Kỳ hai của năm ba nghiên cứu sinh bắt đầu, bạn cùng phòng đã hoàn toàn không về ký túc xá nữa.
Suốt cả học kỳ, chỉ có lúc bảo vệ thử và khi chính thức bảo vệ luận văn, Hạ Úc Thanh mới gặp hai người họ.
Cùng ngày kết thúc buổi bảo vệ luận văn, Hạ Úc Thanh cùng hai người bạn trong phòng đi ăn trưa, tới chiều, họ thu dọn gần hết hành lý, dọn hẳn ra ngoài, nói chỗ đồ đạc còn lại sẽ dọn nốt vào hôm làm thủ tục rời trường.
Buổi tối, Hạ Úc Thanh hẹn đi ăn với hai người bạn cùng giáo viên hướng dẫn, sau đó về thẳng chung cư.
Lúc Lục Tây Lăng về đến nhà, thì Hạ Úc Thanh đang nằm trên sofa nhắn tin Wechat.
“Đang nói chuyện với ai đấy?”, Lục Tây Lăng ngồi xuống cạnh cô.
“Hội Trình Thu Địch.”
Chương trình học nghiên cứu sinh của Trình Thu Địch và Phương Ly ở nước ngoài kéo dài hai năm, thế nên năm ngoái đã tốt nghiệp rồi về nước.
Trình Thu Địch quay về Nam Thành, vào làm cho một công ty mạng của nước ngoài, Phương Ly thì đến Đông Thành, làm về mảng nội dung cho một công ty điện ảnh và truyền hình truyền thông.
Về phần Tô Hoài Cừ, học kỳ một của năm hai nghiên cứu sinh, nữ thần của cậu ấy đến một trường đại học tại Mỹ tu nghiệp.
Trong vòng nửa năm đó, Tô Hoài Cừ thường xuyên đi đi về về giữa hai thành phố, kịp thời theo đuổi thành công nữ thần trong lòng mình trước khi cô ấy về nước.
Tô Hoài Cừ cũng sửa lại kế hoạch tương lai, không học lên tiến sĩ nữa, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh là lập tức gia nhập vào một công ty đầu tư ở Nam Thành.
Công ty đó ở cùng một khu CBD với công ty của Lục Tây Lăng, mấy lần Hạ Úc Thanh đến tìm Lục Tây Lăng, thỉnh thoảng sẽ tình cờ gặp Tô Hoài Cừ, là lại đi uống cà phê với cậu ấy.
Nhóm chat sôi động của lớp đại học, giờ đã im hơi lặng tiếng.
Nhưng nhóm chat của phòng 404 thì vĩnh viễn không bao giờ đóng cửa.
“Nói những chuyện gì vậy?”, Lục Tây Lăng lơ đễnh vuốt mái tóc dài trên vai Hạ Úc Thanh.
“Em bảo, chẳng hiểu sao, tốt nghiệp nghiên cứu sinh không có cảm giác bâng khuâng như lúc tốt nghiệp đại học.
Có thể là do quan hệ với bạn cùng phòng không thân thiết lắm.”
Lục Tây Lăng đang định nói gì đó, thì Hạ Úc Thanh đã ngồi dậy.
“Sao thế?”
“Thu Thu hẹn em đi bar… Em hỏi cả Tô Hoài Cừ xem cậu ấy có muốn đi cùng không.”
“Để anh ở nhà một mình à?”, Lục Tây Lăng như cười như không.
“Anh đi không? Em bảo họ đưa cả người nhà đi cùng… Em còn chưa được gặp bạn gái Tô Hoài Cừ.”
“Để lần sau đi.”, Lục Tây Lăng nói, “Em đi tụ tập với bạn bè, chắc chắn là còn muốn ôn kỉ niệm.”
Hạ Úc Thanh giang tay ôm vai Lục Tây Lăng, “Em chơi xong sẽ về với anh luôn.”
Lục Tây Lăng không thể không khẽ “hừ” một tiếng.
Hạ Úc Thanh dùng tốc độ cực nhanh để thay quần áo, rồi lại dùng kĩ thuật gà mờ của mình để trang điểm qua quýt sau đó ra khỏi nhà.
Cô là người đến đầu tiên, gọi một bàn riêng trước, một lát sau thì Trình Thu Địch và Tô Hoài Cừ lần lượt tới.
Cả hai đều từ công ty đến thẳng đây, vẫn còn mặc đồ công sở, lúc uống rượu trông như đám dân văn phòng chán đời.
Trình Thu Địch ôm vai cô, lại véo má cô, “Ghen tỵ với gương mặt không có quầng thâm này quá đi.
Thanh Thanh, nghe mình khuyên một câu, nhân lúc vẫn còn kịp, tiếp tục học lên tiến sĩ đi.”
“Cậu đừng ngày nào cũng thức đến hai giờ đêm thì sẽ không có quầng thâm.”
“Cậu đi làm đi rồi biết, thời gian tan ca về mới là của mình, không thức khuya thì làm sao chơi đủ được.”
Hạ Úc Thanh cười, “Mình cũng từng đi thực tập.
Tại sao tan ca về nhà là mình chỉ muốn ngủ nhỉ?”
“Mình đã nói rồi mà, cậu là người có chất lượng giấc ngủ tốt nhất trong số những người mình quen đấy.
Cậu không có chuyện gì phiền lòng à?”
“Có chứ.
Nhưng phải ngủ đủ rồi mới có tinh thần để giải quyết mà nhỉ?”
Ngồi uống rượu ở phía đối diện, Tô Hoài Cừ cười bảo, “Có lý.
Nhưng mà đa số mọi người không làm được.”
“Mình cảm thấy là tại đa số mọi người cứ phóng đại sức nặng của phiền muộn thôi… Nhưng mà bọn mình đổi chủ đề đi, mình thấy mình mà nói thêm gì nữa thì giống như đang gieo hạt giống tâm hồn ấy.”, Hạ Úc Thanh cười.
Trình Thu Địch liền hỏi: “Khi nào cậu tổ chức đám cưới?”
“Vẫn chưa biết.
Chờ mình ổn định công việc đã rồi tính sau.”, Hạ Úc Thanh nhân cơ hội bảo, “Cậu với Phương Ly phải làm phù dâu cho mình đấy.”
“Cái đấy thì chắc chắn rồi.”
“Giờ quanh cậu không có ai phù hợp à?”
Trình Thu Địch nhún vai, “Khó lắm.”
Hạ Úc Thanh cười: “Cậu có thể cân nhắc đến việc nhai lại.”
Hồi Trình Thu Địch còn đang ở nước ngoài học nghiên cứu sinh, đã chia tay với anh bạn trai yêu suốt bốn năm đại học.
Cũng chẳng tính là mâu thuẫn quá lớn, nhưng nơi đất khách đã phóng đại ngăn cách lên rất nhiều lần.
Trình Thu Địch nhíu mày, “Không bao giờ.”
Cô nàng hỏi Tô Hoài Cừ, “Công ty cậu có anh nào đẹp trai không?”
Tô Hoài Cừ đáp, “Phải xem là tiêu chuẩn thế nào đã.
Nếu chiếu theo tiêu chuẩn bạn trai cũ của cậu thì không có đâu.
Hạ thấp một chút, miễn cưỡng có một hai người.”
Hạ Úc Thanh hỏi: “Sao cậu không hỏi mình?”
“Mình không có hứng thú với trai cùng ngành.”
“Không phải cùng ngành.
Bộ phận nghiên cứu của công ty Lục Tây Lăng có một anh bạn…”
“Là tên đến tìm Lục Tây Lăng xin boss tuyển dụng hôm sinh nhật cậu đúng không?”, Trình Thu Địch ngắt lời cô.
“Đúng.”
Trình Thu Địch tỏ vẻ lúng túng, “Cậu ấy là bạn của ex của mình.”
Hạ Úc Thanh: “Thế lại càng kích thích hơn chứ, không phải à?”
“Hạ Úc Thanh, cậu hư rồi đấy!”
Trình Thu Địch chán nản nhấp một ngụm rượu, rồi than thở, “Còn chẳng bằng nhai lại.”
Ba người uống đến thỏa thuê rồi mới giải tán, hẹn lần sau gặp lại.
Trình Thu Địch nói đúng là uống với bạn vẫn sướng hơn.
Uống rượu với đồng nghiệp chẳng khác nào tăng ca, mười người mà như có đến tám trăm kiểu suy nghĩ, trong bộ phận có mấy người không lo làm việc, chỉ thích đi săm soi lỗi của người khác để tạo drama cung đấu.
Có lẽ do đã uống nhiều rồi, Trình Thu Địch say hơn hẳn ngày thường, vừa ôm Hạ Úc Thanh vừa nói, “Thanh Thanh, cậu sướng thật đấy, thế giới phức tạp như thế, chỉ có cậu là vẫn còn đơn giản.”
Hạ Úc Thanh dở khóc dở cười, “Cậu đang khen mình thật à? Sao nghe như đang cười mình bao nhiêu năm rồi mà đầu óc vẫn không mở mang được thế?”
Lục Tây Lăng lái xe tới đón.
Hạ Úc Thanh đợi Trình Thu Địch và Tô Hoài Cừ lên taxi rồi mới lên xe với Lục Tây Lăng.
Về đến nhà, Lục Tây Lăng đỡ Hạ Úc Thanh vào cửa, đẩy cô đi tắm.
Tắm táp hết hẳn một tiếng, lúc Lục Tây Lăng sấy tóc cho cô, cô đã gục xuống đùi anh ngủ say.
Lục Tây Lăng nhét cô vào chăn, đứng dậy đi ra quầy bếp rót nước.
Đi qua bàn trà, lại một lần nữa nhìn thấy nhật ký của cô đặt cùng chỗ với luận văn tốt nghiệp.
Anh không chịu nổi khi nhìn sách vở để ở nơi không nên để, bèn cầm lên, mang về bàn trong thư phòng.
Lúc rời đi, bước chân thoáng khựng lại.
Anh đưa tay, rút quyển luận văn tốt nghiệp trên bìa có in logo của đại học Nam Thành, giở tới trang cuối cùng.
Trước mục lục tài liệu tham khảo, ở phần “lời cảm ơn”, Hạ Úc Thanh viết:
Hành văn đến đây, ba năm nghiên cứu sinh của tôi cũng đã đi tới chặng đường cuối.
Chẳng những tôi được phát triển trên phương diện học thuật, mà còn rèn thêm được tính lý trí và thận trọng hơn trong việc suy xét vấn đề.
Lúc này, từ tận đáy lòng, tôi muốn cảm ơn giáo viên hướng dẫn của tôi – cô Dương Cát Vân, thái độ nghiêm túc với học thuật và tinh thần chuyên nghiệp của cô ấy, cộng thêm cả lòng nhiệt huyết với học trò và với cuộc đời của cô, đều khiến tôi vô cùng kính phục, ghi nhớ suốt đời.
Bên cạnh đó, tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả các thầy cô đã truyền thụ kiến thức cho tôi trong suốt ba năm qua, tinh thần tìm tòi và đổi mới tri thức trong ngành của các thầy cô, thật sự đáng để tôi noi theo cả đời.
Sau cùng, cảm ơn người nhà của tôi, Lục Tây Lăng, đã luôn ủng hộ tôi trong cả chuyện học tập và trong cuộc sống, khích lệ và đồng hành cùng tôi trên mỗi chặng đường.
Người nhà.
Lục Tây Lăng mỉm cười, gập quyển luận văn lại, đặt cuốn nhật ký lên trên.
Vì lời cảm ơn này, anh quyết định sáng mai Hạ Úc Thanh tỉnh dậy sẽ tha cho cô, không nhắc đến chuyện vừa rồi trong phòng tắm cô bạo gan chủ động đến cỡ nào.
Nhưng có một chuyện cần phải nhắc: Nhật ký của hôm nay, cô vẫn chưa viết.
[18] Căn cứ bí mật
Hạ Úc Thanh bắt đầu gia nhập vào tòa soạn báo, vì trước kia thực tập thể hiện tốt, nên cô chỉ phải thử việc ba tháng, đến tháng Mười thì chuyển lên chính thức.
Tiền lương của tháng Mười, cô dành để mời Lục Tây Lăng đi ăn.
Đây không phải là số tiền lương đầu tiên của cô, nhưng lương khi được là nhân viên chính thức, ít nhiều cũng có chút ý nghĩa.
Trong lúc ăn, cô lén cho Lục Tây Lăng xem bảng lương của mình, cột này là lương cứng, cột này là nhuận bút…
Lục Tây Lăng chỉ vào tổng lương và hỏi: “Em vất vả làm cả tháng, mà cũng chỉ kiếm được từng này?”
Hạ Úc Thanh nói: “Nhưng mà bảo hiểm tương đối cao mà.
Bây giờ lợi nhuận của báo giấy vốn không cao, hay là Lục tổng đầu tư mấy bài quảng cáo đi?”
“À, nếu anh đầu tư vào quảng cáo, có phải sau này mấy tin tức tiêu cực của công ty sẽ không xuất hiện trên báo nữa không?”
“Chắc chắn rồi, chút thể diện đấy phải để lại cho kim chủ ba ba chứ.”
“Công mời anh đầu tư quảng cáo cũng chẳng được tính cho em.”
Hạ Úc Thanh nhìn anh, kinh ngạc hỏi, “…Không phải là anh đang cân nhắc thật đấy chứ?”
Ăn xong, thời gian vẫn còn sớm, Hạ Úc Thanh đề nghị chi bằng đến Thanh Mi Uyển.
Từ sau khi cô tốt nghiệp, phạm vi hoạt động từ phố đại học chuyển vào khu trung tâm, nếu không có chuyện đặc biệt thì khó mà về Thanh Mi Uyển được.
Lục Tây Lăng không để cho vườn hoa thành ra hoang phế, công nhân chuyên nghiệp vẫn đến chăm sóc đúng kỳ.
Các loại rau củ trong vườn, một phần chia cho thợ làm vườn, một phần đóng gói chuyển đến nhà lớn.
Hạ Úc Thanh vào kiểm tra vườn hoa đầu tiên.
Giàn hoa hồng ra cành lá xum xuê, phát triển tốt hơn cả khi cô tự tay chăm sóc.
Cô yên tâm, nhưng bỗng nhiên lại hơi hụt hẫng, “Công việc bận bịu quá, không thường xuyên về đây được, đến lúc hoa nở hết rồi lại chẳng có ai ngắm.
Đứng ở cửa vườn, Lục Tây Lăng nói: “Hoa cỏ sinh sôi nảy nở vốn dĩ chẳng cần con người ngắm nghía.”
“…”, hiếm có khi Hạ Úc Thanh tức cảnh sinh tình, lại bị một câu này phá vỡ.
Lục Tây Lăng cười bảo: “Mà ở đây cũng không treo biển bán, muốn đến lúc nào chẳng được.”
Hạ Úc Thanh hỏi: “Ở đây xa nội thành, cũng không tiện lắm, sao hồi đấy anh lại muốn mua chỗ này?”
“Nếu anh nói chỉ đơn thuần là để đầu tư, em có cảm thấy không lãng mạn không?”
“Không.
Rất phù hợp với thiết lập hình tượng của anh.”
“…”, Lục Tây Lăng nhướng mày, “Bên này yên tĩnh.
Hồi đấy định là sửa sang lại, khi nào phiền muộn thì đến ở hai ba ngày.”
“Căn cứ bí mật à?”
Lục Tây Lăng gật đầu.
“Nhưng lúc em đến vẫn chưa sửa sang gì mà.”
“Thế nên, em cứ coi như chỗ này bỏ không là để chờ em đến đi.”
Em mới là căn cứ bí mật của anh.
[19] Chịu thua
Hôm giao thừa, bà nội cứ vòng vo nói, tháng Năm âm lịch có một ngày là ngày đẹp mười năm mới gặp, làm gì cũng tốt, bà nghe nói, rất nhiều khách sạn ở Nam Thành đều đã kín lịch vào ngày hôm ấy rồi.
Đương nhiên Lục Tây Lăng nghe hiểu hàm ý, nhưng chỉ nói: “Người Trung Quốc vốn thích náo nhiệt mà.”
Hạ Úc Thanh huých đầu gối vào chân Lục Tây Lăng, anh quay đầu nhìn cô, lại lấy một viên kẹo nhét vào tay cô, “Em muốn ăn cái này à?”
…
Sau đó, tìm được cơ hội, Hạ Úc Thanh nhỏ giọng hỏi Lục Tây Lăng: “Anh giả ngu làm gì?”
Lục Tây Lăng hỏi lại: “Em nghe hiểu ý bà à?”
“Giục bọn mình tổ chức đám cưới chứ sao.
Thì làm đi.”
Lục Tây Lăng cảm thấy lời này của cô có vẻ khá nhẹ nhàng, bèn nói về số lượng khách mời với cô, có Lục Sênh đi trước, đến lượt họ đương nhiên cũng phải làm theo trình tự ở khách sạn như vậy.
Họ hàng xa gần và bạn bè của nhà họ Lục đương nhiên không cần phải bàn, ngoài ra còn có bạn làm ăn, các viện trưởng chủ nhiệm trong ngành y…
Hạ Úc Thanh nghe mà hết hồn.
Lục Tây Lăng véo má cô, “Nếu em đã chuẩn bị tinh thần rồi thì anh lúc nào cũng được.”
“Em thấy…”
“Hả?”
“Đau dài không bằng đau ngắn!”, vẻ mặt của Hạ Úc Thanh trông bất khuất đúng như câu “Gió đông hiu hắt bên sông Dịch”.[1]
[1] Câu sau là: Tráng sĩ một đi không trở về, trích “Dịch thủy ca” của Kinh Kha.
Sau đó là quá trình chuẩn bị vô cùng bận rộn.
Để giảm bớt lượng công việc cho Hạ Úc Thanh, Lục Tây Lăng chỉ bảo cô để ý đến những phần của cô, chẳng hạn như thử áo cưới, chọn lễ phục cho phù dâu.
Còn lại, những việc như thiết kế hội trường sân khấu, đều do anh và ê-kíp tổ chức bàn bạc.
Lục Tây Lăng cũng hỏi cô có muốn tổ chức hai buổi tiệc như Lục Sênh hay không.
Hạ Úc Thanh cho rằng, quan hệ giữa cô và Lục Tây Lăng đã có một kết luận chính thức vào ngày nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, lễ cưới cũng chỉ là hình thức thêm vào mà thôi.
Cô không ôm ấp thứ lãng mạn hoành tráng như vậy.
Không có gì có thể thể lãng mạn hơn chính câu chuyện của cô và anh.
Ngày thử áo cưới, Lục Sênh đi cùng.
Lục Sênh cố ý nhử anh trai, gửi tin nhắn khen váy cưới cực kỳ đẹp.
Lục Tây Lăng chưa từng tích cực trả lời cô nàng như thế này: Có chụp ảnh không?
Lục Sênh: Đương nhiên.
Lục Tây Lăng: Gửi sang đây.
Lục Sênh: Không.
Có biết thế nào là bất ngờ không hả?
Lát sau, Lục Tây Lăng gửi qua một bức ảnh, là mẫu túi mới nhất của một nhãn hiệu, hỏi cô nàng có thích không.
Lục Sênh hớn hở trả lời: Em mà thích chẳng nhẽ lại không bảo Châu Tiềm mua cho được à?
Lục Tây Lăng hối lộ không thành, đành chuyển sang hăm dọa.
Lục Sênh cực kỳ khoái trá vì khiến Lục Tây Lăng chịu thua, nhất quyết không chịu bỏ cuộc.
Wechat bỗng yên tĩnh lại.
Lục Sênh còn tưởng Lục Tây Lăng từ bỏ rồi, không ngờ, chỉ một lát sau, anh đột nhiên gửi tới mấy bức ảnh.
Tất cả đều là những dòng than thở khóc lóc của cô nàng khi thất tình rồi coi anh là thùng rác để xả từ mấy năm trước.
Lục Sênh thay điện thoại mấy lần, rất nhiều đoạn hội thoại đều không còn nữa.
Chẳng thể ngờ, Lục Tây Lăng lại giữ đoạn lịch sử đen tối này của cô nàng.
Lục Sênh: Đừng gửi nữa! Em gửi cho anh, được chưa!?
Lục Sênh: Anh có chắc là muốn xem không? Cẩn thận đến hôm cưới là không còn bất ngờ nữa đâu đấy nhé?
Lát sau, Lục Tây Lăng trả lời: Thôi.
Ngay sau đó, anh gửi tin nhắn thứ hai: Về sau đừng có ra vẻ nữa, nghe chưa?
Lục Sênh gửi một icon hừ lạnh sang.
Xem như cô nàng đã hiểu vì sao từ nhỏ đến lớn đều không đấu lại nổi Lục Tây Lăng, con người này quá đáng sợ.
Cũng may mà cô nàng là em gái anh chứ không phải đối thủ kinh doanh của anh.
[20] Ai sợ ai
Phù dâu của Hạ Úc Thanh là Trình Thu Địch, Phương Ly, Tống Miêu và Lục Sênh.
Tống Miêu và Phương Ly được tặng vé máy bay và bố trí chỗ ở, từ hai ngày trước đã đến đây rồi.
Mọi người tụ tập lại với nhau, ngẫu nhiên quyết định tổ chức một party chia tay đời độc thân.
Đều là con gái, không cần câu nệ chủ đề, huống hồ Trình Thu Địch, Hạ Úc Thanh và Lục Sênh đều là người hướng ngoại.
Trình Thu Địch đề nghị tìm hai anh chàng ngon giai đến múa cột.
Hạ Úc Thanh: “…Liệu có bị công an kiểm tra không nhỉ?”
Trình Thu Địch: “Cho cậu mượn mười lá gan cậu có dám quẩy không?”
“…”
Lục Sênh cười: “Anh trai chị mà biết chắc tức chết mất.”
Trình Thu Địch nói tiếp: “Thanh Thanh tốt nhà em theo anh trai chị, bọn em mới là tức chết đây này.
Em mặc kệ, hôm nay phải cho Thanh Thanh nhìn sướng mắt thì thôi.”
Tính Lục Sênh vốn luôn theo kiểu đã náo nhiệt lại càng phải náo nhiệt hơn, lúc này, cô nàng cũng nhập hội với Trình Thu Địch, còn tuyên bố phải mời được người đẹp trai nhất, tiền không thành vấn đề, tính hết sang cho cô nàng.
Nửa tiếng sau, quả thật có hai anh chàng đi vào, trông dáng vẻ thì như thần tượng tuyến mười tám trong làng giải trí.
Tống Miêu ôm lấy Hạ Úc Thanh rú lên, còn trộm nói, đẹp trai quá, múa cột có kiêm thoát y không, lát nữa họ có cởi đồ thật không?
Học sinh ba tốt trong sáng hồn nhiên như Hạ Úc Thanh, làm sao mà biết được.
Hai anh chàng kia lên tiếng chào hỏi, rồi bật nhạc, sau đó bắt đầu nhảy thật.
Sự xuất hiện của hai anh chàng mang đến niềm vui sướng bất ngờ, nhưng sau khi họ cởi áo thì chỉ còn nỗi xấu hổ, mọi người đều chỉ có thể dùng tiếng cười to và tiếng hú hét để che giấu.
Điệu nhảy kết thúc, Lục Sênh vỗ tay đầu tiên, “Hay!”
Cô nàng chỉ vào Hạ Úc Thanh, “Hai cậu có ngại chụp cùng một bức ảnh không?”
Hạ Úc Thanh bị kẹp giữa hai anh chàng bán khỏa thân, Trình Thu Địch và Phương Ly mỗi người tóm lấy một cánh tay của cô, bày ra tư thế trái ôm phải ấp.
Lục Sênh chụp ảnh xong liền dùng tốc độ không ai ngăn cản nổi mà gửi sang cho Lục Tây Lăng.
Hạ Úc Thanh dở khóc dở cười, “…Mấy người hại chết em rồi.”
Vũ công rời đi, không lâu sau, điện thoại của Hạ Úc Thanh sáng lên.
Lục Sênh vội hỏi: “Có phải tin nhắn của anh trai chị không?”
Quả nhiên là Lục Tây Lăng.
Chỉ có bốn chữ: Chơi vui vẻ nhé.
Lục Sênh hỏi: “Chỉ thế thôi? Anh ấy không đến bắt người về à?”
Hạ Úc Thanh cười: “Anh ấy không làm thế đâu.”
Đã nói là tiệc chia tay đời độc thân của cô với bạn, anh sẽ không đến quấy rầy.
Nhưng sau khi party kết thúc, câu chuyện sẽ khó mà nói chắc được…
Chơi đến nửa đêm, nói hết chuyện, uống đủ rượu, mọi người mới chuẩn bị tan cuộc.
Phương Ly đến chỗ Trình Thu Địch tá túc, Tống Miêu ở khách sạn gần đó.
Tiễn ba người lên xe xong, Lục Sênh mới cùng Hạ Úc Thanh lên xe của Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng đưa Lục Sênh đến cổng chung cư, giao cho Châu Tiềm đã xuống đón từ trước.
Trước khi khởi động xe, Lục Tây Lăng hỏi Hạ Úc Thanh đang ngồi ở ghế sau, “Không lên trước ngồi à?”
Hạ Úc Thanh chuyển lên ghế phó lái.
Lục Tây Lăng hỏi cô: “Chơi vui không?”
Đương nhiên Hạ Úc Thanh biết anh đang hỏi chuyện gì, cô cười đáp: “Vui chứ.”
Ánh mắt liếc nhìn cô của Lục Tây Lăng thoáng chút sắc lạnh, “Tốt nhất là lát nữa về em vẫn trả lời như thế.”
Sau đó, Hạ Úc Thanh chỉ thiếu nước khóc lóc xin tha.
Nhất là sau khi cô nói câu “Cùng lắm thì em cũng tìm cho anh hai cô nàng để anh trái ôm phải ấp là được chứ gì!”.
Lục Tây Lăng khẽ tét vào mông cô rồi hỏi: “Còn nói bừa nữa không?”
Hạ Úc Thanh không phục, cắn một nhát vào vai anh, anh khẽ rên, “Hạ Úc Thanh, hôm nay em không xong với anh rồi.”
“…Ai sợ ai chứ.”
Cái gì gọi là rượu làm người ta trở nên to gan lớn mật.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, không xuống khỏi giường nổi, Hạ Úc Thanh lĩnh hội sâu sắc những lời này.
[21] Đào hôn
Làm phóng viên, Hạ Úc Thanh thật sự bề bộn rất nhiều việc.
Vì tuyệt đối tin vào gu thẩm mĩ của Lục Tây Lăng, nên chuyện chọn nơi tổ chức lễ cưới do Lục Tây Lăng phụ trách hết.
Mãi cho đến lúc phát thiệp mời, cô mới biết, địa điểm tổ chức là Nam Thành Villa.
Cái tên mới nghe thì chẳng thấy có vấn đề gì, cô cứ nghĩ là trong villa có một khách sạn.
Nhưng tới trước hôm tổ chức lễ cưới một ngày, phải đến đó trước để tập duyệt với người dẫn chương trình và để tiện cho việc trang điểm vào sáng sớm hôm sau, cô mới biết, cái tên villa này là danh xứng với thực.
Thật sự là một villa, được đầu tư bởi một người bạn của Lục Tây Lăng, rộng tới hàng nghìn hecta, ngoài phong cách kiến trúc hiện đại thì xung quanh là những bãi cỏ và hồ nước vô cùng rộng lớn.
Hạ Úc Thanh hoàn toàn choáng váng.
Nhớ lại lần sinh nhật hai mươi tuổi, cùng với điều Lục Tây Lăng làm lúc này, thì cũng không khó để lý giải.
Buổi chiều, người dẫn chương trình dẫn hai người họ đi tập dượt một lần.
Xác định vị trí, ai tặng hoa cho ai, khi nào thì trao nhẫn, để tay thế nào, cô dâu phải xoay người nâng váy ra sao, làm thế nào để không giẫm phải vạt váy…
Đầu Hạ Úc Thanh bị nhồi cả đống thông tin.
Đột nhiên cô cảm thấy có lẽ cô không làm được rồi.
Người dẫn chương trình hỏi cô: “Còn chỗ nào không hiểu không ạ?”
Hạ Úc Thanh bồn chồn gật đầu, “…Không có.”
Người dẫn chương trình lại nói: “Vậy thôi hai anh chị đi nghỉ trước đi.
Đợi trang trí sân khấu xong hết rồi chúng ta lại tập một lần nữa.”
Trên đường về phòng, Lục Tây Lăng nắm tay Hạ Úc Thanh.
Thời tiết đầu hè, mà lòng bàn tay cô lại đổ mồ hôi lạnh.
“Sao thế?”, Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô.
Hạ Úc Thanh ngước mắt nhìn anh, “…Em đào hôn được không?”
Lục Tây Lăng khẽ cười, “Được.”
“…Em không đùa đâu đấy.”, Hạ Úc Thanh nghiêm túc nói.
“Anh biết.
Được, nếu em sợ…”
“…Anh mời nhiều khách thế!”
“Không sao.
Bảo họ cứ ăn tiệc như bình thường, ăn xong thì về là được rồi.”
“…Anh nghĩ thế thật à?”
“Ừm.
Anh cũng không nói đùa.
Tình huống xấu nhất cũng chỉ có thế thôi, em thấy đúng không?”
Hạ Úc Thanh thở phào một hơi, cũng không còn căng thẳng nữa, “…Em sợ xảy ra sự cố.
Chẳng hạn như giẫm phải váy cưới rồi ngã này, chẳng hạn như trao nhẫn không thành này, hay là khóc đến nỗi mặt mũi lem nhem…”
Lục Tây Lăng cười, “Trước giờ em đâu phải người quan trọng hình tượng đâu.”
“Bởi vì đây không phải là việc của một mình em.”
“Anh cảm thấy chẳng có gì thật mà.
Kể cả những chuyện em nói có xảy ra thật thì cũng không sao hết.”
“Tại anh hết đấy, tổ chức long trọng quá đi.”
“Đúng.”, Lục Tây Lăng thừa nhận, “Chuyện liên quan đến em, lúc nào anh cũng muốn làm thật long trọng.”
Hạ Úc Thanh không nói gì nữa.
Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô, cười hỏi: “Còn muốn đào hôn nữa không?”
“…Đến cũng đến rồi còn gì.”
[22] Bí mật
Không biết những người khác có thế không, dù sao thì Hạ Úc Thanh cũng không ngủ được.
Hơn nữa, dù cô đã ở chung với Lục Tây Lăng nhiều năm rồi, nhưng bà nội nói, theo nghi thức, đêm nay hai người không được ngủ cùng phòng.
Hạ Úc Thanh trằn trọc đến nửa đêm, thật sự không thể ngủ nổi, bèn ngồi dậy, khoác thêm áo, cầm thẻ phòng, rón rén mở cửa, nhìn quanh hành lang một lượt, sau đó lén lút gõ cửa phòng bên cạnh.
Chỉ trong chốc lát, phía sau có người hỏi: “Ai đấy?”
Giọng nói của anh mang theo ý cười, Hạ Úc Thanh đoán chắc anh đoán được, “…Em đây.”
“Em sang làm gì? Bà nội không cho em gặp anh.”, Lục Tây Lăng cố ý nói.
“Em không ngủ được.”
“Không ngủ được cũng phải ngủ.”
“…Anh mà không mở cửa là em giận đấy.”
Cửa mở ra, Lục Tây Lăng chống tay lên khung cửa, anh vừa định nói thì Hạ Úc Thanh đã giơ tay bịt miệng anh lại, “Suỵt!”
Nói xong, cô chen vào, đóng cửa lại mới nói: “Đừng để bà nghe thấy.”
Trong phòng Lục Tây Lăng có treo bộ âu phục đã được là lượt thẳng thớm.
Hạ Úc Thanh muốn vào xem kĩ, nhưng Lục Tây Lăng đã kịp chắn trước mặt cô, anh cười hỏi: “Em đến thăm dò quân tình à?”
“Được thôi, em không nhìn nữa là được chứ gì.”
Cô ngồi xuống sofa, Lục Tây Lăng rót cho cô một cốc nước, cô liền lắc đầu, “Chị thợ trang điểm bảo là qua tám giờ tối cố uống ít nước lại, nếu không sáng mai sẽ bị phù mặt.”
“Thế thì em đi ngủ sớm đi, bằng không ngày mai sắc mặt không tốt đâu.”
“Không ngủ được.”
“Anh ôm em ngủ nhé?”
Tắt đèn, hai người nằm lên giường.
Hạ Úc Thanh nằm trong lòng Lục Tây Lăng, giống như một con thuyền lênh đênh giữa biển đêm.
Hơi thở thoảng qua đầu mũi, qua mấy năm nay, nó đã trở thành một phần thân thuộc của cô, hòa vào máu, không thể dứt bỏ được.
Lục Tây Lăng hỏi: “Căng thẳng à?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu.
Cô thích sự tĩnh lặng của đêm tối, giống như trên đời này chỉ còn lại hai người.
“Tranh thủ một ngày cuối cùng, em nói cho anh biết một bí mật.”, Hạ Úc Thanh cười.
“Gì nào?”
“Anh có nhớ hôm em đến nhà ông bà, chị Sênh Sênh định đá anh, nhưng lại không cẩn thận đá sang em không?”
“Nhớ, làm sao thế?”
“Lúc đấy anh muốn xem chân em có bị sao không, em không cho, là vì hôm đấy em mặc quần giữ nhiệt, em không muốn bị anh nhìn thấy.”
“Xem ra là anh hiểu lầm em rồi, thỉnh thoảng em vẫn có gánh nặng hình tượng đấy chứ.
Còn bí mật gì không? Nói hết ra xem nào.”
“Còn…còn một chuyện.”, Hạ Úc Thanh lắp bắp, còn đang do dự giữa nói và không.
Lục Tây Lăng dỗ cô, “Em nói đi, rồi anh cũng nói cho em một bí mật.”
“Vậy thì anh… anh không được cười.”
“Ừm.”
Hạ Úc Thanh nhổm dậy, ghé vào tai anh, dùng giọng nhỏ nhất để nói, thật ra, lần hai người suýt chút nữa vượt rào, cô đã cố ý muốn nhìn trộm xem cái kia của anh có phải màu hồng hay không.
“…”, Lục Tây Lăng suýt chút nữa thì sặc.
Anh giơ tay, miết vành tai cô, còn cười cô sao lại dê xồm như thế.
Hạ Úc Thanh có phần hối hận, cô đưa tay bịt miệng anh, hơi thở nóng ấm phả vào lòng bàn tay, “…Anh đã hứa là không cười rồi cơ mà.
Với lại, bí mật của anh đâu?”
Da mặt Lục Tây Lăng dày hơn cô nhiều, anh thản nhiên nói, tối hôm sinh nhật Lục Sênh ở quán bar, anh dùng lý chí bắt buộc mình phải giữ khoảng cách với cô.
Nhưng hôm đó, trước khi ngủ, anh lại không kiềm chế nổi mà nghĩ đến cô để tự sướng.
Hạ Úc Thanh gần như không dám nghe kĩ hai từ cuối cùng, nó nóng rực y như cô vậy.
Lục Tây Lăng lại cố ý bổ sung thêm một câu, “Sau này đều là nghĩ về em.”
“…Rồi, em biết rồi, không phải nói nữa!”
Cô thật hối hận vì sao lại dùng chủ đề này để tán gẫu, hoàn toàn không có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.
[23] Cô dâu của anh
Ít nhiều cũng kịp ngủ một chút trước khi rạng sáng.
Cô đặt báo thức, rời giường lúc bảy giờ, lại trốn về phòng như kẻ trộm.
Vệ sinh cá nhân xong, ăn sáng, về phòng bắt đầu trang điểm.
Vì bỏ qua nghi thức đón dâu nên có rất nhiều thời gian trang điểm, không cần phải vội vàng.
Chỉ một lát sau, mấy cô nàng phù dâu cũng đến, một thợ trang điểm khác bắt đầu trang điểm lần lượt cho họ.
So sánh ra, việc chỉnh trang diện mạo cho Lục Tây Lăng khá đơn giản, sau khi hoàn thành, anh liền cùng hai ông bà ra cửa đón khách.
Bên trong villa có rất nhiều chỗ để chơi, lúc gửi thiệp mời cũng đã thông báo mời mọi người tới sớm đi thăm quan trước khi vào khu lễ đường.
Tô Hoài Cừ và nữ thần của cậu ấy cũng tới tham dự.
Lục Tây Lăng bắt tay cậu ấy, “Chờ uống rượu mừng của hai người nhé.”
Tô Hoài Cừ mỉm cười, “Khách sáo, khách sáo rồi.”
Thang Hy Nguyệt và ông nội Thang Vọng Hương cùng nhau tới, Thang Hy Nguyệt khen anh, “Hôm nay trông Lục tổng được phết nhỉ.”
Thang Vọng Hương sao có thể bỏ qua cơ hội này để giục cháu gái lấy chồng.
Thang Hy Nguyệt nói cho có lệ, “Rồi rồi, mai sẽ đưa người về cho ông xem mặt.”
Trưởng bộ phận nghiên cứu Uông Giới Khang và vợ cùng đến, chào hỏi chúc mừng xong, câu đầu tiên anh ta nói là, “Lục tổng, hôm qua chúng tôi đã làm xong số liệu thực nghiệm…”
Chị Uông kéo anh ta lại, “Hôm nay là ngày cưới của người ta! Đừng bàn chuyện công việc nữa!”
Khoảng một tiếng sau, có người đến thông báo với Lục Tây Lăng rằng cô dâu đã trang điểm xong, có thể vào chụp chung vài kiểu ảnh.
Lục Tây Lăng đánh tiếng với ông bà nội, rồi về phòng tìm Hạ Úc Thanh.
Cô không có trong phòng.
Trình Thu Địch đang thu dọn đồ đạc, cô nàng bảo cả hội đã ra sảnh ngoài rồi.
Xuyên qua một đoạn hành lang tĩnh lặng, anh đi ra ngoài.
Ô cửa kính khảm gạch men thông ra sảnh ngoài trời phản chiếu ánh nắng vàng rực rỡ.
Anh đặt tay lên tay nắm đồng, thoáng chần chừ trong tích tắc, sau đó đẩy cửa ra.
Ngoài gian sảnh hình vòng cung, Hạ Úc Thanh đưa lưng về phía anh, từng dải voan trắng như tuyết ôm lấy cô.
Đúng lúc này, cô ngoảnh đầu lại.
Không thể trách con người ta luôn thích mấy thứ nghi thức thế tục tầm thường.
Ánh sáng có thể dễ dàng tiêu tan, chỉ có cảm xúc chất chồng và một thoáng chốc đẹp đẽ đến nao lòng, mới có thể lưu lại dư âm đến suốt cuộc đời.
Lục Tây Lăng thoáng thất thần trong giây lát.
Cho đến khi cô nhoẻn miệng cười, anh mới giật mình hoàn hồn.
À, đây là cô dâu của anh.
[24] Không hối hận
Chụp ảnh xong, Hạ Úc Thanh lại phải về phòng, đổi sang bộ váy cưới chính.
Lục Tây Lăng xuống lầu đợi.
Nghi thức tương đối đơn giản, không có màn đối thoại nào cả, chỉ đứng tại điểm bắt đầu, anh trao hoa, rồi cả hai cùng bước đi trên con đường trải đầy cánh hoa trắng.
Thời gian chờ đợi không tính là dài, nhưng hình như cũng chẳng ngắn lắm.
Lục Tây Lăng dựa vào cánh cửa, cầm bó lan hồ điệp trắng, trong lúc để thời gian chầm chậm trôi đi, anh nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Rốt cuộc cũng có người nhắc, cô dâu xuống rồi.
Anh đứng thẳng dậy, tạm hoãn dòng suy tư lại.
Còn có cả quãng đời còn lại để anh nhớ về từng chi tiết khi ở bên cô.
Anh xoay người lại, từ đỉnh bậc thang vòm, bóng dáng Hạ Úc Thanh xuất hiện.
Cô nâng tà váy bằng hai tay, nhìn về phía anh qua khoảng không.
Anh cười, dùng ánh mắt lẳng lặng xoa dịu cô.
Những bước đi của cô không được tính là quá ổn định, dọc đường có giẫm phải tà váy một lần, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại được.
Hơn mười bậc thang, mỗi một bước đi đều như giẫm lên phím đàn, tấu lên bản concerto Bốn Mùa của Vivaldi.
Cuối cùng, cô cũng đứng lại trước mặt anh.
Anh mỉm cười, bước về phía trước, trao bó hoa cho cô.
Cô nhận lấy, anh liền nâng tay cô đặt lên khuỷu tay mình, thoáng xoay người, mặt hướng về phía cổng hoa cách đó không xa.
Hành động này không nằm trong kế hoạch… Lục Tây Lăng cúi đầu, ghé vào tai cô, thấp giọng hỏi: “Có muốn đào hôn nữa không? Giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Cô nở một nụ cười tươi rói, ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh rồi lắc đầu.
“Vậy thì đi thôi.”
Cả đời không hối hận.
– HẾT –