Bài diễn văn từ chối này suýt thì khiến Trương Chú váng óc.
Từ khi quen biết tới nay, đây là những lời dài nhất cậu từng nghe cô nói.
Trương Chú cười một tiếng, giọng điệu có vẻ ngao ngán: “Được, rất có văn hóa, không nói lại cậu.
Lên xe.”
Cô, phải lên thế nào?
Ngồi một bên, hay ngồi giang chân…
Đợi một lát cô bạn vẫn chưa có bất cứ động thái, Trương Chú ngoái cổ, thấy cô trưng vẻ mặt cả nghĩ.
“Ngồi một bên là không đúng quy tắc tham gia giao thông, phạm luật đấy,” Cậu nhắc, nhớ tới quyển sách luật nọ, cười một tiếng, “Không phải cậu là công dân tốt tuân thủ pháp luật hả?”
Thịnh Hạ không nhận ra lời cậu có chỗ nào khác lạ, ngần ngừ thoáng giây rồi vẫn sải chân ngang qua yên sau.
Ngồi lên xe, cô dịch từ từ ra sau, toàn thân trên dưới không hề động chạm người đằng trước.
Trương Chú vặn ga xuất phát.
Tốc độ tối đa của Tiểu Bạch là 40 km/h, bình thường cô đi nhanh nhất là 30 km/h, đi đường trong khu chung cu và khuôn viên trường thì luôn duy trì tốc độ dưới 20 km/h.
Trương Chú vừa lên đã vặn ga hết cỡ, Thịnh Hạ bị lực quán tính khiến đầu giật ngửa ra sau suýt ngã.
May mà cô đã bám chặt càng xe sau…
Tim gan nhảy thình thịch thình thịch.
Trương Chú lỏng tay ga giảm tốc độ xuống, có vẻ áy náy: “Xin lỗi nhé, mình làm quen xe tí đã.”
Thịnh Hạ nhắc: “Cậu chậm thôi…”
Gió thổi tan tiếng nói yếu ớt của cô ra đằng sau làm Trương Chú không nghe rõ, “Cậu nói cái gì?”
Thịnh Hạ vẫn còn sợ, ngả về trước để gần cậu hơn, nghiêng đầu kề sát tai cậu lặp lại: “Cậu chậm một chút…”
Cậu chậm một chút…
Cái giọng mong manh yếu ớt xen lẫn chịu đựng, khuyên can, cầu khẩn, như cọng lông theo gió khều nhẹ vành tai Trương Chú.
Lời thoại này?
“Kít –“ Chiếc xe phanh gấp cọ xát với mặt đường phát ra một tiếng chói tai, Thịnh Hạ cũng vì quán tính mà cả người đổ ập lên lưng cậu.
Sống lưng thiếu niên cứng như đá, cơ căng chắc nịch, cấn làm cô thấy đau.
Ngay sau đó, cô bừng tỉnh vội vã giãn rộng khoảng cách.
Cậu! Rốt cuộc có biết chạy xe không thế!
“Im miệng!” Thiếu niên bỗng ngoái lại quát khẽ cô bạn.
Thịnh Hạ: … Câu chất vấn của cô ban nãy còn chưa thoát ra, sao cậu đã quát cô im miệng?
Thoạt trông cậu có vẻ rất bực, mang tai và gò má cũng có vệt đỏ hiện lên.
Nhưng chẳng lẽ người nên bực không phải là cô?
Người đâu mà hung dữ, đáng sợ, không thể hiểu nổi.
Đoạn đường sau đó thì yên ả hơn nhiều.
Cậu chạy với tốc độ vừa phải, gặp ngã rẽ cũng không cua gấp.
Khối 10, 11 vẫn còn nghỉ hè, sân trường sáng sớm không đông lắm nhưng cũng đã lác đác mấy học sinh tới sớm.
Thịnh Hạ đội mũ bảo hiểm, cúi thấp đầu, chỉ ước được bốc hơi khỏi nơi này.
Một nam một nữ ngồi cùng một chiếc xe…
Cô không biết tình hình dư luận ở trung học phụ thuộc thế nào, nhưng hồi ở Nhị Trung, chưa đầy một ngày là tai tiếng yêu sớm đã bay khắp chốn.
Nếu bình thường người trong cuộc có hình ảnh khá tốt, dư luận sẽ chỉ đến đó là thôi, còn nếu danh tiếng kém hơn rất có thể sẽ có những lời khó nghe.
Đáng lẽ cô nên từ chối dứt khoát.
Vẫn may giờ này trong bãi đỗ xe không có ai, xe vừa dừng bánh Thịnh Hạ đã vội vã leo xuống, tháo mũ bảo hiểm, nhận xe từ tay cậu rồi xếp gọn vào chỗ, treo mũ lên tay cầm, rút chìa khóa khóa xe.
Xong xuôi cô đeo cặp sách lập tức đi về hướng tòa nhà dạy học.
Một loạt hành động trôi chảy liền mạch, từ đầu tới cuối không thèm ngó nghiêng cậu cái nào.
Trương Chú thẳng lưng đứng như trời trồng tại chỗ, cứ thế trơ mắt nhìn bóng lưng cô bạn bỏ đi, không gọi cô lại.
Suốt buổi sáng hai bên coi nhau hệt như không khí, không bất cứ giao lưu lời nói, ánh mắt hay tay chân.
Tần suất Thịnh Hạ đi lấy nước giảm hẳn, khi thực sự cần ra cũng chỉ im lặng chờ cậu chủ động dịch ghế nhường lối.
Đến cả Hầu Tuấn Kỳ cũng nhận ra giữa hai người có điều khác lạ, dù rằng không biết lạ lùng chỗ nào nên cứ chốc chốc lại ngoái xuống.
“Thậm thà thậm thụt cái gì vậy?” Trương Chú nói không nể nang.
Việc khiến Hầu Tuấn Kỳ vui nhất hôm nay chính là lại được đi tới chỗ chị Tô Cẩn ăn cơm, hềnh hệch cười bảo: “Cứ nghĩ trưa nay có cơm canh ngon miệng là lại xúc động, suýt không kìm được nước mắt.”
Trương Chú: “Thiển cận.”
Hầu Tuấn Kỳ nhìn sang Thịnh Hạ bên cạnh: “Tiểu Thịnh Hạ, cậu ăn trưa ở quán cơm tầng hai chỗ cửa bắc đúng không?”
Thịnh Hạ gật đầu: “Ừ.”
“Thế bọn mình đi cùng nhá?” Hầu Tuấn Kỳ vui không giấu được, nhìn ai cũng như thấy người thân trong nhà.
Thịnh Hạ hết nói nổi, không dưng học được cách từ chối quyết đoán: “Không được.”
Còn kiên quyết hơn cả khi từ chối tranh cử chức cán sự môn Văn.
Hầu Tuấn Kỳ sững ra, sao Tiểu Thịnh Hạ hiền dịu cứ như tự dưng mọc đầy gai vậy? Cậu chàng nghẹo đầu nhìn sang Trương Chú, chỉ trông thấy một bộ mặt vểnh cao như việc không liên can tới mình.
Nhưng cuối cùng Thịnh Hạ vẫn đụng mặt Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ ở quán cơm trưa.
Tuy đã biết họ là người thân song khi tận mắt thấy Trương Chú đứng cạnh chị chủ, nhìn hai người hệt như hai phiên bản nam nữ đúc ra từ cùng một khuôn, Thịnh Hạ vẫn không nén được đôi chút kinh ngạc.
Cậu gọi chủ quán là “chị”, vậy khả năng lớn là chị ruột rồi.
Tuy chị chủ còn rất xinh đẹp nhưng trông đã phải ngót ba mươi, lớn hơn Trương Chú tới mười mấy tuổi?
Thảo nào lại đặt tên là “Chú”, bố mẹ cậu cũng coi là tuổi già được quý tử.
Nên mới nuông chiều khiến cậu lúc nào cũng ta đây như thế?
Thịnh Hạ ăn nhanh hơn bình thường một chút.
Khi Hầu Tuấn Kỳ nhìn thấy, cô đã chuẩn bị dọn đồ đứng đậy định đi.
“Hể? Tiểu Thịnh Hạ? Sao đã đi rồi?”
Đáp lại cậu chàng là cái gật đầu lịch sự và bóng lưng bỏ đi một mạch của Thịnh Hạ.
Hầu Tuấn Kỳ: “Sao cậu ấy như chạy nạn thế nhỉ?”
“Tại xưng hô của cậu buồn nôn quá.” Trương Chú bưng mâm ngồi xuống, lạnh giọng.
Hầu Tuấn Kỳ kêu oan: “Tiểu Thịnh Hạ? Buồn nôn chỗ nào, thân thiết vậy cơ mà.”
“Người ta đâu có còn nhỏ.” Trương Chú dứt lời, nhìn thấy cặp mắt Hầu Tuấn Kỳ mở to, biết trong đầu cậu chàng này đã ngập lên những hình ảnh không đứng đắn, lườm mắt bổ sung, “Cao 1m66 đấy.”
Hầu Tuấn Kỳ: “Đúng là không nhìn ra.
Nhìn có một mẩu, mình còn tưởng cậu ấy mét rưỡi?”
Trương Chú: “Đến mức đấy không?”
Vốn dĩ Trương Chú cũng cảm thấy cô rất gầy tuy vậy, cái hôm cầm tay cô viết chữ cảm giác không phải kiểu gầy khẳng khiu, và cả lúc sáng khi cô theo quán tính đổ ập lên lưng cậu…
Rất mềm, có lẽ chỉ vì khung xương nhỏ.
Dáng cô gầy gầy, da còn trắng, trông mềm mỏng dịu dàng, có vẻ rất mảnh mai, đối với người cao to lực lưỡng kiểu như Hầu Tuần Kỳ thì đúng là chỉ như một mẩu, dù vậy cũng không đến nỗi chỉ có mét rưỡi.
“Biện pháp nói quá biện pháp nói quá thôi,” Hầu Tuấn Kỳ ngẫm lại, “Nhưng sao cậu biết chuyện đấy?”
Trương Chú động động đôi mày, không trả lời mà bắt đầu bày cơm, cái mặt rành rành một vẻ mình biết đấy thì sao.
Hầu Tuấn Kỳ lùa mấy ngụm cơm, than để ăn được bữa cơm này thật là không dễ dàng.
Hình như bỗng nhớ tới điều gì, cậu chuyển chủ đề: “Sao mình cảm giác Tiểu Thịnh Hạ đang tránh mặt cậu?”
Trương Chú nhấc mí mắt, lạnh lùng lườm bạn một cái – cũng không đến nỗi tồ quá.
Hầu Tuấn Kỳ: “Tại sao nhỉ?”
Trương Chú hơi dừng, nói: “Bởi vì chột dạ.”
Hầu Tuấn Kỳ: “Chột dạ cái gì?”
Trương Chú không định kể chuyện ban sớm, chỉ tiết lộ cho Hầu Tuấn Kỳ về món quà sinh nhật.
Hầu Tuấn Kỳ suýt phun ngụm canh trong miệng, gắng gượng nuốt xuống, bị sặc, vừa ho vừa cười chảy nước mắt, “Ha ha ha ha ha trời đất ơi Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa! Thú vị quá cơ ha ha ha ha ha!”
Trương Chú: “Mẹ kiếp cậu bớt giấu bảo bối của cậu vào cặp mình đi!”
Hầu Tuấn Kỳ ho: “Tuân lệnh ha ha ha ha ha phải tuân thủ pháp luật ha ha ha ha ha!”
“Im miệng đi, phun hết cơm ra rồi.”
“Thế cậu không định giải thích gì à?”
“Việc vốn không có, giải thích cái gì?”
Nợ tiền thì luôn ngông hơn cho mượn tiền, người tố cáo thì luôn hoảng sợ hơn bị cáo.
Thú vị biết mấy?
Tác giả có lời:
Trương Chú: Dọa cậu ấy sợ tắt thở, thú vị biết mấy?
Thịnh Hạ: Đồ học giỏi mà hư, tạm biệt!.