GUIDO RA MỞ CỬA, anh cười và từ cuối phòng còn có giọng một cô gái: “Ai vậy anh?”. Guido chìa tay rồi mời cô vào nhà.
Dưới ánh sáng lờ mờ, gần chiếc màn có một cô gái đang mặc áo mưa. Cô ta không đội mũ, đứng quan sát Ginia từ đầu đến chân như một bà chủ.
- Đây là bạn đồng nghiệp của anh - Guido nói - Còn đây là Ginia.
Cô kia cắn môi, đi về phía cửa sổ, soi mặt trong cửa kiếng màu đen. Cô ta có những bước chân như của Amelia. Ginia hết nhìn cô gái lại nhìn Guido.
- Chào em, Ginia - Guido nói.
Cuối cùng cô gái kia cũng ra về, nhưng đi đến ngạch cửa cô không quên quay lại nhìn Ginia một lần nữa rồi dập mạnh cửa. Ginia nghe tiếng chân bước ra xa.
- Cô đó là người mẫu - Guido nói.
Đêm đó họ nằm trên sô pha dưới ánh sáng của ngọn đèn nhưng Ginia không tìm cách trốn nữa. Họ đã dời chiếc lò sưởi đến gần giường mà vẫn còn thấy lạnh. Guido ngắm Ginia một hồi cho đến khi Ginia phải chui xuống dưới chăn. Nhưng điều đẹp nhất chính là ý nghĩ nằm ôm chặt lấy anh và biết rằng đó chính là tình yêu. Guido đứng dậy, trần truồng, đi lấy rượu vang và nhảy nhanh lại sô pha vì lạnh. Họ đặt chiếc ly trên lò sưởi để hâm nóng. Người Guido có mùi rượu nhưng Ginia thích mùi da thịt nóng bỏng của anh hơn. Trên ngực Guido có những chùm lông xoắn làm má cô nhột nhột, những lúc giở mền ra, cô so sánh chòm lông vàng của mình với lông của anh. Ý nghĩ đó làm cô vừa mắc cỡ vừa thấy thích. Cô thủ thỉ vào tai Guido là cô sợ nhìn anh nên Guido nói, “Như vậy thì đừng nhìn”.
Ngay lúc nằm ôm nhau dưới chiếc mền ấm áp họ nói chuyện về Amelia. Ginia kể lại, chính một người đàn bà là nguyên nhân của sự việc.
- Đáng đời nó - Guido nói - Đây đâu phải chuyện đùa!
- Anh uống nhiều, người đầy mùi rượu - Ginia nói nhỏ.
- Đó chính là mùi vị thơm tho nhất mà người ta có thể cảm nhận khi ở trên giường - Guido đáp - nhưng Ginia đã đưa tay bịt lấy miệng anh.
Sau đó họ tắt đèn, rồi cả hai cùng yên lặng. Ginia phân vân nhìn lên trần nhà, cô nghĩ rất nhiều điều trong khi Guido đang phả hơi thở vào người mình. Qua khung cửa kính cô có thể nhìn thấy những đóm đèn từ xa. Cái mùi rượu vang và hơi thở nóng của Guido làm cô nghĩ đến quê anh. Sau đó cô tự hỏi, không biết là anh có thích cái thân hình mảnh khảnh của cô hay thích Amelia hơn, cô gái tóc nâu xinh đẹp. Guido chỉ hôn cô khắp người mà không nói năng gì.
Khi biết Guido đã ngủ, cảm thấy khó ôm nhau mà ngủ được nên cô nhẹ trở mình, tìm một chỗ nằm thoáng hơn, nhưng bỗng nhiên cô hốt hoảng vì cảm giác là mình đang khỏa thân và chỉ có một mình. Một lần nữa cô cảm thấy sợ hãi và đau khổ như lúc còn bé phải tắm rửa một mình. Rồi cô tự hỏi vì sao Guido làm tình với mình, rồi cô nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến tất cả những ngày mà mình đã chờ đợi và nước mắt tự dưng trào ra, không dám bật thành tiếng, khóc thút thít để anh khỏi nghe thấy.
Họ mặc lại quần áo trong bóng tối, rồi bất thình lình Ginia hỏi cô người mẫu vừa rồi là ai.
- Là một cô gái tội nghiệp mà có người báo cho cô ta biết là anh đã trở về.
- Cô ấy có đẹp không? - Ginia hỏi.
- Em nhìn thấy cô ta rồi mà!
- Nhưng làm sao cô ta có thể ngồi mẫu trong cái lạnh như thế này?
- Các cô thì sợ gì lạnh - Guido đáp - Các cô được sinh ra là để khỏa thân.
- Em không làm được đâu - Ginia nói.
- Thì tối nay em vừa mới làm đó.
Trong ánh sáng Guido nhìn cô mỉm cười.
- Em hài lòng và vui vẻ chứ? - Anh hỏi. Họ cùng ngồi cạnh sô pha và Ginia áp đầu vào vai anh để khỏi nhìn thẳng vào mắt anh.
- Em chỉ sợ là anh không thương em.
Họ pha trà. Guido ngồi hút thuốc trong khi cô đi lại trong phòng.
- Anh đã làm theo điều em muốn, em không thấy vậy sao. Anh đã đuổi thằng Rodrigues ra khỏi nhà suốt đêm nay đó.
- Anh ấy có thể bất ngờ trở về bây giờ không? - Ginia hỏi.
- Nó không có chìa khóa cửa. Anh phải xuống mở cho nó.
Rồi họ chia tay nhau ở dưới cửa chính vì Ginia không muốn gặp Rodrigues. Cô ngồi rũ rượi trên chuyến xe điện về nhà, không còn nghĩ đến điều gì nữa.
Như thế là bắt đầu cuộc đời thật của một người đang yêu, bởi vì giờ đây cô đã cùng Guido nhìn thấy nhau trần truồng, nên mọi việc đối với cô như đã khác xưa. Bây giờ cô giống người đàn bà có chồng, và tuy vẫn còn sống một mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến đôi mắt của anh, cách anh nhìn, cô cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. “Thế này thì cũng như đã lấy chồng rồi”. Không biết ngày xưa mẹ có làm như mình đã làm không? Nhưng cô nghĩ chắc không nhiều người có đủ can đảm để làm như thế. Không dễ gì có người đàn bà nào, hay một cô gái nào có thể nhìn thấy người đàn ông khỏa thân như cô đã nhìn thấy Guido. Một điều tương tự như thế không thể xảy ra hai lần.
Nhưng Ginia không phải là một cô gái ngốc và cô biết là tất cả những cô gái khác đều tự biện hộ như vậy. Chẳng hạn như con Rosa, lần đó đã muốn tự tử. Chỉ có điều khác biệt là Rosa đã làm tình trên thảm cỏ nên không biết thế nào là trò chuyện và ăn nằm như cô đã làm với Guido.
Dĩ nhiên đối với cô thì dù chuyện làm tình với Guido có xảy ra trên thảm cỏ thì cũng rất tuyệt. Ginia luôn nghĩ đến anh. Cô ghét tuyết và cái lạnh đã không cho phép họ làm được nhiều chuyện, và cô miên man nghĩ, ngất ngây, thích thú, đến mùa hè sang năm sẽ được cùng anh đi lên đồi, cùng anh đi dạo trong đêm, cùng anh mở toang mọi cánh cửa lồng kiếng. Guido đã từng nói với cô:
- Em phải xem lúc anh ở miền quê. Chỉ có lúc đó anh mới vẽ. Không có cô gái nào đẹp bằng ngọn đồi.
Ginia rất mừng vì anh đã không thuê người mẫu và muốn vẽ một bức tranh thật lớn để treo viền quanh phòng ngủ, giống như một khung cửa khoét to trên tường, để có thể nhìn thấy những ngọn đồi và bầu trời xanh lơ từ khắp các góc cạnh. Anh đã thai nghén ý tưởng này lúc còn ở trong quân ngũ và bây giờ anh thường cầm cọ vẽ thử trên các cuộn giấy trải dài trên sàn nhà. Một hôm anh nói với Ginia:
- Anh chưa biết em lắm nên chưa thể vẽ chân dung em được. Mình chờ một thời gian nhé.
Lâu lắm Ginia không thấy Rodrigues, vì trước bữa ăn tối khi cô đến xưởng vẽ thì anh ta đã ra ngoài, có lẽ đi đến quán cà phê. Tuy thế cũng có nhiều người khác đến tìm Guido - có cả đàn bà - một lần cô thấy một bà mập thoa son đỏ choét; vì lịch sự cô đã nói sợ phiền anh và rụt rè khi có người lạ. Cô đề nghị Guido để cửa mở khi anh ở nhà một mình và khi nào anh muốn gặp cô:
- Ngày nào em cũng muốn đến với anh, nhưng em biết là anh có một đời sống riêng và còn nhiều việc khác phải làm. Em muốn là khi mình gặp nhau chỉ có hai chúng mình thôi và anh không phải nhìn em như một con bé phá đám hoặc khó ưa. - Nói được với anh điều này Ginia thấy vui, như khi họ ôm nhau vậy. Tuy thế, lần đầu tiên nhìn thấy cửa đóng, cô đã không chịu nổi và đã gõ cửa, lòng hồi hộp như muốn ngất xỉu.
Đôi khi Amelia đến tìm cô sau bữa cơm trưa với khuôn mặt cáu kỉnh và đôi mắt thâm quầng. Họ bước ngay ra khỏi nhà vì Ginia không muốn để bạn có thời gian ngồi lên giường mình và cứ thế cả hai đi lang thang đến ba giờ chiều. Không chút giữ gìn, Amelia vào quán nước, gọi cà phê và để lại dấu son lên thành ly. Cô tô son rất đậm để khỏa lấp khuôn mặt tím tái. Khi Ginia nói là để dấu son như vậy có thể làm ô nhiễm ly tách, Amelia nhún vai và trả lời:
- Tụi nó phải rửa sạch chứ. Mày biết gì, thế giới này đầy những kẻ như tao. Sự khác biệt duy nhất là họ chưa biết mình mang bệnh đấy thôi.
- Mày đã đỡ hơn rồi phải không? - Ginia hỏi - Tao nghe giọng nói của mày trong hơn rồi đó!
- Mày thấy vậy thiệt không? - Amelia hỏi bạn.
Thực ra cả hai chẳng nói gì khác dù Ginia có nhiều điều để hỏi mà cô không dám. Chỉ một lần duy nhất cô nhắc đến Rodrigues, Amelia nhăn mặt và nói:
- Thôi, hãy quên hai tên đó đi!
Nhưng rồi một đê đến nhà cô và hỏi:
- Tối nay mày có đến nhà Guido không?
- Chưa biết! Tao sợ ảnh có khách.
- Mày làm cho nó hư thêm. Để nó tự do nên không dám đến quấy rầy hả? Ngu quá, khi nào mày còn ngốc như vậy thì chẳng làm nên trò trống gì đâu.
Khi bước ra ngoài Ginia nói:
- Tao tưởng mày cãi lộn với Rodrigues rồi chứ.
- Bộ nó kể với mày vậy hả, thằng con heo đó. Mày có biết là tao đã cứu đời nó không.
- Không, ảnh không có kể gì cả. Ảnh chỉ nói là hôm đó mày đã tìm cớ để có thể làm tình với tên bác sĩ.
Amelia bắt đầu cười, vẻ hăm dọa. Khi họ đứng trước cổng vào nhà, Ginia nhìn thấy bên trên có đèn sáng cô rất thất vọng vì cho đến lúc đó cô mong là Guido đã đi ra ngoài.
- Chắc không có ai đâu, thôi mình đi chơi đi, đừng lên trên đó nữa.
Nhưng rồi Amelia lại hăm hở bước vào trong.
Họ nhìn thấy Guido và Rodrigues đang đốt lửa trong lò sưởi. Amelia bước vào trước, Ginia theo sau, cô cố gượng cười.
- A, lâu quá mới thấy! - Guido nói.