Được nghỉ nhưng cả Thịnh Hạ và Trương Chú đều không về Nam Lý mà phải tham gia trại hè cao học, gần như đã chắc suất học thạc sĩ tại trường.
Trại hè của đại học Hà Thanh bắt đầu sớm hơn trại hè của Hải Yến hai ngày, tổ chức ở một resort vùng ngoại ô.
Trời mưa rả rích mấy ngày liền, Trương Chú không yên tâm để cô tự bắt xe nên đã chở cô đi.
Trên đường mưa to như trút, mới tới nơi đã nhận thông báo đập chứa nước ở thượng nguồn xả tràn làm ngập một đoạn đường.
Trương Chú không thể về thành phố, chỉ còn cách tìm một nhà nghỉ ở lân cận chờ con đường được khơi thông.
Thịnh Hạ chưa có chương trình, tạm thời ở nhà nghỉ cùng cậu.
Ngoài trời giông gió giật liên hồi, trong nhà Trương Chú ôm cô cùng nhau xem phim.
Bỗng Thịnh Hạ hỏi: “Nếu cậu không về kịp để tham gia trại hè thì làm sao?”
“Chắc không đâu.” Trương Chú không mấy để ý.
Thịnh Hạ nhìn cậu chăm chú: “Nhưng lỡ thì sao?”
Trương Chú ngẩng lên, bắt chước giọng điệu của cô đọc một câu thơ: “Cứ mặc lá rừng lát xát rơi, Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi.”
Đã lúc này rồi còn thong dong nhã hứng như thế.
“Đường tắc rồi, thư thả bước sao được nữa.”
“Ngày mai là thông ngay thôi, còn có người sốt ruột hơn chúng ta nữa kìa.”
“Ừm…”
Tất nhiên Thịnh Hạ biết đường sẽ không tắc mãi, nhưng con đường mà cô nói không phải con đường ấy.
Nếu vì cô mà cậu phải chôn chân nơi này, an phận trong nước, chẳng phải con đường của cậu đã bị cô chặn đứng?
“Mình nghe Liêu Tinh kể Thành Trác Dương định thi vào MIT à?”
Trương Chú tập trung xem phim, ừ một tiếng bâng quơ.
Thịnh Hạ: “Ở lĩnh vực này, có phải Mỹ mạnh hơn một chút?”
Trương Chú vẫn cái giọng đều đều: “Không chỉ một chút thôi đâu.”
“Thế còn cậu?”
“Hử?” Trương Chú không hiểu, việc này liên quan gì tới cậu?
“Tại sao cậu không đi?”
Trương Chú cúi xuống, cái nhìn rời khỏi màn hình.
Thịnh Hạ đang ngay trong vòng tay, mặt ngẩng lên nhìn cậu, bổ sung cho câu hỏi ban nãy: “Chú, hồ sơ của cậu đẹp như vậy, sao không ra nước ngoài học lên cao hơn?”
Thịnh Hạ từng nghe Liêu Tinh nói, đối với trường trong Ivy League, hồ sơ của Trương Chú còn đẹp hơn hồ sơ của Thành Trác Dương.
Giữ nguyên tư thế đó, Trương Chú im lặng nhìn cô vài giây.
Ngẫm cho kĩ cảm xúc và mạch tư duy kì quặc của cô, cậu tạm dừng bộ phim, ôm eo cô nhấc cô ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt.
“Có lẽ sau này sẽ học trao đổi hoặc du học một năm nửa năm.” Trương Chú nói, “Cậu đã nghe nói những gì? Vì cậu ở trong nước nên mình mới không đi du học à?”
Thịnh Hạ cúi đầu, “Không nghe ai nói hết, là mình đoán thế…”
“Đoán cũng đúng đấy.” Khi nói cậu hơi cười, Thịnh Hạ thì chuyển sang nhìn cậu vừa rầu rĩ, kinh ngạc và lo lắng.
Tuy trong lòng đã biết, cô vẫn tưởng cậu sẽ chọn cách nói giảm nói tránh hơn.
Trương Chú hôn lên trán cô, “Tất nhiên có một phần do cậu.
Nếu cậu không có tác động gì, vậy bao giờ mới có tư cách hợp pháp?”
Nghe vậy nhưng Thịnh Hạ không thấy vui.
Trương Chú: “Nhưng cậu không gây ảnh hưởng gì tới mình cả, đừng nghĩ linh tinh.”
“Trong mảng công nghệ trí tuệ nhân tạo, không thể thừa nhận Mỹ đang giữ vị trí dẫn đầu tuyệt đối…” Cậu nghiêm giọng, tay ôm chặt cô vỗ về, “Nhưng chỉ ở mặt học thuật thôi, còn thực tế Trung Quốc với dân số cực lớn vẫn có ưu thế và tiềm năng phát triển hơn.
Năm ngoái đi học kì hè ở Stanford về mình đã kể cậu nghe rồi đúng không?”
Thịnh Hạ gật đầu.
Đúng là cô có hiểu biết một vài, tuy thế vẫn rất thích nghe cậu nói về những danh từ khó hiểu ít dùng đó.
Nó giống như cậu cũng luôn tò mò với thế giới thi từ ca phú của cô vậy.
Năm ngoái cậu ra nước ngoài học kì nghiên cứu khoa học hè, khi về cô ra sân bay đón.
Trên đường về, cậu có vẻ hưng phấn thấy rõ như một người theo chủ nghĩa duy tâm vừa được nạp đầy niềm tin.
Lên tắc xi, thoạt đầu cậu kể cô nghe về xe không người lái; đi qua phố thương mại, cậu nói trong tương lai hai mươi năm sau, điểm tín dụng cá nhân sẽ được quyết định hoàn toàn bởi cơ sở dữ liệu lớn big data, chậm trả cước điện thoại cũng có thể ảnh hưởng tới phí bảo hiểm; về trường, khi đi lấy hàng giao tới, cậu thảo luận với cô về điều kiện và thời gian trí tuệ nhân tạo phủ rộng đến hệ thống hậu cần kho bãi…
Tất cả những điều mà với cô không khác gì thế giới khoa học viễn tưởng, cậu nói không lâu sau sẽ thành hiện thực.
Khi nói những điều ấy, Trương Chú thành một thể cháy bỏng, đơn thuần, tỏa sáng lấp lánh.
“Năng lực của mình với Thành Trác Dương không như nhau.
Cậu ấy muốn thành người đi đầu về mặt kĩ thuật, vì vậy cần theo đuổi con đường học thuật từ thật sớm để tự tìm kiếm đột phá, mình thì không có chí hướng đó.”
Nếu không có cô, tất nhiên Trương Chú sẽ xuất ngoại.
Rốt thì tiếp cận với khoa học tiên tiến nhất chỉ lợi chứ không hại.
Nhưng có cô, cậu đã có việc quan trọng hơn cần làm.
“Vậy Chú muốn làm gì?”
“Mình á?” Trương Chú khẽ cười, “Tìm hiểu sơ sơ, ứng dụng kiếm lời.”
“Gian xảo.”
“Đại tác gia dùng từ phải chuẩn.
Đây gọi là mỗi ngành có chuyên môn riêng.”
“Tức là định khởi nghiệp à?”
“Ừ.”
“Thương nhân toàn mùi tiền.”
“Ừm, thành công mới toàn mùi tiền…”
“Tất nhiên thành công chứ.”
Thịnh Hạ ôm cổ cậu, gối đầu lên vai cậu, lẳng lặng nghe tiếng mưa ngoài song cửa, nói nhỏ: “Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa, Ai sợ! Tóm lại chắc chắn cậu sẽ là một người cực giỏi cực ghê gớm.”
Năm lớp 12 khi sửa bài phát biểu cho cậu, cô đã nói, phải có ích với đất nước, có ích với cuộc đời.
Có lẽ cô không làm được điều đó, riêng cậu thì chắc chắn có thể.
Khi đó cô đã cảm thấy cậu giỏi giang khác hẳn người thường, không bỏ công nhiều mà vẫn được hạng nhất, nghĩ tương lai cậu chắc chắn sẽ không tầm thường.
Họ của khi ấy chưa có quan hệ gần gũi như bây giờ, cậu đứng trên vị trí hạng nhất toàn thành phố, xa xôi không với tới.
Còn bây giờ, cậu đang ôm cô, cô trong lòng cậu.
Với cô, cậu có khi ngang bướng, khi trẻ con, khi dài dòng, nhưng không còn bí ẩn hay xa xôi như ngày xưa.
Cậu cũng đã không còn là hạng nhất trong trường, thậm chí không phải hạng hai hay hạng ba.
Cậu lúc này như vị thần rơi khỏi ngôi cao vốn dĩ.
Ràng buộc một người trên đỉnh là điều không thực tế, vì không ai có thể đứng mãi trên ngôi cao.
Từ thời cấp ba Trương Chú đã hiểu thấu điều này, Thịnh Hạ thì tới nay mới từ từ giác ngộ.
Ở trong môi trường mới, thứ hạng sẽ được sắp xếp lại.
Con người không cần phải chịu trách nhiệm với thứ hạng, chỉ cần có trách nhiệm với bản thân, với tương lai sau này.
Tìm ra đường đua riêng cho bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Tới hiện tại, Thịnh Hạ vẫn vững tin cái tên Trương Chú sẽ không thành cái tên tầm thường không ai hay biết.
Trong lĩnh vực chuyên môn riêng của cậu, cậu sẽ trở thành một người cực tài giỏi và xuất sắc.
Thịnh Hạ cọ mặt vào vai cậu, cảm giác nơi này lại rắn rỏi rộng rãi hơn xưa.
“Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa, Ai sợ…” Chống gậy trúc, đi giầy rơm cũng có làm sao? Vẫn đi nhanh hơn vó ngựa nhiều lắm.
Trương Chú nhẩm đọc câu thơ, chợt cười, trở người nhốt cô vào bên dưới, “Mình đã tìm được nàng tiên nào đây?”
Thịnh Hạ chớp chớp mắt.
Độ này mọi người không hẹn mà cùng gán cho cô danh xưng này, rốt cuộc là sao thế?
“Chú, việc cậu làm là cần thiết, có khi biến chuyển lớn trong tương lai chúng ta sau này sẽ có cống hiến của cậu.
Còn mình, thì chỉ là thư sinh vô dụng thôi.”
Mắt Trương Chú sẫm dần, lời nói ra thì chẳng có gì là sâu sắc: “Trong cái hào phóng của Tô Thức đúng là có chút kiểu cách.”
Thịnh Hạ: “Hả?”
Trương Chú: “Ông già đó viết thơ từ cũng hay, có tính bao quát cao, trong em có anh, ai dùng cũng hợp.”
Thịnh Hạ chợt hiểu ra, cậu nói là cậu hào phóng, còn cô kiểu cách!
“Trương! Chú!” Bầu không khí tình cảm bay biến sạch, cô tức mình giơ chân định đá, gối mới gập vào đã va phải bụng dưới cậu.
“Hự!” Trương Chú đau toét cả mắt, ôm bụng ngã quỵ.
Thịnh Hạ bò dậy xem, “Đau lắm à?”
“Đau…” Cậu nặn ra một tiếng cụt lủn, có vẻ đang hết sức nhẫn nhịn.
Thịnh Hạ đâm hoảng loạn, cau mày vuốt bụng cho cậu, “Mình có dùng sức đâu, sao lại…”
Nói chưa dứt câu, cổ đã bị kéo xuống.
Trương Chú nghiêng đầu bắt chính xác lấy môi cô, giữ cái hôn kéo dài.
Bàn tay đang vuốt bụng cũng được cậu hướng dẫn tìm kiếm.
Cái hôn dài kết thúc, Trương Chú nằm ngửa ra nhìn cô, môi cong cong nụ cười.
Thư sinh có gì mà vô dụng?
Mùi tiền dễ có, niết bàn khó tìm.
Thần tiên sở dĩ là thần tiên, không cần làm gì cả, chính vì họ là tín ngưỡng và tham vọng của người phàm.
Trương Chú: “Tiên nữ ngốc nghếch, ai sợ?”
Thịnh Hạ: …
–
Mùa tốt nghiệp, vlog của Thịnh Hạ viral.
Cô quay mấy đoạn video tốt nghiệp đăng lên một nền tảng video, được tài khoản chính thức của đại học Hà Thanh share lại.
Cô quay hàng trái cây trong trường: Đông qua hương khoai lang còn đó, hạ về ăn dưa hấu ở đâu?
Cô quay tiệm photo chật kín đồ đạc chỉ rộng mấy mét vuông: Một tập không dư, một tờ không thiếu, máy cắm vận hành, hai hào làm phí.
Cô còn quay chiều hôm ngoài cửa sổ thư viện, dây thường xuân mọc lan ngoài tòa giảng đường, cặp vợ chồng học thuật chậm bước ven hồ, quay cả đôi tình nhân chụp ảnh tốt nghiệp trên trảng cỏ.
Thậm chí ghi cả những chiếc va li đã đóng gói xong xuôi chờ gửi chất đống dưới kí túc của các sinh viên tốt nghiệp.
Hình ảnh giản dị, kĩ xảo cắt ghép đơn sơ mà đột ngột viral.
Vô số người tràn vào trang cá nhân của cô, lướt xem hết những video cô đăng từ trước.
Cô có một video quay chuyện bên lề của phòng 219 khi chụp ảnh tốt nghiệp.
Ở mục bình luận, cư dân mạng đã khen nhan sắc của phòng kí túc hết lời.
Còn có một video quay khi Trương Chú tới giúp dọn đồ khỏi kí túc.
Cô không cần kí gửi hành lý, chỉ cần chuyển từ kí túc sinh viên đại học sang kí túc cho sinh viên bậc cao học.
Trương Chú bận rộn việc học và chuẩn bị khởi nghiệp, đã thuê phòng ở ngoài, không định ở lại trường.
Trong video, cứ bê một thùng đồ cậu lại hỏi một lần: “Tại sao không ở cùng mình?”
Thịnh Hạ cảm thấy lần nào biểu cảm của cậu cũng rất đáng yêu nên đã ghi hình đặc tả.
Cậu ghét ra mặt nhưng vẫn kệ, chỉ đứng yên mặc cô kề sát ống kính ghi hình.
Tiếng cười giòn tan của Thịnh Hạ xuyên suốt cả đoạn video.
Bình luận hầu hết là giục cô: “Đồng ý đi chứ!”
“Ở cùng anh ấy! Xin đó!”
“Chủ thớt không ở thì em ở!”
Nguyên nhân không ở cùng cậu rất đơn giản, “Chưa hợp pháp.”
Chưa bàn việc họ đều còn đi học, mà nếu để Vương Liên Hoa biết, có khi sẽ đánh gãy chân họ mất.
Nguy hiểm quá lớn, không được không được.
219 làm buổi liên hoan chia tay, xong xuôi ai nấy tự xách va li đi.
Phàn Tĩnh Xu thuận lợi xin được vị trí biên tập thực tập ở đài truyền hình; Chung Lộ Tiệp thì cuối cùng không nói lại bố mẹ, thi vào cơ quan hành chính ở địa phương, đã được phân chức, tốt nghiệp xong sẽ về quê đi làm; Liêu Tinh thi vào hệ thạc sĩ của học viện luật, tiếp tục ở lại Hà Thanh như Thịnh Hạ.
Phòng kí túc của họ không có những câu chuyện đặc sắc, không có mâu thuẫn gay gắt, dường như cũng không có những tình cảm quá mức dữ dội.
Song khi chia tay, cả hội vẫn ôm nhau khóc sướt mướt.
Cuối cùng Thịnh Hạ rời phòng kí túc một mình, chào tạm biệt cô quản lý kí túc.
Khi ra khỏi tòa nhà số 23, cảm tưởng mình đã đi đến điểm cuối của một cuộc hành trình, giờ đây lại đứng ở điểm khởi đầu của một hành trình mới.
Người đợi ngoài cửa, vẫn là Trương Chú.
–
Học thạc sĩ, Thịnh Hạ vẫn ngập đầu trong đủ thứ bút kí học hành, danh mục sách giảng viên giao cho vẫn dài ngoằng đọc mãi không hết.
Chương trình học hệ thạc sĩ năm nhất còn nhiều hơn bậc đại học, hiếm có khi được rỗi buổi tối thì lại được giao nhiệm vụ viết bản thảo phát biểu cho Đàm công.
Năm ngoái Đàm công làm cố vấn cho một chương trình về ngôn ngữ trên ti vi, được cả người ngoài giới chú ý nhờ tính cách hài hước và những lời giảng giải cao thâm, không chỉ những đoạn phát biểu được share tràn lan mà còn có những đoạn cắt đặc sắc đăng trên các trang web nền tảng video, do đó hiện có rất nhiều chương trình truyền hình muốn mời thầy.
Đàm công cũng tự đùa rằng, tuổi đã cao mà tự dưng thành hiện tượng mạng.
Thịnh Hạ trở thành “đệ tử cuối” của thầy, những vlog về Đàm công quay khi trước cũng được cư dân mạng đào ra cắt ghép lại.
Mấy năm tích lũy cộng với vài cơ hội lộ mặt như vậy, tới nay lượng follow tài khoản video của Thịnh Hạ đã lên tới mấy trăm nghìn.
Cô vẫn giữ tần suất đăng video khi trước, chỉ là số lần Trương Chú lộ mặt ít dần.
Thịnh Hạ chỉ quay từ cổ cậu trở xuống vì vậy người theo dõi vẫn bình luận trách cô ngày càng nhỏ mọn.
Về sau, Trương Chú hoàn toàn mất bóng.
Không phải do Thịnh Hạ keo kiệt, mà vì khi học thạc sĩ năm hai Trương Chú đã đi Stanford học trao đổi một năm.
Học kì đầu năm hai thạc sĩ là thời điểm Thịnh Hạ ít bài vở nhất.
Lúc này không có Trương Chú bên cạnh, cô luôn cảm thấy cả tòa thành rộng lớn mà chỉ toàn trống rỗng.
Cậu chưa trả căn phòng thuê khi trước nên thi thoảng Thịnh Hạ sẽ sang đó ở mấy hôm và quét dọn vệ sinh.
Nhìn những chồng kế hoạch doanh nghiệp và báo cáo nghiên cứu cậu vứt trong thư phòng, Thịnh Hạ thấy mắt cay cay.
Khởi nghiệp chưa bao giờ là việc dễ dàng.
Một ý tưởng nảy sinh đến khi thành hiện thực, quá trình nó trải qua không chỉ đơn giản là rào cản về vốn.
Trên một số bản kế hoạch bị trả về viết chi chít những chú giải của Trương Chú.
Đọc những con chữ ấy, Thịnh Hạ cảm tưởng trông thấy dáng vẻ cậu ngồi viết trước bàn.
Thật sự rất nhớ cậu.
Khi cậu còn ở bên, Thịnh Hạ đã thề thốt rằng: “Chúng ta bận rộn như vậy, một năm sẽ qua nhanh thôi.”
Nhưng bây giờ một ngày với cô dài dằng dặc.
“Em thay thầy tham gia một chương trình, gặp gỡ những người trẻ khác cho mở mang đi.
Suốt ngày nhìn cái bản mặt già cỗi này, sao mà không nhớ cậu bạn trai đẹp như minh tinh đó được?” Đàm công gửi một email mời.
Là một gameshow định hướng phát triển chữ Hán của đài truyền hình lớn, mời toàn các ngôi sao đang nổi và tai to trong giới học thuật cũng như văn nghệ cùng nhau tìm kiếm nguồn gốc chữ Hán.
Tai to giới học thuật?
“Thầy ạ, em chịu thôi, người ta mời thầy mà…”
“Cái mặt này của tôi khán giả đã xem chán rồi, quay nữa cũng chỉ tới thế.
Em tham gia, bọn họ vui quá ấy chứ.”
Nhà nghiên cứu trẻ tuổi xinh đẹp, một điểm nhấn tuyệt biết mấy.
“Cứ tham gia đi, lứa mấy đứa có điều kiện tốt, giỏi kĩ thuật, có thể giúp phát triển văn hóa truyền thống chẳng không là việc công đức đếm không hết?”
Thịnh Hạ kể Trương Chú chuyện này, cậu cũng ủng hộ cô tham gia, “Cậu quay video bao lâu nay, chắc không sợ ống kính nữa.
Đàm công cảm thấy mình già rồi, sức ảnh hưởng lớn hơn cũng chỉ duy trì được thêm vài năm.
Cậu là hi vọng của thầy ấy.”
Vậy là Thịnh Hạ không chối nữa, quyết định nhận lời thầy.
Vì điều này ekip chương trình đã thay đổi kế hoạch và lựa chọn kết hợp khách mời, Thịnh Hạ chung nhóm với một sao nam mới nổi.
Cậu chàng này có ngoại hình cực bắt mắt, ảnh tuyên truyền vừa tung ra, Thịnh Hạ gửi ngay cho Trương Chú.
Cậu gọi video tới, “Chương trình này không đứng đắn, tuyên truyền tiếng Hán thì tập trung tiếng Hán thôi, sao cứ phải tạo cp?”
Thịnh Hạ: “Cp cái gì, người ta mới 19 tuổi!”
“Cậu nghĩ cậu bao nhiêu tuổi, trông cũng đâu có khác 16 tuổi là mấy.”
Thịnh Hạ phì cười: “Chua quá cơ, chua không còn biết gì nữa rồi.
Lúc 16 tuổi cậu đã biết mình đâu?”
Trương Chú nghẹn họng, bực bội dặn: “Thế cậu đừng có trâu già gặm cỏ non.”
Thịnh Hạ: …
“Vậy cậu có quen bạn nữ xinh đẹp tóc vàng mắt xanh nào không?”
“Không.”
“Thế bạn nữ người Hoa xinh đẹp?”
“Không.”
“Uầy, chán thế.”
“Tất nhiên không đặc sắc như chương trình cậu với trai trẻ.”
“…”
Sau khi weibo chính thức của chương trình đăng hình, giang cư mận cứ tưởng Thịnh Hạ là sao mới ra mắt, thi nhau chửi rủa ekip chương trình tạp cp để lăng xê người mới.
Fan của cậu sao nam xâm chiếm weibo chương trình, tiếp đó kéo nhau ùa vào weibo của Thịnh Hạ, câu nào câu nấy chỉ trích cô lợi dụng danh tiếng của thần tượng.
Sau phát hiện cô đã có bạn trai, ngờ ngợ nhận ra sự việc hơi sai sai, quay về coi lại mới thấy Thịnh Hạ giữ vai trò hướng dẫn, học giả mảng tiếng Hán cổ, nhưng giờ thì xin lỗi đã không còn kịp nữa.
Riêng các fan chuyên theo dõi chương trình văn hóa thì đa số có thành kiến với các ngôi sao mới nổi, bắt đầu công kích cậu sao kia vào cùng nhóm với Thịnh Hạ là trèo cao.
Thậm chí còn có người tò mò lần ra bạn trai trong vlog của Thịnh Hạ là thủ khoa đại học.
Giờ thì lôi cả tên Trương Chú ra cho cậu sao nam kia knock out – cá lọt lưới phổ cập giáo dục đừng có sáp vào cặp tình nhân có nhan sắc có trí tuệ người ta!
Tóm lại, chương trình chưa chiếu mà đã khiến dư luận tranh cãi ỏm tỏi.
Thịnh Hạ không thể ngờ tham gia một chương trình truyền hình thôi mà cũng có thể lên hotseach.
“Thực ra cậu ấy khá tốt tính, lễ phép nữa, chỉ là fan nhiều quá nên kiểu gì cũng có người thiếu suy nghĩ.” Thịnh Hạ vỗ về Trương Chú như vậy, chỉ sợ cậu sẽ lôi nick thật lên mạng chiến như hồi lớp 12.
Tuy rằng sẽ không thua, nhưng cậu đang khởi nghiệp, chung quy phải giữ hình ảnh chính diện tích cực.
Trương Chú: “Đã bắt đầu nói đỡ cho người ta rồi?”
Yêu xa không dễ mà.
Thịnh Hạ thở dài, ai kia hệt như bình giấm chua, sơ ý chút thôi là bắt đầu ghen bậy bạ.
“Thế mình xin chứng nhận weibo là “bạn gái Trương Chú” nhé, được không?”
“Không được, ít cũng phải là “vợ Trương Chú”.”
Thịnh Hạ đánh giá: “Được một tấc tiến một thước!”
Trương Chú cười, kề mặt sát ống kính, “Hử, giờ mình được một tấc tiến một thước kiểu gì? Thật là có lòng mà sức không đủ.”
Thịnh Hạ: …
Trò chuyện được chăng hay chớ một hồi, khi sắp cúp máy, Trương Chú bỗng gọi: “Bé yêu.”
“Ừ?”
“Nếu xin chứng nhận, thì phải chứng nhận thân phận của chính cậu.
Học giả hay tác giả gì cũng được, hoặc là cái gì đó khác mà cậu thích.
Cậu sẽ là vợ Trương Chú, nhưng cậu không tên vợ Trương Chú, cậu tên Thịnh Hạ.”
–
Chương trình phát sóng, lượt follow trên trang video của Thịnh Hạ đột phá hàng triệu, độ chú ý mỗi lúc một tăng, còn nhận được danh xưng “đàn chị”.
Vì sao nam nói mình cực thích đại học Hà Thanh nhưng không thi đậu, giờ được cùng nhóm quay chương trình với đàn chị Hà Thanh đã là vinh dự nên trong chương trình cứ gọi đàn chị suốt.
Cứ gặp vấn đề cậu chàng sẽ hỏi Thịnh Hạ, không hề có ý định tạo hình tượng học sinh giỏi độc lập giải quyết vấn đề.
Mỗi kì phát sóng, bất kể ống kính đang quay nhóm nào vẫn có thể nghe thấy tiếng gọi “đàn chị” nheo nhẻo ngoài màn hình.
“Đàn chị, từ này có ba âm đọc à, còn âm nào nữa?”
“Đàn chị, thương trong “Thương kính tửu”, trong “Đại từ điển Hán ngữ” và “Từ hải” chú giải hai cách đọc khác nhau! Điền từ nào đây?”
“Đàn chị! Cứu em, chữ này…”
“Đàn chị! Quá giờ quá giờ rồi đừng có thong thả thế chứ!”
“Đàn chị cứu em!”
Chương trình chiếu trên cả sóng truyền hình và mạng internet, màn hình bản chiếu mạng cũng toàn những bình luận gọi “đàn chị”.
Không biết do ekip của sao nam đứng sau tác động hay là tương tác tự nhiên của fan, tóm lại kì nào có đàn chị Thịnh Hạ là kì đó lên hotsearch, sao nam cũng nhờ hình tượng ngoan ngoãn khiêm tốn khéo léo trong chương trình mà đạp đổ ấn tượng xấu trong lòng người xem trước đó, được khán giả yêu mến hơn hẳn.
Cậu chàng còn follow weibo của Thịnh Hạ.
Sau chương trình Thịnh Hạ hay nhận được tin nhắn từ các công ty quản lý, công ty livestream hay thương mại điện tử, có bên muốn kí hợp đồng nâng cô làm nghệ sĩ, có bên muốn nhờ cô hợp tác đẩy mạnh sản phẩm.
Mới đầu Thịnh Hạ khá bối rối, về sau dần bình thản hơn, xem qua rồi mặc kệ, từ từ khôi phục tốc độ cập nhật vlog khi trước.
Mọi việc bình thường, vinh nhục bỏ kệ.
–
Kì nghỉ của Stanford khác với thời gian nghỉ trong nước.
Được nghỉ Trương Chú không về nước vì phải tranh thủ lúc này làm các điều tra khảo sát và sang MIT thăm Thành Trác Dương.
Vậy nên nghỉ đông Thịnh Hạ về Nam Lý một mình.
Lần này thì không thể giấu được nữa, Vương Liên Hoa đã biết mọi tài khoản trên các nền tảng mạng xã hội của cô.
Khi trước cô chỉ tạo được ít danh tiếng trong một cộng đồng nhỏ, lứa trung tuổi như Vương Liên Hoa chẳng bao giờ để ý coi những thứ ấy.
Nhưng chương trình trên truyền hình lại khác, Vương Liên Hoa không xem thì vẫn có những người quen khác xem.
Sau bữa cơm tối, Vương Liên Hoa ngồi trên sô pha lướt xem video Thịnh Hạ đăng.
Lướt tới một video, chợt tăng âm lượng lên mức cao nhất –
“Cậu ở với mình.”
“Tại sao không ở với mình?”
“Rốt cuộc tại sao không chịu ở với mình?”
“Không được, cậu phải ở với mình.”
“Tại sao không ở với mình!”
Thịnh Hạ đang rửa bát, hơi lạnh ùa lên sống lưng.
Rề rà mười mấy phút mới rửa bát xong, quay lưng đã va vào cái nhìn nghiêm nghị của Vương Liên Hoa.
“Đã ở chưa?”
“Dạ?” Thịnh Hạ giật mình, mẹ đang nói gì ấy nhỉ? Đã “do” chưa?
Vương Liên Hoa lặp lại từng câu từng chữ: “Đã, ở, cùng, nhau, chưa?!”
Cảm xúc của Thịnh Hạ bây giờ giống hệt cái hôm tưởng Trương Chú nạt vì đã biết chuyện quyển sách luật nhưng thực ra chỉ vì cô viết sai tên cậu – căng thẳng, thấp thỏm, cuối cùng thả lỏng nhẹ nhõm.
“Chưa…”
Vương Liên Hoa lên giọng: “Chưa thật?”
“Thật mà!”
Vương Liên Hoa: “Đến bước nào rồi?”
Thịnh Hạ giật bắn: “Dạ?”
“Chưa phát sinh quan hệ mà nó dám bám dính lấy rồi ngang nhiên đòi ở chung như thế? Chị tưởng mẹ là đứa ngốc hả? Hả?”
“…”
“Nói đi chứ!”
Hu hu, cô còn nói gì được nữa, đã biết hết rồi mà sao còn hỏi nữa.
Mẹ cứ quên là cô đã học thạc sĩ năm hai, tuổi này nhà người ta có khi đã bị giục cưới rồi.
Phải trả lời câu hỏi này sao đây, ai cứu cô với.
Vương Liên Hoa lại gằn giọng: “Bảo Trương Chú cút về đây gặp mẹ!”.