Mùa Hè Mang Tên Em


Về nước, Trương Chú lao ngay vào guồng dự án bận rộn.

Dự án đầu tiên của bên cậu là ứng dụng AI trong chẩn đoán y tế, vì vậy suốt ngày dẫn các kĩ sư miệt mài trong bệnh viện, dẫn tới đã về nước mà Thịnh Hạ vẫn chẳng được gặp mặt mấy lần.
Học kì sau thạc sĩ năm hai sẵn đã là kì học cam go nhất, vì phải bắt đầu chuẩn bị luận văn thạc sĩ.

Thịnh Hạ học liền hai hệ thạc sĩ tiến sĩ nên được giảm tải khâu rắc rối này, nhưng thầy Đàm không để cô nhàn rỗi, lôi cả vào hội phê luận văn cho sinh viên đại học.
Lúc này Trương Chú gọi bảo tết Đoan Ngọ cùng về Nam Lý, suýt thì Thịnh Hạ đã bật thốt, “Cậu có kì nghỉ?”
Cậu bận quay như chong chóng, vừa phải viết luận văn tốt nghiệp vừa phải chạy dự án mà còn có ngày nghỉ?
“Ừ, được nghỉ, bọn mình về kết hôn.”
Giọng cậu nghe không khác gì bình thường, Thịnh Hạ thì không được bình tĩnh giống thế.
Tuy cô đã quen với cái kiểu dù chuyện lớn chuyện nhỏ vẫn giữ một thái độ thản nhiên của cậu, nhưng kết hôn? Kết hôn?
“Nhưng, bố mẹ mình…”
“Bố mẹ cậu biết cả rồi.”
“Nhưng…”
“Cũng đồng ý cả rồi.”
“Sao thế được?” Cô còn chưa tốt nghiệp, sao Vương Liên Hoa có thể cho cô kết hôn? Vả lại cũng đã chuẩn bị gì đâu, kết hôn kiểu gì?
Trương Chú: “Đăng ký trước, tốt nghiệp làm lễ cưới.”
“Sao tự dưng vội vàng vậy?”
“Vì “Đại Thánh” đã được phê duyệt, sắp đưa vào ứng dụng trong y tế.

Đây là sản phẩm đầu tiên của mình, sản phẩm đầu tiên mà cậu chứng kiến, mình hi vọng nó là tài sản chung giữa vợ chồng của bọn mình.”
“Đại Thánh” là dự án người máy đầu tiên của Dĩ Hạ Khoa Kĩ, có chức năng sàng lọc ảnh chụp CT hỗ trợ trong chẩn đoán.
Thịnh Hạ giật mình, không biết nên trả lời thế nào, chỉ muốn lập tức thu dọn va li về Nam Lý.
Không thấy cô trả lời, cậu tiếp tục: “Thịnh Hạ, giờ mình đang theo dõi số liệu trong bệnh viện.

Cậu biết không, gọi là người máy nhưng thực chất nó chỉ là một hệ thống, không có cơ thể, không có thực thể, nhìn không thấy, sờ không được.

Nhưng nó có con mắt cực chuẩn xác, có bộ não cực chuyên nghiệp.

Việc nó có thể làm nhiều hơn rất nhiều các chuyên gia khoa y học hạt nhân… Cậu biết không, có lẽ trong tương lai nó sẽ xuất hiện ở những vùng sâu xa miền núi, trong những cơ sở khám chữa bệnh cấp cơ sở nhất, trấn giữ ở đó với tư cách chuyên gia phải có ở bất cứ một bệnh viện…”
“Khi trước mình chỉ cảm thấy mình có thể làm một số việc giúp bản thân được sống tốt, nhưng bé yêu, cậu biết không, giờ mình nghĩ có lẽ mình không chỉ có thể giúp bản thân sống tốt thôi nữa.

Hôm nay mình rất vui, rất rất vui, cậu có biết không?”
Trương Chú bắt đầu lặp từ.
Thịnh Hạ chưa từng thấy một Trương Chú như vậy.

Cậu có EQ cao, cực ít khi mất bình tĩnh, kể cả khi đứng trước người lớn tuổi hơn, có địa vị cao hơn vẫn luôn giữ thái độ như thường, đối đáp tự nhiên.

Vì vậy Thịnh Hạ hay có ảo giác hẳn cậu đã nhận một huấn luyện chuyên nghiệp nào đó.
Nhưng lúc này cậu không ngừng lặp lại “cậu có biết không” như đang tìm kiếm một sự đồng cảm.

Cậu đã quên mọi mánh giao tiếp, chỉ muốn chia sẻ với cô niềm vui này.
“Mình biết, mình vẫn biết mà…” Thịnh Hạ nhỏ giọng đáp một cách trịnh trọng.
“Nên mình không cầm lòng được, cứ thế gọi điện cho cậu cầu hôn, cậu lấy mình được không? Cùng mình, bọn mình tạo ra nhiều tài sản chung trong hôn nhân như “Đại Thánh” hơn nữa.”
Thịnh Hạ trào nước mắt, nghẹn ngào trả lời: “Vậy giờ mình sẽ mua vé về Nam Lý.”
“Mình đã mua rồi, 7 giờ sáng mai tới trường đón cậu.”

Ngày 1 tháng 6, Thịnh Hạ nhận sổ hồng.
“Mỏng quá vậy?” Cô áng chừng.
Bác gái làm thủ tục đăng ký cười bảo, “Cô bé, chứng nhận kết hôn mỏng thật, nhưng hôn nhân có nhẹ đâu nào?”
Thịnh Hạ gật đầu đồng tình: “Đúng thật.”
Trương Chú nắm tay cô, ngắm kĩ ngón tay đeo nhẫn của cô, “Cậu thấy mỏng thì đem đi ép nhựa.”
“Thế mình phải mua khung ảnh.”
Trương Chú: “Được, đi mua.”
“Mua ở tiệm văn phòng phẩm cửa bắc trung học phụ thuộc!”
Trương Chú ngẩn ra, “Thế có cần tới nhà sách Nhất Phương mua cuốn “Luật Hôn nhân”, sau đó ra tiệm dụng cụ thể thao mua thêm đôi băng gối, sau đó nữa hẵng ra tiệm văn phòng phẩm mua khung ảnh?”
Thịnh Hạ ngạc nhiên: “Sao cậu biết kế hoạch của mình?”
Trương Chú: “Chỉ có đồ ngốc mới cảm thấy kế hoạch của mình rất bí mật kín kẽ.”
“…”
Thịnh Hạ: “Ơ Chú, đâu có đúng, làm gì có cuốn “Luật Hôn nhân”, điều khoản này ở trong “Luật Dân sự” hết mà, chương Hôn nhân Gia đình đó.”
“…”
Trương Chú: “Không phải chứ đồ ngốc này, làm gì có xưng hô nào là Chú, gọi ông xã.”
“…”
Biết nói thế nào đây? Khó mở lời quá! Thịnh Hạ quay lưng định chạy, đột nhiên nhận ra điều sai sai, cậu còn gọi cô là đồ ngốc á?
Trương Chú từ từ bước theo đằng sau, chỉ chờ cô ngoái lại, “Không đúng, không có xưng hô đồ ngốc, cậu phải gọi là…”
“Bà xã.” Cậu ngắt lời cô, tiếng gọi bật ra rất đỗi tự nhiên.
Thịnh Hạ nghẹn lời, không đường chối cãi.

Trong cái nhìn mỗi lúc một nghiêm túc của cậu, cô phát ra tiếng lí nhí như muỗi vo ve, “Ông xã…”
Ở chốn đông người, trước cổng vào nơi đăng ký kết hôn, Trương Chú bóp cằm Thịnh Hạ hôn quên mọi thứ.
Giờ họ đã hợp pháp, ai thèm quan tâm có văn minh hay không.
Nơi đăng ký kết hôn không xa trung học phụ thuộc.

Thịnh Hạ muốn đi bộ, tất nhiên Trương Chú chiều theo.

Hai cô cậu tay nắm tay, bước dọc con đường mòn qua công viên ven sông, vừa đi vừa chơi trò nối câu nhạt nhẽo như vô số lần hẹn hò ngẫu hứng đã từng.
“Đây mới là lần đầu bọn mình đi bộ trên đường Nam Lý ấy nhỉ?” Thịnh Hạ nói.
“Ừ.”
“Đây là lần đầu mình ra đường sau khi kết hôn nhỉ?” Thịnh Hạ tiếp.
“Ừ.”
“Sao cậu không nói gì hết!” Thịnh Hạ bực mình.
Trương Chú dừng bước nhìn cô, “Mình đang nghĩ, đã hợp pháp rồi, có phải cậu sẽ không xấu hổ nữa?”
Tai Thịnh Hạ tức thì đỏ ửng.
Họ đang trên đường đó, sao trong đầu cậu chỉ có chuyện đó thôi vậy!
“Xem ra là không rồi.” Trương Chú miết tai cô, “Chắc cậu phải xấu hổ cả đời mất.”
Thịnh Hạ: “Không được hả?”
Trương Chú gật gù: “Được chứ.

Quá lắm thì, cậu xấu hổ cứ xấu hổ, mình thích cứ được một tấc tiến một thước, không sao cả.”
Thịnh Hạ lên giọng: “Đi nhanh lên! Mặt trời sắp lặn rồi!”
Nhà trường đang nghỉ tết Đoan ngọ, đa số học sinh lớp 10, 11 đã về nhà, sân trường khá vắng lặng.
Thịnh Hạ mua khung ảnh và hai cốc nước ép dưa chuột, Trương Chú cũng đã lo lót xong bác bảo vệ.

Cả hai tay nắm tay nghênh ngang vào trường.
Trương Chú rút tay khỏi tay cậu, nói như thật: “Trong trường không được nắm tay, coi chừng bị giám thị bắt tội yêu sớm!”
Trương Chú vô cùng phối hợp, “Cậu nói đúng, bà xã.”
Gần đến kì thi đại học, quảng trường Đào Lý treo đầy những mảnh giấy note cầu nguyện.
Thịnh Hạ nói: “Năm đó cậu đã viết gì ấy nhỉ?”
“Không nhớ, mình không tin mấy thứ này.”
Câu trả lời trong dự liệu.

Thịnh Hạ nhướng mày, “Đoán thử xem mình đã viết gì?”
“Một ước Hà Thanh Hải Yến, hai ước bố mẹ khỏe mạnh, ba ước mình, cậu đều như nguyện, tháng Chín gặp lại nhau?”
Thịnh Hạ thêm một lần kinh ngạc, “Sao cậu biết?”
Trương Chú ra vẻ “khó đoán lắm à?”, cười nói: “Ước thôi mà như viết mật mã ấy, đi đâu cũng một câu lặp đi lặp lại.”
“Cậu nhạt thật đấy.”
“Đi thôi.” Trương Chú lôi cô đi, quả thật không có hứng thú với mấy thứ phong kiến mê tín này.
Thịnh Hạ níu cậu lại, “Chờ tí, để mình ước đã.”
Hết cách, Trương Chú đành phải chờ.
Thịnh Hạ chắp tay vào nhau, lẩm nhẩm: “Cầu các em phát huy vượt bình thường, có một chuyến du lịch tốt nghiệp tốt đẹp mĩ mãn, tháng chín gặp gỡ người sẽ bên nhau tới bạc đầu…”
Đôi môi Trương Chú vô thức nhếch lên khe khẽ, yên lặng ngắm cô cầu nguyện cho người khác bằng sự thân thiện với vạn vật và tình yêu thương dịu dàng nhất.
Chí nhu, chí hiền, chí thiện, chí mỹ.

Trương Chú nghĩ tới những từ ấy, dùng nó để hình dung Thịnh Hạ – nửa kia của cậu.
“Chị là linh vật may mắn, ước gì cũng linh, các em cố lên!”
Trương Chú: …
Bước tới bãi xe, Thịnh Hạ sinh tò mò: “Lúc đó các cậu lấy đâu ra chỗ tạp chí với đĩa phim đó vậy? Sao mà được nhiều thế?”
Khi đó cô sợ chết khiếp, còn tưởng đã gặp loại biến thoái cơ.
Trương Chú: “Bạn của Hầu Tuấn Kỳ mang từ nước ngoài về, bọn Lưu Hội An cũng đòi nên mang theo nhiều.”
“Thế cậu có xem không?”
“Có.”
“…”
Tự dưng một luồng dịch chua trào lên trong dạ Thịnh Hạ.

Cậu từng xem người khác, dẫu có vẻ đây là điều rất bình thường với con trai thời cấp ba, nhưng ắt hẳn những cô gái trong những bộ phim đó đều rất giỏi?
Rồi cô chợt nghĩ, cậu nói cô xấu hổ, có phải đang ám chỉ cô nhạt nhẽo?
Càng nghĩ càng tủi, Thịnh Hạ quay đi nhìn đằng trước, không nói thêm nữa.
Thấy cô tự dưng cúi gằm xuống, Trương Chú thầm kêu không ổn, hỏi: “Mình nói có xem nên cậu không vui à?”
“Phải!” Cô trả lời thành thật.
Trương Chú: “Sau đó mình không xem nữa đâu.”
“Sau đó nào?”
Trương Chú nhớ về những chuyện thời niên thiếu, bật cười: “Từ khi mơ thấy cậu.”
“Mơ thấy mình cái…” Thịnh Hạ dừng bặt.

Cô đã hiểu đáp án, lời này hỏi ra chỉ tổ khiến mình xấu hổ hơn thôi.
Nhưng Trương Chú không có ý bỏ qua, hạ giọng nói nhỏ: “Mơ thấy cậu ở nhà sách Nhất Phương…”
“Dừng!” Thịnh Hạ kiễng chân bịt miệng cậu, “Ở nơi đèn sách, không được tuyên dâm.”
Tiếng cười của Trương Chú bị chặn đứng, đến khi không nhịn nổi mới gỡ tay cô ra, mỉm cười giải thích: “Mình chỉ mơ cậu gọi tên mình mãi thôi…”
Thịnh Hạ: …
Lươn lẹo, chắc chắn là thế!
Tới tòa nhà dạy học, Thịnh Hạ lại hỏi: “Cậu nhớ lúc mình bị thương, cậu cõng mình từ tầng năm xuống không?”
“Ừ.”
“Biết khi đó mình đã nghĩ gì không?”
Trương Chú im lặng chờ cô nói hết.
Thịnh Hạ: “Mình đã nghĩ, mối tình đơn phương của mình thật hạnh phúc, chí ít được cùng cậu ngắm phong cảnh năm tầng.”
Đôi mắt Trương Chú thẫm dần, bỗng nắm tay cô bước lên tầng.
Thịnh Hạ bật thốt: “Ơ bảo về thăm A6 mà?”
“Ngắm hoàng hôn đã.”
Giờ họ đang ở tầng một, qua kẽ lá, tia nắng đã khuất.

Leo lên tầng hai, nhìn ra nơi xa nhất cũng chỉ thấy mặt hồ nhân tạo của nhà trường.

Đến tầng ba, đã có thể nhìn thấy công viên ven sông và đường cái ngoài trường.

Tầng bốn, tầm nhìn trở nên rộng thoáng.

Dưới chiều tà, nước sông gợn lấp lánh, mặt trời ẩn sau những tòa nhà cao tầng, chỉ còn một nửa tròn trĩnh lộ diện.

Tầng năm, cảnh tấp nập đằng xa và sự tĩnh mịch những nơi gần ở trọn trong mắt.

Chiều hôm vạn dặm, thành phố vàng óng như trải gấm.
Họ nhoài người trên lan can ngắm hoàng hôn.

Thi thoảng có học sinh đi qua, ngoái nhìn với sự tò mò, trong đôi mắt có vẻ khó hiểu.
Không ai hiểu sự lãng mạn của họ.
Nhân lúc một nhóm học sinh vừa đi qua, xung quanh không có ai, Thịnh Hạ kiễng chân thơm khẽ một cái lên má Trương Chú, “Thơm một cái, ăn mừng ước mơ của mình thành hiện thực.”
Trương Chú sửng sốt, cúi nhìn nụ cười trong veo của cô dưới nắng tà óng ánh.
Bóng tà lặn khuất sau đường chân trời, họ tay nắm tay quay trở đi.

Đột nhiên Trương Chú ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Lên đi.”
Thịnh Hạ ngần ngừ một thoáng, “Giờ mình nặng hơn hồi đó rồi.”
“Nhanh lên.” Cả lời cậu cũng giống hệt thuở xưa.
Thịnh Hạ mím môi, ngả lên sống lưng cậu.

Lần này cậu không cần để ý giữ kẽ mà tự nhiên xốc mông cô, bước những bước vững vàng hơn hẳn.
Khi sắp xuống tầng một, Trương Chú hỏi: “Thế cậu có biết khi đó mình nghĩ gì không?”
“Hả?”
“Mình đã nghĩ, tại sao cậu không để mình chịu trách nhiệm cả đời? Nếu cậu để mình chịu trách nhiệm cả đời, thì tốt biết mấy.”
Trương Chú cõng cô tới tận cửa sau A6 mới thả xuống, quay lại nói: “Vì vậy, người có ước mơ thành hiện thực là mình, đồ ngốc.”
Thịnh Hạ ngơ ngác nhìn cậu, mọi thứ trước mắt như cảnh trong tranh.
Những vạt nắng hiu hắt hoàng hôn lướt qua vai cậu cùng cơn gió, sâu trong đôi mắt cậu là tia sáng soi tỏa, cảm tưởng vẫn một thiếu niên năm xưa.
Trong phòng học, quạt quay ù ù, bài thi tứ tán.
Ngoài cửa sổ, long não rậm cành, ve kêu mải miết.
Cảm tưởng vẫn là mùa hè năm ấy.

Năm sau, cũng ngày 1 tháng 6, Thịnh Hạ và Trương Chú tổ chức lễ cưới ở Nam Lý.
Vì Vương Liên Hoa và Thịnh Minh Phong bất đồng ý kiến, thành thử cuối cùng chỉ có thể cử hành hôn lễ theo kiểu truyền thống.
Hội phù dâu của Thịnh Hạ ai ai cũng ghê gớm, một Tân Tiểu Hòa một Liêu Tinh đã đủ khiến hội phù rể ngoài cửa méo mặt.

Cuối cùng Trương Chú vẫn phải lên trận, viết một bài thơ giục mới được thả cho qua.
“Chú này, sao giỏi thế, còn biết viết thơ nữa?” Hầu Tuấn Kỳ trầm trồ.
Trương Chú bắt đầu giở chiêu nịnh vợ: “Bà xã dạy giỏi.”
Tân Tiểu Hòa phủ đầu: “Bây giờ nịnh vợ cũng vô dụng, không có lì lì thì miễn bàn!”
Dương Lâm Vũ dâng bao, “Cam đoan đủ!”
“Cậu tránh ra.” Tân Tiểu Hòa không trúng chiêu, “Hôm nay phải khiến anh Chú xấu mặt, nếu không mình chết không nhắm mắt!”
“Xùy xùy, không được nhắc từ này, nếu không mình chết không nhắm mắt!”
Trương Chú trưng cái mặt muốn dày xéo sao cứ việc, mồm miệng vẫn không nể nang ai, “Chết không nhắm mắt? Anh Vũ không hầu hạ tới nơi tới chốn à?”
“Ha ha ha ha ha ha.”
“Kéo hết tới đây làm gì thế hả? Mau đi tìm giày đi chứ!”
“Đuổi đi cũng được thôi, cho tí gợi ý đi mà.”
Trương Chú không thiếu cách trị Tân Tiểu Hòa, ải khó nào cũng vẫn vượt qua, bế cô dâu đi dễ dàng.
Nơi tổ chức nghi lễ trang trí kiểu phương tây.

Vì đa số khách mời là người trẻ tuổi nên trong kế hoạch có mục chơi game.

Người máy mà đối tác kinh doanh của Trương Chú tặng đang chỉ dẫn mọi người chơi game, có cả thiết bị thực tế ảo VR nên mang tới cảm giác rất khoa học viễn tưởng.

Trước khi hôn lễ bắt đầu, các vị khách đều chơi hết mình, còn được tích lũy điểm trong game để đổi mô hình người máy.

Hôn lễ cử hành theo cách mới lạ và rất sôi động, không chỉ phù hợp với yêu cầu mâu thuẫn của Vương Liên Hoa và Thịnh Minh Phong mà còn giúp cả khách, chủ cùng vui.
Khi người chứng hôn bước lên, các bạn đại học của cả Thịnh Hạ và Trương Chú đều nghệt mặt.
Quan lớn trên bản tin thời sự đó.
“Thịnh Hạ giấu kín thật!”
“Anh Chú thì không phải à?”
“Phục sát đất.”
Khi đặt tay Thịnh Hạ vào tay Trương Chú, tay Thịnh Minh Phong cũng run run, “Bác giao đứa con gái bác yêu nhất cho cháu.

Bạn Trương Chú, cháu không được khiến bác thất vọng.”
Cách gọi “bạn Trương Chú” khiến khá nhiều vị khách bật cười, lại khiến nhóm bạn cấp ba như Tân Tiểu Hòa hay Hầu Tuấn Kỳ rớm nước mắt.
Trương Chú suýt đánh đổi cả tính mạng mới được xuất hiện trước Thịnh Minh Phong với tư cách “bạn Trương Chú”.

Rồi để chuyển từ “bạn Trương Chú” tới chồng Thịnh Hạ, cậu đã phải đi một con đường dài cỡ nào.
Trương Chú nắm chặt tay Thịnh Hạ, chỉ hơi gật đầu.
Vương Liên Hoa lên sân khấu với chị gái bên nghi lễ đi sau.

Chị gái bưng một cái tráp lớn khiến các khách mời đều tò mò.

Khi mở tráp, ai nấy đều kinh ngạc.
Bên trong là hai nửa thạch cao đã cắt đôi của cái chân bó bột.
“Hôm nay nhân lúc có mặt các bạn học của Hạ Hạ, cô tặng phần bó bột đã cất giữ bảy năm này cho Trương Chú.

Trên nó có nét bút của rất nhiều các bạn, xem thử đây là chữ ai nhé, ‘đại học Đông Châu, mình tới đây’ bạn Tân Tiểu Hòa viết…”
Dưới sân, Tân Tiểu Hòa đang khóc sụt sịt nghe vậy quay ngoắt sang cười, “Hu hu hu mình không làm được, nhưng vẫn sống rất tốt.”
“Ở đây còn có, ‘Tiểu Mạch phải giảm cân lên đại học tìm bạn trai’…”
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
Tiểu Mạch run rẩy: “Trong lễ cưới của bạn thân mà chết vì xấu hổ cả nhà ui.”
Vương Liên Hoa đọc thêm mấy dòng, hội bạn cấp ba đã cười lăn cười bò.
“’Đời này do mình, tự quyết tự đi’, là bạn Trương Chú viết.” Không ngờ Vương Liên Hoa cũng học cách gọi Trương Chú của chồng trước.

Những tiếng cười thiện ý vang lên.
“Trương Chú à, sau này thành hai người rồi, sau nữa sẽ là ba người, bốn người… đời này không còn do mình tự quyết nữa.”
“’May được quen người mặt hoa đào, từ đây xuân ấm phủ ruộng xa’, chữ đẹp thế này, tất nhiên là do con gái Thịnh Hạ yêu quý của cô viết.

Khi ấy con bé bảo cô là viết tặng các bạn, hôm nay ở đây cô muốn hỏi các bạn của Thịnh Hạ, trong lớp các cháu, ai tên Tống Giang?”
Gương mặt luôn tỉnh bơ của Trương Chú xuất hiện vẻ ngỡ ngàng.
Vương Liên Hoa trầm giọng: “Trương Chú, hi vọng cháu sẽ là cơn mưa kịp lúc của Thịnh Hạ.”
Cả hôn lễ chìm trong tĩnh lặng.
Lớp trang điểm kĩ càng của Thịnh Hạ nhòe nhoẹt bởi nước mắt.

Trong tầm nhìn mờ nhòe, gương mặt Trương Chú mỗi lúc một gần.

Trong tiếng chúc phúc của tất cả mọi người, cậu trao cô một nụ hôn.
Một cái hôn thật dài.
Trong mùa hè nơi vạn vật sinh sôi, trong mùa hè mang tên nhau này.

Cuộc sống sau lễ cưới vẫn ai bận việc nấy.

Thịnh Hạ và Trương Chú đều không có ý định đẻ con quá sớm.
Một mặt vì cô còn đang học tiến sĩ, mặt khác vì Trương Chú cũng rất bận.
Dĩ Hạ Khoa Kĩ đã thành lập được hai năm, bất kể về mặt công nghệ hay ứng dụng thực tế vẫn luôn đi đầu trong các công ty khởi nghiệp cùng ngành, đã tạo ra hơn mười kiểu ma trận AI cho sản phẩm.

Nhiều công ty cùng ngành lên mạng gièm pha về bối cảnh chính trị của người sáng lập Dĩ Hạ Khoa Kĩ; cũng có người đặt câu hỏi về giá trị các chứng nhận của công ty.

Nhưng không thể phủ nhận tốc độ trưởng thành của Dĩ Hạ Khoa Kĩ khiến người ta chỉ có thể mỏi mắt trông theo, doanh thu đứng hàng đầu trong ngành, đã thuận lợi bước vào vòng gọi vốn series C.
Nhưng có bận hơn nữa thì mỗi năm khi Thịnh Hạ nghỉ hè, Trương Chú vẫn dành ra mười ngày phép năm đi du lịch với cô.
Cô vẫn tự quay vlog và cắt ghép, lượng follow theo dõi ngày càng nhiều.

Cô rất hài lòng, mỗi khi lượng fan tăng tới một mức cao mới đều sẽ đăng một tập dạng chia sẻ thúc đẩy văn hóa, thuộc kiểu làm vì đam mê.
Bình thường miễn không phải đi làm, Trương Chú sẽ ra phố đi dạo với Thịnh Hạ, cùng nhau xem phim, ghé nhà sách hoặc chỉ đơn giản là ở nhà đọc sách.
Chỉ là số lượng sách của Thịnh Hạ thực sự nhiều quá mức, giá sách đầy thì tận dụng bàn trà, bàn trà hết chỗ thì để luôn dưới đất, khiến cho sách của Trương Chú bị nhấn chìm không tìm ra.
Không chỉ sách mà bất cứ thứ gì cô cũng có rất nhiều, từ quần áo giày dép cho tới túi xách trang sức, cứ la liệt rối cả mắt.

Chỉ riêng dầu gội đầu đã có tận mấy loại, được phân chia loại riêng dùng cho từng mùa.

Đồ skincare càng khỏi phải nói, mỗi tối đều phải ngồi trước gương bôi bôi trét trét bảy tám thứ gì gì đó lên mặt không biết mệt.
Có một điều hơi lật đổ nhận biết của Trương Chú: Hóa ra tiên nữ mệt như vậy, làm cậu nhìn cũng thấy mệt thay.
Trương Chú biết Thịnh Hạ không phải người ham vật chất, cô chỉ đơn giản là kĩ tính, cầu kì.

Cưới cô công chúa Disney về nhà, xem ra hai trăm mét vuông cũng không đủ ở rồi.
Trương Chú tắm xong đi ra, thấy phòng quần áo ngày càng không kẽ hở, nghĩ như thế.
Ngoài ra còn một điều nữa cũng khác với tưởng tượng của Trương Chú: Thịnh Hạ không chỉ không biết nấu cơm mà còn không biết sắp xếp đồ đạc.
Vì vậy khi ở nhà toàn là cậu nấu cơm, còn khi đi xã giao thì trước khi ăn sẽ dặn nhà hàng đưa cơm tới, làm vậy cô cũng có thể biết cậu đang xã giao ở đâu.
Cuối tuần, nếu rảnh rỗi Trương Chú sẽ tổng dọn dẹp, thi thoảng Thịnh Hạ cũng làm chân chạy vặt.

Nhưng Trương Chú thấy cô quét nhà xong phải rửa tay bôi skincare dưỡng ẩm một lượt, cuối cùng còn phải khử trùng khăn lau chổi thì đã bỏ luôn ý định vợ chồng chia sẻ việc nhà, cũng bỏ luôn tham vọng dùng việc nhà thúc đẩy tình cảm vợ chồng.
Có thời gian đó, không bằng để “được một tấc tiến một thước” nhiều nhiều.
Thôi cứ giao hết cho giúp việc là đơn giản nhất.
Nhưng dù vậy, Thịnh Hạ vẫn hoàn toàn không nhận ra mình “ốc không mang nổi mình ốc”, còn đi nuôi một con mèo.
Nói là khi cậu không ở nhà còn có nó cùng cô đọc sách.
Nói thế thì ai từ chối nổi? Trương Chú sầm mặt không quá ba giây đã bị những tiếng ông xã liên hồi thuyết phục.
Bình thường cô chỉ gọi tên “Chú”, khi tức giận gọi “Trương Chú”, có việc nhờ mới chịu gọi “ông xã”.
Trương Chú đã nhìn thấu suốt.
Vì vậy trừ dọn dẹp vệ sinh, nấu cơm giặt đồ, giúp việc còn phải kiêm cả việc chăm mèo.
Chung sống cùng nhau tất nhiên sẽ khiến bại lộ vài điểm xấu, tuy thế Trương Chú không cảm thấy Thịnh Hạ thay đổi.
Dường như ở trong khói lửa nhân gian, cô vẫn mãi không dính bụi bặm hồng trần.
Trương Chú luôn có thể tìm được sự bình yên ngay khi bước chân qua ngưỡng cửa.

Mỗi lần tăng ca về nhà, ôm cô, hôn cô, những mệt mỏi trần thế tức khắc được xoa dịu vỗ về.
Cho dù cô chỉ ngồi trong đống sách lộn xộn, ngẩng đầu lầu bầu một câu “cơm tối nay cậu gọi không ngon lắm”, cõi lòng cứng như sắt đá khi ở ngoài của cậu sẽ mềm hóa.
Ở cùng người thiện, như phòng vắng đón lan thơm.
Cô chỉ cần ngồi yên một chỗ, thảy mọi điều xung quanh sẽ là vừa đẹp.
Cô yên lặng ở trong thế giới nhỏ của họ, trở thành điều lãng mạn chân thực nhất.

Thịnh Hạ được mời tham gia chương trình gameshow “bẻ câu ngắt chữ”, không ngờ gặp người quen.
“Thịnh Hạ.”
“Trần Mộng Dao.”
“Ừ, lâu rồi không ai gọi mình cái tên này.”
Trần Mộng Dao đã lấy nghệ danh, mấy năm nay mãi vẫn bình bình trong giới, người không quan tâm tới giới giải trí như Thịnh Hạ không thể biết tới được.
“Mình thường coi video của cậu đấy.” Trần Mộng Dao nói, “Còn từng mua sách của cậu nữa.”
Thịnh Hạ ngạc nhiên, “Tệ thật, lộ tẩy rồi.”
Trần Mộng Dao nói nhỏ: “Để phông bạt thôi, cũng chẳng đọc mấy.”
Cả hai nhìn nhau, bật cười.
“Mình vẫn hay thấy tin về chồng cậu.” Trần Mộng Dao bồi hồi, “Không ngờ cậu ấy giỏi như vậy.

Nói sao đây nhỉ, cũng biết cậu ấy giỏi rồi, nhưng giỏi tới mức này, tự dưng cảm thấy thật khó tả…”
Thịnh Hạ mím môi, hơi gật đầu.

Cô có thể hiểu ý của Trần Mộng Dao.
Không biết tiếp lời thế nào, không khí đột nhiên trở nên trầm lặng.

Từng là “tình địch”, quả thật họ cũng không có nhiều chuyện để nói, khi đối mặt dẫu thoải mái vẫn thấp thoáng sự lúng túng tế nhị.
“Nhưng Thịnh Hạ này, cậu đã viết nhiều sách như vậy, kể về rất nhiều người, sao chưa từng có ý định viết về cậu ấy?” Bỗng Trần Mộng Dao hỏi.
Từ khi trao đổi, Trần Mộng Dao chưa từng nhắc tới cái tên Trương Chú.

Có lẽ vì đọc nó lên sẽ làm động chạm tới kí ức nhạy cảm trong lòng.
“Bị hiểu sai là số mệnh của người truyền tải.” Thịnh Hạ ngẩng lên, từ từ nói, “Mình không đủ sức viết về cậu ấy.”
Viết về người khác, cô có thể ung dung đặt bút, không lo nghĩ ngần ngại.

Nhân vật lịch sử sẽ không thay đổi chỉ vì vài ba câu chữ của cô.
Nhưng cậu thì khác.
Ngôn ngữ kém cỏi của cô không đủ vẽ nên một Trương Chú.
Trần Mộng Dao nửa hiểu nửa không, cuối cùng thở dài: “Ầy, tiếc thật.

Biết nói sao nhỉ, chắc cậu ấy là tiếc nuối trong thanh xuân của rất nhiều người, trong đó có mình.”
Buổi quay chương trình hôm ấy kết thúc khá muộn.

Trương Chú lái xe tới đài truyền hình đón Thịnh Hạ, khi đi có lướt qua chiếc xe thương vụ của công ty quản lý của Trần Mộng Dao.
“Trương Chú!” Bỗng Trần Mộng Dao hạ cửa sổ xe, gọi.
Trương Chú ngẩng nhìn theo phản xạ.

Xe của Trần Mộng Dao không dừng lại, chỉ giảm tốc độ, thấy cô cười vẫy tay với bên này.
Đến khi chiếc xe thương vụ khuất sau ngã rẽ, Trương Chú mới nhớ ra đó là ai, cúi đầu cười.
Thịnh Hạ xích lại, quan sát cậu.
Trở thành thương nhân, Trương Chú lột bỏ vẻ non nớt vốn dĩ, lúc này gương mặt điển trai, vẻ ngoài thẳng thớm đã diễn tả nhuần nhuyễn hai chữ “tinh anh”.
Nhưng đôi mắt cậu vẫn trong vắt tựa năm nào, chốc chốc lóe lên tia sáng ranh mãnh.

Chí ít là khi nhìn cô, nó chưa từng lẫn những tạp niệm.
“Cậu là tiếc nuối trong thanh xuân bao nhiêu người ấy nhỉ?” Thịnh Hạ lầu bầu.
Trương Chú hôn khẽ lên môi cô, “Gặp bạn học cũ rồi sinh thổn thức? Các cậu nói gì vậy?”
“Nói về cậu.” Thịnh Hạ cố tình ra chiều khó xử, cả nghĩ, “Bao năm trôi qua mà vẫn nhận ra, cậu vẫn nhung nhớ người ta không quên đấy nhỉ?”
“Chưa từng có nhung nhớ, lấy đâu ra không quên?”
Thịnh Hạ ngồi thẳng lại, dựa vào lưng ghế, đánh giá: “Vô tình.”
Trương Chú bật cười, khởi động xe.
Cảnh đêm thành thị sầm uất lướt vụt qua cửa sổ.

Trong xe nhạc du dương, Trương Chú ngân nga theo không rõ tiếng.
Bỗng Thịnh Hạ cảm thấy giờ cũng chẳng khác gì năm ấy khi ngồi sau yên chiếc xe điện.
Họ vẫn chỉ là họ.
“Ông xã.” Cô khẽ gọi.
“Hử?”
“Ông xã.”
“Ừ.”
“Ông xã ông xã ông xã.”
“Đừng gọi nữa, đoạn này không chạy nhanh được.”
“…”
Về đến nhà, Thịnh Hạ phải trả giá cho một phút bốc đồng của mình.
Ai kia đã thỏa mãn bò dậy nấu cơm, tiếng ngân nga vọng ra từ phòng bếp.
Thịnh Hạ trở dậy, đi qua phòng khách vào thư phòng.
Ti vi đang bật, trên màn hình là ván game cậu đã chơi được nửa, con mèo nằm bò trên sô pha, lặng lẽ quan sát mọi điều trong căn phòng.
Thịnh Hạ ngồi vào bàn, gõ đoạn mở đầu của tác phẩm mới –
[Tháng Bảy đi qua, trận mưa dai dẳng kết thúc, vầng dương rạng rỡ leo cao, đất trời sạch trong như gột.]
[Sân trường trong kì nghỉ hè vắng không bóng người, ve sầu nấp trên tàng cây long não kêu râm ran không biết mệt.]
[Chào mừng đến với Mùa hè có cậu làm tên.]
[Hết].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui