Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Từ đồn công an đi ra thì trời cũng tối, hai chúng tôi cũng đỡ nhau đi về ngôi nhà đơn sơ của hắn.

“cậu chờ chút, tôi giúp cậu lấy đôi dép.” Lý Tam Hỉ lấy ra một đôi mới tinh, vừa nhìn liền biết không phải mua cho chính mình.

Tôi nhìn chằm chằm hắn, hắn thấy kỳ quái hỏi tôi: “sao không mang vào?”

“đôi này là mua cho tôi hay Tiểu Dịch?”

“hai người các cậu ai cũng được, tôi mang thì hơi nhỏ, hai người thì vừa…”

“không mang,!!” tôi đá văng đôi dép ra, hắn nhìn tôi, nói cũng chưa nói, im lặng lượm về đặt dưới chân mang vào cho tôi.

Trong lòng tôi có chút không dễ chịu, Lý Tam Hỉ đứng lên nói: “lần trước cậu tới nhà tôi thấy cậu vẫn đi tìm dép, vốn chỗ tôi như thế cũng chẳng cần cởi nhưng thấy có thói quen thế rồi nên mới mua cho cậu một đôi, tôi nghĩ nếu cậu không mang thì tôi cho Tiểu Dịch.”

“tôi không dùng hắn cũng không thể cho hắn!!” tôi bướng bỉnh hẳn lên.

“Thật lãng phí a, mua nhưng không dùng.” Lý Tam Hỉ không nhìn ra tôi không cao hứng, còn hung hăng nói. Đầu gỗ!!

Tôi khập khễnh vào phòng, Lý Tam Hỉ lấy ra thuốc vừa nãy ở trên đường mua, xát xát miếng bông chuẩn bị sát trùng. Hắn nhẹ nhàng đỏ thuốc trên mặt tôi, tôi nhìn mặt hắn, mũi là mũi, mắt vẫn là mắt. làm sao bây giờ thấy đẹp hơn trước lau ở miếng bông trên chuẩn bị giúp tôi sát. Hắn nhẹ nhàng hướng về trên mặt tôi đồ, tôi hướng mặt của hắn xem, rõ ràng mũi vẫn là mũi, mắt vẫn là mắt. nhưng so với sáu năm trước đã đẹp nhất nhiều? lẽ nào sáu năm đã thay đổi thế này? Suy nghĩ một chút hình dáng trước đay lúc hắn 200 cân, tất cả đều xoắn vào nhau đều nhìn không rõ, xem ra đùng gầy sẽ đẹp hơn.

“Cậu nhìn cái gì chứ? Đã sớm thoa xong!” Lý Tam Hỉ nói làm tôi giât cả mình, vội vào phục hồi tinh thần lại.

“Cậu quản tôi nhìn gì chứ? Tôi thích!” Tôi đem chân khoát bàn, khiêu khích mà nhìn hắn.

Lý Tam Hỉ một điểm tức giận cũng không có, nhìn tôi rồi cười, bộ dáng rất đáng ăn đòn.

“tôi hôm nay cậu ngủ trên dường, tôi ngủ sopha, tôi đi thu dọn một chút.” Lý Tam Hỉ đứng dậy muốn vào nhà.

“Đợi lát nữa dọn dẹp cũng không muộn, tôi muốn cùng cậu nói chuyện một chút.” Tôi kéo đôi bàn tay to lớn của hắn lại thấy hình như hắn khẽ run, mặt có chút đỏ!! Này, nghĩ gì thế?

“này, hộp cơm tôi làm mất rồi!!” hào quang trong mắt của Lý Tam Hỉ ảm đảm trở lại, trong lòng tôi có chút cười trên nỗi đau khổ của người khác.

“không mất, cậu không phải vứt ngoài siêu thị sao, tôi nhặt đươc!!” giọng hắn hơi có chút khổ sở, lòng tôi cũng chẳng dễ chịu lên.

“Không phải tôi vứt, là tôi để quên ở nơi đó .” Tôi có chút xấu hổ.

“Không sao, ngược lại tôi cũng lấy được về , nhà tôi chỉ có một cái như thế.”

“Ngày hôm nay người kia là bạn gái cậu sao?” Lý Tam Hỉ hướng tôi hỏi, xem ra cậu ta vẫn để ý.

“Đúng đấy! Mới vừa kết giao, xinh đẹp không?” Tôi cười hướng hắn hỏi, khuôn mặt hắn có chút vặn vẹo, nhưng vẫn gật đầu một cái.

“Rất tốt, tôi cảm thấy cậu ccũng có thể tìm được một người con gái tốt, cậu điều tốt như vậy!!/”

“Đừng ** nói nữa! Tôi không muốn nghe.” Tôi sượt một cái đứng lên, bởi dùng sức quá lớn nên khóe miệng bắt đầu chảy máu .

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lý Tam Hỉ có chút hoang mang, vội vã từ bên cạnh lấy ra khăn tay giúp tôi lau miệng, tôi hất tay hắn ra, tiếp tục lớn tiếng mắng: “Lý Tam Hỉ , cậu còn là một đàn ông không? Thừa nhận một hồi cậu sẽ chết sao?” Tôi căm tức hắn, chỗ bị thương càng lúc càng rách ra, Lý Tam Hỉ đứng ở nơi đó không nhúc nhích, đưa tay ra rồi thu về, thống khổ nhìn tôi.

“Ngày hôm nay tôi sẽ không ở đây, miễn cho cậu ở đây trêu chọc, tạm biệt.”

Tôi kéo đôi chân 1 mét sáu, 1 mét bảy đi về phía trước, đang lúc này, Lý Tam Hỉ từ phía sau ôm lấy, tôi lập tức cương cứng tại chỗ. Cũng không giãy dụa, bởi vì tôi vốn không có ý định đi.

“Tử Hàm, cậu đem sự tình nghĩ tới quá đơn giản, nếu là như vậy, tôi đã sớm ở cùng với cậu . Nhưng cậu có nghĩ tới cha cậu mẹ cậu sao? Cậu nghĩ tới chuyện sinh hoạt của chúng ta sao? cậu có thể chỉ là nhất thời xúc động, nhưng tôi không thể làm lỡ cậu!! chờ ngày đó cậu hối hận thì cũng đã muộn, đến lúc ấy người chịu thiệt cũng chỉ có cậu. tôi không có người thân, ai cũng không để ý đến tôi sẽ ra sao, nhưng cậu không giống tôi, cậu có gia đình,lẽ nào cậu nhẫn tâm nhìn hàng xóm chỉ trích họ, để họ không thể nhấc đầu lên sao?”

Tôi không nói gì nữa, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, giờ khắc này tôi thấy thật oan ức, tại sao? Chẳng lẽ có cha mẹ ngay cả quyền yêu đều không có sao? Tôi không thích nữ, từ sơ trung tôi đã biết, đến hiện tại tôi ngay cả một chút tình yêu cũng chưa nói qua, tư vị tình yêu cũng chưa được nếm trải, tôi có thể không oan ức sao?

Lý Tam Hỉ kéo tôi lại, thấy nước mắt từ trên mặt chảy xuống, tôi cảm giác bên người lạnh lẽo, trống vắng.

“Cậu muốn đi thì đi đi, tôi không giữ cậu , ở đây lại làm cậu tổn thương.” Lý Tam Hỉ từ từ nói, cả người ngồi ở trên ghế có vẻ tiều tụy, vết thương trên mặt vẫn không xử lý, huyết đã đông trên mặt.

“tôi bôi thuốc cho cậu, chuyện vừa rồi xem như chưa nói qua.” Tôi cầm thuốc mỡ, đúng lúc này điện thoại mẹ gọi tới.

“Ngải Tử Hàm, con được lắm, mang Tiểu Ảnh Tử ra ngoài chơi lại quăng người ta ở đường cái, con bé không biết đàng về nên gọi mẹ tới, con giờ đang ở đâu!!”

Tôi vừa nhìn đồng hồ. Má ơi, 9 giờ , đúng rồi, còn có Tiểu Ảnh Tử, tôi làm sao lại quên a! Lần này xong, nghiệp chướng nặng nề .

“mẹ hỏi con đấy! giờ ở chỗ nào? Cậu đứa nhỏ này làm sao cũng không khiến người khác bớt lo a?”

“con… Mẹ, con đã xảy ra một chút việc, tạm thời không thể quay về, ngày mai tôi nhất định sẽ tìm Tiểu Ảnh Tử xin lỗi, mẹ đừng lo lắng, có chuyện gì mai con cùng mẹ nói.”

“Ngày mai con nhất định phải trở lại, ở bên ngoài chú ý an toàn! Tiểu tử thúi…”

Tôi để điện thoại xuống nhìn Lý Tam Hỉ le lưỡi một cái, Lý Tam Hỉ thân thiết hỏi: “Có phải là bạn gái cậu sốt ruột ?”

“Kỳ thực Tiểu Ảnh Tử không phải bạn gái của tôi, quên đi, ngày hôm nay không nói những việc này , tôi thật phiền, trước tiên bôi thuốc cho cậu đi!” Tôi cầm lấy thuốc mỡ, trong lòng thật phức tạp, tôi xác thực có chút quá đáng , ngày mai nhất định phải thành tâm nói lời xin lỗi. Tôi vừa mới đặt tay trên mặt thì Lý Tam Hỉ đã hút hơi khí lạnh.

“Có phải là tôi quá nặng tay?” Tôi hướng về hắn hỏi, Lý Tam Hỉ lắc lắc đầu, lúc sau hắn đến động cũng không động.

Buổi tối tôi ngủ ở trên giường như ngủ trên ghế salông, lăn qua lộn lại ngủ không được trong lòng lại phiền muộn, luôn cảm thấy có nhiều chuyện thực không rõ, tỷ như ngày hôm nay tại sao vô duyên vô cớ chịu đòn, phải làm sao để nói về vấn đề tình yêu với đồng tính, cha mẹ biết sẽ như thế nào.. chuyện này cứ quanh quẩn trong lòng tôi, càng lúc càng loạn. Hình như Lý Tam Hỉ cũng không ngủ, vậy chắc tâm tình hắn không tốt!! nhìn mặt trăng tròn vo bên ngoài, tôi thở dài một hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui