Hai người bọn họ ăn một ít hải sản tươi, uống một chút rượu.
Quách Thụy Dương uống một hai chén liền bắt đầu mượn rượu làm càn, trong chốc lát chạy đến chỗ sân khấu nhỏ hát một bài hát, trong chốc lát lại chạy đến bên người Hạ Băng, ngả đầu lên vai Hạ Băng, ôm anh hừ hừ nói: "Ca, ngoài anh ra, không có ai tốt với em cả."
Hạ Băng nghĩ thầm: Lại tới nữa rồi.
Mấy tháng sống cùng với nhau trước kia, nếu như Quách Thụy Dương có cơ hội uống rượu thì sẽ nói lung tung.
"Được rồi, được rồi, ca đối với em tốt nhất, còn không mau ngồi trở lại?" Hạ Băng đẩy đẩy cậu.
"Không muốn mà ca, đã lâu rồi em với anh không có uống rượu với nhau, em dựa một chút thì có làm sao? Em đã nói với anh, ca, người trong đoàn phim đều không thích em.
Chỉ có anh là tốt với em."
"Làm sao? Bị ức hiếp?"
"Bọn họ nói xấu sau lưng em, nói em dựa vào quan hệ đi vào đoàn phim, không có diễn xuất, NG nhiều lần nhất, làm liên lụy người khác.
"Đây không phải là sự thực à?" Hạ Băng không chút lưu tình cười nhạo cậu.
"Dù diễn xuất của em không đạt đến yêu cầu của đạo diễn nhưng cũng không phải rất kém cỏi!" Quách Thụy Dương luôn có tự tin, "Em cảm thấy diễn xuất của em rất tốt! Bọn họ nói em diễn kém cũng được còn nói em bán mình thượng vị, cùng ông chủ của em có một chân, trời đất chứng giám, dù cho em có cong nhưng ông chủ của em cũng đã năm mươi sáu mươi mấy tuổi làm sao mà em cứng được!"
Hạ Băng nhịn cười không được nên phun một ngụm bia lên mặt Quách Thụy Dương.
Quách Thụy Dương lau mặt, nói: "Ca, nước miếng của anh nhiều quá."
"Cũng không biết nước miếng của ai nhiều hơn?" Hạ Băng lấy giấy ăn lau mặt giúp cậu.
"Anh thấy em nhìn giống cong sao? Em giống sao? Giống sao? Đều mắt mù hết hay sao!" Quách Thụy Dương cằn nhằn ở bên tai Hạ Băng.
Hạ Băng lau khô mặt cho cậu, nói: "Em không giống cong thì sao lại có fan CP?"
"Ồ đúng rồi, ca, em cười chết mất, còn có người hỏi em có phải ở chung với anh hay không ha ha ha ha ha ha ha." Quách Thụy Dương cười sắp lăn lộn trên mặt đất, "Ở chung ha ha ha ha ha ha ha."
Chuyện này là do có một fan CP tự xưng ở cùng tiểu khu với Hạ Băng nói có mấy lần gặp Quách Thụy Dương ở đó, từ đó suy luận ra.
"Có phải em từng đi qua tiểu khu của anh không?" Hạ Băng hỏi cậu.
"Tiểu khu của anh ở đâu?"
"Cảnh An Uyển."
"Trùng hợp như vậy? Bạn gái cũ của em cũng ở nơi đó, đúng là em đi qua nơi đó không ít lần."
"......!Chẳng trách bị người khác hỏi có phải ở chung với anh hay không.
Mà bạn gái cũ là như thế nào? Không phải em theo đuổi Lê Man sao?"
"Anh nghe em nói, nửa năm trước em có một bạn gái, quen được ba tháng thì cô ấy đá em.
Không biết anh có quen hay không? Hai người ở cùng một tiểu khu chắc là có quen biết nhau nhỉ?"
"Tiểu khu có tận mấy ngàn người, anh chỉ biết hàng xóm quanh nhà anh thôi." Hạ Băng gỡ tay Quách Thụy Dương đang ôm anh ra: "Em có thể ngồi đàng hoàng lại được không?"
"Không thể, anh xem chúng ta có gần nửa năm chưa gặp mặt, lần này sắp nấu chín được vịt thì lại bay mất, anh nói em có khó chịu hay không? Đã vài tháng rồi em chưa có làm!"
"Không liên quan gì đến anh!"
Quách Thụy Dương trừng lớn đôi mắt, nhìn Hạ Băng nửa ngày, nói: "Anh còn nói không liên quan đến anh, nếu hôm nay không bị anh bắt gặp thì em đã có thể kết thúc kỷ lục này."
"Hai năm rồi anh cũng không có làm, nhưng anh vẫn sống bình thường đấy thôi.
Bình tĩnh nào, lâu dần sẽ không cần nữa." Hạ Băng an ủi Quách Thụy Dương.
"Đó là do anh già nhưng em còn trẻ!"
Hạ Băng kìm lòng không đuợc nhéo mặt cậu: "Sao anh lại già? Chỉ là do em quá nhỏ thôi! Anh nói cho em biết, bây giờ em còn có thời gian đi tìm bạn gái nhưng chờ đến khi tự mình ra riêng mở phòng làm việc như anh thì anh bảo đảm ngay cả thời gian tự tuốt em cũng không có."
Trước đây Quách Thụy Dương có nói qua sau này sẽ không gia hạn hợp đồng nữa, muốn giống như anh tìm một người đại diện rồi mở phòng làm việc.
Cậu xuất đạo từ sớm, truớc khi tốt nghiệp đã ký với công ty, hiện giờ đã được hơn ba năm, còn hơn một năm nữa là kết thúc hợp đồng với công ty.
Vốn dĩ bọn họ cũng không có tiếng tăm gì, các công ty đều thích ký kết thời gian dài, 5 năm hoặc tám năm, có thể hồng hay không hồng không quan trọng, 5 năm tám năm là đủ rồi, nếu hồng thì kiếm được một món lời còn không hồng cũng không có tổn thất quá nhiều, dù sao cũng không có tiền lương cơ bản gì.
Hai người bọn họ hồng lên thật sự là ngoài ý muốn, không đoán trước được, cũng không phải do dụng tâm nâng lên.
Quách Thụy Dương ở công ty ngây ngốc đến nản lòng thoái chí, công ty cậu xem như là công ty lớn, nếu người đại diện muốn thì vẫn có thể tranh thủ được một ít tài nguyên, nhưng vấn đề là công ty đã có người mới để tận lực nâng đỡ, tài nguyên tốt không thể nào đến lượt cậu.
Sau khi cậu hồng lên còn kiếm cho công ty không ít tiền nhưng cậu cũng không định tiếp tục gia hạn hợp đồng.
"Ôi thảm như vậy sao?" Quách Thụy Dương thương xót nhìn Hạ Băng.
"Anh đang nói em đó." Hạ Băng đánh cậu một cái nữa.
Quách Thụy Dương người này chính là kiểu nếu nói chuyện phiếm với cậu thì trước sau gì cũng phát điên, EQ quá thấp.
"Được rồi, ca, anh đừng đánh em nữa, em sắp ngủ rồi, véo làm em tỉnh lại thì phải làm sao....."
"Em chờ một chút, ngủ cái gì mà ngủ? Còn đang ở bên ngoài!"
"Em muốn ngủ, không muốn cử động......"
Hạ Băng kéo Quách Thụy Dương dậy, nói: "Đừng có mà giả chết, trở về phòng ngủ cho anh."
Hạ Băng kéo Quách Thụy Dương trở về nhưng tới thang máy thì cậu đã ngủ say.
Hạ Băng rất vất vả nửa ôm nửa đỡ tên gia hỏa này đi tới tầng bảy nhưng lại phát hiện mình không có nhớ cậu ở gian phòng nào.
Không còn cách nào khác Hạ Băng đành phải đỡ cậu tới tầng tám rồi khiêng vào phòng, sau đó ném lên trên giường.
Anh buồn bực đêm nay mình xong đời rồi phải cùng cậu chen chúc trên một cái giường lớn.
Hạ Băng mở mắt Quách Thụy Dương ra, vỗ mặt Quách Thụy Dương, thậm chí véo eo cậu nhưng cậu không có tỉnh lại, chỉ nói mê sảng.
Hạ Băng vô cùng buồn bực.
Anh không thích ngủ cùng người khác trên một cái giường, điều này sẽ làm cho anh không được thoả mái, chất lượng giấc ngủ sẽ giảm xuống.
Nếu không lại đặt thêm một gian phòng nữa?
Ý nghĩ này chợt lóe qua nhưng quá phiền phức, còn phải đến quầy lễ tân mà anh thì đã mệt chết rồi.
Sớm biết như thế lúc trước không nên đặt phòng giường lớn.
Thôi, coi như giúp Quách Thụy Dương giải sầu.
Dù sao là do anh đã phá hủy chuyện tốt hôm nay của Quách Thụy Dương..