Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ

Cuối cùng vẫn không thể chống đỡ, dù cho cơ thể vẫn bị hắn đè lên nhưng rồi quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. sáng hôm sau cảm nhận được một cơn chấn động, tôi dừng sức mở mắt nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hổ thẹn của Lý Tam Hỉ, tôi vô lực nở nụ cười biểu thị không sao xin hãy cho tôi ngủ tiếp.

Chờ khi tôi nhắm mắt lại, Lý Tam Hỉ bắt đầu ở bên cạnh liên miên cằn nhằn, bản thân cũng lười đi nghe, hôm nay thật sự là quá buồn ngủ.

đến khi triệt để tỉnh lại, Lý Tam Hỉ vẫn ngồi ở trên giường, cầm trong tay chiếc quần ngủ, con mắt đỏ ngầu.

“A!” Thừa dịp tôi không phòng bị, Lý Tam Hỉ đột nhiên ôm lấy tôi, không nói câu nào, không ngừng mà ** phía sau lưng tôi, chẳng khác gì hống đứa nhỏ.

“Không phải, anh hai à, cậu làm sao vậy?” Tôi hỏi.

Lý Tam Hỉ dừng một chút, âm thanh khàn khàn nói: “Có phải là đặc biệt đau?”

“Đặc biệt đau gì a?” Tôi không hiểu hỏi.


Lý Tam Hỉ buông ra, nhìn vào mắt tôi, ánh mắt nhu tình như nước mang theo một tia áy náy. Hắn nắm quần ngủ đưa tới trước mắt của tôi.

“Cậu không cần giấu giếm nữa , tôi đều nhìn thấy, tối hôm qua tôi uống nhiều, nhất thời không khống chế được, tôi không nghĩ tới chính mình như thế… Như thế dã man, dĩ nhiên đem cậu tổn thương.” Lý Tam Hỉ nói xong thở dài một hơi, tay cầm đều run rẩy.

Hắn, hắn? Hắn sẽ không cho máu này là của tôi chứ? Trời ạ!!thậm chí có thẻ chữa lợn lành thành lợn què, cũng chẳng cần phí lực mà trở thành người bị hại, quần ngủ ơi quần ngủ, tôi yêu cậu!! đương nhiên phải cảm tạ cái mũi của Lý Tam Hỉ, nếu không nhờ tài nguyên của nó làm sao có hiểu lầm này đây!! Lý Tam Hỉ, bảo tôi sao có thể không yêu cậu đây!!

“Là rất đau, sau đó thì ngất đi, cái gì cũng không biết , ha ha…” Tôi cười cười nhìn Lý Tam Hỉ, biểu hiện ra một mặt miễn cưỡng vui cười hàm xúc.

Lý Tam Hỉ mặt đăm đăm, càng nhìn càng khó coi, hắn yên lặng đi xuống dường để mình tôi ngồi một mình suy nghĩ lung tung.

“nằm xuống, tôi… giúp cậu bôi thuốc! Không bôi sẽ rất khó chịu.” Lý Tam Hỉ tiến tới định lật người tôi xuống.

“Không cần, không cần, được rồi, cái nơi đó nghiêm trọng cũng chỉ bị trĩ mà thôi, không có gì đừng quan tâm.” Tôi dùng sức giãy dụa, tuyệt đối không được, vạn nhất bị phát hiện thì thật thảm.

“Không được, không bôi thuốc sẽ không tốt, lần thứ nhất rất quan trọng, nếu không cẩn thận sẽ bị cảm, thuốc này có tác dụng sát trùng.” Lý Tam Hỉ tận tinhg khuyên bảo.

Hắn làm sao biết rõ ràng như thế? không lẽ đã mua trước cho tôi?. đang suy nghĩ miên man thì Tam Hỉ đã xoay người tôi lại.

“Không được, tuyệt đối không được! Không thể bôi!” Tôi gào thét mà nói, Lý Tam Hỉ ấn ấn không nhúc nhích.

“Tại sao không được? Cậu là ghét tôi phải không?”

“Không có không có… chỉ xấu hổ mà thôi.” Tôi hoảng loạn giải thích .


“Không sao, ngược lại ngày hôm qua cũng nhìn qua rồi có gì ngại chứ . Cậu ngồi yên đừng nhúc nhích!” Lý Tam Hỉ bắt đầu hất chăn.

Tôi vô lực giãy dụa, cuối cùng thân thể mát lạnh, chăn bị kéo xuống chỉ chừa góc cuối cùng, tôi dùng sức trốn vào góc dường thì bị Lý Tam Hỉ kéo lại.

“Cậu đến cùng xảy ra chuyện gì? nghiêm trọng như thế mà bôi thuốc cũng không muốn! Nhiễm trùng làm sao bây giờ?” Lý Tam Hỉ có chút tức giận, đầy mặt cố chấp nhưng tôi không chút nào hưng phấn.

“Cậu đến cùng có quay lại hay không?” Lý Tam Hỉ nhìn tôi, lửa giận trong mắt thiêu đốt, có thể thấy được cái bóng rồ của hắn mấy năm trước, cả người tôi bắt đầu đóng băng.

“cậu đi ra, tự tôi bôi được rồi.” Tôi khẩn cầu mà nhìn hắn.

“Vậy cũng được, tôi nhìn cậu, cậu bôi!” vẻ mặt Lý Tam Hỉ nhu hòa vài phần.

Tôi cầm lấy thuốc mỡ tỉ mỉ mà nhìn, nếu như không bệnh bôi lên có xấu hay không? Đúng lúc này Lý Tam Hỉ đoạt lấy thuốc, kéo quần lót tôi xuống., “Tôi liền biết cậu sẽ không chăm sóc tốt, cứ đem chuyện của bản thân thành trò đùa, ngày hôm nay cậu không muốn bôi cũng phải bôi.” Lý Tam Hỉ đưa tay vào quần, tôi cảm giác một trận cả kinh, oa oa khóc lớn.

“Cậu chỉ biết oán giận tôi, cậu ngang ngược, sớm biết xui xẻo như thế thì tôi sẽ không tới để mặc người xâu xé a!!” Tôi khóc rất thê lương, một bên khóc một bên dùng đôi mắt đen máy mà nhìn Lý Tam Hỉ .


“Xin lỗi, Tử Hàm, thật sự xin lỗi, tôi biết đây là tôi không đúng, nhưng tôi đau lòng, tôi sợ cậu không xức thuốc sẽ nghiêm trọng, đến thời điểm khó chịu vẫn là tôi.” Lý Tam Hỉ lập tức mềm nhũn,vội vàng khuyên bảo.

Tôi ngừng khóc, nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên nghe được Lý Tam Hỉ nói phiến tình như thế, hắn giờ đã có thể đảm đương việc lớn, là một người đàn ông có trách nhiệm.

“Ngoan! Một chút, sẽ không đau.” Lý Tam Hỉ muốn tách hai chân để xem vết thương, tôi dùng sức kẹp chặt, hắn vỗ vỗ muốn tôi thả lỏng.

Dù có cảm động thế nào đi nữa cũng không thể, tôi nhanh chân nghiêng người nằm lại,hù…may thành công, hắn giờ muốn lật cũng phải mất một khoảng thời gian, đên lúc đó không chừng có thể thuyết phục được hắn.

Quay qua nhìn Lý Tam Hỉ, thấy ánh mắt hắn có chút không đúng. Xảy ra chuyện gì? a!! che mặt sau mà quên mặt trước, tôi vội vàng đem quần lót kéo lung tung một hồi, mặt đều nóng đến phát sốt.

Lý Tam Hỉ càng không dễ chịu, hắn đem thuốc bỏ vào tay tôi, có chút khó chịu nói: “Cậu nếu muốn tự làm thì tự làm đi!! tôi ra ngoài trước!!” hắn nói xong gần như chạy ra ngoài. Tôi thở phào một hơi mà ngã trên dường.

Thật mạo hiểm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui