- MÀY CÓ BIẾT bệnh đó ra sao không?
Ginia không đáp nhưng khẽ gật đầu.
- Còn tao thì không biết gì cả.
- Ai cho mày biết vậy?
- Mày không nghe giọng nói của tao sao? - Amelia khó nhọc nói như đang bị ai bóp cổ.
- Tao tưởng chỉ tại mày hút thuốc.
- Thì tao cũng tưởng vậy - Amelia nói - Nhưng gã đàn ông hôm chủ nhật là một bác sĩ. Mày nhìn đây. Cô mở tung áo sơ mi và kéo cái vú ra ngoài.
- Nhưng tao chưa tin lắm - Ginia nói.
Amelia nhướng mắt, cái vú nằm giữa mấy ngón tay cô, và nhìn nó.
- Vậy thì mày hôn lên đây đi - Cô nói chậm rãi - Đây, chỗ bị viêm nè.
Họ chòng chọc nhìn nhau một lúc, sau đó Ginia nhắm mắt và cúi xuống cái vú.
- À, mà này - Amelia nói - Tao đã hôn mày một lần rồi.
Ginia thấy mồ hôi toát ra toàn thân, cô ngượng nghịu mỉm cười, mặt đỏ như ngọn lửa. Amelia nhìn cô mà chẳng nói gì.
- Mày thật ngốc, thấy chưa - Cuối cùng cô nói - Bây giờ mày mới biết thương tao nhưng lúc này mày đang yêu Guido nên chẳng còn quan tâm gì đến ai nữa.
Nói xong, cô cài lại nút áo bằng những ngón tay khẳng khiu.
- Nói thực đi, là mày chẳng quan tâm gì đến tao nữa.
Ginia không biết nói với bạn thế nào, bởi vì chính cô cũng không hiểu mình cần phải làm gì. Nhưng nghe Amelia mắng cô lại cảm thấy vui bởi vì giờ đây cô đã hiểu thế nào là khỏa thân, các kiểu dáng và các chuyện liên quan. Cô để Amelia nói cho đã và trong suốt thời gian đó cô cảm thấy ngượng nghịu, giống như khi còn bé vào phòng tắm rồi ra ngồi cởi quần áo trên chiếc ghế bên lò sưởi.
Nhưng khi Amelia cho biết là hiện nay có thể biết ai bị bệnh qua đường máu thì cô giật nảy mình.
- Họ làm cách nào vậy? - Cô hỏi.
Amelia kể cho bạn nghe vì nói ra làm cô thấy đỡ tuyệt vọng hơn là câm lặng. Cô nói là người ta dùng một chiếc ống tiêm nhỏ để rút máu từ cánh tay. Cô nói là người ta bảo cô cởi quần áo, để cho cô chịu lạnh chừng nửa giờ. Ông bác sĩ luôn giận dữ và dọa sẽ nhốt cô trong bệnh viện.
Ginia nói là ông ta không thể làm vậy.
- Mày còn trẻ - Amelia nói - Vì nếu muốn họ có thể bỏ tù mày. Mày chưa biết thế nào là bệnh giang mai.
- Nhưng mày bị nhiễm khi nào, ở đâu?
Amelia nhìn cô, hằn học:
- Bị nhiễm khi làm tình.
- Nhưng trong hai người phải có một người bị bệnh chứ?
- Dĩ nhiên rồi.
Thế là Ginia nhớ đến Guido và cô bỗng tái mặt nên không dám nói gì thêm.
Amelia ngồi xuống và giữ cái vú dưới lớp áo sơ mi trên tay. Cô nhìn đăm đăm mà không hướng về đâu; như thế, không có mạng che và vẻ mặt tuyệt vọng, dường như người đó không phải là cô ta nữa. Thỉnh thoảng cô lại cắn răng, phô ra hai hàng lợi. Ngay cả mùi dầu thơm khắp người cũng không giúp cho cô lấy lại bình tĩnh.
- Mày phải nghe thằng Rodrigues - Cô bỗng nói với cái giọng khàn khàn - nó nói là người ta có thể bị mù và chết vì ngứa và người đầy vảy. Mặt nó tái đến tận cổ - Amelia nhăn mặt như đang chuẩn bị nhổ xuống đất - Tao luôn bị xui như vậy. Còn nó thì không bị gì hết.
Ginia hỏi bạn điều đó có chắc không. Amelia nói ngay:
- Không, nó chẳng bị gì cả. Tin tao đi. Người ta đã thử máu cho nó. Mấy thằng lười khó chết lắm. Sao, mày sợ cho Guido hả?
Ginia cố gượng cười và chớp chớp mắt. Amelia yên lặng một lúc lâu, thời gian kéo dài như vô tận, rồi cô đột ngột nói:
- Guido chưa bao giờ đụng đến người tao. Mày yên tâm đi!
Ginia mừng húm. Cô hạnh phúc đến nỗi âu yếm đặt một bàn tay lên vai Amelia. Amelia nhăn mặt:
- Mày dám đụng tao mà không sợ sao? - Cô hỏi.
- Mà hai đứa mình đâu có làm tình với nhau - Ginia trêu lại.
Nhịp tim của Ginia dần dần bình tĩnh lại khi Amelia nói về Guido. Amelia nói là cô cũng chưa hề hôn Guido, bởi vì không phải với ai cô cũng có thể làm tình được, tuy cô có thích Guido nhưng cô không hiểu tại sao Ginia cũng thích anh vì cả hai người đều có mái tóc vàng. Ginia cảm thấy hơi ấm tràn ngập toàn thân và cô đang tận hưởng niềm hạnh phúc đó.
- Nhưng nếu Rodrigues không bị gì cả - cô nói - có nghĩa là mày cũng chẳng sao đâu. Có thể người ta làm xét nghiệm sai.
Lúc ấy, Amelia cúi xuống nhìn bạn.
- Mà mày nghĩ gì vậy? Mày tưởng là thằng đó truyền bệnh cho tao hả?
- Tao đâu biết! - Ginia nói.
- Thằng đó còn sợ hơn cả em bé - Amelia nói rít qua kẽ răng - Không phải nó đâu! Nhưng Chúa cũng đã trừng phạt rồi. Cái con mẹ đã tặng cho tao món quà này, nó còn bị tệ hơn kia. Đến giờ nó vẫn còn chưa biết đâu, và tao sẽ để nó mù cho đáng kiếp!
- Là một người đàn bà à? - Ginia hỏi nhỏ.
- Hơn hai tháng rồi. Dấu hiệu này là quà tặng của con mụ ấy. Vừa nói cô vừa chỉ chiếc áo sơ mi.
Suốt buổi tối Ginia cố tìm cách an ủi bạn, nhưng cô cẩn thận tránh để bạn đụng phải, và cô thấy phấn chấn khi nghĩ rằng xưa nay cùng lắm là hai người chỉ choàng tay nhau, và hơn nữa chính Amelia cũng đã nói là để bị nhiễm cần phải có một vết thương vì bệnh lây qua đường máu. Còn trong lòng mình, dù không dám nói ra, nhưng Ginia tin chắc là những điều ấy xảy ra đều do cuộc sống tội lỗi của Amelia. Nhưng cô không dám nghĩ tiếp, bởi vì rồi đây không khéo cả bọn cũng sẽ bị lây nhiễm.
Khi bước xuống cầu thang cô nói với bạn là không nên trả thù người đàn bà kia, vì nếu đến giờ mà bà ta vẫn chưa biết thì có nghĩa là bà cũng chẳng có tội gì. Thế là Amelia đứng lại trên bậc thang và ngắt lời cô:
- Vậy theo mày thì tao phải mua hoa để gửi tặng mụ ấy chắc?
Họ hẹn nhau ngày mai ở quán cà phê rồi Ginia nhìn bạn đi xa, nghe tim mình đập mạnh.
Nhưng ngày hôm sau Ginia không sống bình yên nữa. Cô thức dậy sớm hơn một giờ, bước ra khỏi nhà lúc đèn đường vẫn còn chiếu sáng để đi đến xưởng vẽ. Cô không dám leo lên ngay, sợ Rodrigues vẫn còn ngủ nên đi qua đi lại ngoài trời lạnh, tưởng tượng như mình còn lăn qua lăn lại trên giường. Rồi cuối cùng cô cũng leo lên, lạnh run, và gõ cửa.
Cô thấy Rodrigues vẫn còn mặc pi-gia-ma và đang nhìn mình với đôi mắt khó chịu. Anh đi qua đi lại trong phòng rồi đến ngồi lên thành giường. Căn phòng dơ bẩn và lộn xộn như mọi lần, Ginia bắt đầu lắp bắp và Rodrigues gãi gãi mắt cá chân, cho đến khi cô hỏi là anh đã đi khám bác sĩ chưa. Thế rồi họ cùng nói và kể hết những thói hư tật xấu của Amelia. Giọng nói của Ginia run run, cô quay ra hướng khác để khỏi phải nhìn thấy cái bàn chân xấu xí của anh.
Lát sau Rodrigues nói:
- Anh về giường ngủ nữa, trời lạnh quá - Rồi anh nằm xuống kéo mền ra đắp.
Khi Ginia kể với giọng run run là cô đã bị Amelia hôn, anh ta bật cười, rồi chống cùi chỏ nhìn cô trong bóng tối mờ mờ:
- Vậy thì hai đứa mình là đồng nghiệp - Anh nói - Chỉ có một chiếc hôn thôi hả?
- Dạ - Ginia đáp - Có nguy hiểm không vậy anh?
- Mà hôn như thế nào chứ?
Ginia không hiểu. Anh ta giải thích, nên Ginia phải thề đó chỉ là một chiếc hôn giữa các bạn gái thôi.
- Chuyện vặt! - Rodrigues nói - Em yên tâm đi!
Ginia đứng trước màn, thấy trên bàn có một chiếc ly bẩn và một nhúm vỏ cam.
- Bao giờ anh Guido về vậy anh? - Cô hỏi.
- Thứ hai - Rodrigues đáp - Em thấy không? Đó là thiên nhiên chết đó - Anh chỉ chiếc ly. Ginia cười và nhích qua một bên - Em ngồi xuống đi! Ginia, ngồi lên giường nè!
- Em phải đi ngay bây giờ, em còn phải đi làm nữa.
Nhưng Rodrigues càm ràm là mới sáng sớm đã bị cô đánh thức mà bây giờ lại còn bỏ đi mà không thèm chúc anh ta một ngày mới tốt đẹp.
- Ít ra cũng để ăn mừng là mình đã vượt qua nguy hiểm chứ.
Thế là Ginia ngồi xuống cạnh giường, cạnh chiếc màn đang mở.
- Em rất lo cho Amelia - Cô nói - Tội nghiệp quá. Nó đang tuyệt vọng. Mà có phải là về sau nó có thể bị mù không?
- Không đâu! - Rodrigues nói - Nó cũng có thể khỏi bệnh. Người ta sẽ chích tùm lum trên thân thể nó, rồi xẻo vài miếng da, rồi em xem, tên bác sĩ ấy cũng sẽ dẫn cô ta lên giường nữa. Tin anh đi!
Ginia cố không cười nhưng Rodrigues tiếp tục:
- Lão ấy đã chở các cô lên đồi hả? - Vừa nói anh ta vừa vuốt ve bàn tay cô như thể đó là chiếc lưng của con mèo nhỏ.
- Bàn tay em lạnh quá - anh nói - Tại sao em không chui vào mền với anh để sưởi ấm.
Ginia để anh ta hôn lên cổ rồi nói:
- Ngoan đi nào - rồi cô đứng dậy, đỏ mặt, và chạy biến.