Vậy bà có thể nghiền ớt không thành bột không? Hoặc là cắt thành miếng?”Cô chậm rãi nói, ngữ điệu rất nhẹ nhàng, tạo cho người khác cảm giác rất nghiêm túc.
Bà chủ cũng là lần đầu thấy một vị khách phân biệt cách làm ớt rõ ràng như vậy, chỉ đành nghẹn ngào nói: “Đều có, vậy thì làm nước trong vậy, có muốn thêm hẹ không?”“Hành lá có phải là hẹ tây không?”, cô vô thức hỏi.Cô vừa dứt lời liền khiến bà chủ câm nín.
Bà chủ khựng lại một chút rồi a lên một tiếng, “Hẹ tây là gì? Hẹ của chúng tôi là hẹ Sơn Đông bình thường.”Châu Thiên Tình cũng sửng sốt.Khương Di không kén chọn đồ ăn nhưng lại kén chọn gia vị, cô không thích vị cay của gừng, nếu ăn đồ có vị sẽ thấy buồn nôn, ớt bột sẽ cay hơn ớt tươi, hẹ tây mềm và có vị nhạt, sẽ ngon hơn hẹ bình thường.Bình thường cô ngại phiền phức nên cũng không đi ăn ngoài nên không chú ý nhiều như vậy, nhưng khi nghe bà chủ hỏi, cô liền thuận miệng đáp, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại, cảm thấy bản thân giống như người cố ý gây sự.Da mặt cô mỏng, làn da trắng mỗi khi cô xấu hổ sẽ chuyển sang màu hồng.
Khương Di ngượng ngùng, đang định bù đắp thì nghe phía sau truyền đến tiếng cười khanh khách.“Yo, bạn học Khương đến đây nghiên cứu thị trường sao?”“Nghiên cứu thị trường gì chứ, người ta là đang nghiên cứu hương vị của hẹ có hiểu không?”Triệu Càn Khôn và Võ Lập song kiếm hợp bích, cùng trêu đùa cô.Mặt Khương Di nóng bừng, vừa ngẩng đầu đã đụng phải ánh mắt của Chu Úc Đinh.Thiếu niên uể oải đứng sau lưng cô, trong đôi mắt sâu thăm thẳm mang theo ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, có vẻ tâm trạng rất tốt.Cậu có cảm thấy là cô giả tạo hay không?Khương Di không biết tại sao cô lại quan tâm đến suy nghĩ của Chu Úc Đinh, nói chung, vì chuyện vặt vãnh này nên cô cảm thấy rất xấu hổ.Khương Di cụp mắt, chào hỏi bọn họ ba lần, nói với bà chủ không cần cho hẹ, rồi cùng Chu Thiên Tình đi vào cửa hàng tìm chỗ ngồi xuống.Triệu Càn Khôn và Võ Lập không có ý gì, chính là đơn thuần cảm thấy vị bạn học Khương này rất thú vị, chỉ ăn mỗi bát mỳ mà còn chú ý nhiều thứ như vậy, nhìn bóng lưng cô rời đi, nói, “Bạn học Khương da mặt thật mỏng nha, sao lại chạy rồi, tôi còn muốn cùng cậu ấy bàn luận một chút về hẹ tây.”“Cậu rảnh lắm à?”, Chu Úc Đinh nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, “Có cái gì mà thảo luận, nói với một tên như cậu thì cũng chỉ ra trứng gà trứng vịt, căn bản nghe không hiểu.”Triệu Càn Không lập tức im lặng, cậu luôn cảm thấy người anh em tốt có vẻ như muốn bênh vực bạn học Khương, nhưng cậu không có bằng chứng, chỉ có thể chuyển chủ đề, “Được rồi, không hỏi nữa.
Vậy, hôm nay chúng ta ăn mì đi?”“Đúng vậy, đến cũng đến rồi, vừa hay chỗ bạn học Khương và Kinh Thiên Trụ còn chỗ trống, chúng ta đến ngồi với bọn họ.”Chu Úc Đinh nhìn xung quanh, phát hiện học sinh lúc này rất đông, chỗ ngồi đã chật kín, chỉ có bàn của Khương Di là còn chỗ.Nữ sinh đang dùng khăn giấy lau bàn, vừa lau vừa giương mắt nhìn trộm ba người họ, giống như một con mèo con cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ cần ba người học đến gần liền chuồn mất.Chậc chậc, da mặt cũng thật mỏng, cũng không thể trêu chọc, vừa đùa một chút liền chạy.Chu Úc Đinh lắc đầu, “Bỏ đi, ăn món khác.”Nếu cậu thực sự ngồi đó, e rằng đại tiểu thư này sẽ không thể nuốt trôi.
Người vốn đã gầy như cây sào tre, lại đói một hai bữa, gió cũng thể thổi bay.Khương Di ngồi ở góc tường, mắt thấy ba người Chu Úc Đinh đi ra khỏi quán, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không muốn ngồi cùng bàn ăn với ba người con trai.Không phải cô thấy xấu hổ vì bị trêu chọc, chỉ là cô nghĩ việc ăn uống là một chuyện khá riêng tư nên cô muốn được thoải mái.
Trường mới khai giảng chưa được bao lâu, nếu ngồi ăn cùng những nam sinh mà cô chưa biết rõ thì sẽ rất khó xử.Xem ra, Chu Thiên Tình cũng nghĩ như cô, “Cũng may đám người Chu Úc Đinh không đến ngồi cùng chúng ta, nếu không mình với cậu nói chuyện phiếm đúng là không tiện.”Mì thịt bò ngon đúng như tên gọi, trứng da hổ cũng rất ngon, Khương Di vừa ăn mì vừa nghe Châu Thiên Tình tám chuyện.Châu Thiên Tình đúng là biết rất nhiều, từ việc hiệu trưởng đội bộ tóc giả 69 tệ, đến việc Tề Kiến đeo miếng lót giày để tăng chiều cao lên 5cm, cả việc Trần Trạch và Từ Giai là bạn cùng lớp của họ, sau năm đầu tiên của khóa huấn luyện quân sự sẽ quay về trường…Những chuyện ở cao trung Lam Thành từ lớn đến nhỏ, không có chuyện gì cô ấy không biết.Sau bữa tối, hai người lại ghé qua một cửa hàng văn phòng phẩm để mua một số đồ dùng học tập.
Mua xong lại cười cười nói nói quay về lớp học.Tốc độ chấm bài của Vương Tiêu rất nhanh, tiếng chuông giờ tự học buổi tối vừa vang lên, ông quả nhiên đã ôm đề thi tới.
Ông tự tay trả bài nên học sinh không biết điểm số của nhau.Nhưng lúc Vương Tiêu giảng đề, tiện thể nói một câu, “Năm điểm một câu, điểm trung bình của cả lớp là 60 điểm, có duy nhất một bài được trọn 100 điểm.”Số điểm hoàn hảo này là của Chu Úc Đinh, không có ai ngạc nhiên.Hàn Dật 80 điểm, Châu Thiên Tình và Khương Di đều 65 điểm.
Khương Di nhìn bài thi của mình, không khỏi có chút bực bội, câu cuối cùng đáp án là D.Ai nha, là cô bị lừa, tất cả là do Chu Úc Đinh!Đầu bút bi không ngừng vẽ những vòng tròn trên giấy nháp, Khương Di như bị nghẹn, nhìn chằm chằm vào gáy của Chu Úc Đinh, vô cùng tức giận, cô lấy điện thoại di động từ dưới gầm bàn ra rồi vào ứng dụng QQ.Khương Di không sử dụng QQ nhiều, chỉ có chị em tốt Hứa Tri Nhiên, hai người đều thích dùng QQ than vãn, ghi lại những điều nhỏ nhặt của cuộc sống..