạn cùng bàn cậu thì tiên khí ngời ngời.


Không phải một kiểu xinh giống nhau.”
Hầu Tuấn Kỳ ra vẻ đồng thuận sâu sắc: “Một là bông hoa phú quý chốn trần gian, một thì không vương lấy khói lửa bụi trần.”
Ngô Bằng Trình bật ngón cái: “Đúng, cậu có văn hóa, ý mình chính là như thế.”
Trương Chú không tỏ ý kiến, chỉ bảo: “Mới chuyển đến.”
Ngô Bằng Trình hỏi: “Chuyển từ trường nào?”
Trương Chú: “Nhị Trung.”
Lưu Hội An nói: “Lên 12 rồi mà còn có thể chuyển trường, còn chuyển từ tận Nhị Trung tới.

Gia thế không đơn giản à.”
Mẹ Lưu Hội An làm hành chính ở trung học phụ thuộc, có hiểu biết sâu hơn về trường.
Hầu Tuấn Kỳ tò mò: “Sao lại nói vậy?”
Lưu Hội An chỉ Chu Ứng Tường: “Đến anh Tường chẳng phải cũng chỉ vào được lớp bồi dưỡng? Trường chúng ta xưa giờ chỉ có học sinh chuyển đi, chứ đã thấy ai chuyển tới chưa?”
Chu Ứng Tường gật gù: “Đúng là như vậy, chỉ vào lớp bồi dưỡng mà ông già đã phải bỏ bao công sức, nhờ hết cả quan hệ.”
Lớp bồi dưỡng nguyên là lớp học lại của trường trung học phụ thuộc trực thuộc đại học Nam Lý, học phí cao ngất ngưởng nhưng không phải ai cũng có thể chen chân vào, thường chỉ tuyển học sinh trượt đại học của trường hoặc học sinh trường khác có thành tích thi đại học khá tốt nhưng muốn thi lại vào trường tốp đầu.
Nhưng hai năm gần đây, chẳng biết nhà trường nghèo quá hay vì nguyên nhân thế nào mà lớp bồi dưỡng tuyển toàn học sinh lớp 12 của trường ngoài, ngoài học phí vốn có còn thu thêm phí dự thính, và khoản phụ phí này cũng cao vút khiến những gia đình bình thường phải chùn chân.
Nhưng dù vậy số người muốn chen chân vào vẫn vượt xa chỉ tiêu tuyển, vì lớp bồi dưỡng cũng do giáo viên của nhà trường giảng dạy, tuân theo cách giảng dạy của nhà trường.
Coi như bỏ số tiền lớn để học một năm ở trung học phụ thuộc.
Nghĩ kĩ thì, đúng là chưa thấy ai chuyển trường mà vào được lớp thường.
Trương Chú biết Thịnh Hạ đặt cơm ở quán của chị mình.

Chị cậu kê giá không rẻ, hôn nữa cô cứ đều đặn mỗi ngày một cốc nước ép, có hôm hai cốc, đồ dùng học tập thì mua số lượng lớn không nhìn giá… Nên cậu biết nhà cô chí ít là khá giả.
Hơn nữa lúc nào cô cũng có vẻ nhã nhặn hiền lành và rất có kỷ luật, đoán hẳn gia đình dạy dỗ khá nghiêm.
“Mà chữ trên tay con gái người ta là sao vậy?” Lưu Hội An hích hích vào vai Trương Chú, “Mới đó đã đóng dấu người ta rồi? Trần Mộng Dao của cậu thì làm sao?”
“Đúng thật, người ta đã cúp tiết đào tạo tới mừng sinh nhật cậu rồi.” Chu Ứng Tường tích cực tham gia bàn luận.

Rốt thì Trần Mộng Dao là do cậu chàng gọi tới, nhỡ mà nịnh sai thì khổ.
Trương Chú bỗng dừng bước, ra chiều không hiểu: “Rốt cuộc là tại sao mà các cậu tưởng mình nhất quyết muốn theo đuổi Trần Mộng Dao cho bằng được?”
Lúc còn tham gia câu lạc bộ âm nhạc, có một dạo cậu khá thân với Trần Mộng Dao nên dù gây ra phong phanh tin đồn cũng không để bụng, chỉ là sau này, dường như tin đồn ngày càng quá quắt.
Đến bây giờ cậu vẫn chưa rõ nguồn cơn tin đồn từ đâu mà ra.

Gần như không ai đến hỏi tận mặt cậu chuyện này, thành ra những tin lá cải ấy không là điều gì khiến cậu bận tâm, và cậu cũng lờ đi mặc kệ người ta muốn sao thì tùy.
Dần dà, không chỉ người lạ mà cả những người gần gũi cũng tưởng chuyện ấy là thật.
Ngô Bằng Trình hỏi: “Chứ không phải cậu theo đuổi người ta từ thời cấp hai, tình vững hơn vàng cơ à?”
Trương Chú thiếu điều trợn ngược mắt, “Cấp hai bố còn chẳng biết Trần Mộng Dao là đứa nào!”
Giờ thì cả bạn học cấp hai như Hàn Tiếu cũng ngạc nhiên: “Gì cơ?!”
Tác giả có lời:
Thịnh Hạ: Trương Chú…
Trương Chú: Im ngay.
Phó Tiệp: Bạn cùng bạn dễ thương quá chừng ^-^
Trương Chú: Là không chỗ chê
Phó Tiệp: Là hổng chỗ nào chê ^-^.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận