Mùa Hoa Nở

Không để Lưu Quang Anh tiếp cận Nghiêm Hạo Nhiên quá lâu, anh đã nhanh chóng bước tới.

Lưu Quang Anh biết Lưu Kiến Văn đã sớm tức giận nên biết điều chạy biến.

Chỉ tội mỗi Nghiêm Hạo Nhiên ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Thấy đã đến giờ tốt, quản gia vỗ vỗ tay mấy tiếng đèn trong đại sảnh lập tức tắt ngúm.

Lão gia tử đập cây gậy xuống đất, hắng giọng “Xin chào. Rất vui vì các vị đã góp mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay của tôi. Tôi xin kính các vị một ly.” Nói rồi lão gia tử nâng tay, một hơi uống hết ly rượu quý.

Lưu Kiến Văn nắm bắt thời cơ nắm tay kéo Nghiêm Hạo Nhiên tới đối diện lão gia tử.

“Chúc ông ngoại mạnh khỏe, tài lộc, sống lâu trăm tuổi.” Anh dõng dạc nói, cùng lúc đó món quà hai người cùng chuẩn bị được nhân viên phục vụ mang tới.

Lão gia tử cười khoái chí, phơi phới như xuân về nhưng vẫn mạnh miệng “Gớm trăm tuổi cái gì, người trẻ các con chỉ có mỗi câu chúc đấy thôi à?”

Lưu Kiến Văn bỏ qua luôn lời nói của lão gia nhà họ Đào ra hiệu cho nhân viên mang quà tới trước mặt lão gia tử “Đây là quà của cháu và Hạo Nhiên, biết ông đã thấy hết của ngon vật lạ nên lần này tặng ông bức tượng do chúng cháu thiết kế, tình cảm là chính, chúc ông sống mãi cùng con cháu.”

Bức tượng được lấy ra từ trong hộp kéo theo đó là sự trầm trồ của tất cả quan khách. Bức tượng được điêu khắc tinh xảo từ gỗ Trầm Hương quý hiếm, điểm trên đó còn có những viên thạch anh lấp lánh.

Lão gia tử nhìn chăm chăm vào bức tượng có vẻ tự hào lắm, mặt như muốn nói thấy chưa đó là cháu tôi đó, cháu mấy người có được như thế không???

Như muốn thể hiện sự ưu ái của mình đối với cháu trai lão gia nhà họ Đào cứ cầm bức tượng ngắm nghía mãi, lâu lâu còn “chà” lên một tiếng khiến Lưu Kiến Văn ở dưới cười sắp không ngậm được mồm.

Nghiêm Hạo Nhiên tinh ý thấy mọi người đang nhìn về phía của mình và Lưu Kiến Văn, cậu huých nhẹ vào tay anh: “Ngậm miệng lại mau.”

Anh nghe thế lập tức ngậm miệng lại, khuôn mặt trở về nghiêm túc.

Sau một hồi tặng quà, chúc qua chúc lại thì cũng tới giờ nhập tiệc.

Nghiêm Hạo Nhiên vốn e dè nơi đông người, ở đây lại toàn người lạ nên cậu gần như dính lấy Lưu Kiến Văn.

Lưu Kiến Văn bị bám lấy không nhưng không thấy phiền mà còn vui như đang bay, hí hửng lôi kéo cậu đi khắp nơi chào hỏi. Nhưng vì đặc thù công việc hai người vẫn phải tách nhau ra, Nghiêm Hạo Nhiên đi vòng quay mấy vòng cũng thấy mỏi chân bèn nói với anh rồi đi qua ghế ngồi.

Đang nhâm nhi chiếc bánh ngọt thì một cây gậy chống xuống trước mặt cậu. Nghiêm Hạo Nhiên ngước mặt lên nhìn, lão gia tử vẻ mặt đăm chiêu ngồi xuống bên cạnh cậu.

Mặc dù đã nói chuyện với ông ngoại Lưu Kiến Văn từ trước nhưng giờ ngồi cạnh vẫn khiến cho cậu không khỏi sợ hãi.

Lão gia tử đập đập cây gậy: “Cháu…”

“Dạ?”

“Cháu với Kiến Văn là mối quan hệ gì?”

Nghiêm Hạo Nhiên thoáng sững sờ rồi lại đến sợ hãi, cậu ngập ngừng đáp: “Cháu với cậu ấy là bạn cùng lớp ạ.”

Lão gia tử nhướn mày “Nhưng ta lại không thấy như vậy, nói sao nhỉ tư tưởng của ta thoáng lắm, cháu không cần vì sợ hãi mà giấu giếm, ai nhìn vào cũng biết mối quan hệ của hai đứa là trên mức bạn bè mà, không phải sao?”

Nghiêm Hạo Nhiên trố mắt quay qua nhìn lão gia tử: “Cháu…”

“…Quả như ông nghĩ, cậu ấy là bạn trai của cháu, là bạn trai theo nghĩa tình yêu chứ không phải bạn bè.” Cậu hồi hộp, mồ hôi chảy đầy tay, đầu cúi gằm xuống không dám nhìn lên.

… Một khoảng yên lặng kéo dài.

Nghiêm Hạo Nhiên đã căng thẳng đến cực điểm bỗng nhiên nghe thấy giọng cười phớ lớ của lão gia tử “Tốt tốt! Không ngờ thằng cháu kia của ông cũng có người yêu.”

“Ông không thấy nó kì lạ ạ” Cậu dè dặt hỏi.

“Có gì mà kì lạ chứ? Giờ là thời đại nào rồi, hai thằng con trai yêu nhau thôi mà có gì mà phải sợ. Chưa kể cháu rất tốt, ông còn cảm thấy may mắn cho thằng cháu kia của ông nữa đó.”

Nghiêm Hạo Nhiên như đơ ra trước phản ứng của lão gia tử, cậu không nghĩ bản thân lại được ông ngoại anh chấp nhận, cậu rất sợ ánh nhìn của người khác hôm nay lại nhận được ánh nhìn tốt đẹp đến vậy.

Lưu Kiến Văn dường như đã ngà say, bước đi có hơi loạng choạng tới trước mặt Nghiêm Hạo Nhiên. Lão gia tử thấy thằng cháu mình dáng đi siêu vẹo cũng vội đuổi khéo.

Cuối cùng, anh vui vẻ kéo cậu ra xe.

Khi đã yên vị trên xe Nghiêm Hạo Nhiên mới đủ bình tĩnh để kể lại cuộc trò chuyện lúc nãy của lão gia tử và mình cho anh nghe.

Lưu Kiến Văn nghe xong cũng không có vẻ gì là bất ngờ cho lắm, chỉ nhẹ nhàng cài dây an toàn cho cậu.

“Ông ngoại thực sự rất tốt, trong nhà chỉ có mình ông là không ràng buộc tớ vào một tiêu chuẩn nào đó. Từ đầu tớ đã sớm biết là ông sẽ ủng hộ bọn mình rồi.”

“… Ông ngoại tốt thật đấy.”

Chiếc xe dần lăn bánh, ánh trăng tròn trên cao bao trùm mọi vật.

…----------------…

“Hôm nay trăng thật đẹp, nhưng không đẹp bằng em!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui