︵Mùa hoa rơi lại gặp chàng︵
Tác giả: Hắc Dương Vu Hà
Edit: Ngạo Nguyệt
*•.¸♡♡¸.•*
Đó là Sở Tú Tú.
Nàng kể cho ta, nàng cùng mẫu thân tới kinh thành để nương nhờ họ hàng, chẳng may tiêu hết lộ phí đi đường, nàng và mẫu thân đành phải ăn xin bên lề đường.
Ta nhanh chóng cùng nàng quen biết lẫn nhau, kỳ diệu chính là chúng ta tuy ngoại hình không giống nhau, nhưng giọng nói lại có đôi phần tương tự.
Vì thế ta mười phần cảm kích mà thân cận với nàng, liên tiếp mấy ngày đều cùng nhau hành động.
Chính là một ngày, nàng mãi chưa đến nơi chúng ta hẹn gặp.
Ta cuối cùng là tìm thấy nàng ở một vạt cỏ dại um tùm bên đường.
Thân thể nàng bị đánh đập tàn tệ rách nát, chỉ còn một hơi thở, cho ta hai món đồ.
Một khối bánh bao, một mảnh kính vỡ.
Nàng nói, nương nàng còn ở cái miếu ngoài thành.
Nàng nói, mang theo mảnh kính vỡ là có thể tìm được vị hôn phu của nàng.
Nàng ở trong lồng ngực của ta, ngóng nhìn về hướng kinh thành, không cam lòng mà nhắm mắt.
Kể từ khi đó, ta liền trở thành Sở Tú Tú.
Thanh âm của mẫu thân vang lên bên tai:
"Tú tú, ta hình như nghe thấy có tiếng nói chuyện, là có ai đến đây sao?"
"Đúng vậy", ta quét mắt nhìn một lượt những người ngoài cửa, thanh âm lạnh lùng, "Là có mấy vị quý nhân đi ngang qua, muốn tiến vào xin uống miếng nước."
"Vậy mau mời người vào trong đi" – Mẹ ta nói.
Ta đưa mắt nhìn Hàn Trạc.
Thấy ánh mắt hắn hiện lên thần sắc phức tạp, cũng ngẩng đầu nhìn về phía ta.
Bốn mắt nhìn nhau, ta cười cười, cùng mẹ ta nói: "Không cần, bọn họ rất mau liền trở về".
Hàn Trạc, hiện tại ngươi đã hết hy vọng chưa?
Nơi này không phải chỗ ngươi nên tới.
Ta không phải người ngươi biết.
Ta không phải là Lăng Hoa.
Ta vẫn cười, đỡ lấy mẫu thân, xoay người đi, giấu chua xót vào lòng.
"Nương, chúng ta về phòng đi".
Kết thúc.
Những thứ đã qua nói không rõ là yêu hay là hận, liền lấy một hồi ngẫu nhiên tương phùng mà kết thúc tại đây đi.
...... Như vậy cũng tốt, nói như vậy, ta liền có thể chân chân chính chính lấy thân phận Sở Tú Tú tồn tại.
Công chúa ư? Vương gia ư? Tiểu thư ư?, tất cả đều không có nửa phần quan hệ đến ta.
Liền rõ rõ ràng ràng mà quên hết tất cả mọi thứ trước kia đi.
Ở trong lòng, ta tự cổ vũ cho chính mình.
Nghĩ như vậy, quả thật cảm giác nhẹ nhàng hơn, phảng phất đã rớt hết những gông xiềng trong quá khứ.
"Từ từ" – Hàn Trạc thanh âm ở phía sau lưng ta vang lên.
Ta khựng lại.
"Ta muốn đi vào ngồi." Hắn nói.
Ta: "......"
7.
Trầm mặc.
Làm một người trầm mặc trong xấu hổ.
Ta không còn gì để nói mà nhìn Hàn Trạc liếc mắt một cái, lòng nghĩ làm sao lại đến nỗi này đâu.
Cho đến tận bây giờ, hắn như thế nào mà còn chưa từ bỏ ý định nữa.
Nương ta phá vỡ sự trầm mặc này, nàng nhiệt tình nói:
"Tú Tú ngươi đang làm gì đó? Còn không mau mời các vị quý nhân vào đây".
Ta thở dài một hơi, bất đắc dĩ mà nói với bọn họ:
"Mời chư vị đi theo ta".
Đang định đi vào, liền nghe thấy thanh âm của một nam tử phía ngoài sân:
"Làm phiền một chút... Tú Tú, đây là có chuyện gì a?".
Ta quay đầu nhìn lại, liền thấy một thư sinh trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn lãng đang chen từ trong đám người vào đây.
Trong lòng ta vui vẻ, vội vàng đáp lại: "Tử An ca ca..."
Người này là vị hôn phu ở kinh thành của Sở Tú Tú.
Ngày đó ta lấy thân phận Sở Tú Tú, lừa gạt người mẫu thân bị mù của nàng, mang theo mẫu thân thật vất vả mới tìm được Kỳ Tử An, cũng đem tín vật trao cho hắn.
Hắn xác nhận tín vật không sai, cũng chưa từng ghét bỏ chúng ta nghèo túng, liền đón nhận hai mẹ con chúng ta.
Chỉ là chính hắn cũng không quá dễ dàng.
Lúc trước cha mẹ hắn định ra việc hôn nhân này, lần lượt mệt nhọc đến chết vì thuế má.
Trong nhà chỉ còn một mình hắn.
Hắn là một thư sinh, không gánh vác nổi những việc chân tay, vì thế chỉ có thể thay người viết chữ, vẽ tranh ở bên đường mà sống.
Ngày thường cũng là bữa đói bữa no.
Đã như vậy mà hắn còn thu nhận chúng ta.
Cuộc sống tức khắc càng thêm gian nan, mãi cho đến khi ta đến Cẩm Tú phường làm tú nương, tình huống mới tốt hơn một chút.
Gần đây bởi vì khoa cử sắp tới, hắn thường xuyên trở về đọc sách, không nghĩ tới hôm nay lại trùng hợp gặp phải việc này.
"Này, đây là có chuyện gì?" – Hắn nhìn cảnh vật chung quanh cùng một đám người trang phục hoa quý, không khỏi nghi ngờ mà nhỏ giọng hỏi ta.
Kết quả ta còn chưa mở miệng, liền nghe Hàn Trạc ở bên kia lạnh giọng hỏi: "Hắn là ai?".
Ta ngẩn ra. Nghe ra ý tứ "hắn" là chỉ Kỳ Tử An.
Ta đang muốn suy nghĩ xem nên giới thiệu với hắn như thế nào thì Kỳ Tử An đã chắp tay nói:
"Tại hạ Kỳ Tử An, là vị hôn phu của Tú Tú, không biết Tú Tú có chỗ nào đắc tội quý nhân, nếu không thể gánh vác nổi, Tử An nguyện lĩnh phạt thay".
Lời này không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nho nhã lễ độ.
Chỉ là dường như hắn hiểu lầm.
Cũng khó trách, vừa về đến nhà đã nhìn thấy nhiều người như vậy, ai ai cũng mang phục trang hoa quý đứng đầy trong viện tử lụi bại của chính mình, giống như đặc biệt đến để hưng sư vấn tội.
"Vị hôn phu?" – Hàn Trạc quét một ánh mắt sắc bén về phía ta, ta không tự chủ được mà run run trong lòng.
Không hiểu ra sao tự dưng chột dạ.
Vì thế ta nhanh chóng quay đầu đi, đến bên cạnh Kỳ Tử An, nói nhỏ bên tai hắn:
"Tử An ca ca, việc này không phải như ngươi tưởng đâu, đợi ta xong việc lại nói kỹ càng tỉ mỉ cho ngươi, chẳng qua ngươi yên tâm, ta sẽ không có việc gì".
"Được rồi" – Hắn tín nhiệm mà gật gật đầu với ta.
Ta cũng nhìn hắn cười cười. Lại xoay người. Liền thấy Hàn Trạc nhìn chằm chằm động tác của chúng ta, sắc mặt đã đen như đít nồi.
Ta yên lặng trợn trắng mắt, làm cái tư thế mời:
"Vương gia, ngài không phải muốn vào nhà ngồi sao, mời ngài vào".
Ta nói như vậy, cũng định bước vào nhà thu thập đồ mời hắn.
Kết quả hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, cứ như vậy liền đi.
Ta không còn lời nào để nói.
8.
Hàn Trạc đi rồi, ta đem ngọn nguồn mọi việc kể cho mẫu thân và Kỳ Tử An cùng nghe.
Cái ta không nghĩ tới là, hai người nghe ta nói xong đều sửng sốt một chút.
Ta còn đang thắc mắc bọn họ sẽ phản ứng như nào, liền thấy mẫu thân bỗng nhiên cười cười, nói:
"Hoá ra chỉ là nhận sai người, không gây ra phiền phức gì là tốt rồi".
"Vâng"
Ở bên cạnh, Kỳ Tử An vẫn nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, ta cho rằng hắn vẫn đang lo lắng vì ta, liền trấn an hắn:
"Tử An ca ca, ta không có việc gì".
Hắn gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Ta nhẹ nhàng thở phào.
Ta nói với bọn họ mình muốn đi Cẩm Tú phường, mẫu thân sờ soạng từ bên cạnh lấy ra một quả trứng gà, nói rằng Lý Thẩm ở cách vách đưa đến đây, nếu trở về quá muộn, có thể ăn một chút gì lót dạ.
"Nương, người giữ lại để ăn đi"
Ta đẩy tay nàng ra.
Nàng lại cố lôi kéo đưa cho ta:
"Nương đã ăn rồi, giữ lại chính là để cho con cùng Tử An ăn".
Kỳ Tử An cũng ở bên cạnh vỗ vỗ ta: "Cầm đi".
Ta đành phải nhận lấy, trong lòng lại chua xót.
Loại thức ăn này đối với những người nghèo khổ mà nói là hiếm khi có được, nàng từ trước đến nay đều là luyến tiếc ăn, làm sao mà đã ăn rồi được.
Liền vào lúc này, Kỳ Tử An cũng lấy từ bên hông ra một cây trâm hoa bằng ngọc đưa cho ta:
"Hôm nay bán được nhiều thêm hai chữ, nhớ tới Tú Tú bình thường trang điểm có chút đơn giản, lúc về nhà vừa hay thấy cây trâm hoa này, ta liền mua nó".
Ta nhìn cây trâm hoa thủ công đơn giản nhưng lại không mất đi lịch sự và tao nhã trong tay hắn, nhất thời có chút ngây người.
Hắn ở bên hỏi: "Thích không?"
Trong tiếng nói còn có vài phần thấp thỏm.
Ta gật đầu thật mạnh: "Thích".
Khoé môi hắn trong phút chốc liền cười lên.
"Mau đi đi, đi sớm về sớm" – Hắn nói.
Mẫu thân ở sau người ta cũng kêu lên:
"Trên đường đi cẩn thận chút".
Ta từ từ rời đi, lại không dám quay đầu lại. Sợ chính mình nhịn không được liền khóc ở trước mặt bọn họ.
Bọn họ chăm sóc ta như vậy, yêu thương ta như vậy. Ta làm sao có thể nói ra được.
Kỳ thật ta không phải là Sở Tú Tú.
9.
Trở lại Cẩm Tú phường, ta đem sự tình va chạm cùng với Thẩm Giai ở phủ Thừa tướng báo lại với Hồng Nương, lão bản của Cẩm Tú phường.
Hồng Nương chửi ta ầm ỹ.
Trên mặt ta thành khẩn, trong lòng lại không coi ra gì, ta sớm đã thành thói quen.
Nàng thân là quả phụ, không sợ mọi người đàm tiếu, mở ra cái Cẩm Tú phường này, vì muốn cho những tỷ muội số khổ khác chốn mưu sinh.
Hồng Nương này, miệng toàn dao găm nhưng tâm lại mềm như đậu hũ.
Ta dành cho nàng một ánh mắt khâm phục.
Cho nên mặc kệ ta ở bên ngoài có bị cái gì uỷ khuất, hay có người đánh ta, mắng ta, bắt nạt ta, ta đều sẽ chịu đựng.
Bởi vì Cẩm Tú phường là nơi giữ gìn vận mệnh của các tỷ muội, là nơi tuyệt đối không thể mất đi.
Hồng Nương nói ta một lúc lâu, ta liền trở về vị trí của mình tiếp tục thêu thùa.
Một lát sau lại bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao.
Ngẩng đầu thì thấy Thẩm Giai đang lãnh đạm đứng ở ngoài cửa.
Ta thở dài một hơi.
Người đến, tóm lại vẫn là phải đến.
Nàng cho mọi người lui, giữ lại một mình ta ở lại trong phòng.
Sau một hồi im lặng, mang dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Ta cũng không vội, liền lẳng lặng mà nhìn nàng.
Thấy thần sắc nàng rối rắm, do dự một hồi lâu mới cau mày mở miệng:
"Ngươi... Đến tột cùng có phải là Lăng Hoa công chúa không?".
"Người nghĩ sao?" – Ta hỏi lại nàng.
Nàng nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Ta hy vọng ngươi không phải".
"Đúng vậy, ta không phải" – Ta nói.
Trên mặt nàng lại vẫn là thần sắc do dự.
"Người cũng thấy rồi, ta có mẫu thân, có vị hôn phu, ta làm sao có thể là Lăng Hoa công chúa được". – Ta tiếp tục cười nói.
10.
Nghe xong lời ta nói dường như nàng nhẹ nhàng thở ra:
"Cũng đúng xem ra thật sự chỉ là lớn lên giống nhau mà thôi".
Sau đó, trên mặt nàng lại khôi phục bộ dáng cao ngạo khinh thường.
Ta nhìn vào trong mắt lại có chút muốn cười.
Thầm nghĩ nàng trong lời đồn các phương diện đều thật hoàn mỹ, chỉ là trong lòng vẫn không giấu được cái bộ dáng tiểu cô nương.
"Nếu không có việc gì khác, xin mời Thẩm tiểu thư trở về thôi". – Ta nhàn nhạt nói với nàng.
Nàng nhìn ta, do dự một lúc lâu.
Bỗng nhiên lấy từ trong áo ra một cái túi gấm, lạnh như băng mà nói với ta:
"Chỗ này là 10 vạn lượng, cũng đủ cho ngươi ấm no cả đời. Nhiếp Chính Vương không phải là người ngươi có thể mơ ước".
Ta ngẩn ra.
Tức khắc hiểu rõ, nàng là sợ ta dùng gương mặt này đi tiếp cận Hàn Trạc.
Không nghĩ đến, chính ta cũng muốn cách hắn thật xa.
Ta giơ tay nhận lấy, mặt mày hớn hở mà nói với nàng:
"Thẩm tiểu thư yên tâm, Tú Tú biết thân phận của mình, tất nhiên sẽ an an ổn ổn ở yên một chỗ, không đi đến làm phiền trước mặt quý nhân".
Ánh mắt nàng nhìn ta càng thêm khinh thường, hừ nhẹ một tiếng: "Coi như ngươi thức thời".
Dứt lời liền xoay người đi.
Hồng Nương các nàng tiến vào lo lắng hỏi ta Thẩm Giai tìm ta có chuyện gì, bị ta dăm ba câu hàm hồ cho qua chuyện.
Việc này trì hoãn mất một canh giờ, trời đã không còn sớm, Hồng Nương thả chúng ta về nhà.
Dọc theo đường đi, ta bước chân nhẹ nhàng, trong lòng tính toán nên giải thích như nào với mẫu thân và Tử An ca ca về số tiền này.
Kết quả mới đi đến đầu ngõ, vừa ngẩng đầu, thế nhưng lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Hàn Trạc.
Đầu ngõ có cây hoa đào, lúc này, chiều tà chiếu xiên qua tán cây, lấp lánh một góc trời, từng cánh hoa rơi rực rỡ lả lướt bay.
Hàn Trạc nghiêng nghiêng đứng dưới tán cây.
Ta thoáng chốc dừng lại.
Hắn thấy ta lại đây, chậm rãi bước về phía ta:
"Lăng Hoa"
Hắn dừng lại ở phía trước ta, lại gọi tiếp:
"Lăng Hoa"
Ta ngây ngây ngốc ngốc, sau một hồi mới phát ra âm thanh:
" Ta không phải là Lăng Hoa".
Lại không nghĩ đến, hắn vươn tay ra nhẹ nhàng ôm ta lại. Vùi đầu vào cổ ta, than nhẹ một hơi, lẩm bẩm nói:
"Ta sao có thể lại không nhận ra ngươi đây, Lăng Hoa".
11.
Thời gian tựa hồ ngừng trôi.
Ta cảm nhận được phía trước người ta truyền đến sự ấm áp như ngọn lửa nóng, trong nháy mắt ta mất hết sức lực.
Ký ức phảng phất trở về ngày xưa.
Trước đây, hắn cũng hay ôm ta như thế này.
Mẫu phi của ta là một phế phi của Hoàng Thượng, sau khi bị biếm lãnh cung mới phát hiện ra đang hoài thai ta.
Cho nên, ta chính là một công chúa sinh ra ở lãnh cung.
Nhưng khi ta sinh ra đời cũng không thể cho mẫu phi ta cơ hội được diện thánh.
Bởi vì phụ hoàng ta hậu cung ba nghìn giai lệ, hắn không thiếu hoàng tử, lại càng không thiếu một cô công chúa như ta.
Mẫu phi ta, bởi vì sinh ta mà sức khoẻ sa sút, bệnh nặng một hồi, không quá mấy tháng liền đi.
Trước khi đi còn đặt cho ta một cái tên ——- Lăng Hoa.
Ta được các nữ nhân nơi lãnh cung nuôi lớn.
Các nữ nhân đó, người thì bệnh nặng, người thì tinh thần không ổn định.
(Còn tiếp)
•.¸♡♡¸.•