Kỳ một của năm ba nghiên cứu sinh, Hạ Úc Thanh ký hợp đồng với tòa soạn báo mà cô từng thực tập trước kia, sau đó phần lớn thời gian đều tập trung vào việc viết luận văn.
Với luận văn thạc sĩ của mình, cô chọn một sự kiện quốc tế quan trọng có tính đột phá nhất trong năm nay, dùng khung lý luận chiếu theo các báo chính thống của Trung Quốc và Mỹ để nghiên cứu so sánh.
Cô giáo hướng dẫn đưa ra yêu cầu rất nghiêm khắc, sau khi chọn đề tài là phải liên tục tiến hành các bước tiếp theo, cứ đến một điểm mấu chốt là sẽ làm nghiệm thu theo giai đoạn.
Một buổi chiều đầu xuân.
Trong thư phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím không theo quy luật.
Lục Tây Lăng ngồi ở sofa bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn một cái.
Hạ Úc Thanh nhìn vào màn hình, hết sức tập trung.
Có lẽ mắc một câu khó đưa ra kết luận, cô dừng lại, cắn chặt môi, thỉnh thoảng lại đưa tay gãi thái dương.
Sau đó tiếng gõ bàn phím lại tiếp tục.
Lục Tây Lăng bất giác gập sách lại, cơ thể thả lỏng ngả ra sau, chỉ nhìn cô mà lại thoáng thất thần.
Hoàn hồn lại là vì Hạ Úc Thanh đang xua tay cực mạnh.
“Anh đang thất thần đấy à?”
“Ừ.”
“Nghĩ gì thế?”
“Nghĩ đến mẹ anh.”
Hạ Úc Thanh đã từng xem album ảnh của nhà họ Lục.
Lăng Tuyết Mai quả thật là một mĩ nhân Giang Nam dịu dàng, bất kể là lúc nào, thì gương mặt cũng hiển hiện một nụ cười.
Hạ Úc Thanh có ấn tượng khá sâu với một bức ảnh, đó là ảnh gia đình bốn người, Lăng Tuyết Mai ngồi trên ghế, đứng phía trước là Lục Tây Lăng trong bộ đồng phục, còn Lục Hiệt Sinh thì bế Lục Sênh trên tay.
Hai đứa trẻ trông không lớn, Lục Tây Lăng chừng sáu bảy tuổi, còn Lục Sênh tầm bốn năm tuổi.
Bức ảnh ố vàng, mà mang đầy ý nghĩa hoài niệm.
“Nghĩ về chuyện gì?”
Lục Tây Lăng nhìn ra màn mưa ngoài cửa, “Không có gì đặc biệt cả, chỉ nhớ có một lần đại hội thể thao kết thúc sớm, anh về nhà sớm hơn bình thường, nên được đi siêu thị với mẹ.
Hôm đấy trời cũng đổ mưa lâm thâm.”
Hạ Úc Thanh chống tay lên má, nhìn anh một lát, “Muốn đi siêu thị không?”
Lục Tây Lăng nhìn cô, “Không viết luận văn nữa à?”
“Dù sao thì một tiếng viết được ba trăm chữ là được rồi.
Cũng không vội với ba trăm chữ này… Lâu lắm rồi em không tự nấu cơm.”
Lục Tây Lăng đứng dậy, “Vậy thì đi.”
Cả hai đều cố tình lờ đi sự thật là trong tủ lạnh còn đầy rau củ quả.
Mưa không lớn, gần đó cách chưa đến một cây số có một siêu thị chuyên đồ nhập khẩu, Hạ Úc Thanh đề nghị đi bộ.
Ra khỏi cửa sảnh tầng một, Lục Tây Lăng bung ô ra.
Tán ô đen rất rộng, che cho ba người còn dư, Lục Tây Lăng hơi nghiêng ô về phía Hạ Úc Thanh, nhắc cô đi cẩn thận, để ý đừng giẫm vào vũng nước.
Cơn mưa phùn lộp độp khe khẽ xuống tán ô, nghe rí rách như tiếng kẻng ba góc.
Hạ Úc Thanh kéo cánh tay cầm ô của Lục Tây Lăng, có lẽ vì lời nói của Lục Tây Lăng trước khi ra khỏi nhà, khiến cô cũng không khỏi hồi tưởng: “Ngày trước có rất ít xe đi lên thị trấn, chủ yếu toàn phải đi bộ.
Người lớn mà đi ra ngoài là chẳng muốn dẫn đám trẻ con theo, vì xa quá, trẻ con đi không được lâu rồi lại bắt bố mẹ bế.
Em nhớ là hồi đón sinh nhật sáu tuổi, em từng nài nỉ bố mẹ dẫn em lên thị trấn cùng, còn thề là mình có thể tự đi hết cả chặng đường.”
Màn mưa lãng đãng chầm chậm, họ bước đi cũng chậm rãi thong thả như thế.
Lục Tây Lăng hỏi: “Sau đấy thì sao?”
“Cuối cùng em vẫn đau chân, nhưng sợ nếu nuốt lời thì lần sau bố mẹ không cho em đi nữa, nên vừa khóc vừa đi tiếp.
Bố em dở khóc dở cười bảo để bố cõng, nhưng em vẫn không chịu.”
Lục Tây Lăng cười: “Từ bé đã cậy mạnh rồi.”
Hạ Úc Thanh cũng cười, chẳng thấy xấu hổ: “Em còn nhớ mãi quà sinh nhật năm đấy là một cái hộp bút.
Thật ra em không muốn đâu, nhà làm nông, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.
Nhưng chắc tại lúc đi ngang qua sạp hàng đấy em cứ nhìn mãi, nên bố mẹ mới lén mua về.
Mà không phải là đưa thẳng cho em đâu, tận sáng hôm sau ngủ dậy em mới thấy đấy, cái hộp bút nằm ngay cạnh gối của em, mở ra bên trong còn có tờ giấy nhắn bố mẹ viết, bảo em học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến về phía trước.”
“Em thật sự không phụ kỳ vọng của bố mẹ.”
“Ừm.”, Hạ Úc Thanh gật đầu, lại ngước lên nhìn anh, “Anh từng nhận được quà sinh nhật khó quên nào không?”
“Có.”, Lục Tây Lăng thu tầm mắt lại, “Hồi học lớp Bảy, cũng quên vì sao lại cãi nhau với bố mẹ, sinh nhật hôm đấy anh còn cố tình ở lại trường học đến tối muộn mới về.
Vào nhà mới phát hiện ra phòng khách được trang hoàng thành một cái sân khấu, hóa ra là họ phối hợp với Lục Sênh diễn một vở kịch.”
“Nội dung gì?”
“Chịu đòn nhận tội.”
Hạ Úc Thanh cười hỏi: “Anh phản ứng thế nào?”
“Có muốn giận tiếp cũng không giận nổi nữa.”
“Là ý của ai vậy?”
“Mẹ anh.”
“Dì dịu dàng nhỉ!”
“Ừm.”
Chỉ là hoài niệm lại chút kỉ niệm ấm áp, cũng khiến cho ngày mưa trở nên êm đềm hơn.
Bất giác đã đi tới siêu thị.
Mua mấy thứ để nấu món sở trường của Hạ Úc Thanh, túi to túi nhỏ đều được Lục Tây Lăng xách, hai người lại hòa vào màn mưa.
Trở về chung cư, Hạ Úc Thanh lập tức vào bếp sơ chế đồ ăn.
Cô rửa củ sen, giơ tay lên chỉ đạo Lục Tây Lăng, “Xắn tay áo lên cho em.”
Lục Tây Lăng xắn hai vòng cho cô, lại hỏi xem cô có cần anh giúp gì nữa không.
“Thái đồ ăn được không?”
Lục Tây Lăng chỉ từng bổ táo, nhưng anh tự tin cho rằng chuyện này chẳng có gì khó cả.
Lúc đưa dao và nạo vào tay Lục Tây Lăng, Hạ Úc Thanh bắt đầu hối hận vì quyết định của mình…
Hình như không phải là Lục tổng đang thái đồ ăn, mà là đang điêu khắc, mỗi một nhát dao hạ xuống đều phải đắn đo, so sánh, miếng nào cũng nhất thiết phải bằng nhau.
Hạ Úc Thanh đứng bên cạnh cực kỳ sốt ruột, “…Không cần thái đều chằn chặn như thế! Như nào cũng ăn được mà!”
Lục Tây Lăng đứng bất động.
Hạ Úc Thanh cười đè tay anh lại, “Coi như em biết vì sao dì không dạy anh nấu cơm rồi.”
Cô không chút nghi ngờ, Lục Tây Lăng sẽ lấy cái cân điện tử ra để đong đếm chuẩn xác từng chút mắm muối dầu giấm mất thôi.
Đổi việc, Hạ Úc Thanh giao cho Lục Tây Lăng vào rửa đồ ăn.
Cô nghĩ, dựa vào tính cách của anh, có lẽ anh sẽ rửa đến khi không còn tí sạn nào mới thôi.
Hai người ăn cơm, ba món vẫn còn dư.
Trong lọ hoa trên bàn ăn cắm bó hoa tươi họ mua khi đi ngang qua cửa hàng hoa trên đường về nhà.
Cẩm chướng hồng, không pha thêm màu gì khác, chỉ một màu hồng phớt rất đẹp.
Hạ Úc Thanh cầm bát ăn canh, khẽ thổi hơi nóng, trong vầng khói, cô bỗng nói, “Lục Tây Lăng.”
“Ơi?”
“Mình đi đăng ký đi.”
[16] Cập nhật tình hình gần đây
Ơn trời là gần đây không có ngày lễ gì đặc biệt, trên hệ thống hẹn lịch còn rất nhiều chỗ trống, tác thành cho lần quyết định đột ngột của họ.
Buổi sáng chụp ảnh đăng ký, buổi chiều đến cục dân chính làm thủ tục.
Chưa đến mười phút đã ra khỏi cục dân chính.
Ngồi vào xe, Hạ Úc Thanh để hai quyển sổ chứng nhận kết hôn vào cạnh nhau để chụp ảnh.
Cân nhắc mãi một hồi để đăng lên mạng, cảm thấy nói gì cũng có vẻ sến sẩm, dư thừa, nên chỉ đăng đúng mấy chữ “Cập nhật tình hình gần đây”.
Sau đó là vô số thông báo like và bình luận “chúc mừng”.
Trong số tất cả bình luận, chỉ duy nhất cô giáo hướng dẫn của Hạ Úc Thanh là nói một mình một kiểu: Cuối tuần nộp bản thảo luận văn đầu tiên, đừng quên.
J
Cái icon “mỉm cười” của hệ thống khiến Hạ Úc Thanh giật mình.
Đợi đến khi tạm xử lý xong các tin nhắn, Hạ Úc Thanh mới hoàn hồn, hỏi Lục Tây Lăng đang đi đâu.
Lục Tây Lăng trả lời: “Mời bạn nhỏ đi ăn tối.”
“Đi đâu ăn?”
“Đến thì biết.”
Crepuscolo, bữa tối anh nợ cô năm đó.
Sáng hôm sau, Hạ Úc Thanh mở điện thoại ra kiểm tra Wechat.
Trên dòng thời gian, bất chợt lướt thấy Lục Tây Lăng đăng trạng thái mới.
Tài khoản vẫn luôn phủ bụi của anh, chẳng biết hoạt động lại từ khi nào.
Chỉ có duy nhất một dòng trạng thái, đăng từ tối qua, sau khi cô ngủ.
Ảnh chụp là “trộm” từ ảnh của cô.
Dòng trạng thái cũng y như cô: Cập nhật tình hình gần đây.