Mùa Hoa Nở

Chiều hôm Nghiêm Hạo Nhiên tới là buổi chào mừng học sinh mới. Một rưỡi chiều chuông báo thức đã reo inh ỏi, vang vọng cả một toà ký túc.

Tống Minh An đã dậy từ sớm đang đấu tranh lôi từng người trong phòng mình dậy. Sau khoảng chừng mười năm phúc chỉ còn Dương Cảnh Duệ vẫn nằm lì trên giường.

“Cảnh Duệ mau dậy, quản lý ký túc xá tới rồi.” Tống Minh An vừa hét vừa giựt chăn ra khỏi người y.

Dương Cảnh Duệ mơ màng giơ cao năm ngón tay “Mẹ ơi năm phút nữa thôi.”

“…”

Cuối cùng vẫn là để Lưu Kiến Văn xách y ra khỏi giường như bao cát.

Lúc bọn họ xuống tới sân trường mới chỉ có lác đác vài người đang tìm chỗ ngồi, số còn lại chắc là ngủ nướng giống Dương Cảnh Duệ.

Lưu Kiến Văn với mái tóc vàng kim thật sự rất gây chú ý, đứng dưới ánh nắng chói chang của ngày hạ lại chói mặt hơn cả mặt trời.

Cũng vì sự “nổi bật” đó không lâu sau khi mọi người tập trung thầy giám thị đã chú ý đến anh. Và không ngoài dự đoán mái tóc vàng kim không nhận được sự chấp thuận từ thầy giám thị.

“Đen thật chứ!” Lưu Kiến Văn than thở.


Nghiêm Hạo Nhiên ấy mà lại bày ra vẻ mặt hả hê nhìn người gặp nạn: “Không phải tớ đã cảnh báo cậu rồi sao, ai kêu thích gây sự chú ý làm gì.”

Lưu Kiến Văn một bên vò đầu bứt tai kêu trời kêu đất “Giỡn mặt đó hả? Tóc tớ mới nhuộm được một tuần thôi đó.”

“Trời cứu cậu.” Nghiêm Hạo Nhiên tỏ vẻ không quan tâm nhún vai.

Tống Minh An, Dương Cảnh Duệ: “…”

Sau đó … làm gì có sau đó Lưu Kiến Văn dĩ nhiên phải ngoan ngoãn đi nhuộm lại tóc thành màu đen. Thế là buổi tối hôm đó trong phòng chỉ còn lại ba người.

Vốn dĩ là một người năng động Dương Cảnh Duệ dĩ nhiên không chịu ngồi một chỗ, y bắt đầu bày trò.

“Ây tụi mình chơi bài không. Tiến lên nha nha nha.”

Tống Minh An đang chơi game trên điện thoại qua loa trả lời: “Không được nha tớ bận mất rồi.”

Dương Cảnh Duệ nhảy ngay ra khỏi giường phi đến chỗ Tống Minh An chỉ vào chiếc điện thoại đang quay ngang: “Xạo quá đi cậu rõ ràng là đang mải chơi game thì có.”

“Không phải đâu cậu nhìn nhầm rồi.”

“Mắt tớ cũng đâu có bị cận.”

Dương Cảnh Duệ phận nỗ âm thầm nguyền rủa Tống Minh An ngỏm trong game.

“Rầm!”

“Chuyện gì vậy?” Nghiêm Hạo Nhiên hoảng hốt nói.

Môi Tống Minh An giật giật mấy cái nhìn cậu rồi chỉ ra phía cửa. Theo hướng tay là Lưu Kiến Văn đang làm bộ tiêu soái đứng ngoài cửa.

Làm màu!


“Nhìn gì hả? Có phải thấy tớ để tóc đen siêu đẹp trai không?” Lưu Kiến Văn vừa nói vừa hùng hổ bước vào phòng.

“…”

Dương Cảnh Duệ ngước nhìn bộ dạng ra vẻ của Lưu Kiến Văn, bỗng nhiên ánh mắt va phái cái gì đó mắt liền sáng lên. “Kiến Văn mua đồ ăn cho bọn tớ đấy à?” y vừa nói vừa hất hất mặt về phía chiếc túi trên tay anh.

Nghe vậy mặt Lưu Kiến Văn càng hất lên cao “Đúng vậy đó không phải hôm trước cậu nói sữa chua hoa quả ở quán lẩu ngon sao, tớ mua hơn chục hộp cho các cậu luôn.”

Đúng là vật chất quyết định ý thức thái độ của Dương Cảnh Duệ nhiệt tình hơn hẳn “Oa oa anh Văn đẹp trai quá đi, tóc đen lại càng đẹp.”

“Hứ còn phải nói sao!”

Hai thành viên còn lại: “…”

Dương Cảnh Duệ quả thực là tín đồ ăn uống y trực tiếp lấy một hộp ăn luôn.

Lưu Kiến Văn vẻ mặt phán xét lấy một hộp sữa chua ở góc đưa tới trước mặt Nghiêm Hạo Nhiên “Tớ đặc biệt nhờ họ lấy hộp mới làm ít chua cho cậu đó, mau ăn mau ăn.”

“Được.”

Sau khi cả bọn cùng nhau giải quyết xong túi sữa chua (thật ra là một mình Dương Cảnh Duệ ăn nửa túi) thì cũng đến giờ giới nghiêm của ký túc xá.

Xong tiếng chuông reng reng cả ký túc xá chỉ còn lại một mảng đen. Và trong đêm tối với đầu óc cái gì khó thì ta làm cho nó dễ của Dương Cảnh Duệ lại bắt đầu bày trò, thế là cả bọn đã bị y lôi kéo xem phim ma lúc nửa đêm.


Đúng 23:00 phòng 502 lại sáng một lần nữa, Tống Minh An dứt khoát chọn phim “Quỷ cẩu”.

Nghiêm Hạo Nhiên thực sự rất sợ, cả mặt dâng lên một tầng hồng nhạt vì nín thở, đến những đoạn cao trào cậu thậm chí còn không dám hé mắt ra nhìn.

Mang tâm lý sợ hãi cộng thêm việc giờ đã là nửa đêm, Nghiêm Hạo Nhiên trở nên đặc biệt nhạy cảm.

Bổng nhiên có một luồng khí thổi qua gáy Nghiêm Hạo Nhiên, cậu giật mình sợ hãi nắm chặt bàn tay bên cạnh.

Dương Cảnh Duệ vốn đang thư giãn phân tích tạo hình của con quỷ trong phim lại cảm nhận được hơn ấm từ bàn tay.

“???”

Y cẩn thận nhìn sang bên cạnh, thấy Nghiêm Hạo Nhiên sợ đến đứng hình, đang nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt mình đang không ngừng run rẩy. Y nhẹ nhàng kéo Nghiêm Hạo Nhiên lại gần mình rồi vòng tay qua sau, nhìn qua thì giống như cậu đang ngồi trong lòng Dương Cảnh Duệ.

Lưu Kiến Văn ngồi một lúc mới thấy có gì đó sai sai, anh vội vàng quay qua bên cạnh phát hiện Nghiêm Hạo Nhiên vốn đang ngồi cạnh mình giờ đã biến đâu mất.

“Nhiên Nhiên! Cậu đi đâu rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận