Sớm ra trời se lạnh, coi như chút tôn trọng của Nam Lý dành cho mùa thu.
Thịnh Hạ khoác chiếc áo khoác ngắn ngoài cái váy bằng cotton trắng, tà váy dài rộng che hết chân trái bó bột, chân phải đi đôi giày vài cổ thấp cũng màu trắng, nhìn từ xa dung dị và dịu dàng như bông uất kim hương nước Pháp.
Hoa tì vào gậy chống, mong manh dễ vỡ như mĩ nhân ốm bệnh.
Xe của Vương Liên Hoa chỉ được chạy tới lối đi ở đầu 12A1. Thịnh Hạ chống gậy băng qua hành lang dài. Từ A1 đến A6, học sinh trong lớp không hẹn mà cùng ngoái ra nhìn, động tác nhất trí đồng đều như đàn vịt con.
Vào lớp, đôi mắt các bạn vụt sáng rực – đây là lần đầu Thịnh Hạ mặc váy.
Khác với trang phục trong hội thao, chiếc váy này đơn giản đến độ không thể đơn giản hơn được nữa. Váy không có bất cứ họa tiết trang trí, không có cả viền eo, tuy vậy vẫn hút mắt lạ thường.
Gọi là áo đẹp nhờ người.
Các bạn vây vào quan tâm hỏi han. Vương Liên Hoa yên tâm rời đi.
Thịnh Hạ ngoái nhìn theo bóng lưng mẹ, không nhận ra có chỗ nào đổi khác. Nhưng Vương Liên Hoa của hôm nay thì hẳn nhiên có điều khác trước.
Sáng sớm đã ủi sẵn váy, bảo cô chọn mặc cái nào.
Là chuyện chưa từng có.
Thịnh Hạ vừa nghĩ vừa trả lời câu hỏi quan tâm của các bạn, chợt nghe một giọng nữ vọng từ ngoài hành lang: “Trương Chú!”
Tiếng nói rất dễ nghe, khiến ai nấy vô thức ngoảnh nhìn theo tiếng.
Trương Chú bị Trần Mộng Dao chặn lại trước cửa lớp.
“Có việc?” Một tay cậu đút trong túi, một tay cầm hộp thức ăn.
Trần Mộng Dao nhìn qua cái hộp, “Cái gì đây?”
Trương Chú nhấc nó lên cao, “Cơm mèo.” Dứt lời đưa mắt về người đối diện, ý hỏi: Có việc gì?
Cơm mèo?
Trần Mộng Dao: “Hộp to thế tưởng mình mù chắc, mèo khổng lồ hay gì mà ăn lắm vậy?”
Nhưng bạn cũng không quá để ý tới nó mà kéo tay áo cậu, “Qua đây nói.”
Trương Chú liếc nhanh về phía lớp học, khi quay lưng lơ đễnh nhún vai. Bàn tay Trần Mộng Dao vì vậy rơi ra, tự nhiên trượt xuống.
Hai người đứng ở sân khấu “Anh biết tuốt gỡ rối tuổi hồng” của Vương Duy, quay lưng lại với lớp học.
Trần Mộng Dao vào thẳng chủ đề: “Mình phải thi năng khiếu nên việc học văn hóa bị lơ là, điểm thi tháng trước rất tệ, kì thi tháng lần này không biết sẽ thế nào. Mình không tự tin chút nào cả, cứ tiếp tục như vậy thì đừng nghĩ tới Hà Yến và Đông Châu, mà cả Nam Nghệ đã là xa vời…”
Bạn dừng lại chốc lát, ngẩng nhìn Trương Chú, chỉ thấy cậu hơi nhướng mày, “Rồi sao nữa?”
Rồi sao nữa! Đã nói đến thế mà còn “rồi sao nữa”?
“Thì, mẹ mình muốn tìm lớp học thêm ngoài giờ cho mình. Nhưng thời gian của mình không cố định, muốn học thì chỉ có cách tìm gia sư một kèm một. Mình nghĩ thế thì chẳng bằng nhờ cậu, cậu giảng bài còn dễ hiểu hơn nhiều thầy cô…”
“Thế cậu định trả mình bao tiền?” Trương Chú ngắt ngang.
Trần Mộng Dao đứng hình.
“Hả ~” Trương Chú lùi lại một bước, vừa săm soi bạn vừa cười, “Không định trả tiền à?”
“Không phải thế…” Trần Mộng Dao cau mày. Thực ra bạn định mời ăn cơm nọ kia, nhưng cậu đã nói thế thì đành phải sửa lời, “Thì giờ mình đang bàn đấy còn gì?”
Trong lớp, cả đám học sinh nhìn hai người thủ thà thủ thỉ chẳng biết đang nói gì.
“Độ này Trần Mộng Dao ân cần với Trương Chú quá nhỉ?”
“Chắc cảm thấy nguy cơ rồi?”
“Nhưng mình nghe nói là hôm cậu ấy sinh nhật, Trương Chú đã tặng một sợi dây chuyền rất đắt mà? Hai cậu đó vẫn chưa thành đôi?”
“Khụ khụ!”
Bạn kia chỉ buột miệng thốt ra, khi tỉnh táo lại vội nhìn sang Thịnh Hạ, xấu hổ im thít.
Sau lúc ấy, các bạn hỏi han Thịnh Hạ thêm mấy câu rồi mau chóng giải tán.
Các bạn vây quanh đã rời đi, tầm nhìn trở nên thông thoáng hơn hẳn, Thịnh Hạ liếc ra thấy ngay hai bóng lưng xứng đôi ngoài hành lang.
Đúng lúc ấy, hình như Trương Chú nghe câu gì đó buồn cười mà lùi lại một bước, quay lưng hướng mặt về Trần Mộng Dao, cũng nhìn về trong lớp.
Đôi mắt cậu chỉ lơ đễnh lướt qua, tình cờ va vào cái nhìn tò mò của Thịnh Hạ.
Cậu hơi nghiêng đầu, mày nhướng lên, nhoẻn miệng nhìn cô.
Thịnh Hạ rụt ngay về.
Cậu nhìn cô thế là có ý gì? Cô đâu có rình trộm cậu, chỉ liếc một cái mà sao đã bị bắt quả tang?
Trần Mộng Dao nhận ra thái độ cậu hơi lạ, giống đang đùa một con vật nhỏ bé, cũng nhìn theo hướng mắt cậu.
Một đốm màu vàng nhạt chói mắt lạ thường. Khi bạn quay lại, nét mặt Trương Chú đã không có gì khác lạ.
Trần Mộng Dao nói: “Thế cậu ra giá đi, mình nghĩ vấn đề thời gian mới cần trao đổi kĩ hơn.”
“Ý là mình phải nghe gọi thì tới nghe đuổi thì đi?” Trương Chú nói thản nhiên, lời nói không có vẻ bực tức mà vẫn lông bông lười biếng như thường, “Thế thì phải tăng giá. Cậu cũng bảo rồi đấy, mình giảng dễ hiểu hơn một số gia sư một kèm một, vậy kiểu gì cũng phải có giá cao hơn họ? Cậu cứ đi tìm hiểu giá thị trường đi, xong bọn mình bàn tiếp.”
Thái độ bàn việc công tư như thế khiến Trần Mộng Dao thấy mặt hơi ran rát, “Chú, sao cậu lại trở nên như thế?”
Trương Chú cau mày: “Lúc nào mình chả thế? Cậu phải là người rõ nhất chứ, lời đồn về tính keo của mình chẳng từ cậu mà ra thì từ ai?”
Nhưng ý bạn không chỉ vấn đề keo kiệt hay không.
Nhưng câu cậu nói, “lúc nào cũng vậy” thì hình như chẳng sai chỗ nào. Thực tế lúc nào cậu cũng luôn giữ thái độ lông bông ấy. Khi trước bạn đã nghĩ đó là do cậu đang giữ lòng tự tôn, còn cảm thấy cãi cọ với nhau trông có vẻ thân thiết và thú vị.
Bây giờ mới cảm thấy câu nào câu nấy như con dao găm thẳng vào tim.
Tay Trần Mộng Dao lạnh toát.
Người thay đổi không phải cậu, mà hình như là chính mình.
Cứ chốc một Trương Chú lại liếc về hướng lớp học, không biết nhìn thấy gì mà bỗng ánh mắt có vẻ xa cách hẳn.
“Được rồi, tạm thời thế đã. Mà cậu nên tìm gia sư thì hơn, người ta chuyên nghiệp lắm, không nhất thiết phải nhờ mình. Mình cũng bận lắm đó, ok?”
Trần Mộng Dao: …
Trong lớp, Thịnh Hạ mới lấy được cuốn tiếng anh ra, Lư Hựu Trạch bàn sau đã rướn lên dò hỏi: “Bác sĩ nói bao lâu thì tháo bột?”
Bấy giờ Thịnh Hạ mới nhớ là tối qua sau khi trả lời tin nhắn của “Tống Giang” cô đã ném luôn điện thoại đi, quên mất tin nhắn của cậu.
Nghĩ tới đây, Thịnh Hạ thấy hơi ngại, dịu giọng đáp: “Ít nhất phải bảy tuần.”
Lư Hựu Trạch nói: “Thế thì lâu thật, có gì cần mình giúp cứ nói nhé, đằng nào nhà bọn mình cũng ở gần.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo thế đâu, cứ thấy xa lạ ấy,” Lư Hựu Trạch cười cười, “Vậy dạo tới người nhà đưa đón hết nhỉ? Còn trưa chiều ăn cơm thì tính thế nào?”
Thịnh Hạ kéo dài chữ “ừm” ra, đang định trả lời bỗng nghe tiếng nói lạnh như đá từ đằng sau.
“Việc này thì không nhọc Lư thiếu gia bận tâm,” Trương Chú xách hộp cơm đặt cộp lên bàn Thịnh Hạ rồi ngồi xuống cạnh cô, hếch cằm chỉ, “Thử xem?”
Hai chữ sau là nói với Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ trộm liếc những cái nhìn tò mò xung quanh.
Lư Hựu Trạch siết chặt bàn tay cầm bút, không hé một lời.
Thịnh Hạ cảm thấy khó xử, giờ cô phải nhận sự “chăm bẵm” của cậu trước mắt cả lớp ư?
“Mộng đẹp thành sự thật”, nhưng nỗi kích động tối hôm qua thì giờ đã bay biến hết, thay vào đó là một chút bối rối xấu hổ.
Trương Chú thật lòng không chịu nổi ánh mắt đầy tâm trạng này.
Rõ ràng tối hôm qua vẫn còn rất tốt, sao hôm nay đã ghét cơm của cậu ra mặt thế?
Trương Chú mở hộp cơm cho cô, giới thiệu: “Chị mình làm đấy, chất lượng bao ăn bao đổi trả.”
Ánh mắt các bạn nhìn với vẻ trêu chọc.
Trương Chú hệt như không nhìn thấy, vươn tay làm tư thế “mời”, “Chị mình nói, cái này để chuộc lỗi.”
Ra là chuộc lỗi.
Cũng tốt.
“Không sao đâu, cậu đâu có cố ý,” Thịnh Hạ dịu giọng, “Mình nhận lời xin lỗi, nhưng lần sau thì không cần đâu.”
Trương Chú: “Chị mình nói, đưa đến khi cậu khỏi hẳn.”
Hả?
Thịnh Hạ: “Sáng nhà mình có nấu cơm rồi.”
Trương Chú vẫn mặc kệ: “Chị mình nói, thế cậu ăn ít thôi, tới ăn cơm của mình.”
Thịnh Hạ: …
Mọi người: …
Chị mình nói chị mình nói, chị cậu đổ vỏ cho cậu cũng mệt quá cơ.
Quả nhiên, đừng mong đợi đại ca cao ngạo biết dịu dàng với ai.
Canh là canh xương hầm, chắc đã lọc nên không có mùi hôi dầu, hoành thánh gói nhân tôm nõn, thơm ngon vừa miệng.
Chỉ là không hiểu sao hoành thánh cái to cái nhỏ, có cái gói rất đẹp, có cái thì – hơi xấu. Nói thật là nhìn không giống hoành thánh Trương Tô Cẩn gói ra.
Thịnh Hạ cảm thấy ăn trong lớp là việc rất kì, nhưng Trương Chú cứ chống cằm nhìn cô chằm chặp, thái độ như nói không ăn hết sẽ không chịu thôi nên Thịnh Hạ chỉ còn cách nhét cố vào miệng.
Nhưng cô đã ăn no sẵn rồi, giờ chỉ ăn mấy cái là đã nuốt không trôi, nhìn Trương Chú mếu máo: “Mình… không ăn nổi nữa.”
Hình như Trương Chú đang thất thần, nghe vậy lông mày cử động nhẹ, bừng tỉnh, “Hả? À, được, không sao, không ăn nổi nữa thì thôi. Cậu như mèo ấy, cũng chẳng mong cậu ăn được bao nhiêu.”
Thịnh Hạ gật đầu. Bỗng thấy cậu lấy hộp đi, gỡ cái thìa nhựa dắt ở cạnh hộp ra xúc một miếng hoành thánh bỏ vào miệng…
Tân Tiểu Hòa tròn mắt nhìn, ôi, đã đến giai đoạn cùng ăn một bát hoành thánh rồi?
Thư sinh nghèo túng không những không bị thất bại đánh gục mà còn càng đánh càng hăng, đúng là tinh thần thép!
Thịnh Hạ cũng chết máy tại chỗ, đôi mắt vô thức quét một vòng xung quanh, hình như không có nhiều người chú ý tới họ. Cô cúi xuống, day day nơi giữa hai đầu mày.
–
Buổi trưa Thịnh Hạ được Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ “hộ tống” đi ăn cơm.
Hai cậu cao to đi hai bên trái phải như vệ sĩ mở đường, ở giữa là một cô bạn chống gậy khập khiễng, ai đi qua cũng phải ngoái nhìn tận hai lần.
“Các cậu đi trước đi, không cần đợi mình, mình đi chậm lắm.” Thịnh Hạ dừng bước, lựa lời từ chối hành động hộ tống này.
Trương Chú nhìn gương mặt cô bạn trắng lóa dưới nắng.
Áo khoác dệt kim vàng tôn da cô trắng hơn hẳn ngày thường. Dưới tà váy lấp ló cổ chân trắng mảnh, đôi giày vải lỏng lẻo như sắp rơi…
“Cậu tưởng tự đi thì sẽ không ai nhìn à?” Trương Chú buồn cười.
Thịnh Hạ nghẹn lời, đang định nói gì bỗng thiếu niên đã ngồi thụp xuống trước mặt. Cô cúi xuống, mắt va vào mái tóc xù lên của cậu, xoáy tóc đen bóng như phản chiếu ánh nắng.
Sau đó là cảm giác mu bàn chân thít chặt – cậu đang buộc dây giày cho cô!
Hầu Tuấn Kỳ đứng xem với nét mặt thích thú, miệng không quên cợt nhả, “Ôi chao ôi, phục vụ tận tâm quá cơ!”
Lần này thì không chỉ ai ai cũng ngoái nhìn, mà thời gian nhìn còn dài hơn hẳn.
Có người mải nhìn quá quên cả nhìn đường, va vào người cũng quay lại hóng chuyện đằng trước, hai bên xin lỗi lẫn nhau.
Chỉ trong chốc lát, hành lang rộng rãi đã chen chúc xôn xao.
Mặt Thịnh Hạ đỏ đến tận tai.
Trương Chú phủi tay đứng dậy, nhìn nút thắt nơ bướm của mình một cách hài lòng, thái độ vẫn tỉnh bơ, “Không đợi cậu để cậu giẫm dây giày có mà ngã dập mặt.”
Thịnh Hạ: …
Hầu Tuấn Kỳ: Chú mà không có miệng thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn nhiều lắm.
Thịnh Hạ im lặng, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, phải tăng tốc độ lên thôi.
“Không cần vội, không ai tranh cơm của cậu!”
…
Bực mình quá.
Cô đã nói tha lỗi cho cậu rồi, sao cậu cứ còn như thế!
Nhà ăn ở tầng hai, Thịnh Hạ thì chưa rèn được kĩ năng chống gậy lên tầng, chỉ biết đứng trước cầu thang ngập ngừng mãi.
“Nghĩ xong chưa?” Trương Chú lên tiếng, “Để mình đỡ lên hay cậu bay lên bằng niềm tin?”
Thịnh Hạ mím môi, ngước nhìn cậu, đôi mắt mênh mang sóng nước.
Trương Chú không muốn đoán xem trong cái đầu bé tí của cô đang nghĩ gì, thẳng thừng đưa ra lựa chọn: “Mình đỡ hay là Hầu Tuấn Kỳ?”
Hầu Tuấn Kỳ xua tay lia lịa: “Không được không được, mình mập giả, tay không có sức.”
Hôm nay thứ Bảy, họ đi chậm đã lỡ rất nhiều thời gian, bây giờ trong quán chỉ còn lác đác vài thực khách.
Thịnh Hạ đặt trọng tâm trên một chân, đưa gậy cho Hầu Tuấn Kỳ, mắt nhìn Trương Chú: “Thế thì làm phiền cậu.”
Một tay cô vịn lan can cầu thang, một tay được Trương Chú giữ chặt.
Dù vậy –
Cô vẫn không biết phải đặt chân thế nào, hay là phải nhảy lên?
Đang lúc băn khoăn, bên tai đã vang lên một tiếng thở dài mất kiên nhẫn, “Ầy, phiền thật!”
Mới dứt câu, Thịnh Hạ đã lơ lửng trên không!
Trương Chú đã bế bổng cô lên.
Chưa kịp hiểu là chuyện gì, tay cô đã tự bấu vào cánh tay cậu như có ý thức. Cậu sải chân mấy lượt đã đến chỗ ngoặt. Để ý tránh đoạn lan can có thể va vào chân cô, cậu bế cô chuyển hướng thật nhẹ nhàng, kế đó tiếp tục đi lên.
Một bước hai bậc.
“Oa ~” Hầu Tuấn Kỳ lóc cóc theo sau.
“Cậu!” Thịnh Hạ nhìn quai hàm siết căng của cậu.
Lời chỉ trích ngập ngừng nơi cuống họng mãi chưa kịp thốt ra, cậu đã từ từ thả cô xuống, mắt nhìn cô chằm chặp, “Cậu cậu cái gì, chờ cậu tự lên tới nơi thì cơm nguội hết rồi.”
Ban nãy, là ai nói không cần vội, không ai tranh cơm?
Thịnh Hạ định thần nhìn lại. Đã lên tới tầng hai.
Nhanh quá.
Kể cả khi chân cô lành lặn cũng không đi nhanh được vậy.
Hôm nay cậu vừa mang cơm sáng vừa đi lấy nước giữa giờ hộ cô. Hầu Tuấn Kỳ nói đúng, quả thật phục vụ rất tận tình.
Cô không tài nào thốt nổi lời chỉ trích, vì nó có vẻ như cô đang hiểu lầm cậu thích mình.
Chỉ còn cách để quả tim trong lồng ngực đập dồn thỏa thích.
Lòng cô đầy nỗi băn khoăn, cái nhìn cũng vì vậy có vẻ tội nghiệp.
Trương Chú chống hông, nheo mắt chậc một tiếng, rồi như hết cách lại dịu giọng an ủi: “Được rồi, không nói cậu nữa.”
Hầu Tuấn Kỳ trợn mắt nhìn trời, vòng qua hai người đi lên đằng trước, miệng còn lẩm bẩm: “Không nhìn nổi, không nhìn nổi.”
Tác giả có lời:
Hầu Tuấn Kỳ: Thành đôi đi, xin hai cậu!
Nhậm Bằng Chu: Thế chẳng bằng xin mị.