HỌ CHIA TAY NHAU TRƯỚC CỔNG, khi trời vừa tạnh mưa. Ginia vẫn còn nhìn thấy căn phòng bẩn thỉu và ẩm ướt có bóng đèn trần chiếu sáng như ngọn đèn đường. Nhiều lần Guido đã bật đèn để rót rượu hay để tìm một cái gì đó, và Amelia hai tay bịt mắt hét lớn trên sô pha là anh ta phải tắt đèn, rồi cô nhìn thấy Rodrigues ngồi thu mình, lưng dựa vào bức tường phía dưới chân sô pha, bất động.
- Hai anh đó không có người giúp việc, vậy thì ai quét dọn căn phòng? - Ginia hỏi bạn trên đường về nhà.
Amelia nói là Guido quá tin bạn nên đã giao chìa khoá phòng cho Rodrigues.
- Anh Guido vẽ những bức tranh đó hả?
- Nếu tao là ảnh thì tao sợ tên Bồ Đào Nha đó sẽ lén bán hết tranh và còn cho người thuê lại một phần căn phòng nữa đó.
- Mày có bao giờ làm mẫu cho Guido không?
Amelia vừa đi vừa kể cho bạn nghe là cô đã quen Rodrigues như thế nào. Hồi đó, cô đang ngồi mẫu cho một ông họa sĩ. Thỉnh thoảng Rodrigues cũng có xuất hiện, như vừa rồi, anh ta ngồi trong phòng vẽ như ngồi trong quán cà phê; thu mình trong một góc, hết nhìn người mẫu đến nhìn họa sĩ nhưng chẳng bao giờ nói gì. - Anh ta thích thắt cà vạt trắng. Với một cô người mẫu khác mà tao quen, anh ta cũng làm như vậy.
- Nhưng không phải là anh ta cũng vẽ sao?
- Làm gì có con nào tuyệt vọng đến nỗi phải khỏa thân trước mặt thằng đó?
Ginia rất muốn xem lại những bức tranh của Guido, bởi cô biết là chỉ có ban ngày mới nhìn rõ được màu sắc. Nếu cô biết được khi nào không có Rodrigues ở nhà, chắc cô sẽ thu hết can đảm để quay lại xưởng vẽ một mình. Cô tưởng tượng lúc mình đang leo lên, gõ cửa, nhìn thấy Guido mặc chiếc quần lính, và cô sẽ mỉm cười chào anh để che bớt ngượng ngùng. Điều cô thú vị là anh chàng họa sĩ này trông chẳng giống một họa sĩ tí nào. Ginia nhớ là khi anh bắt tay cô với ánh mắt khích lệ, giọng nói của anh trong bóng tối của căn phòng, rồi khuôn mặt của anh. Lúc bật đèn, anh nhìn cô như thể họ là một đôi, nếu không kể đến Rodrigues và Amelia. Nhưng bây giờ không chỉ có Guido, cô còn phải tính chuyện với anh chàng Bồ Đào Nha kia nữa.
Ngày hôm sau ở quán cà phê, cô hỏi Amelia ngày chủ nhật Guido có được về nhà không
- Trước đây thì tao biết - Amelia trả lời - nhưng lâu rồi tao không gặp anh ấy.
- Rodrigues nói là lúc nào muốn, tao có thể đến xưởng vẽ của anh.
- Vậy à... ừm ừm... - Amelia nói.
Tuy vậy nhiều ngày sau họ không còn gặp anh ta ở quán cà phê nữa.
- Mày có muốn đánh cược là anh ta muốn mình đến xưởng vẽ để tìm gặp anh ta không? Nhất là bây giờ đã có sẵn giường để dàn cảnh và chờ đón chúng ta! Tên đó là vậy! - Amelia nói.
- Đừng tưởng bở! Vậy thì cứ chờ đi nhé, ông bạn - Ginia đáp.
Nhưng nghĩ lại, Ginia thấy việc Amelia nằm lên giường rồi tắt đèn khi có người lạ cũng chưa hẳn là hành động ghê gớm gì cho lắm. Cả Guido lẫn Rodrigues, dường như chẳng quan tâm đặc biệt gì. Điều mà cô day dứt là ý nghĩ về những gì mà Amelia có thể đã làm vào thời gian trước, khi căn phòng ấy chỉ có một mình Guido.
- Năm nay anh Guido được bao nhiêu tuổi vậy? - Ginia hỏi.
- Trước đây anh ta bằng tuổi tao.
Nhưng rồi họ không còn gặp Rodrigues nữa. Ginia, một hôm phải đi ra ngoài vì công việc, đi ngang qua con đường mà họ đã đi đêm ấy. Cô nhìn lên cao và thấy cái mặt tiền hình tam giác của xưởng vẽ. Không cần nghĩ ngợi nhiều, cô leo lên các bậc thang - ôi sao mà nó cao thế - nhưng khi lên đến tầng cuối, thấy có nhiều cánh cửa mà cô không biết phải gõ cửa nào. Cô biết Guido không phải là họa sĩ nổi tiếng, bởi chẳng có bảng tên trên cửa, rồi khi bước xuống các bậc thang cô thấy thương thương khi nhớ đến chiếc bóng đèn sáng chói đã thấy trong nhà đêm ấy, đối với một họa sĩ, nghĩ là có thể xem nó như một kẻ giết chết màu sắc.
Khi gặp lại Amelia, cô đã không kể cho bạn nghe về cuộc viếng thăm bất thành đó.
Một ngày, khi hai người nói chuyện, Ginia hỏi bạn tại sao đàn ông lại thích làm họa sĩ.
- Bởi vì có nhiều người mua tranh - Amelia trả lời.
- Nhưng đâu phải ai cũng mua đâu - Ginia nói - Còn đối với các họa sĩ mà không có ai mua tranh của họ thì sao?
- Đó là một sở thích như các sở thích khác thôi - Amelia nói - Tuy vậy họ cũng nghèo lắm.
- Chắc họ vẽ vì nó mang lại cho họ một sự thỏa mãn nào đó. - Ginia nói.
- Chưa chắc đâu! Mày có khi nào may một bộ đồ mà không bao giờ mặc không? Cái tên Rodrigues là khôn nhất, hắn nói hắn là họa sĩ, nhưng chưa từng ai thấy hắn cầm cây cọ trong tay.
Ngay trong ngày hôm đó Rodrigues đến quán cà phê và cặm cụi vẽ gì đó trong một quyển sổ tay.
- Anh đang làm gì vậy? - Amelia vừa hỏi vừa cầm lấy tờ giấy. Ginia cũng tò mò nhìn xem, nhưng cả hai chỉ thấy những đường nét ngoằn ngoèo trông như những phế quản của buồng phổi con người.
- Cái gì vậy? - Amelia hỏi - Đây có phải là một nhánh xà lách không? - Rodrigues không trả lời, cũng không phủ nhận. Họ lật tiếp quyển sổ tay, trên đó có rất nhiều bức vẽ, có cái giống những thân cây, có cái giống những khuôn mặt mà không có mắt, chỉ có những đốm đen rời rạc làm hai cô không hiểu đó là những khuôn mặt hay phong cảnh
- Đây có thể là những vật nhìn thấy trong đêm dưới ánh đèn gas - Amelia nói.
Rodrigues cười to, nhưng Ginia cảm thấy thương hại anh ta hơn là giận dữ.
- Không có cái gì đẹp cả - Amelia tiếp tục - nếu anh mà vẽ chân dung tôi như vậy thì tôi sẽ không thèm chào anh đâu. Rodrigues ngước mắt nhìn cô ta mà không nói gì.
- Một người mẫu đẹp với anh là một sự phí phạm - Amelia nói tiếp - Mà anh tìm người mẫu ở đâu? Ở nơi đó hả?
- Tôi không sử dụng người mẫu - Rodrigues nói. Tôi tôn trọng tờ giấy vẽ.
Ginia nói với anh là cô ta muốn xem lại những bức tranh của Guido. Rodrigues bỏ quyển sổ tay vào túi và nói:
- Xin tuân lệnh!
Họ hẹn nhau để cùng đi đến xưởng vẽ vào ngày chủ nhật tới, Ginia đã phải bỏ một phần thánh lễ Misa vì sợ đến trễ. Đã đồng ý gặp nhau ở cổng ra vào nhưng đến đó mà Ginia chẳng thấy ai nên leo lên một mình. Lại một lần nữa cô đứng do dự trước bốn cánh cửa ngoài hành lang, không biết vào cửa nào nên cô lại leo xuống. Xuống đến nửa thang chợt nghĩ sao mình ngu thế, cô lại đi ngược lên rồi đứng áp tai vào cánh cửa gần cầu thang để nghe. Vừa lúc đó từ một khung cửa khác có một người đàn bà đầu tóc bù xù bước ra, bà ta mặc bộ đồ thường, tay cầm xô nước. Giật mình, Ginia đứng thẳng người lên và hỏi bà nhà ông họa sĩ. Người đàn bà chẳng nhìn cô và cũng chẳng thèm trả lời, cứ cắm đầu đi thẳng. Ginia đỏ mặt và run lên, cô nín thở đứng chờ cho yên tĩnh một lát rồi cắm đầu chạy vù xuống cầu thang.
Ở cổng chính, thỉnh thoảng có người ra vào, khi đi ngang ai cũng đều liếc nhìn cô. Ginia bắt đầu tuyệt vọng, cô đi qua đi lại, đã thế từ phía bên kia đường còn có tay thanh niên làm ở cửa hàng thịt đứng ựa lưng vào khung cửa chăm chăm nhìn cô với ý đồ chẳng lấy gì tốt đẹp. Cô muốn hỏi thăm người gác dan nhà ông họa sĩ, nhưng rồi cô nghĩ tốt hơn hết là đợi Amelia. Đã gần giữa trưa rồi.
Điều tệ nhất là buổi xế hôm đó cô cũng không có hẹn với Amelia nên phải ở nhà một mình. “Tất cả đều hỏng bét. Mình chả làm được tích sự gì”, cô nghĩ. May là lúc đó Rodrigues chợt xuất hiện, anh ta nhìn cô rồi ra dấu.
- Amelia đang ở trên phòng - anh ta nói tỉnh bơ - Cô ta bảo em lên đi.
Ginia leo lên cầu thang với Rodrigues mà chẳng nói lời nào. Cánh cửa chính là cái cuối cùng, nơi cô đã đứng áp tai mà chẳng nghe gì bên trong. Amelia đang ngồi trên sô pha, hút thuốc như thể đang ngồi ở quán cà phê.
- Tại sao mày không leo lên? - Cô ta hỏi, bình tĩnh. Ginia nói “mày thật ngốc” nhưng cả cô ta lẫn Rodrigues đều cho rằng cô phải leo lên, nên cô không thể cãi họ được. Cô cũng không thể nói to lên là mình đã đứng áp tai lắng nghe ở cửa, vì như vậy tình cảnh sẽ còn xấu hơn. Nhưng chỉ cần nhìn sự bình tĩnh của hai người đó thì cô đã hiểu là cái ghế sô pha kia biết rất rõ chuyện gì vừa xảy ra. “Bọn họ tưởng mình ngốc chắc”, Ginia nghĩ và cô nhìn xem tóc của Amelia có bị rối không và cố tìm hiểu đôi mắt của chàng kia đang tiết lộ điều gì.
Cái mũ có mạng che của Amelia được vất lên trên bàn và Rodrigues đang đứng tựa lưng vào thành cửa sổ, cô đăm đăm nhìn anh ta với vẻ giễu cợt.
- Biết đâu Ginia rất hợp với chiếc mũ có mạng che này - Bỗng dưng Amelia nói vậy.
Ginia làm bộ nhăn mặt nhưng cô không dời chỗ mà bắt đầu nhìn những bức tranh trên đầu Amelia. Nhưng những bức tranh màu kia không còn làm cô quan tâm nữa. Cô nhíu mũi vì trong cái lạnh, cô còn nghe một mùi khó chịu từ mùi dầu thơm của Amelia. Cô không thể nào nhớ lại được cái mùi trong phòng hôm đó.
Thế rồi cô vừa bước trong phòng vừa nhìn những bức tranh trên tường. Cô chăm chú nhìn một bức phong cảnh hay một đĩa trái cây; cô đứng lại; cô quyết định không rời mắt; chẳng ai nói chuyện. Có một vài bức chân dung phụ nữ, nhưng cô không quen những khuôn mặt đó. Cô đến cuối phòng và đứng trước chiếc màn che, vải dày và nặng, phủ kín bức tường. Cô nhớ là đã thấy Guido lấy những chiếc ly từ phía sau bức màn đó; và cô hỏi nhỏ “Tôi có thể vào không” nhưng hai người kia không nghe bởi họ đang nói chuyện, thế là Ginia vén chiếc màn để nhìn vào trong, nhưng cô chẳng thấy gì ngoài một chiếc giường chưa dọn dẹp và một căn phòng nhỏ có một bồn rửa mặt. Trong đó cũng có mùi của Amelia và Ginia chợt nghĩ rằng thật tuyệt vời nếu mình được nằm ngủ trong cái góc nhỏ đó.