Ngày hôm sau Quách Thụy Dương gặp rắc rối khi quay cảnh này nhưng lần này không phải do cậu -- mà là do Phí Húc diễn không được.
Diễn xuất câu dẫn của Phí Húc không mang lại loại cảm giác dục cự hoàn nghênh giống như Hạ Băng, nội tâm hoàn toàn lộ ra cảm giác muốn báo thù.
Đạo diễn hô NG mấy lần, lại chỉ dạy cho Phí Húc rất lâu thậm chí còn tự mình làm mẫu, cuối cùng cũng miễn cưỡng qua được.
Cũng vì lần đối diễn này mà Quách Thụy Dương biết được diễn xuất giữa mình và Hạ Băng có bao nhiêu chênh lệch.
Cũng làm cho cậu nhận ra diễn xuất của Phí Húc cũng kém xa Hạ Băng.
Nhưng mà Phí Húc quanh năm đều đóng các vai nữ chủ đại IP cho nên mới không cảm thấy diễn xuất của Phí Húc còn nhiều thiếu sót, đúng là không có so sánh thì không có đau thương.
Khi quay phim hầu như Hạ Băng diễn một lần liền qua, lúc Phí Húc cùng anh đối diễn cũng không bị NG, khi đó Quách Thụy Dương cho rằng thực lực của hai người là ngang nhau, hiện giờ mới nhận ra là mình đã lầm.
Quách Thụy Dương hơi tiếc nuối vì xưa nay chưa từng hợp tác với Hạ Băng ở trên màn ảnh.
Lần quay phim này hai người bọn họ cũng có một cảnh đối diễn nhưng đến bây giờ vẫn còn chưa quay.
Quách Thụy Dương một khi tò mò thì sẽ không dừng lại.
Ngày hôm đó sau khi trở về khách sạn tắm rửa thì cậu liền nói mình có chổ không hiểu.
Hạ Băng nhớ lại chuyện đối diễn tối hôm qua nên hỏi Quách Thụy Dương: "Chổ nào không hiểu?"
"Chổ này." Quách Thụy Dương chỉ chỉ vào kịch bản của mình.
Đó là cảnh Tây Thi và Phu Kém đi ra ngoài săn thú, Phu Kém dạy cho Tây Thi bắn thỏ.
"Cái này rất khó sao?" Hạ Băng không thể tin nổi, "Hơn nữa đây là cảnh quay ngoại cảnh, còn rất lâu nữa mới đến mà."
"Nhưng em không hiểu cảnh này, không khí kiều diễm ngọt ngào là diễn như thế nào?" Quách Thụy Dương cuống quýt lên bắt Hạ Băng phải diễn cho cậu xem.
"Không được.
Trước hết em nên xem cảnh quay ngày mai đi, anh không rảnh mà diễn cho em xem." Hạ Băng thực sự không thể hiểu được Quách Thụy Dương, không biết đầu óc cậu bị cái gì đánh trúng.
Thực ra ngày mai Quách Thụy Dương không có cảnh quay nhưng cảnh quay của Hạ Băng lại không ít.
Cậu cũng không tiện đi quấy rầy Hạ Băng nữa.
Ngày hôm nay tại trường quay không có ai đề cập đến chuyện hot search kia cả.
Những việc như này hầu như minh tinh nào cũng từng gặp qua, đối với các loại giả liêu như này bọn họ cũng không coi là việc gì to tát nhưng Trình Tư có nói với Quách Thụy Dương một câu: "Video kia chắc chắc không phải là Hạ Băng, dáng người của Hạ Băng ca đẹp hơn nhiều so với người trong video kia."
Quách Thụy Dương cảm thấy hiếu kỳ: "Làm sao cậu biết được dáng người của ca tôi đẹp? Cậu từng thấy qua sao?"
"Tôi có thể biết được dáng người của đàn ông thông qua lớp quần áo, còn cần phải nhìn sao?" Trình Tư nhìn chằm chằm Quách Thụy Dương nói: "Giống như cậu, cơ ngực với cơ bụng của cậu tốt hơn Hạ Băng nhưng đùi lại lớn hơn Hạ Băng, đúng không?"
Quách Thụy Dương cũng không biết chân với đùi Hạ Băng là như thế nào, sau khi nghe Trình Tư nói như thế thì khi trở về khách sạn dù cho Hạ Băng từ chối đối diễn với cậu thì cậu vẫn muốn nhìn chân Hạ Băng, nhưng chân Hạ Băng lại bị giấu ở trong áo tắm.
Hạ Băng bị cậu nhìn chằm chằm gần nửa ngày nên cảm thấy có chút kỳ quái.
"Em lại phát bệnh thần kinh gì đó?"
"Ca, anh cho em nhìn chân của anh một chút có được không?"
"Em muốn chết có phải không? Em có thể chuyên tâm học lời thoại được không?"
"Nhưng ngày mai em chỉ có một cảnh quay, lời thoại đều học thuộc làu làu rồi."
"Vậy em cũng đừng làm phiền anh.
Nhìn cái gì mà chân với đùi? Rốt cục em phát bệnh thần kinh gì vậy?"
"Em chỉ muốn nhìn kỹ chân của anh thôi mà!"
"Tại sao em lại phải muốn nhìn kỹ chân của anh?"
"Trình Tư nói chân của anh nhỏ hơn chân em nhưng em lại cảm thấy không đúng lắm." Quách Thụy Dương hất áo tắm lên, "Anh xem em này."
"Con mẹ nó, em mau mặc quần lót vào cho anh!" Hạ Băng tức giận đến suýt chút nữa ném kịch bản lên mặt Quách Thụy Dương.
Quách Thụy Dương vẻ mặt tủi thân nhìn Hạ Băng, Hạ Băng thấy dáng vẻ vô tội kia của cậu nhất thời nhẹ dạ, nói: "Em muốn làm gì thì làm đi, chơi điện thoại hay ngủ đều được, em buông tha cho chân của anh đi mà, lần sau anh mặc quần bó sát đi tập gym lúc đó cho em xem có được không?"
"Vậy em còn muốn sờ nữa, em cảm thấy chân chúng ta không khác nhau lắm." Quách Thụy Dương được voi đòi tiên.
Hạ Băng mặc kệ cậu, cậu lại đi theo sau lưng Hạ Băng.
"Được rồi, ca, em nhìn một chút sờ một chút cũng không mất lạng thịt nào.
Em cũng không phải là phú bà cho em sờ một chút có tổn thất gì đâu." Quách Thụy Dương nói xong liền vươn tay xuống eo Hạ Băng.
Hạ Băng nắm lấy tay cậu vứt cả người cậu lên trên giường.
"Còn gây nữa thì anh cho em ở một phòng!" Hạ Băng chỉ vào Quách Thụy Dương nói, "Em nằm im ở nơi đó đừng có tới đây!"
Bản lĩnh của Quách Thụy Dương cũng không nhỏ, có thể làm một người ôn hòa điềm tĩnh như Hạ Băng tức giận thành như vậy.
Quách Thụy Dương bị ném còn có chút xấu hổ nghĩ thầm Hạ Băng thật kinh khủng, dáng người của mình cao lớn như vậy mà anh nói vứt liền vứt.
Cũng không thể trách tại sao Quách Thụy Dương lại tò mò chân Hạ Băng như vậy, đều do Hạ Băng lúc nào cũng kín cổng cao tường, từ trước tới giờ lúc tắm rửa chưa bao giờ cởi sạch quần áo rồi đi vào phòng tắm như Quách Thuỵ Dương, anh ăn mặc chỉnh tề đi vào phòng tắm rồi gấp quần áo dơ lại, lúc đi ra cũng ăn mặc gọn gàng.
Khi thay quần áo anh cũng sẽ không thay ở trong phòng ngủ mà nhất định phải đi đến phòng vệ sinh.
Nếu như Quách Thụy Dương không vào ở chung thì anh sẽ thay quần áo ở trong phòng ngủ chứ?
"Ca, nếu anh ở một mình thì anh thay quần áo ở đâu vậy?"
"Hả?" Hạ Băng nhất thời không phản ứng kịp.
"Ý em là trước khi em vào ở chung với anh thì anh thay quần áo ở nơi nào?"
"Trong phòng.
Em lại làm sao thế?"
"Bây giờ anh đều đi vào phòng tắm thay đồ nha!"
Hạ Băng cũng học gần xong lời thoại, anh cảm thấy cần phải nói chuyện với Quách Thụy Dương một chút, giáo dục lại đứa nhỏ này.
Hạ Băng ngồi xuống mép giường Quách Thụy Dương nói với cậu: "Jerry, khoảng cách xã giao của mỗi người đều khác nhau, em có biết không?"
Quách Thụy Dương cũng ngồi xuống gật gật đầu.
"Các mối quan hệ khác nhau thì khoảng cách xã giao cũng không giống nhau.
Giống như anh, anh sẽ không thay quần áo trước mặt bất cứ ai trừ khi anh ngủ với người đó."
"Bạn tốt cũng không được sao? Em có thể đứng ở trước mặt người khác thay quần áo mà." Quách Thụy Dương nói, "Lúc học đại học, em cũng thường xuyên mặc quần lót đi tới đi lui trong ký túc xá, cũng không có ai cảm thấy có vấn đề gì."
Hạ Băng nói: "Lúc anh ở ký túc xá đại học cũng sẽ không có mặc quần lót đi tới đi lui.
Em nghĩ lại một chút, mọi người trong ký túc xá của em đều giống như em sao?"
"Cũng không phải, có một người hình như giống anh, chưa bao giờ thay quần áo ở trước mặt người khác."
"Anh nói chính là cái này, khoảng cách xã giao của mỗi người không giống nhau, khoảng cách xã giao của anh nghiêm khắc hơn rất nhiều so với em.
Anh không thể ở trước mặt người khác bày ra bản thân bởi vì anh sẽ cân nhắc đến ánh nhìn của người khác.
Nếu như anh trần truồng thân thể ở trong ký túc xá mà ở đó có người là đồng tính thì phải làm sao? Người đó nhìn thấy thế thì có xấu hổ hay không? Nhưng chủ yếu vẫn là do anh không quen làm như vậy."
Quách Thụy Dương nói: "Em không phải đồng tính.
Anh không cần lo lắng chuyện này."
Mỗi lần Hạ Băng giáo dục Quách Thụy Dương đều sẽ thu hoạch cảm giác thất bại nhưng điều này không cản trở anh tiếp tục giáo dục cậu-- đứa nhỏ này đối với vấn đề giao tiếp xã hội còn tương đối ngây ngô.
"Jerry, em phải biết rằng mỗi người đều không giống nhau, em không thể cảm thấy em như thế nào thì người khác cũng giống như thế.
Giống như em yêu thích con gái nhưng bây giờ anh muốn em lập tức đi yêu con trai thì em có thể thay đổi được sao?"
Quách Thụy Dương khi nghe câu hỏi này của Hạ Băng thì suy nghĩ mấy giây, không có trả lời ngay.
Hạ Băng thầm kêu không ổn.
Ví dụ này của anh sai lầm rồi sao?
Quách Thụy Dương nói: "Ca, vấn đề này quãng thời gian trước đây em cũng có hỏi qua Trình Tư, em bảo cậu ấy thử đi yêu con gái xem sao nhưng hiện giờ em lại cảm thấy không quá chắc chắn.
Lẽ nào còn trai chỉ có thể yêu thích con gái? Hoặc là đồng tính thì sẽ không thể yêu một người khác phái khác?"
Đề tài thảo luận dần dần lạc đề, Hạ Băng muốn đưa câu chuyện trở về nhưng Quách Thụy Dương lại bắt đầu hăng hái thao thao bất tuyệt lên: "Ca, anh nói xem, Trình Tư nói không có trai thẳng nào cậu ấy không bẻ cong được, như vậy chứng tỏ xu hướng tình dục cũng không có cố định như vậy, ngay cả xu hướng tình dục đều có thể thay đổi thì nói gì đến các việc vụn vặt trong sinh hoạt? Ca, nếu không anh thử thay quần áo ở trong phòng xem sao? Đừng xem em như người ngoài mà, anh khách khí với em như vậy thì em sẽ cảm thấy hổ thẹn vì quấy rầy đến anh."
Hạ Băng đỡ trán, nói: "Jerry, được rồi, em muốn anh thay quần áo ở trong phòng này vậy thì mỗi ngày em cũng phải đi vào phòng tắm thay quần áo rồi gấp quần áo dơ kỹ càng lại.
Nếu em làm được thì anh cũng có thể làm được."
Quách Thụy Dương trợn to mắt.
"Người trưởng thành làm sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy được? Có thay đổi cũng chỉ là tạm thời, về lâu dài vẫn là làm sao để bản thân mình được sảng khoái nhất, em nói có đúng hay không? Cho nên tại sao em lại bắt mình vì người khác hoặc là vì một đoạn quan hệ mà cưỡng ép bản thân phải thay đổi? Sống thỏa mái không phải tốt hơn sao?" Hạ Băng nói, "Em muốn nói chuyện yêu đương, muốn đi hẹn hò với các cô gái xinh đẹp nhưng anh lại yêu thích cốc tự sướng, những việc này không phải đều rất tốt sao? Giờ anh bắt em yêu thích cốc tự sướng không được đi hẹn hò nữa thì em có chịu không?"
Quách Thụy Dương không có trả lời mà tâm tư không biết đã bay đi đến nơi nào, cuối cùng nghiêm túc hỏi Hạ Băng: "Ca, nếu có một người đàn ông nào đó muốn bẻ cong anh thì anh có cong hay không?"
"Anh chỉ muốn sống một mình, nam hay nữ anh cũng đều không đáp lại." Hạ Băng nói: "Anh cũng hỏi em, giờ anh bắt em từ bỏ tán gái, sống độc thân thì em có làm được hay không?"
Quách Thụy Dương nói: "Em có thể."
Hạ Băng có chút ngoài ý muốn.
"Ca, em dễ dàng thay đổi hơn anh nghĩ nhiều.
Hay là bắt đầu từ ngày hôm nay em đi vào phòng tắm thay quần áo, nếu như em kiên trì được nửa tháng thì anh cũng phải ở trong phòng thay quần áo, có được hay không?"
"Có ý nghĩa sao?" Hạ Băng thực sự không muốn làm chuyện nhàm chán như thế.
Hai người trưởng thành lại thảo luận cả một buổi tối chỉ vì chuyện thay quần áo.
"Có chứ, khi đó anh sẽ nhận ra vì người khác mà thay đổi sẽ làm bản thân mình càng vui vẻ hơn.
Có khi bộ dáng sau khi thay đổi chính là bộ dáng mà anh mong muốn cũng nên." Quách Thụy Dương nói tới hùng hồn.
Những lời này của Quách Thụy Dương không phù hợp lắm với phong cách của cậu bấy lâu nay, có logic, nghe vào còn có chút đạo lý -- nhưng mà Hạ Băng lập tức đâm cậu một nhát: "Em theo anh lý luận cả một buổi tối có phải là muốn nhìn chân của anh không?"
Khí thế Quách Thụy Dương trong nháy mắt đã biến mất.
Hạ Băng ném một cái thước đo quần áo cho Quách Thụy Dương, nói: "Em nhìn cho kỹ vào, đo cho chính xác vào, tốt nhất là nên lưu vào di động, mỗi ngày đều đem ra ôn bài một chút.
Không cần phải ủy khuất chính mình đi phòng tắm thay quần áo nửa tháng đâu."
Hạ Băng vén vạt áo tắm lên, duỗi thẳng chân ra đặt ở trước mặt Quách Thụy Dương thúc giục: "Mau đo đi!".