Một tuần dài dặc cuối cùng qua đi, lại một ngày thứ Hai nữa đến.
Trương Chú chuyển sang tổ hai, lại cách Thịnh Hạ một lối đi.
Khi hai cái bàn chia đôi ngả, Trương Chú hỏi: “Cậu quên cái gì chỗ mình không đấy?”
Đồ của cô quả thật hơi nhiều, ở đâu cũng thấy có, bình thường trên lớp hay không tìm được bút, xóa kéo các thứ, Trương Chú chỉ cần nhắc vở làm đề của cậu lên, mười lần phải có tám chín tìm được đồ của cô.
Thịnh Hạ kiểm tra lại, nói: “Không có.”
Cô nhìn cậu kiểm tra hộc bàn, mới nhớ món quà đã tặng.
Rốt cuộc cậu đã thấy nó chưa?
Cậu không có động thái hay biểu hiện gì khác lạ, tức hoặc cậu chưa nhìn thấy, hoặc thấy rồi nhưng không đoán là cô.
Tóm lại, cô đã được an toàn.
Tân Tiểu Hòa lại chuyển về bên trái Thịnh Hạ.
Mỗi ngày nhìn Tân Tiểu Hòa và Dương Lâm Vũ đấu võ mồm cũng thấy sức sống lây.
Rốt thì thời tiết mỗi lúc một oi nóng, con người ta cũng bước vào giai đoạn uể oải.
Cứ đến chiều là Thịnh Hạ lại buồn ngủ, nhất mỗi khi Hầu Tuấn Kỳ bàn trước gục xuống thì còn mệt hơn.
Mỗi lúc vậy cô lại nhìn sang Trương Chú đang cắm cúi làm đề và Tân Tiểu Hòa đang tập trung nghe giảng, không dám gà gật nữa.
Qua mấy tuần vừa rồi, Thịnh Hạ cảm thấy khác biệt lớn nhất giữa Nhị Trung và trung học phụ thuộc nằm ở cái cảm giác áp lực thôi thúc.
Trong lòng luôn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, trong trí luôn có nội dung chưa hiểu rõ, tâm trí tinh thần không lúc nào không vận động cường độ cao.
Không dừng lại được.
Bởi vì xung quanh luôn luôn vận động, luôn luôn đổi khác.
Con người thì như bị kìm chặt trong một món vũ khí khổng lồ, bị bắt chuyển động theo.
Giờ ăn cơm mỗi ngày chính là lúc Thịnh Hạ được thả lỏng nhất.
Cô rất thích cơm canh ở quán cơm vẫn đặt, chỉ những món gia đình vừa miệng, dinh dưỡng cân bằng.
Nhưng thi thoảng bắt gặp Hầu Tuấn Kỳ và Trương Chú, thời gian dùng bữa dễ chịu chợt không còn dễ chịu nữa.
Chiều nay tan học, Thịnh Hạ ra hàng trái cây mua cốc nước ép dưa chuột rồi mới lên tầng hai ăn cơm.
Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ đã đang ăn rồi.
Hầu Tuấn Kỳ vẫy tay gọi, “Tiểu Thịnh Hạ, tới đây!”
Thịnh Hạ bưng khay cơm lưỡng lự.
Nếu không sang đó, có phải sẽ thể hiện sự kì thị rõ ràng quá?
Nghĩ bụng thấy làm vậy thật không phải phép, Thịnh Hạ nghe lời đi qua.
Quanh cái bàn tứ phương, Hầu Tuấn Kỳ và Trương Chú ngồi hai mặt đối điện, bất kể Thịnh Hạ ngồi vào chỗ trống nào cũng sẽ bị hai cậu nam sinh “vây quanh”.
Quá là nổi bật.
Cô cúi đầu ăn cơm, chỉ qua khóe mắt vẫn có thể trông thấy không ít người ngó nghiêng phía này, gồm cả bác gái phục vụ và… chị chủ quán xinh đẹp.
“Tiểu Thịnh Hạ, cậu cao 1m66 thật hả?” Hầu Tuấn Kỳ chưa bao giờ giữ im lặng được khi ăn cơm.
Thịnh Hạ hơi ngẩn người, vô thức liếc sang Trương Chú.
Cậu không còn chuyện gì khác để nói với Hầu Tuấn Kỳ ư, mà lại đi kể cả chuyện vặt vãnh thế này?
Cô gật đầu: “Ừm.” Thực ra đó là số liệu khám sức khỏe năm ngoái, còn giờ hình như cô lại cao lên chút nữa rồi.
“Cậu với Lư Hựu Trạch thân lắm à?” Hầu Tuấn Kỳ lại hỏi.
Chủ đề nhảy hơi nhanh, Thịnh Hạ không theo kịp.
Lư Hựu Trạch ngồi sau lưng Tân Tiểu Hòa, rất gần với Thịnh Hạ.
Nhưng tính Lư Hựu Trạch cũng không thích tán dóc nên thực tế họ không trao đổi quá nhiều, chỉ duy sáng nay có thảo luận về sách của Uông Tăng Kỳ nên nói chuyện lâu hơn một chút.
Thịnh Hạ đáp ngắn gọn đủ ý: “Bạn cùng lớp cấp hai.”
Hầu Tuấn Kỳ: “Cấp hai cậu ta có hay đâm thọc mách lẻo không?”
Thịnh Hạ: …
Cô ngẩng lên, “Chắc là không, mình không rõ lắm.”
“Thế cậu…” Hầu Tuấn Kỳ còn định nói gì, bị Trương Chú gõ đũa vào cạnh đĩa cắt đứt.
“Lắm lời thế, không ăn thì đứng lên hát tướng thanh giảm cân đi.” Trương Chú nói nhẹ nhàng, nhưng nội dụng không hề nể nang.
Hầu Tuần Kỳ làm động tác kéo khóa miệng, ngoan ngoãn ngồi im.
Thịnh Hạ im lặng, cảm thấy Hầu Tuấn Kỳ sống cũng chẳng dễ dàng, lại đi kết bạn với người nóng tính khắc nghiệt cỡ vậy.
Giờ tự học tối, có hai công nhân vác thang vào lớp, đục gõ trên bục giảng một hồi, cả lớp đều chống cằm nhìn một cách tò mò.
Cuối cùng họ đóng một cuốn lịch đếm ngược cỡ lớn lên tường, xong việc phất áo đi thẳng, bỏ lại những tiếng oán than dậy sóng đằng sau.
“Ôi sao tự nhiên lại sợ thế này…”
“Không phải chứ, chỉ còn chưa tới ba trăm ngày!”
“Đừng mà, tui vẫn là một bé cưng mà!”
Tháng Tám lẳng lặng đi đến hồi cuối.
Kì học hè kết thúc, tuần sau là chính thức khai giảng.
Lớp 12 chính thức bắt đầu, thời cấp ba nay chỉ còn lại số ngày đỏ chói trên cuốn lịch đếm ngược.
286 ngày.
Bình thường luôn nói vẫn còn thời gian một năm lớp 12, nhưng số ngày chi li thì nào đủ một năm tròn?
Cảm giác gấp rút lao ập tới như sóng thần.
“Ồn ào cái gì, biết thời gian không nhiều còn không mau nắm chắc, chỉ biết kêu gào có khiến thời gian dài ra chút nào không?” Vương Duy thình lình xuất hiện ở cửa sau, nhìn đám học trò như phát điên bằng ánh mắt lạnh lùng.
Giờ tự học tối nay không do Vương Duy phụ trách, sao thầy lại tới đây?
Lớp học yên tĩnh lại, ai nấy cúi đầu cắm mặt làm đề.
Vương Duy cao giọng: “Trương Chú, em ra đây một lát.”
Trương Chú quẳng bút đứng dậy.
“Lại làm sao nữa?” Ra cửa lớp, chưa cho Vương Duy nói câu nào Trương Chú đã mất kiên nhẫn rào trước, “Thi được hạng nhất là phải ra “tâm sự tuổi hồng” mỗi tuần mỗi lần hả? Thế lần sau em tính chuyện thi được hạng hai cho rồi.”
“Cái thằng này!” Vương Duy rút phứt cuốn sách kẹp dưới nách định bộp lên lưng Trương Chú, tay giơ được nửa lại buông xuống, lườm cậu trò không biết điều, “Có chính sự!”
Trương Chú: “Nói.”
Vương Duy lại bá vai cậu quay lưng vào lớp học, dùng tư thế chuyên dùng khi bàn việc chính sự.
“Nghi lễ khai giảng chào cờ tuần sau, nhà trường xếp em diễn giảng dưới quốc kì, em…”
Vương Duy chưa dứt câu, Trương Chú đã chối: “Không làm.”
“Việc này đâu phải từ chối là được? Truyền thống nhà trường là mỗi năm khai giảng thì hạng nhất khối 12 sẽ lên truyền lại những tâm đắc trong học tập cho các đàn em, em không nói cũng phải nói!”
Kiểu diễn thuyết này, nói thẳng ra chính là tẩy não kích động.
Trương Chú nói: “Truyền thụ kinh nghiệm học tập cái gì, em thì nói được gì, tài năng trời phú? Cũng chẳng có gì, chỉ là chăm chú nghe giảng làm hết bài tập?”
Vương Duy nghẹn họng.
“Thầy nghe bảo vở soạn lỗi sai của em bán rất chạy trong khối 11? Đã sắp phổ cập toàn trường rồi,” Vương Duy bắt đầu chính sách dụ dỗ, “Hay em cứ chia sẻ cách soạn vở tổng kết lỗi sai?”
Há? Đến Vương Duy còn biết thứ cậu bán là vở soạn lỗi sai, sao lại có người cảm thấy cậu đang tàng trữ mua bán vật phẩm đồi trụy nhỉ?
Trương Chú cười cười, “Mỗi người lại phạm lỗi sai khác nhau, chẳng biết lấy vở lỗi sai của em có tác dụng gì, chắc là mua về thắp nhang bái lạy mấy trò mê tín thôi.”
“Em!”
Mỗi lần nói chuyện với Trương Chú Vương Duy đều có thể tức hộc máu.
Thầy điều chỉnh tâm trạng, lại nói: “Em không biết nói gì thì đi hỏi Lư Hựu Trạch, người ta kinh nghiệm diễn thuyết đầy mình.
Không được nữa thì viết ra giấy trước rồi đưa bạn Thịnh Hạ sửa cho.”
Trương Chú thỏa hiệp: “Được thôi.”
Vương Duy thở phào.
Trương Chú tuy ương bướng, song việc đã nhận lời sẽ không trở quẻ.
Không ngờ Trương Chú lại bổ sung: “Em không nhờ được người ta, hay thầy sắp xếp giúp?”
Vương Duy: “Sắp xếp cái gì?”
“Sắp xếp người sửa bản thảo cho em chứ sao?”
Tác giả có lời:
Sắp xếp người về làm vợ chớ sao?.