Chuyển ngữ: Mắt Bão
Muốn mặc sức làm điều gì đó, uống sạch cả thùng bia chẳng hạn, hay nhảy xuống biển tắm một phát, hoặc là khiêu vũ với Chu Tầm… khiêu vũ với goá phụ nhà hàng xóm cũng được, tóm lại là làm thứ gì đó để chứng minh mình còn trẻ.
Ryan bị suy nghĩ này của mình doạ sợ, anh uống sạch một cốc bia đá đầy ắp, đầu lưỡi cứng đờ làm anh tỉnh táo lại.
Anh đang nghĩ gì vậy? Mới trước kia còn muốn lớn lên, trưởng thành lại muốn trẻ lại, con người luôn trong trạng thái khát vọng tương lai và nuối tiếc quá khứ.
Sự nồng nhiệt và lãng mạn đó đã bao phủ lấy những năm tháng tươi trẻ của anh, chôn nó vào trong dòng thời gian, những kích thích đã hưởng hết từ quá sớm để rồi đến nay chỉ còn lại nỗi biếng nhác chán chường dài vô tận.
Đến cả không khí ở thị trấn Pero cũng nói với anh rằng hãy cứ già đi như vậy đi.
Cái không khí chết tiệt, anh đáng ra phải như Chu Tầm, đi chu du khắp thế giới.
“Hây!” Chu Tầm giơ tay quơ quơ trước mắt anh, “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ chết tiệt… à không…” Ryan hoàn hồn, lại nốc một cốc bia, rồi lựa lời nói, “Tôi đang nghĩ có lẽ nên giống thầy, đi đâu đó một thời gian.”
“Có khả năng Ed sẽ không đồng ý.”
Lời Chu Tầm không khác nào phán tử hình cho Ryan.
Anh không có khả năng, anh đã mất đi quyền tự chủ.
“Chờ Ed lớn đi, chờ đến khi thằng bé không cần anh nữa là anh có thể rời nhà, nhớ chuẩn bị cả quan tài, nếu không chết nơi tha hương sẽ rất tệ.”
Tử hình biến thành tù có thời hạn, tâm hình của Ryan cũng hơi khuây khoả.
“Vậy thầy kể gì với tôi đi, thầy đã đi đến những nơi nào, kể về quê hương của thầy cũng được.”
Chu Tầm cảm thấy Ryan còn say hơn cả mình, trong đôi mắt lam kia có ngọn lửa nhỏ bùng lên, khiến nếp nhăn rất nhỏ nơi khoé mắt cũng được là phẳng.
Chỉ bằng điều này, Chu Tầm cũng không thể khiến đối phương thất vọng.
“Quê hương của tôi…” Giữa gió biển, anh chậm rãi mở lời “Rất giống với thị trấn Pero, cũng ở tại Bắc Bán Cầu, bây giờ cũng đang là mùa hè.”
Giọng Chu Tầm nhẹ nhàng, như đang kể truyện cổ tích trước khi ngủ: “Nơi đó không có biển, chỉ có đồi núi nhấp nhô, đường sá chạy qua chân núi, không biết đi đến nơi nào.
Cứ đến tầm chạng vạng, người bán kem que sẽ đến, lái một chiếc xe máy xập xệ đi giao hàng.
Không biết từ khi nào ông ấy không còn đến nữa, có lẽ ông đã chết, cũng có lẽ là do tôi đã qua tuổi ăn kem que.
Tiếng rao hàng buổi chạng vạng cũng không còn, biến thành tiếng mẹ tôi giục “Con học cho thật giỏi, cố gắng thi đại học!”, rồi biến thành “Mau đi kiếm bạn gái, mẹ muốn bế cháu trai”.
Ryan bật cười, chuyện Chu Tầm nói rất hiếm thấy, nhưng anh thích nghe.
Mẹ anh sẽ không giục anh kết hôn, mọi người ở đây đều cho rằng tình yêu đến là việc ngẫu nhiên, có thể đến vào 15 tuổi, cũng có thể đến vào 35 tuổi, ai cũng đều hiểu mà không nói, cứ vậy tuân theo tình cảm tự nhiên của thân thể và tâm lí.
“Vậy nhưng bây giờ thầy vẫn độc thân” Ryan cười, “Thầy làm mẹ thất vọng rồi”
“Tôi không cho là vậy, tôi nghĩ chuyện này không nên được coi là nhiệm vụ.
Suốt 24 năm trước đây tôi vẫn luôn trong trạng thái làm nhiệm vụ, 3 tuổi tôi phải đến nhà trẻ, 7 tuổi phải đến trường tiểu học, 12 tuổi lên trung học, 18 tuổi đỗ đại học, vậy là đủ rồi.
Bây giờ, tôi muốn làm chuyện mình thích, mà cái giá phải trả là đã khiến mẹ tôi thất vọng.”
Đèn vườn nhà bên đột ngột tắt, mất một lúc để mắt thích ứng với bóng tối, sau đó có thể thấy trăng non hình lưỡi liềm treo giữa trời đêm, ánh trăng trong vắt nhưng lạnh lùng chọc thủng tầng mây, nhẹ nhàng chiếu xuống thảm cỏ, kéo bóng hai người thành vệt dài.
Gió đêm vẫn dịu dàng như cũ, thuỷ triều ngoài xa còn đang rầm rì, tiếng vang như có thứ gì đang phá đất mọc lên.
Chầm chậm chầm chậm —
Mùa hè là mùa cỏ mọc chim bay, chắc chắn sẽ có thứ gì đó ngang tàng lớn lên trong mùa này.
Là thứ gì vậy?
Ryan suy nghĩ.
“Ba ba.”
Tiếng gọi nhỏ của Ed cắt ngang mạch suy nghĩ của Ryan, anh quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
“Con buồn ngủ” Ed còn nhỏ, cần người dỗ dành, một cái đầu nhỏ xù xù chui thẳng vào lòng Ryan, miệng rầm rì.
“Con cần đi ngủ rồi.” Ryan ôm Ed, nhỏ giọng nói với Chu Tầm, “Tôi bế nó về phòng trước, thầy nghỉ sớm đi.”
Chu Tầm gật đầu, người đi rồi, mới uống nốt chỗ bia còn lại, thu dọn đồ đạc, mang tất cả bàn ghế đồ đạc vào nhà.
____
Tiếp đến là chuỗi ngày dài nóng nhất trong năm, ánh mặt trời bỏng rát khiến cỏ cây trong vườn đều héo rũ.
Ba người ngồi dưới quạt trần trong phòng khách, có ít gió thổi khe khẽ chẳng thấm vào đâu làm sợi tóc trên đỉnh đầu phất phơ.
Mồ hôi của Ed rơi xuống trang sách, làm ướt phần dịch tiếng Anh của thầy, nét mực nhoè lan rộng.
“Haizz~ không đọc nữa” Nó lăn lộn như đồ chơi vỉa hè bò trên đất, thân thể cố gắng dán vào sàn nhà, dùng cách này để hạ nhiệt độ.
Ryan nhìn nó một lát, sau đó đứng dậy về phòng lấy một xâu chìa choá, móc chìa cho thấy nó hiển nhiên là chìa khoá xe, hơn nữa là còn là xe lỗi thời.
Loại xe này mười năm trước Chu Tầm từng lái, là xe thuê, vận tốc ưu việt hơn xe đạp.
Anh từng lái cái xe nát này phi lên đường ven biển, gặp phải trời mưa to, đám trẻ chạy về nhà trú mưa còn nhanh hơn xe chạy.
“Anh định đi đâu?”
“Nóng quá, tôi muốn đi chợ mua gì đó giải nóng, và cả điều hoà nữa, đi cùng không?”
Ryan đã thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, đeo đôi giày da được đánh đến bóng loáng.
Chu Tầm muốn hỏi anh có nóng không, nhưng không thể nói lời vô ý như thế, nghĩ thầm, đây có lẽ chính là đàn ông, mặc kệ trong nhà bừa bộn thế nào, ra ngoài luôn phải ngăn nắp chỉnh tề.
Đương nhiên, Chu Tầm là người đàn ông khác biệt, mặc áo ba lỗ, chân đeo dép xỏ ngón, cố gắng duy trì hình tượng nhà thế nào người thế ấy.
Anh bế Ed ra ngoài, quay đầu lại thấy Ryan không đi theo, vẫn đứng ở cửa.
Chu Tầm hỏi anh: “Sao thế? Quên mang gì ư?”
Ryan nhìn anh từ đầu đến chân, cuối cùng hỏi: “Thầy không thay quần áo à?”
Người này hình như trừ ngày đầu đến đây ăn mặc quy củ, lừa gạt thành công mắt nhìn người của anh, thời gian còn lại đều tiếc không thể chỉ mặc quần cộc.
Chu Tầm đứng dưới bóng cây, nhướng mày, hít một hơi thật sâu rồi mới nói ra câu kia: “Anh Davies, anh mặc như thế không thấy nóng à?”
“Đương nhiên là không” Ryan khoá cửa, bước xuống thềm bằng dáng vẻ cực kỳ tao nhã “Mẹ tôi nói, là một quý ông, mỗi khoảnh khắc đều phải duy trì hình tượng gọn gàng ngăn nắp, đây là phép lịch sự cơ bản nhất…”
Đến khi Ryan bước qua bóng râm, ánh nắng đẩy thẳng anh về lại phòng.
“Xin chờ chút, tôi đi thay quần áo.”
Trên đầu là ve sầu kêu vang, Chu Tầm nhìn Ryan đi vào nhà, nheo mắt không biết đang nghĩ gì nhưng vẻ mặt lại hơi bất đắc dĩ.
Một thời gian ngắn sau, nhóm ba người mặc áo ba lỗ lại xuất phát.
Cái xe cũ nát khò khè lê bánh chậm rì trên con đường nhỏ cây đổ bóng mát.
Máy phát nhạc trên xe mở một ca khúc nhạc Blues, Ryan quẳng dép lê sang một bên, chân trần đạp ga theo nhịp trống.
Ed cũng bị lắc lư đến buồn nôn, đầu tựa vào kính xe, hai tay bịt lỗ tai để ngăn tiếng hát khó nghe của Chu Tầm lọt vào.
“And he makes his decisions, Down on his knees yeah he’s a full grown man.
①”
– Gã tuân theo trực giác của mình, quỳ trên mặt đất, yeah, gã là một người đàn ông trung niên chín chắn.
Ryan ăn ý phụ hoạ, tiếng hát cũng khó nghe y hệt: “He’s a full grown man!”
Lần đầu tiên anh ăn mặc xuề xoà như vậy ra ngoài, áo lót rộng thùng thình, quần ống rộng, dép lê, mỗi một thứ đều không gây vướng víu khi hành động.
Anh hát theo tiếng hát như kẻ nghiện thuốc của ca sĩ, nhìn Chu Tầm qua kính chiếu hậu, vụng về học theo động tác của anh.
Con xe tàn ở trong tình trạng nát và sắp nát cùng tiếng Ed kêu “Đừng hát nữa!” mà an toàn dừng lại tại bãi đỗ xe của chợ.
Ed vừa xuống xe đã muốn nôn, Chu Tầm giữ gáy nó, dắt đến trước cửa hàng giải khát.
Ed đang buồn nôn, Ryan lại nhét một cái kem que vào miệng nó.
Hai người mỗi người nắm một tay Ed, kem que trong miệng Ed chảy nước thấm ướt cả mảng áo lớn nhưng không ai để ý.
Ryan cắn miếng kem tiếp theo, hỏi: “Vị của cái này với cái bán ở quê thầy có giống nhau không?”
Chu Tầm khiêng một thùng kem que trên vai, lắc đầu: “Không giống nhưng không vấn đề gì.”
“Dưa hấu” Ryan vỗ vỗ quả dưa hấu lớn để ngoài sạp của hàng bán trái cây, “Dưa hấu ở đâu cũng có vị như nhau.”
Khoé môi Chu Tầm giật giật, nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên mua nó đi, nếu không bà chủ chắc chắn sẽ mắng cho anh tối mặt tối mũi.”
Ryan nghiêng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt dữ tợn của bà chủ, quả dưa dấu chín kia đã bị bàn tay Ryan vỗ cho nứt ra, để lộ thịt quả đỏ mọng nhiều nước bên trong.
“Đương nhiên tôi sẽ mua.”
Anh nhét quả dưa hấu vỡ vào lòng Ed, chính mình thì xách hai cái quạt nhỏ.
Điều hoà quá nặng, ông chủ không muốn đi đến trấn nhỏ để lắp điều hoà, nhiệt tình đề cử cái quạt bán ế cho khách.
Ryan không bắt bẻ, anh nghĩ mùa hè sẽ qua nhanh thôi.
Đến mùa thu thì không cần đến quạt, họ cần chăn mỏng, và còn quét dọn lò sưởi.
Anh nghĩ, đến lúc đấy Chu Tầm có lẽ đã đi rồi, không cần mua chăn mới, dùng chăn năm ngoái là được rồi.
Đồ đạc chất đầy hàng ghế sau, Ed ôm quả dưa hấu to đùng méo mặt ngồi giữa đống đồ đạc.
Chu Tầm mở cửa xe, chui vào ghế phụ, ngay lúc anh ngồi vào xe, đầu xe rõ ràng có gì đó rơi xuống.
Anh không ngần ngại thò tay đến bộ điều khiển, chọn bài hát trên màn hình.
List nhạc ngoài Blues thì là nhạc phim “Người kéo Edward”, anh chọn bừa một cái, là bài “Lee dance” lần đó mở trong đài cassette.
Ryan nghe tiếng nhạc, ánh mắt nhìn theo tay Chu Tầm, di chuyển dần đến gương mặt đặc trưng phương Đông của anh, gương mặt nghiêng dịu dàng lại có cả nghiêm nghị.
“Thầy thích nghe bài này?”
Tâm tình Chu Tầm bị âm nhạc tác động, trở nên nặng nề.
Anh nhìn thấy ánh mắt Ryan mới ngừng lại nói: “Anh thích.”
Cho dù là xuất phát từ phép lịch sự, hay từ điều gì khác, Ryan cũng hy vọng Chu Tầm nói lời này là có hàm ý đặc biệt.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa kính xe, đường nét của Ryan được phủ ánh vàng mềm mại.
Anh đối diện Chu Tầm, mặt trời chiếu thẳng lưng anh, từ từ xua đi mùi ẩm mốc trên người anh.
Ryan đã sống trong cái nhà kia lâu lắm rồi, nấm mốc nơi góc nhà đã sớm lan đến mắt cá chân anh, chui vào da thịt, đi theo mạch máu bao vây lấy trái tim anh,
Nhưng tại thời khắc này, anh đột nhiên tha thứ cho vợ cũ của mình – người phụ nữ hướng đến ánh mặt trời kia.
Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, không ai muốn ở mãi trong căn nhà ẩm mốc, người phụ nữ kia cũng là như thế.Chú thích của tác giả
① Trích từ ca khúc 《Old time religion》.