Phiên ngoại hai:
1.
Đây là năm thứ ba sau khi ta chết.
Lại một tết thanh minh, không trung như cũ mưa rơi từng hạt tí tách tí tách.
Ta đã sớm ngồi lên mộ phần của chính mình chờ đợi.
Chẳng được bao lâu, liền thấy hắn tập tễnh mà đến.
Vẫn giống như năm vừa rồi, trước tiên hắn ở trước bia mộ đặt lên thức ăn ta thích hồi trẻ, lại đặt lên một bầu rượu.
Không giống năm vừa rồi chính là hắn từ trong lòng lại móc ra một cây trâm.
Một cây trâm rách nát, lại được hắn chú ý từng chút một cẩn thận cầm trong tay.
"Tuyết Thư.
" - Hắn gọi ta.
"Ta đây.
" - Ta đáp lại.
Nhưng ta biết, hắn không nghe được, cũng không nhìn thấy ta.
2.
Ta tên là Đinh Tuyết Thư, là phế phi của tiên hoàng.
Người trước mắt này là thanh mai trúc mã của ta.
Ta từng cùng hắn ước định, sau khi lớn lên phải gả cho hắn.
Sau ta lại nuốt lời.
Vì gia tộc, ta vào hoàng cung.
Sau đó liền cùng hắn chặt đứt liên hệ.
Sau khi tiến cung vì tranh sủng ta dùng hết tâm cơ.
Làm rất nhiều chuyện ta không muốn làm, thương tổn rất nhiều người ta không muốn thương tổn.
Ta từ một tú nữ nho nhỏ biến thành Thư phi được Thánh Thượng sủng ái nhất.
Một đường đi tới, ta dùng thủ đoạn càng ngày càng thuần thục, càng ngày càng thành thạo.
Ta có đôi khi sẽ kinh ngạc vì sao chính mình lại hoàn toàn thay đổi biến thành bộ dáng như thế này.
Nhưng nó càng làm cho ta xác định, ta không thể quay đầu.
3.
Nhưng lòng ta có một bí mật.
Một bí mật chưa từng nói với người khác.
Ta ở trong đáy lòng dơ bẩn vỡ nát của chính mình vì một người mà để lại một mảnh đất an tịnh.
Người kia, hắn tên là Hứa Chử.
Chính là Hứa Chử hiện tại đang ở trước mắt ta.
Trong tay hắn cầm cây trâm, là tín vật đính ước của chúng ta.
Năm ấy phụ thân đem ta đưa vào trong cung việc đã thành kết cục đã định.
Vì không chậm trễ hắn, ta nói dối chính mình tham luyến vinh hoa phú quý, đem cây trâm này trả lại cho hắn.
Chỉ là tâm nhãn người này khá tốt.
Trong tay hắn cầm cây trâm quỳ gối trước phủ cầu xin cha ta.
Quỳ cả một đêm.
Cuối cùng là ta chạy ra ngoài, ngay trước mặt hắn giật lấy cây trâm ném vỡ nát.
Nói cho hắn những lời tuyệt tình quyết liệt.
Hắn lúc này mới từ bỏ.
Hắn đi rồi, ta thật cẩn thận mà quỳ trên mặt đất, đem cây trâm từng mảnh từng mảnh nhặt lên.
4.
Sinh hoạt trong cung cũng không an nhàn thoải mái như trong tưởng tượng, ngược lại là một mảnh gió tanh mưa máu.
Ta chung quy vẫn là phạm sai lầm.
Ta đắc tội thái giám Triệu Đức Thuận, người thân cận bên Hoàng Thượng.
Không bao lâu sau ta liền bị biếm lãnh cung.
Trong lãnh cung gặp gỡ những người giống ta chỗ nào cũng có.
Làm ta ấn tượng sâu sắc nhất chính là Mạc tần — nàng đã hoài thai.
Hơn nữa thực nhanh sinh hạ một nữ nhi.
Nhưng chính nàng chính cũng vì sinh sản mà bị thương thân mình.
Dây dưa dây cà hơn nửa năm, ngày ấy nàng đem nữ nhi phó thác cho ta.
Nàng không sống được nữa.
Trước khi chết vì nữ nhi đặt một cái tên.
Lăng Hoa.
5.
Ta cùng người trong lãnh cung đồng lòng nuôi nấng đứa nhỏ này.
Nói đến cũng kỳ quái, nguyên bản tâm như tro tàn ra sao cũng được, miệng vết thương rỉ máu trong tâm hồn thế nhưng bị đứa nhỏ này chậm rãi chữa lành.
Ta là một người lạnh nhạt như vậy, đến chết lại cũng có vướng bận.
Nàng ở trong cái lồng giam này lớn lên, liệu có thể có cơ hội bay ra ngoài sao?
6.
Ngày ấy cảm nhiễm phong hàn, ta chung quy là không chịu đựng nổi nữa.
Hài tử kia ở trước người ta hết khóc lại kêu, ta đem cây trâm đưa cho nàng.
"Nhất định phải rời đi a.
" - Đó là câu cuối cùng ta nói với nàng.
Một đời này của ta kết thúc.
Từ niên thiếu khí phách hăng hái cho tới bây giờ thành một nữ nhân ảm đạm rời khỏi sân khấu.
Ta đã từng yêu, từng hận, từng đắc ý, từng mất mát.
Uổng phí vài chục năm thời gian, nhân sinh tiếc nuối, từ một cái biến thành hai cái.
Một là Hứa Chử, hai là Lăng Hoa.
7.
Ta biết quy củ trong lãnh cung.
Người chết trong lãnh cung, nếu ngoài cung không có người liệm, đều sẽ bị cuốn chiếu ném ra bãi tha ma ngoài thành.
Ta vốn tưởng rằng chính mình sẽ rơi vào kết cục này.
Rốt cuộc người trong gia tộc ta, từ lúc ta bị biếm lãnh cung đã sớm cùng ta đoạn tuyệt quan hệ.
Ta sẽ trở thành một con quỷ du đãng ở nơi dân gian hoang dã, ta vốn nghĩ là như vậy.
Vậy mà, Hứa Chử tới.
8.
Ta thế mới biết.
Nhiều năm như vậy qua đi.
Hắn vẫn luôn chú ý đến ta.
Lúc ta nhận hết vạn thiên sủng ái, hay là lúc ta ngã vào đáy cốc.
Hắn vẫn luôn yên lặng mà hỏi thăm tin tức của ta.
Nhưng là a, tại rất nhiều năm trước kia ta rõ ràng đã sớm cùng hắn đoạn tuyệt.
Người kia! !
Người kia, hắn là cái đồ ngốc.
9.
Hắn đem ta về quê an táng ở phần mộ tổ tiên, lập cho ta một khối bia.
Trên bia viết "Vong thê Đinh Tuyết Thư chi mộ".
Ta vốn là một linh hồn phiêu đãng, là hắn đã tìm cho ta một nơi yên nghỉ.
Mỗi năm vào tiết thanh minh hắn đều sẽ lại đây.
Mang đến cho ta chút thức ăn ta thích thời niên thiếu, thêm cả một bầu rượu.
Đối với bia mộ lạnh như băng nói:
"Tuyết Thư, ta rất nhớ ngươi a.
"
Rõ ràng trước mắt không có một bóng người, rõ ràng vĩnh viễn không được đáp lại, hắn vẫn ở đây một câu một câu mà nói.
Ta không biết hắn nghĩ như thế nào.
Giống như, hắn cũng không biết suy nghĩ của ta.
Rõ ràng biết hắn nghe không được, ta cũng ở đây ngây ngốc một câu rồi lại một câu trả lời.
10.
Năm nay, ta lại gặp được cây trâm kia.
Hứa Chử nói với ta về Lăng Hoa.
Nói nàng tìm được người yêu thương nàng, nói nàng sống rất tốt.
Hắn nói, ta nếu ở trên trời có linh, cũng có thể an tâm.
Đáng tiếc, ta không có cách nào nói cho hắn.
Tiếc nuối suốt đời của ta, chỉ còn hắn.
11.
Ngày dần tàn, hắn cũng dần dần say.
Hắn dựa vào bia mộ của ta, nói liên miên với ta những việc thời niên thiếu.
Nói tới ngày ta cùng hắn đoạn tuyệt.
"Kỳ thật ta sớm biết rằng, ngươi lúc trước đều không phải là thiệt tình cùng ta đoạn tuyệt, chỉ là vì Đinh gia không có biện pháp thôi.
"
"Ta lúc ấy rời đi, cũng không phải là thật sự tin ngươi, chỉ là! ! Nếu ta không đi, ngươi chẳng phải là càng thêm khó xử?"
"Ta thậm chí nghĩ tới, không bằng thuyết phục ngươi hai người chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi! ! bỏ trốn đi! ! "
Hắn lại rót một mồm đầy rượu.
Đột nhiên hỏi ta.
"Tuyết Thư, ngươi nói, nếu như lúc ấy ta không quan tâm, níu kéo ngươi thì sẽ như thế nào?"
Trong hốc mắt hắn nổi lên vằn nước, trong mắt là chấp niệm khắc sâu như vậy.
Cuối cùng, chấp niệm vẫn hóa thành một tiếng than thở.
"Nếu ngày ấy chúng ta đi rồi! ! Cũng không đến mức từ ngày ấy từ biệt, cho tới bây giờ, mười mấy năm lại không thấy được nhau.
"
Hắn hết khóc lại cười, lung lay mà đứng lên, hướng nơi xa mà đi.
Trong miệng truyền đến lời ca: "Quân chôn dưới suối vàng bùn tiêu cốt, ta gửi nhân gian tuyết đầy đầu! ! "
Nhìn bóng dáng hắn lảo đảo ở phía trước trở nên mông lung.
Ta bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tiết thanh minh trời mưa lất phất! !
Năm nay thanh minh mưa thật lạnh.
Giống như phá lệ làm người mất hồn a.
(Hoàn).