Lần thi tháng thứ hai tới vào thời điểm Thịnh Hạ đang quay cuồng trong bao công việc.
Thi xong môn Văn, Thịnh Hạ như bông hoa héo rũ.
Cứ cảm thấy văn vở không trôi, nhưng rốt là mắc ở chỗ nào thì không thể nói ra được.
Lúc ăn trưa cô chẳng có tâm trạng gì, ôm cả bụng tâm sự về phòng nghỉ ở quán mới ngớ ra bên trong có người.
Bạn cùng phòng của cô toàn là các em gái lớp 11, cuối tuần không tới, nên bây giờ đụng mặt cả hai bên đều ngạc nhiên.
Khéo làm sao, hai người bên trong chính là hai cô bạn hỏi xin cô tài khoản QQ của Trương Chú ngày xưa.
Lúc ấy cô trả lời là mình không có.
Nhưng bây giờ, lại là Trương Chú đưa cô tới tận cửa phòng nghỉ.
Hai em gái quay ra nhìn nhau.
Trương Chú dặn dò như thường lệ: “Có việc gọi Hầu Tuấn Kỳ, dậy thì đợi mình tới đón.”
Hầu Tuấn Kỳ cũng nghỉ lại quán, nằm ngay phòng bên cạnh.
Giường cho nam sinh đã nằm đầy nên Trương Chú về nhà.
Vì tạm thời cô không thể tự xuống cầu thang nên sau giờ nghỉ trưa, ngày như ngày cậu lại từ nhà tới quán đón cô, cõng cô xuống tầng.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Còn Hầu Tuấn Kỳ – cậu chàng nói mình có tật ở hông, không cõng nổi.
Mới đầu cô thấy hơi ngượng nghịu, Trương Chú chỉ cười nói thản nhiên: “Cũng đã bế rồi…”
Lời này thật không lọt tai nổi.
Thịnh Hạ mới ngả lên lưng cậu, tay vòng ra trước bịt kín miệng cậu.
Đang định đứng lên, người Trương Chú bỗng sượng lại, đôi tai Thịnh Hạ cũng cùng lúc đỏ hồng.
Nguyên chỉ định khiến cậu ngậm miệng, nhưng tay nhanh hơn não, không nhận ra miệng còn là nơi thân mật hơn…
Lòng bàn tay chạm vào thứ mềm mềm, đôi môi cậu hơi hé ra, tay cô rụt ngay về như phải bỏng.
Mà cậu…
Cậu vòng tay qua khoeo chân cô, đứng thẳng dậy, động tác không hề làm chạm tới bắp đùi.
Hệ quả của “bàn tay ga lăng” đó là cô phải ôm chặt lấy cổ cậu để không bị trượt xuống.
Từ đằng sau cô thấy rõ quai hàm cậu phồng lên, cho thấy đang cười, vì cô chủ động nép vào thật sát.
Rất gợi đòn.
Đang thất thần, em gái khóa dưới đã lên tiếng.
“Chị, chị là bạn gái Trương Chú ạ?”
Thịnh Hạ giật mình, vội lắc đầu ngay, “Không phải.”
Hai cô gái lại nhìn nhau ngờ vực.
“Chị đừng ngại, lúc nãy bọn em thấy anh ấy bế chị rồi! Ngầu quá xá!”
Thịnh Hạ siết chặt cây gậy chống, lúng búng phân bua: “Không phải thật mà, chỉ vì…”
Cô định nói là, vì cậu làm cô bị thương.
Nhưng lời đến bên môi lại nuốt vào, vì nói thế là không thật đúng.
Hai em gái tưởng cô xấu hổ, cười cười nằm về giường mình.
Ôi.
Chủ đề này đến đây là chấm dứt.
Hai bên không thân quen, giờ nghỉ trưa lại ngắn, ai nấy lo nằm nghỉ chứ không nói chuyện nữa.
Bạn gái.
Đúng nhỉ, chỉ quan hệ như thế mới có thể… tiếp xúc tay chân?
Sao cô lại không biết cho được?
Nhưng sự việc sao lại thành ra thế này, thành ra, tự nhiên như thế?
Rõ ràng không phải bạn trai bạn gái gì hết!
Một giả thiết hiện lên trong tâm trí: Nếu là người khác, ví dụ như Hầu Tuấn Kỳ làm cô bị thương đi, hoặc chẳng hạn Dương Lâm Vũ, Lư Hựu Trạch… cô có thể chấp nhận cho các bạn bế cô, cõng cô không?
Không thể.
Đáp án đưa ra dứt khoát như thế, không một thoáng ngần ngừ.
Cả buổi trưa trôi qua trong tâm trạng thấp thỏm, Thịnh Hạ không chợp mắt được phút nào.
Môn toán buổi chiều Thịnh Hạ thi trong trạng thái đầu đặc quánh, nhưng tốc độ làm bài thì lạ thay vẫn khá ổn, làm được hết một câu hỏi phân loại, đến câu thứ hai chỉ kịp viết công thức.
Sáng sớm hôm sau, một cơn mưa thu rả rích trút xuống, nhiệt độ không khí sụt giảm, không khí lạnh nhanh chóng chiếm lĩnh thành phố nổi tiếng với mùa hè kéo dài này.
Bài nghe môn anh lẫn tiếng mưa thu hòa vào nhau vang lên từ tòa nhà của khối 12.
Mùa hè nơi vạn vật rộn ràng sôi nổi đã hạ màn, cuốn lịch đếm ngược lật sang một trang mới.
Các bạn thay sang bộ đồng phục mùa thu, áo dài tay kín mít.
Thịnh Hạ cũng chỉ đành thay sang chiếc quần ống rộng thùng thình.
Trời mưa làm việc đi lại của Thịnh Hạ trở nên khó khăn hơn.
Ngoài hành lang đầy những tán ô che, Hầu Tuấn Kỳ đi trước dạt ô mở đường, Trương Chú thì đi bên cạnh, mỗi khi gặp vũng nước lại đỡ gậy cho cô.
Các bạn A6 đi ngang cũng giúp đỡ.
Việc bị ngoái nhìn tất nhiên không tránh khỏi suốt đường đi.
Thịnh Hạ đã dần quen việc này, mà không quen cũng chẳng làm gì được.
Cô sẽ phải làm người què gần hai tháng tới.
“Nhìn kìa, hệt công chúa vậy.
Cứ làm như liệt luôn rồi ấy.” Chu Huyên Huyên và Trần Mộng Dao đi đằng sau, cách mấy chục mét.
Chu Huyên Huyên đã trải qua mấy hôm nay một cách không dễ chịu chút nào, trong lớp đã vậy mà ở kí túc còn tệ hơn.
Không ai trách gì bạn, cũng không cô lập hay xa lánh, chỉ là không được gần gũi thân cận, nói gì hay ăn gì cũng có ý tránh đi.
Điều đó làm chút áy náy còn lại của bạn dần bay biến, nhìn Thịnh Hạ được mọi người vây quanh mà sâu trong đôi mắt nhen lên mầm lửa.
Bạn không nghĩ nổi, cần phải thế không?
Trần Mộng Dao chỉ giữ im lặng.
Chu Huyên Huyên đang rất cần một người chung tâm trạng để chia sẻ, bực tức xả một tràng: “Bây giờ ngày nào Trương Chú cũng mang cơm sáng cho nó, giải lao thì đi lấy nước cho nó, chỉ thiếu điều hộ tống vào toilet nữa thôi.
Cậu ấy làm vậy chỉ khiến mình trông như kẻ đầu sỏ đã gây chuyện còn không biết thể hiện chuộc lỗi vậy! Nhưng mình, mình cũng đâu cố ý.”
“Thế cậu đi xin lỗi cậu ta đi.”
Chu Huyên Huyên không tin nổi, “Dao Dao, cậu nói gì vậy?”
Trần Mộng Dao đứng lại, trầm giọng nói: “Thế cậu im đi, mình chán lắm rồi.”
Chu Huyên Huyên: …”
–
Thành tích thi tháng có ngay vào buổi tối hôm thi xong.
Người vui người buồn.
“Ơ, sao bảo tạch rồi, coi điểm này, cậu đùa mình đấy hả?”
“Cậu cũng thế còn gì, lại còn bảo là không làm được câu phân loại!”
“Mình không làm được thật!”
“Không làm mà được 120 điểm! Gớm nhỉ!”
“Nhưng điểm tự nhiên của mình tệ thật mà?”
“Tệ á? Đừng có bịp, mình xem điểm lý của cậu rồi, móa nó thế mà còn bảo tệ?”
“Ầy câu này ẩu quá, rõ ràng đã tính tới bước cuối rồi…”
Xung quanh bàn tán xôn xao, chủ đề chỉ toàn về thành tích.
Quanh đi quẩn lại không ngoài chuyện miệng bảo thi hỏng, nhưng kết quả lại rất tốt.
Thịnh Hạ nhìn bài thi toán được 89 điểm.
Sao lại thế được, rõ ràng cô cảm thấy mình làm khá tốt, tốc độ và độ cảm đề đã tốt hơn hẳn khi trước.
Nhưng sao vẫn thấp thế này…
Thậm chí giờ cô không thể bình tâm suy nghĩ nổi, rốt cuộc mình đã sơ ý chỗ nào, câu nào không biết.
Khi làm bài, cảm giác câu nào cũng làm được.
Dạo này tuy chân bị thương nhưng cô cũng hay tăng ca học thêm, khi lên lớp hiệu suất học đã cao hơn hẳn.
Vì đã vào đợt ôn tập đầu tiên nên thi thoảng cô cũng phân tâm làm hai việc cùng lúc, vừa nghe giảng vừa luyện đề.
Chân cô chốc chốc lại giật lên nhưng nhức.
Cơn đau khiến đầu óc tỉnh táo, khi nghe giảng nó giúp cô tập trung hơn rất nhiều.
Nhưng kết quả sao lại ngược ngạo như vậy?
Nghe nói xếp hạng tổng của cô còn thấp hơn cả Hầu Tuấn Kỳ.
Phải biết là bình thường, Hầu Tuấn Kỳ học ba tiết thì có tới hai tiết ngủ gật.
Còn cô thì hồi ở Nhị Trung vẫn có thể thi được trên dưới 100 điểm, tệ hơn cũng chưa bao giờ sa sút như thế này.
Thịnh Hạ như chìm sâu vũng lầy, không thể bình tĩnh chấp nhận hiện thực, đồng thời cũng không dám vẫy vùng, không thể tự ngoi lên.
Cô ngồi im như tượng, thoạt trông không khác gì dáng vẻ yên lặng thường ngày, chỉ là so với các bạn đang bàn tán sôi nổi thì tạo nên một sự đối lập cực rõ.
Kẻ không bệnh rên rỉ vờ như đau đớn, kẻ bệnh nguy vật vờ như bóng ma.
Hơi lạnh lan ra sống lưng nhưng cô không hề hay biết.
Vương Duy đứng trên bục giảng, hỏi nhỏ: “Đã có bài thi hết chưa?”
“Chậc, mở đầu kiểu này, lại tới chiếm dụng giờ tự học rồi.” Tân Tiểu Hòa ngồi dưới bĩu môi nói nhỏ.
Sau đó, quả nhiên Vương Duy chuyển một cái ghế ra giữa bục giảng ngồi xuống, giả vờ là ngoài kia lạnh mới chuyển vào đây, nhờ thế tránh khỏi con mắt giám sát của các thầy cô giám thị.
“Vậy các em nói đi, bài thi Hóa có rồi…”
Thịnh Hạ tạm quên đi cú sốc môn Toán mang tới, cho dù điểm môn Hóa cũng chỉ bình thường.
Mải nghe giảng, cô đâm thất thần –
Chắc mẹ lại sắp đòi bàn chuyện học thêm rồi.
Lúc trước cô không dám nói, nhưng mỗi lần mời gia sư cô phải mất rất nhiều thời gian để làm quen.
Chung quy là do cô có chứng sợ xã hội độ nhẹ, nửa tháng đầu gần như không nghe lọt những lời gia sư giảng, chỉ có nhờ giáo viên đã đang đứng lớp thì tình hình mới tốt hơn đôi chút.
Nhưng hiển nhiên không có chuyện giáo viên ở trung học phụ thuộc đồng ý dạy kèm thêm cho cô.
Đã đến lúc này rồi, học thêm sẽ khuấy đảo hết kế hoạch ôn tập của cô.
Tất nhiên cô không dám nói lý do này ra.
Rốt thì trong suy nghĩ của Vương Liên Hoa, kế hoạch ôn tập của cô hầu như chẳng có tác dụng nâng cao thành tích, bỏ đi cũng không sao.
Khi một người có tâm trạng, sẽ cảm thấy cả thế giới đang chống lại mình.
Ví dụ cây bút dạ quang trong tay Thịnh Hạ.
Không biết do tay ra mồ hôi hay vì nắp bút quá chặt, mà cô giật kiểu gì cũng không thể mở nắp.
Cô có nhiều bút như vậy, hoàn toàn có thể đổi một cây khác.
Nhưng Thịnh Hạ vẫn cố sức mở nó ra, hành động như một kiểu trút giận.
Cô quyết tâm mở nắp một cách cố chấp, bàn tay đặt dưới bàn lẳng lặng dồn sức, răng cắn chặt, mặt đỏ lên vẫn mặc kệ.
Cô phải mở được nó ra! Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại trang cá nhân duonglam.design.blog và watt3d namonade của người dịch.
Nếu đọc ở nơi khác tức bạn đã truy cập trang đăng lại trái phép.
Mọi sai sót nếu có ở trang đăng lại người dịch không chịu trách nhiệm.
Bỗng một tiếng thở dài vang lên bên phải, sau đó một bàn tay gầy guộc từ bên phải vươn tới, rút cây bút khỏi tay cô.
Thịnh Hạ quay sang.
Thiếu niên nhẹ nhàng tách mở nắp bút, đưa trả cho cô, “Cậu đang đối chọi với nó hay tự đối chọi với bản thân vậy…”
Lúc này Trương Chú đang ngồi ở vị trí sát cửa sổ ngay dãy bàn đơn ngoài cùng.
Cách lối đi, lời cậu nói không to không nhỏ, chỉ vừa đủ vài người quanh đó nghe thấy.
Tân Tiểu Hòa và Hầu Tuấn Kỳ ngờ ngợ nhìn sang, không biết đã có chuyện gì.
Thịnh Hạ gằm mặt xuống, nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Cô lấy lại cây bút dạ, nhưng đã quên là mình định viết nó vào chỗ nào.
Ban nãy, đến Tân Tiểu Hòa ngồi cùng bàn cũng không nhận ra hành động của cô, sao cậu biết được?
–
Giờ cơm trưa hôm sau.
Trước mặt Thịnh Hạ vẫn bày đầy món ăn, có cháo xương hầm, cá hấp, canh rong biển nấu đậu hũ trứng…
Được vậy là do chị Trương Tô Cẩn mở cửa sau cho, lâu dần đám học sinh tới ăn ở đây ai ai cũng biết bà chủ nuôi cô bạn này như con gái nhà mình.
Rồi không lâu mọi người cũng hay chuyện, rằng cô bạn này chính là nữ thần lớp 12A6 được nêu danh cực nhiều trên tường thú nhận của trường đợt hội thao, Thịnh Hạ.
Cô bị Trương Chú đè phải nên gãy chân…
Vốn dĩ đó là một sự cố, nhưng qua lời đồn đã hóa thành một câu chuyện.
Ngồi cùng bàn với cô chính là danh nhân của khối 12, Trương Chú.
Bên cạnh còn một “tráng hán” cao to, ăn mặc thời thượng, bọn con trai gần như ai cũng biết cậu, tên Hầu Tuấn Kỳ, trước là bá vương trong đội tuyển thanh thiếu niên tỉnh.
Ba người nổi tiếng “ngồi chung một hội”, tổ hợp này thật quá mức thu hút.
Thịnh Hạ yên lặng ăn cơm, không nói một lời.
Thoạt nhìn không có gì khác thường, chỉ là tốc độ ăn quá chậm, đũa gắp miếng cá lên phải rất lâu sau mới đưa vào trong miệng.
Hầu Tuấn Kỳ liếc Trương Chú một cái, hỏi bằng khẩu hình: Chuyện gì vậy?
Trương Chú hơi nghiêng đầu, hỏi: “Không vui à?”
Hầu Tuấn Kỳ: … Thẳng thừng thế luôn á?
“Hả” một tiếng, Thịnh Hạ ngẩng lên, thấy hai cậu bạn đều dừng đũa nhìn mình.
Cô biết dạo này hai cậu rất quan tâm tới mình.
Thực tế chỉ vì cô thấy hơi ngán “bếp sau” được nấu riêng này, muốn ăn ít đồ cay hoặc chiên rán cho đỡ nhạt miệng.
“Không, mình không đói lắm,” Cô quyết đoán dừng đũa, “Mình đi nghỉ trước, hai cậu từ từ ăn.”
Cô đứng dậy, thấy Trương Chú cũng định đứng lên theo lại nói, “Không cần, mình đâu có lên tầng.”
Hầu Tuấn Kỳ nhìn theo bóng lưng Thịnh Hạ: “Mình thấy lần này xếp hạng của cậu ấy thấp hơn mình, sao lại thế nhỉ?”
Trương Chú nghiêm túc: “Thực ra xếp hạng toàn khối thì có tăng, thấp hơn cậu chỉ vì điểm môn Anh của cậu đột nhiên tăng vọt như ngồi tên lửa.
Cậu ấy thì coi trọng môn Toán quá.”
Hầu Tuấn Kỳ: “Vậy phải làm sao?”
Trương Chú lườm bạn một cái, “Cậu sốt ruột quá nhỉ?”
Thế mà cũng ghen? Hầu Tuấn Kỳ nói: “Trông cậu ấy tội vậy mà.”
Trương Chú: “Không cần cậu thấy tội, cậu ấy thông minh hơn cậu đấy.”
Hầu Tuấn Kỳ mất hứng hẳn: “Khen thì khen thôi, sao cứ phải nâng một bên dìm một bên thế? Mà thực ra chuyện này cũng chẳng dính dáng gì tới mình.
Cậu xem, cậu ấy chẳng buồn ngó ngàng cậu cái nào, khả năng cao là cậu nói sai hay làm sai gì rồi.
Ai chọc người đó dỗ.”
Trương Chú cười, giỏi thật, mới chưa lâu mà đã thiên vị rõ ràng thế rồi.
Thịnh Hạ mới là huynh đệ của cậu ta?
Trương Chú nói: “Ai chọc mà chẳng đến tay mình dỗ?”
Hầu Tuấn Kỳ: … Đủ rồi đủ rồi, no rồi no rồi..