Mùa Hè Tan Băng


Trước khi Hạ Băng lên máy bay, Quách Thụy Dương tính toán thời gian video call với anh—— Bắc Kinh bây giờ đang khoảng hai giờ sáng, khi Hạ Băng nhận video call thì thấy phía dưới đôi mắt của cậu toàn là quầng thâm nên hỏi: “Sao em còn chưa đi ngủ?”
“Em đang chờ anh.”
“Anh đã nói đừng có chờ anh rồi mà, em mau đi ngủ, ngày mai còn phải làm việc nữa!”
“Có phải anh đang ở sân bay?”
“Ừm.”
“Mười hai tiếng nữa là em có thể nhìn thấy anh rồi.”
“Có lẽ phải mười bốn tiếng nữa.”
“Vậy là khoảng 4 giờ chiều.”
“Ngày mai em làm gì vậy?”
“Không có việc gì, em xin nghỉ đi sân bay đón anh.”
“Em được nghỉ phép?”
Công việc của bọn họ sao có thể tùy tiện xin nghỉ được, nếu xin nghỉ là đang đắc tội với kim chủ.
Quách Thụy Dương cười hì hì nói: “Không phải hôm nay em làm việc tới rạng sáng sao? Em đem lịch trình ngày mai dồn hết vào ngày hôm nay!”
Quách Thụy Dương hai ngày nay cũng chụp ảnh quảng cáo, thực ra công việc hoàn thành càng sớm thì đoàn đội sẽ càng vui vẻ, nhưng phải làm việc liên tục gần mười bảy mười tám giờ mỗi ngày.

Không phải nghệ sĩ nào cũng có thể chấp nhận được.
6 giờ sáng Quách Thụy Dương liền rời giường đi trang điểm, ngày hôm qua chụp ảnh đến gần hai giờ sáng, hôm nay chụp ảnh đến gần 1 giờ sáng.

Vốn dĩ lịch trình làm việc chỉ đến 8 giờ tối mỗi ngày.
“Em mau đi ngủ đi.”
“Em đang ở nhà anh này~” Quách Thụy Dương cầm điện thoại quay lung tung một vòng, quả nhiên là ở trong phòng Hạ Băng.
“Ừm.” Hạ Băng lại nhịn không được cười.
“Anh mau nhanh nhanh trở về, em rất nhớ anh.”
Hạ Băng đeo tai nghe video call với cậu, nghe cậu nhỏ giọng nói những lời này thì trong lòng vừa đau lại vừa ngứa.
Quách Thụy Dương nói chuyện với anh như thế này, nhưng nửa năm một năm sau cũng sẽ nói chuyện với người khác như thế này sao?
Hạ Băng nhìn đôi mắt của Quách Thụy Dương, trông cậu thật sự rất mệt mỏi.
“Jerry.”
Quách Thụy Dương cười nhìn Hạ Băng: “Làm sao vậy anh?”
“Anh sẽ nhanh chóng trở về.”
“Ừm.

Em chờ anh.”
Ngày hôm sau, Quách Thụy Dương đội mũ đeo khẩu trang đi đến sân bay đón anh, cậu cho rằng mình che giấu rất tốt nhưng hai người vẫn bị chụp ảnh.
Trưa hôm đó, có người qua đường đăng ảnh hai người lên douban, nói rằng Quách Thụy Dương đi sân bay đón Hạ Băng sau đó hai người lên cùng một chiếc xe.
Fan CP tỏ vẻ lại tới nữa rồi, nhưng sau đó các fan CP lại bắt đầu tranh cãi.

Rốt cuộc là Dương Băng hay là Băng Dương? Kể từ khi “Video Hạ Băng” lộ ra, mặc dù phòng làm việc Hạ Băng đã phát văn bản thanh minh và báo cảnh sát nhưng rất nhiều fan CP vẫn nghĩ rằng người trong video chính là Hạ Băng, cho nên Băng Dương một lần nữa khởi tử hồi sinh.

Tuy nhiên lần hôn mặt và đi sân bay gần đây thì lại khiến cho mọi người càng thêm tin tưởng đó phải là Dương Băng.

Nhìn như thế nào cũng giống như Quách Thụy Dương đang điên cuồng theo đuổi Hạ Băng.
Nhưng sau khi trải qua sự kiện hôn mặt thì loại đi sân bay nhỏ nhặt này không gây ra quá nhiều chú ý, mọi người chỉ lặng lẽ thảo luận ở trên douban được một lúc rồi chìm xuống —— không có marketing nên có lẽ đúng là do người qua đường chụp ảnh.

Chỉ là fan CP ở trên Weibo nhìn thấy một thứ khác trong tấm ảnh này, Quách Thụy Dương đội một chiếc mũ rất đặc biệt, rõ ràng là mũ của Hạ Băng.

Trên đường về nhà, Hạ Băng cũng phát hiện Quách Thụy Dương đang đội mũ của mình, chiếc mũ đó nằm trong phiên bản giới hạn của một thương hiệu nhỏ và có kiểu dáng rất đặc biệt.

Hạ Băng cũng không quá chú ý đến ăn mặc, nhưng anh không có công ty nên phải tự mình chuẩn bị rất nhiều quần áo.

Bây giờ anh thấy Quách Thụy Dương đội mũ của anh, anh liền muốn đưa cho Quách Thụy Dương một ít phụ kiện.
Gần đây, nhãn hiệu quần áo mà anh làm người phát ngôn vừa gởi tặng cho anh rất nhiều phụ kiện và quần áo để anh mặc hằng ngày, Quách Thụy Dương tạm thời không có đại ngôn quần áo nên anh có thể đưa cho cậu một ít.

Ngoài ra còn có hai chiếc mũ tương đối phù hợp có thể đưa cho cậu.
Về đến nhà, Quách Thụy Dương giúp Hạ Băng thu dọn đồ đạc, cậu thấy Hạ Băng rất mệt nên nói: “Ca, anh mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút, em đi nấu cơm.”
Hạ Băng gật gật đầu.
Quách Thụy Dương vừa ngâm nga hát vừa nấu cơm xào rau, đương nhiên cậu vẫn để điện thoại ở trước mặt xem công thức nấu ăn, nhưng cậu đã chuẩn bị kỹ càng rồi nên không còn luống cuống tay chân nữa.
Hạ Băng tắm xong đi ra thì thấy Quách Thụy Dương đang lục đục ở trong phòng bếp, dáng vẻ của cậu đã nhanh nhẹn hơn nhiều so với trước đây, anh dựa vào cửa phòng bếp lẳng lặng nhìn Quách Thụy Dương.
Quách Thụy Dương thay đổi rất nhiều, Hạ Băng nhớ tới lần đầu tiên sống chung với Quách Thụy Dương, cậu sẽ không giặt quần áo, sẽ không gấp quần áo, càng sẽ không nấu cơm quét nhà gì đó.

Hiện giờ cậu đều chủ động làm những việc này.
Tại sao Quách Thụy Dương thay đổi? Thói quen bao nhiêu năm nhưng bây giờ lại thay đổi.

Hạ Băng cũng dần dần thay đổi, anh từ tận hưởng cuộc sống một mình đến có thể tiếp nhận Quách Thụy Dương vào ở chung, bây giờ chỉ cần nghĩ đến khi về nhà có thể nhìn thấy Quách Thụy Dương là anh rất vui vẻ.
Anh vốn nghĩ rằng thay đổi vì người khác là một chuyện rất đau đớn, không tự nguyện, nhưng những thay đổi âm thầm giữa bọn họ khiến anh không cảm nhận được điều đó, thậm chí đã trở thành một thói quen mới.
Hạ Băng rất sợ hãi loại thói quen này, chờ đến một ngày Quách Thụy Dương rời đi anh sợ sẽ không thay đổi lại được.
Quách Thụy Dương làm món thịt heo xé nhỏ tẩm hương vị cá Hạ Băng thích và râu diếp xào dầu hào, sau khi ăn xong Hạ Băng khen tay nghề của cậu càng ngày càng tốt, Quách Thụy Dương cười như một đứa trẻ được người lớn cho kẹo.
Ăn cơm xong, Quách Thụy Dương bảo Hạ Băng mau đi ngủ còn cậu đi tắm một chút.

Hạ Băng liền nằm xuống giường.
Sau đó Quách Thụy Dương đi tắm —— cậu cố ý tắm rửa ở một phòng vệ sinh khác, cậu sợ đánh thức Hạ Băng.
Hạ Băng không có ngủ, anh đều nghe thấy tất cả.
Từ trước tới nay anh vẫn luôn cho rằng Quách Thụy Dương là một đứa trẻ tự cao tự đại, bây giờ lại có thể cẩn thận đến như vậy.
Khi Quách Thụy Dương nhẹ nhàng nằm xuống sau lưng anh, Hạ Băng liền xoay người lại ôm cậu.
Quách Thụy Dương vừa mừng vừa sợ, cậu nghĩ Hạ Băng đã ngủ rồi, Hạ Băng chưa bao giờ chủ động như thế này.
Hạ Băng ôm Quách Thụy Dương, sờ sờ mái tóc của cậu rồi hôn lên trán cậu.

Quách Thuỵ Dương nhìn Hạ Băng, cậu cảm giác anh hơi khác so với mọi ngày.
Quách Thụy Dương ôm chặt Hạ Băng nói: "Anh mau ngủ sớm một chút, anh mệt mỏi quá rồi."
"Ừm."
“Ca, em rất nhớ anh.” Quách Thụy Dương vùi đầu vào cổ Hạ Băng, rầu rĩ nói.

"…Anh cũng vậy."
Quách Thụy Dương nghi ngờ lỗ tai của mình hỏng rồi, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Băng thì thấy Hạ Băng cũng đang nhìn cậu.
Trong lòng Quách Thụy Dương run lên.
Hai người bọn họ không nói gì nữa, Hạ Băng rất nhanh chìm vào giấc ngủ, đôi mắt anh đầy quầng thâm, thời gian ngồi trên máy bay lâu như vậy nhưng anh không có ngủ ngon.
Mấy ngày sau đó, Quách Thụy Dương bận rộn đến mức không thấy bóng dáng.

Cậu tham gia vào một chương trình thực tế, nhưng hợp đồng chỉ ký một tháng rưỡi nên cậu sẽ bị loại vào tuần thứ sáu.

Khán giả thường nghĩ rằng các chương trình thực tế sẽ dựa theo những gì thực tế xảy ra, nhưng thực ra không phải vậy, nghệ sĩ cũng có lịch trình riêng, đội ngũ sản suất chương trình cũng có những cân nhắc riêng nên sẽ có các hợp đồng khác nhau.

Ví dụ như Quách Thuỵ Dương sẽ gia nhập nhóm vào cuối tháng 8 và cậu chỉ có thể quay trong sáu tuần, mà tổng thời lượng của chương trình thực tế này là mười hai tuần, vì vậy kịch bản của cậu là sẽ bị loại vào giữa chừng.

Cậu được mời tới để giúp chương trình tăng thêm lưu lượng.


Vốn dĩ đội ngũ sản xuất chương trình hy vọng cậu có thể quay cả 12 tuần, sau đó đoàn đội Quách Thuỵ Dương đã lấy lý do xung đột lịch trình để từ chối nhưng đội ngũ sản xuất chương trình vẫn rất thành ý mong muốn cậu tham gia, hơn nữa còn nói có thể để cậu bị loại vào tuần thứ sáu.

Dù sao cũng không thể đắc tội với đài truyền hình, đội ngũ sản xuất chương trình đã nhiều lần gởi lời mời, hơn nữa còn đưa ra hợp đồng như này nên người đại diện không thể lại từ chối, đoàn đội lo lắng việc Quách Thuỵ Dương bị loại ở tuần thứ sáu sẽ gây ảnh hưởng đến hình tượng của cậu nhưng ekip chương trình lại nói nhất định sẽ sắp xếp cho Quách Thuỵ Dương một kịch bản bị loại buồn vui lẫn lộn, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng của cậu.
Địa điểm quay chương trình thực tế ở trong một căn cứ quân sự, trước khi quay Quách Thuỵ Dương phải đến huấn luyện và tập làm quen trước, cho nên cậu phải ở lại đây năm sáu ngày mỗi tuần.
Cho nên Quách Thụy Dương liều mạng làm việc là để có thể chừa ra một ngày đi đón Hạ Băng, bởi vì ngày hôm sau cậu phải đi Tây Xuyên.
Người đại diện nói với Quách Thụy Dương nếu không có chuyện gì thì cậu nên ở lại trong căn cứ quân sự, dù sao trong một tháng rưỡi này cậu cũng không có lịch trình gì ngoài một sự kiện ra mắt sản phẩm mới ở Giang Châu.
Nhưng Quách Thụy Dương lại nói có khả năng cậu sẽ quay trở về Bắc Kinh, Lệ tỷ liền nói: “Vậy em tự mua vé máy bay, công ty không quan tâm.”
Đương nhiên công ty sẽ không trả tiền vé máy bay cho cậu yêu đương, công ty không ép buộc cậu ở lại Tây Xuyên đã là quá tốt rồi.

Trong thời gian huấn luyện thì không được dùng điện thoại nên Quách Thụy Dương hoàn toàn không có thời gian chạm vào điện thoại, chỉ có buổi tối khi trở lại ký túc xá là có thể chạm vào điện thoại, nhưng trong ký túc xá lại có người —— —— nếu cậu muốn video call với Hạ Băng thì chỉ có thể trộm chạy đến trên ban công video call, thứ nhất là để phòng ngừa bị bạn cùng phòng nhìn thấy, thứ hai là tránh đi camera trong ký túc xá.

Tuy nhiên trong ký túc xá còn có một nghệ sĩ khác tên là Mã Hiểu Đằng, ở tuần thứ hai Mã Hiểu Đồng phát hiện ra một quy luật là mỗi buổi tối Quách Thụy Dương đều phải đến ban công video call ít nhất nửa giờ —— mỗi lần Mã Hiểu Đồng đi ngang qua ban công đều thấy Quách Thụy Dương vẻ mặt ngây ngô mang tai nghe cười với người trong video.

Có một lần Mã Hiểu Đằng và Quách Thụy Dương được xếp vào một đội, khi hai người trò chuyện Mã Hiểu Đằng có hỏi Quách Thụy Dương: "Cậu và bạn gái tình cảm rất tốt nhỉ?Đêm nào tôi cũng thấy cậu nói chuyện với bạn gái rất lâu?"
Quách Thụy Dương sửng sốt, sau đó mới nhận ra Mã Hiểu Đằng đang nói Hạ Băng nên cậu cười ha ha: “Có sao? Cũng đâu có lâu lắm đâu!”
“Mỗi ngày tôi đều mệt muốn chết, cậu còn có sức video call lâu như vậy nữa, cậu có vẻ rất yêu bạn gái.” Mã Hiểu Đằng cười nhạo.

“Tôi không sao, không phải rất mệt.” Chỉ cần nhìn thấy Hạ Băng thì dù có mệt mỏi như thế nào cậu cũng sẽ lập tức khoẻ lại.

“Vẫn là tình cảm tốt.

Cuối tuần này cậu trở về Bắc Kinh à?” Ngày hôm qua Mã Hiểu Đằng thấy Quách Thụy Dương đặt vé máy bay, sau đó hỏi cậu thì cậu nói hai ngày nghĩ cậu phải trở về Bắc Kinh.

Từ Tây Xuyên đến Bắc Kinh cũng mất gần hai tiếng rưỡi, chưa kể nơi này cách sân bay hơn một trăm km, tức là Quách Thụy Dương phải mất đến bảy tám tiếng, cho nên thời gian đi đi về về đã mất gần 2 ngày, trở về cũng chỉ có thể ở với nhau được một đêm.
“Ừm, trở về một chuyến.”
“Có việc?” Mã Hiểu Đằng đoán rằng Quách Thụy Dương có công việc bởi vì cậu đang hồng.
“Cũng không có việc gì.” Quách Thụy Dương hơi ngượng ngùng.
“Oa!” Mã Hiểu Đằng lau mắt nhìn, “Cậu trở về gặp bạn gái sao?”
Quách Thụy Dương chỉ cười cười, không có phủ nhận.

Mã Hiểu Đằng cực kỳ ngưỡng mộ cậu.

Mã Hiểu Đằng cứ tưởng Quách Thụy Dương là một tay ăn chơi, nhưng không ngờ cậu lại si tình đến như vậy.

Thời gian ngắn ngủi như vậy nhưng cậu vẫn muốn trở để gặp đối phương.

Mã Hiểu Đằng rất tò mò không biết đó là ngôi sao nữ nào.
“Tôi có quen biết bạn gái của cậu không?”
Quách Thụy Dương lắc đầu.
Mã Hiểu Đằng thấy cậu không muốn nói nên cũng không truy hỏi nữa, tò mò thì tò mò nhưng dù sao việc này cũng là chuyện riêng tư.

Trước đó Quách Thụy Dương đã xác nhận hai ngày này Hạ Băng sẽ ở Bắc Kinh nên mới mua vé máy bay trở về.

Khoảng thời gian sau đó Hạ Băng đều ở nơi khác nên cậu cũng không cần thiết phải trở về.


Nói cách khác là trong một tháng rưỡi này, bọn họ chỉ có thể gặp nhau vào ngày mai.
Công việc bọn họ chính là như vậy.

Khi Quách Thụy Dương yêu đương với Tiểu Thiến, Tiểu Thiến là một nhân viên tự do, vẫn luôn ở trong nhà, không có việc gì làm.

Khi ấy cậu không có bận rộn như bây giờ, thường xuyên ở Bắc Kinh.

Tuy nhiên phần lớn thời gian cậu đều ở trong chung cư công ty, cậu đến gặp Tiểu Thiến nhiều nhất là một lần mỗi tuần.

Cho dù cậu chỉ ở nhà chơi game thì cũng không quá muốn đến gặp Tiểu Thiến nói gì từ nơi khác trở về gặp mặt.

Đến nỗi video call nói chuyện phiếm gì đó cũng toàn là do Tiểu Thiến muốn nói chuyện với cậu.
Cẩn thận nghĩ lại Tiểu Thiến có thể chịu đựng cậu ba tháng, cũng coi như từng yêu cậu.
Lại cẩn thận nghĩ lại, mấy tháng đó rất nhiều lần là do cậu không hẹn được Hạ Băng đi chơi nên mới nhàm chán đến chạy đến nhà Tiểu Thiến.
Có thể gặp Hạ Băng chính là động lực lớn nhất giúp cậu có thể quên đi mệt nhọc, có thể không cần ngủ, thậm chí còn có thể chịu đói.
Hạ Băng khuyên cậu không cần phải trở về, bởi vì bay tới bay lui như vậy sẽ rất mệt mỏi.

Quách Thụy Dương nói với anh là nếu cậu không trở về, một tháng rưỡi sau gặp lại nhau thì có khả năng Hạ Băng sẽ bị cậu làm đến mức phải vào bệnh viện, Hạ Băng đành phải câm miệng.

Bộ phim cổ trang có Phí Húc, Hạ Băng và Quách Thụy Dương làm diễn viên chính cuối cùng cũng qua xét duyệt, nhà sản xuất liên lạc với người đại diện Hạ Băng hỏi anh có có thể đi ăn một bữa cơm với lãnh đài truyền hình hay không, nói rằng chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến việc phát sóng của bộ phim, lãnh đạo đài truyền hình là fan Hạ Băng.
Bữa cơm được ước hẹn trùng với buổi tối Quách Thụy Dương trở về.
Còn tại sao lãnh đạo đài truyền hình lại ở Bắc Kinh, Hạ Băng cũng không rõ lắm.
Hạ Băng gần đây rất ít đi ra ngoài tiếp rượu, nhưng bộ phim này là bộ phim duy nhất Hạ Băng quay vào năm ngoái, chất lượng cũng cũng tốt, nhà sản suất lại nhờ vả anh thì đương nhiên chuyện này có quan hệ rất lớn với anh.
Hạ Băng thật sự không muốn đi, cũng không muốn đắc tội với lãnh đạo đài truyền hình, nhưng anh lại không biết phải nói chuyện này với Quách Thụy Dương như thế nào.

Cuối cùng anh quyết định nói chuyện này với Quách Thụy Dương vào trước đêm Quách Thụy Dương trở về.

“Nhà sản xuất kêu anh đi uống rượu với bà già?” Mắt thường cũng thấy Quách Thụy Dương đang phát hoả.

Hạ Băng chưa bao giờ thấy Quách Thụy Dương tức giận như vậy, đây là lần đầu tiên.

"Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi."
“Em cấm anh đi.” Quách Thụy Dương cau mày nói.

"Không đi sẽ đắc tội với phía cao tầng.

Hiện giờ có rất ít tài nguyên phim truyền hình và điện ảnh cho nên thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện."
“Vậy cũng không thể để cho anh đi bán mình được.” Quách Duệ vẻ mặt tức giận, “Em không cho anh đi.”
Hạ Băng dỗ dành cậu: "Phí Húc cũng đi, không có việc gì đâu."
“Vậy tại sao em không thể đi? Em cũng là diễn viên chính, em muốn đi cùng với anh.”
“Nhà sản suất đã hỏi qua người đại diện của em nhưng Lệ tỷ nói em đang ở Tây Xuyên.”
“Em đây ngày mai cũng đi.”
"Chuyện này không dễ giải thích với Lệ tỷ, em nghe lời được không? Ăn xong bữa cơm anh sẽ trở về với em."
"Không được, em muốn đi cùng anh."
Hạ Băng bị Quách Thuỵ Dương quấn lấy như thế nên đành phải nói: “Vậy để anh nói chuyện với Trần đạo một chút, còn em tự mình đi nói với Lệ tỷ, đừng lại chọc chị ấy tức giận.”
Quách Thụy Dương lập tức gọi điện thoại đến Lệ tỷ nói rằng ngày mai cậu sẽ trở về Bắc Kinh, bảo Lệ tỷ mau liên lạc với nhà sản xuất nói tối mai cậu cũng muốn đi đến bữa tiệc.
Lệ tỷ cảm giác mình sắp điên tới nơi rồi, có nghệ sĩ nào vội vội vàng vàng trở về đi tiếp rượu không?
“Em đang phát bệnh gì thế?”
“Em không đi Hạ Băng sẽ bị bà già mang đi mất thì phải làm sao đây?”
“Cái gì bà già?”
“Lãnh đạo đài truyền hình.”
“Nơi nào là bà già? Nữ lãnh đạo mới hơn 40 tuổi, bề ngoài xinh đẹp giống như tuổi đôi mươi.”
“Vậy em đây càng muốn đi.”

Lệ tỷ thật sự không còn cách nào khác nên đành phải gọi điện thoại đến nhà sản xuất nói Quách Thụy Dương sẽ trở Bắc Kinh nên có thể tham gia bữa tiệc vào tối mai.
Vốn dĩ là vui vẻ trở về gặp Hạ Băng nhưng cuối cùng lại biến thành cùng đi uống rượu với bà già làm cho Quách Thụy Dương rất buồn bực.
Hạ Băng kết thúc công việc khá muộn nên anh bảo Tiểu Trương đến sân bay đón Quách Thụy Dương về nhà trước, còn đưa một xâu chìa khóa dự phòng cho Tiểu Trương bảo Tiểu Trương đưa cho Quách Thụy Dương.

Khi Quách Thụy Dương nhận được xâu chìa khóa thì vô cùng sửng sốt.
Ý của Hạ Băng là có thể sống chung?
Chìa khóa ở tiểu khu Hạ Băng không phải muốn làm là làm, bắt buộc phải cung cấp số chứng minh thư, hoá ra hai ngày trước Hạ Băng hỏi số chứng minh thư của cậu là để làm chìa khóa cho cậu?
Quách Thụy Dương cười như một kẻ ngốc, Tiểu Trương cảm thấy vô cùng kinh hãi nên hỏi Quách Thụy Dương: "Quách lão bản, anh bị sao vậy?"
Từ khi Tiểu Trương biết được mối quan hệ bất thường giữa hai người bọn họ thì không khỏi sợ hãi.

Tiểu Trương đi tìm tiểu Lôi kể khổ một phen, Tiểu Lôi đã an ủi tiểu Trương nên bình tĩnh lại, có lẽ qua một đoạn thời gian nữa thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nhưng nhìn như thế nào cũng không thấy giống như hai người bọn họ chỉ vui đùa qua một đoạn thời gian, bây giờ Hạ Băng còn đưa cả chìa khóa nhà cho Quách Thuỵ Dương.

“Tôi không sao, tôi chỉ đang rất vui vẻ mà thôi.” Quách Thụy Dương đem chìa khóa nhà và thẻ ra vào treo vào với nhau, thậm chí cậu còn muốn vứt thẻ ra vào tiểu Thiến đưa cho cậu rồi lại nhờ Hạ Băng làm cho cậu một thẻ ra vào khác, nhưng nghĩ lại đều là giống nhau nên thôi hãy quên đi.

Sau khi Quách Thụy Dương ném vali vào trong phòng Hạ Băng thì đi đến bãi đỗ xe, Tiểu Trương đưa cậu đến chổ Hạ Băng đang chụp tạp chí, chờ anh kết thúc công việc thì cùng đi tiếp rượu.
Thực ra nữ lãnh đạo cũng không muốn làm cái gì, chỉ là rất yêu thích Hạ Băng nên khi có cơ hội dùng bữa với anh thì đã rất vui vẻ, nhưng nữ lãnh đạo hoàn toàn không dự đoán được Hạ Băng còn mang theo cả Quách Thụy Dương.
Nữ lãnh đạo không phải fan CP mà là fan bạn gái của Hạ Băng, khi nữ lãnh đạo nhìn thấy Hạ Băng mang theo Quách Thụy Dương cùng nhau tới thì trong lòng nữ lãnh đạo gần như tan nát.
Nhưng không thể phủ nhận hai người này rất đẹp trai, đứng chung một chỗ giống như là do trời đất sắp đặt —— chỉ là phận làm fan bạn gái tận mắt nhìn thấy thắng lợi của fan CP thì trong lòng không tránh khỏi đau đớn.

Thậm chí còn có cảm giác Quách Thụy Dương dùng tất cả mọi thủ đoạn để thể hiện quyền sở hữu đối với Hạ Băng trong toàn bộ bữa tiệc: Phó đạo diễn đến kính rượu Hạ Băng thì Quách Thụy Dương liền nói dạ dày của ca ca không được tốt nên thay anh ăn ăn uống uống; Hạ Băng cũng vô cùng tự nhiên lột tôm giúp Quách Thụy Dương; Hạ Băng lại đây kính rượu thì Quách Thụy Dương cũng đi theo tới, thiếu chút nữa nữ lãnh đạo đã nói ra câu trăm năm hạnh phúc.
Đạo diễn tập mãi thành quen, Phí Húc cũng tập mãi thành quen, chỉ có những người chưa bao giờ gặp qua hai người bọn họ thì vô cùng kinh ngạc: đây là cái tình huynh đệ cảm động gì vậy?
Quách Thụy Dương lo lắng nữ lãnh đạo sẽ làm chuyện gì đó với Hạ Băng là chuyện rất viển vông, thực ra đây chỉ là một lần xã giao trước khi bộ phim phát sóng mà thôi.

Nữ lãnh đạo không chỉ tuổi trẻ xinh đẹp mà còn rất có nhãn lực, không loạn nhìn Hạ Băng một cách bừa bãi.
Bởi vì nhân vật chính của bữa tiệc là nữ lãnh đạo nên nhà sản xuất khá rụt rè, cơm nước cũng chỉ ăn có một nữa, thậm chí rượu cũng không có uống.

Phí Húc cảm thấy may mắn mình là nữ, nếu là nam không chừng đêm nay còn bị bắt hát và nhảy.
Đương nhiên ý nghĩ của Phí Húc có thể hiểu được, nhưng ai dám bắt Phí Húc hát và nhảy chứ? Ngàn vạn lần không thể đắc tội với kim chủ của Phí Húc.
Ở đây chỉ có một mình Quách Thụy Dương cảm thấy mình đã rất dũng cảm phá vỡ một cuộc giao dịch quyền sắc, không chỉ cứu lại được bạn tốt của mình mà còn tránh cho mình phải đội mũ xanh.
Khi Quách Thụy Dương và Hạ Băng về đến nhà thì đã 10 giờ rưỡi.

Vừa bước chân vào nhà Quách Thụy Dương liền đặt anh lên trên cửa, quấn lấy anh bắt đầu hôn môi.
Một đường hôn môi, một đường cởi quần áo vứt lung tung khắp nơi, từ phòng ngủ đến phòng tắm, quần Hạ Băng bị Quách Thụy Dương cởi ra ném vào trong bồn tắm.
Dải phân cách 500 từ.
Hạ Băng cười nói: “Ngoài em ra còn còn có ai nghĩ như vậy nữa chứ?”
Ý của Hạ Băng là chỉ có cậu mới suốt ngày nghĩ có phụ nữ hoặc là 0 coi trọng Hạ Băng, nhưng Quách Thụy Dương lại không hài lòng với câu trả lời của anh: “Vậy nếu có người giống em thì anh liền đi theo sao?”
Hạ Băng nhéo nhéo mặt Quách Thụy Dương: “Ai có thể giống em chứ, đồ ngốc.”
Quách Thụy Dương ôm chặt anh nói: “Hạ Băng, chúng ta ở bên nhau đi.”
Hạ Băng nhìn Quách Thụy Dương hỏi: “Bao lâu?”
Quách Thụy Dương nói: “Đến khi anh không cần em mới thôi.”
“Nếu anh vẫn luôn không nói không cần thì em sẽ không rời đi sao?”
Quách Thụy Dương khiếp sợ nhìn Hạ Băng hỏi: “Có thể sao? Em có thể yêu cầu anh không nói không cần sao?”
Hạ Băng liếm liếm môi nói: “Nếu em muốn cùng với người khác ở bên nhau thì nhất định phải nói cho anh biết.

Đừng để cho anh là người biết cuối cùng.”
“Sao có thể?” Quách Thụy Dương dở khóc dở cười.
Hạ Băng mở to hai mắt: “Em định để cho anh là người biết cuối cùng?”
Quách Thụy Dương nói: “Sao em lại muốn cùng với người khác ở bên nhau được!”
Hạ Băng cũng không tin tưởng lắm, anh cúi đầu nói: “Nhớ kỹ, em nhất định phải nói cho anh biết trước.”
Quách Thụy Dương nâng đầu Hạ Băng lên rồi nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Trừ khi em chết.”
- ------------------- --Hoàn ----------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận