Mùa Hè Năm Đó Chúng Ta Cùng Tốt Nghiệp

Mùa hè năm nay, đứng trước tương lai, em đặt hạnh phúc nhỏ bé trong một chiếc bình để có thể ôm chặt nó vào lòng.

Em yêu anh. Em yêu anh. Em yêu anh.

Em chỉ nói cho mình anh nghe.

Câu nói đó cứ lặp lại trong tim chỉ để cho mình anh nghe.

Gần đến hạ chí.

Ánh nắng chói chang từ bầu trời xanh thăm thẳm dội xuống chiếu rọi cả Ly Thành. Bóng cấy ngô đồng che kín cả bầu trời thành phố.

Đổ xuống con đường rợp bóng cấy là vô vàn vệt nắng với muôn hình muôn dạng tựa như cơn mưa cánh hoa anh đào tháng Ba được chạm khắc óng ánh. Hơi ấm áp của không khí hòa quyện cùng mùi bụi bặm và mồ hôi in dấu trên những thân cấy. Mấy chú bồ câu trắng đang bay là là lượn vòng quanh những tòa nhà cao tầng mọc lên như rừng rồi phát ra những tiếng kêu gù gù gù não nùng.

Mùa hè như càng kéo dài vô tận.

Đó là ngày mồng Tám tháng Sáu, mùa hè năm 2006, trời trong xanh.

Không có gió, thậm chí còn chẳng một gợn mấy.

Trên đường thi thoảng lướt qua vài bóng người vội vàng. Họ cúi đầu dẫm lên cái bóng bị co ngắn của mình giống như những con cá đang bị mắc kẹt trong vũng nước bẩn không thể nào hít thở được, chúng mệt mỏi thổi ra từng chuỗi bong bóng bập bềnh trôi.

Chẳng có người nào nói chuyện. Dường như chỉ cần mở miệng là lửa sẽ phun ra từ cổ họng họ vậy.

Vào mùa này, thời tiết khô nóng như bệnh dịch lan tràn khắp nơi. Haizzzz!

Lộ Tiểu Bắc bê hai cốc trà sữa vị cam huỳnh vào vai Hạ Noãn Noãn. Trong nháy mắt, cảm giác mát lạnh từ cánh tay cô đã lan khắp cơ thể tựa như làn gió hiu hiu của ngày hè lướt nhẹ qua.

Noãn Noãn quay đầu lại đón lấy cốc trà sữa màu quýt uống một ngụm lớn. Cổ họng nhấp nhô phát ra những âm thanh ừng ực.

– Đuôi Nhỏ, cậu uống chậm thôi! Cẩn thận kẻo sặc đấy!

Lộ Tiểu Bắc lặng lẽ nhìn Noãn Noãn uống nước, quan tâm nói “Đuôi Nhỏ” là biệt hiệu mà Lộ Tiểu Bắc và Tề Lạc đã đặt cho cô hồi học kỳ năm lớp Mười. Lúc đó, ba người bọn họ dù trời sập cũng ở bên nhau, chỉ cần ở đâu có Tiểu Bắc và Tề Lạc thì chắc chắn sẽ có Noãn Noãn. Vì vậy mà cô có biệt hiệu là “Đuôi Nhỏ”. Họ gọi cô như thế từ lúc đó cho đến khi tốt nghiệp cấp ba.

Dưới ánh mặt trời, làn da của cô gái óng ánh nhím bông hoa anh đào đang nở, dường như trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy rõ cả những sợi lông tơ mỏng manh. Bên cái cốc làm bằng nhựa trong suốt, những sợi lông tơ khẽ rung rung.

Lộ Tiểu Bắc đứng im bất động.

Thế giới đột nhiên trở nên buồn tẻ vô cùng, sợi dấy đàn mong manh nhất ở tận đáy lòng nhẹ nhàng rung lên những tiếng nhạc hòa quyện vào nhau.

Noãn Noãn uống một hơi hết sạch cốc trà sữa rồi hài lòng lấy tay quệt miệng. Lúc này, cô mới phát hiện ra Lộ Tiếu Bắc đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mặt trời chiếu vào đôi đồng tò màu xám của cậu đẹp đến mê người.

Mặt cô hơi đỏ lên.

– Đi thôi! Chúng mình đến trường đi. Hôm nay là ngày cuối cùng của thời học sinh cấp ba rồi.

Noãn Noãn cố tán chuyện rồi bước đi trước như muốn né tránh. Gió thổi qua chiếc váy bằng vải bông muốt của cô khiến nó giống như một đám mấy trắng bồng bềnh trôi. Chưa được vài phút thì phía sau đã vang lên tiếng bước chân nặng trịch. Noãn Noãn không quay đầu lại, cô biết Lộ Tiểu Bắc đang đuổi theo. Khi tình yêu đến thì đồng thời nỗi buồn đau tê tái cũng tuôn trào.

Cô nhớ đến cảnh mình gặp Lộ Tiểu Bắc lần đầu tiên ở quán trà sữa ba năm trước, năm cô mười sáu tuổi. Trong đám đông học sinh xếp hàng đợi mua trà sữa, cậu ấy mặc chiếc áo phông trắng tựa ánh mặt ười mùa hạ, trong suốt đến tinh khôi. Hào quang trong đôi mắt cậu làm lu mờ cả ánh sáng của các vì sao.

Dường như có mùi bạc hà thơm mát đang bao trùm quanh Lộ Tiểu Bắc.

Tựa như có một bông hoa tuyết đẹp bay qua, Lộ Tiểu Bắc mười sáu tuổi đã nhẹ nhàng đi vào lòng cô như vậy. Từ đó đến giờ đã ba năm trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày hôm nay, ngày chia tay đã trở thành vết thương sâu kín nhất trong lòng cô.

Khó mà khép miệng, thậm chí là không thể chạm đến. Chỉ cần chạm đến thì sẽ nhỏ máu rơi lệ.

– Đuôi nhỏ….

Lộ Tiểu Bắc đuổi theo cô miệng há rất to như đang muốn nói gì đó nhung cậu nhìn thấy khuôn mặt u buồn của Noãn Noãn thì lại không thốt lên lời. Không hiểu tại sao, thái độ của cô lại đột nhiên làm cho cậu thấy buồn và đau lòng vô cùng.

Làn gió hiu hiu thổi qua, lá cấy ngô đồng khẽ lay động rồi lại lặng im như cũ.

Lộ Tiểu Bắc dẫm lên bóng của Noãn Noãn. Họ đi qua cái ngõ nhỏ rất sâu. Các cửa hiệu xung quanh lung linh ngập tràn với các loại đồ ăn vặt, trà sữa trân châu, kem, nước hoa quả, các loại tiểu thuyết kinh dị mới nhất, thậm chí là cả truyện tranh, hoạt hình, ảnh Hàn Quốc, áp phích minh tình. Trước mỗi cửa hàng đều có những học sinh vừa tan học ghé vào. Hầu hết là các em học sinh lớp Mười và lớp Mười một Còn các học sinh lóp Mười hai vừa thi cuối cấp xong, đa số đang tổ chức tiệc liên hoan.

Thi thoảng lại có một cô bé lớp dưới ăn mặc rất mốt chào Lộ Tiểu Bắc một cách thân mật là “Anh Tiểu Bắc”. Thái độ khoa trương đó giống như là có ngôi sao xuất hiện vậy. Lộ Tiểu Bắc cười toe toét đáp lại họ. Nếu thấy ai đó quá nhiệt tình, cậu còn nói đùa vài câu.

Chẳng hạn, một cô bé nói:

– Anh Tiểu Bắc, em thật không nỡ thấy anh tốt nghiệp.

– Chắc chắn cậu sẽ đáp lại: -Không nỡ thì lấy anh đi!

Cô bé đó cười rúc rích, mặt ửng đỏ, đôi tai đỏ như bông hoa mào gà. Lộ Tiểu Bắc càng cười lớn hơn, môi hơi nhếch lên khiến cậu trông càng giống Trần Quán Hy.

Trên đường đi, thi thoảng những câu đùa cợt của Lộ Tiểu Bắc và các cô bé xung quanh lại truyền đến tai Noãn Noãn. Mặc dù trong ba năm học vừa qua, cô đã nghe thấy vô số những câu nói đùa kiểu đó và cũng sớm hiểu rằng các cô bé học lớp dưới phát cuồng vì theo đuổi, sùng bái cậu nhưng cô vẫn không kìm được mà chau mày rồi tới thời gian chia xa rất dài trong tương lai. Ba năm yêu đơn phương không kết quả khiến cô càng thấy đau khổ. Nghĩ vậy, cô càng rảo bước nhanh hơn.

– Đuôi Nhỏ, đợi tớ với!

Không lâu sau đó, lại có tiếng Lộ Tiểu Bắc hét to như đang khóc ầm ĩ ở phía sau.

Hạ Noãn Noãn giả vờ không nghe thấy. Gió thổi vào chiếc váy màu trắng của cô giống như cô đang dang cánh. Nỗi buồn phiền của cô cũng tựa như cánh chim tung cánh bay.

Ba năm. Mười sáu, mười bảy, mười tám tuổi.

Cô đã đem ba năm đẹp nhất đó để yêu người ta, giờ đấy cô chưa kịp nói lời yêu thì đã chia xa.

Nghĩ đến đó, tự nhiên Noãn Noãn thấy mắt mình ươn ướt.

Bầu trời mùa hạ đột nhiên cát bụi bay mù mịt.

Nôi đau tê tái trong lòng một lân nữa lại cuốn cuộn dâng như nước thủy triều.

Mười tám tuổi, cuối cùng cô đã đứng ở ngã ba giữa thiên đường và địa ngục, đến cả sợi tơ hạnh phúc cũng mong manh nhường vậy, chỉ cần chạm nhẹ là đứt ngay.

Khi họ đến trường thì trời đã sẩm tối. Đám mấy màu đỏ sẫm tô phủ lên nền trời xa màu sắc lạ kỳ. Sn trường vắng ngắt càng làm tăng thêm vẻ trống trải cô đơn.

Hạ Noãn Noãn và Lộ Tiểu Bắc vừa đuổi kịp đang sóng đôi đi trên con đường trong trường thân thuộc hướng về phía sân bóng rổ. Đấy là địa điểm tập hợp của một lớp mười hai.

– Mình có nên nói với cậu ấy rằng, mình yêu cậu không nhỉ? Mình có nên nói ra không?

Cơn gió mùa hạ mát dịu thổi tới. Đầu óc Noãn Noãn đang miên man nghĩ về một điều. Cô nhìn về phía Lộ Tiểu Bắc dưới ánh đèn. Cậu ấy vẫn quen ngẩng đầu kiêu ngạo như vậy. Ánh sáng mờ mờ hắt lại càng khiến cho khuôn mặt của cậu đẹp mê hồn. Đôi mắt sáng tựa như ánh sao băng. Dường như có mũi dao nhọn đâm vào tim, Noãn Noãn vô thức lấy tay ấn vào lồng ngực mình.

Trái tim đáng ghét lại quặn đau!

Trên sân bóng vẫn còn vương vất mùi khói sau lễ đốt sách của các học sinh. Tro tàn bị gió thổi tung lên như những cánh bướm đang bay.

Một đám học sinh vấy kín quanh giá bóng rổ. Các bạn nam ngồi xổm dưới đất vô tư vừa hút thuốc vừa cười toe toét và bông đùa với một nhóm bạn nữ. Tiếng cười vang trong không trung truyền đến chân trời xa xôi.

– Chào! Các cậu đến rồi.

Từ xa, Đồng An An đã hắng giọng chào. Sau đó, cô ta ngoảnh mặt về phía Lộ Tiểu Bắc hỏi:

– Cậu có thuốc không? Cho tớ một điếu.

– Cậu ấy cai thuốc rồi. – Không đợi Lộ Tiểu Bắc trả lời, Hạ Noãn Noãn đã buột miệng trả lời thay cho cậu ấy.

Đồng An An lườm cô một cái rồi bỏ đi thẳng.

Một phút sau, Hạ Noãn Noãn nhìn thấy cô ta đang tựa vào giá bóng rổ, một tay đút túi quần, hút thuốc một mình. Cô độc mà buồn tẻ giống như một gốc cấy dấy mấy dại với bản tính bướng bỉnh vươn ra.

Hạ Noãn Noãn vô thức bỏ Lộ Tiểu Bắc hoà vào đám bạn nữ. Trong đó, có bạn nữ vừa nói một câu liên quan đến thi cử liền bị tất cả mọi người phản đối. Bạn nữ đó vội vàng bịt miệng mình. Hạ Noãn Noãn nhìn bạn nữ lỡ lời đó bằng một ánh mặt cảm thông.

Nghe các bạn nữ mồm năm miệng mười nói về những đề tài muôn thủa như: làm đẹp, giảm béo, một bạn nam nào đó, một minh tinh nào đó, Hạ Noãn Noãn cảm thấy chúng thật tẻ nhạt. Đúng lúc cô đang định bỏ đi thì đột nhiên có hai bàn tay đang kéo vạt áo mình. Cô quay đầu lại thì thấy một bạn nữ gầy đét trắng bệch với khuôn mặt đầy vẻ hân hoan đang cười với mình.

– Lê Phi Nhi! Khì khì! Cậu cũng đến rồi. Tớ nhớ cậu quá! – Noãn Noãn vui mừng reo lên rồi ôm chầm lấy cô bạn vào lòng. Bạn nữ đó thể hiện tình cảm của mình bằng cách nhẹ nhàng gật đầu và vỗ nhẹ vào vai Noãn Noãn.

– Đúng là một “con hến” phóng túng và một đứa trẻ hư với tác phong bại hoại. Các cậu quả đúng là một cặp đôi trời sinh. – Đồng An An dụi tắt thuốc và buông lời châm chọc.

– Đồng An An, cậu quá lời rồi đấy! Cậu đừng ỉ mình có mấy đồng tiền thối tha mà lên mặt nhé.

Hạ Noãn Noãn chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng kỳ lạ bốc ra. Cô đang định bước lên tranh luận thì nghe thấy tiếng Lộ Tiểu Bắc phẫn nộ tựa như tiếng sấm nổ vang lên.

– Lộ Tiểu Bắc, cậu… cậu đã vì cậu ấy mà nói tớ như vậy sao?

– Đúng vậy! Tớ nói cậu đấy. Không lẽ cậu nghĩ tớ nói với không khí sao? – Tính cố chấp của Lộ Tiểu Bắc lại nổi lên.

– Lộ Tiểu Bắc, cậu quên trước đấy cậu đã từng theo đuổi tớ thế nào rồi sao? Cậu có muốn tớ kể hết những chuyện hay ho của cậu cho mọi người nghe không? – Rõ ràng là Đồng An An không hề ngờ rằng Lộ Tiểu Bắc lại có thể nói với mình như vậy. Cô ta giận đến mức nói lắp ba lắp bắp.

– Đừng cãi nhau nữa. Mọi người đều đến cả rồi. Chúng mình xuất phát thôi.

Lớp trưởng đại nhân Tề Lạc đã đến! Ha ha… Thế là có thể đi dự tiệc chúc mừng.

Mọi người rộn lên những tiếng reo vui.

Lộ Tiểu Bắc và Đồng An An cùng im lặng. Hạ Noãn Noãn thở dài kéo tay Lê Phi Nhi chen vào đám học sinh đang vô cùng phấn khích. Cả lớp đều ùn ùn kéo về phía quán Karaoke ngoài trường.

Hôm đó, cả lớp bao một phòng lớn và mở mấy két bia liền. Những chai bia được bật ra khiến cả phòng nồng nặc mùi bia. Mọi người đều nhiệt tình uống cạn. Các bạn nam cởi những chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi ra nhảy múa điên cuồng. Vào lúc này, mọi kìm nén dường như đều được giải phóng. Đến cả những giọt mồ hôi cũng toát lên tình cảm mãnh liệt bột phát của tuổi trẻ.

Đồng An An rót cốc bia đi đến trước mặt Tề Lạc mời cậu ấy cùng uống nhưng cậu ấy đã từ chối. Sau đó, cô ta cứ ngồi lì bên chiếc điều khiển chọn bài và hát hết bài này đến bài khác đến nỗi không ai có thể chen vào được.

Khi hát đến bài “Dù chết cũng phải yêu”, có thể vì chất cồn đã ngấm, cũng có thể vì lời ca quá thương cảm nên cô ta đã bị kích động. Hát hết bài hát này, đột nhiên Đồng An An im lặng. Cô ta vứt micro qua một bên rồi ngồi xuống bên Tề Lạc buồn rầu uống bia.

Tiếng reo hò, tiếng la hét vang lên ầm ĩ. Một bạn nữ cố kìm tiếng khóc hoà vào bài hát li biệt.

Cánh cửa phòng cứ mở mở đóng đóng liên tục. Thi thoảng, nhân viên phục vụ lại vào mang đống vỏ chai bia đi.

Mười hai giờ đêm, mọi người đều lần lượt đi về. Phòng Karaoke chỉ còn lại vài người. Hạ Noãn Noãn đang định rủ Lê Phi Nhi cùng về thì cô phát hiện ra Lộ Tiểu Bắc đã nằm ngủ trên ghế sô pha từ lúc nào.

– Tiểu Bắc! Cậu tỉnh dậy đi! Đến lúc về rồi. – Hạ Noãn Noãn cúi xuống gọi cậu ấy.

Lộ Tiểu Bắc trở mình, một luồng hơi bia lập tức bốc lên. Hạ Noãn Noãn chau mày và lại lay lay cánh tay cậu ấy.

Dường như việc đó khiến Lộ Tiểu Bắc bị giật mình nên cậu ấy đã nôn oạ oạ xuống đất. Đồ ăn thức uống Tiểu Bắc nôn ra bắn đầy lên người Noãn Noãn. Trái tim cô thắt lại, nỗi đau trong lòng đã tan biến. Không ngại phiền phức, cô vội vàng đi tìm khăn tay rồi lấy nước lau gột những vết bẩn trên quần áo cho Lộ Tiểu Bắc.

– Để đấy cho tớ!

Noãn Noãn nghe thấy tiếng nói, cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy Tề Lạc. Dưới ánh đèn, ánh mắt cậu mịt mờ như ánh sao trong sương mù, dường như chỉ cần chạm nhẹ là nó sẽ biến mất.

– Được rồi. Cậu đưa Phi Nhi về đi. Đấy không phải là việc của con gái. – Tề Lạc như cố tránh ánh mắt của cô, lãnh đạm nói. Noãn Noãn hiểu được liền đưa khăn tay cho Tề Lạc và tránh sang một bên.

Tề Lạc đón lấy chiếc khăn và vô tình nhìn thấy vết bẩn trên vạt váy của Noãn Noãn liền tự động kéo cô lại rồi ngồi xuống cẩn thận gột vết bẩn cho cô.

Noãn Noãn cúi đầu nhìn xuống thấy đen dài trên đỉnh đầu Tề Lạc thì đỏ cả mặt. Có một chú chim nhỏ từ trái tim cô bay ra, một chút đau đơn nhưng cô đã kìm nén được.

– Tề Lạc! Cậu không được gột váy cho cậu ấy.

Đồng An An chứng kiến tất cả liền lớn tiếng ngăn lại, cô ghen tị đứng lên lảo đảo lao tới. Tề Lạc chẳng thèm để ý đến cô mà vẫn tiếp tục gột vết bẩn trên vạt váy cho Noãn Noãn.

– Cậu có nghe thấy không? Tớ bảo cậu dừng lại. Cậu dừng lại đi.

– Cậu không cần phải xen vào việc của tớ. – Tề Lạc lạnh lùng nói.

– Hạ Noãn Noãn! Cậu là đồ đê tiện chuyên dụ dỗ bạn trai của người khác. Cậu đê tiện hệt như mẹ của cậu vậy. Tớ… Đồng An An tớ có gì thua kém cậu ấy chứ? Hạ Noãn Noãn! Tớ hận cậu. Người đời này tớ hận nhất chính là cậu. – Đồng An An khản cổ gào thét.

Bốp!

Một cái tát trời giáng, căn phòng huyên náo bỗng trở lên yên tĩnh.

– Tớ không cho phép cậu nói Noãn Noãn như vậy. – Tề Lạc buông tay xuống và lạnh lùng nói trước ánh mắt kinh ngạc và tuyệt vọng của Đồng An An.

Hạ Noãn Noãn lúng túng đứng giữa phòng không biết làm thế nào. May mà Lê Phi Nhi kịp thời kéo cô ấy ra chỗ khác. Hai cô gái đứng ở góc phòng nhìn hai người bạn giằng co giữa phòng như thể những người tàng hình trở nên dư thừa.

– Các cậu về trước đi. Chuyện ở đấy cứ để tớ lo là được rồi. – Tề Lạc ngoảnh đầu dặn dò.

– Ờ!

Noãn Noãn máy móc đáp lại rồi liếc nhìn Lộ Tiểu Bắc ngủ say trên ghế sô pha. Cô đau lòng rời khỏi nơi đó.

Vừa ra khỏi cửa, họ bỗng nghe thấy tiếng khóc đau khổ điên loạn của Đồng An An ở phía trong.

Đêm khuya trên phố không một bóng người. Mặt trăng chiếu xuống ánh sáng nhạt nhòa hòa với ánh đèn của thành phố tạo nên một vẻ suy tàn.

-Tôi hận cô. Người mà đời này tôi hận nhất chính là cô.

Hạ Noãn Noãn xoa xoa lên vết sẫm màu trên váy mình và nghĩ đến cảnh Đồng An An đã gào thét đến lạc cả giọng, cảnh Lộ Tiểu Bắc uống say, mái đầu ấm áp của Tề Lạc lúc cậu ngồi xuống… Nước mắt chợt dâng lên như thủy triều khiến cô không thể nào kìm nén được.

-Ôi…….a a

Lê Phi Phi vội nhìn về phía Hạ Noãn Noãn, miệng cô há ra nhưng không thốt lên lời. Nỗi ấm ức khiến mặt cô cũng đỏ lên.

-Phi Nhi….Tớ không phải là người đê tiện. Tớ không phải. Cậu nói cho tớ biết đi. Tớ không phải. Mẹ tớ cũng không phải. Bà là người phụ nữ tuyệt vời nhất thế gian này. Cậu nói cho tớ biết, nói cho tớ biết, nói cho tớ biết đi.

Hạ Noãn Noãn toàn thân lắc lắc vai Lê Phi Nhi lạc cả giọng. Nước mắt làm lấm lem khuôn mặt khiến cô trông như một chú vịt con xấu xí đáng thương.

-Ư…Ư…

Lê Phi Phi đánh liều gật đầu, ra hiệu bằng ngôn ngữ cử chỉ khó hiểu nhưng cuối cùng cô vẫn không thốt lên được lời nào.

Noãn Noãn khóc càng to hơn. Từ khi số phận bắt đầu, cô gái cô độc đáng thương này đã gần gũi với cô như vậy.

Giống như bông hoa sinh đôi vương vấn nguyện cùng cháy thành tro bụi.

Trong tình cảnh này, Lê Phi Phi ôm đầu Noãn Noãn tựa vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Noãn Noãn chỉ cảm thấy có giọt nước lạnh lẽo nhỏ xuống vai mình, cô biết Lê Phi Nhi cũng đang khóc. Có lẽ vì họ sắp phải xa nhau. Có lẽ, cậu ấy nhớ về quá khứ khó quên của chính mình.

Hạ Noãn Noãn nghĩ vậy, bất giác cánh tay cô ôm chặt hơn.

Thượng đế chứng giám, Thượng đế chứng giám, họ là những cô gái tốt bụng lương thiện.

Đêm nay, Hạ Noãn Noãn không về nhà ở phố Phương Thảo. Cô đưa Lê Phi Nhi về nhà. Sau khi tạm biệt cô bạn, cô lại một mình đến nghĩa trang ở ngoại ô.

Cô nóng lòng muốn đi gặp một người, nóng lòng muốn lao vào lòng bà.

Mẹ kính yêu, chỉ có mẹ bấy giờ, chỉ có mẹ mới có thể xoa dịu nỗi đau của con.

Con nhớ mẹ, con nhớ mẹ, con nhớ mẹ.

Ông trời biết rõ con nhớ mẹ đến chừng nào.

Tôi đã từng đến đấy và đã từng yêu Y Hạ…

Đó là dòng chữ khắc trên bia mộ mà Hạ Noãn Noãn nhìn thấy. Người đang yên nghỉ dưới lòng đất chính là người mẹ kính yêu của cô. Bà mất năm Noãn Noãn mười ba tuổi. Nhẩm tính, vậy là bà đã đi được năm năm rồi.

Y Hạ đã từng là gái nhảy nổi tiếng nhất của một hộp đêm ở Ly Thành cho đến khi bà quen Hạ Thiện Sinh, bố của Noãn Noãn. Ông không phải là một người đàn ông đẹp trai nhưng từng trải và biết cách xoa dịu nỗi đau, ông giống như một liều thuốc độc ngấm vào bà.

Bà vì ông mà từ bỏ cách ăn mặc trang điểm diêm dúa lòe loẹt phong trần, vì ông mà khoác lên mình chiếc áo sườn xám nền trắng hoa xanh, vì ông mà học nấu nướng….Cuối cùng, sự chân thành của bà đã làm người đàn ông này cảm động và ông đã đem tình yêu ấm áp của mình để đáp lại người phụ nữ đã yêu ông sâu nặng.

Cuối cùng, Hạ Thiện Sinh đã có một quyết định quan trọng – rời bỏ vợ con để lấy Y Hạ. Một năm sau, Noãn Noãn ra đời, luôn ở bên ông như hình với bóng.

Từ nhỏ, Hạ Noãn Noãn đã quen nghe những lời đàm tiếu của xóm giềng về mẹ mình nhưng điều đó không thể ngăn được tình yêu mà cô dành cho bà. Trong trái tim non nót của Hạ Noãn Noãn, mẹ Y Hạ giống như một phụ nữ hoàn hảo. Mỗi tối, cô đều được mẹ hát ru, hiển nhiên đó là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời.

Đến giờ Noãn Noãn vẫn còn nhớ rõ cái ngày tang tóc u ám đó.

Sáng sớm hôm đó, sau khi ngủ dậy, Noãn Noãn vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Vì hôm đó là kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ nên cô đã dậy rất sớm.

Một lát sau, cánh cửa phòng tắm mở ra, bà Y Hạ ôm ga trải giường đi vào cười với cô vẻ thần bí. Noãn Noãn cúi đầu mới phát hiện ra đó là chiếc ga trải giường của mình nhưng trên đó có một vết đỏ đã sẫm màu. Dường như hiểu ra chuyện gì, mặt cô bỗng đỏ dựng lên.

-Bé ngốc, con biết ngại rồi! Con gái của mẹ đã thành thiếu nữ rồi – Bà Y Hạ cung nựng cạ cạ vào đầu mũi cô với một nụ cười hạnh phúc vô ngần. Bà bỏ chiếc ga trải giường vào máy giặt rồi như làm ảo thuật, bà lấy ra một gói băng vệ sinh đưa cho cô.

-Con yêu! Từ giờ trở đi, con phải thay giặt quần lót hàng ngày đấy nhé! – Bà Y Hạ hôn lên trán Noãn Noãn, mỉm cười rồi đi ra không quên đóng cửa lại.

Trong nhà tắm, Noãn Noãn cẩn thận bóc gói băng vệ sinh rồi cởi quần lót ra. Một vệt màu đỏ tươi đập ngay vào mắt cô, nó rực rỡ như bông hoa hồng nở rộ vậy. Noãn Noãn mỉm cười, thay chiếc quần lót sạch rồi đệm lên đó một cái băng vệ sinh. Sau đó, cô mới xả nước giặt sạch chiếc quần lót bẩn.

Từ trong nhà tắm đi ra, bố mẹ cô đã dọn dẹp xong và đang ngồi trên ghế số pha đợi cô. Bố cô cười nói, ông muốn đưa cô công chúa nhỏ của mình đi mua mấy bộ quần áo để chúc mừng. Noãn Noãn hiểu hàm ý chúc mừng mà bố cô nói đến và biết mẹ đã kể chuyện này với bố. Nghĩ đến đấy, Noãn Noãn càng thêm lúng túng. May mà bố quay sang mẹ bảo chuyện đi chụp ảnh kỷ niệm ngày cưới nên họ không phát hiện ra Noãn Noãn đang lúng túng.

Dường như tất cả những gì tốt đẹp nhất đều đến. Đi chụp ảnh kỷ niệm ngày cưới là điều bà Y Hạ luôn ao ước và cuối cùng, hôm nay nó đã có thể trở thành hiện thực. Chuyện con gái họ đã trở thành thiếu nữ khiến không khí ngày vui của họ càng thêm vui hơn.

Cả một buổi chiều, bà Y Hạ được đắm chìm trong niềm vui. Bà mặc chiếc sườn xám màu xanh chim công. Vóc dáng và làn da của bà đều được chăm sóc hết sức cẩn thận. Tuổi tác đã ưu ái người phụ nữ này, dường như thời gian đều trôi ngược lại. Dường như người thiếu phụ Y Hạ lại quay trở về thời thiếu nữ, xinh đẹp như một đóa hoa anh đào.

Nhưng, tại họa đã áp xuống vào đúng thời khắc tuyệt vời nhất.

Trước khi tai họa áp đến, nó đã có điềm bảo rõ ràng. Chẳng hạn, khi ra ngoài, bầu trời vốn trong xanh bỗng nhiên đổ mưa. Khi bà Y Hạ lên xe, gót giầy của bà bỗng nhiên bị gẫy. Sau khi Noãn Noãn lên xe, cô tình cờ phát hiện ra trên sườn xám của bà Y Hạ có một vết bùn lớn, nhưng bà, người rất dễ để ý đến vẻ ngoài của mình lại không hề phát hiện ra mà vẫn cười nói vui vẻ với bố Hạ Thiện Sinh.

Một cơn gió thổi qua, Hạ Noãn Noãn bất giác thấy lạnh sống lưng. Cô vừa hít phải một luồng khí lạnh.

Trong hiệu ảnh, ông Hạ Thiện Sinh và bà Y Hạ đã tạo dáng rất nhiều kiểu, tươi cười để thợ ảnh chụp. Cuối cùng, bà Y Hạ gọi Hạ Noãn Noãn đến đứng bên cạnh cùng chụp một bức ảnh gia đình.

Người thợ ảnh bấm máy chụp bức ảnh gia đình ấm cúng. Đúng lúc đó, một người phụ nữ đẩy cửa xông vào. Vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, mặt ông Hạ Thiện Sinh trở nên trắng bệch, vội vàng dang tay che cho bà Y Hạ và Noãn Noãn phía sau.

Nhưng tất cả đều quá muộn.

Con dao của người phụ nữ đó đã đâm thẳng vào ngực bà Y Hạ. Trong nháy mắt, máu đã nhuốm đỏ chiếc váy cưới trắng tinh của bà như thể có vô vàn bông hoa hồng đang nở rộ. Không khí thoảng mùi máu, tất cả hào quang quanh bà Y Hạ tỏa sáng tựa như nước thủy triều dâng.

Dường như có một chiếc gai nhọn đâm vào lồng ngực mình. Hạ Noãn Noãn ấn tay lên ngực. Đúng lúc này, đôi tay lớn ấm áp nhẹ nhàng bịt mắt cô. Cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng. Cô biết đó là tay của bố Hạ Thiện Sinh.

-Chị đến rồi! Cuối cùng, hôm nay chị đã đến..

Noãn Noãn nghe bà Y Hạ thì thào rất nhỏ lúc rõ lúc không, nhẹ nhàng như mang ý cười nhạo. Trong nháy mắt, Hạ Noãn Noãn đã hiểu, người đàn bà này là người mà ông Hạ Thiện Sinh đã bỏ rơi.

Một phút sau, ông Hạ Thiện sinh buông bàn tay ướt đẫm nước mắt xuống.

Qua làn nước mắt nhạt nhòa, một lần nữa, cô nhìn thấy khuôn mặt bà Y Hạ. Bà nắm giữa một đại dương sắc đỏ, nhẹ nhàng nhắm mắt với nụ cười trên môi, khoan thai như đứa trẻ đang ngủ say. Ánh đèn trắng sáng rực chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của bà, một làn sương trắng mờ mờ bốc lên.

Đấy là lần cuối cùng Hạ Noãn Noãn nhìn thấy khuôn mặt của mẹ Y Hạ.

Lúc đó, thời gian như ngừng trôi. Những giọt máu trên khuôn mặt bà tỏa ra ánh hào quang chiếu sáng muôn dặm.

Từ trước đến giờ và cả sau này, không ai có thể đẹp hơn thế. Không bao giờ, không có ai.

Từ đó, ông Hạ Thiện Sinh không tái hôn nữa nhưng đúng là ông đã già thật rồi. Người đàn ông trungniên hơn bốn mươi tuổi đã có tóc bạc, thêm nữa ông lại nghiện rượu nghiện thuốc lá đã lâu, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông tựa như dấy leo dại giăng kín khắp nơi.

Người đàn bà điên đã giết bà Y Hạ được đưa đến bệnh viện tâm thần. Con cái bà ta cũng trở thành trẻ mồ côi. Hạ Noãn Noãn chưa bao giờ nghe bố nhắc đến Hạ Hiếu Thiên, người anh cùng cha khác mẹ của cô. Đương nhiên, cô cũng chưa bao giờ gặp anh ta. Ân oán của đời trước dường như đã trở thành một điều cấm kỵ, không được nhắc tới.

Thời gian dần trôi, mối oán hận của Hạ Noãn Noãn cuối cùng cũng nguôi ngoai.

Chỉ là mỗi đêm khuya vắng, nghe tiếng bố uống rượu say trong phòng khách đang cố kìm nén tiếng khóc của mình thì như thói quen, ngực cô lại nhói đau.

Từ khi mười ba tuổi, cô bắt đầu bị bệnh này. Sau đó, căn bệnh này chưa từng lành. Thậm chí, bố cô đã đưa cô đến khám ở bệnh viện tốt nhất nhưng họ cũng chỉ đưa ra kết luận là cô hoàn toàn khỏe mạnh.

Sau này, cô hiểu chuyện và cũng học cách nhẫn nhịn giống bố mình. Mỗi lần đau tim, cô vẫn cố gắng cười nói, giấu kín tất cả vào nơi sâu thẳm ương lòng.

Mười ba tuổi, mười bốn tuổi….mười tám tuổi…

Từ năm mười ba tuổi, Hạ Noãn Noãn bắt đầu trưởng thành.

Mười tám tuổi, cô đã khá già dặn rồi.  

Nghĩa trang trong đêm, cơn gió lạnh âm u thổi đến mang theo bụi bặm với hương hoa mùa hè. Trăng chiếu xuống ánh sáng lạnh lẽo, sương trắng bao phủ mờ mịt

Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng vuốt lên bức ảnh bà Y Hạ cười tươi như hoa trên bia mộ. Không kìm được, cô hôn lên đó. Môi cô lạnh buốt, lạnh buốt theo thói quen, ngực cô lại đau nhói.

Mẹ đã sinh ra con bằng tình yêu. Nếu lúc đó, mẹ biết rằng tình yêu có thể làm cho con gái mẹ từ nhỏ đến lớn luôn phải sống trong tủi nhục, làm cho người mẹ yêu tha thiết phải sống cô độc cả đời, ngày nào cũng uống rượu để giết thời gian, liệu mẹ có bất chấp tất cả để giành lấy tình yêu không?

Từ đáy lòng, Hạ Noãn Noãn lặng lẽ chất vấn.

Bỗng nhiên, một đôi tay ấm áp ôm lấy eo cô từ phía sau. Mùi hương bạc hà quen thuộc như nước thủy triều bao trùm dịu dàng.

Cô biết người đó là ai nhưng cô không hề có bất cứ phản kháng nào. Cô chỉ hít lấy hơi ấm hiếm có này một cách tham lam. Chẳng phải thế sao? Bấy giờ, vào thời khắc này, một chút hơi ấm cũng là xa xỉ lắm rồi.

-Đuôi Nhỏ, tớ biết là cậu sẽ đến đấy mà – Tề Lạc nói.

-Tớ không phải là người đê tiện. Mẹ tớ cũng không phải. Bà là người phụ nữ tốt nhất thế gian – Hạ Noãn Noãn khóc thành tiếng.

-Ngoan nào. Tớ hiểu. Tớ hiểu cả mà.

-Cậu hiểu gì chứ? Cậu chẳng hiểu gì hết. Tất cả mọi người đều cho rằng tớ là đứa con gái hư hỏng – Noãn Noãn hét lên.

-Đuôi Nhỏ, hãy để tớ bảo vệ cho cậu. Từ nay về sau, sẽ không ai dám ức hiếp cậu nữa. Tớ sẽ bù đắp cho cậu những nỗi đau mà cậu đã phải chịu đựng có được không? Hãy để tớ bảo vệ cho cậu nhé.

Liền một hơi, Tề Lạc đã thổ lộ những điều giấu kín trong lòng ương suốt ba năm qua.

Có ông trời thấu hiểu, cậu lo lắng cho cô bạn đang ở trong lòng này đến nhường nào.

Thượng đế chứng giám, cậu chỉ muốn cho cô được sống vui vẻ để hằng ngày có thể nhìn thấy cô cười, ngày nào cũng được thấy cô cười thật tươi. Như vậy là đủ rồi.

-Cậu đang nói gì thế? Cậu điên rồi sao?

Hạ Noãn Noãn cố sức đẩy Tề Lạc ra rồi đứng cách xa cậu.

-Tớ xin lỗi. Trong lòng tớ chỉ có Lộ Tiểu Bắc. Dù cậu ấy không biết nhưng tớ yêu cậu ấy. Tớ không thể phản bội lại tình cảm của chính mình. Tớ không thể. sao có thế chứ?

-Lộ Tiểu Bắc? Tớ đã sớm nhận ra rồi.

-Đúng vậy. Tớ yêu Lộ Tiểu Bác.

-Được rồi. Cậu cứ coi như tớ chưa từng nói gì. Nhưng tớ sẽ đợi cậu.

Dưới ánh trăng, chàng thiếu niên lạc lõng quay người bỏ đi. Cơn gió mùa hè thổi bồng chiếc áo phông trắng của cậu tựa như đôi cánh chim đang từ từ khép lại.

Một lát sau, bước chân nặng nề lại vang lên.

-Hạ Noãn Noãn, sau này, cậu đừng khóc như vậy có được không? Cậu khóc làm tớ đau lòng lắm. Những người yêu cậu đều ghét khi phải thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cậu. Cậu biết không hả? Sau này, cậu không được khóc nữa đấy. Tốt nhất là mỗi ngày hãy cười thật tươi. Ngốc nghếch một chút cũng không sao – Tề Lạc đứng từ xa gào về phía cô. Lần này, cậu không gọi biệt hiệu của cô nữa mà gọi thẳng tên cô. Rõ ràng là cô ngồi như vậy đã khiến cậu vừa giận vừa đau lòng.

Noãn Noãn từ từ mở to đôi mắt, hồi lâu mới nở một nụ cười gượng gạo. -Đứng dậy đi. Cậu định ngồi như vậy đến bao giờ chứ? Tớ đưa cậu về.

-Không cần đâu. Tớ muốn ở bên Y Hạ – Hạ Noãn Noãn thốt ra rồi mới giật mình phát hiện ra rằng, từ nhỏ tới lớn, sao cô chưa từng gọi mẹ? Đột nhiên cô thấy thật đau khổ. Cô nợ người đàn bà này quá nhiều, thế mà đến cơ hội bù đắp cho bà, Thượng đế cũng tước mất.

Tề Lạc chìa tay ra muốn kéo cô đi nhưng lại bị cô đẩy ra.

-Cậu, cậu là đồ ngốc! Chẳng lẽ cậu không thấy trời sắp mưa rồi sao? – Tề Lạc nói rồi chìa tay ra.

Noãn Noãn ngẩng đầu lên mới phát hiện ra rằng những vì sao đã sớm biến mất, mấy đen đang kéo tới.

-Ồ

Noãn Noãn nhìn bàn tay đang chìa ra của Tề Lạc, đột nhiên nó nắm chặt tay cô đến lạ thường. Cậu nắm thật chặt đến toát cả mồ hôi. Trong chớp nhoáng, cô có ảo giác rằng: Nước mắt đang chảy ra từ lòng bàn tay của chàng trai này.

Sau khi bị kéo đi, Hạ Noãn Noãn lại nhanh chóng giằng tay ra.

Gió càng lúc càng mạnh, gió thổi làm cấy cối kêu lao xao. Hai người bắt đầu chạy. Mấy chú chim sợ hãi kêu lên những tiếng kêu dài, dang rộng cánh bay về nơi xa.

Vừa xuống núi, cơn bão mùa hè đã âm ấm áp đèn.

Hạ Noãn Noãn mệt thở không ra hơi. Cô biết mình không tránh nổi bão nên từ từ bước chậm lại. Lạ lùng thay cơn đau tim của cô lại tái phát. Nó đã trở thành căn bệnh ngoan cố nhất trong người cô.

-Sao thế? Bệnh của cậu lại tái phát à? -Tề Lạc dừng lại nhìn thấy cô đang ấn tay vào lồng ngực.

Noãn Noãn gượng gạo cười, gật đầu.

-Tớ cõng cậu nhé! – Tề Lạc nói rồi ngồi xuống.

-Không cần đâu. Thế thì ngại lắm! – Noãn Noãn cười gượng gạo từ chối.

Không đợi Noãn Noãn định thần lại, một luồng sức mạnh đã cõng cô lên. Dù cô ấy giãy giụa cũng được, dù cô ấy đấm mạnh cũng không sao. Tất cả đều không có nghĩa lý gì.

-Tề Lạc thối tha, thường ngày ở trên lớp, cậu giữ bộ dạng thanh cao lạnh lùng là vậy thế mà bấy giờ cậu lại đi ức hiếp người ta sao?

Cơn đau tim lại dội đến, cuối cùng Hạ Noãn Noãn cũng lặng im. Cô gục vào vai Tề Lạc để mặc cậu cõng, chạy trong mưa.

Cách màn mưa dày, Hạ Noãn Noãn nhìn thấy một bóng người đi qua. Không có ô, cơ thể mặc cho mưa dội. Hạ Noãn Noãn run lên vì lạnh.

Không lâu sau, được áp ngực lên tấm lưng chàng trai ấm áp cơn đau buốt dịu đi. Khi hai chân Hạ Noãn Noãn chạm đất, cô không còn thấy đau nữa.

Mưa vẫn không hề ngớt.

Hai kẻ ướt sũng ngồi dưới mái hiên nghe tiếng mưa rơi, mặt đối mặt nhìn nhau lặng im.

Mãi sau, Tề Lạc mới hỏi:

-Đuôi Nhỏ, cậu định đăng kí vào trường nào?

-Đại học ở Bắc Kinh – Noãn Noãn nhẹ nhàng đáp

Tề Lạc nhớ ra Lộ Tiểu Bắc cũng đăng kí vào trường đại học ở Bắc Kinh. Đột nhiên, cậu cảm thấy mình thật lạc lõng.

-Còn cậu? – Noãn Noãn hỏi.

Tề Lạc ngừng vài giấy, cuối cùng miệng cậu cũng thốt ra hai chữ:

-Thượng Hải

-Ờ!

Lần này đến lượt Noãn Noãn ngơ ngác. Trong lòng cô dậy lên cảm giác không nỡ rời xa, chua xoát. Cô lại không kìm được nước mắt.

-Không sao. Sau này, chúng mình sẽ thường xuyên liên lạc – Tề Lạc nhận ra sự khác thường của Noãn Noãn liền an ủi

-Ừ!

Noãn Noãn gật đầu. Trong lòng cô hiểu rõ, lần này chia xa chưa biết bao giờ mới được gặp lại. Dù là bạn thân thiết đến mấy cũng phải rời xa, giống như hồi cấp hai, bạn bè cô từng hẹn sẽ gặp nhau vào một lúc nào đó, ở một nơi nào đó nhưng rồi chẳng ai nhớ tới cả.

Hứa hẹn chỉ vì sợ trong lòng lại nghĩ ra những điều vớ vẩn. Càng sợ lại càng nghĩ đến, càng nghĩ đến nhiều thì càng thấy sợ. Một tiếng sau, cuối cùng mưa cũng tạnh. Bầu trời hừng sáng.

Hạ Noãn Noãn từ chối ý tốt đưa cô về nhà của Tề Lạc vì sợ bố Hạ Thiện Sinh nhìn thấy cô đi cùng bạn nam. Có lẽ vì mẹ Y Hạ đã mất mà mỗi năm Noãn Noãn lại thêm một tuổi, ông Hạ Thiện Sinh càng trở nên nhạy cảm hơn. Đến cả bạn nam gọi điện đến nhà, ông cũng tra hỏi đến cùng. Tất nhiên Noãn Noãn hiểu, đó là vì bố cô sợ lại mất đi nốt đứa con gái.

-Vậy cậu nhớ cẩn thận nhé. Đêm tối nhiều kẻ xấu lắm đấy – Mặt Tề Lạc không giấu nổi sự lo lắng. Trên thực tế, cậu đã sớm hiểu mối quan hệ giữa Hạ Noãn Noãn và bố cô. Chỉ là ngày hôm nay, cậu không kìm chế được mới đưa ra đề nghị đó.

Noãn Noãn mỉm cười, lặng lẽ gật đầu. -Tạm biệt Tề Lạc.

Noãn Noãn vẫy tay tạm biệt cậu bạn. Dưới ánh đèn đường mờ mờ, mắt cô phát ra ánh sáng rực rỡ tựa ánh sao.

Vào lúc này, một lần nữa Tề Lạc kìm nén được nỗi sợ hãi cùa mình. Bỗng nhiên cậu có cảm giác, Hạ Noãn Noãn lúc này càng giống một người mà cậu không bao giờ có thể quên. Cậu không thốt lên lời, cuối cùng chỉ chầm chậm vẫy tay tạm biệt.

Tạm biệt, tình yêu của tôi.

Tạm biệt, thật sự thật sự thật sự tạm biệt rồi.

Có lẽ, tôi nên hận Y Hạ

Tôi nên hận bà đã cướp chồng của người khác. Tôi nên hận bà đã làm cho người đàn ông mình yêu phải chịu cảnh thê lương thế này. Tôi nên hận bà vì quá khứ nhơ nhuốc khiến tôi phải chịu sự coi thường, cười nhạo của mọi người. Tôi càng nên hận bà, vì sao bà lại dũng cảm đi tìm tình yêu mà không truyền lòng dũng cảm đó lại cho con gái bà? Để đến lúc phải chia xa, tôi vẫn không dám thô lộ tình cảm của mình với Lộ Tiểu Bắc.

Ôi! Ông trời kiêu, tôi yêu chàng trai này đến nhường nào.

Y Hạ, nếu như mỗi ngày tôi có thể hận bà nhiều hơn một chút thì tốt biết mấy.

Nếu thật sự là như vậy thì tốt biết mấy. Tôi sẽ không phải chịu đựng những cơn đau tim, cũng không phải đau buồn vì nhớ bà, càng không phải buồn phiền vì mình yếu đuối và tự ti.

Tôi đã mười tám tuổi rồi. Số phận đã định như vậy không thể nào thay đổi được.– Trích từ blog của Hạ Noãn NoãnTrong lòng bạn lúc nào cũng có bóng hình một cô gái.

Khi bệnh tìm của cô ấy tái phát, bạn nguyện làm người chịu đau đớn thay cô ấy, bạn thấy cô buồn còn đau đớn hơn là mình ốm, thậm chí là chết đi.

Khi cô ấy vui, bạn nguyện biến thành chú ếch xanh cùng cô ấy nhảy nhót bất chấp hình dạng xấu xí?

Khi biết cô ấy yêu người con trai khác, bạn vẫn không nỡ rời xa cô ấy mà luôn muốn được ở bên bảo vệ cho cô ấy.

Cho dù chỉ có thể làm bạn của cô ấy, cho dù chỉ có thể đứng từ xa nhìn thấy, cho dù trong lòng cô ấy không hề có bạn, bạn vẫn mong cô ấy được hạnh phúc.

Hôm trông thấy cô ấy cười chính là ngày Tết của bạn. Nếu có người làm cho cô ấy khóc, bạn hận không thể loại trừ kẻ đó.

Bạn vì cô ấy mà làm tất cả mọi thứ nhưng cô ấy lại không hề hay biết.

Còn gì có thể đau đớn hơn điều đó? Nếu sớm biết cô ấy thích Tiểu Bắc, tôi cũng nên giống như cậu ấy, trở thành một học sinh hư hỏng côn đồ, học hút thuốc, uống rượu. Như vậy liệu tôi có thể có được trái tim của cô ấy không? Ông trời hãy phù hộ cho tôi mỗi ngày có thể bớt yêu cô ấy một chút.

Có hay chăng tôi có thể, có thể khiến tuổi mười tám của mình không phải chịu đau đớn, không phải chịu giày vò như vậy nữa.– Trích từ blog của Tề Lạc

Trong kỳ nghỉ, ngày nào Hạ Noãn Noãn cũng phải sống một mình. Ban ngày, cô ngủ dậy rất muộn, sau đó cô chạy ra tủ lạnh tìm mì ăn liền, dội nước sôi rồi cứ thế ăn như thể nhét đầy bụng cho xong chuyện.

Ngày nào ông Hạ Thiện Sinh cũng cùng những bạn bài ngồi bên bàn mạt chược sát phạt nhau đến mức trời đát u ám. Buổi tối, Noãn Noãn chuẩn bị cơm canh từ sớm rồi đợi ông về. Nhưng đến tận lúc cơm canh nguội hết mà ông vẫn chưa về. Noãn Noãn đành phải cho đồ ăn vào lò vi sóng.

Nửa đêm, cô mới nghe thấy tiếng bố mình cầm chìa khóa mở cửa. Cô luôn giật mình tỉnh giác như chú nai con, lồm cồm bò dậy áp tai vào cánh cửa để nghe tiếng động ở phòng khách.

Có lúc, cô nghe thấy tiếng bố tắm rào rào trong phòng tắm, cô biết chắc chắn hôm đó bố cô thắng bạc. Có nhiều lúc, cô nghe thấy tiếng khóc, cô cũng biết chắc chắn là bố cô lại uống rượu.

Hạ Noãn Noãn còn nhớ rõ kỳ nghỉ hè năm cô mười lăm tuổi, năm cô tốt nghiệp cấp hai. Cô không có cách nào chấp nhận được việc bố mình đã từng là một người nho nhã cao quý lại có thể chán nản sa sút thành một kẻ nát rượu.

Cuối cùng, nhân lúc ông ra ngoài, cô đã lén giấu hết rượu trong nhà đi..

Người bố bỏ đi một đêm không về nhanh chóng phát hiện ra bí mật này. ông như một con sư tử đang tức giận xông vào phòng của Noãn Noãn, ép cô phải trả những chai rượu bảo bối lại cho ông. Noãn Noãn bướng bỉnh từ chối liền bị bố cô tát cho một cái trời giáng khiến mũi cô chảy máu.

Ngày hôm sau, ông Hạ Thiện Sinh lại ra cửa hàng mua nhiều rượu hơn để thị uy. Noãn Noãn vừa về đến nhà đã ngửi thấy khắp phòng nồng nặc mùi rượu, còn bố cô thì say bí tỉ đang nằm ngáy như sấm trên ghế sô pha.

Noãn Noãn tức giận chạy đến bên bố nhưng cô lại nhìn thấy trên khuôn mặt của ông những vệt nước mắt vẫn chưa khô. Ông đang ôm chặt khung ảnh trong lòng. Cô cố gắng hết sức mới giằng được chiếc khung ảnh ra khỏi tay ông.

Chiếc khung ảnh đó lồng bức ảnh gia đình ba người hạnh phúc, chụp hôm kỷ niệm ngày cưới. Trong bức ảnh đó, bà Y Hạ mặc chiêc váy cưới trắng tinh cười tươi như hoa. Ông Hạ Thiện Sinh đứng bên cạnh một tay ôm vợ, một tay ôm con gái mỉm cười hạnh phúc.

Rầm!

Noãn Noãn chỉ thấy tim mình đau khủng khiếp, chiếc khung ảnh rơi xuống đất.

Thời khác đó, cuối cùng cô đã hiểu nguyên nhân bố mình uống rượu. Dường như người đàn ông đang già đi ấy chỉ còn con đường này để thoát khỏi thực tại.

Từ đó về sau, cô không giấu rượu đi nữa. Cũng bắt đâu từ lúc đó, trong lòng Hạ Noãn Noãn nhen nhóm một tia hy vọng. Cô hy vọng rằng sẽ có một người phụ nữ có thể đi vào cuộc sống của họ. Có lẽ chỉ có như vậy mới là cách cứu thoát cho họ thật sự.

Lại là một ngày nắng chói chang. Ánh nắng gay gắt chiếu xuống mặt đất làm tan biến ánh sáng dịu nhẹ. Dường như sương mù từ mặt đất đang bốc lên, mấy mù lượn lờ.

Cốc! Cốc! Cốc!

Noãn Noãn đang ngủ trưa thì nghe có tiếng gõ cửa, cô lồm cồm bò dậy, vừa đúng ba tiếng gõ, cô cứ thế mặc chiếc váy ngủ yêu thích ra mở cửa.

Quả nhiên, người đứng ngoài cửa là Lê Phi Nhi. Từ sau khi cô ấy mất giọng nói, đó đã trở thành ám hiệu giữa hai cô bé.

Noãn Noãn mỉm cười dẫn Lê Phi Nhi vào phòng rồi hỏi:

-Cậu ăn kem dâu không? Tớ đi lấy cho cậu nhé.

Lê Phi Nhi vội vàng giữ cô lại rồi dùng ngón tay chỉ vào người mình.

-Trời ạ, cậu còn sợ mập sao? Cậu gầy như que củi rồi đấy, ăn đi mà. Tớ đói chết đi được đấy này. – Hạ Noãn Noãn nói rồi đi thẳng xuống bếp, sau đó mang

theo hai que kem dâu quay lại. Cô còn tự mình bóc giấy bọc và đưa lên miệng Lê Phi Nhi

Lê Phi Nhi với khuôn mặt buồn rười rượi nhẹ nhàng cắn một miếng. Nhận que kem mà trông mặt cô ấy như thể đang cầm thuốc độc vậy. -Ha ha!

Thấy thái độ kỳ quặc của Lê Phi Nhi như vậy, Noãn Noãn cười đến chảy cả nước mắt.

Trong phòng, Noãn Noãn lặng lẽ ăn kem, chỉ có tiếng nhóp nhép rất nhẹ trong không khí.

Mãi sau, cô mới quay đầu lại thì kinh ngạc phát hiện ra Lê Phi Nhi không hề động đến kem trên tay. Kem tan ra chảy xuống ngón tay của cô giống như nước mắt đang chảy mãi không thôi.

Noãn Noãn nhận ra vừa rồi mình thật quá đáng. Chẳng còn hứng thú gì nữa, cô quăng que kem đang ăn dở vào thùng rác rồi tìm khăn giấy đưa cho Phi Nhi.

Căn phòng yên tĩnh đến mức người ta có thể nghe thấy thật căng thăng, bèn bật máy tính vào mạng chọn bài hát My heart will go on của Celine Dion.

Trong nháy mắt, âm nhạc đã lan khắp căn phòng nhỏ.

Noãn Noãn tình cờ phát hiện ra mắt Lê Phi Phi đang đỏ dần lên rồi những giọt nước mắt cứ thề lăn xuống.

Cô chỉ cảm thấy tim mình thắt lại đau nhói.

Ông trời ơi! Cô đã làm gì thế này? Rõ ràng cô biết Phi Nhi thích nhất là kèn, bài hát này cũng chính là bài hát cô ấy thích nhất.

Nhưng từ khi Phi Nhi bị câm chẳng phải cô ấy đã thay đồi hoàn toàn rồi sao?

Lê Phi Nhi trong ký ức của Noãn Noãn là một cô gái có cá tính thẳng thắn, giống như những cô gái bất trị, ngang ngạnh, ương bướng, như bông hoa hồng đầy gai mọc ở nơi tối tăm. Cho đến khi cô gặp được chàng trai định mệnh của mình thì cô đã biến thành một cô gái nhẫn nhịn chịu đựng, mọi buồn vui giận hờn đều được giấu kín.

-Phi Nhi, cậu nói cho tớ biêt chuyện gì đã xảy ra? Đừng làm tớ lo lắng như vậy, có được không? – Hạ Noãn Noãn cuống cuồng lay Lê Phi Nhi đang vô cùng buồn bã.

Mãi sau, Lê Phi Nhi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch đầm đìa nước mắt lập tức làm trái tim Noãn Noãn quặn đau. -A! A! À!

Lê Phi Nhi khua khoang tay ra hiệu, nước mắt chảy cả xuống miệng cô, cổ họng nấc lên nhưng vẫn không phát ra tiếng nào.

Ôi! Phi Nhi đáng thương của tôi! Báu vật nhỏ của tôi! Thượng đế ơi, người hãy nhìn xem tình yêu đã giày vò cô gái đáng thương này thành ra nông nỗi ấy sao?

Ông trời ơi, đấy là bản chất vốn có của tình yêu sao?

Hạ Noãn Noãn thầm hỏi chính mình, nước mắt đầm đìa trên mặt.

-An Doãn Thân……… là anh ta……… anh ta quay lại rồi sao? – Trong đầu Noãn Noãn bỗng hiện lên đôi mắt u sầu, anh ta còn có nốt ruồi lệ, chỉ có phụ nữ mới có nốt ruồi lệ màu nâu xám. Cô từ từ cẩn thận thăm dò.

Vài giấy sau, cuối cùng Lê Phi Nhi vừa khóc vừa gật đầu.

Hạ Noãn Noãn ôm Lê Phi Nhi vào lòng. Ở trong lòng Noãn Noãn mà cô ấy vẫn run rẩy như ngọn cỏ chao đảo trong gió.

Noãn Noãn bông nhớ tới đêm mưa gió cách đấy một năm. Gió thổi vào cánh cửa sổ phát ra những tiếng kẽo cà kẽo kẹt khiến cô choàng tỉnh. Cô ngồi dậy đi đóng cửa sổ và tình cờ nhìn thấy Lê Phi Nhi đang đứng dưới lầu đợi cô tỉnh giấc. Tóc cô ấy rối bời, toàn thân đầy thương tích, ánh mắt đờ đẫn cầu xin cô hãy ôm lấy cô ấy.

Đó là lần cuối cùng Hạ Noãn Noãn nghe thấy tiếng của Lê Phi Nhi. Khi gặp lần thứ hai, cô ấy đã không thể nói được bất kỳ một từ gì nữa rồi. Điều này đã trở thành nỗi tiếc duy nhất của Noãn Noãn. Cô thường nghĩ, nếu hôm đó cô chăm sóc tốt cho Lê Phi Nhi, có lẽ cô ấy vẫn là một cô gái có giọng hát lảnh lót như chim sơn ca.

Nhưng về chuyện Phi Nhi mất tiếng như thế nào thì vẫn luôn là một dấu hỏi lớn. Mặc dù Hạ Noãn Noãn là người bạn thân thiết nhất của cô ấy nhưng cô cũng không hề biết nguyên nhân thật sự. Chỉ dựa vào trực giác nhạy cảm của mình mà cô đoán rằng chuyện đó có liên quan đến anh chàng thổi saxophone An Doãn Thân.

– Phi Nhi, tớ xin cậu đừng để ý gì đến anh ta nữa có được không? Anh ta đã hại cậu như vậy còn chưa đủ sao? Phi Nhi ngoan nhất… Noãn Noãn sẽ ở bên cậu. Tớ sẽ mãi mãi ở bên để bảo vệ cậu. Cậu sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa. Noãn Noãn cố gắng nói thật dịu dàng. Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Phi Nhi như đang cưng nựng một đứa trẻ.

Những lời nói dịu dàng của Noãn Noãn đã thuyết phục được Phi Nhi, cô ấy dần bình tĩnh trở lại. Cơ thể cứng đờ của cô ấy trở nên mềm mại, cô ấy dựa cả người vào Noãn Noãn.

-Ngoan nào, tớ sẽ ở bên cậu, mãi mãi ở bên cậu, không bao giờ rời xa.

Tiếng nhạc vẫn tiếp tục vang lên, nhẹ nhàng nhưng lại biến thành mũi kiếm nhọn, từng tiếng từng tiếng đâm vào trái tim đau nhói. Lúc này, Noãn Noãn mới nghĩ ra, cô liền tắt nhạc đi. Cô lay lay Lê Phi Nhi nhưng không hề thấy cô ấy động đậy. Khi cô quay đầu lại, cô ấy đã gục vào vai cô ngủ ngon lành.

Có lẽ cô gái từng chịu trăm ngàn tổn thương này đã coi cô là chỗ dựa, là nơi sưởi ấm duy nhất trên thế gian này. Nghĩ đến đấy, Hạ Noãn Noãn cay đắng cười.

Cô gái đang được cô bảo vệ bấy giờ đã từng là thần hộ mệnh của cô trước đấy. Nhưng sau một thời gian dài, hai cô đã hoàn toàn đổi vị trí cho nhau. Số phận.

Không thể nào thoát khỏi số phận đã an bài.

Hai cô gái có thân thế tương đồng, dù cá tính khác nhau nhưng chỉ cần điều này cũng có thể tạo nên hai số phận khác nhau. Quay về vạch xuất phát, số phận đã an bài như vậy.

Saxophone có thể thổi ra loại nhạc tôi thích nhất. Nó cũng có thể đem đến chàng trai khiến tôi phải điên cuồng. 

Đấy là thứ âm nhạc tuyệt diệu. Anh là người mang đến hạnh phúc cho tôi nhưng tại sao lại trở thành người lấy đi hạnh phúc của tôi? Doãn Thần, người tôi yêu. 

Mở mắt ra không nhìn thấy anh, không còn nữa hơi ấm của anh, không được thấy bàn tay của anh, tôi thà mãi chìm trong giác ngủ. Nào có sợ mất đi giọng nói lảnh lót như chim son ca của mình. Nếu như vậy mà có thể làm Thượng đế thương xót để tôi lại được anh ôm vào lòng, tôi cũng cam tâm tình nguyện. 

Thượng đế phù hộ, để mỗi ngày tôi có thể bớt yêu anh một chút. 

Mười tám tuổi, tôi cũng không đau đớn đến mức thảm thương như vậy.– Trích từ blog Lê Phi Nhi.

Hai giờ chiều, cô nhận được cú điện thoại của lóp trưởng Tề Lạc, cậu ấy nhẹ nhàng nói ở đầu dấy bên kia:

– Đuôi Nhỏ, cậu mau đến trường nhận giấy thông báo đi. Cậu nhớ bảo cho Lê Phi Nhi biết nhé.

Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng đáp:

– Ừ! – Rồi lại lặng im.

Mãi sau, đầu dấy bên kia lại lên tiếng:

– Đuôi Nhỏ, cậu nhớ mặc đẹp một chút để chụp ảnh tốt nghiệp nhé.

– Ờ! Tớ biết rồi.

– Đuôi Nhỏ, hẹn gặp cậu ở trường.

Gác điện thoại, Noãn Noãn đánh thức Lê Phi Nhi dậy. Ngủ một giấc, dường như Lê Phi Phi đã quên hết những chuyện xảy ra lúc trước, cô ấy lại trở thành một cô gái trầm lặng nhẫn nhịn. Noãn Noãn trông thấy mà đau lòng nhưng cô vờ như không có chuyện gì, chỉ cố gắng không nhắc đến An Doãn Thần.

Từ xa đã nghe thấy tiếng huyên náo của một lớp Mười hai, Hạ Noãn Noãn dắt tay Lê Phi Nhi cùng đi vào lớp. Các bạn trong lớp tụm năm tụm ba, vui mừng, buồn bã, đấm ngực giậm chân, kiểu gì cũng có.

Theo thói quen, Hạ Noãn Noãn liếc tìm Lộ Tiểu Bắc trong đám bạn cùng lớp. Cậu ấy đang ba hoa với mấy cô bạn xung quanh. Cậu bạn này, bất kể ở nơi nào cũng đều tỏa sáng và luôn trở thành tâm điểm trong mắt của bạn nữ.

– Haizz! – Noãn Noãn thở dài, cô vờ như không nhìn thấy, lướt qua cậu ấy, đi thẳng xuống dãy bàn cuối lớp.

– Chào! Các cậu đến rồi. Chúc mừng, chúc mừng! Hai cậu đều thi đỗ rồi.

Hạ Noãn Noãn ngẩng đầu lên, cô kinh ngạc khi nhìn thấy trên tay Tề Lạc là một điếu thuốc Marlboro đang hút dở. Đấy cũng là loại thuốc mà thường ngày Lộ Tiểu Bắc thích hút nhất. Cô còn ngạc nhiên hơn khi thấy Đồng An An, người mới bị tát hôm qua đang hút thuốc cùng cậu ấy.

Dường như trong chớp mắt cô đã hiểu ra.

– Ồ! Cậu cũng bắt đầu hút thuốc rồi – Hạ Noãn Noãn bắt đầu bàn tán chuyện thi cử, nhìn điếu thuốc trên tay cậu bạn, lông mày hơi chau lại, cô vờ như vô tình hỏi.

– Hơ hơ! Đúng vậy. Nếu sớm biết hút thuốc đem lại niềm vui như vậy thì tớ đã hút từ lâu rồi. – Tề Lạc rít một hơi thật sâu. Cậu học cách phả khói như trong phim xã hội đen nhưng lại bị ho sặc sụa.

Cậu bạn này, trời sinh đã thích hợp với những vai học sinh ngoan.

– Không biết hút thì đừng có hút. Cậu học trò này thì có gì hay ho đâu chứ. – Hạ Noãn Noãn cố nhìn cười bình tĩnh nói.

– Cậu ấy thích hút thuốc hay không thì liên quan gì đến cậu? Hạ Noãn Noãn, cậu bớt chen vào đi. – Đồng An An vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân đạp, trách cứ vô cớ.

– Tùy cậu – Hạ Noãn Noãn đáp lại một câu rồi về chỗ ngồi góc lớp của mình và ngồi xuống bên cạnh Lệ Phi Nhi.

Nhìn bàn ghế ngổn ngang, sách vở vứt lung tung, Noãn Noãn chợt thấy chua xót vô cùng. Bản thân cô đã từng muốn ra đi như vậy, thậm chí có lúc còn muốn ông trời vứt xuống một gói thuốc nổ để làm nổ tung nơi họ đã học tập suốt ba năm này thành tro bụi. Bấy giờ đến lúc thật sự phải chia xa thì cô lại không nỡ chút nào.

Một lát sau, có người vỗ vai khiến cô giật mình ngoảnh đầu lại.

– Đuôi Nhỏ, đi chụp ảnh thôi. Phải rồi, hôm nay, cậu mặc rất đẹp. Lộ Tiểu Bắc mỉm cười, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, nửa khuôn mặt phía bên trong của cậu mờ mờ ảo ảo lộ vẻ buồn thương, nửa phía ánh sáng thì lại long lanh vô cùng.

Dĩ nhiên Lê Phi Nhi hiểu rõ nỗi lòng của Noãn Noãn, vội giật vạt áo Noãn Noãn kịp thời kéo cô trở lại hiện thực.

– Ờ! Đợi một lát chúng tớ sẽ ra – Noãn Noãn đỏ mặt, mãi sau mới gượng gạo trả lời.

Sau khi Lộ Tiểu Bắc đi, bỗng điện thoại của Lệ Phi Nhi đổ chuông. Cô nhìn vào màn hình rồi ra hiệu cho Hạ Noãn Noãn biết mình đi ra nhà vệ sinh. Trong đầu Hạ Noãn Noãn lúc này chỉ nghĩ đến Lộ Tiểu Bắc, vì vậy cô không nhận ra tâm trạng biến đổi phức tạp của Lê Phi Nhi.

– Ừ! Cậu phải nhanh lên đấy. – Noãn Noãn dặn đi dặn lại, Lê Phi Nhi như một chú nai đã chạy xa rồi.

Bầu trời rất xanh, ánh nắng mùa hè tựa như ngọc lưu ly sa xuống. Một mảng màu trắng hoang vu.

Trên sân trường, các bạn nam đang chỉnh lại cà vạt cho nhau, còn các bạn nữ thì chải chuốt đeo bờm cho nhau. Thời khắc chia xa cuối cùng này, dù cố gắng đến mấy họ cũng không thể che giấu được nỗi đau. Tề Lạc và Lộ Tiểu Bắc mỗi người đứng một đầu, một người yên lặng thâm trầm, mặt không chút cảm xúc, người kia thì lại cười ra nước mắt.

Quả thực, Lộ Tiểu Bắc khóc thật.

Hạ Noãn Noãn đứng ở hàng nữ phía sau, giữa một hàng nam và một hàng nữ. Cô vội tìm Lê Phi Nhi trong đám bạn nhưng cô nhanh chóng thất vọng ở đấy không hề có hình bóng của Phi Nhi. Tim cô bỗng thắt lại, không kìm được cô đưa hai tay ấn vào ngực, lặng lẽ cầu xin trời phật phù hộ.

– Một hai ba, tất cả cười nào!

Nghe tiếng hô của người thợ chụp ảnh, Noãn Noãn như người vừa tỉnh mộng gượng gạo cười.

Tách!

Dưới ánh mặt trời mùa hạ, mỗi khuôn mặt tươi cười của tuổi mười tám đứng trong bóng râm ngược sáng tỏa ra những hào quang phản chiếu lên ánh đèn. Đấy không phải là một bức ảnh tốt nghiệp hoàn chỉnh nhưng nó đã khắc sâu vào ký ức thời gian.

Nhiều năm sau đã trở thành vĩnh hằng.

Chỉ có điều, trừ Hạ Noãn Noãn ra, chăng có ai chú ý đến sự vắng mặt của Lê Phi Nhi.

Cô gái trầm lặng này tựa như hạt giống bồ công anh bị thổi cuốn theo làn gió bi thương. Từ lúc bắt đầu, số phận đã định rằng vết thương của Hạ Noãn Noãn sẽ không thể nào lành được.

Nó vô cùng vô cùng đau đớn.

Ngày tổ chức liên hoan, ở trong quán karaoke, tôi đã say mèm nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh táo lạ thường.   

Tôi còn nhớ cô ấy đã ngồi xuống bên tôi. Tất nhiên tôi nhớ rất rõ mình đã nôn vào người cô ấy. Cô ấy không hề tức giận mà dịu dàng gột vét bẩn trên người tôi. Mải tóc dài của cô ấy xỏa xuống mặt tôi nhẹ nhàng tỏa ra hương thơm mùa hạ.   

Tôi thề, nếu lúc đó, tôi còn sức lực, chắc chắn tôi sẽ ôm chặt lấy cô ấy để cô ấy trở thành bạn gái của tôi.   

Nhưng, sự thực là tôi còn chẳng đủ sức để ngồi dậy. Tôi mê man trong hương thơm và thật sự, thật sự ngủ thiếp đi. Khi tôi tỉnh dậy đã là bốn giờ sáng. 

Tôi đang ngủ trên chiếc giường nhỏ của mình. Trời nổi mưa bão, gió rít từng cơn ngoài cửa sổ. Tôi chợt nhớ đến cô ấy. 

Giống như bị một mũi dao nhọn cứa vào, tôi cảm thấy máu trong người như bị hút cạn, vô cùng đau đớn. Tôi đã lao vào màn mưa như một kẻ điên.   

Thượng đế phù hội. Tôi thật sự đã nhìn thấy cô ấy. Đuôi Nhỏ của tôi, cô gái mà tôi yêu thương! Nhưng…cô ấy đang ở trên lưng người khác. Đó là một người con trai, hơn nữa lại còn là người bạn thân nhất của tôi.   

Tôi đờ đẫn đứng đó. Mãi sau, tôi mới tỉnh lại và lại tiếp tục chạy như điên.   

Nước mắt, nước mắt, mồ hôi….tôi không còn phân biệt được nữa. Nguyện rằng tôi chưa từng phân biệt được.   

Ờ! Hãy để tôi biến thành kẻ ngốc đi. Đuôi Nhỏ, người em yêu là cậu ấy ư? Nếu tôi giống như cậu ấy, có có gia cảnh khiến người khác ước ao, là người sống nội tâm, là người không gì có thể chê trách, liệu rằng em có yêu tôi không? Nhưng…hôm chụp ảnh, tôi vô tình phát hiện ra hình tượng hoàn mỹ đến đáng sợ của mình đang hút thuốc, hơn nữa lại là loại thuốc Marlboro yêu thích của tôi. Đứng bên cạnh cậu ấy là Đông An An, cô gái đã từng rất yêu tôi nhưng giờ lại rất ghét tôi.   

Tôi nghĩ, rồi bỗng hiểu ra chuyện gì. 

Thằng bạn đáng ghét, tên nhóc thối tha, nếu cậu làm tổn thương Đuôi Nhỏ thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu. 

Ôi! Thượng đế phù hộ, giá như mỗi ngày tôi có thể bớt yêu em một chút.   

Tôi mười tám tuổi, liệu tôi có thể không phải chịu những đau khổ tột cùng như vậy nữa không?   – Trích từ blog của Lộ Tiểu Bắc

Mùa hè năm tốt nghiệp đã lùi lại…. 

Nó không ngừng lùi lại, lùi lại, lùi lại phía sau.

Khoảng cách một năm xa vời, đấy là khoảng cách tình yêu xa vời không thể tới.

Thời gian một năm dài đằng đẵng, một năm nghìn vạn vòng vòng luân hồi, liệu chúng ta còn nhớ tới người mình từng yêu tha thiết không?

Bạn nói xem, chúng ta còn nhớ không?

Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lộ Tiểu Bắc đang mỉm cười trong nước mắt trên tấm ảnh chụp hôm tốt nghiệp.

Xuyên qua làn nước mắt nhạt nhòa, cánh cửa ký ức từ từ mở ra, dường như thời gian đang trôi ngược trở lại, tất cả, tất cả lại trở về ba năm trước, Ly Thành trong ánh mặt trời chói chang, sau bóng cấy ngô đồng, ẩn chứ niềm thương đau ngập ười, dưới ánh mặt trời khuôn mặt cậu ấy lại tỏa hào quang.

Con người cứ thế cứ thế như thể mới gặp lần đầu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui