Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp


Taishi vội vàng an ủi cô "Được rồi! Ngoan, đừng thương tâm nữa.

Bây giờ và sau này tất cả tiền của tôi đều sẽ là của em, em muốn ăn hoặc muốn mua cái gì cũng được hết."
Hạ Dương thút thít "Thật sao?"
Taishi rất trịnh trọng mà gật đầu "Thật."
"Vậy em muốn mua thêm một cái tủ đựng quần áo, một cái kệ, mua thêm mấy con gấu bông nữa." Hạ Dương rất hào hứng mà chỉ chỉ ngón tay nói.

Taishi đột nhiên muốn mặc niệm cho cái ví tiền của mình, nhưng mà cũng không sao, anh chịu khó siêng năng đi làm thì có vẻ sau này sẽ ổn.

Nghĩ cho vui vậy thôi chứ Taishi biết tiền của anh dư sức nuôi được Hạ Dương, chỉ sợ cô ngại ngùng mà không dùng tới mà thôi.

Taishi cười cười nói "Được, sẽ mua hết.

Bây giờ ăn cơm thôi."
Hạ Dương gật đầu, cô vui vẻ đút canh cho Taishi, còn rất cẩn thận thổi thổi vài cái mới đưa tới.

Cả khuôn mặt của Taishi đều là dáng vẻ hưởng thụ, anh híp mắt há miệng uống vào muỗng canh đầu tiên.

"Thế nào? Có ngon không?" Hạ Dương không nhịn được liền hỏi.

Tuy rằng hương vị mang đậm chất Việt Nam nhưng lại rất vừa miệng.

Taishi cũng đã từng ăn rất nhiều món Việt Nam, lần vừa rồi còn ăn chực ở nhà Hạ Dương mấy ngày, ít nhiều gì cũng đã muốn quen luôn khẩu vị của người Việt.


Anh gật đầu "Ngon lắm, rất giống với canh mẹ vợ tôi nấu."
Hạ Dương đỏ bừng hai má, cô không ngờ Taishi lại so sánh như vậy, còn mẹ vợ tôi nữa chứ.

" Ngon thì ăn nhiều một chút, canh này rất tốt cho tay của anh."
"Được, em cũng ăn nhiều vào."
Sau đó hai người rất vui vẻ mà trải qua buổi trưa đầy ấm áp.

Chỉ là khi buổi chiều đến lại phát sinh vấn đề.

Taishi rất nghiêm túc mà nói "Ngày hôm qua nơi này đã chưa được tắm rửa tới rồi, hôm nay nhất định phải tắm cho thật kỹ.

Nhưng mà tay của tôi...không tiện tắm cho nó được."
Hạ Dương cầm cái quần ngoài của Taishi trên tay mà đứng bất động, cả khuôn mặt đều ngại đến đỏ bừng.

"Phải...phải tắm chỗ này thật...thật sao?"
Taishi gật đầu thật nhanh "Đúng vậy, hôm nay còn phải tắm kỹ."
Hạ Dương muốn khóc, cô nhìn cơ ngực, cơ bụng của Taishi một lượt, lúc lướt mắt đến vị trí chiếc quần tam giác kia lại cảm thấy không có can đảm mà chạm vào nữa.

"Làm sao vậy? Hôm qua em còn muốn cởi nó ra mà."
Hạ Dương thẹn quá hóa giận, cô nhét chiếc quần vào tay Taishi "Hôm nay em không làm được, anh tự đi mà làm." Nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài, còn rất tiện tay mà giúp anh đóng cửa lại.

Tuy rằng hai người đã từng tiếp xúc da thịt, nhưng sự việc kia cũng chỉ diễn ra có một lần, hôm đó trời lại tối, một người thì say, một người thì bị đả kích, cả hai làm gì còn tâm tư đâu mà nhìn ngắm cơ thể đối phương.


Hôm qua đã là một lần ngại ngùng, Hạ Dương đã phải khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh cởi hết quần áo ngoài của Taishi ra, chỉ là vị trí kia lại nhạy cảm, cô dù sao cũng là một cô gái, sao có thể không thẹn thùng được chứ.

Taishi bất đắc dĩ thở dài, tay phải bị thương thì cũng còn tay trái, tuy rằng không thuận nhưng vẫn có thể miễn cưỡng cởi được chiếc quần kia ra.

Chỉ là anh muốn được Hạ Dương quan tâm đến, cũng chỉ muốn hai người họ có thể sát lại gần nhau hơn mà thôi.

Nếu Hạ Dương nghe được mấy lời trong lòng này của Taishi, khẳng định cô sẽ lườm anh một trận lớn.

Hạ Dương vừa đỏ mặt bước ra ngoài, hồi lâu sau lại nghe tiếng Taishi gọi.

Cô buồn bực bước lại, cách lớp cửa hỏi "Lại làm sao vậy?"
Tiếng Taishi bên trong vọng ra "Em vào đây đi."
Lúc Hạ Dương bước vào nhìn thấy Taishi trần như nhộng, cô kinh hãi quay mặt đi, trong miệng không ngừng lắp bắp "Anh...anh..tại sao không chịu quần áo."
Taishi rất vô tội mà trả lời "Mặc quần áo thì làm sao có thể tắm rửa."
"Vậy...vậy anh gọi em vào làm gì?" Trong lòng Hạ Dương gào thét, không biết sao Taishi lại lưu manh đến như vậy.

Taishi tiến gần lại Hạ Dương một chút, anh dùng giọng điệu vừa ủy khuất vừa nhỏ nhẹ nói "Tôi muốn gội đầu."
Hạ Dương sửng sốt, trong lòng không khỏi than thở, gội đầu thì gội đầu, sao phải nói bằng cái giọng mập mờ như vậy chứ?
Hạ Dương tự trấn an mình, cũng đã ngủ cùng nhau rồi, chuyện cần làm thì cũng đã làm rồi, bây giờ mà còn ngại ngùng nữa thì sợ bị Taishi nói là giả vờ.

Cô hít vào một hơi nói "Vậy...vậy anh mau ngồi xuống đi, cao quá em không gội tới."
Taishi cười cười, anh rất ngoan ngoãn mà ngồi lên bồn cầu, còn cúi thấp đầu cho Hạ Dương dễ gội.


Hạ Dương tự trấn an mình xong liền quay mặt lại, cô cố gắng không nhìn đến bộ phận kia, bắt đầu xả nước từ từ lên tóc Taishi, sợ cánh tay bó bột kia của anh bị ướt, cô còn cẩn thận dùng khăn đắp lên một lớp nữa.

Tóc của Taishi tuy ngắn nhưng lại rất đẹp, đen nhánh lại dày và mượt.

Cô nhẹ nhàng cho xà bông vào tay, sau đó mới chậm rãi xoa nhẹ lên tóc Taishi, hai bàn tay không ngừng giúp anh ma sát tóc, lâu lâu lại xoa bóp vài cái, khiến cho Taishi thoải mái đến độ áp một bên má mình vào bụng cô tìm điểm tựa.Vị trí bị Taishi chạm qua đều bị ướt, Hạ Dương im lặng thở dài, tắm xong cho anh chắc cô cũng phải tắm cho mình nữa.

Nhìn biểu cảm hưởng thụ của Taishi không hiểu sao Hạ Dương lại thấy vui vẻ.

Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, ánh mắt anh chưa từng dừng trên người cô lần nào.

Lần thứ hai gặp anh ngoài đời, lần đó anh có nhìn cô, nhưng cũng chưa biết cô là ai, nhiều lắm cũng chỉ gật đầu theo phép lịch sự.

Những lần tiếp theo cũng chỉ là do cô nhìn anh, sau đó lại vô tình để lộ cho anh biết mình thần tượng anh, có lẽ nhờ vậy nên anh mới chú ý đến cô nhiều hơn.

Nhưng lúc đó anh lại có vợ sắp cưới, hai người dù cho có thể thân thiết đến mấy cũng phải có một giới hạn ở giữa để dừng lại.

Cô từng nhìn thấy anh chu đáo khoát áo cho Hiroko trong bữa tiệc, từng nhìn thấy anh yêu thương giúp cô ấy vén tóc, những điều ôn nhu ấy toàn bộ là những điều cô từng ước ao.

So với bây giờ lại có sự khác biệt rất lớn, khi đối diện với cô, anh không còn cái mỉm cười đầy lịch sự mà xa cách kia nữa.

Anh thường nhìn cô rất dịu dàng, mỗi lần đối diện đều sẽ giúp cô vén tóc, đôi khi lại còn nhân lúc cô không chú ý mà hôn trộm mấy cái.

Hạ Dương càng nghĩ càng cảm thấy ấm áp, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp da đầu, tẩy đi bụi bẩn dính trên tóc Taishi.

Sau đó lại chậm rãi xả nước, bàn tay còn nhẹ nhàng vuốt vuốt, tránh cho nước chảy ướt trúng mặt hoặc tay của anh.

Taishi nghiêng người qua lại cho nước chảy xuống, sau cùng anh mới ngẩng đầu lên nói "Giúp tôi chà lưng với."

Hạ Dương nhìn anh một cái, mặc dù có hơi ngại ngùng nhưng cô vẫn miễn cưỡng gật đầu.

Thấm ướt chiếc khăn sau đó mới chậm rãi lau lên lưng Taishi.

Lưng của anh cũng rất săn chắc, bờ vai rộng, da thịt màu vàng nâu, trên lưng không hề có mụn hay vết thâm nào, nhưng lại có vài nốt ruồi, đặc biệt là nốt ruồi bên vai trái còn hơi to hơn mấy nốt kia nữa.

Hạ Dương từng nghe bà ngoại của cô nói, người nào mà có nốt ruồi trên vai, sau này sẽ phải gánh vác rất nhiều thứ, có thể một bên gánh vác cha mẹ, cũng có thể một bên sẽ gánh vác vợ hoặc chồng mình,tùy thuộc theo vị trí của nốt ruồi nữa, tóm lại số sẽ hơi cực khổ hơn so với người khác.

Cô nhìn nốt ruồi của Taishi thêm lần nữa, cũng không biết anh phải gánh vác ai, anh sống riêng với bố mẹ mình, cũng không thấy họ tìm anh, chẳng lẽ anh phải gánh vác vợ mình sao.

Mà cũng đúng, nếu cô đã là vợ anh, mà hiện tại cô lại chưa có việc làm ra hồn, chuyện ăn bám anh cũng sẽ không tránh khỏi, vậy thì coi như chuyện anh gánh vợ mình cũng hơi linh nghiệm đi.

Nghĩ đến đây Hạ Dương không nhịn được mà cười trộm.

Taishi cảm nhận được cô có cái gì đó, anh khó hiểu lên tiếng hỏi "Làm sao vậy? Trên lưng tôi có gì sao?"
Trong lòng lại nhảy ra một chủ ý khác, Hạ Dương cười cười nói "Không có gì, chỉ có nốt ruồi hơi nhiều thôi." ngưng một chút lại nói tiếp "Bà ngoại em từng nói, ai mà lúc nhỏ không được ba mẹ đậy lồng bàn cho, thì sẽ bị ruồi đậu lên nhiều, ruồi sẽ thải phân ra, người đó sau này sẽ có rất nhiều nốt ruồi." Một câu chuyện dân gian ở Việt Nam mà người lớn hay lấy ra để trêu con nít, vậy mà bây giờ lại khiến cho Taishi nhíu chặt mày lại.

"Lồng bàn là cái gì?"
Hạ Dương rất tốt bụng mà giải thích "Đó giống như một cái rổ lớn, khe hở của nó rất nhỏ, ruồi muỗi không thể chui qua lọt, thứ này ở Việt Nam em thường dùng để đậy thức ăn, tránh cho ruồi muỗi, hay bụi bậm rơi vào."
Taishi nghe xong liền sửng sốt hỏi "Vậy cái đó còn có công dụng đậy cả em bé sao?"
Hạ Dương xùy cười ra tiếng "Có đó, anh không biết sao? Vậy là ba mẹ anh lúc trước cũng không biết rồi, hèn gì lưng anh lại có nhiều nốt ruồi như vậy."
Đầu Taishi đầy mây đen, mặc dù có hơi mất mặt nhưng anh vẫn cố cãi lại "Ruồi sao có thể đậu được trên lưng chứ?"
Hạ Dương lại nói "Có thể lúc nhỏ anh thường xuyên bị để nằm sấp rồi quay lưng lên trên."
Taishi cảm thấy hiểu biết của mình đúng là ít ỏi, anh quyết định một lát tắm xong sẽ gọi cho bố mẹ mình, trách họ sao không chịu đậy lồng bàn gì đó cho anh.

Khiến cho anh bây giờ đối mặt với cô gái mình thích lại trở nên xấu hổ, không có mặt mũi như thế này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận