TRƯA HÔM SAU, Amelia đến tìm Ginia ở nhà, nhưng lúc đó có Severino cùng ăn cơm nên hai người chỉ nói chuyện mưa nắng. Mãi đến khi bước ra đường Amelia mới nói là sáng đó cô có gặp một nữ họa sĩ. Bà này đang mời cô làm việc: Này, tại sao mày không cùng làm với tao? Con mẹ ngốc đó muốn vẽ một bức tranh có hai người đàn bà đang ôm nhau và như thế chúng mình có thể cùng làm mẫu
- Tại sao bà ấy không đứng trước gương và tự vẽ mình? - Ginia hỏi.
Amelia cười:
- Mày muốn thấy bà ta ở truồng đứng trước gương và tự vẽ?
Ginia trả lời là cô không thể bỏ tiệm may lúc nào cũng được.
- Nhưng bà ta có trả tiền mà? - Amelia nói - Vẽ một bức tranh như vậy cần nhiều thời gian lắm. Mà nếu mày không cùng làm thì chưa chắc bà ta đã nhận tao.
- Chỉ một mình mày làm thì không được hả?
- Cần có hai người đàn bà đang vật lộn, mày hiểu chứ? Cần phải có hai người. Một bức tranh khổ rộng. Chỉ cần hai đứa mình đứng ôm nhau như đang khiêu vũ vậy.
- Nhưng tao không muốn làm mẫu - Ginia nói.
- Mà mày sợ cái gì cơ chứ? Bà ta cũng là đàn bà như bọn mình thôi.
- Tao không muốn!
Họ tranh cãi cho tới trạm xe điện và Amelia bắt đầu hỏi cô tưởng có cái gì dưới lớp quần áo kia mà phải giữ như vật thánh vậy. Cô nói với giọng giận dữ, không thèm nhìn bạn nữa. Ginia không trả lời. Nhưng khi Amelia nói là với lão râu sao cô lại chịu khỏa thân, cô cười vào mặt bạn.
Họ chia tay nhau thật căng thẳng. Ginia hiểu là Amelia sẽ không dễ bỏ qua cho mình. Mới đầu Ginia chỉ nhún vai, nhưng sau đó cô lại sợ là Amelia sẽ chọc quê mình với Guido và Rodrigues chưa biết chắc là Guido có cười mình không. “Với anh ấy mình sẵn sàng làm mẫu”, cô nghĩ. Nhưng cô cũng biết là Amelia có thân hình đẹp hơn mình và dĩ nhiên là các họa sĩ sẽ thích cô ta. Thân hình của Amelia nẩy nở hơn.
Cô đi đến xưởng vẽ, để có thể đi trước Amelia một bước. Vào giờ đó Guido nói với cô là anh thường có mặt. Nhưng cửa đóng. Cô bỗng nghĩ có thể là anh đang ngồi với hai người kia ở quán cà phê. Đến trước quán, nhìn qua cửa kính, cô chỉ thấy Amelia ngồi một mình, tay chống cằm hút thuốc. “Tội nghiệp!”, cô nghĩ thế rồi trở về nhà.
Sau bữa cơm tối, đứng dưới đường nhìn thấy đèn trong xưởng vẽ chiếu sáng, cô vui mừng chạy lên, nhưng không có Guido. Rodrigues mở cửa và mời cô vào, anh nói xin lỗi vì đang đói bụng nên cứ tiếp tục ăn. Anh đứng tựa vào bàn và ăn xúc xích đặt trên tấm giấy dầu, dưới thứ ánh sáng buồn thảm của lần đầu cô đã đến đây. Cô thấy anh ăn như một đứa bé háu đói, cắn lớn, ngoạm vào bánh mì và nếu không thấy màu da đen sạm trên mặt và đôi mắt nhắm híp có thể Ginia đã nói đùa. Anh hỏi có muốn ăn một chút gì không nhưng cô chỉ hỏi anh về Guido.
- Khi không có ở đây, nghĩa là nó bị cắm trại. Phải ở trong trại lính - Rodrigues đáp.
“Nếu vậy mình nên đi về”, Ginia nghĩ thế nhưng không dám nói ra vì Rodrigues đang nhìn cô đăm đăm với ánh mắt khác thường và anh sẽ hiểu là chỉ vì Guido mà cô đã đến đây. Cô tần ngần nhìn căn phòng và thấy với thứ ánh sáng trần trụi đó trông nó thật nghèo túng, giấy và tàn thuốc vứt bừa bãi trên sàn. Cô hỏi Rodrigues có đang đợi ai không.
- Có - Rodrigues ngừng nhai và đáp. Ginia cũng chưa thể đi về. - Cô hỏi anh có gặp Amelia không.
- Mà các cô không có chuyện gì khác để làm sao mà người này cứ chạy theo người kia - Rodrigues nói - Tại sao, vì cả hai đều là đàn bà hả?
- Thì đã sao? - Ginia hỏi.
- Tại sao Rodrigues lên giọng - Tự các cô phải biết tại sao chứ! Trực giác thôi. Giữa đàn bà với nhau họ cũng làm những chuyện như thế, đúng không?
Ginia giật nảy người, một lát sau cô mới hỏi:
- Mà có thực là Amelia đã đi tìm tôi không?
- Còn hơn thế nữa. Nó thèm muốn em.
Bức màn ở cuối phòng hé mở và Amelia từ bên trong bước ra. Cô xăng xái tiến về phía trước còn Rodrigues thì cắn một miếng bánh mì thật lớn rồi đi quanh bàn, như hai người đang chơi trò đuổi bắt. Amelia đầu không đội mũ, mặt cau có như đang giận dữ, cô đứng giữa phòng rồi đột ngột cười lớn. Tiếng cười nghe rất chói tai. Cô nói:
- Tụi tao không biết là mày đến.
- Mà hai người đang ăn tối hả? - Ginia cố bình tĩnh hỏi.
Rodrigues đáp:
- Một bữa ăn tối rất thân mật. Nhưng nếu cả ba cùng ăn thì có lẽ còn thân mật hơn.
- Mày đến tìm Guido hả? - Amelia hỏi.
- Tao chỉ đến một lát thôi, con Rosa đang đợi tao ở dưới. Ôi, mà trễ rồi!
Amelia nói lớn:
- Đứng lại đi, con ngốc!
Nhưng Ginia nói: - Tao không ngốc như mày tưởng đâu - và cô ù chạy xuống cầu thang.
Cô tưởng chỉ một mình khi chạy qua khúc quanh, nhưng cô nghe bước chân dồn dập sau lưng. Đó là Amelia, đầu trần, không đội mũ: “Tại sao mày chạy? Mày không tin những gì mà Rodrigues vừa nói chứ?” Ginia vẫn không ngừng chạy: - “Mày hãy để tao yên.”
Mấy ngày đã trôi qua mà trái tim trong lồng ngực của Ginia vẫn còn đập như muốn nhảy ra ngoài. Mỗi khi nghĩ đến hai người đó trong xưởng vẽ, cô nắm chặt tay lại như một nắm đấm. Cô không dám nghĩ đến Guido và cô cũng không biết làm thế nào để gặp lại anh. Cô tin là mình đã mất luôn anh.
“Mình đúng là một con ngốc.” Cuối cùng Ginia nghĩ: “Tại sao cứ phải trốn chạy hoài thế? Mình chưa biết cách sống một mình, nếu họ muốn thì họ phải đến tìm mình chứ”.
Từ ngày ấy cô bình tĩnh hơn, tuy vẫn còn nghĩ đến Guido nhưng cảm xúc không còn mãnh liệt như lúc trước. Cô quan tâm và chăm sóc Severino nhiều hơn. Cô thấy anh thật hiền, khi có ai tranh luận, anh chỉ cúi nhìn xuống đất và ít khi nói là ai có lý: anh thích im lặng. Dĩ nhiên anh không phải là một người đần độn. Còn cô, đến lúc này cô chỉ xử sự y hệt như con Rosa. Dĩ nhiên là mọi người cũng đã đối xử với cô như đã từng làm với Rosa.
Cô không đi tìm ai ở rạp ciné hay ở phòng nhảy nữa. Cô thích đi dạo một mình trên đường và thỉnh thoảng xuống phố. Bấy giờ là tháng mười một, trời hơi lạnh, có những buổi tối cô phải đáp xe điện, để xuống dãy hàng hiên, quanh quẩn một lát rồi về nhà. Cô luôn hy vọng là sẽ gặp Guido và chú ý nhìn tất cả những người lính trên đường. Có một lần quá tò mò, cô đánh liều đến quán cà phê mà Amelia thường ngồi, nhưng chỉ nhìn thấy nhiều người khác còn cô ấy thì không.
Ngày tháng trôi qua chậm rãi. Cái lạnh đã giúp cô dễ dàng sống khép kín trong nhà và trong sự buồn chán. Ginia nghĩ là một mùa hè tươi đẹp như vừa rồi cô sẽ không bao giờ còn được sống nữa. “Mình như một người khác, cô nghĩ, và khó có thể tin là mình đã điên như vậy. May nhờ có phép lạ nên mình được thoát.” Thật khó tưởng tượng là trong năm tới một mùa hè nữa sẽ trở lại. Cô đã trông thấy những con đường, trong những chiều, một mình với đôi mắt đỏ, từ nhà đến chỗ làm rồi từ chỗ làm về nhà, trong không khí ấm áp, như một cô gái ba mươi tuổi. Điều tệ hại nhất chính là cái thú ngày xưa nằm ngủ thêm nửa giờ trong bóng tối, cô không còn thích nữa. Ngay cả lúc nấu ăn cô vẫn nghĩ đến tiệm may và luôn dư thừa thì giờ để nhìn ngó mông lung.
Ginia nhận ra mình đã sống như thế không quá 15 ngày. Cô luôn hy vọng khi bước ra tiệm may sẽ bắt gặp một điều gì mới mẻ trước cổng, và nếu chẳng có ai đứng đó đợi mình, cô cảm thấy như mình đã đánh mất một ngày. Rồi ngày hôm sau, hôm sau nữa, và cô cứ tiếp tục đợi chờ một điều gì không bao giờ đến. “Mình chưa đến tuổi 17”, - cô nghĩ, “mình còn thời gian mà”. Nhưng cô không hiểu tại sao Amelia, từ hôm đầu trần không mũ chạy theo mình, lại không xuất hiện nữa. Có lẽ nó sợ mình sẽ kể chuyện xảy ra hôm đó cho người khác biết.
Một buổi chiều bà Bice nói với cô là có ai gọi điện. “Một người đàn bà có cái giọng như đàn ông” - bà nói. Người đó là Amelia.
- Nghe đây Ginia, mày nói với bà chủ là Severino đang bị bệnh rồi xin phép để đến chỗ tụi tao đi. Có anh Guido nữa. Mình ăn tối với nhau.
- Còn Severino thì sao?
- Thì chạy vội về nhà nấu gì cho hắn ăn rồi đến đây ngay đi. Tụi tao đợi!
Ginia vâng lời, chạy về nhà và nói với Severino là mình đi ăn tối với Amelia. Cô chải tóc và bước ra ngoài lúc trời đang đổ mưa. “Giọng nói của Amelia như người bị lao phổi, cô nghĩ, thật tội nghiệp”.
Cô đã quyết định, nếu không có Guido thì cô sẽ bỏ về. Trong bóng tối cô nhìn thấy Amelia đang đốt chiếc lò sưởi chạy dầu.
- Anh Guido đâu? - Cô hỏi
Amelia đứng lên, đưa lưng bàn tay lên lau trán và chỉ cái màn. Từ sau màn cô thấy Guido ló đầu ra và nói “chào em”. Ginia mỉm cười đáp lại. Trên bàn ngổn ngang những thức ăn và đĩa chén bằng giấy. Trên trần nhà xuất hiện một vùng sáng hình tròn, phản chiếu chiếc lò sưởi.
- Mở đèn lên - Guido nói.
- Không, như vậy đẹp hơn. Mình đừng bật đèn! - Amelia nói.
Nhưng căn phòng không đủ ấm, họ phải mặc áo choàng ngoài. Ginia bước đến bồn rửa mặt, cô mở hé chiếc màn và hỏi lớn:
- Mà tối nay có lễ gì vậy?
- Nếu em muốn, thì đó là dạ hội của em - Guido vừa lau tay vừa nhẹ nhàng nói với cô - Sao mấy ngày trước anh không thấy em đến?
- Có chứ, em có đến mà không gặp anh - Cô lí nhí trả lời.
- Tối nay mình xem nhau là anh em nhé! - Guido nói.
- Bấy lâu nay anh bị cắm trại hả? - Ginia hỏi.
- Em mới là người bị cắm trại - Guido vừa đáp vừa vuốt lên mái tóc cô.
Ngay lúc đó đèn từ phía sau lưng bật sáng. Ginia buông chiếc màn, nhìn chăm chăm vào bức tranh có vẽ trái hồng đào.
Trước khi ăn họ chờ cho căn phòng ấm lên, đi qua đi lại trong nhà, hai tay đút vào túi áo choàng như đang ở quán cà phê. Rodrigues rót rượu vang vào ly và rót thêm vào ba chiếc ly khác nữa. - Kho bắt đầu đã, Amelia nói. Nhưng Rodrigues nói, bắt đầu ăn là vừa. Họ dời bàn ăn vào cạnh sô pha, kéo thật nhẹ, để khỏi làm đổ rượu. Ginia ngồi xuống sô pha bên cạnh Amelia.
Trên bàn ăn có xúc xích, trái cây, hai bình nước lọc và rượu vang. Ginia tự hỏi không biết đây có phải là những buổi lễ mà trước đây Amelia đã từng trải qua cùng Guido hay không. Sau khi uống một ly cô hỏi bạn làm hai người bật cười, rồi họ bắt đầu kể tất cả những chuyện vui mà họ đã làm sau bức màn đó. Ginia nghe và ganh tức, cô cảm thấy như mình vì sinh sau đẻ muộn vài năm nên bị xem như một con ngốc. Cô cũng hiểu là với các họa sĩ cô cần phải cười giỡn bởi vì họ sống một đời sống khác với những người bình thường, chẳng hạn như Rodrigues không vẽ vời gì nên anh ta ngồi yên lặng hay tự nhiên ăn, và nếu có nói gì thì chỉ để chọc quê mọi người. Anh nhìn cô chăm chăm, ánh mắt tinh ranh và giận dữ vì Guido đang đùa giỡn với Amelia, bỏ lại Ginia là người có ác cảm với anh.
*
- Không được đâu! - cô nói - Các người đang kể về những việc lúc chưa có tôi.
- Nhưng tối nay mày có mặt ở đây mà! - Amelia nói - Cứ vui đi!
Bỗng dưng Ginia có một ước muốn, một ước muốn mãnh liệt để có thể ở một mình với Guido. Thế nhưng cô cũng hiểu là mình chỉ can đảm khi có Amelia ngồi bên cạnh. Nếu không có bạn, có thể cô đã bỏ chạy. “Mình chưa học được cái quái gì hết”, cô nghĩ, “tuy vậy mình cũng không nên xúc động thái quá”.
Những người kia châm thuốc. Họ đưa cho cô một điếu. Ginia không muốn nhưng Guido đã đến ngồi bên cạnh cô, anh châm thuốc và bảo cô bập nhưng đừng hít vào. Lúc đó hai người kia như đang vật lộn trên một góc sô pha.
Thế là Ginia đứng lên, cô hất nhẹ cánh tay Guido, đặt điếu thuốc xuống rồi đi qua căn phòng mà không nói lời nào. Cô vén chiếc màn, bước vào rồi đứng yên trong bóng tối. Sau lưng cô có những tiếng nói nghe giống như tiếng rù rì từ xa. Cô gọi thầm - Guido - rồi không quay nhìn về phía sau, cô đặt mình trên giường và nằm úp