"Ôi em không muốn Tiểu Lôi lại đây đâu, cô ấy dong dài.
Ca, nếu không anh cũng lại đây uống một chút đi." Quách Thụy Dương hi hi ha ha.
Hạ Băng hơi phiền lòng, anh vốn dĩ buồn ngủ, lúc này còn phải quan tâm Quách Thụy Dương sau khi uống rượu có làm xằng bậy hay bị người khác lừa không, Quách Thụy Dương cũng không phải con anh, anh còn phải đi đón?
Nhưng chỉ cần anh tưởng tượng đến bộ dáng ngu ngốc của Quách Thụy Dương sau khi uống rượu thì cảm thấy anh xong đời rồi, dù sao Hạ Băng cũng không ngủ được, nếu không ngủ được không bằng đi đưa cậu về.
"Được rồi, em phát định vị cho anh đi."
Quách Thụy Dương nói với Trình Tư đang ngồi bên cạnh: "Xem đi, tôi bảo ca tôi tới thì anh ấy nhất định sẽ tới mà."
Hạ Băng gọi điện thoại cho Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi cũng biết Quách Thụy Dương chạy đi uống rượu nhưng Quách Thụy Dương không cho cô ấy đi theo, cũng không cho báo với Lệ tỷ, Tiểu Lôi đang rầu rỉ không biết có nên đi tìm cậu hay không thì Hạ Băng gọi điện thoại tới.
Tiểu Lôi nhẹ nhàng thở ra nói với Hạ Băng: "Hạ Băng ca, làm phiền anh rồi, nếu không có ai tới chỉ sợ đứa trẻ này sẽ gây ra chuyện."
Thực ra quán bar cách nơi này cũng không có xa, ở trong một khách sạn gần quảng trường.
Hạ Băng từ cửa sau khách sạn lái xe đi ra ngoài -- fan tư sinh giống nhau đều ở phía trước sảnh lớn chờ hoặc là dứt khoát tiến vào ở, không có ngồi xổm ở cửa sau chờ, anh cũng đã nghiên cứu qua.
Đến nỗi quán bar chỗ đó có fan tư sinh hay không cũng rất khó nói.
Bởi vì khi Quách Thụy Dương cùng Trình Tư đi ra ngoài rất có khả năng bị fan tư sinh đi theo.
Điểm duy nhất có thể yên tâm chính là fan cuồng không có chụp ảnh vì không muốn bại lộ hành tung, dù sao với tính chất việc làm của các fan tư sinh thì người cạnh tranh càng ít càng tốt.
Tới cửa quán bar, Hạ Băng liền thấy được mấy gương mặt quen thuộc, là fan tư sinh Quách Thụy Dương.
Nhưng quán bar này có chổ kỳ lạ là con gái không thể tiến vào.
Hạ Băng nhìn thấy tấm biển phụ nữ không được tiến vào thì biết đây là quán bar gì, đầu anh lại càng đau thêm.
Quách Thụy Dương chắc là không có chú ý tới.
Hạ Băng vừa đi vào thì có người đi đến tìm anh uống rượu, còn không chỉ có một người.
Anh từ chối những người đó trực tiếp đi đến chổ quầy bar.
Bởi vì Quách Thụy Dương vừa rồi đã gởi cho anh một bức ảnh được chụp ở phía trước quầy bar.
Lúc Hạ Băng nhìn thấy Quách Thụy Dương thì cậu đã say bất tỉnh nhân sự nằm trên quầy bar ngủ.
Mà Trình Tư ở bên cạnh đang hôn môi với một người đàn ông khác.
Hạ Băng đi đến bên người Quách Thụy Dương đỡ cậu lên, trực tiếp kéo cậu đi.
Kéo đi không được, cậu không nhúc nhích lại còn nói mê sảng.
Hạ Băng đành phải cõng cậu.
Quách Thụy Dương không nhẹ.
Hạ Băng cao 185cm, Quách Thụy Dương thì 186cm, cân nặng cũng phải hơn năm mươi ký, cõng cậu có thể chặt đứt cái eo già của chính mình.
Hạ Băng vô cùng hối hận tại sao mình lại đi tìm cậu, để cậu tự sinh tự diệt thì có làm sao?
Ở loại địa phương này, buổi sáng ngày mai tỉnh lại không chừng đã ở trên giường của một tên đàn ông nào đó.
Quách Thụy Dương dễ lừa như vậy, đối với Trình Tư một chút cảnh giác cũng không có.
Thật vất vả mới nhét được Quách Thụy Dương vào taxi, Hạ Băng càng nghĩ càng giận, cảm thấy Quách Thụy Dương là do ít lăn lộn xã hội nên mới ngu như vậy.
Anh gọi điện thoại cho Tiểu Lôi nói sơ qua tình huống trước mắt, muốn Tiểu Lôi lát nữa xuống dưới bãi đổ xe khách sạn cùng anh mang Quách Thụy Dương đi lên.
Chuyện tới nước này Hạ Băng cũng không dám để Quách Thụy Dương ngủ một phòng.
Người say rượu một khi không cẩn thận sẽ hít thở không thông mà chết đột ngột hoặc là ngã chết, Hạ Băng có giận cũng không thể để cậu ở một phòng.
Sau khi ném Quách Thụy Dương lên giường, Tiểu Lôi vừa cảm ơn vừa xin lỗi với Hạ Băng.
Hạ Băng hỏi: "Em ấy thường xuyên như vậy sao?"
"Không có.
Anh ấy rất ít uống rượu với người khác vì anh ấy biết tửu lượng của mình không được tốt cho lắm." Tiểu Lôi mồ hôi đầy đầu, "Hôm nay không biết sao lại như thế này nữa!"
"Em ấy với Trình Tư rất thân à?"
"Cũng không quá thân, cùng chung một đoàn phim trước đây."
"Trước đây có cùng nhau uống rượu?"
"Không có."
Tiểu Lôi nói muốn trở về phòng gọi điện thoại cho Lệ tỷ báo một chút về chuyện này, để Lệ tỷ giáo huấn Quách Thụy Dương.
Hạ Băng cởi giày với áo khoác Quách Thụy Dương ra, để đầu cậu nghiêng sang một bên tránh nửa đêm nôn mửa hít thở không thông, sau đó cúi xuống nghe hơi thở của cậu còn rất vững vàng thì giúp cậu đắp chăn đàng hoàng, nghe được Quách Thụy Dương lẩm bầm: "Trình Tư, tôi đã nói với cậu, cậu có thể yêu thầm ca tôi, muốn gặp ca tôi thì tôi sẽ cho cậu một cơ hội nhưng cậu cũng không được làm xằng bậy, anh ấy là trai thẳng."
Hạ Băng nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt Quách Thụy Dương sao lại đi ra ngoài uống rượu với Trình Tư.
Thế nhưng lý do Trình Tư dùng để lừa gạt Quách Thụy Dương thì Hạ Băng một chút cũng không tin.
Còn ở tại đoàn phim hai ba tháng nữa, anh thì không sao cả nhưng Quách Thụy Dương lại dễ lừa như vậy, một giây mắc mưu của người ta thì phải làm sao.
Sáng ngày hôm sau Quách Thụy Dương tỉnh lại thì thấy Hạ Băng đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở ghế sô pha xem kịch bản.
Cậu cảm thấy khát nước hơn nữa còn đau đầu nên hỏi Hạ Băng: "Ca, sao đầu em lại đau như vậy?"
"Em uống nhiều rượu."
"Ồ?" Quách Thụy Dương suy nghĩ lại một chút thì nhớ lại, "Tối hôm qua anh có đến quán bar à?"
Hạ Băng mở di động ra đưa tin nhắn wechat Quách Thụy Dương đã gởi cho cậu xem: "Em xem đi, em đã gởi bức ảnh như vậy, cùng một gay thân mật kề vai sát cánh ở bên trong gay bar, anh có thể không đi sao? Anh không đi có phải bây giờ mông của em đã nở hoa rồi?"
"Gay bar??" Quách Thụy Dương vẻ mặt ngây ngốc.
"Em đi vào một quán bar nhưng bên trong không có một cô gái nào, em không thấy kỳ lạ sao?"
"Có nhiều con gái mà!"
"Đó là đại lão nữ trang! Ánh mắt em sao lại thế này?"
"Em không có nhìn kỹ mà! Trình Tư tiểu tử kia nói thực thương tâm, muốn em đi uống rượu cùng."
"Thương tâm cái gì chứ? Cùng đàn ông khác hôn môi mà lại thương tâm à?" Hạ Băng lại đưa cho Quách Thụy Dương xem bức ảnh anh tiện tay chụp được.
"Anh không hiểu đâu, cậu ấy vì yêu mà thương tâm, rất là đáng thương." Quách Thụy Dương thương hại nhìn bức ảnh, lại nhìn Hạ Băng.
Đầu Hạ Băng lại càng đau.
Quách Thụy Dương ngây thơ cũng không phải bây giờ mới biết nhưng cậu thế mà lại tin tưởng lời của một người tùy tiện hôn môi với người khác ở gay bar!?
"Ca, em biết anh chướng mắt cậu ấy nhưng cậu ấy thật sự rất đáng thương.
Cậu ấy trước đây có thích một trai thẳng nhưng sau người đó đá cậu ấy đi kết hôn với một cô gái.
Cậu ấy thề sẽ không thích trai thẳng nữa nhưng không nghĩ tới lúc này lại......" Quách Thụy Dương vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Hạ Băng.
Hạ Băng nhìn chằm chằm Quách Thụy Dương nói: "Jerry, anh biết tại sao diễn xuất của em bị người ta mắng chửi rồi."
"Tại sao?"
"Em không biết bộ dạng người bình thường là như thế nào." Hạ Băng nói, "Nếu em không thể nghiền ngẫm ra suy nghĩ của người khác là gì thì sao em có thể diễn tốt được chứ?"
Quách Thụy Dương ngẩn ngơ, cảm thấy giống như đã từng nghe qua những lời này, cậu nói: "Ca, sao anh lại nói giống y bạn gái cũ của em thế? Các cô ấy nói nhiều nhất là: Em không hiểu được suy nghĩ của người khác là gì."
"Jerry, em có biết đêm qua đã khuya mà em chưa trở về anh suy nghĩ gì không?" Hạ Băng hỏi.
Quách Thụy Dương lắc đầu: "Em nghĩ anh ngủ sớm nào biết anh suy nghĩ chuyện gì."
"Anh lúc ấy đã nghĩ nếu em về trễ sẽ làm anh tỉnh giấc, sau đó cả đêm anh sẽ mất ngủ cho nên anh muốn biết em chừng nào thì trở về."
Quách Thụy Dương gật gật đầu nói: "Hóa ra anh nghĩ như thế này."
Vì thế Hạ Băng hỏi lại Quách Thụy Dương lần nữa: "Em biết anh nghĩ như vậy thì em biết phải làm gì đúng không?"
"Em nên làm....." Quách Thụy Dương ngây ngốc.
"Nếu em mất ngủ cả đêm thì em sẽ làm gì?"
"Muốn chết."
"Cho nên nếu anh bị em làm cho mất ngủ thì anh phải làm sao đây?"
"Uống thuốc ngủ."
Hạ Băng nhìn vẻ mặt vô tội của Quách Thụy Dương thế nhưng cảm thấy cậu nói rất có đạo lý.
Anh dựa vào cái gì muốn Quách Thụy Dương biết anh nghĩ cái gì, dựa vào cái gì muốn Quách Thụy Dương phản ứng với chuyện của anh nghĩ ra? Anh dựa vào cái gì yêu cầu người khác cũng giống như anh?
"Cho nên hôm nay em dọn ra cho anh, em không được ở phòng của anh, anh sẽ không cần uống thuốc ngủ, cũng không cần nửa đêm đi quán bar đón em nữa."
"Anh chờ một chút, sao lại thành như thế này được?" Quách Thụy Dương sốt ruột.
"Chính là như vậy, hoặc là em dọn đi, hoặc là em phải làm việc và nghỉ ngơi theo lời anh.
Tại sao em nhất định phải ở cùng với anh? Em ở riêng một phòng không phải càng tự do hơn sao? Em thích uống rượu đến khuya cũng không có ai nói." Hạ Băng nói.
"Không được, em muốn ở gian phòng này."
Hạ Băng nhớ lại đoạn thời gian cùng Quách Thụy Dương ở chung kia.
Đoạn thời gian đó có bảo vệ nên không được tự do.
Mọi người làm việc và nghỉ ngơi đều dựa theo quy tắc nên bọn họ trải qua khá tốt.
Quách Thụy Dương đứng lên nói: "Em không muốn ở một mình, em sẽ tuân thủ theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi của anh không được sao?" Cậu vọt vào buồng vệ sinh thò đầu ra nói: "Em sẽ không để cho anh có cơ hội uống thuốc ngủ!".