Mùa Hè Mang Tên Em

Kì nghỉ tiết Thanh minh sắp tới.

Ngày từng ngày qua trong mơ màng, Thịnh Hạ chỉ nhớ cuốn lịch đếm ngược cạnh bảng đen, còn đâu đã chẳng nhớ hôm nay là hôm nào.

Nếu trước lễ không nhận được tin từ nhà xuất bản, sau lễ tình hình sẽ rất căng.

Gần như ngày nào Vương Liên Hoa cũng hỏi, “Đã qua chưa?”

Còn sốt ruột hơn cả Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ cũng cứ vài ba ngày lại nhắn hỏi biên tập, liên tục tới nỗi chính bản thân cũng thấy ngại.

Hôm thứ Sáu, bầu trời trong lạ thường, mây tựa những hộp bơ nghiêng đổ.

Thời tiết hôm nay, hợp đón nhận tin tức tốt.

Tiết sinh hoạt chung buổi chiều, Phó Tiệp từ từ tới cạnh Thịnh Hạ. Khi ấy cô đang nhắm mắt tập trung làm vật lý trị liệu cho vùng da này, không nhận ra.

Chỉ nghe có tiếng nói rằng: “Em qua rồi!”

Cô không hiểu “qua rồi” là qua cái gì, mở đôi mắt ngơ ngác, đập vào mắt là gương mặt Phó Tiệp.

“Thịnh Hạ, bản thảo của em qua rồi!”

Thịnh Hạ ngỡ ngàng.

“Qua rồi! Vui mất hồn vía luôn à?”

“Thật ạ?” Thịnh Hạ đứng bật dậy, nắm chặt tay Phó Tiệp, “Cô Phó, là thật ạ?”

“Đương nhiên, cô lừa em làm gì? Biên tập nói nhắn cho em cả hôm nay mà em không trả lời, giờ sắp nghỉ nên phải mau báo em biết.”

Thịnh Hạ đã không tìm được từ ngữ để hình dung niềm vui này.

Đã quá lâu không biết tới cảm xúc như vậy.

Quá lâu rồi.

Những giọt nước mắt hạnh phúc của cô trào ra, Phó Tiệp cũng chẳng bình tĩnh hơn là mấy. Hai cô trò đứng giữa lớp học, tay nắm tay nhìn nhau cười không thấy mắt, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên.

Đợi Phó Tiệp đi, Tân Tiểu Hòa chạy lại, “Ban nãy có việc gì vậy?”

Thịnh Hạ cố nén niềm vui, tuy thế khóe môi mím chặt vẫn hơi cong cong, nụ cười tràn ra đôi mày khóe mắt. Cô dằn giọng chia sẻ niềm vui với bạn: “Tiểu Hòa, mình qua rồi! Bản thảo của mình qua xét duyệt rồi!”

“A a a a a a a a a thật hả a a a trời ơi xuất bản rồi! Chị em cậu đỉnh quá! Là nhà xuất bản cậu nói lần trước hả?”

Âm giọng của Tân Tiểu Hòa át cả tiếng nhạc đoạn cuối bài vật lý trị liệu cho mắt, làm cả lớp đang mơ màng gà gật sực tỉnh.

Thịnh Hạ bịt miệng bạn: “Mới là qua duyệt thôi, đến cuối cùng vẫn phải đợi ra sách mới coi như xong. Cậu đừng to tiếng.”

Tân Tiểu Hòa biết điều hạ giọng: “Ờ ờ, tuân lệnh.”

“Thế cậu mau báo cho Trương Chú đi a a a, chắc cậu ấy vui tới độ khỏi bệnh luôn đó!”

Thịnh Hạ: “Ừm!”

Có người thật lòng chia sẻ niềm vui cùng, thật tốt!

Lúc trước cô không muốn nói, suy cho cùng là do không tự tin, không chỉ không tự tin về bản thân mà còn không đủ tin tưởng tình cảm giữa họ.

Bây giờ tuy vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng cậu đã tính tới chuyện sau này sang Mỹ thăm cô, cô còn có gì để lo sợ nữa?

Thịnh Hạ nóng lòng nhấp nhổm không yên, thậm chí muốn lập tức nhắn tin cho cậu.

Nhưng cô muốn chính miệng nói cho cậu biết.

Tối đến về nhà, việc đầu tiên Thịnh Hạ làm là nói tin này cho Vương Liên Hoa.

Vốn tưởng mẹ sẽ rất vui, nhưng dường như không phải vậy.

Có vui, nhưng không bất ngờ, dường đã biết từ trước.

Nhưng mẹ đã quen giữ thái độ thản nhiên bình lặng ấy, Thịnh Hạ không để ý nhiều.

“Chiều mai mẹ đi Đông Châu đón Tuyền, khi về chắc cũng tầm giờ con tan học nên tới trường đón luôn.” Vương Liên Hoa dặn.

Thịnh Hạ nghĩ một lúc: “Mai con tự chạy xe đi, chiều con tự về cũng được.”

Vương Liên Hoa: “Không được.”

Nói xong nhìn Thịnh Hạ bằng ánh mắt “hiểu con gái không ai bằng mẹ” – Đừng tưởng mẹ không biết con nghĩ gì trong đầu.

Thịnh Hạ xìu luôn, không nài nỉ níu kéo gì nữa.

Trên đường đón Ngô Thu Tuyền về, Vương Liên Hoa lại nhận điện thoại của Thịnh Minh Phong. Vương Liên Hoa nhận máy, giọng điệu không còn vẻ gắt gỏng khi trước, chỉ cất tiếng thờ ơ: “A lô?”

“Tuyền được nghỉ à?” Thịnh Minh Phong hỏi.

Vương Liên Hoa: “Nghỉ rồi, tôi vừa đi đón, đang trên đường về.”

Thịnh Minh Phong: “Ừm, anh đã đặt cơm trưa hôm Thanh minh, em bảo trước với mấy đứa.”

Vương Liên Hoa: “Được.”

Im lặng một lát, khi Vương Liên Hoa định ngắt máy, Thịnh Minh Phong nói: “Anh đã tạm dừng chương trình bên trung tâm cho Thịnh Hạ, để nó tập trung ôn thi đại học.”

Vương Liên Hoa hơi nhướng mày, vẫn buông lời sắc bén: “Anh nhìn anh đi, làm lắm chuyện tốn công thế để làm gì? Thay đổi thất thường, chẳng bằng từ đầu đã bảo nó lo tập trung ôn thi.”

Thịnh Minh Phong không bị dắt mũi: “Anh không thấy tốn công. Tới giờ anh vẫn cho rằng du học mới là lựa chọn tốt nhất. Chỉ là anh tôn trọng ý kiến của con hơn.”

Nghe như đang đá đểu mình không tôn trọng con vậy. Vương Liên Hoa cúp máy.


Giữa họ không hợp để nói chuyện một cách hòa bình. Đã khắc khẩu nhau, nói một câu cũng là nhiều.

Hai hôm trước, Thịnh Minh Phong gọi cho bà, hỏi nếu Thịnh Hạ đậu đại học Hà Thanh, thì còn nhất quyết giữ con gái ở Nam Lý không.

Vương Liên Hoa tức mà không chỗ trút.

Chẳng lẽ trong mắt chồng trước, bà là loại hạn hẹp như thế?

“Đương nhiên là không, anh tưởng chỉ có anh mới nghĩ cho tương lai của Thịnh Hạ?”

Nghe câu trả lời này, Thịnh Minh Phong nói: “Thế chúng ta mỗi bên nhường một bước.”

Vương Liên Hoa nghe mà chẳng hiểu gì.

Hóa ra Thịnh Minh Phong đã bảo Lý Húc tham gia vào việc tự chủ tuyển sinh, liên hệ với một nhà xuất bản cấp tỉnh tại địa phương, định chường cái mặt già này ra nhờ vả một lần trên tiền đề không trái với nguyên tắc.

Không ngờ nghe bên nhà xuất bản nói bản thảo của Thịnh Hạ đã được duyệt.

Tổng biên còn cất công gọi điện cho Lý Húc, khen Thịnh Hạ một lượt từ đầu tới chân, nói Thịnh Hạ có tài năng có cả cốt cách, là nhân tài văn học hiếm có.

Đương nhiên không quên khen Thịnh Minh Phong biết dạy con gái.

Đi cửa sau không thành, còn nhờ con gái mà được dát vàng lên mặt.

Vốn Thịnh Minh Phong đã hơi xuôi xuôi.

Đừng nói nhà xuất bản văn học cấp tỉnh, mà riêng tạp chí cấp tỉnh đã không dễ được duyệt đăng bài. Khi trước Thịnh Minh Phong từng đảm nhận công tác quản lý mảng báo chí tuyên truyền, biết việc này khó cỡ nào.

Xuất bản sách còn khó hơn.

Nhưng Thịnh Hạ chỉ mới 17 tuổi.

Bao năm qua, ông tự nhận mình hiểu Thịnh Hạ hơn Vương Liên Hoa.

Nhưng giờ niềm tin này dần chao đảo. Rốt cuộc ông có thật hiểu con gái tới mức ấy?

Thịnh Minh Phong dao động.

Vương Liên Hoa nghe kể lại, sâu trong thâm tâm cũng khó nén rung động.

Tuy Thịnh Hạ có thành tích tốt nhất trong ba cô con gái, nhưng bàn về độ “khiến người ta trầm trồ”, Ngô Thu Tuyền luôn đứng đầu, đôi khi cả Ninh Ninh cũng gây chú ý hơn.

Thịnh Hạ quá ổn định, quá bình tĩnh, quá nghe lời.

Không ai ngờ cô sẽ im lặng làm một việc lớn như thế.

Cuối cùng Vương Liên Hoa hỏi Thịnh Minh Phong: “Tại sao? Tại sao tự dưng anh quan tâm chuyện tự chủ tuyển sinh?”

Bà tưởng Thịnh Minh Phong mới là người không muốn Thịnh Hạ thành công nhất. Ông chỉ mong sao Thịnh Hạ không đậu vào Hà Thanh, sau đó đi lên con đường đã được bố sắp đặt sẵn.

Thịnh Minh Phong trả lời: “Vì Thịnh Hạ nói, nó muốn tự quyết định một lần.”



Tiết Thanh minh khối 12 chỉ được nghỉ một ngày. Khi biết Thịnh Minh Phong đặt cơm trưa, Thịnh Hạ chỉ muốn nói trời giúp ta rồi.

Vì vậy khi đi, cô dặn Vương Liên Hoa: “Mẹ, chiều con hẹn với Đào Chi Chi sang nhà cậu ấy chơi.”

Vương Liên Hoa khó hiểu: “Tiết Thanh Minh tới nhà người ta chơi?”

Thịnh Hạ: …

Cô không nghĩ tới vấn đề này!

Không ngờ từ bên cạnh, Ngô Thu Tuyền giúp đỡ giải vậy, “Mẹ, mẹ phải đổi mới quan điểm đi, người hiện đại hẹn hò ai còn để ý chuyện ấy?”

Hẹn, hò.

Tuy ý Ngô Thu Tuyền nói là cuộc hẹn với Đào Chi Chi, Thịnh Hạ vẫn cảm thấy tâm tư bị vạch trần, đâm chột dạ không dám ngẩng lên.

Vương Liên Hoa sững ra một chốc, sau còn gật gù như suy tư.

Ba chị em đi.

Bỗng Trịnh Đông Ninh ngoảnh lại nói vọng vào: “Mẹ, mẹ cũng đi hẹn hò đi!”

Tiếng nói non nớt trong veo và ngọt ngào.

Dứt lời thì tay trái nắm tay Ngô Thu Tuyền, tay phải nắm tay Thịnh Hạ, tự giác bấm thang máy.

Người kinh hãi không chỉ có Vương Liên Hoa trong nhà, mà còn có cả Ngô Thu Tuyền và Thịnh Hạ ở ngoài nhà. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.

Nhưng trông thái độ của mẹ, hình như không chỉ có sự kinh ngạc đơn thuần mà còn lẫn chút nào đó bối rối?

Trong thang máy, Ngô Thu Tuyền nắm tay Trịnh Đông Ninh lắc lắc: “Ninh Ninh, ban nãy em nói gì vậy?”

Nhưng Trịnh Đông Ninh không nói gì.

Thế mới là bình thường.

Ngô Thu Tuyền thở dài.

Thịnh Minh Phong cũng chẳng có gì mới, vẫn đặt chỗ trong phòng riêng ở Trăn Phẩm Uyển.

Nhưng lần này, bố mang trà sữa theo.

Ninh Ninh thích ý hút rồn rột. Ngô Thu Tuyền và Thịnh Hạ nhìn nhau, ánh mắt truyền đạt một tin tức: Thứ này không thể do Thịnh Minh Phong mua, mà chắc chắn do Trâu Vệ Bình mua.

Ngô Thu Tuyền thì cứ đồ miễn phí là không chê. Thịnh Hạ không hảo món trà sữa, đặt sang một bên.

Thịnh Minh Phong lần lượt hỏi chuyện học tập và ngày thường mỗi đứa, xem có yêu cầu gì không.


Tất nhiên Ninh Ninh lắc đầu. Con bé thì có yêu cầu gì được?

Nhưng Thịnh Minh Phong vẫn chuẩn bị cho con bé một bộ cọ vẽ chừng hai, ba trăm cây, có đủ các màu nhìn hoa cả mắt.

Ngô Thu Tuyền đưa ra một đống yêu cầu, trọng điểm là: “Con muốn học cấp ba ở Nam Lý!”

Lần này Thịnh Minh Phong phản ứng khác với mọi lần, ra vẻ đăm chiêu, “Cố thi cho tốt, điểm đỗ vào Nhất Trung thì bố sẽ suy nghĩ.”

“Thật ạ?” Ngô Thu Tuyền không ngờ bố sẽ có chuyển biến, vui không giấu được.

“Nhất ngôn cửu đỉnh.”

Nhưng chỉ vui được một chốc Ngô Thu Tuyền đã chuyển sang ủ rũ. Với thành tích của con bé, giờ chỉ còn mấy chục ngày là thi, có mà đỗ Nhất Trung bằng niềm tin.

Cuối cùng đến lượt Thịnh Hạ.

Thịnh Minh Phong: “Mẹ đã bảo là không cần lên lớp ở trung tâm du học nữa chưa?”

Thịnh Hạ cũng vui mừng quá đỗi: “Không ạ…”

Thịnh Minh Phong lặp lại một lần.

Thịnh Hạ ngần ngừ: “Có phải bố giúp con không? Chuyện xuất bản ấy.”

“Không, hoàn toàn không!” Thịnh Minh Phong phủ nhận, “Không tin con cứ hỏi anh Lý, việc này anh ấy luôn theo sát. Đúng là bố có ý đấy, nhưng không nhanh bằng con.”

Ngô Thu Tuyền: “Oa, chị, chị giỏi quá, sau này em có thể nói với bạn là mình có chị là nhà văn không?”

Thịnh Hạ: “Không được nói bậy!”

“Cố thi cho tốt, nếu không đậu thì vẫn phải học lớp dự bị đại học.” Thịnh Minh Phong nhấn mạnh.

Ngô Thu Tuyền: “Bố, sao bố cứ bắt chị đi du học thế? Hay bố cho con đi đi, con thích đi mà?”

“Con du học là để học hả? Có mà để chơi thì đúng hơn!”

“Lêu lêu lêu, thiên vị thì cứ nói, còn lắm lý do!”



Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ, kể là việc ít có.

Thịnh Minh Phong gần như không có khái niệm ngày nghỉ, trong lúc ăn vẫn nhận điện thoại liên tục.

Sau bữa cơm tài xế đưa ba chị em về nhà, Thịnh Minh Phong thì một mình bắt xe về cơ quan.

Thịnh Hạ nói địa chỉ nhà Đào Chi Chi.

Ngô Thu Tuyền nói mình cũng không về nhà, muốn đi theo. Thịnh Hạ không có cửa nói lại Ngô Thu Tuyền, dành phải dẫn theo.

Cả Ninh Ninh cũng ôm cánh tay Thịnh Hạ không buông.

Vì vậy ba chị em cùng đứng chờ trước cổng khu chung cư nhà Đào Chi Chi.

Vốn Thịnh Hạ không định tới nhà Đào Chi Chi, tất nhiên Đào Chi Chi cũng chưa chuẩn bị trước, đầu bù tóc rối ra đón.

Bố mẹ Đào Chi Chi đã về quê tảo mộ. Đào Chi Chi chỉ được nghỉ một ngày nên không đi theo, ở nhà một mình.

Đào Chi Chi nháy mắt hỏi Thịnh Hạ: “Chuyện gì đây?”

Thịnh Hạ mím môi. Cô cũng đâu biết sao lại thành ra thế này?

Ôi, một lời nói dối lại phải dùng nhiều lời nói dối khác để che lấp.

Trong điện thoại, ai kia vẫn đang giục giã: “Ăn xong chưa?”

“Sắp tới chưa?”

Thịnh Hạ đành trả lời thật thà: “Em gái mình đòi theo, giờ vẫn chưa đi.”

Tống Giang: “Dẫn cả em cậu tới.”

Thịnh Hạ: “…”

So với việc lộ tẩy trước các em, Thịnh Hạ cảm thấy không được gặp cậu vẫn là khó chịu hơn.

Liều vậy, quá lắm thì cho ít phí bịt miệng.

Vì vậy, sau tiếng la “nhắm mắt nhắm mắt em nhắm mắt” và đủ biểu cảm tư thế quá lố của Ngô Thu Tuyền, bốn chị em bắt xe tới bệnh viện.



Trong phòng bệnh, Trương Tô Cẩn ngạc nhiên nhìn cậu em sáng sủa của mình ra khỏi nhà vệ sinh –

Ban nãy Trương Chú gọi điện bảo chị mang một bộ đồ thường và giày của cậu tới.

Bây giờ cậu đang mặc áo phông đen, quần bò, giày trượt ván. Lớp vải gạc được giấu kín dưới quần áo, không thấy có chút nào giống bệnh nhân.

Bộ râu để kệ mấy ngày giờ đã được cạo láng bóng, hình như còn mới sấy tóc?

Làm gì vậy?

Đám y tá khen cho mấy câu hotboy mà đã ham chải chuốt bảnh tỏn thế này?

Nhưng đã khá lâu không thấy Trương Chú tươi tỉnh hoạt bát như vậy, Trương Tô Cẩn bỗng thấy mắt cay cay.


“Chị, gọt ít trái cây đi.” Cậu sai như thật.

Trương Tô Cẩn: …

Không lâu sau, Trương Tô Cẩn đã biết chân tướng – Thịnh Hạ tới.

Còn dẫn mấy người bạn thân đi cùng.

Tuy rằng tuổi tác hơi cọc cạch.

Thịnh Hạ rất xấu hổ.

Thăm bệnh thì nhiều, nhưng chưa thấy ai cắp già đỡ trẻ đi thăm cùng.

Cô đứng ngoài cửa, bối rối giơ tay: “Chị Tô Cẩn.”

“Tới rồi à, vào ngồi đi.”

“Dạ…”

Bước qua ngưỡng cửa, Thịnh Hạ sững sờ.

Trương Chú ngồi cạnh giường, chân dài chạm đất, một chân duỗi ra, một chân thảnh thơi đặt trên thanh ngang của ghế, tay cầm điện thoại lướt lướt. Lúc này cậu ngẩng lên –

Dáng vẻ ấy, không khác gì dáng cậu ngồi dựa vào bàn trên lớp.

Một Trương Chú thảnh thơi, lười biếng, được ánh nắng thiên vị.

Thịnh Hạ sững người.

Người sững ra không chỉ có mình cô.

Đào Chi Chi: Sao bảo người này bị thọc một nhát mà, mà giờ trông khỏe khoắn tươi tỉnh quá thế?

Ngô Thu Tuyền: Móa, đổi anh ruột, đu idol cái giề, người này phải là anh rể mình!

Cả căn phòng im bặt.

Chỉ mình Trịnh Đông Ninh có hành động. Con bé giãy khỏi tay chị, bước tới trước mặt Trương Chú, ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú, không nói gì, chỉ duy đôi mắt là đảo tròn lanh lợi.

Ánh mắt tò mò lẫn – si mê.

Thịnh Hạ: … Nếu giờ cô trở về, liệu có đỡ mất mặt hơn không?

Cô sực tỉnh, vội đi lên nắm tay Trịnh Đông Ninh kéo lùi lại, “Mình xin lỗi, em gái mình…”

“Rất dễ thương.” Trương Chú ngắt lời cô, thò tay véo má Trịnh Đông Ninh, “Thật sự rất dễ thương.”

Mặt mềm và đàn hồi, giống hệt chị con bé vậy.

Cậu véo thêm mấy cái, bụng râm ran cơn đau vì động tác khom lưng. Cậu hơi cau mày, lập tức dựng thẳng lưng.

Trịnh Đông Ninh lại cười. Hình như xấu hổ, con bé ôm chân Thịnh Hạ quay mặt đi.

Trương Tô Cẩn đi mượn mấy cái ghế, bảo họ lấy ngồi, để chỗ hoa quả đã gọt sẵn lại rồi đi.

Thịnh Hạ rất bối rối.

“Không giới thiệu à?” Trương Chú mở lời.

Thịnh Hạ chậm chạp tỉnh ra: “Ờ.”

Đào Chi Chi phì cười, kề tai Ngô Thu Tuyền bảo nhỏ: “Em thấy cảnh này giống gì?”

Ngô Thu Tuyền nhìn vào mắt Đào Chi Chi: “Gặp phụ huynh.”

Đào Chi Chi: “Thế thì hơi quá. Chị chỉ muốn nói, giống cô nương ngốc dẫn bạn trai ra mắt bạn thân.”

Ngô Thu Tuyền: “Hả? Đây đâu phải chị nghĩ, là sự thật mà?”

Đào Chi Chi dựng ngón cái.

Đỉnh thật, xét năng lực chèo thuyền, không ai sánh bằng em gái đu idol, gặp nhau là tính luôn chuyện kết hôn.

Hai người hoàn toàn không nghe Thịnh Hạ giới thiệu thế nào, đằng nào cũng đã biết về Trương Chú.

Ở trường Ngô Thu Tuyền đã nói không biết bao nhiêu lần, người mà anh trạng nguyên dũng cảm giúp người kia yêu thầm là chị mình.

Hiềm nỗi không ai tin.

Có mặt Ngô Thu Tuyền, im lặng không thể kéo dài lâu, thay vào đó lo nghĩ xem làm sao để chen lời mới là hợp lý.

Câu hỏi của con bé càng lúc càng hóc búa, vừa thẳng thừng vừa bạo dạn, giống một phóng viên giải trí các ngôi sao ghét nhất nhưng không thể làm gì.

“Anh Chú, lúc trước anh yêu ai bao giờ chưa?”

“Cấp hai không yêu? Không phải chứ? Không sao, em sẽ không đăng lên mạng.”

“Anh đẹp trai vậy, tại sao chưa từng yêu đương?”

“Bao giờ thì anh ra đĩa đơn?”

“Học tập và đẹp trai, anh cảm thấy hai điều này có xung đột không?”

“Yêu đương với giành thủ khoa, anh cảm thấy cái nào thích hơn?”

Trương Chú cực kì kiên nhẫn. Lúc này dường như cậu không nói chuyện với một cô em gái bắt bẻ vô cớ mà giống giao tiếp với người cùng lứa tuổi. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.

“Chưa.”

“Chưa thật.”

“Chưa gặp được.”

“Đó là cái gì?”

“Vậy em thấy sao?”

“Anh không lựa chọn.”

Ngô Thu Tuyền ngó cô chị của mình, nhướng mày hỏi nhỏ: “Anh cảm thấy chị em thế nào?”

Cuối cùng Thịnh Hạ hết nhịn nổi: “Ngô Thu Tuyền!”

Chị gái không phát uy, tưởng cô là em gái rồi.

Trịnh Đông Ninh cười khanh khách: “Chị xinh đẹp.”


Trương Chú lại véo mặt con bé: “Ninh Ninh nói đúng.”

Thịnh Hạ: …

Quần quật cả buổi chiều, Ngô Thu Tuyền điên xong thì đến lượt Đào Chi Chi. Mặt Thịnh Hạ cứ lúc xanh lúc đỏ.

Thật hối hận vì đã dẫn mấy cô nàng theo.

Cô còn chưa được nói với cậu mấy câu.

Ba cô nàng không biết là cậu bị thương nặng cỡ nào. Đã ngồi nói chuyện lâu vậy rồi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng vết thương.

Vì vậy cô đứng lên trước, “Không còn sớm nữa, bọn mình về trước, cậu nghỉ đi.”

“Có muộn đâu? Chị, mới 4 giờ!”

Không nói không biết, nói ra, bọn họ đã tới được hai giờ đồng hồ rồi?

Cậu đã ngồi suốt hai giờ đồng hồ, còn vừa nói vừa cười.

“Không được, đi về!” Cô quát.

Cứ mỗi lần cô dằn giọng nghiêm túc, Ngô Thu Tuyền vẫn sẽ nghe lời, lập tức đứng dậy khỏi giường Trương Chú.

Không sai. Nói chuyện một hồi, Ngô Thu Tuyền thấy giường trống nên đã bò nửa người lên, vắt chân tự nhiên như nhà mình.

Tu hú chiếm tổ.

Trương Chú cũng kệ con bé.

Bốn chị em kéo nhau đứng dậy. Thịnh Hạ va vào đôi mắt nài nỉ của Trương Chú.

Ờm, sao thấy tới giống như không tới vậy?

“Thế bọn mình đi trước. Hôm khác mình tới thăm cậu.”

Vốn tưởng là trước mặt nhiều người, cậu sẽ chỉ gật đầu hoặc đồng ý cho qua.

Không ngờ Trương Chú cũng đứng dậy, tới ngay trước mặt cô, hỏi: “Hôm khác là hôm nào?”

“Chậc chậc.”

“Hay bọn em về trước nhá?”

“Đi thôi chị Chi Chi.”

Đi được nửa thì quành lại dắt Ninh Ninh, “Ninh Ninh, đi, em sáng quá.”

Thịnh Hạ: …

Thịnh Hạ cúi đầu liếc nhanh qua bụng cậu, ngẩng lên, “Đỡ nhiều rồi à? Nay còn đi lại được rồi?”

Cậu đứng cách cô rất gần, chỉ ngẩng lên là hơi thở như hòa vào nhau.

“Ừm.” Cậu trả lời ngắn gọn.

Thịnh Hạ: “Thế, qua đợt này có tham gia kì thi thử lần hai được không?”

“Không.”

Thịnh Hạ: “Hả?”

“Không thể đi quá lâu, cũng không được ngồi quá lâu.”

“Vậy hôm nay cậu ngồi lâu vậy…” Thịnh Hạ đẩy nhẹ vào ngực cậu, định đẩy cậu về giường, “Mau đi nghỉ đi!”

Tay bị nắm lấy.

Giọng cậu vọng từ trên xuống: “Cậu còn lời nào khác nói với mình không?”

Lời khác.

Đương nhiên có!

“Bản thảo của mình được duyệt rồi, chắc đi học lại là có thể kí hợp đồng. Vậy là mình sẽ kịp thời gian nộp hồ sơ của đại học Hà Thanh!” Cô cười, đôi mắt cong cong chia sẻ niềm vui với cậu.

Mắt Trương Chú sáng rực lên, ngón tay trượt tới đầu ngón tay cô, bóp nhẹ, “Cậu giỏi quá.”

Lập tức như nhớ tới điều gì, cậu cười, “Không phải, là giỏi hổng chỗ nào chê.”

Tiếng nói trầm trầm đầy lưu luyến.

Thịnh Hạ xấu hổ cúi đầu, nơi mắt chạm tới là hai bàn tay đang đan vào nhau. Cô lại vội quay sang hướng khác.

Nhờ cái quay này, cô trông thấy hai cái đầu thập thò cạnh ô cửa sổ. Thấy Thịnh Hạ nhìn sang, hai cái đầu rụt ngay về.

Thịnh Hạ: …

Lòng bàn tay cô nóng rực, đôi tai cũng như thiêu đốt.

Cô không thể ở đây thêm nữa.

Cô giãy tay mình khỏi tay cậu, “Cậu mau nghỉ đi, hôm khác mình tới.”

“Chắc chứ?”

“Ừm, chắc.”

Cuối cùng cậu đã chịu buông cô ra.

Thịnh Hạ đi ra cửa, mới bước được hai bước bỗng cô ngoảnh đầu, thấy cậu đang dõi theo.

“Chú, nếu mình đậu đại học Hà Thanh, cậu có thể, hẹn hò với mình được không?” Cô cất tiếng, từng chữ bình tĩnh và chắc nịch.

Trương Chú hóa đá tại chỗ.

Thịnh Hạ hơi mím môi, không chờ cậu trả lời đã mở cửa đi ra.

Cô không cần câu trả lời của cậu. Vì cô biết chắc chắn cậu sẽ gật đầu.

Trương Chú nằm lại giường bệnh, trong trí chỉ toàn câu nói của cô trước khi đi.

Chỉ là, rốt cuộc do cô hiểu lầm hay vì cậu đã nghĩ nhiều quá? – Chẳng lẽ giờ họ chưa phải đang yêu?

Còn phải chờ lên đại học?

Thế cũng có khác gì đâu hả đồ ngốc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận